Độc Nhất Vô Nhị Hạn Lượng Yêu: Luật Sư Ly Hôn Mời Vào Lòng
-
Chương 6: Một Nơi Tốt Để Gặp Lại
Giang Ánh Nguyệt nhanh chóng ở trong đầu tính toán một khoảng, cuối cùng hướng lên quả nhiên “tiền” là một thứ khiến ta phải cúi đầu.
"Làm sao, hai người nhận biết sao?"
Đới Thịnh Duệ ánh mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt cùng Sở Hàn Thành trên mặt sau khi mới đi về, đến giờ ông mới ý thức tới vấn đề này.
"Không biết!"
"Không biết!"
Trăm miệng một lời, vô tình có hay không ăn ý.
Giang Ánh Nguyệt trừng mắt liếc Sở Hàn Thành, nói: “Dượng, nếu không dượng cứ đi làm việc trước đi, dì bên kia để con đi theo cho."
"Nguyệt nhi, vậy con mang theo Đồ Đồ hảo hảo bồi dì con, dượng làm xong công việc lập tức liền đến."
"Được."
Giang Ánh Nguyệt thả âm thanh thấp xuống, cũng không nhìn Sở Hàn thành bên kia nữa. Ai, hết lần này tới lần khác ngay tại thời điểm khổ sở nhất, đụng chiếc xe quý giá như thế, cái này là cái vận khí gì đây a.
Vừa đặt chân về nước, làm một căn nhà nhỏ ấm cúng. Lại có đàn chị luật sư lâu năm nhập bọn, Giang Ánh Nguyệt cảm thấy mấy năm cô đơn kia đã bị dời trống, cô có bán chiếc xe nát bảo hiểm kia thì tuyệt đúng là không đủ bồi chiếc Rolls-Royce của Sở Hàn Thành a. Cuối cùng, tuyệt nhiên là muốn tự móc tiền túi.
Cho nên, thời khắc mấu chốt, vẫn là trước làm theo lời dượng đi!
Giang Ánh Nguyệt bên này bán lưu loát, bên kia Sở Hàn Thành dẫn người đi càng thêm dễ dàng.
Hít sâu một hơi, Giang Ánh Nguyệt nắm chặt nắm tay nhỏ rồi tại chỗ Sở Hàn thành đã đi xa phía sau đối không khí nện cho một quyền.
Đang muốn đi theo đi ra ngoài, lại đột nhiên cảm giác được một trận gió từ từ vừa đeo qua, Giang Ánh Nguyệt phủi một chút, trong nháy mắt đó dưới chân tựa như mọc rể rốt cuộc đi không được một bước.
Sáu năm, đã ròng rã sáu năm không thấy.
Năm đó người đàn ông anh tư bộc phát, Giang Ánh Nguyệt bất quá thoáng đưa mắt qua một giây lát, nhìn thấy ông ta bên tóc mai điểm điểm tóc trắng. Ông ta, lại già, tiều tụy rất nhiều.
Nhìn ông ta một đường chạy chậm đến đi ngang qua, Giang Ánh Nguyệt tâm phanh phanh nhảy, nhịn không được dùng ánh mắt đuổi theo.
Ngay tại lối ra bên kia, một cách ăn mặc thời thượng, một người phụ nữở quá khứ trẻ trung xinh đẹp, nhào vào ngườ đàn ông trông có chút tiều tụy mà ôm. Tâm Giang Ánh Nguyệt, giống như là bị cái gì đau nhói một chút, nhíu mày nắm tay, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người.
Một bên khác, Sở Hàn Thành đi ra khỏi cửa lớn, từ cửa thủy tinh nhìn sang, chính là thấy bộ mặt khổ đại cừu thâm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người khác ôm của Giang Ánh Nguyệt.
Ước chừng Giang Ánh Nguyệt trước sau cảm xúc khác biệt biểu hiện quá lớn, cho nên, Sở Hàn Thành lại không tự chủ nhìn nhiều hai mắt, mã đến đi qua nhìn không thấy mới thu hồi mục đích riêng.
Mà Giang Ánh Nguyệt bên này, con mắt giống như là in dấu khắc ở kia một nam một nữ.
Thẳng đến hai người thân mật kết thúc, kéo lấy rương hành lý hướng phía Giang Ánh Nguyệt bên này đi tới.
Đi tới đi tới, người đàn ông bỗng nhiên dừng bước chân, trong ánh mắt lộ ra không thể tưởng tượng nổi, thần sắc ngạc nhiên nhìn chằm chằm Giang Ánh Nguyệt.
"Nguyệt…… Nguyệt……." Người đàn ông cà lăm yết hầu chỉ phát ra hai cái‘ nguyệt’ chữ đến. Phảng phất, thời gian xa xưa như thể đã để ông ta quên đi tên gọi của cô.
Ha ha…… đây chính là cha của cô a! Cha ruột, sáu năm không gặp, ngay cả tên của cô, đều không có cách nào một ngụm kêu lên tới sao?
Tốt, rất tốt!
Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng hừ ra một tiếng ngột ngạt: "Giang tiên sinh, đã lâu không gặp a!"
"Giang tiên sinh?"
Giang Hoằng Văn sầm mặt lại, sáu năm không có gặp con gái ruột, ở phi trường gặp lại, thế mà gọi ông là Giang tiên sinh sao?
Lúc này, bên cạnh Giang Hoằng Văn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cũng từ từ lấy lại định thần sau khi nhìn thấy khuông mặt của Giang Ánh Nguyệt. Có chút không quá lưu loát như thế mở miệng: “Giang……. Ánh Nguyệt, cậu đây là, trở về nước?"
Giang Ánh Nguyệt lạnh giọng cười một tiếng: "Làm khó Giang phu nhân trí nhớ ngược lại tốt, còn nhớ rõ tên của tôi. Bất quá nhớ kỹ cũng tốt, cũng bớt việc tôi phải tới nhắc nhở các người. Hai vị, còn thiếu mẹ của tôi, một cái mạng đâu!"
"Làm sao, hai người nhận biết sao?"
Đới Thịnh Duệ ánh mắt nhìn Giang Ánh Nguyệt cùng Sở Hàn Thành trên mặt sau khi mới đi về, đến giờ ông mới ý thức tới vấn đề này.
"Không biết!"
"Không biết!"
Trăm miệng một lời, vô tình có hay không ăn ý.
Giang Ánh Nguyệt trừng mắt liếc Sở Hàn Thành, nói: “Dượng, nếu không dượng cứ đi làm việc trước đi, dì bên kia để con đi theo cho."
"Nguyệt nhi, vậy con mang theo Đồ Đồ hảo hảo bồi dì con, dượng làm xong công việc lập tức liền đến."
"Được."
Giang Ánh Nguyệt thả âm thanh thấp xuống, cũng không nhìn Sở Hàn thành bên kia nữa. Ai, hết lần này tới lần khác ngay tại thời điểm khổ sở nhất, đụng chiếc xe quý giá như thế, cái này là cái vận khí gì đây a.
Vừa đặt chân về nước, làm một căn nhà nhỏ ấm cúng. Lại có đàn chị luật sư lâu năm nhập bọn, Giang Ánh Nguyệt cảm thấy mấy năm cô đơn kia đã bị dời trống, cô có bán chiếc xe nát bảo hiểm kia thì tuyệt đúng là không đủ bồi chiếc Rolls-Royce của Sở Hàn Thành a. Cuối cùng, tuyệt nhiên là muốn tự móc tiền túi.
Cho nên, thời khắc mấu chốt, vẫn là trước làm theo lời dượng đi!
Giang Ánh Nguyệt bên này bán lưu loát, bên kia Sở Hàn Thành dẫn người đi càng thêm dễ dàng.
Hít sâu một hơi, Giang Ánh Nguyệt nắm chặt nắm tay nhỏ rồi tại chỗ Sở Hàn thành đã đi xa phía sau đối không khí nện cho một quyền.
Đang muốn đi theo đi ra ngoài, lại đột nhiên cảm giác được một trận gió từ từ vừa đeo qua, Giang Ánh Nguyệt phủi một chút, trong nháy mắt đó dưới chân tựa như mọc rể rốt cuộc đi không được một bước.
Sáu năm, đã ròng rã sáu năm không thấy.
Năm đó người đàn ông anh tư bộc phát, Giang Ánh Nguyệt bất quá thoáng đưa mắt qua một giây lát, nhìn thấy ông ta bên tóc mai điểm điểm tóc trắng. Ông ta, lại già, tiều tụy rất nhiều.
Nhìn ông ta một đường chạy chậm đến đi ngang qua, Giang Ánh Nguyệt tâm phanh phanh nhảy, nhịn không được dùng ánh mắt đuổi theo.
Ngay tại lối ra bên kia, một cách ăn mặc thời thượng, một người phụ nữở quá khứ trẻ trung xinh đẹp, nhào vào ngườ đàn ông trông có chút tiều tụy mà ôm. Tâm Giang Ánh Nguyệt, giống như là bị cái gì đau nhói một chút, nhíu mày nắm tay, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm hai người.
Một bên khác, Sở Hàn Thành đi ra khỏi cửa lớn, từ cửa thủy tinh nhìn sang, chính là thấy bộ mặt khổ đại cừu thâm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm người khác ôm của Giang Ánh Nguyệt.
Ước chừng Giang Ánh Nguyệt trước sau cảm xúc khác biệt biểu hiện quá lớn, cho nên, Sở Hàn Thành lại không tự chủ nhìn nhiều hai mắt, mã đến đi qua nhìn không thấy mới thu hồi mục đích riêng.
Mà Giang Ánh Nguyệt bên này, con mắt giống như là in dấu khắc ở kia một nam một nữ.
Thẳng đến hai người thân mật kết thúc, kéo lấy rương hành lý hướng phía Giang Ánh Nguyệt bên này đi tới.
Đi tới đi tới, người đàn ông bỗng nhiên dừng bước chân, trong ánh mắt lộ ra không thể tưởng tượng nổi, thần sắc ngạc nhiên nhìn chằm chằm Giang Ánh Nguyệt.
"Nguyệt…… Nguyệt……." Người đàn ông cà lăm yết hầu chỉ phát ra hai cái‘ nguyệt’ chữ đến. Phảng phất, thời gian xa xưa như thể đã để ông ta quên đi tên gọi của cô.
Ha ha…… đây chính là cha của cô a! Cha ruột, sáu năm không gặp, ngay cả tên của cô, đều không có cách nào một ngụm kêu lên tới sao?
Tốt, rất tốt!
Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng hừ ra một tiếng ngột ngạt: "Giang tiên sinh, đã lâu không gặp a!"
"Giang tiên sinh?"
Giang Hoằng Văn sầm mặt lại, sáu năm không có gặp con gái ruột, ở phi trường gặp lại, thế mà gọi ông là Giang tiên sinh sao?
Lúc này, bên cạnh Giang Hoằng Văn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp cũng từ từ lấy lại định thần sau khi nhìn thấy khuông mặt của Giang Ánh Nguyệt. Có chút không quá lưu loát như thế mở miệng: “Giang……. Ánh Nguyệt, cậu đây là, trở về nước?"
Giang Ánh Nguyệt lạnh giọng cười một tiếng: "Làm khó Giang phu nhân trí nhớ ngược lại tốt, còn nhớ rõ tên của tôi. Bất quá nhớ kỹ cũng tốt, cũng bớt việc tôi phải tới nhắc nhở các người. Hai vị, còn thiếu mẹ của tôi, một cái mạng đâu!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook