Độc Nhãn Hắc Lang
-
Chương 6: Người mặt bạc
Sức phản công của Người Mặt Bạc khiến Thôi Thiên Hàn nhất thời không làm sao chống đỡ nổi. Nhờ thế, Người Mặt Bạc đã thoát khỏi sự truy đuổi của Thôi Thiên Hàn. Y cất giọng lạnh lùng nói :
- Xin các hạ chớ can dự vào những việc không đâu như thế này, nếu không thì hãy coi chừng chiếc đầu đấy!
Trên khóe miệng của Thôi Thiên Hàn hiện lên một nụ cười lạnh lùng đến tàn khốc. Chàng nói :
- Có phải cô đã giết Tuyệt Hồn Khách.
- Tuyệt Hồn Khách.
- Đúng thế!
- Nếu phải thì sao. Không phải thì sao.
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn biến hẳn, làn sát khí hiện rõ trong tia mắt.
Chàng cất giọng lạnh lùng nói :
- Tôi muốn xem cho biết, cô là nhân vật như thế nào!
Tiếng nói chưa dứt, người chàng liền tràn tới đánh thẳng một chưởng về phía Người Mặt Bạc.
Lần này, chẳng những Thôi Thiên Hàn dùng đến thế Hồn Phách Xuất Khiếu trong Tuyệt Hồn chưởng mà đồng thời còn vận dụng đến bảy phần chân lực trong người để đánh ra.
Chưởng lực của Thôi Thiên Hàn mới vừa bay vút tới thì Người Mặt Bạc đã nhanh nhẹn như chớp xoay mình tràn trở lại, rồi phản công liền hai chưởng.
Thôi Thiên Hàn trông thấy liền hạ thấp cánh tay mặt đang đánh ra, rồi vung chưởng trái đánh xéo về phía địch. Thế chưởng này chính là Hồn Quy Hận Thiên.
Qua một tiếng “ầm” thực to. Thôi Thiên Hàn cảm thấy tạng phủ đều bị rung chuyển, rồi bất giác thối lui hai bước.
Trong khi đó, Người Mặt Bạc đã bị hất bắn đi ngoài một trượng, té lăn ra đất.
Thôi Thiên Hàn lắc mình lao tới phía Người Mặt Bạc, vung tay mặt lên nhắm đối phương chụp xuống...
Ngay lúc ấy, Người Mặt Bạc dùng một thân pháp nhanh nhẹn tuyệt vời lăn ra xa ngoài một trượng, khiến Thôi Thiên Hàn chụp vào khoảng không.
Nhưng, Thôi Thiên Hàn cũng không phải chậm, chàng liền nhanh như chớp lao thẳng người về phía đối phương.
Song, người chàng chưa kịp vọt lên, thì bỗng cảm thấy có một luồng chưởng lực vỗ cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt, khiến cho chàng phải thối lui trở lại.
Thôi Thiên Hàn thấy thế hết sức kinh hãi. Chàng ngước mắt nhìn lên, thấy có bốn nữ tỳ áo đỏ đang theo hầu một cô gái cũng mặt áo đỏ. Nàng xinh đẹp như hoa, đang đứng sững trước mặt chàng từ bao giờ.
Trên khóe miệng của Thôi Thiên Hàn lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng ghê rợn vốn có của chàng. Chàng nói :
- Chưởng lực khá lắm.
Cô gái áo đỏ ấy nhất thời dường như đã bị nụ cười man rơ nhưng đầy quyến rũ của Thôi Thiên Hàn thôi miên, nên im lặng thực lâu mới nói :
- Ngươi cũng chẳng phải tầm thường!
Thốt nhiên, Thôi Thiên Hàn gầm to một tiếng :
- Tránh đường ra!
Đồng một lúc với tiếng gầm, Thôi Thiên Hàn vung chưởng mặt lên quét mạnh ra công thẳng về phía cô gái áo đỏ, rồi nhanh như chớp lao mình về phía Người Mặt Bạc.
Thế công của Thôi Thiên Hàn cũng như cái lao mình bất thần ấy thực nhanh nhẹn không thể tưởng tượng. Nhưng, cô gái áo đỏ vẫn lách mình tránh khỏi chưởng lực của Thôi Thiên Hàn, rồi cũng lao mình theo chàng ngay.
Nhưng bất ngờ lại có tiếng quát to :
- Xem chưởng đây!
Tức thì, một luồng chưởng phong cuốn thẳng về phía cô gái áo đỏ. Thì ra người vừa quát và đánh ra luồng chưởng phong ấy chính là Bạch Dung.
Đôi má phấn của cô gái áo đỏ liền biến sắc, lạnh lùng quát lên :
- Cô là ai.
- Cô chẳng cần hiểu tôi là ai làm gì!
Cô gái áo đỏ cất tiếng cười khanh khách, nói :
- Cô có phải là người bạn gái của Độc Nhãn Hắc Lang ấy không.
- Đúng thế!
- Là bạn như thế nào.
- Hừ! Cô cũng không cần biết đến việc ấy...!
Câu nói chưa dứt, cô gái áo đỏ vụt lao mình về phía Bạch Dung và vung cánh tay ngọc lên đánh chớp nhoáng hai chưởng.
Trong khi Thôi Thiên Hàn lao mình về phía Người Mặt Bạc, thì người ấy đã nhanh nhẹn vọt lên không...
Tức thì, Thôi Thiên Hàn lại dùng nội gia chưởng lực đánh bồi theo.
Qua một tiếng “hự” khô khan, Người Mặt Bạc lại té lăn ra đất một lần nữa.
Thôi Thiên Hàn thoắt đến như một mũi tên xẹt. Chàng tiến sát lại Người Mặt Bạc thò tay chụp chiếc mặt nạ...
Thôi Thiên Hàn đưa mắt quét qua chân diện của Người Mặt Bạc, thì không khỏi buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng!
Nhưng, tiếng kêu của chàng chưa dứt, từ sau lưng chàng bỗng có tiếng cười vọng lại :
- Té ra các hạ đến đây để đánh nhau. Thảo nào đợi cả buổi nhưng mà các hạ vẫn không trở lại!
Thôi Thiên Hàn giật mình ngó lại, thấy cô gái áo xanh khi nãy đã đứng sững tại phía sau lưng chàng.
Thôi Thiên Hàn không khỏi sửng sốt đứng trơ người như khúc gỗ.
Vì chàng tưởng Người Mặt Bạc này tức là cô gái áo xanh đánh cờ với mình khi nãy. Nhưng không ngờ, khi chàng gỡ được chiếc mặt nạ của người đó, thì mới thấy rõ trước mặt mình lại là một cô gái thật xấu xí tuổi ngoài ba mươi.
Một việc làm cho chàng kinh ngạc hơn nửa là ngay giờ phút ấy, cô gái áo xanh lại bất thần xuất hiện.
Trong khi chàng còn đương sửng sốt, thì lại bị một chuỗi cười lạnh lùng làm cho chợt tỉnh. Chàng đưa mắt nhìn lên, lại thấy một Người Mặt Bạc áo xanh khác đứng sững gần đấy.
Thôi Thiên Hàn không khỏi rùng mình!
Trước hiện tượng này, không cần phải hỏi ai cũng biết được là không chỉ có một Người Mặt Bạc, mà có cả một tổ chức.
Người Mặt Bạc vừa đến, khẽ cười :
- Chưởng lực của các hạ khá lắm!
Thôi Thiên Hàn im lặng không trả lời, mà chỉ cười một cách bình tĩnh, rồi bất thần lao mình thẳng về phía Người Mặt Bạc đang nằm trên đất, vung tay chụp thẳng xuống.
Vì chàng thoáng nghĩ đến quân tượng đỏ bằng hồng ngọc của Bang chủ Thiết Kỳ bang hiện đang được Người Mặt Bạc này cất giữ trong mình.
Cái lao mình bất thần của chàng không thể nói là chậm, nhưng Người Mặt Bạc vừa đến dường như đã đoán biết trước, nên Y quát to :
- Ngươi muốn chết...
Nói chưa dứt câu, người ấy đã vung chưởng công thẳng tới, đẩy lui Thôi Thiên Hàn ra sau. Cùng một lúc đó, Người Mặt Bạc vừa đến đã nhanh nhẹn cúi xuống đất bồng Người Mặt Bạc vừa bị đánh ngã ấy lên, rồi lạnh lùng quát :
- Độc Nhãn Hắc Lang! Món nợ máu này... Ha ha ha, để chờ một dịp sau sẽ thanh toán vậy!
Nói đoạn, người ấy liền lao mình lướt đi!
Thôi Thiên Hàn quát lớn :
- Ngươi không dễ dàng bỏ đi như thế được đâu!
Tức thì, chàng nhún mình bay vút lên, chẳng khác nào một con chim én, thoắt đến chận đường tiến của Người Mặt Bạc.
Người Mặt Bạc cười nham hiểm, cất giọng âm u :
- Ngươi muốn tìm cái chết thực sao.
- Cũng chưa biết ai muốn tìm cái chết!
Người Mặt Bạc ngửa mặt lên trời cười như cuồng dại, nói :
- Quả ngươi chưa biết sức lợi hại của ta! Này, thằng bé đen kia, xem chưởng đây!
Vừa quát, người ấy vừa vung tay mặt lên xô thẳng ra. Thôi Thiên Hàn đứng yên một chỗ, bình tĩnh vung tay mặt xô ra đỡ lại sức tấn công cũ đối phương.
Ầm!...
Hai luồng chưởng lực chạm vào nhau nổ lên một tiếng to, khiến cuồn phong dậy lên ào ào.
Thôi Thiên Hàn không khỏi giật mình thối lui ra sau năm sáu bước mới gượng sức đứng yên trở lại được.
Trong khi đó, Người Mặt Bạc cũng bị hất bắn ra xa một trượng, buột miệng kinh hoàng kêu lên :
- Huyền Dương công... Này thằng bé đen kia, ngươi... người là chi của Từ Mẫu Độc Phụ.
Người Mặt Bạc lộ sắc kinh hãi đến gần như nói không ra lời. Thái độ ấy, thực Thôi Thiên Hàn không ngờ đến được.
Chàng không khỏi sửng sốt vì đây là lần thứ nhất chàng mới được nghe một danh hiệu lạ lùng như vậy.
Từ Mẫu Độc Phụ. Người ấy là ai. Đã gọi là Từ Mẫu, thế tại sao gọi là Độc Phụ. Như vậy danh hiệu Từ Mẫu Độc Phụ chẳng hóa ra tự nó mâu thuẫn với nhau chăng.
Bao nhiêu ý nghĩ đến trong đầu óc chàng. Dường như chàng đang gặp phải một sự xúc động chi to tát, nên đứng trơ người như khúc gỗ, im lặng chẳng nói chi cả.
Người Mặt Bạc cất giọng run run nói :
- Ngươi... có phải là môn đồ của bà ấy không. Nói mau!
Bà ấy. Từ Mẫu Độc Phụ.
Thôi Thiên Hàn đã hiểu rồi. Chính mẫu thân của chàng là Từ Mẫu Độc Phụ. Vì, Tuyệt Hồn Khác không hề có truyền dạy võ công cho chàng, thế mà chỉ trong nhất thời, ông ta lại có thể giúp cho chàng trở thành một người có võ công cái thế.
Do đó, chàng lại nhớ đến việc mẫu thân chàng đã cho chàng uống bao nhiêu chén thuốc đắng, và mỗi ngày phải bắt ngồi theo sự chỉ dẫn của ba hai tiếng đồng hồ.
Thì ra, đấy là luyện Huyền Dương công.
Như vậy, mỗi ngày mẫu thân chàng đã đánh cờ ba tiếng đồng hồ với chàng, chắc hẳn là không phải là không có dụng ý...
- Thằng bé đen kia, sao ngươi im lặng thế.
Thôi Thiên Hàn lại mỉm cười lạnh lùng ghê rợn, nói :
- Ngươi muốn hỏi ai là người dính líu đến Từ Mẫu Độc Phụ thế.
- Như vây, Huyền Dương công của ngươi học được từ đâu vậy.
- Có lý nào môn võ công ấy chỉ có...
- Đúng thế, chỉ có nơi bà ấy thôi. Ngoài ra không còn ai được biết nữa.
- Như vậy, ngươi có quen biết....
- Thằng bé đen kia, ngươi có bằng lòng nói hay không.
- Ta muốn hỏi ngươi một việc trước đã!
- Cứ hỏi!
- Đã gọi là Từ Mẫu sao lại thêm Độc Phụ. Vậy, bốn tiếng Từ Mẫu Độc Phụ ấy thực là ngây ngô vô cùng. Hơn nữa,...
- Đúng vậy! Nầy, thằng bé đen kia, nhưng ngươi là gì của bà ta cái đã.
- Ta là con ruột của bà ấy!
- Cái chi. Ngươi là con ruột của Từ Mẫu Độc Phụ.... Ha ha ha...
Người Mặt Bạc cất tiếng cười dài như điên dại đầy vẻ khinh miệt và cũng đầy vẻ lạnh lùng. Thôi Thiên Hàn không khỏi rùng mình, tự cảnh giác bước lùi ra sau một bước.
Cử chỉ ấy rõ ràng là một cử chỉ lăng nhục!
Cũng có nghĩa là người ấy đang trêu cợt chàng là một kẻ điên rồ.
Lòng tự trọng của Thôi Thiên Hàn như bị va chạm nặng nề, bất thần quát to :
- Ngươi cười gì thế.
Người Mặt Bạc bỗng im bật tiếng cười, nói :
- Vậy Mẫu thân của ngươi được bao nhiêu tuổi.
- Được bảy mươi tuổi!
- Thế còn người.
- Ta vừa mười tám!
- Ha ha ha... Từ Mẫu Độc Phụ mãi đến năm mươi mốt tuổi mới sinh ra ngươi.
Cùng một lúc với tiếng cười cuồng dại ấy, Người Mặt Bạc đột nhiên lao mình bay vút bỏ đi.
Thôi Thiên Hàn kinh ngạc, quát to :
- Khoan đi đã!
Tức thì người chàng cũng lao mình đuổi theo Người Mặt Bạc.
Người Mặt Bạc bỗng dừng chân đứng lại, nói :
- Độc Nhãn Hắc Lang, ta nói cho ngươi biết giữa ta và ngươi không hề đụng chạm chi đến nhau...
- Nhưng ta muốn đụng chạm...
- Bản hội muốn thanh toán ngươi thật dễ như trở bàn tay... Ha ha ha, Độc Nhãn Hắc Lang nếu ngươi vẫn can dự đến những việc không đâu mãi thì hãy coi chừng thủ cấp của ngươi sẽ lìa khỏi cổ đó!
Thôi Thiên Hàn cất tiếng cười to :
- Bích Kiếm Thần Quân, Ngọa Long kiếm khách....
- Đúng thế! đấy chẳng qua là một phần những quân cờ thôi. Sau này, người chết sẽ còn nữa chớ chẳng phải bấy nhiêu đó thôi đâu!
Tiếng nói vừa dứt, người ấy lại vọt mình bay lên, chỉ qua mấy cái nhấp nhô là đã mất cả hình lẫn bóng.
Trong khi Thôi Thiên Hàn đang định đuổi theo, bỗng nghe sau lưng có một giọng già nua nhưng vang rền vọng đến :
- Để cho nó chạy thoát đi thôi!
Thôi Thiên Hàn nghe câu nói ấy, quay mặt ngó về phía có tiếng nói vừa vọng đến, trông thấy từ trong cánh rừng có một lão già một tay đang chậm rãi bước ra.
Thôi Thiên Hàn sau cơn sửng sốt, trên khóe miệng lại hiện lên nụ cười lạnh lùng cố hữu, nói :
- Ông là ai thế.
Lão già một tây sắc mặt bình thản, không trả lời câu hỏi của Thôi Thiên Hàn, mà lại nói :
- Ngươi gọi là gì.
Thôi Thiên Hàn lạnh lùng nói :
- Ha, ông tìm hiểu để làm chi.
- Đấy là ta muốn thỉnh giáo quý tánh đại danh của ngươi!
- Tôi không muốn nói!
- Ngươi...
Lão già một tay cất tiếng cười lạnh lùng, rồi mới tiếp :
- Ngươi thật là ngang ngược! Này thằng bé ngang kia, việc này liên quan đến ngươi. Vậy, ngươi nói cho ta biết là ngươi họ gì đi.
- Họ Thôi! Có sao không. Việc chi lại có dính líu đến tôi.
Trên sắc mặt lạnh lùng của lão già một tay bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.
Lão nói :
- Ngươi họ Thôi thật chứ.
- Vậy, có lý nào đấy lại giả hay sao.
- ý của ta muốn nói là ngươi còn có một họ nào khác nữa không. Thí dụ như họ Thích chẳng hạn....
- Nói bá láp! Họ Thôi của tôi, đâu lẽ lại mạo nhận họ của một người khác.
Đôi mắt của lão già một tay trợn lên tròn xoe tỏ ra rất giận dữ.
Rõ ràng là lão ta đã bị thái độ ngạo mạn của Thôi Thiên Hàn làm cho tức giận đến cực độ.
Bởi thế, lão ta liền sa sầm nét mặt, quát rằng :
- Tên ngươi gọi là gì.
Tiếng quát ấy như có một uy lực hết sức mạnh mẽ, khiến Thôi Thiên Hàn buột miệng đáp ngay :
- Thôi Thiên Hàn!
- Cái chi. Thôi Thiên Hàn. Chính ngươi mới là bá láp...!
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn biến hẳn, giận dữ nói :
- Tôi nói thế có chi lại bá láp.
- Ngươi có biết Thôi Thiên Hàn là ai không.
- Chính là tôi đây!
- Ngoài ra còn có ai nữa không.
- Ông muốn nói... Phong Trần Cuồng Khách.
- Đúng thế!
Ngay lúc ấy, sắc mặt của lão già một tay bỗng thoáng hiện một làn sát khí.
Lão lạnh lùng nói :
- Tại sao ngươi dám mạo danh của Phong Trần Cuồng Khách.
Thôi Thiên Hàn hỏi vặn lại :
- Có lý đâu ba tiếng Thôi Thiên Hàn chỉ có Phong Trần Cuồng Khách mới được dùng hay sao. Hơn nữa, ông có biết Phong Trần Cuồng Khách là ai không.
Lão già một tay như sực nhớ ra một điều gì, hỏi rằng :
- Ngươi là con trai của Từ Mẫu Độc Phụ.
- Đúng thế!
- Phong Trần Cuồng Khách... Từ Mẫu Độc Phụ... Ha ha ha...
Một chuỗi cười dài liền nổi lên như cuồng dại và đầy âm u nham hiểm từ cửa miệng của lão già một tay phát ra.
Tiếng cười ấy bén nhọn như muốn xé thủng màn tai!
Xem tiếp hồi 7 Thú tánh
- Xin các hạ chớ can dự vào những việc không đâu như thế này, nếu không thì hãy coi chừng chiếc đầu đấy!
Trên khóe miệng của Thôi Thiên Hàn hiện lên một nụ cười lạnh lùng đến tàn khốc. Chàng nói :
- Có phải cô đã giết Tuyệt Hồn Khách.
- Tuyệt Hồn Khách.
- Đúng thế!
- Nếu phải thì sao. Không phải thì sao.
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn biến hẳn, làn sát khí hiện rõ trong tia mắt.
Chàng cất giọng lạnh lùng nói :
- Tôi muốn xem cho biết, cô là nhân vật như thế nào!
Tiếng nói chưa dứt, người chàng liền tràn tới đánh thẳng một chưởng về phía Người Mặt Bạc.
Lần này, chẳng những Thôi Thiên Hàn dùng đến thế Hồn Phách Xuất Khiếu trong Tuyệt Hồn chưởng mà đồng thời còn vận dụng đến bảy phần chân lực trong người để đánh ra.
Chưởng lực của Thôi Thiên Hàn mới vừa bay vút tới thì Người Mặt Bạc đã nhanh nhẹn như chớp xoay mình tràn trở lại, rồi phản công liền hai chưởng.
Thôi Thiên Hàn trông thấy liền hạ thấp cánh tay mặt đang đánh ra, rồi vung chưởng trái đánh xéo về phía địch. Thế chưởng này chính là Hồn Quy Hận Thiên.
Qua một tiếng “ầm” thực to. Thôi Thiên Hàn cảm thấy tạng phủ đều bị rung chuyển, rồi bất giác thối lui hai bước.
Trong khi đó, Người Mặt Bạc đã bị hất bắn đi ngoài một trượng, té lăn ra đất.
Thôi Thiên Hàn lắc mình lao tới phía Người Mặt Bạc, vung tay mặt lên nhắm đối phương chụp xuống...
Ngay lúc ấy, Người Mặt Bạc dùng một thân pháp nhanh nhẹn tuyệt vời lăn ra xa ngoài một trượng, khiến Thôi Thiên Hàn chụp vào khoảng không.
Nhưng, Thôi Thiên Hàn cũng không phải chậm, chàng liền nhanh như chớp lao thẳng người về phía đối phương.
Song, người chàng chưa kịp vọt lên, thì bỗng cảm thấy có một luồng chưởng lực vỗ cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt, khiến cho chàng phải thối lui trở lại.
Thôi Thiên Hàn thấy thế hết sức kinh hãi. Chàng ngước mắt nhìn lên, thấy có bốn nữ tỳ áo đỏ đang theo hầu một cô gái cũng mặt áo đỏ. Nàng xinh đẹp như hoa, đang đứng sững trước mặt chàng từ bao giờ.
Trên khóe miệng của Thôi Thiên Hàn lại hiện lên một nụ cười lạnh lùng ghê rợn vốn có của chàng. Chàng nói :
- Chưởng lực khá lắm.
Cô gái áo đỏ ấy nhất thời dường như đã bị nụ cười man rơ nhưng đầy quyến rũ của Thôi Thiên Hàn thôi miên, nên im lặng thực lâu mới nói :
- Ngươi cũng chẳng phải tầm thường!
Thốt nhiên, Thôi Thiên Hàn gầm to một tiếng :
- Tránh đường ra!
Đồng một lúc với tiếng gầm, Thôi Thiên Hàn vung chưởng mặt lên quét mạnh ra công thẳng về phía cô gái áo đỏ, rồi nhanh như chớp lao mình về phía Người Mặt Bạc.
Thế công của Thôi Thiên Hàn cũng như cái lao mình bất thần ấy thực nhanh nhẹn không thể tưởng tượng. Nhưng, cô gái áo đỏ vẫn lách mình tránh khỏi chưởng lực của Thôi Thiên Hàn, rồi cũng lao mình theo chàng ngay.
Nhưng bất ngờ lại có tiếng quát to :
- Xem chưởng đây!
Tức thì, một luồng chưởng phong cuốn thẳng về phía cô gái áo đỏ. Thì ra người vừa quát và đánh ra luồng chưởng phong ấy chính là Bạch Dung.
Đôi má phấn của cô gái áo đỏ liền biến sắc, lạnh lùng quát lên :
- Cô là ai.
- Cô chẳng cần hiểu tôi là ai làm gì!
Cô gái áo đỏ cất tiếng cười khanh khách, nói :
- Cô có phải là người bạn gái của Độc Nhãn Hắc Lang ấy không.
- Đúng thế!
- Là bạn như thế nào.
- Hừ! Cô cũng không cần biết đến việc ấy...!
Câu nói chưa dứt, cô gái áo đỏ vụt lao mình về phía Bạch Dung và vung cánh tay ngọc lên đánh chớp nhoáng hai chưởng.
Trong khi Thôi Thiên Hàn lao mình về phía Người Mặt Bạc, thì người ấy đã nhanh nhẹn vọt lên không...
Tức thì, Thôi Thiên Hàn lại dùng nội gia chưởng lực đánh bồi theo.
Qua một tiếng “hự” khô khan, Người Mặt Bạc lại té lăn ra đất một lần nữa.
Thôi Thiên Hàn thoắt đến như một mũi tên xẹt. Chàng tiến sát lại Người Mặt Bạc thò tay chụp chiếc mặt nạ...
Thôi Thiên Hàn đưa mắt quét qua chân diện của Người Mặt Bạc, thì không khỏi buột miệng kêu lên một tiếng kinh hoàng!
Nhưng, tiếng kêu của chàng chưa dứt, từ sau lưng chàng bỗng có tiếng cười vọng lại :
- Té ra các hạ đến đây để đánh nhau. Thảo nào đợi cả buổi nhưng mà các hạ vẫn không trở lại!
Thôi Thiên Hàn giật mình ngó lại, thấy cô gái áo xanh khi nãy đã đứng sững tại phía sau lưng chàng.
Thôi Thiên Hàn không khỏi sửng sốt đứng trơ người như khúc gỗ.
Vì chàng tưởng Người Mặt Bạc này tức là cô gái áo xanh đánh cờ với mình khi nãy. Nhưng không ngờ, khi chàng gỡ được chiếc mặt nạ của người đó, thì mới thấy rõ trước mặt mình lại là một cô gái thật xấu xí tuổi ngoài ba mươi.
Một việc làm cho chàng kinh ngạc hơn nửa là ngay giờ phút ấy, cô gái áo xanh lại bất thần xuất hiện.
Trong khi chàng còn đương sửng sốt, thì lại bị một chuỗi cười lạnh lùng làm cho chợt tỉnh. Chàng đưa mắt nhìn lên, lại thấy một Người Mặt Bạc áo xanh khác đứng sững gần đấy.
Thôi Thiên Hàn không khỏi rùng mình!
Trước hiện tượng này, không cần phải hỏi ai cũng biết được là không chỉ có một Người Mặt Bạc, mà có cả một tổ chức.
Người Mặt Bạc vừa đến, khẽ cười :
- Chưởng lực của các hạ khá lắm!
Thôi Thiên Hàn im lặng không trả lời, mà chỉ cười một cách bình tĩnh, rồi bất thần lao mình thẳng về phía Người Mặt Bạc đang nằm trên đất, vung tay chụp thẳng xuống.
Vì chàng thoáng nghĩ đến quân tượng đỏ bằng hồng ngọc của Bang chủ Thiết Kỳ bang hiện đang được Người Mặt Bạc này cất giữ trong mình.
Cái lao mình bất thần của chàng không thể nói là chậm, nhưng Người Mặt Bạc vừa đến dường như đã đoán biết trước, nên Y quát to :
- Ngươi muốn chết...
Nói chưa dứt câu, người ấy đã vung chưởng công thẳng tới, đẩy lui Thôi Thiên Hàn ra sau. Cùng một lúc đó, Người Mặt Bạc vừa đến đã nhanh nhẹn cúi xuống đất bồng Người Mặt Bạc vừa bị đánh ngã ấy lên, rồi lạnh lùng quát :
- Độc Nhãn Hắc Lang! Món nợ máu này... Ha ha ha, để chờ một dịp sau sẽ thanh toán vậy!
Nói đoạn, người ấy liền lao mình lướt đi!
Thôi Thiên Hàn quát lớn :
- Ngươi không dễ dàng bỏ đi như thế được đâu!
Tức thì, chàng nhún mình bay vút lên, chẳng khác nào một con chim én, thoắt đến chận đường tiến của Người Mặt Bạc.
Người Mặt Bạc cười nham hiểm, cất giọng âm u :
- Ngươi muốn tìm cái chết thực sao.
- Cũng chưa biết ai muốn tìm cái chết!
Người Mặt Bạc ngửa mặt lên trời cười như cuồng dại, nói :
- Quả ngươi chưa biết sức lợi hại của ta! Này, thằng bé đen kia, xem chưởng đây!
Vừa quát, người ấy vừa vung tay mặt lên xô thẳng ra. Thôi Thiên Hàn đứng yên một chỗ, bình tĩnh vung tay mặt xô ra đỡ lại sức tấn công cũ đối phương.
Ầm!...
Hai luồng chưởng lực chạm vào nhau nổ lên một tiếng to, khiến cuồn phong dậy lên ào ào.
Thôi Thiên Hàn không khỏi giật mình thối lui ra sau năm sáu bước mới gượng sức đứng yên trở lại được.
Trong khi đó, Người Mặt Bạc cũng bị hất bắn ra xa một trượng, buột miệng kinh hoàng kêu lên :
- Huyền Dương công... Này thằng bé đen kia, ngươi... người là chi của Từ Mẫu Độc Phụ.
Người Mặt Bạc lộ sắc kinh hãi đến gần như nói không ra lời. Thái độ ấy, thực Thôi Thiên Hàn không ngờ đến được.
Chàng không khỏi sửng sốt vì đây là lần thứ nhất chàng mới được nghe một danh hiệu lạ lùng như vậy.
Từ Mẫu Độc Phụ. Người ấy là ai. Đã gọi là Từ Mẫu, thế tại sao gọi là Độc Phụ. Như vậy danh hiệu Từ Mẫu Độc Phụ chẳng hóa ra tự nó mâu thuẫn với nhau chăng.
Bao nhiêu ý nghĩ đến trong đầu óc chàng. Dường như chàng đang gặp phải một sự xúc động chi to tát, nên đứng trơ người như khúc gỗ, im lặng chẳng nói chi cả.
Người Mặt Bạc cất giọng run run nói :
- Ngươi... có phải là môn đồ của bà ấy không. Nói mau!
Bà ấy. Từ Mẫu Độc Phụ.
Thôi Thiên Hàn đã hiểu rồi. Chính mẫu thân của chàng là Từ Mẫu Độc Phụ. Vì, Tuyệt Hồn Khác không hề có truyền dạy võ công cho chàng, thế mà chỉ trong nhất thời, ông ta lại có thể giúp cho chàng trở thành một người có võ công cái thế.
Do đó, chàng lại nhớ đến việc mẫu thân chàng đã cho chàng uống bao nhiêu chén thuốc đắng, và mỗi ngày phải bắt ngồi theo sự chỉ dẫn của ba hai tiếng đồng hồ.
Thì ra, đấy là luyện Huyền Dương công.
Như vậy, mỗi ngày mẫu thân chàng đã đánh cờ ba tiếng đồng hồ với chàng, chắc hẳn là không phải là không có dụng ý...
- Thằng bé đen kia, sao ngươi im lặng thế.
Thôi Thiên Hàn lại mỉm cười lạnh lùng ghê rợn, nói :
- Ngươi muốn hỏi ai là người dính líu đến Từ Mẫu Độc Phụ thế.
- Như vây, Huyền Dương công của ngươi học được từ đâu vậy.
- Có lý nào môn võ công ấy chỉ có...
- Đúng thế, chỉ có nơi bà ấy thôi. Ngoài ra không còn ai được biết nữa.
- Như vậy, ngươi có quen biết....
- Thằng bé đen kia, ngươi có bằng lòng nói hay không.
- Ta muốn hỏi ngươi một việc trước đã!
- Cứ hỏi!
- Đã gọi là Từ Mẫu sao lại thêm Độc Phụ. Vậy, bốn tiếng Từ Mẫu Độc Phụ ấy thực là ngây ngô vô cùng. Hơn nữa,...
- Đúng vậy! Nầy, thằng bé đen kia, nhưng ngươi là gì của bà ta cái đã.
- Ta là con ruột của bà ấy!
- Cái chi. Ngươi là con ruột của Từ Mẫu Độc Phụ.... Ha ha ha...
Người Mặt Bạc cất tiếng cười dài như điên dại đầy vẻ khinh miệt và cũng đầy vẻ lạnh lùng. Thôi Thiên Hàn không khỏi rùng mình, tự cảnh giác bước lùi ra sau một bước.
Cử chỉ ấy rõ ràng là một cử chỉ lăng nhục!
Cũng có nghĩa là người ấy đang trêu cợt chàng là một kẻ điên rồ.
Lòng tự trọng của Thôi Thiên Hàn như bị va chạm nặng nề, bất thần quát to :
- Ngươi cười gì thế.
Người Mặt Bạc bỗng im bật tiếng cười, nói :
- Vậy Mẫu thân của ngươi được bao nhiêu tuổi.
- Được bảy mươi tuổi!
- Thế còn người.
- Ta vừa mười tám!
- Ha ha ha... Từ Mẫu Độc Phụ mãi đến năm mươi mốt tuổi mới sinh ra ngươi.
Cùng một lúc với tiếng cười cuồng dại ấy, Người Mặt Bạc đột nhiên lao mình bay vút bỏ đi.
Thôi Thiên Hàn kinh ngạc, quát to :
- Khoan đi đã!
Tức thì người chàng cũng lao mình đuổi theo Người Mặt Bạc.
Người Mặt Bạc bỗng dừng chân đứng lại, nói :
- Độc Nhãn Hắc Lang, ta nói cho ngươi biết giữa ta và ngươi không hề đụng chạm chi đến nhau...
- Nhưng ta muốn đụng chạm...
- Bản hội muốn thanh toán ngươi thật dễ như trở bàn tay... Ha ha ha, Độc Nhãn Hắc Lang nếu ngươi vẫn can dự đến những việc không đâu mãi thì hãy coi chừng thủ cấp của ngươi sẽ lìa khỏi cổ đó!
Thôi Thiên Hàn cất tiếng cười to :
- Bích Kiếm Thần Quân, Ngọa Long kiếm khách....
- Đúng thế! đấy chẳng qua là một phần những quân cờ thôi. Sau này, người chết sẽ còn nữa chớ chẳng phải bấy nhiêu đó thôi đâu!
Tiếng nói vừa dứt, người ấy lại vọt mình bay lên, chỉ qua mấy cái nhấp nhô là đã mất cả hình lẫn bóng.
Trong khi Thôi Thiên Hàn đang định đuổi theo, bỗng nghe sau lưng có một giọng già nua nhưng vang rền vọng đến :
- Để cho nó chạy thoát đi thôi!
Thôi Thiên Hàn nghe câu nói ấy, quay mặt ngó về phía có tiếng nói vừa vọng đến, trông thấy từ trong cánh rừng có một lão già một tay đang chậm rãi bước ra.
Thôi Thiên Hàn sau cơn sửng sốt, trên khóe miệng lại hiện lên nụ cười lạnh lùng cố hữu, nói :
- Ông là ai thế.
Lão già một tây sắc mặt bình thản, không trả lời câu hỏi của Thôi Thiên Hàn, mà lại nói :
- Ngươi gọi là gì.
Thôi Thiên Hàn lạnh lùng nói :
- Ha, ông tìm hiểu để làm chi.
- Đấy là ta muốn thỉnh giáo quý tánh đại danh của ngươi!
- Tôi không muốn nói!
- Ngươi...
Lão già một tay cất tiếng cười lạnh lùng, rồi mới tiếp :
- Ngươi thật là ngang ngược! Này thằng bé ngang kia, việc này liên quan đến ngươi. Vậy, ngươi nói cho ta biết là ngươi họ gì đi.
- Họ Thôi! Có sao không. Việc chi lại có dính líu đến tôi.
Trên sắc mặt lạnh lùng của lão già một tay bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.
Lão nói :
- Ngươi họ Thôi thật chứ.
- Vậy, có lý nào đấy lại giả hay sao.
- ý của ta muốn nói là ngươi còn có một họ nào khác nữa không. Thí dụ như họ Thích chẳng hạn....
- Nói bá láp! Họ Thôi của tôi, đâu lẽ lại mạo nhận họ của một người khác.
Đôi mắt của lão già một tay trợn lên tròn xoe tỏ ra rất giận dữ.
Rõ ràng là lão ta đã bị thái độ ngạo mạn của Thôi Thiên Hàn làm cho tức giận đến cực độ.
Bởi thế, lão ta liền sa sầm nét mặt, quát rằng :
- Tên ngươi gọi là gì.
Tiếng quát ấy như có một uy lực hết sức mạnh mẽ, khiến Thôi Thiên Hàn buột miệng đáp ngay :
- Thôi Thiên Hàn!
- Cái chi. Thôi Thiên Hàn. Chính ngươi mới là bá láp...!
Sắc mặt của Thôi Thiên Hàn biến hẳn, giận dữ nói :
- Tôi nói thế có chi lại bá láp.
- Ngươi có biết Thôi Thiên Hàn là ai không.
- Chính là tôi đây!
- Ngoài ra còn có ai nữa không.
- Ông muốn nói... Phong Trần Cuồng Khách.
- Đúng thế!
Ngay lúc ấy, sắc mặt của lão già một tay bỗng thoáng hiện một làn sát khí.
Lão lạnh lùng nói :
- Tại sao ngươi dám mạo danh của Phong Trần Cuồng Khách.
Thôi Thiên Hàn hỏi vặn lại :
- Có lý đâu ba tiếng Thôi Thiên Hàn chỉ có Phong Trần Cuồng Khách mới được dùng hay sao. Hơn nữa, ông có biết Phong Trần Cuồng Khách là ai không.
Lão già một tay như sực nhớ ra một điều gì, hỏi rằng :
- Ngươi là con trai của Từ Mẫu Độc Phụ.
- Đúng thế!
- Phong Trần Cuồng Khách... Từ Mẫu Độc Phụ... Ha ha ha...
Một chuỗi cười dài liền nổi lên như cuồng dại và đầy âm u nham hiểm từ cửa miệng của lão già một tay phát ra.
Tiếng cười ấy bén nhọn như muốn xé thủng màn tai!
Xem tiếp hồi 7 Thú tánh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook