Độc Mị Bát Hoàng Tử
-
Chương 15: Kết thúc
Ba tháng sau ——
Cách hoàng thành Tây Nhạc mấy trăm dặm, bên trong Ly sầu cốc, có một hộ nước xanh như ngọc bích, dập dờn hơi nước, từ trước tới giờ hồ nước này đều là vô danh, bây giờ lại bị đặt tên là "Đệ nhị thế "
Lúc này Công Tôn Nhược Từ ngồi ở ven hồ, đôi bàn chân bạch ngọc bàn chân ở trong nước tinh nghịch đạp vẫy, làm cho hồ nước yên lặng hồ nước nổi lên một trận rung động.
Nàng thuận tay ở ven hồ vặt một bụi cỏ nhỏ, xoay người về phía sau, ở bên mũi của Hoài Tố ngoáy vài cái, khiến cho hắn hắt xì một cái, sau đó hắn ngồi dậy, đem bàn tay bướng bỉnh của nàng một phen nắm ở trong tay mình.
"Đừng làm rộn." Hắn sưng mặt nói, bộ dáng này lại làm cho nàng càng thêm cười ra tiếng.
"Nàng hôm nay thoạt nhìn hình như đặc biệt hài lòng?" Hắn híp mắt nhìn nàng. Nàng đã vui vẻ một ngày, thế nhưng rốt cuộc vì cái gì mà vui vẻ, hắn lại không biết.
Công Tôn Nhược Từ vuốt ve bụng của mình, cười hỏi: "Ta... Chỉ là đang cười chàng đặt tên này thật là khó nghe, 'Đệ nhị thế' ! Này đây là tên để đặt sao? Ngày sau nếu để cho chàng đặt tên đứa nhỏ, cũng sẽ cổ quái như vậy?"
Hoài Tố một phen ôm nàng vào lòng, hừ nói: "Nàng chừng nào thì có thể sinh ra nhi tử còn không biết đâu, đến lúc đó lại phiền não một phen."
Công Tôn Nhược Từ tựa ở trước ngực của hắn, nhìn thanh sơn lục thủy trước mắt, bàn tay thủy chung không có ly khai bụng của mình. Ở nơi đó, có một bí mật mà Hoài Tố còn không biết a, nàng hiện tại sẽ không nói cho hắn, bởi vì nàng muốn nhìn thấy bộ dáng hắn kinh hỉ, mà thời cơ nhất định phải chọn cho tốt.
"Tại sao lại muốn đặt là đệ nhị thế, nàng thực sự không biết sao?" Thanh âm Hoài Tố bỗng nhiên biến thành ôn nhu , ở đỉnh đầu của nàng dụi vài phen, làm da đầu nàng ngứa lên, không thể không đem thân thể buộc chặt lại mấy phần, khóe môi che không được nụ cười phong tình quyến rũ.
Sao có thể không biết đây? Đêm đầu tiên bọn họ từ kinh thành trốn đến nơi đây, là ở hồ nước này mà vượt qua, đêm hôm đó, ánh trăng sáng rọi, non sông tươi đẹp, hai người bái thiên địa, tuyên thệ ước, vào "Động phòng "
Hồ nước này đối với bọn họ, nhất là đối Hoài Tố mà nói, là thời điểm sinh mạng hai người được hồi sinh một lần nữa.
"Chàng nói xem, hoàng đế sẽ tin tưởng chàng chết sao? Vạn nhất nhị ca này của chàng ngày nào đó nói lỡ miệng thì làm sao bây giờ?" Công Tôn Nhược Từ trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hắn nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, "Lấy sự khôn khéo của tam ca, nếu muốn nhìn ra kẽ hở, kỳ thực sớm đã nhìn ra. Có lẽ hắn đã sớm nhìn ra ta đang giả chết; có lẽ, hắn đã hối hận lúc trước đối với ta làm ra tất cả loại chuyện ấy; có lẽ, hắn sẽ lấy sự tự do của ta như một việc cuối cùng hắn có thể làm cho ta vì tình nghĩa huynh. Ta tin, hắn sẽ không cùng chúng ta dây dưa. Quốc gia này còn có rất nhiều chính sự cần hắn giải quyết, hai chúng ta ở trước mặt hắn, sớm đã là vật bé nhỏ, không đáng kể."
Nàng hừ một tiếng, "Có lẽ có lẽ! Trong lòng chàng luôn luôn đem hắn nghĩ đến thiện lương như vậy, ta cũng không vô tư được như chàng, Ly Sầu cốc này trong phạm vi trăm dặm, ta đều bày ra xà trận, nếu người nào dám tới tìm chàng gây phiền toái, ta sẽ làm cho hắn chết rất khó coi!"
"Nói như vậy, ngày sau ta còn cần nhờ nương tử bảo vệ?" Hoài Tố cười, khẽ hôn cái trán của nàng một chút, lại chợt nhớ tới một chuyện, "Lúc trước nàng rốt cuộc là tại sao cùng thất tỷ quen biết ? Nơi này Ly Sầu cốc có nhiều xà như vậy, tỉ ấy từ trước đến nay đều sợ những thứ đó."
Nàng cười nói: "Chành không biết sao, tỉ ấy vì để cho phò mã cùng tỉ làm nhiều chuyện phòng the đã mau sắp điên rồi sao? Năm kia nàng nhân dịp bồi hoàng thái hậu ra ngoài thượng hương liền đến chỗ thầy y tìm hỏi thuốc, vừa lúc ta cũng ở bên ngoài hái thuốc, liền ngẫu nhiên gặp. Chúng ta nữ nhân a, vì đàn ông các chàng, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chàng có biết hay không đêm hôm đó ta lẻn về vương phủ có bao nhiêu khó khăn? Còn phải mượn cái thang của đại thẩm nhà bên cạnh, mới tiến vào vương phủ của chàng được, còn bị ngã từ trên tường xuống, thiếu chút nữa ngã đến nỗi gãy cả xương cột sống."
Hoài Tố vừa yêu thương, vừa buồn cười nói: "Khó trách nàng lúc đó vừa thấy mặt ta đã cắn một ngụm."
"Ta không chỉ muốn cắn chàng một ngụm, còn muốn cả đời đều chặt chẽ cắn chàng!" Công Tôn Nhược Từ trở mình, ở trên mặt hắn cắn một ngụm!.
Gió thổi qua mặt hồ, hồ nước lại nổi lên trận rung động, ven hồ người như ngọc, chiếu vào trong nước ngọc ảnh thành đôi.
Đệ nhị thế, là tân sinh bắt đầu, cũng là thời điểm mộng tưởng trở thành sự thật.
HOÀN TOÀN VĂN.
Cách hoàng thành Tây Nhạc mấy trăm dặm, bên trong Ly sầu cốc, có một hộ nước xanh như ngọc bích, dập dờn hơi nước, từ trước tới giờ hồ nước này đều là vô danh, bây giờ lại bị đặt tên là "Đệ nhị thế "
Lúc này Công Tôn Nhược Từ ngồi ở ven hồ, đôi bàn chân bạch ngọc bàn chân ở trong nước tinh nghịch đạp vẫy, làm cho hồ nước yên lặng hồ nước nổi lên một trận rung động.
Nàng thuận tay ở ven hồ vặt một bụi cỏ nhỏ, xoay người về phía sau, ở bên mũi của Hoài Tố ngoáy vài cái, khiến cho hắn hắt xì một cái, sau đó hắn ngồi dậy, đem bàn tay bướng bỉnh của nàng một phen nắm ở trong tay mình.
"Đừng làm rộn." Hắn sưng mặt nói, bộ dáng này lại làm cho nàng càng thêm cười ra tiếng.
"Nàng hôm nay thoạt nhìn hình như đặc biệt hài lòng?" Hắn híp mắt nhìn nàng. Nàng đã vui vẻ một ngày, thế nhưng rốt cuộc vì cái gì mà vui vẻ, hắn lại không biết.
Công Tôn Nhược Từ vuốt ve bụng của mình, cười hỏi: "Ta... Chỉ là đang cười chàng đặt tên này thật là khó nghe, 'Đệ nhị thế' ! Này đây là tên để đặt sao? Ngày sau nếu để cho chàng đặt tên đứa nhỏ, cũng sẽ cổ quái như vậy?"
Hoài Tố một phen ôm nàng vào lòng, hừ nói: "Nàng chừng nào thì có thể sinh ra nhi tử còn không biết đâu, đến lúc đó lại phiền não một phen."
Công Tôn Nhược Từ tựa ở trước ngực của hắn, nhìn thanh sơn lục thủy trước mắt, bàn tay thủy chung không có ly khai bụng của mình. Ở nơi đó, có một bí mật mà Hoài Tố còn không biết a, nàng hiện tại sẽ không nói cho hắn, bởi vì nàng muốn nhìn thấy bộ dáng hắn kinh hỉ, mà thời cơ nhất định phải chọn cho tốt.
"Tại sao lại muốn đặt là đệ nhị thế, nàng thực sự không biết sao?" Thanh âm Hoài Tố bỗng nhiên biến thành ôn nhu , ở đỉnh đầu của nàng dụi vài phen, làm da đầu nàng ngứa lên, không thể không đem thân thể buộc chặt lại mấy phần, khóe môi che không được nụ cười phong tình quyến rũ.
Sao có thể không biết đây? Đêm đầu tiên bọn họ từ kinh thành trốn đến nơi đây, là ở hồ nước này mà vượt qua, đêm hôm đó, ánh trăng sáng rọi, non sông tươi đẹp, hai người bái thiên địa, tuyên thệ ước, vào "Động phòng "
Hồ nước này đối với bọn họ, nhất là đối Hoài Tố mà nói, là thời điểm sinh mạng hai người được hồi sinh một lần nữa.
"Chàng nói xem, hoàng đế sẽ tin tưởng chàng chết sao? Vạn nhất nhị ca này của chàng ngày nào đó nói lỡ miệng thì làm sao bây giờ?" Công Tôn Nhược Từ trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hắn nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, "Lấy sự khôn khéo của tam ca, nếu muốn nhìn ra kẽ hở, kỳ thực sớm đã nhìn ra. Có lẽ hắn đã sớm nhìn ra ta đang giả chết; có lẽ, hắn đã hối hận lúc trước đối với ta làm ra tất cả loại chuyện ấy; có lẽ, hắn sẽ lấy sự tự do của ta như một việc cuối cùng hắn có thể làm cho ta vì tình nghĩa huynh. Ta tin, hắn sẽ không cùng chúng ta dây dưa. Quốc gia này còn có rất nhiều chính sự cần hắn giải quyết, hai chúng ta ở trước mặt hắn, sớm đã là vật bé nhỏ, không đáng kể."
Nàng hừ một tiếng, "Có lẽ có lẽ! Trong lòng chàng luôn luôn đem hắn nghĩ đến thiện lương như vậy, ta cũng không vô tư được như chàng, Ly Sầu cốc này trong phạm vi trăm dặm, ta đều bày ra xà trận, nếu người nào dám tới tìm chàng gây phiền toái, ta sẽ làm cho hắn chết rất khó coi!"
"Nói như vậy, ngày sau ta còn cần nhờ nương tử bảo vệ?" Hoài Tố cười, khẽ hôn cái trán của nàng một chút, lại chợt nhớ tới một chuyện, "Lúc trước nàng rốt cuộc là tại sao cùng thất tỷ quen biết ? Nơi này Ly Sầu cốc có nhiều xà như vậy, tỉ ấy từ trước đến nay đều sợ những thứ đó."
Nàng cười nói: "Chành không biết sao, tỉ ấy vì để cho phò mã cùng tỉ làm nhiều chuyện phòng the đã mau sắp điên rồi sao? Năm kia nàng nhân dịp bồi hoàng thái hậu ra ngoài thượng hương liền đến chỗ thầy y tìm hỏi thuốc, vừa lúc ta cũng ở bên ngoài hái thuốc, liền ngẫu nhiên gặp. Chúng ta nữ nhân a, vì đàn ông các chàng, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chàng có biết hay không đêm hôm đó ta lẻn về vương phủ có bao nhiêu khó khăn? Còn phải mượn cái thang của đại thẩm nhà bên cạnh, mới tiến vào vương phủ của chàng được, còn bị ngã từ trên tường xuống, thiếu chút nữa ngã đến nỗi gãy cả xương cột sống."
Hoài Tố vừa yêu thương, vừa buồn cười nói: "Khó trách nàng lúc đó vừa thấy mặt ta đã cắn một ngụm."
"Ta không chỉ muốn cắn chàng một ngụm, còn muốn cả đời đều chặt chẽ cắn chàng!" Công Tôn Nhược Từ trở mình, ở trên mặt hắn cắn một ngụm!.
Gió thổi qua mặt hồ, hồ nước lại nổi lên trận rung động, ven hồ người như ngọc, chiếu vào trong nước ngọc ảnh thành đôi.
Đệ nhị thế, là tân sinh bắt đầu, cũng là thời điểm mộng tưởng trở thành sự thật.
HOÀN TOÀN VĂN.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook