Độc Nữ Lệ Phi
Chương 56: Phía sau Hoàng Tước

Trong Tiền viện của phủ Đông Bình Hầu, chất tử bên phía nhà An thị, An Kiệt đang đứng tiếp khách, bởi vì hắn chỉ là con của vợ kế, cộng thêm An phu nhân lại có thành kiến với thân phận vợ lẽ nên hắn chỉ được sắp xếp đón tiếp những vị quan có phẩm cấp thấp hoặc là thương nhân, bởi vậy trong lòng hắn rất buồn bực.

Lúc này lại có nha đầu đến truyền lời, nói rằng có vị tiểu thư của Tạ gia đến tìm hắn.

An Kiệt ra bên ngoài thì thấy một nữ tử mặc y phục màu đỏ thẫm đứng trước cửa, hắn đảo mắt nhìn rồi nói: “Thì ra là tứ biểu muội của Tạ gia, muội đến tìm ta sao?”

Tạ Vân Hương cười nói: “Không phải muội tìm mà là Tam tỷ.”

“Tạ Vân Hi sao?” An Kiệt nhíu mày, trong trí nhớ của hắn, Vân Hi là một cô nương nhu nhược, mặt mũi xinh đẹp, tính tình khéo léo, “Muội ấy tìm ta có việc gì?”

Tạ Vân Hương đưa một túi hương đến trước mặt An Kiệt, phía bên trên còn được thêu một chữ “Hi”, còn có mấy cành trúc, vài nhánh Hồng Mai, vô cùng tinh mỹ.

“Đây là vật bên người mà tỷ ấy nhờ muội chuyển cho ca. Phải biết là nữ tử không thể tùy tiện đưa vật bên người của mình cho ai được, nhưng tỷ ấy tặng cho ca…” Tạ Vân Hương dừng một chút rồi cố ý nhấn mạnh, “Rõ ràng muốn chứng minh tâm tư của tỷ ấy.”

An Kiệt đưa tay ra nhận túi hương rồi cúi đầu đăm chiêu.

Tạ Vân Hương cười cười, “Kiệt biểu ca, ca có biết vì sao tỷ ấy xem trọng ca hay không?”

An Kiệt cau mày, “Vì sao?”

“Bởi vì lão phu nhân của Tạ gia muốn kết thân với An gia, Tạ gia còn ba nữ nhi chưa gả đi, nhị tỷ là do đại nương sinh ra, An phu nhân với đại nương lại có quan hệ huyết thống, sẽ không đồng ý để nhị tỷ vào An gia, muội là thứ nữ, An phu nhân sẽ không đồng ý đâu, cho nên chỉ còn một mình tam tỷ tỷ thôi.

Nhưng Kiệt biểu ca cũng có hai người ca ca đúng chứ, Cường biểu ca có nhiều thê thiếp, Hi tỷ đã nói sẽ không thích ca ấy, Xương ca lại chỉ là con mọt sách. Cho nên chọn tới chọn lui cũng chỉ có mỗi ca là thích hợp, nhưng Hi tỷ lại sợ lão phu nhân bắt mình phải lấy Cường biểu ca hay Xương biểu ca cho nên trước mắt muốn gặp ca một lần, trong lúc An lão phu nhân đang bận rộn mà chủ động cầu hôn.”

Sau khi nghe Tạ Vân Hương nói một lượt như vậy, gương mặt An Kiệt giật giật.

Thế nhưng hắn vẫn không mở miệng.

Tạ Vân Hương cố che giấu nội tâm đang vô cùng lo lắng mình lại, nàng ta nói tiếp: “Trước khi lão thái thái của Tạ gia lâm chung đã để lại đồ cưới cho mấy tỷ muội rất nhiều, thế như của hồi môn của Hi tỷ tỷ là nhiều nhất, nhiều hơn cả bọn muội nữa, tận mười vạn lượng bạc.”

Quả nhiên, tiền bạc có lực hấp dẫn hơn cả con người.

An Kiệt chỉ là con của vợ kế, chủ mẫu của An gia, An phu nhân lại hay bắt nạt người, bởi vậy phận làm vợ lẽ cũng không dư giả gì mấy, phụ thân của An Kiệt lại nhu nhược, vì vậy thương con nhưng cũng không biết làm gì. Bây giờ hắn đã hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa có lấy một thê tử.

Của hồi môn là mười vạn lượng bạc, đây chính là một khoảng tiền rất lớn, mắt An Kiệt sáng lên.

“Ta cũng ngưỡng mộ Hi biểu muội từ lâu.” An Kiệt mỉm cười nói.

Tạ Vân Hương nhìn thấy sự tham lam trong ánh mắt của hắn, nàng ta thầm khinh bỉ trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói: “Được rồi, Tam tỷ tỷ nói là sẽ đi tới Thấm Phương Tạ chờ biểu ca, ca nhớ phải tới đó.”

“Làm phiền Vân Hương muội chuyển lời, bảo với Hi muội ta sẽ đến ngay.”

Sau khi Tạ Vân Hương rời đi, An Kiệt đặt túi hương lên mũi rồi hít vào một hơi sâu, chỉ cảm thấy mùi hương ấy như thấm vào tim gan, thơm như mùi hương trên người nữ nhân.



Trong Hậu hoa viên của An gia, mặc dù Triệu Cận cố gắng chen lấn được ngồi cùng bàn với Linh Nhi cùng Tạ Vân Dung, thế nhưng phần lớn người ngồi ở đó đều là đích nữ của mấy nhà quyền quý, những câu chuyện bọn họ nói cũng toàn xoay quanh vấn đề ấy nên Triệu Cận có muốn chen miệng vào cũng không được.

Đôi khi cũng có người liếc mắt nhìn nàng ta một cái, mặc dù y phục mà Triệu Cận mặc có giá không rẻ, được may từ phường Lệ Y, thế nhưng lời lẽ thô tục, ngạo mạn ngu ngốc, vì vậy nàng ta ngồi ở chỗ đó mà chẳng một ai để ý tới.

Nàng ta hầm hừ bĩu môi, trong lòng tức giận thầm mắng, trên đời lại có mấy người không có lý lẽ như vậy, đợi nàng làm thiếu phu nhân của An gia – Thế tử phi của phủ Đông Bình Hầu – tương lai cũng là Hầu phu nhân, hãy nhìn nàng dọn dẹp cái bọn cao ngạo như An Linh Nhi kia ra sao!

Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ! Còn chưa biết sau này người nào lợi hại hơn người nào đâu!

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Cận được di nương nâng niu trong lòng bàn tay, các vị phu nhân khác của Triệu Hoài cũng hiểu chuyện nên không ngó ngàng gì đến Lâm di nương cùng Triệu Cận.

Vì vậy, Triệu Cận thấy tiểu thư con nhà quyền quý ở trong phủ cũng chỉ có đại nương Tạ Viện mà thôi (trong lòng nàng ta coi thường tỷ tỷ Triệu Ngọc Nga là đích nữ).

Thấy mẫu thân tùy ý ngưỡ đãi Tạ Viện thì nàng cho rằng các vị tiểu thư đều có tính tình yếu đuối nhu nhược, ai ngờ đụng phải đôi mắt lạnh lùng của Linh Nhi cùng Tạ Vân Dung, trong lòng nàng ta bắt đầu mất thăng bằng.

Thấy Triệu Ngọc Nga nói chuyện rất vui vẻ cùng Tạ Vân Hi, nàng thở phì phò đi tới, “Triệu Ngọc Nga, làm sao tỷ lại vứt muội qua một bên như thế? Muội sẽ đi nói với nương!”

Triệu Ngọc Nga nhìn những mấy vị khuê nữ bên cạnh mình cười xấu hổ rồi quay người lại dỗ dành Triệu Cận: “Muội muội, tỷ thấy muội nói chuyện với nhị biểu muội cùng tứ biểu muội nên không quấy rầy đó chứ. Làm sao tỷ mặc kệ muội được?”

“Muội nói chuyện vui vẻ bao giờ chứ? Mắt tỷ bị mù sao?” Triệu Cận vừa nói vừa đẩy Triệu Ngọc Nga. Nếu không phải có Tống Văn đứng đỡ ở phía sau thì có khi Triệu Ngọc Nga đã ngã xuống đất rồi.

Vân Hi hơi híp mắt lại, các vị tiểu thư kia cũng vô cùng ngạc nhiên.

Trong lòng họ đều rất bất bình, đây là muội muội thế nào vậy, sao có thể nói với tỷ tỷ như nói với người ngoài như thế? Còn động tay động chân nữa? Huống chi Triệu nhị tiểu thư này đã tự mình chạy đến bàn kia ngồi, là chính nàng ta bỏ rơi tỷ tỷ mới đúng.

Tính tình của nhị tiểu thư Hình bộ Thượng Thư, Tống Văn, thoải mái hơn những nữ tử khác. Nàng bực tức đứng lên, săn tay áo tiến lên phía trước Triệu Ngọc Nga nhưng bị hai người kia kéo lại, rối rít nháy mắt với nàng. Tống Văn đành nhịn xuống, nói thế nào thì đây cũng là chuyện của Triệu gia, nếu nàng nói thay cho Triệu Ngọc Nga, có khi lúc nàng ấy trở về thì sẽ bị di nương phạt mất.

Vân Hi không nhìn được nữa, nàng từ từ đứng dậy, lúc đang muốn mở miệng phản bác thì Triệu Cận lại nói: “Muốn muội không kể với nương thì cũng có thể thôi, nhưng đưa mảnh ngọc kim ti mà tổ mẫu của tỷ cho muội, muội sẽ không nói.”

Câu nói này khiến những người ngồi bàn khác cũng cảm thấy kinh sợ, có phải tiểu cô nương kia không biết ngọc kim ti là gì hay không? Giá trị của vật đó, làm sao có thể mặt dày tùy ý đòi hỏi như thế chứ?

Chỉ có Triệu Cận không biết, cứ nghĩ mình vừa đưa ra yêu cầu rất bình thường.

Gương mặt Triệu Ngọc Nga hiện lên sự bối rối, thoáng chốc đã đỏ bừng lên, không biết nên trả lời thế nào.

Nếu không đưa cho nàng ta, với tính tình của Triệu Cận thì chắc chắn sẽ lại khóc lóc ầm ĩ, nhưng mà ngoại tổ mẫu đã nói như thế, nàng phải làm sao?

Vân Hi cười lạnh một tiếng nói: “Triệu nhị tiểu thư, cô mẫu của ta cũng là đích mẫu của muội, muội cũng chỉ có thể gọi là mẫu thân mà thôi, không thể gọi là nương. Ta nhớ người sinh ra muội là di nương cơ mà, làm sao lại có một nương nữa vậy?”

Lời của Vân Hi vừa nói ra thì có tiếng cười trộm của mấy nữ tử khác vang lên, thì ra là thứ nữ, thứ nữ thì thôi chứ, còn lớn lối trước mặt đích tỷ như vậy, không được nuôi dạy tốt đây mà, đúng là mở rộng tầm mắt rồi.

Thứ nữ! Lại là thứ nữ!

Tạ Vân Hương cúi đầu, hai tay dùng sức vặn hai bên váy, nàng ta cắn chặt môi, chỉ trong chốc lát mà máu đã chảy ra.

Triệu Cận cũng không ngu, rõ ràng ánh mắt cùng tiếng cười giễu cợt kia nhằm vào nàng.

Đột nhiên trong lòng nàng nhớ đến lời dặn dò của di nương, nàng lạnh lùng cười: “Hừ, các người dám cười ta sao? Ta sẽ khiến các người hối hận! Một ngày nào đó, các ngươi sẽ quỳ gối dưới trước mặt ta cầu xin tha thứ!”

Nói xong, Triệu Cận vén váy chạy ra khỏi Hoa viên.

Đã gặp qua người ngông cuồng, nhưng chưa thấy người nào ngông cuồng đến mức như vậy, một thứ nữ nhỏ bé lại dám mở miệng ra bắt một đám đích nữ nhà quyền quý ở đây cầu xin nàng ta lượng thứ sao? Mọi người đồng loạt cười rộ lên.

Chẳng qua không người nào chú ý tới trong mắt Tạ Vân Hương đã tràn đầy phẫn uất.

Triệu Ngọc Nga muốn đuổi theo Triệu Cận thì bị Vân Hi kéo lại: “Muội thấy phụ thân của tỷ cũng tới, huốn g chi cô mẫu cũng ở đây, phủ Đông Bình Hầu lớn như vậy còn sợ nàng ta chạy lạc sao? Dù sao ai cũng lớn rồi, nên có một phạm vi nhất định của bản thân đúng chứ?”

Triệu Ngọc Nga suy nghĩ một chút rồi lại ngồi xuống.

Triệu Cận đến chỗ nghỉ ngơi của Tạ Viện.

Tạ Viện thấy nàng hầm hừ bước tới thì vội vàng kéo nàng đến chỗ không có người rồi hỏi: “Con làm sao vậy?”

“Mẫu thân, phụ thân giao chuyện cho người, người làm xong chưa? Thái độ của An gia như thế nào?” Triệu Cận hỏi thẳng.

Tạ Viện lộ ra gương mặt khó xử, chỉ ậm ừ không dám mở miệng.

“Không đồng ý sao?” Triệu Cận hít vào một hơi, “Con mặc kệ, nhất định con phải gả vào An gia.”

Tạ Viện thở dài, “An phu nhân muốn kết thân với đích nữ, còn là con của nhà có chức Nhị phẩm trở lên nữa. Xuất thân của lão gia và của con còn kém xa lắm.”

Triệu Cận tức giận nói: “Con mặc kệ, phụ thân nói người có biện pháp, nhất định phải làm được!”

Tạ Viện chần chừ trong chốc lát, “Được, con cứ chờ ta sắp xếp…”

Đuổi Triệu Cận đi, Tạ Viền vội vàng đi về hướng phòng khác của An gia. Thấy đại thiếu gia An Cường của An gia ngồi trên ghế, một nha hoàn bưng canh giải rượu tới, bà giả vờ trật chân, khẽ rên một tiếng.

Nha đầu kia biết bà nên vội vàng chạy tới, đặt canh giải rượu lên trên bàn đá, đưa tay ra đỡ bà. “Triệu phu nhân, người không sao chứ?”

Tạ Viện thừa dịp nàng ta không chú ý nên lặng lẽ cầm túi bột trong tay đổ vào chén canh, sau đó cười: “Chẳng qua là đau một chút thôi, do ta không cẩn thận.” Nói xong bà xoa xoa chân, “Đúng là không có gì đáng ngại, ngươi cứ làm việc tiếp đi.”

Nha đầu kia thấy quả thật bà không sao nên bưng canh giải rượu vào phòng khách rồi đưa cho An Cường. An Cường uống không ít rượu nên đầu rất đau, hắn muốn nhanh chóng tỉnh táo lại nên thuận tay nhận lấy uống cạn một hơi.

Tạ Viện đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vô, sau khi thấy hắn uống xong mới thở phào nhẹ nhõm rồi đi tìm Triệu Cận.



Vân Hi nói chuyện với Tống Văn, Đổng Thiến Thiến cùng Cố Diên, lâu lâu nha đầu lại đi tới dâng trà nước, mấy người vừa cười vừa uống trà ăn bánh ngọt.

Lúc này Tạ Vân Hương đi tới cười nói: “Tam tỷ tỷ, Ngọc Nga biểu tỷ, các người đang nói gì đó? Muội tham gia có được hay không?”

Nàng ta đi hơi vội nên không chú ý, cả người lảo đảo nhào tới người Triệu Ngọc Nga, mà Triệu Ngọc Nga ngồi đối mặt với Tạ Vân Hi, trong tay còn bưng một ly trà.

Khi Tạ Vân Hương đụng vào Triệu Ngọc Nha thì ly trà kia cũng bay về hướng Tạ Vân Hi, Vân Hi không tránh kịp nên nước trà dính đầy người.

Tạ Vân Hương bò dậy vội vàng xin lỗi Tạ Vân Hi: “Tam tỷ, không phải muội cố ý đâu, không biết ai ném vỏ chuối dưới đất nên muội mới…”

Triệu Ngọc Nga oán giận nhìn nàng ta một cái rồi lấy khăn vội vàng lau nước trà trên người Vân Hi: “Biểu muội, có nóng không?”

Ba vị tiểu thư khác thấy là chuyện của Tạ gia nên cũng không tiện nói gì, chỉ rối rít an ủi Vân Hi.

Mặt Tạ Vân Hương hiện lên vẻ áy náy: “Tam tỷ, chuẩn bị dự tiệc rồi, quần áo tỷ đã bị ướt làm sao dự được? Hay là xuống thay đồ đi?”

Vân Hi nhìn chằm chằm ánh mắt của Tạ Vân Hương, Tạ Vân Hương vội vàng tránh né, trong mắt hiện lên sự hốt hoảng.

Trong lòng Vân Hi cười lạnh một tiếng, nhưng ngoài miệng nói: “Cũng được, vậy tỷ ra ngoài thay quần áo.”

Triệu Ngọc Nga thấy Vân Hi muốn rời khỏi thì vội vàng tìm thị nữ giúp nàng: “Này, tam biểu muội, thị nữ Lục Châu của muội đâu? Làm sao lại không thấy hả?”

“Lục Châu có ở đây hay không cũng chẳng liên quan, tam tỷ, quần áo của tỷ là do muội không cẩn thận làm bẩn, để muội đưa tỷ đi, muội cảm thấy rất có lỗi.”

Vân Hi nói: “Được, làm phiền tứ muội theo tỷ vậy.”

Tạ Vân Hương cũng quay sang xin lỗi Triệu Ngọc Nga rồi đưa Vân Hi ra khỏi Hoa viên.

“Tam tỷ, lúc vừa mới xuống xe ngựa, đại nương nói An gia đã chuẩn bị phòng cho chúng ta nên muội sẽ dẫn tỷ đến đó, cũng may muội có mang theo y phục khác nữa, nếu không ngại thì tỷ tới thử xem được hay không nhé.”

Vân Hi nhìn nàng ta rồi gật đầu: “Được.” Hai người nhanh chóng đi tới một tiểu tạ* bên hồ, Vân Hi ngẩng đầu nhìn, trên cửa của tiểu tạ này có viết mấy chữ rất to – Thấm Phương Tạ.

*Nhà nhỏ xây trên hồ.

Theo lý thuyết thì phòng được chuẩn bị cho khách cũng sẽ là một tiểu viện, bên trong có nha đầu bà tử phục vụ. Phủ Đông Bình Hầu đông như thế, làm sao chọn một tiểu tạ yên tĩnh thế này để cho khách ở?

“Tam tỷ, mau vào đi!”

Tạ Vân Hương đẩy cửa. Nàng ta đi vào trước rồi lấy một chiếc bao đã được đặt sẵn trên giường từ bao giờ, quả thật bên trong là một bộ quần áo còn mới tinh.

Vân Hi không nói tiếng nào đi theo sau nàng ta.

Mà lúc này, Tạ Vân Hương nhẹ nhàng đi vòng qua phía sau của nàng, giơ một cây gậy đã chuẩn bị từ sớm lên...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương