Du Kinh nhanh chóng xử lí hai tên đang chắn đường, đạp cho chúng ngã xuống dưới.

Anh quay lại nhìn cô ra hiệu cho cô lên trên tầng.

Phía sau là cảnh tương tàn đến đẫm máu, xác người chồng chất lên nhau cùng những tiếng la hét vang lên trong đau đớn.

Cô chạy thẳng lên trên tầng lầu cùng anh tìm lấy một căn phòng lánh nạn.
- Chúng ta cần tiếp viện.

Người của Tống Thần Lưu quá đông giờ lao ra cũng chỉ là nộp mạng.
Hứa Kha thở dốc nhìn anh, hắn không ngờ rằng ngày vui của anh lại trở thành một ngày đẫm máu.

Anh sớm biết Tống Thần Lưu có ý phản nghịch, hắn vốn dĩ là ông trùm của Thiên Vân một băng đảng hoạt động trên đất của anh.

Hắn đã nhiều lần tỏ rõ thái độ không hợp tác nhưng sau khi được anh " giáo huấn " thái độ sẽ lại ngoan ngoãn.

Hắn là một kẻ mưu mô nhưng tài năng của hắn đúng là không thể phủ nhận.
Đối với việc Tống Thần Lưu sớm muộn sẽ phản nghịch cha cô cũng không có ý kiến.

Ông đã sớm đoán được hắn sẽ hành động và đây chính là thử thách cuối cùng cho anh trước khi anh kế nhiệm ông.

Người của Tống Thần Lưu nhanh chóng hạ gục được hết những người còn lại của Du Kinh.

Từ ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân ngày một dồn dập, anh nép sát vào bức tường cố gắng để nhịp thở không quá mạnh.
Vết thương của Hứa Kha quá nặng Sở Hạ chỉ có thể giúp hắn cầm máu trong một khoảng thời gian ngắn.


Nếu còn kéo dài thời gian ở đây nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Du Kinh lão đại, đường đường là một ông trùm mà lại phải chui rúc như vậy sao?
Tiếng bước chân ngày một gần, Tống Thần Lưu cười lớn bước đến nơi anh đang ẩn náu.

Không ngờ rằng trong thời gian ngắn hắn lại có thể chiêu mộ nhiều người đến vậy, hơn nữa vốn dĩ mục đích của anh lần này cũng là muốn mời hắn đến lễ cưới.
Dã tâm của hắn không phải Du Kinh không nhìn ra chỉ có điều anh muốn một lần diệt sạch hết đám người của Tống Thần Lưu.

Điều anh không ngờ đến là trong toà lâu đài này lại có nhiều bẫy đến vậy, Tống Thần Lưu có lẽ đã âm thầm tìm hiểu nơi này trước khi hành động.
" Rầm.

"
Cánh cửa phòng bị đạp đổ, cô giật mình đến mức tim dường như muốn nhảy ra ngoài.

Căn phòng được hắn mở ra chính là căn phòng ngay bên cạnh phòng cô đang ở.
- Không có ở đây sao?
Tống Thần Lưu có chút thất vọng định rời đi thì bất chợt để ý đến ngăn tủ của căn phòng.

Chiếc tủ này nhìn bên ngoài thì có vẻ rất bình thường nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh là người đã xây nên toà lâu đài thì nhất định nó không đơn giản chỉ là một cửa tủ bình thường.
" Chẳng lẽ truyền thuyết lại một lần nữa lặp lại sao? "
Cô nắm lấy tay Lưu Phụng, cơ bản mà nói thì nơi này cũng chẳng phải là một nơi tốt để tổ chức hôn lễ.
Toà lâu đài này có một truyền thuyết từ xa xưa kể lại rằng vào thời của công chúa Lina người đã cho thiết kế toà lâu đài này cho ngày cưới của nàng và hoàng tử nước láng giềng Sinay.

Nhưng Sinay vốn dĩ có dã tâm rất lớn, hắn nói lời ngon ngọt dụ nỗ Lina cho hắn được toàn quyền quyết định toà lâu đài.

Nàng Lina khi đó hoàn toàn say đắm Sinay nên đã để hắn toàn quyền quyết định.


Với dã tâm của mình Sinay đã cho xây dựng toà lâu đài với lớp vỏ bọc là một toà thành bình thường nhưng bên trong lại là những bẫy sập, những mật thất thông nhau vô cùng hiểm trở.

Vào chính ngày cưới của mình sảnh chờ của toà lâu đài chính thức trở thành một dòng sông máu.

Sinay sau khi có ngai vàng, có tất cả trong tay chợt nhận ra rằng suốt thời gian qua hắn đã thực sự đem lòng yêu nàng Lina xinh đẹp.

Cuối cùng Sinay không chịu nổi cái cô quạnh cùng ám ảnh giằng xé đã tự vẫn gieo mình từ tầng cao nhất của toà lâu đài xuống.
Ngày nay toà lâu đài được mở và trở thành địa điểm chứng kiến hạnh phúc của rất nhiều cặp đôi.

Người ta tin rằng nếu được tổ chức lễ cưới ở đây sẽ được Sinay và Lina ban phước, trao lại đoạn nhân duyên còn dang dở của họ cho cô dâu và chú rể.
Hắn bước đến bên cạnh chiếc tủ đã sờn màu, đôi mắt có phần quỷ dị nhìn như thôi miên vào những hoạ tiết được chạm khắc tinh xảo.
- Du Kinh...
" Cạch.

"
Cánh cửa tủ mở ra, một thứ ánh sáng truyền qua.

Là ánh trăng từ bên cửa sổ phòng kia vọng lại, chiếc cửa tủ này thông với căn phòng của anh đang ẩn náu.
Du Kinh giật mình quay lại, phía sau bức tường gắn liền với cửa tủ chính là gương mặt quỷ dị của Tống Thần Lưu.

Hắn mỉm cười, bước chân chậm rãi bước qua chiếc tủ gỗ kia.

- Du Kinh, cuối cùng cũng tìm được mày.
Ánh mắt Tống Thần Lưu nhìn về phía anh, trong bóng tối dáng người cao lớn của Du Kinh che đi chiếc váy trắng phía sau lưng.


Cô nhíu mày nhìn Tống Thần Lưu, trên tay hắn là một con dao nhuốm máu, chiếc áo sơ mi bên trong cũng nhuộm một màu đỏ tanh.

Đôi mắt hắn phản chiếu sau ánh trăng mờ ảo lại càng quỷ dị hơn, bước chân chậm rãi bước từng bước qua nơi mà cô đang đứng.

Hắn nở nụ cười rồi nghiêng đầu đi, cơ thể chẳng khác nào một xác sống biết di chuyển.

Trên gương mặt hắn vẫn còn một vài vệt máu chảy dài qua mắt, chảy xuống miệng rồi đi xuống cổ.
- Du Kinh...!lại đây với tao nào.
Giọng hắn rất nhẹ, rất nhỏ dường như mang theo âm hưởng chết chóc bao trùm lấy căn phòng.

Một mình hắn đứng trước mặt sáu người, Tống Thần Lưu bước đến trước cửa số rồi nhíu mày nhìn anh đang nép sát người vào tường.
- Hứa Kha tôi kéo dài thời gian cậu gọi tiếp viện đi.
Nói rồi anh chạy lên phía trước giữ chân Tống Thần Lưu.

Người của hắn bên ngoài nghe thấy tiếng động liền đập cửa mà chạy vào.

Chúng lao đến chỗ của anh dùng dao nhắm tới người con trai đang đứng trước mặt mà đâm xuống.

Anh xoay người lách nhẹ qua lưỡi dao sắc kia, Vấn Ngạnh rất nhanh cũng cùng anh tham chiến.
Sở Hạ ở lại để bảo vệ mẹ và Lưu Phụng, Hứa Kha rất nhanh bắt tín hiệu ra bên ngoài gọi cứu viện.

Lưu Phụng cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng như này, một cô gái năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi không thể không hoảng sợ.

Lưu Phụng nắm chặt lấy tay Lưu phu nhân, cô sợ hãi lùi từng bước, từng bước một ép sát vào bức tường.
" Cạch.

"
Cơ thể cô bất chợt đụng phải một thứ gì đó, là một nút ấn.


Còn chưa đợi cô ấy kịp nhận thức phía sàn nhà bên dưới liền mở ra, cô cùng Lưu phu nhân rơi xuống một hố sâu vô định.
- AAAA.
Tiếng hét của Sở Hạ thất thanh làm Lưu Mục Trình và Du Kinh phân tán sự chú ý, lúc quay lại đã không thấy hai người ở đâu.
- Phu nhân, Sở Hạ.
Lưu lão gia bước đến chỗ cô vừa rơi xuống rồi lên tiếng gọi nhưng chẳng có hồi âm.

Người của Tống Thần Lưu nhân lúc sự chú ý của họ đang phân tán liền tấn công, Du Kinh không có thời gian để suy nghĩ chuyện khác liền đứng dậy tiếp tục triệt hạ số người đông đảo của Tống Thần Lưu.
- Sở Hạ...
Giọng Lưu phu nhân run run, bàn tay bám chặt lấy cánh tay của Lưu Sở Hạ.

Đây chắc hẳn là một căn hầm mà Sinay đã làm ngày đó, cô bật đèn trợ sáng ở đồng hồ lên rồi soi sáng cảnh vật trước mắt.
Xung quanh ẩm mốc, con đường được làm bằng đất sét đã sớm khô.

Ở đây cô có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhưng không có một nguồn sáng nào.

Sở Hạ nhíu mày, chọn bước tiếp hay quay lại con đường ở phía sau đây?
- Sở Hạ, nhìn kìa.
Lưu phu nhân run run đưa tay chỉ vê phía trước, gương mặt tối sầm lại, dường như là rất sợ hãi.

Cô nhìn theo ánh mắt của Lưu phu nhân liền nhìn thấy phía trước là rất nhiều đầu lâu chất thành đống.

Cô nhíu mày bước đến liền bị bàn tay của Lưu phu nhân giữ lại.
- Không sao, mẹ đừng quá lo lắng.

Có lẽ đây chỉ là đầu lâu của những người đã bỏ mạng khi đi tìm chiếc vòng của Sinay
Tương truyền rằng ở sâu trong mật thật có chiếc vòng cổ của Sinay tặng cho Lina trước ngày cưới.

Vòng cổ đó được chạm khắc bằng hai mươi ba viên ngọc trai trắng lấp lánh nhưng sau thảm sát ngày hôm đó thì chiếc vòng cổ lại bỗng chốc hóa thành màu đỏ và được chôn sâu trong những tầng mật thất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương