Độc Nhãn Hắc Lang
-
Chương 66: Xương núi máu sông
Có lý nào Hồng Kỳ môn vừa mới được thành lập, mà lại thực sự chịu bị tiêu diệt dưới luồng Ma Phong của ba con Hoạt Cương Thi, không ai có thể chận đứng này được hay sao.
Nếu mọi việc diễn biến đúng như vậy, thì ngày cùng của giới giang hồ cũng chẳng còn bao xa nữa!
Ba con Hoạt Cương Thi tung hoành ngang dọc, cuốn lên những luồng âm phong không ai có thể đỡ nổi, không ngớt quét thẳng vào số đệ tử của Hồng Kỳ môn như điên dại.
Chỉ có Tam Võ Vương là có kinh nghiệm đối phó với những con Hoạt Cương Thi này, nhưng chỉ riêng Luật Nhân Vương là ngăn chận được một con, còn hai con khác thì Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương đang bận tay đánh nhau với địch, không thể nào thoát ra để lo đối phó với chúng. Bởi thế, chỉ trong chốc lát lại có bảy đệ tử của Hồng Kỳ môn bị chúng đánh ngã.
Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương thấy vậy hết sức kinh hãi. Vì nếu kéo dài tình trạnh này, thì không đến nửa tiếng đồng hồ nữa, tất sẽ bị hai con Hoạt Cương Thi này sát hại đến mấy mươi môn hạ của Hồng Kỳ môn.
Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương đưa mắt quét qua, liền có một ý định nảy sinh trong lòng, nên vội vàng thoát khỏi vòng chiến, cả hai cùng nhanh nhẹn lao thẳng về phía hai con Hoạt Cương Thi nọ.
Tiếng gào la thảm thiết không ngớt vang lên điếc óc đinh tai.
Khắp cả ngôi miếu đã có vô số xác người ngã lăn, máu tươi nhuộm đỏ nơi nơi, mùi tanh xông lên nồng nặc.
Sau khi hai con Hoạt Cương Thi bị Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương chận lại, thì uy lực đối phương đã giãm bớt. Lần vây đánh này, Ngân Diện hội đã huy động lối một trăm môn nhân. Họ quyết tấn công ồ ạt để tiêu diệt cho kỳ được Hồng Kỳ môn. Bên ngoài cửa đã mất đi sự chống đỡ của Đoạn Hồn Diêm Quân và Thiên Ma Quỷ Tẩu, nên Thất Hải Thần Long cũng lâm vào thế bị động. Hội trưởng và Phó hội trưởng Ngân Diện hội dốc hết sức bình sinh ra lao thẳng vào tấn công Thất Hải Thần Long.
Do đó, trận thế trước cửa miếu đã vô cùng nguy cấp.
Ngay lúc ấy, chàng thiếu niên thô lỗ sau khi lắc đầu qua một lượt, bất thần chạy thẳng ra ngoài cửa miếu, vung tay quét một chưởng vào số đệ tử Ngân Diện hội nghe một tiếng vút.
Riêng Hải Vân Tiên Tử đang đánh nhau bất phân thắng bại với Giang Tiểu Phân.
Giang Tiểu Phân tuy võ công cái thế, nhưng vẫn không làm sao chiếm được ưu thế.
Hải Vân Tiên Tử cũng không ngờ võ công của Giang Tiểu Phân lại cao cường đến mức ấy. Bởi thế, đôi bên đều đem hết tài ra giao chiến với nhau, chẳng mấy chốc đã đánh qua trên một trăm thế võ.
Hồ Tịnh và Từ Cần đứng giữa hai bên tại phía sau lưng Thích Đinh Nhạn. Đôi má của Từ Cần ràn rụa nước mắt, khẽ gọi :
- Muội muội!...
Nàng không hề gọi Giang Tiểu Phân một tiếng “Má”. Nàng cũng oán hận bà ấy như Hứa Trân.
Thích Đinh Nhạn lệ tuôn lã chã, kêu lên :
- Hứa muội muội... em nên vì anh mà cố gắn sống!...
Nàng gắn gượng lắc đầu :
- Không...! Tôi đã quá... đau khổ rồi. Từ nay... xin vĩnh biệt.
Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng, cố đè nén cơn đau xót trong lòng.
Chàng móc ra một viên Hồi Ngươn Tục Mệnh Kim Đơn bỏ vào miệng nàng, rồi đưa tay xoa bóp khắp mười hai đại huyệt trên người nàng.
Nàng mỉm cười, một nụ cười buồn bã và héo hắt biết bao!
Nàng lộ vẻ như rất cảm kích chàng, như từ nay về sau, thậm chí nếu xuống chốn cửu tuyền, nàng cũng luôn luôn cảm kích con người mà nàng đã yêu tha thiết.
Song, giữa họ có nên đôi lứa được chăng. Hai người tuy không phải là anh em ruột, nhưng dù sao họ cũng là người đồng một huyết thống.
Nụ cười của nàng đã khiến cho quả tim của Thích Đinh Nhạn tan nát. Trong khi ấy, mặc dù trước mắt Thích Đinh Nhạn, cảnh sát phạt đang diễn ra hết sức ác liệt, nhưng dường như cảnh ấy không hề xúc động đến.
- Hứa muội muội... Hiện giờ, em rất cần sự yên tĩnh! Trong gian miếu ồn ào này, chẳng phải là nơi hợp cho em nghỉ ngơi...
Trong giây phút đó, chàng đã quên đi tất cả, chàng có cảm giác như mình không còn linh hồn nữa. Chàng cũng không hề biết đến mọi sự nguy hiểm chung quanh.
Chàng cúi xuống ôm lấy Hứa Trân, nhiểu từng giọt nước mắt nóng của kẻ nam nhi lên đôi mát tái nhợt của nàng...
Thế rồi, chàng bồng nàng đứng lên bước thẳng ra cửa.
Hồ Tịnh trông thấy thế không khỏi giật bắn người, vội vàng lao tới chận ngay trước mặt chàng nói :
- Bẩm Môn chủ... Ngài.
- Chớ nên ngăn ta!
Thích Đinh Nhạn quát to như thế. Hồ Tịnh sợ hãi bước lui một bước nói :
- Bẫm Môn chủ, có lẽ nào ngài không trông thấy tình thế đang diễn ra trước mắt hay sao.
Thích Đinh Nhạn lẫm bẫm :
- Tình thế chi đâu...
Dứt lời, chàng lại cất bước nhắm hướng cửa miếu đi thẳng tới.
Hồ Tịnh cuống quít, nói :
- Môn chủ, bộ ngài điên rồi sao.
- Điên rồi. Phải, ta đã điên rồi...!
Nói đoạn, chàng lại tiếp tục bước tới. Ngay lúc ấy, U Minh Quỷ Nữ đã lách mình bay thoắt vào, quát :
- Thích thiếu hiệp, hãy trở lại mau!
Tức thì, nàng xô ra một chưởng đẩy lui Thích Đinh Nhạn trở lại. Thích Đinh Nhạn cất giọng buồn bã cười dài, rồi đứng sững sờ như một khúc gỗ...
Trong khi đó, ngôi miếu Diêm Vương máu đã chảy thành dòng, người chết không kể xiết, xác ngổn ngang có hằng sáu bảy chục trông hết sức ghê rợn.
Giang Tiểu Phân lúc ấy đã chiếm được ưu thế. Vì Hải Vân Tiên Tử tuy võ công cao cường, song về mặt nội lực không dồi dào bằng Giang Tiểu Phân.
Người đàn bà đứng tuổi đi theo Giang Tiểu Phân đưa mắt quét qua số môn nhân Ngân Diện hội bị chết thảm thiết đang nằm ngổn ngang trên đất, liền buột miệng quát lên :
- Bẫm Cung chủ, chúng ta rút lui là vừa!
Giang Tiểu Phân cũng đưa mắt quét qua, liền quát lên một tiếng trong trẻo, rồi vung chưởng đẩy lui sức tấn công của Hải Vân Tiên Tử, đồng thời vọt người lên bay thẳng ra cửa miếu.
Giang Tiểu Phân dù lòng dạ có cứng cỏi đến đâu, mà khi nhìn thấy môn nhân đã bị chết thê thảm đi quá nửa, thì cũng phải ra lịnh thu quân. Vì nếu cứ kéo dài trận đánh, thì môn nhân sẽ không còn một người nào sống sót trở về cả.
Do đó, bà ta phải nén lửa giận đang cháy ngùn ngụt trong lòng, bay ra khỏi Diêm Vương miếu và quát to :
- Hãy rút lui!
Liền đó, Hội trưởng Ngân Diện hội huýt lên một tiếng sáo dài, tức thì tất cả môn nhân của Ngân Diện hội và ba con Hoạt Cương Thi không ai có thể hạ nổi kia đều nhất tề rút lui đi cả.
Thế là, ngôi Diêm Vương miếu đã trở thành phẳng lặng như một cõi chết. Khắp mặt đất đâu đâu cũng loang máu đỏ tươi, xác chết nằm ngỗn ngang đây đó.
Những tiếng rên rĩ ai nghe đến cũng phải nổi da gà, không ngớt vang lên trong các đống xác chết.
Đấy thật là một cuộc chém giết hết sức khủng khiếp.
Tất cả đệ tử của Hồng Kỳ môn đều đứng trơ trơ ra đấy. Cuộc chém giết tuy đã qua, nhưng sự chết chóc sau cuộc sát phạt, không phải là không đáng sợ.
Nhưng, Thích Đinh Nhạn dường như không trông thấy cảnh tuợng khủng khiếp trước mắt, chàng từ từ bước thẳng ra cửa...
Hải Vân Tiên Tử quát :
- Môn chủ, hãy đứng yên lại!
Tiếng quát của Hải Vân Tiên Tử đã làm cho số đệ tử Hồng Kỳ môn đang chìm đắm trong những ý nghĩ rùng rợn đều bừng tỉnh cả lại.
Thích Đinh Nhạn quay mặt nhìn Hải Vân Tiên Tử một lượt, nói :
- Để làm gì.
Sắc mặt của Hải Vân Tiên Tử xám ngắt trông rất ghê rợn. Nàng tràn người tới trước mặt Thích Đinh Nhạn hết sức nhanh nhẹn, rồi vung cánh tay ngọc lên, tát thẳng vào mặt Thích Đinh Nhạn hai cái tát tay.
Tất cả đệ tử của Hồng Kỳ môn đều không khỏi kinh hoàng biến sắc.
Thích Đinh Nhạn thối lui một bước, nói lắp bắp :
- Cô... đánh tôi.
Hải Vân Tiên Tử gằn giọng nói :
- Thích Đinh Nhạn, anh có xứng đáng là một vị Môn chủ không.
- Tôi...
- Thích Đinh Nhạn, có lẽ nào anh không thấy môn nhân đã vì anh mà chịu chết mấy mươi người kia hay sao. Anh chỉ vì một người con gái mà lơ là với nhiệm vụ, không dốc hết tâm trí vào việc chỉ huy môn nhân chống lại kẻ địch. Nếu anh có sự chỉ huy khôn khéo, thì môn nhân đâu lại bị chết nhiều đến thế này.
Thích Đinh Nhạn từ từ cúi đầu xuống, dòng lệ tuôn rơi. Trời hỡi, có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng chàng.
Chàng lẫm bẫm :
- Phải, Thích Đinh Nhạn không xứng đáng làm vị Môn chủ! Thực xấu hổ trước cái chết thê thảm của môn nhân, xấu hổ đối với ân sư ở chốn cửu tuyền.
Nói đoạn, chàng gào khóc rất thảm thiết.
Thương Hải Khách bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn, nói :
- Thưa Môn chủ, giờ đây không sử dụng quyết tâm của mình, thì còn đợi đến chừng nào nữa.
Nhưng Thích Đinh Nhạn không trả lời. Trong giây phút đó, chàng như đã trở thành một con người khác hẳn.
Hải Vân Tiên Tử lắng dịu bớt thái độ tức giận trên nét mặt, quát :
- Tổng soái đâu rồi.
Luật Nhân Vương bước tới nói :
- Có đệ tử đây!
- Hãy kiểm điểm lại số đệ tử bị chết và bị thương xem bao nhiêu.
- Xin vâng!
Hải Vân Tiên Tử quát :
- Đệ tử của bản môn hãy bước tới trước nghe lệnh!
Tức thì, số môn nhân còn khoẻ mạnh đều bước tới trước mặt Hải Vân Tiên Tử.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt quét qua, thì chỉ thấy còn lại có mười ba người. ấy là Tam Võ Vương, Thất Hải Thần Long, Vô Cực Tinh Quân, Hồ Tịnh, Từ Cần, Thương Hải Khách, Huyết Kiệu chủ nhân, Mê Hồn cung chủ, Phi Long kiếm khách, Ngũ Long Chân Quân, và Thiên Tinh lão nhân.
Tổng soái Luật Nhân Vương nói :
- Bẫm Phó môn chủ, đệ tử của bản môn bị chết tất cả mười hai người, bị Hoạt Cương Thi quét trúng đang hôn mê bảy người.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt nhìn Thương Hải Khách một lượt, nói :
- Xin hỏi Quân sư, giờ chúng ta lo chấn chỉnh công việc như thế nào.
Thương Hải Khách nói :
- Số người bị Hoạt Cương Thi quét trúng là ai.
- Đó là Đoạn Hồn Diêm Quân, Thiên Ma Quỷ Tẩu, Tiềm Hải Thần Đồng, Vu Sơn nhị yến, Động Đình Tửu Hiệp, và Trường Bạch kiếm khách.
Thương Hải Khách nói :
- Theo ý của tôi thì việc này phải do Môn chủ định đoạt, song hiện giờ Môn chủ đang ở trong xúc cảm nặng nề, không thể nào quả đoán dứt khoát được, vậy hãy do Phó môn chủ quết định là được rồi!
- Nhưng ông có ý kiến chi.
- Những người bị Ma Phong quét trúng, hai mươi bốn giờ sau sẽ tỉnh dậy ngay. Nhưng sau khi tỉnh lại thì sẽ xảy ra nhiều việc không ai dám tưởng tượng được.
- Thế nào gọi là việc không dám tưởng tượng được.
- Vì khi họ tỉnh lại, họ sẽ trở thành những con người hết sức hung ác, nếu họ không gây ra cuộc chém giết, thì cũng sẽ tác hại đến võ lâm!
Hải Vân Tiên Tử biến hẳn sắc mặt, nói :
- Vậy không có cách chi giải trừ độc trong người họ được hay sao.
Tổng soái Luật Nhân Vương nói :
- Trước đây đệ tử cũng đã bị Ma Phong của Hoạt Cương Thi quét trúng, nên cũng đã từng sát hại vô số nhân vật võ lâm. Mãi cho đến sau khi bị nhốt, đệ tử phải trải qua mười năm mới đuổi hết số hơi độc ấy ra khỏi cơ thể.
Hải Vân Tiên Tử hạ giọng nói :
- Tổng soái!
- Có đệ tử đây!
- Hãy giết chết tất cả số môn nhân đã bị Ma Phong quét trúng ấy đi!
- Cái chi.
Tất cả những môn nhân có mặt nghe thế đều giật nẩy mình. Thực không ngờ Hải Vân Tiên Tử lại xuống lịnh cho giết chết bảy môn nhân bị trúng Ma Phong ấy. Bởi thế, không làm cho mọi người kinh hãi sao được.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Hãy hạ sát tất cả bảy vị ấy!
Tổng soái Luật Nhân Vương sửng sốt, đứng trơ người như khúc gỗ. Tất cả những môn nhân khác cũng kinh hoàng không kém.
Thương Hải Khách hạ giọng nói :
- Đúng thế, cần phải hạ sát tất cả!
Quân sư là linh hồn trong một môn phái, địa vị tuy thấp hơn Chánh Phó môn chủ, nhưng một ý nghĩ một lời nói của ông ta đều ảnh hưởng tới toàn bộ môn phái. Vì người Quân sư chẳng những kiến thức rộng rãi, mà lại còn là người sáng suốt hơn tất cả mọi người. Hơn nữa, ông ta lại là người nhân từ trung hậu. Bởi thế, câu nói của Thương Hải Khách vừa thốt ra, làm thế nào chẳng khiến cho mọi người kinh hoàng.
Thất Hải Thần Long vội vàng bước tới nói :
- Cấp dưới có lời thỉnh cầu!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Phó tướng có điều chi cần thỉnh cầu.
Bảy vị môn nhân chẳng may bị Ma Phong của con Hoạt Cương Thi quét trúng, nhưng dù sao họ cũng là đệ tử kết nghĩa trong bản môn, từng dự vào việc thích huyết ăn thề, vậy làm sao lại giết họ đi được.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Vậy, theo ý của Phó tướng thì...
- Theo ý của cấp dưới, thì nên tìm cách để cứu chữa cho họ!
- Ai có thể cứu chữa được.
Thất Hải Thần Long ú ớ một lúc thật lâu nói không ra lời.
Thương Hải Khách hạ giọng nói :
- Sự chiếu cố đến môn nhân của Phó tướng như thế thực đáng ca ngợi và cảm động, nhưng vì việc này quá ư trọng đại. Bảy vị môn nhân bất hạnh kia đều là đệ tử của bản môn, một khi họ tỉnh lại thì sẽ tác hại trong võ lâm. Việc ấy sẽ làm tổn thương đến danh dự của bản môn, vậy nếu không trừ trước đi để giữ sự an toàn cho giới giang hồ thì đâu tiện.
Thất Hải Thần Long buồn bã nói :
- Nếu thế, xem ra chỉ còn có cách ấy mà thôi!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Hình trưởng đâu.
Vô Cực Tinh Quân nói :
- Có mặt cấp dưới đây!
- Hãy hạ sát bảy vị môn nhân đó!
Xem tiếp hồi 67 Tức giận đuổi người đẹp
Nếu mọi việc diễn biến đúng như vậy, thì ngày cùng của giới giang hồ cũng chẳng còn bao xa nữa!
Ba con Hoạt Cương Thi tung hoành ngang dọc, cuốn lên những luồng âm phong không ai có thể đỡ nổi, không ngớt quét thẳng vào số đệ tử của Hồng Kỳ môn như điên dại.
Chỉ có Tam Võ Vương là có kinh nghiệm đối phó với những con Hoạt Cương Thi này, nhưng chỉ riêng Luật Nhân Vương là ngăn chận được một con, còn hai con khác thì Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương đang bận tay đánh nhau với địch, không thể nào thoát ra để lo đối phó với chúng. Bởi thế, chỉ trong chốc lát lại có bảy đệ tử của Hồng Kỳ môn bị chúng đánh ngã.
Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương thấy vậy hết sức kinh hãi. Vì nếu kéo dài tình trạnh này, thì không đến nửa tiếng đồng hồ nữa, tất sẽ bị hai con Hoạt Cương Thi này sát hại đến mấy mươi môn hạ của Hồng Kỳ môn.
Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương đưa mắt quét qua, liền có một ý định nảy sinh trong lòng, nên vội vàng thoát khỏi vòng chiến, cả hai cùng nhanh nhẹn lao thẳng về phía hai con Hoạt Cương Thi nọ.
Tiếng gào la thảm thiết không ngớt vang lên điếc óc đinh tai.
Khắp cả ngôi miếu đã có vô số xác người ngã lăn, máu tươi nhuộm đỏ nơi nơi, mùi tanh xông lên nồng nặc.
Sau khi hai con Hoạt Cương Thi bị Tá Thiên Vương và Hãm Địa Vương chận lại, thì uy lực đối phương đã giãm bớt. Lần vây đánh này, Ngân Diện hội đã huy động lối một trăm môn nhân. Họ quyết tấn công ồ ạt để tiêu diệt cho kỳ được Hồng Kỳ môn. Bên ngoài cửa đã mất đi sự chống đỡ của Đoạn Hồn Diêm Quân và Thiên Ma Quỷ Tẩu, nên Thất Hải Thần Long cũng lâm vào thế bị động. Hội trưởng và Phó hội trưởng Ngân Diện hội dốc hết sức bình sinh ra lao thẳng vào tấn công Thất Hải Thần Long.
Do đó, trận thế trước cửa miếu đã vô cùng nguy cấp.
Ngay lúc ấy, chàng thiếu niên thô lỗ sau khi lắc đầu qua một lượt, bất thần chạy thẳng ra ngoài cửa miếu, vung tay quét một chưởng vào số đệ tử Ngân Diện hội nghe một tiếng vút.
Riêng Hải Vân Tiên Tử đang đánh nhau bất phân thắng bại với Giang Tiểu Phân.
Giang Tiểu Phân tuy võ công cái thế, nhưng vẫn không làm sao chiếm được ưu thế.
Hải Vân Tiên Tử cũng không ngờ võ công của Giang Tiểu Phân lại cao cường đến mức ấy. Bởi thế, đôi bên đều đem hết tài ra giao chiến với nhau, chẳng mấy chốc đã đánh qua trên một trăm thế võ.
Hồ Tịnh và Từ Cần đứng giữa hai bên tại phía sau lưng Thích Đinh Nhạn. Đôi má của Từ Cần ràn rụa nước mắt, khẽ gọi :
- Muội muội!...
Nàng không hề gọi Giang Tiểu Phân một tiếng “Má”. Nàng cũng oán hận bà ấy như Hứa Trân.
Thích Đinh Nhạn lệ tuôn lã chã, kêu lên :
- Hứa muội muội... em nên vì anh mà cố gắn sống!...
Nàng gắn gượng lắc đầu :
- Không...! Tôi đã quá... đau khổ rồi. Từ nay... xin vĩnh biệt.
Thích Đinh Nhạn nghiến chặt đôi hàm răng, cố đè nén cơn đau xót trong lòng.
Chàng móc ra một viên Hồi Ngươn Tục Mệnh Kim Đơn bỏ vào miệng nàng, rồi đưa tay xoa bóp khắp mười hai đại huyệt trên người nàng.
Nàng mỉm cười, một nụ cười buồn bã và héo hắt biết bao!
Nàng lộ vẻ như rất cảm kích chàng, như từ nay về sau, thậm chí nếu xuống chốn cửu tuyền, nàng cũng luôn luôn cảm kích con người mà nàng đã yêu tha thiết.
Song, giữa họ có nên đôi lứa được chăng. Hai người tuy không phải là anh em ruột, nhưng dù sao họ cũng là người đồng một huyết thống.
Nụ cười của nàng đã khiến cho quả tim của Thích Đinh Nhạn tan nát. Trong khi ấy, mặc dù trước mắt Thích Đinh Nhạn, cảnh sát phạt đang diễn ra hết sức ác liệt, nhưng dường như cảnh ấy không hề xúc động đến.
- Hứa muội muội... Hiện giờ, em rất cần sự yên tĩnh! Trong gian miếu ồn ào này, chẳng phải là nơi hợp cho em nghỉ ngơi...
Trong giây phút đó, chàng đã quên đi tất cả, chàng có cảm giác như mình không còn linh hồn nữa. Chàng cũng không hề biết đến mọi sự nguy hiểm chung quanh.
Chàng cúi xuống ôm lấy Hứa Trân, nhiểu từng giọt nước mắt nóng của kẻ nam nhi lên đôi mát tái nhợt của nàng...
Thế rồi, chàng bồng nàng đứng lên bước thẳng ra cửa.
Hồ Tịnh trông thấy thế không khỏi giật bắn người, vội vàng lao tới chận ngay trước mặt chàng nói :
- Bẩm Môn chủ... Ngài.
- Chớ nên ngăn ta!
Thích Đinh Nhạn quát to như thế. Hồ Tịnh sợ hãi bước lui một bước nói :
- Bẫm Môn chủ, có lẽ nào ngài không trông thấy tình thế đang diễn ra trước mắt hay sao.
Thích Đinh Nhạn lẫm bẫm :
- Tình thế chi đâu...
Dứt lời, chàng lại cất bước nhắm hướng cửa miếu đi thẳng tới.
Hồ Tịnh cuống quít, nói :
- Môn chủ, bộ ngài điên rồi sao.
- Điên rồi. Phải, ta đã điên rồi...!
Nói đoạn, chàng lại tiếp tục bước tới. Ngay lúc ấy, U Minh Quỷ Nữ đã lách mình bay thoắt vào, quát :
- Thích thiếu hiệp, hãy trở lại mau!
Tức thì, nàng xô ra một chưởng đẩy lui Thích Đinh Nhạn trở lại. Thích Đinh Nhạn cất giọng buồn bã cười dài, rồi đứng sững sờ như một khúc gỗ...
Trong khi đó, ngôi miếu Diêm Vương máu đã chảy thành dòng, người chết không kể xiết, xác ngổn ngang có hằng sáu bảy chục trông hết sức ghê rợn.
Giang Tiểu Phân lúc ấy đã chiếm được ưu thế. Vì Hải Vân Tiên Tử tuy võ công cao cường, song về mặt nội lực không dồi dào bằng Giang Tiểu Phân.
Người đàn bà đứng tuổi đi theo Giang Tiểu Phân đưa mắt quét qua số môn nhân Ngân Diện hội bị chết thảm thiết đang nằm ngổn ngang trên đất, liền buột miệng quát lên :
- Bẫm Cung chủ, chúng ta rút lui là vừa!
Giang Tiểu Phân cũng đưa mắt quét qua, liền quát lên một tiếng trong trẻo, rồi vung chưởng đẩy lui sức tấn công của Hải Vân Tiên Tử, đồng thời vọt người lên bay thẳng ra cửa miếu.
Giang Tiểu Phân dù lòng dạ có cứng cỏi đến đâu, mà khi nhìn thấy môn nhân đã bị chết thê thảm đi quá nửa, thì cũng phải ra lịnh thu quân. Vì nếu cứ kéo dài trận đánh, thì môn nhân sẽ không còn một người nào sống sót trở về cả.
Do đó, bà ta phải nén lửa giận đang cháy ngùn ngụt trong lòng, bay ra khỏi Diêm Vương miếu và quát to :
- Hãy rút lui!
Liền đó, Hội trưởng Ngân Diện hội huýt lên một tiếng sáo dài, tức thì tất cả môn nhân của Ngân Diện hội và ba con Hoạt Cương Thi không ai có thể hạ nổi kia đều nhất tề rút lui đi cả.
Thế là, ngôi Diêm Vương miếu đã trở thành phẳng lặng như một cõi chết. Khắp mặt đất đâu đâu cũng loang máu đỏ tươi, xác chết nằm ngỗn ngang đây đó.
Những tiếng rên rĩ ai nghe đến cũng phải nổi da gà, không ngớt vang lên trong các đống xác chết.
Đấy thật là một cuộc chém giết hết sức khủng khiếp.
Tất cả đệ tử của Hồng Kỳ môn đều đứng trơ trơ ra đấy. Cuộc chém giết tuy đã qua, nhưng sự chết chóc sau cuộc sát phạt, không phải là không đáng sợ.
Nhưng, Thích Đinh Nhạn dường như không trông thấy cảnh tuợng khủng khiếp trước mắt, chàng từ từ bước thẳng ra cửa...
Hải Vân Tiên Tử quát :
- Môn chủ, hãy đứng yên lại!
Tiếng quát của Hải Vân Tiên Tử đã làm cho số đệ tử Hồng Kỳ môn đang chìm đắm trong những ý nghĩ rùng rợn đều bừng tỉnh cả lại.
Thích Đinh Nhạn quay mặt nhìn Hải Vân Tiên Tử một lượt, nói :
- Để làm gì.
Sắc mặt của Hải Vân Tiên Tử xám ngắt trông rất ghê rợn. Nàng tràn người tới trước mặt Thích Đinh Nhạn hết sức nhanh nhẹn, rồi vung cánh tay ngọc lên, tát thẳng vào mặt Thích Đinh Nhạn hai cái tát tay.
Tất cả đệ tử của Hồng Kỳ môn đều không khỏi kinh hoàng biến sắc.
Thích Đinh Nhạn thối lui một bước, nói lắp bắp :
- Cô... đánh tôi.
Hải Vân Tiên Tử gằn giọng nói :
- Thích Đinh Nhạn, anh có xứng đáng là một vị Môn chủ không.
- Tôi...
- Thích Đinh Nhạn, có lẽ nào anh không thấy môn nhân đã vì anh mà chịu chết mấy mươi người kia hay sao. Anh chỉ vì một người con gái mà lơ là với nhiệm vụ, không dốc hết tâm trí vào việc chỉ huy môn nhân chống lại kẻ địch. Nếu anh có sự chỉ huy khôn khéo, thì môn nhân đâu lại bị chết nhiều đến thế này.
Thích Đinh Nhạn từ từ cúi đầu xuống, dòng lệ tuôn rơi. Trời hỡi, có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng chàng.
Chàng lẫm bẫm :
- Phải, Thích Đinh Nhạn không xứng đáng làm vị Môn chủ! Thực xấu hổ trước cái chết thê thảm của môn nhân, xấu hổ đối với ân sư ở chốn cửu tuyền.
Nói đoạn, chàng gào khóc rất thảm thiết.
Thương Hải Khách bước đến trước mặt Thích Đinh Nhạn, nói :
- Thưa Môn chủ, giờ đây không sử dụng quyết tâm của mình, thì còn đợi đến chừng nào nữa.
Nhưng Thích Đinh Nhạn không trả lời. Trong giây phút đó, chàng như đã trở thành một con người khác hẳn.
Hải Vân Tiên Tử lắng dịu bớt thái độ tức giận trên nét mặt, quát :
- Tổng soái đâu rồi.
Luật Nhân Vương bước tới nói :
- Có đệ tử đây!
- Hãy kiểm điểm lại số đệ tử bị chết và bị thương xem bao nhiêu.
- Xin vâng!
Hải Vân Tiên Tử quát :
- Đệ tử của bản môn hãy bước tới trước nghe lệnh!
Tức thì, số môn nhân còn khoẻ mạnh đều bước tới trước mặt Hải Vân Tiên Tử.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt quét qua, thì chỉ thấy còn lại có mười ba người. ấy là Tam Võ Vương, Thất Hải Thần Long, Vô Cực Tinh Quân, Hồ Tịnh, Từ Cần, Thương Hải Khách, Huyết Kiệu chủ nhân, Mê Hồn cung chủ, Phi Long kiếm khách, Ngũ Long Chân Quân, và Thiên Tinh lão nhân.
Tổng soái Luật Nhân Vương nói :
- Bẫm Phó môn chủ, đệ tử của bản môn bị chết tất cả mười hai người, bị Hoạt Cương Thi quét trúng đang hôn mê bảy người.
Hải Vân Tiên Tử đưa mắt nhìn Thương Hải Khách một lượt, nói :
- Xin hỏi Quân sư, giờ chúng ta lo chấn chỉnh công việc như thế nào.
Thương Hải Khách nói :
- Số người bị Hoạt Cương Thi quét trúng là ai.
- Đó là Đoạn Hồn Diêm Quân, Thiên Ma Quỷ Tẩu, Tiềm Hải Thần Đồng, Vu Sơn nhị yến, Động Đình Tửu Hiệp, và Trường Bạch kiếm khách.
Thương Hải Khách nói :
- Theo ý của tôi thì việc này phải do Môn chủ định đoạt, song hiện giờ Môn chủ đang ở trong xúc cảm nặng nề, không thể nào quả đoán dứt khoát được, vậy hãy do Phó môn chủ quết định là được rồi!
- Nhưng ông có ý kiến chi.
- Những người bị Ma Phong quét trúng, hai mươi bốn giờ sau sẽ tỉnh dậy ngay. Nhưng sau khi tỉnh lại thì sẽ xảy ra nhiều việc không ai dám tưởng tượng được.
- Thế nào gọi là việc không dám tưởng tượng được.
- Vì khi họ tỉnh lại, họ sẽ trở thành những con người hết sức hung ác, nếu họ không gây ra cuộc chém giết, thì cũng sẽ tác hại đến võ lâm!
Hải Vân Tiên Tử biến hẳn sắc mặt, nói :
- Vậy không có cách chi giải trừ độc trong người họ được hay sao.
Tổng soái Luật Nhân Vương nói :
- Trước đây đệ tử cũng đã bị Ma Phong của Hoạt Cương Thi quét trúng, nên cũng đã từng sát hại vô số nhân vật võ lâm. Mãi cho đến sau khi bị nhốt, đệ tử phải trải qua mười năm mới đuổi hết số hơi độc ấy ra khỏi cơ thể.
Hải Vân Tiên Tử hạ giọng nói :
- Tổng soái!
- Có đệ tử đây!
- Hãy giết chết tất cả số môn nhân đã bị Ma Phong quét trúng ấy đi!
- Cái chi.
Tất cả những môn nhân có mặt nghe thế đều giật nẩy mình. Thực không ngờ Hải Vân Tiên Tử lại xuống lịnh cho giết chết bảy môn nhân bị trúng Ma Phong ấy. Bởi thế, không làm cho mọi người kinh hãi sao được.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Hãy hạ sát tất cả bảy vị ấy!
Tổng soái Luật Nhân Vương sửng sốt, đứng trơ người như khúc gỗ. Tất cả những môn nhân khác cũng kinh hoàng không kém.
Thương Hải Khách hạ giọng nói :
- Đúng thế, cần phải hạ sát tất cả!
Quân sư là linh hồn trong một môn phái, địa vị tuy thấp hơn Chánh Phó môn chủ, nhưng một ý nghĩ một lời nói của ông ta đều ảnh hưởng tới toàn bộ môn phái. Vì người Quân sư chẳng những kiến thức rộng rãi, mà lại còn là người sáng suốt hơn tất cả mọi người. Hơn nữa, ông ta lại là người nhân từ trung hậu. Bởi thế, câu nói của Thương Hải Khách vừa thốt ra, làm thế nào chẳng khiến cho mọi người kinh hoàng.
Thất Hải Thần Long vội vàng bước tới nói :
- Cấp dưới có lời thỉnh cầu!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Phó tướng có điều chi cần thỉnh cầu.
Bảy vị môn nhân chẳng may bị Ma Phong của con Hoạt Cương Thi quét trúng, nhưng dù sao họ cũng là đệ tử kết nghĩa trong bản môn, từng dự vào việc thích huyết ăn thề, vậy làm sao lại giết họ đi được.
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Vậy, theo ý của Phó tướng thì...
- Theo ý của cấp dưới, thì nên tìm cách để cứu chữa cho họ!
- Ai có thể cứu chữa được.
Thất Hải Thần Long ú ớ một lúc thật lâu nói không ra lời.
Thương Hải Khách hạ giọng nói :
- Sự chiếu cố đến môn nhân của Phó tướng như thế thực đáng ca ngợi và cảm động, nhưng vì việc này quá ư trọng đại. Bảy vị môn nhân bất hạnh kia đều là đệ tử của bản môn, một khi họ tỉnh lại thì sẽ tác hại trong võ lâm. Việc ấy sẽ làm tổn thương đến danh dự của bản môn, vậy nếu không trừ trước đi để giữ sự an toàn cho giới giang hồ thì đâu tiện.
Thất Hải Thần Long buồn bã nói :
- Nếu thế, xem ra chỉ còn có cách ấy mà thôi!
Hải Vân Tiên Tử nói :
- Hình trưởng đâu.
Vô Cực Tinh Quân nói :
- Có mặt cấp dưới đây!
- Hãy hạ sát bảy vị môn nhân đó!
Xem tiếp hồi 67 Tức giận đuổi người đẹp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook