Cả tối hôm đó Cố Ngữ không tài nào chợp mắt bởi lời nói của Hoắc Trọng Niên. Vì sợ Thiệu Tử Hiên xảy ra chuyện gì không hay nên nhắn tin cho cậu nhưng may mắn vẫn nhận được hồi âm.

[Sao vậy? Tự dưng lại hỏi tớ có an toàn không thế?]

[Không có gì đâu]

[Cậu cũng nên đi ngủ đi khuya rồi]

Trằn trọc suốt đêm, bỗng trong lòng cô gái nhỏ dâng lên một cảm giác sợ hãi vô đối. Bây giờ thật muốn rời khỏi đây để quay về với bố mẹ!! Nhưng có lẽ Cố Ngữ đã quá hi vọng, hôm sau thức dậy muốn đi học thì lại bất ngờ nhận được câu trả lời thẳng thừng từ người đàn ông đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn.

“Tạm thời dạo này nghỉ học đi, không được sự cho phép của tôi thì không được đi đâu”

Khuôn mặt đang bình tĩnh của Cố Ngữ dần trở nên phức tạp và u ám. Chuyện ngày hôm qua chưa hết mà hắn lại còn dám làm như vậy?


“Anh không sợ bố mẹ em biết sao? Đến lúc không có bằng đại học xem xem mọi chuyện như thế nào?”

“Sợ gì chứ? Muốn bằng tốt nghiệp cử nhân hay tiến sĩ, thạc sĩ tôi đều có thể mua cho em nên yên tâm mà ở nhà”

Bàn tay nhỏ bé không chịu được mà nắm chặt run rẩy nhìn về phía người đàn ông nhàn nhã kia bởi có lẽ cô đã quá sai lầm khi xem Hoắc Trọng Niên là người tử tế và tốt bụng, hắn là tên bệnh hoạn!!

Muốn đối chất với Hoắc Trọng Niên nhưng ngay lập tức bị bàn tay mạnh mẽ to lớn kia áp đảo, hắn đem cô ôm vào lòng, đôi mắt đen láy nguy hiểm nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi.

“Nhắc nhở, đừng tùy tiện!”

Sau đó người đàn ông thả tay khỏi eo Cố Ngữ rồi ra lệnh cho 2 tên vệ sĩ đứng gần đấy đem cô trở lại phòng ngủ mặc cho tiếng mắng chửi yếu ớt kia phát ra.

Căn phòng từng được bản thân yêu thích nay lại cực kì chán ghét và kinh tởm, cô sợ con người Hoắc Trọng Niên, sợ mọi thứ đến từ anh ta. Cố Ngữ ngồi trong phòng run rẩy không chịu được mà bật khóc nức nở, điện thoại muốn gọi cho bố mẹ thì lại không có sóng. Thế giới của cô bây giờ chính là địa ngục chân chính.


Quyền lực hay tiền tài trong tay người đàn ông kia đều có nhưng cách hắn sử dụng nó lại thực ác độc và tàn nhẫn, hắn là muốn đẩy con mồi của mình đến con đường cùng của tuyệt vọng.

Cả buổi hôm đó Cố Ngữ đều không ăn bất cứ thứ gì mà người hầu mang lên vì bản thân thà để bụng đói còn hơn khuất phục trước tên ma quỷ gấp trăm lần, xem xem nếu cô chết đói thì hắn có rũ lòng từ bi hay không?

Thế nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

Buổi tối Hoắc Trọng Niên về nghe tin thì cực kỳ tức giận, hắn lên phòng Cố Ngữ rồi đẩy cô xuống giường đau điếng. Bàn tay to lớn bóp miệng cô rồi dùng một ngữ khí lạnh lẽo ra lệnh.

“Nếu còn không chịu ăn thì đừng để tôi mở miệng ra rồi đút cho từng miếng, tôi không thích người khác làm trái ý đâu”

Ánh mắt gắt gao của cô gái nhỏ nhìn về Hoắc Trọng Niên với vẻ mặt vô cùng khó chịu, bây giờ cô mới hiểu thế nào là con người hai mặt! Hắn dọa sẽ giết Cố Ngữ. Lúc trước có thể sẽ không tin nhưng lần này lời nói của hắn là sự thật bởi không có gì là người đàn ông này không dám làm!

“Không ngờ con người anh lại như vậy!”

“Đừng trách tôi, chỉ trách là em vượt quá giới hạn. Lần đầu phạm sai lầm có thể bỏ qua nhưng chắc chắn sẽ không có lần thứ hai”

Lời nói ẩn ý này của Hoắc Trọng Niên thì Cố Ngữ hoàn toàn hiểu nhưng không biết lý do vì sao anh lại biết rõ? Qua một hôm lại trở thành một con người khác, liệu có phải là thay đổi thực sự hay bản chất vốn dĩ như vậy? Cô không dám suy đoán lung tung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương