Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới
-
Chương 527: Mục đích của thánh tôn (4)
Ngôi nhà tranh vẫn giống như cũ.
Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn ở trong đó.
Nhưng bởi vì nàng bị bắt rời khỏi đây, sau đó còn bị điều tra, vì vậy bên trong có chút lộn xộn, bàn ghế lật úp, đồ đạc cũng bị rơi xuống đất. Nhìn qua giống như bị trộm vào nhà.
Cố Tích Cửu giơ tay xoa bóp lông mày. Hiện tại, nơi này ngay cả chỗ đặt chân cũng đều không có, đừng nói tới chuyện mời thánh tôn đi theo phía sau ngồi xuống.
"Thánh tôn, chỗ này hơi bừa bộn, đệ tử cần lau dọn sạch sẽ trước. Ngài có thể......" Nàng đang muốn mời thánh tôn tạm thời đi ra ngoài trước.
Nhưng thánh tôn đã mở miệng: "Đồ đạc trong này đều do ngươi tự chuẩn bị?"
"Không phải, là Bát hoàng tử tặng cho. Đệ tử......" Nàng đang muốn tiếp tục giải thích vài câu, trong phòng đột nhiên nổi lên một luồng ánh sáng bảy màu. Chờ khi ánh sáng bảy màu tan đi, trong phòng còn sạch sẽ cả động tuyết. Toàn bộ đồ vật đều đã biến mất.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng chợt quay đầu lại: "Thánh tôn?"
"Quá loè loẹt, không thích hợp với ngươi." Giọng nói của thánh tôn vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng co giật khóe môi, loè loẹt không thích hợp với nàng, chẳng lẽ trống trơn thì thích hợp với nàng hay sao?
Quan trọng là lúc này nàng nên mời hắn ngồi ở đâu? Không thể ngồi dưới đất, đúng không? Hiện tại muốn đi mua sắm cũng không kịp nữa......
"Phong cách sống không hợp tâm ý thánh tôn, Tích Cửu thật sự xin lỗi, nhưng Tích Cửu không còn đồ vật nào khác ở đây, chậm trễ thánh tôn. Thánh tôn tới đây có gì phân phó, Tích Cửu sẽ lập tức làm ngay." Thánh tôn là ân nhân cứu mạng của nàng, còn là một tôn đại thần, Cố Tích Cửu tất nhiên tôn trọng hắn.
Đương nhiên, nàng cũng không thể nào đoán ra được, mục đích thánh tôn tới nơi này của nàng.
Thánh tôn này vĩ đại giống như Bồ Tát, kim quang lấp lánh, nhưng vẫn quyết định đi vào trong miếu nhỏ của nàng ——
Thật ra khi Cổ Tàn Mặc vừa nghe nói thánh tôn muốn đi thăm nơi nàng sống thì cực kỳ sợ hãi. Ông ta nói rằng chỗ ở của Cố cô nương chỉ là nơi tạm thời, ông ta sẽ tự mình chuẩn bị một chỗ ở mới rộng lớn hơn cho nàng, muốn mời thánh tôn tới căn nhà khác xa hoa hơn.
Nhưng thánh tôn căn bản không để ý đến ông ta, yêu cầu Cố Tích Cửu dẫn đường. Đám người Cổ Tàn Mặc cũng muốn đi theo, nhưng bị bốn sứ giả chặn lại bên ngoài.
Hiện tại trong căn phòng chỉ có hai người là nàng và thánh tôn, ngay cả đại trai, Phong Triệu và Lục Ngô vừa mới được thả ra cũng không thể tiến vào.
Cố Tích Cửu cảm thấy, có lẽ thánh tôn có chuyện gì đó rất quan trọng và riêng tư muốn nói với nàng, ví dụ như truyền công phu cho nàng, hoặc giao cho nàng nhiệm vụ nào đó.
Nàng không muốn mắc nợ ai, người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ tốt lại gấp mười lần. Nếu thánh tôn có việc phân phó, miễn là không đi ngược với nguyên tắc ở trong lòng nàng, nàng sẽ làm.
Thánh tôn không trả lời nàng, hắn bắt đầu đánh giá bốn phía, một lát sau nói một câu: "Ngôi nhà này hơi nhỏ."
Đây là lời nói thật! Cố Tích Cửu gật đầu, nàng vốn dĩ chỉ muốn có chỗ để che mưa chắn gió là được.
"Tích Cửu đã xây dựng nó một cách vội vàng, vì vậy hơi nhỏ, chậm trễ thánh tôn......"
"Chính ngươi xây dựng nó?" Thánh tôn ngắt lời nàng.
"Vâng."
Thánh tôn: "......"
Chẳng trách bàn tay nhỏ bé của nàng mới cách mấy ngày đã trở nên thô ráp như vậy, thì ra không phải do luyện công, mà là xây dựng phòng ở.
Hắn lại quét mắt một vòng, nhận thấy căn nhà thật sự quá nhỏ. Từ trước tới nay hắn chưa từng vào một ngôi nhà nhỏ như vậy.
"Nhà này không thích hợp để ngươi luyện công, có muốn đổi hay không?"
Thánh tôn đang muốn giúp nàng có một căn nhà mới tốt hơn?
"Thánh tôn, hiện tại dù sao Tích Cửu cũng là bàng thính sinh. Bàng thính sinh không có tư cách vào ở trong những toà nhà đó của Thiên Tụ Đường."
Thánh tôn thờ ơ nói: "Những toà nhà đó cũng không thích hợp với ngươi."
Cố Tích Cửu: "???"
Thánh tôn phất ống tay áo một cái, đi ra phía bên ngoài: "Ra ngoài đi."
Vì thế Cố Tích Cửu lập tức đi theo thánh tôn ra phía bên ngoài.
Thánh tôn rất dứt khoát, vừa ra ngoài đã lập tức phân phó bốn vị thuộc hạ:" Bốn người các ngươi, hãy tẩy sạch nơi này, xây dựng một cái sân trong vòng một canh giờ (2h)." Nhân tiện ném cho bốn người kia một bản vẽ: "Xây dựng theo quy cách này."
Cố Tích Cửu trợn to đôi mắt, xây một cái sân trong vòng một canh giờ? Thổi khí là ra? Hay là giống như trong truyện cổ tích, dùng một câu thần chú biến hóa ra?
Bốn người này dường như rất quen với việc đó, đồng ý một tiếng, lập tức tập hợp lại bên nhau và cùng nghiên cứu bản vẽ ——
Đồ đạc vẫn còn nguyên vẹn ở trong đó.
Nhưng bởi vì nàng bị bắt rời khỏi đây, sau đó còn bị điều tra, vì vậy bên trong có chút lộn xộn, bàn ghế lật úp, đồ đạc cũng bị rơi xuống đất. Nhìn qua giống như bị trộm vào nhà.
Cố Tích Cửu giơ tay xoa bóp lông mày. Hiện tại, nơi này ngay cả chỗ đặt chân cũng đều không có, đừng nói tới chuyện mời thánh tôn đi theo phía sau ngồi xuống.
"Thánh tôn, chỗ này hơi bừa bộn, đệ tử cần lau dọn sạch sẽ trước. Ngài có thể......" Nàng đang muốn mời thánh tôn tạm thời đi ra ngoài trước.
Nhưng thánh tôn đã mở miệng: "Đồ đạc trong này đều do ngươi tự chuẩn bị?"
"Không phải, là Bát hoàng tử tặng cho. Đệ tử......" Nàng đang muốn tiếp tục giải thích vài câu, trong phòng đột nhiên nổi lên một luồng ánh sáng bảy màu. Chờ khi ánh sáng bảy màu tan đi, trong phòng còn sạch sẽ cả động tuyết. Toàn bộ đồ vật đều đã biến mất.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng chợt quay đầu lại: "Thánh tôn?"
"Quá loè loẹt, không thích hợp với ngươi." Giọng nói của thánh tôn vẫn nhạt nhẽo như cũ.
Cố Tích Cửu: "......"
Nàng co giật khóe môi, loè loẹt không thích hợp với nàng, chẳng lẽ trống trơn thì thích hợp với nàng hay sao?
Quan trọng là lúc này nàng nên mời hắn ngồi ở đâu? Không thể ngồi dưới đất, đúng không? Hiện tại muốn đi mua sắm cũng không kịp nữa......
"Phong cách sống không hợp tâm ý thánh tôn, Tích Cửu thật sự xin lỗi, nhưng Tích Cửu không còn đồ vật nào khác ở đây, chậm trễ thánh tôn. Thánh tôn tới đây có gì phân phó, Tích Cửu sẽ lập tức làm ngay." Thánh tôn là ân nhân cứu mạng của nàng, còn là một tôn đại thần, Cố Tích Cửu tất nhiên tôn trọng hắn.
Đương nhiên, nàng cũng không thể nào đoán ra được, mục đích thánh tôn tới nơi này của nàng.
Thánh tôn này vĩ đại giống như Bồ Tát, kim quang lấp lánh, nhưng vẫn quyết định đi vào trong miếu nhỏ của nàng ——
Thật ra khi Cổ Tàn Mặc vừa nghe nói thánh tôn muốn đi thăm nơi nàng sống thì cực kỳ sợ hãi. Ông ta nói rằng chỗ ở của Cố cô nương chỉ là nơi tạm thời, ông ta sẽ tự mình chuẩn bị một chỗ ở mới rộng lớn hơn cho nàng, muốn mời thánh tôn tới căn nhà khác xa hoa hơn.
Nhưng thánh tôn căn bản không để ý đến ông ta, yêu cầu Cố Tích Cửu dẫn đường. Đám người Cổ Tàn Mặc cũng muốn đi theo, nhưng bị bốn sứ giả chặn lại bên ngoài.
Hiện tại trong căn phòng chỉ có hai người là nàng và thánh tôn, ngay cả đại trai, Phong Triệu và Lục Ngô vừa mới được thả ra cũng không thể tiến vào.
Cố Tích Cửu cảm thấy, có lẽ thánh tôn có chuyện gì đó rất quan trọng và riêng tư muốn nói với nàng, ví dụ như truyền công phu cho nàng, hoặc giao cho nàng nhiệm vụ nào đó.
Nàng không muốn mắc nợ ai, người khác đối tốt với nàng, nàng sẽ tốt lại gấp mười lần. Nếu thánh tôn có việc phân phó, miễn là không đi ngược với nguyên tắc ở trong lòng nàng, nàng sẽ làm.
Thánh tôn không trả lời nàng, hắn bắt đầu đánh giá bốn phía, một lát sau nói một câu: "Ngôi nhà này hơi nhỏ."
Đây là lời nói thật! Cố Tích Cửu gật đầu, nàng vốn dĩ chỉ muốn có chỗ để che mưa chắn gió là được.
"Tích Cửu đã xây dựng nó một cách vội vàng, vì vậy hơi nhỏ, chậm trễ thánh tôn......"
"Chính ngươi xây dựng nó?" Thánh tôn ngắt lời nàng.
"Vâng."
Thánh tôn: "......"
Chẳng trách bàn tay nhỏ bé của nàng mới cách mấy ngày đã trở nên thô ráp như vậy, thì ra không phải do luyện công, mà là xây dựng phòng ở.
Hắn lại quét mắt một vòng, nhận thấy căn nhà thật sự quá nhỏ. Từ trước tới nay hắn chưa từng vào một ngôi nhà nhỏ như vậy.
"Nhà này không thích hợp để ngươi luyện công, có muốn đổi hay không?"
Thánh tôn đang muốn giúp nàng có một căn nhà mới tốt hơn?
"Thánh tôn, hiện tại dù sao Tích Cửu cũng là bàng thính sinh. Bàng thính sinh không có tư cách vào ở trong những toà nhà đó của Thiên Tụ Đường."
Thánh tôn thờ ơ nói: "Những toà nhà đó cũng không thích hợp với ngươi."
Cố Tích Cửu: "???"
Thánh tôn phất ống tay áo một cái, đi ra phía bên ngoài: "Ra ngoài đi."
Vì thế Cố Tích Cửu lập tức đi theo thánh tôn ra phía bên ngoài.
Thánh tôn rất dứt khoát, vừa ra ngoài đã lập tức phân phó bốn vị thuộc hạ:" Bốn người các ngươi, hãy tẩy sạch nơi này, xây dựng một cái sân trong vòng một canh giờ (2h)." Nhân tiện ném cho bốn người kia một bản vẽ: "Xây dựng theo quy cách này."
Cố Tích Cửu trợn to đôi mắt, xây một cái sân trong vòng một canh giờ? Thổi khí là ra? Hay là giống như trong truyện cổ tích, dùng một câu thần chú biến hóa ra?
Bốn người này dường như rất quen với việc đó, đồng ý một tiếng, lập tức tập hợp lại bên nhau và cùng nghiên cứu bản vẽ ——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook