Độc Mị Bát Hoàng Tử
-
Chương 11
Sự tình Hoài Tố vì đoạt cỏ linh chi, không tiếc gì cầm đao uy hiếp thủ tọa thái y viện cùng thái tử, là sự việc kinh hãi thứ hai sau sự kiện lục hoàng tử Diên Hi Tây Nhạc ly kỳ tử vong. Hoàng đế nghe nói thế, sau đó liền rất là tức giận, trước muốn Hình bộ Tông Minh xông vào phủ đệ của Hoài Tố tra hỏi, nhưng Hoài Tố cũng không có ở nơi đó.
Thế là Tông Minh đi tìm Kiên Bạch, hỏi có biết Hoài Tố sống ở đâu hay không, Kiên Bạch nói quanh co, không biết nên làm cái gì bây giờ, đúng lúc này, Hoài Tố chủ động tìm tới cửa, thẳng thắn thành khẩn cho biết ——
"Sự tình là ta làm, thỉnh nhị ca cứ việc bắt ta, không nên để tam ca khó xử."
Kiên Bạch gấp đến độ đối với Tông Minh nói: "Nhị ca có thể hay không cho ta một ít mặt mũi? Chậm một chút hãy mang Hoài Tố đi hỏi tội, trước tiên ta muốn hỏi hắn một số việc?"
Tông Minh hiện tại đang mượn hơi của Kiên Bạch, nên đương nhiên là đồng ý, bất quá chỉ cho một chút thời gian, dù sao trong cung phụ hoàng còn đang chờ.
Thế là Kiên Bạch kéo Hoài Tố tiến vào mật thất, trầm giọng nói: "Đệ lần này làm việc thật sự là rất không bình tĩnh ! Làm như vậy, chỉ sợ không thể xoay đầu lại. Hoài Tố, trước đây ta vẫn cho rằng đệ là người thông minh, nha đầu kia... Đáng giá cho đệ vì nàng hi sinh như vậy sao?"
"Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá là được." Hoài Tố nhìn thẳng Kiên Bạch, muốn nói suy nghĩ dưới đáy lòng ra, làm cho hắn không thở nổi.
Kiên Bạch đối với hắn hiểu biết rất rõ, nhìn ra hắn có lời muốn nói lại thôi, thế là bảo: "Đệ còn có cái gì không bỏ xuống được liền cứ việc nói, tam ca đi làm cho đệ."
Hoài Tố lại chỉ cười cổ quái: "Đệ đúng là có tâm sự không bỏ xuống được, nhưng lại không yên lòng nói cho tam ca nghe."
"Có ý gì? Ngươi bây giờ liền ngay cả tam ca cũng đều không tin?"
Kiên Bạch nói làm cho Hoài Tố rốt cuộc cắn răng một cái, đem tâm sự trong lòng nói ra "Tam ca, từ nhỏ đệ đã luôn luôn sùng kính huynh, có bất kỳ tâm sự gì cũng không giấu giếm huynh, bây giờ đệ chỉ mong rằng tam ca nể tình đệ đối với huynh trung thành cùng tận tâm nhiều năm như vậy, sẽ cho đệ một câu nói thật."
Kiên Bạch biến sắc, trực giác nói cho hắn biết sự tình không ổn, nhưng lại không thể không hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
"Người ám sát Nhược Từ, có phải hay không là do tam ca phái làm?"
Kiên Bạch vạn vạn không nghĩ tới, hắn nhanh như vậy liền hoài nghi đến trên người mình, đột nhiên chạy tới ép hỏi như thế này, dù cho hắn từ xưa luôn đa mưu túc trí cũng trở tay không kịp, lại làm mất đi tính tình trầm ổn ngày thường. Cũng bởi vì sự trầm mặc của Kiên Bạch, Hoài Tố cũng tỉnh ngộ ra.
Trong nháy mắt nghĩ Hoài Tố cảm giác như có một quyền, hung hăng đấm vào huyệt thái dương của hắn, khiến cho hắn không thể không nhăn chặt mi tâm.
Trong lòng hắn tràn đầy cay đắng, thật sâu cúi đầu,
"Tam ca, đa tạ ngươi cho tới nay đều đối với ta chiếu cố, nhưng sau này, xin huynh cho chính ta tự mình đi trên con đường mà ta chọn."
Hoài Tố xa cách cùng lạnh lùng nói, là vẻ mặt mà trước đây hắn chưa bao giờ ở trước mặt Kiên Bạch biểu lộ trôi qua, điều này làm cho Kiên Bạch kinh sợ, vội vã kêu lên: "Hoài Tố! Đệ... Đệ có lẽ là hiểu lầm tam ca ..."
Hoài Tố xoay người xem thường cười, "Tam ca, làm chính là làm, nếu còn không nhận... Chính là để cho ta lại khinh thường huynh lần thứ hai."
Kiên Bạch bị những lời này của hắn kích thích, cắn răng bật ra ra nói, "Hảo, ngươi đã nói vậy, tam ca liền cho ngươi một đáp án thống khoái, là ta kêu người đi làm. Bởi vì nha đầu này theo ngươi, chính là nguy hiểm của ngươi sau này, chỉ là bây giờ ta rất hối hận, không nghĩ tới chuyện này sẽ làm cho ngươi sớm rơi vào nguy hiểm. Nếu như sự tình có thể làm lại một lần.... Tam ca, tuyệt sẽ không để cho tên sát thủ kia có cơ hội thất bại!".
Câu nói sau cùng của Kiên Bạch, nói xong thực tàn nhẫn, lãnh khốc, cũng làm cho Hoài Tố bình thường trở lại.
"Hảo, tam ca, nói như vậy kia mới là khẩu khí của ngươi, cũng là lời nói trong lòng của ngươi. Tình huynh đệ giữa chúng ta, từ hôm nay liền nhất đao lưỡng đoạn, ta nợ ngươi, mai này ta sẽ trả hết nợ, nhưng sinh tử của ta, không bao giờ lại muốn tam ca phải bận tâm đến nữa! Ta còn muốn nói lại, sau này, xin cho chính ta tự mình đi!"
Hoài Tố đi tới ngoài đại đường, hai tay giơ ở trước mặt, "Nhị ca, xin cho ta mang khóa ngục đi."
Tông Minh thở dài, "Quên đi, phụ hoàng còn chưa có định tội của ngươi, ngươi lại là hoàngtử, cứ như vậy cùng ta đi gặp phụ hoàng đi."
"Không, tội ta lần này chính là trọng tội, phụ hoàng đối với ta tất nhiên là thương tiếc cùng tức giận, ta nếu cứ như vậy đi gặp người, trong lòng sẽ càng thêm tức giận, ta không muốn phụ hoàng lại khó chịu, tâm ta lại đau, vì thế vẫn là thỉnh nhị ca cho ta đeo nó lên, phụ hoàng nếu thấy được, tức giận sẽ vơi đi một ít."
Tông Minh lại thở dài nói: "Ngươi là người luôn minh bạch, tại sao lại làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này?"
Hoài Tố đạm đạm nói, "Loại người minh bạch, nếu như muốn tranh thủ để có được hạnh phúc cùng vui vẻ, bất luận là cái chuyện ngu xuẩn gì ta đều sẽ làm. Nhị ca, chẳng lẽ ngươi chưa từng có loại tâm tình này sao? Ngươi cả đời, chỉ cần có một lần như vậy là đủ rồi."
Vẻ mặt Tông Minh không hiểu lắm nhìn hắn, lại lắc đầu, đối với người bên ngoài hô: "Người tới, vì bát hoàng tử mang xích sắt khóa chân hắn lại, thỉnh bát hoàng tử lên xe ngựa, chúng ta lập tức vào cung gặp thánh thượng!"
Hoài Tố gặp hoàng đế, không nói tới một chữ gì lên quan đến Công Tôn Nhược Từ, chỉ nói là một vị ân nhân của mình vì tính mạng khó giữ, nên hắn bất đắc dĩ đành phải dùng thủ đoạn ép buộc thái tử giao ra cỏ linh chi, cứu ân nhân một mạng. Hoàng đế vì thế rất là nghi hoặc không hiểu, muốn gặp vị ân nhân này của Hoài Tố, Hoài Tố lại nói sau khi bệnh tình của ân nhân giảm bớt, đã được thân nhân mang về ở gia phủ.
Hoàng đế đương nhiên không tin, thế nhưng Hoài Tố không để lại đầu mối, hoàng đế cũng không thể tra được.
Bên kia thái tử thở hổn hển, đòi hoàng đế nhất định phải nghiêm khắc trừng trị Hoài Tố.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, lúc ban đầu còn phẫn nộ, sau khi đi qua, mới nhìn nhi tử không giống người bình dân này, hắn mang khóa sắt, quỳ ở trước mặt mình, không nói được một lời, hoàng đế trong lòng cũng có chút phức tạp.
Ông cũng hiểu Hoài Tố, thường ngày hắn sẽ không giống người điên nơi nơi cắn người, lần này chỉ sợ do duyên cớ gì đó mà bị ép. Thế nhưng việc cầm đao uy hiếp thái y viện cùng hoàng tử, đích thực là tội lớn, nếu là bách tính làm, chắc chắn sẽ bị mất đầu, tru di cửu tộc. Bất quá Hoài Tố lại là hoàng tử, nếu muốn tiêu diệt cửu tộc của hắn, chẳng phải liền cả thái tử lẫn hoàng đế hắn đều phải diệt sao?
Huống chi, bởi vì thân thế Hoài Tố gập ghềnh, trong lòng hắn đối với đứa con trai này luôn mang áy náy, sao có thể đơn giản nói ra một từ "Giết" được?
Suy nghĩ xong, hoàng đế thận trọng phân phó, "Trước đem bát hoàng tử hồi phủ, chỉ cho phép hắn ở trong hậu viện đi lại, không cho phép ra ngoài viện một bước, bằng không... Hoài Tố, ngươi cũng đừng trách phụ hoàng quân pháp không nể tình !"
Ở bên kia Kiên Bạch thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoài Tố đã thoát được tội chết .
Nhưng thái tử lại nhất quyết không tha, hô to, "Phụ hoàng xử sự bất công! Tại sao có thể xử hắn đơn giản như vậy? Dựa theo luật pháp Tây Nhạc chúng ta..."
Hoàng đế đột nhiên sưng mặt lên, " Luật pháp của bổn quốc, trẫm so với ngươi rõ ràng hơn! Làm việc cũng phải nên có tâm sao, đây là huynh đệ của ngươi, không phải là kẻ thù của ngươi! Ngươi đâu cần phải đuổi cùng giết tận như vậy, nếu không ngày sau làm thế nào để thống trị bách tính của một quốc gia đây?"
Cơn giận sấm sét của hoàng đế làm cho thái tử tạm thời ngậm miệng, nhưng có thể nhìn ra được hắn vẫn không phục như trước.
Hoài Tố chỉ là dập đầu tạ ơn, không vì mình mà nhiều lời nữa.
Tông Minh mang theo Hoài Tố, đưa hắn tiến vào trong phủ đệ. Lúc gần đi, Tông Minh còn rất hảo tâm phân phó hạ nhân, "Bát hoàng tử mặc dù bị bệ hạ bắt buộc ở chỗ này bế môn tư nghĩ, nhưng cũng không phải là phạm nhân, các ngươi hầu hạ cho tốt, hoàng tử muốn cái gì, liền tận lực làm cho hắn."
Sau đó hắn lại trấn an Hoài Tố, "Nếu sau này phụ hoàng phái người tới hỏi ngươi, ngươi nên nói vài lời hay, phụ hoàng cùng ngươi dù sao cũng là phụ tử, không bao lâu nhất định sẽ thả ngươi ra thôi."
Hoài Tố nhẹ giọng cười, "Không thả ra thì cũng không sao cả, ta ở chỗ này cả đời cũng như thế, ở bên ngoài chỉ tổn trêu chọc người khác."
Tông Minh lắc đầu thở dài, "Ngươi không nên bi quan quá, trước kia có mấy vị trọng thần cũng bị hạ chỉ giam lỏng, kết quả không chịu nổi hai ba năm đều tự sát. Nhỏ viện kia tựa như một cái hộp, ngươi đi tới đi lui đều là trời cao trên đầu, sẽ đem người ép điên ."
Tông Minh đi rồi, Hoài Tố yên lặng tiến vào tiểu viện, một gã nha hoàn cúi đầu đi tới, thân thiết hỏi: "Bát hoàng tử, có muốn rửa mặt ngay không ạ, hay là ăn cơm trước đã?"
Hoài Tố cả kinh, tỉ mỉ nhìn chằm chằm "Nha hoàn" kia —— dĩ nhiên là Công Tôn Nhược Từ!
Hắn một tay ôm lấy nàng, khẩn trương mắng: "Nàng vừa mới giải độc, thế nào liền chạy loạn khắp nơi? Không phải ta muốn nàng ở bên kia nghỉ ngơi sao? Nếu bị nhị ca hoặc phụ hoàng nhìn thấy, phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Công Tôn Nhược Từ không có bao nhiêu là hồng hào, bất quá nụ cười lại sáng lạn, ánh mắt như sao trên trời, "Yên tâm, độc của ta đã giải được, ta còn có thuốc tốt, ăn vào sẽ khôi phục nhanh hơn."
"Vậy cũng không thể như thế này, nàng phải vào trong ngay" Hoài Tố đem nàng ôm lấy, đi vào trong phòng, phóng tới trên giường.
"Là vị quản gia kia, hắn không biết chuyện của hai chúng ta, chỉ biết trước kia ta là khách nhân của chàng. Ta nói ta vừa mới từ bên ngoài làm chút chuyện xong xuôi thì trở về, muốn gặp chàng. Quản gia nói chàng gặp phiền toái, phải tiến cung, chỉ sợ nửa khắc cũng chưa thể trở về ngay. Ta nói ta không sợ, chỉ muốn ở lại chỗ này chờ chàng, bởi vì trước kia chàng đối đãi với ta không tồi, coi như là ta báo đáp chàng.
"Chỉ là ta không muốn để cho người ngoài nói xấu chàng là nuôi 'Kim ốc tàng kiều', phá hủy danh dự của chàng, vì thế thỉnh hắn cho ta một bộ trang phục dành cho nha hoàn, ta mới hiên ngang ở trong phủ chờ chàng."
Hoài Tố buồn cười mở to hai mắt, "Ngươi nha đầu này thật đúng là miệng lưỡi khéo léo nha, quản gia của ta đều bị mấy câu của nàng lừa cho đầu óc choáng váng, nàng nếu là đi vào trong phủ của tam ca..."
Nói được phân nửa, hắn đột nhiên không nói nữa, xem như hắn cùng với tam ca lật mặt, chỉ sợ trong cuộc sống sau này hai người cũng không thể gặp mặt. Mười mấy năm tình huynh đệ thân mật khăng khít, cư nhiên cứ như vậy sứt mẻ, rạn nứt, nhớ tới đây thật sự rất là đau lòng.
Hắn than thở, kéo tay Công Tôn Nhược Từ, "Ngày sau hai chúng ta sẽ bị giam ở cái tiểu viện này, nói không chừng sẽ bị giam hẳn vài chục năm, nàng nếu chán, ta sẽ không buộc chặt, cưỡng bức nàng lưu lại."
Nghe vậy, đột nhiên mày liễu Công Tôn Nhược Từ dựng thẳng lên, "Hoài Tố, lời này của chàng chính là vũ nhục ta, cũng vũ nhục đến chính mình. Chàng giống như nhận thức chưa rõ, ta đây sao lại có thể là một nữ tử phóng đãng lỗ mãng như vậy được, sau khi làm hại tiền đồ của chàng, chính mình lại vỗ mông rời đi? Đừng quên ta là người Ly Sầu cốc, từ nhỏ đến lớn, ta ly khai Ly Sầu cốc bất quá chỉ có hai ba lần, suốt ngày ở trong cốc, ta cũng không cảm thấy buồn, ở đây thì như thế nào?"
Hoài Tố yên lặng nói: "Không, ta chỉ là không muốn nàng theo ta bị khổ. Ly Sầu cốc mặc dù nhỏ, nhưng dù sao cũng là quê quán của nàng, có rất nhiều người cùng cảnh vật nàng quen thuộc. Chỉ cần nàng nghĩ đi, tùy thời có thể ly khai, nhưng nếu mà ở đây, không thể nghĩ đi là đi được."
Công Tôn Nhược Từ theo dõi hắn, "Kỳ thực chỉ cần chàng nghĩ đi, cũng có thể tùy thời đi, nhưng ta biết chàng sẽ không. Chàng người này a, có điểm ngu trung ( ý là trung thành mù quáng), bất quá ở trong mắt ta, cũng thật đáng yêu." Nàng cười hì hì.
--- ----
Sau khi Hoài Tố bị giam đủ ba tháng, người thứ nhất đến xem bọn hắn chính là Kiên Bạch.
Kiên Bạch đến trước tâm tình phi thường phức tạp. Trước kia có lần Ngũ hoàng tử Thanh Việt bởi vì muốn kết hôn với nữ tử bình dân mà bị phụ hoàng giam lỏng, ba tháng sau hắn cũng là người đầu tiên đến thăm Thanh Việt, năm ấy Thanh Việt mới hai mươi sáu tuổi, sau ba tháng bị cấm túc cả người tiều tụy như già đi mười tuổi, vẻ mặt mỏi mệt, làm cho hắn hoảng sợ.
Hắn rất lo lắng, Hoài Tố có thể trụ được cuộc sống tịch mịch bị giam lỏng hay không..
Ai ngờ khi hắn tới gần tiểu viện Hoài Tố bị giam, liền nghe đến một chuỗi tiếng cười vang dội, thuộc về Hoài Tố, thế nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hoài Tố cười sung sướng như vậy. Chẳng lẽ trong viện của hắn còn có người khác? Đồng thời lẫn trong tiếng cười của hắn, còn có tiếng của một nữ tử. Trong tiểu viện này rốt cuộc có mấy người?
Kiên Bạch đầy bụng hồ nghi đẩy ra cửa viện, chỉ thấy trong viện, một tảng đá lớn bị cạy lát ra, trên đất còn có một vài thứ, mà Hoài Tố mặc áo, vén cao ống quần, tay trái mang theo một thùng nước như là tưới nước cho cây, nhưng thật ra là một bên hắt nước ra sân một bên chốn đi, cười duyên với một nữ tử.
Hai người chơi đùa, cười lớn như những đứa nhỏ bình thường, không chút nào giống như người bị giam lỏng tối tăm thống khổ, làm cho Kiên Bạch ngây ngốc nhìn .
Hoài Tố đang cùng Công Tôn Nhược Từ nháo loạn, bởi vì Công Tôn Nhược Từ đột nhiên đòi trồng một ít loại dưa miêu, nói là chờ mùa thu tới, hai người có thể ăn được mẻ dưa và trái cây chính mình trồng. Thế là Hoài Tố theo nàng cùng nhau quốc đất, thậm chí tự mình tưới nước bón phân.
Vừa nãy Công Tôn Nhược Từ cố ý cầm đất hướng trên mặt hắn lau một phen, Hoài Tố lập tức dùng nước trong thùng phản kích, hai người cứ như vậy nháo thành một đoàn.
Kiên Bạch đến cũng không có khiến cho bọn họ chú ý. Hoài Tố đem thùng nước bỏ xuống, đem thân thể Công Tôn Nhược Từ bắt ở trong lòng, hai tay bắt chéo hai tay của nàng ra sau lưng ép hỏi, "Còn dám cùng ta náo loạn hay không?"
Trên người Công Tôn Nhược Từ không phải là nước, thì lại là mồ hôi, cười đến không thở nổi, đành phải cong thân, cười nói: "Cũng không dám nữa, bát hoàng tử tha mạng!"
Nàng lơ đãng giương mắt, nhìn thấy ở cửa viện Kiên Bạch đang ngơ ngác đứng đó, ngẩn người, vỗ vỗ tay Hoài Tố, "Có khách nhân của chàng đến nga."
Hoài Tố lúc đầu không tin, ba tháng này, đừng nói khách nhân, chính là thái giám truyền chỉ trong cung cũng không có tới lấy một, lúc này ai lại vào đây? Xoay người nhìn, không nghĩ tới lại thấy được Kiên Bạch, Hoài Tố cũng là ngẩn người, sau đó đứng thẳng dậy, thả cánh tay đang vây quanh Công Tôn Nhược Từ ra, đối với Kiên Bạch bình thường nói, "Tam ca, sao ngươi lại tới đây?"
Nụ cười này, thật không giống như ba tháng trước lúc hai người "Chia tay" lạnh đạm xa cách, Kiên Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Hoài Tố đang che miệng cười trộm, chân mày lại nhíu lại.
Thảo nào Hoài Tố cho dù có bị giam ở trong viện nhưng vẫn như cũ có thể tự đắc được, thì ra là bởi vì có nàng...
Công Tôn Nhược Từ liếc nhìn Kiên Bạch, nói khẽ với Hoài Tố nói: "Ta châm trà cho chàng đây, trước tiên hai người nói chuyện một chút nhé."
Đợi Công Tôn Nhược Từ đi rồi, Hoài Tố dùng một ít y phục lau mồ hôi, khoát tay chặn lại, "Tam ca, an vị ở trong sân đi, ở đây trái lại mát mẻ hơn một chút."
Kiên Bạch nhìn nhìn bàn đá cùng ghế đá bên cạnh, lại nhìn một thân Hoài Tố mặc đồ nông dân, lần thứ hai nhíu mày, "Ngươi bây giờ thế nào lại biến thành cái dạng này?"
"Bộ dạng gì nữa?" Hoài Tố chậm rì rì mặc quần áo tử tế lại, "Tam ca cho rằng ta nên mặc như thế nào? sống không bằng chết? Lấy nước mắt rửa mặt? Vẫn là thân hình mảnh dẻ? Ta mỗi ngày ăn ngon, ngủ ngon, còn có việc làm, tam ca xem xem có phải hay không ta còn mập ra một chút ít?"
"Hoài Tố, ngươi thực sự muốn cả đời như vậy?" Kiên Bạch nhịn không được đau lòng muốn thức tỉnh hắn, "Ta hôm nay đến, một nửa là bởi vì tâm tư, một nửa là bởi vì công việc. Phụ hoàng cho ta tới thăm ngươi một chút, ngươi nếu có cần bất kỳ thứ gì, tam ca sẽ giúp ngươi làm cho bằng được, ngươi nếu là muốn đi ra ngoài, tam ca cũng sẽ giúp ngươi cầu tình."
"Không cần, ta ở chỗ này rất tốt, không muốn đi ra ngoài." Hoài Tố cười hì hì, tươi cười cùng Công Tôn Nhược Từ."Chỉ là không thể giúp tam ca tranh đoạt đế vị, tam ca chính mình cẩn thận, bên kia tứ ca chỉ sợ còn cất giấu không ít âm mưu quỷ kế muốn hãm hại tam ca đâu."
"Trong lòng ngươi rốt cuộc vẫn là quan tâm tam ca , vậy cũng không nên để cho tam ca vì ngươi mà nóng ruột nóng gan " Kiên Bạch chân thành nói, "Trước mắt có một cơ hội tốt, là thời cơ tam ca có thể cứu ngươi ra! Phụ hoàng gần đây đối thái tử có điều bất mãn, nghe nói thái tử mang theo một nhóm người, chuẩn bị cấp phụ hoàng thượng, làm cho phụ hoàngsớm thoái vị.
Thế là Tông Minh đi tìm Kiên Bạch, hỏi có biết Hoài Tố sống ở đâu hay không, Kiên Bạch nói quanh co, không biết nên làm cái gì bây giờ, đúng lúc này, Hoài Tố chủ động tìm tới cửa, thẳng thắn thành khẩn cho biết ——
"Sự tình là ta làm, thỉnh nhị ca cứ việc bắt ta, không nên để tam ca khó xử."
Kiên Bạch gấp đến độ đối với Tông Minh nói: "Nhị ca có thể hay không cho ta một ít mặt mũi? Chậm một chút hãy mang Hoài Tố đi hỏi tội, trước tiên ta muốn hỏi hắn một số việc?"
Tông Minh hiện tại đang mượn hơi của Kiên Bạch, nên đương nhiên là đồng ý, bất quá chỉ cho một chút thời gian, dù sao trong cung phụ hoàng còn đang chờ.
Thế là Kiên Bạch kéo Hoài Tố tiến vào mật thất, trầm giọng nói: "Đệ lần này làm việc thật sự là rất không bình tĩnh ! Làm như vậy, chỉ sợ không thể xoay đầu lại. Hoài Tố, trước đây ta vẫn cho rằng đệ là người thông minh, nha đầu kia... Đáng giá cho đệ vì nàng hi sinh như vậy sao?"
"Chỉ cần đệ cho rằng đáng giá là được." Hoài Tố nhìn thẳng Kiên Bạch, muốn nói suy nghĩ dưới đáy lòng ra, làm cho hắn không thở nổi.
Kiên Bạch đối với hắn hiểu biết rất rõ, nhìn ra hắn có lời muốn nói lại thôi, thế là bảo: "Đệ còn có cái gì không bỏ xuống được liền cứ việc nói, tam ca đi làm cho đệ."
Hoài Tố lại chỉ cười cổ quái: "Đệ đúng là có tâm sự không bỏ xuống được, nhưng lại không yên lòng nói cho tam ca nghe."
"Có ý gì? Ngươi bây giờ liền ngay cả tam ca cũng đều không tin?"
Kiên Bạch nói làm cho Hoài Tố rốt cuộc cắn răng một cái, đem tâm sự trong lòng nói ra "Tam ca, từ nhỏ đệ đã luôn luôn sùng kính huynh, có bất kỳ tâm sự gì cũng không giấu giếm huynh, bây giờ đệ chỉ mong rằng tam ca nể tình đệ đối với huynh trung thành cùng tận tâm nhiều năm như vậy, sẽ cho đệ một câu nói thật."
Kiên Bạch biến sắc, trực giác nói cho hắn biết sự tình không ổn, nhưng lại không thể không hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
"Người ám sát Nhược Từ, có phải hay không là do tam ca phái làm?"
Kiên Bạch vạn vạn không nghĩ tới, hắn nhanh như vậy liền hoài nghi đến trên người mình, đột nhiên chạy tới ép hỏi như thế này, dù cho hắn từ xưa luôn đa mưu túc trí cũng trở tay không kịp, lại làm mất đi tính tình trầm ổn ngày thường. Cũng bởi vì sự trầm mặc của Kiên Bạch, Hoài Tố cũng tỉnh ngộ ra.
Trong nháy mắt nghĩ Hoài Tố cảm giác như có một quyền, hung hăng đấm vào huyệt thái dương của hắn, khiến cho hắn không thể không nhăn chặt mi tâm.
Trong lòng hắn tràn đầy cay đắng, thật sâu cúi đầu,
"Tam ca, đa tạ ngươi cho tới nay đều đối với ta chiếu cố, nhưng sau này, xin huynh cho chính ta tự mình đi trên con đường mà ta chọn."
Hoài Tố xa cách cùng lạnh lùng nói, là vẻ mặt mà trước đây hắn chưa bao giờ ở trước mặt Kiên Bạch biểu lộ trôi qua, điều này làm cho Kiên Bạch kinh sợ, vội vã kêu lên: "Hoài Tố! Đệ... Đệ có lẽ là hiểu lầm tam ca ..."
Hoài Tố xoay người xem thường cười, "Tam ca, làm chính là làm, nếu còn không nhận... Chính là để cho ta lại khinh thường huynh lần thứ hai."
Kiên Bạch bị những lời này của hắn kích thích, cắn răng bật ra ra nói, "Hảo, ngươi đã nói vậy, tam ca liền cho ngươi một đáp án thống khoái, là ta kêu người đi làm. Bởi vì nha đầu này theo ngươi, chính là nguy hiểm của ngươi sau này, chỉ là bây giờ ta rất hối hận, không nghĩ tới chuyện này sẽ làm cho ngươi sớm rơi vào nguy hiểm. Nếu như sự tình có thể làm lại một lần.... Tam ca, tuyệt sẽ không để cho tên sát thủ kia có cơ hội thất bại!".
Câu nói sau cùng của Kiên Bạch, nói xong thực tàn nhẫn, lãnh khốc, cũng làm cho Hoài Tố bình thường trở lại.
"Hảo, tam ca, nói như vậy kia mới là khẩu khí của ngươi, cũng là lời nói trong lòng của ngươi. Tình huynh đệ giữa chúng ta, từ hôm nay liền nhất đao lưỡng đoạn, ta nợ ngươi, mai này ta sẽ trả hết nợ, nhưng sinh tử của ta, không bao giờ lại muốn tam ca phải bận tâm đến nữa! Ta còn muốn nói lại, sau này, xin cho chính ta tự mình đi!"
Hoài Tố đi tới ngoài đại đường, hai tay giơ ở trước mặt, "Nhị ca, xin cho ta mang khóa ngục đi."
Tông Minh thở dài, "Quên đi, phụ hoàng còn chưa có định tội của ngươi, ngươi lại là hoàngtử, cứ như vậy cùng ta đi gặp phụ hoàng đi."
"Không, tội ta lần này chính là trọng tội, phụ hoàng đối với ta tất nhiên là thương tiếc cùng tức giận, ta nếu cứ như vậy đi gặp người, trong lòng sẽ càng thêm tức giận, ta không muốn phụ hoàng lại khó chịu, tâm ta lại đau, vì thế vẫn là thỉnh nhị ca cho ta đeo nó lên, phụ hoàng nếu thấy được, tức giận sẽ vơi đi một ít."
Tông Minh lại thở dài nói: "Ngươi là người luôn minh bạch, tại sao lại làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này?"
Hoài Tố đạm đạm nói, "Loại người minh bạch, nếu như muốn tranh thủ để có được hạnh phúc cùng vui vẻ, bất luận là cái chuyện ngu xuẩn gì ta đều sẽ làm. Nhị ca, chẳng lẽ ngươi chưa từng có loại tâm tình này sao? Ngươi cả đời, chỉ cần có một lần như vậy là đủ rồi."
Vẻ mặt Tông Minh không hiểu lắm nhìn hắn, lại lắc đầu, đối với người bên ngoài hô: "Người tới, vì bát hoàng tử mang xích sắt khóa chân hắn lại, thỉnh bát hoàng tử lên xe ngựa, chúng ta lập tức vào cung gặp thánh thượng!"
Hoài Tố gặp hoàng đế, không nói tới một chữ gì lên quan đến Công Tôn Nhược Từ, chỉ nói là một vị ân nhân của mình vì tính mạng khó giữ, nên hắn bất đắc dĩ đành phải dùng thủ đoạn ép buộc thái tử giao ra cỏ linh chi, cứu ân nhân một mạng. Hoàng đế vì thế rất là nghi hoặc không hiểu, muốn gặp vị ân nhân này của Hoài Tố, Hoài Tố lại nói sau khi bệnh tình của ân nhân giảm bớt, đã được thân nhân mang về ở gia phủ.
Hoàng đế đương nhiên không tin, thế nhưng Hoài Tố không để lại đầu mối, hoàng đế cũng không thể tra được.
Bên kia thái tử thở hổn hển, đòi hoàng đế nhất định phải nghiêm khắc trừng trị Hoài Tố.
Hoàng đế suy nghĩ hồi lâu, lúc ban đầu còn phẫn nộ, sau khi đi qua, mới nhìn nhi tử không giống người bình dân này, hắn mang khóa sắt, quỳ ở trước mặt mình, không nói được một lời, hoàng đế trong lòng cũng có chút phức tạp.
Ông cũng hiểu Hoài Tố, thường ngày hắn sẽ không giống người điên nơi nơi cắn người, lần này chỉ sợ do duyên cớ gì đó mà bị ép. Thế nhưng việc cầm đao uy hiếp thái y viện cùng hoàng tử, đích thực là tội lớn, nếu là bách tính làm, chắc chắn sẽ bị mất đầu, tru di cửu tộc. Bất quá Hoài Tố lại là hoàng tử, nếu muốn tiêu diệt cửu tộc của hắn, chẳng phải liền cả thái tử lẫn hoàng đế hắn đều phải diệt sao?
Huống chi, bởi vì thân thế Hoài Tố gập ghềnh, trong lòng hắn đối với đứa con trai này luôn mang áy náy, sao có thể đơn giản nói ra một từ "Giết" được?
Suy nghĩ xong, hoàng đế thận trọng phân phó, "Trước đem bát hoàng tử hồi phủ, chỉ cho phép hắn ở trong hậu viện đi lại, không cho phép ra ngoài viện một bước, bằng không... Hoài Tố, ngươi cũng đừng trách phụ hoàng quân pháp không nể tình !"
Ở bên kia Kiên Bạch thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Hoài Tố đã thoát được tội chết .
Nhưng thái tử lại nhất quyết không tha, hô to, "Phụ hoàng xử sự bất công! Tại sao có thể xử hắn đơn giản như vậy? Dựa theo luật pháp Tây Nhạc chúng ta..."
Hoàng đế đột nhiên sưng mặt lên, " Luật pháp của bổn quốc, trẫm so với ngươi rõ ràng hơn! Làm việc cũng phải nên có tâm sao, đây là huynh đệ của ngươi, không phải là kẻ thù của ngươi! Ngươi đâu cần phải đuổi cùng giết tận như vậy, nếu không ngày sau làm thế nào để thống trị bách tính của một quốc gia đây?"
Cơn giận sấm sét của hoàng đế làm cho thái tử tạm thời ngậm miệng, nhưng có thể nhìn ra được hắn vẫn không phục như trước.
Hoài Tố chỉ là dập đầu tạ ơn, không vì mình mà nhiều lời nữa.
Tông Minh mang theo Hoài Tố, đưa hắn tiến vào trong phủ đệ. Lúc gần đi, Tông Minh còn rất hảo tâm phân phó hạ nhân, "Bát hoàng tử mặc dù bị bệ hạ bắt buộc ở chỗ này bế môn tư nghĩ, nhưng cũng không phải là phạm nhân, các ngươi hầu hạ cho tốt, hoàng tử muốn cái gì, liền tận lực làm cho hắn."
Sau đó hắn lại trấn an Hoài Tố, "Nếu sau này phụ hoàng phái người tới hỏi ngươi, ngươi nên nói vài lời hay, phụ hoàng cùng ngươi dù sao cũng là phụ tử, không bao lâu nhất định sẽ thả ngươi ra thôi."
Hoài Tố nhẹ giọng cười, "Không thả ra thì cũng không sao cả, ta ở chỗ này cả đời cũng như thế, ở bên ngoài chỉ tổn trêu chọc người khác."
Tông Minh lắc đầu thở dài, "Ngươi không nên bi quan quá, trước kia có mấy vị trọng thần cũng bị hạ chỉ giam lỏng, kết quả không chịu nổi hai ba năm đều tự sát. Nhỏ viện kia tựa như một cái hộp, ngươi đi tới đi lui đều là trời cao trên đầu, sẽ đem người ép điên ."
Tông Minh đi rồi, Hoài Tố yên lặng tiến vào tiểu viện, một gã nha hoàn cúi đầu đi tới, thân thiết hỏi: "Bát hoàng tử, có muốn rửa mặt ngay không ạ, hay là ăn cơm trước đã?"
Hoài Tố cả kinh, tỉ mỉ nhìn chằm chằm "Nha hoàn" kia —— dĩ nhiên là Công Tôn Nhược Từ!
Hắn một tay ôm lấy nàng, khẩn trương mắng: "Nàng vừa mới giải độc, thế nào liền chạy loạn khắp nơi? Không phải ta muốn nàng ở bên kia nghỉ ngơi sao? Nếu bị nhị ca hoặc phụ hoàng nhìn thấy, phải làm sao bây giờ?"
Sắc mặt Công Tôn Nhược Từ không có bao nhiêu là hồng hào, bất quá nụ cười lại sáng lạn, ánh mắt như sao trên trời, "Yên tâm, độc của ta đã giải được, ta còn có thuốc tốt, ăn vào sẽ khôi phục nhanh hơn."
"Vậy cũng không thể như thế này, nàng phải vào trong ngay" Hoài Tố đem nàng ôm lấy, đi vào trong phòng, phóng tới trên giường.
"Là vị quản gia kia, hắn không biết chuyện của hai chúng ta, chỉ biết trước kia ta là khách nhân của chàng. Ta nói ta vừa mới từ bên ngoài làm chút chuyện xong xuôi thì trở về, muốn gặp chàng. Quản gia nói chàng gặp phiền toái, phải tiến cung, chỉ sợ nửa khắc cũng chưa thể trở về ngay. Ta nói ta không sợ, chỉ muốn ở lại chỗ này chờ chàng, bởi vì trước kia chàng đối đãi với ta không tồi, coi như là ta báo đáp chàng.
"Chỉ là ta không muốn để cho người ngoài nói xấu chàng là nuôi 'Kim ốc tàng kiều', phá hủy danh dự của chàng, vì thế thỉnh hắn cho ta một bộ trang phục dành cho nha hoàn, ta mới hiên ngang ở trong phủ chờ chàng."
Hoài Tố buồn cười mở to hai mắt, "Ngươi nha đầu này thật đúng là miệng lưỡi khéo léo nha, quản gia của ta đều bị mấy câu của nàng lừa cho đầu óc choáng váng, nàng nếu là đi vào trong phủ của tam ca..."
Nói được phân nửa, hắn đột nhiên không nói nữa, xem như hắn cùng với tam ca lật mặt, chỉ sợ trong cuộc sống sau này hai người cũng không thể gặp mặt. Mười mấy năm tình huynh đệ thân mật khăng khít, cư nhiên cứ như vậy sứt mẻ, rạn nứt, nhớ tới đây thật sự rất là đau lòng.
Hắn than thở, kéo tay Công Tôn Nhược Từ, "Ngày sau hai chúng ta sẽ bị giam ở cái tiểu viện này, nói không chừng sẽ bị giam hẳn vài chục năm, nàng nếu chán, ta sẽ không buộc chặt, cưỡng bức nàng lưu lại."
Nghe vậy, đột nhiên mày liễu Công Tôn Nhược Từ dựng thẳng lên, "Hoài Tố, lời này của chàng chính là vũ nhục ta, cũng vũ nhục đến chính mình. Chàng giống như nhận thức chưa rõ, ta đây sao lại có thể là một nữ tử phóng đãng lỗ mãng như vậy được, sau khi làm hại tiền đồ của chàng, chính mình lại vỗ mông rời đi? Đừng quên ta là người Ly Sầu cốc, từ nhỏ đến lớn, ta ly khai Ly Sầu cốc bất quá chỉ có hai ba lần, suốt ngày ở trong cốc, ta cũng không cảm thấy buồn, ở đây thì như thế nào?"
Hoài Tố yên lặng nói: "Không, ta chỉ là không muốn nàng theo ta bị khổ. Ly Sầu cốc mặc dù nhỏ, nhưng dù sao cũng là quê quán của nàng, có rất nhiều người cùng cảnh vật nàng quen thuộc. Chỉ cần nàng nghĩ đi, tùy thời có thể ly khai, nhưng nếu mà ở đây, không thể nghĩ đi là đi được."
Công Tôn Nhược Từ theo dõi hắn, "Kỳ thực chỉ cần chàng nghĩ đi, cũng có thể tùy thời đi, nhưng ta biết chàng sẽ không. Chàng người này a, có điểm ngu trung ( ý là trung thành mù quáng), bất quá ở trong mắt ta, cũng thật đáng yêu." Nàng cười hì hì.
--- ----
Sau khi Hoài Tố bị giam đủ ba tháng, người thứ nhất đến xem bọn hắn chính là Kiên Bạch.
Kiên Bạch đến trước tâm tình phi thường phức tạp. Trước kia có lần Ngũ hoàng tử Thanh Việt bởi vì muốn kết hôn với nữ tử bình dân mà bị phụ hoàng giam lỏng, ba tháng sau hắn cũng là người đầu tiên đến thăm Thanh Việt, năm ấy Thanh Việt mới hai mươi sáu tuổi, sau ba tháng bị cấm túc cả người tiều tụy như già đi mười tuổi, vẻ mặt mỏi mệt, làm cho hắn hoảng sợ.
Hắn rất lo lắng, Hoài Tố có thể trụ được cuộc sống tịch mịch bị giam lỏng hay không..
Ai ngờ khi hắn tới gần tiểu viện Hoài Tố bị giam, liền nghe đến một chuỗi tiếng cười vang dội, thuộc về Hoài Tố, thế nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hoài Tố cười sung sướng như vậy. Chẳng lẽ trong viện của hắn còn có người khác? Đồng thời lẫn trong tiếng cười của hắn, còn có tiếng của một nữ tử. Trong tiểu viện này rốt cuộc có mấy người?
Kiên Bạch đầy bụng hồ nghi đẩy ra cửa viện, chỉ thấy trong viện, một tảng đá lớn bị cạy lát ra, trên đất còn có một vài thứ, mà Hoài Tố mặc áo, vén cao ống quần, tay trái mang theo một thùng nước như là tưới nước cho cây, nhưng thật ra là một bên hắt nước ra sân một bên chốn đi, cười duyên với một nữ tử.
Hai người chơi đùa, cười lớn như những đứa nhỏ bình thường, không chút nào giống như người bị giam lỏng tối tăm thống khổ, làm cho Kiên Bạch ngây ngốc nhìn .
Hoài Tố đang cùng Công Tôn Nhược Từ nháo loạn, bởi vì Công Tôn Nhược Từ đột nhiên đòi trồng một ít loại dưa miêu, nói là chờ mùa thu tới, hai người có thể ăn được mẻ dưa và trái cây chính mình trồng. Thế là Hoài Tố theo nàng cùng nhau quốc đất, thậm chí tự mình tưới nước bón phân.
Vừa nãy Công Tôn Nhược Từ cố ý cầm đất hướng trên mặt hắn lau một phen, Hoài Tố lập tức dùng nước trong thùng phản kích, hai người cứ như vậy nháo thành một đoàn.
Kiên Bạch đến cũng không có khiến cho bọn họ chú ý. Hoài Tố đem thùng nước bỏ xuống, đem thân thể Công Tôn Nhược Từ bắt ở trong lòng, hai tay bắt chéo hai tay của nàng ra sau lưng ép hỏi, "Còn dám cùng ta náo loạn hay không?"
Trên người Công Tôn Nhược Từ không phải là nước, thì lại là mồ hôi, cười đến không thở nổi, đành phải cong thân, cười nói: "Cũng không dám nữa, bát hoàng tử tha mạng!"
Nàng lơ đãng giương mắt, nhìn thấy ở cửa viện Kiên Bạch đang ngơ ngác đứng đó, ngẩn người, vỗ vỗ tay Hoài Tố, "Có khách nhân của chàng đến nga."
Hoài Tố lúc đầu không tin, ba tháng này, đừng nói khách nhân, chính là thái giám truyền chỉ trong cung cũng không có tới lấy một, lúc này ai lại vào đây? Xoay người nhìn, không nghĩ tới lại thấy được Kiên Bạch, Hoài Tố cũng là ngẩn người, sau đó đứng thẳng dậy, thả cánh tay đang vây quanh Công Tôn Nhược Từ ra, đối với Kiên Bạch bình thường nói, "Tam ca, sao ngươi lại tới đây?"
Nụ cười này, thật không giống như ba tháng trước lúc hai người "Chia tay" lạnh đạm xa cách, Kiên Bạch hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Hoài Tố đang che miệng cười trộm, chân mày lại nhíu lại.
Thảo nào Hoài Tố cho dù có bị giam ở trong viện nhưng vẫn như cũ có thể tự đắc được, thì ra là bởi vì có nàng...
Công Tôn Nhược Từ liếc nhìn Kiên Bạch, nói khẽ với Hoài Tố nói: "Ta châm trà cho chàng đây, trước tiên hai người nói chuyện một chút nhé."
Đợi Công Tôn Nhược Từ đi rồi, Hoài Tố dùng một ít y phục lau mồ hôi, khoát tay chặn lại, "Tam ca, an vị ở trong sân đi, ở đây trái lại mát mẻ hơn một chút."
Kiên Bạch nhìn nhìn bàn đá cùng ghế đá bên cạnh, lại nhìn một thân Hoài Tố mặc đồ nông dân, lần thứ hai nhíu mày, "Ngươi bây giờ thế nào lại biến thành cái dạng này?"
"Bộ dạng gì nữa?" Hoài Tố chậm rì rì mặc quần áo tử tế lại, "Tam ca cho rằng ta nên mặc như thế nào? sống không bằng chết? Lấy nước mắt rửa mặt? Vẫn là thân hình mảnh dẻ? Ta mỗi ngày ăn ngon, ngủ ngon, còn có việc làm, tam ca xem xem có phải hay không ta còn mập ra một chút ít?"
"Hoài Tố, ngươi thực sự muốn cả đời như vậy?" Kiên Bạch nhịn không được đau lòng muốn thức tỉnh hắn, "Ta hôm nay đến, một nửa là bởi vì tâm tư, một nửa là bởi vì công việc. Phụ hoàng cho ta tới thăm ngươi một chút, ngươi nếu có cần bất kỳ thứ gì, tam ca sẽ giúp ngươi làm cho bằng được, ngươi nếu là muốn đi ra ngoài, tam ca cũng sẽ giúp ngươi cầu tình."
"Không cần, ta ở chỗ này rất tốt, không muốn đi ra ngoài." Hoài Tố cười hì hì, tươi cười cùng Công Tôn Nhược Từ."Chỉ là không thể giúp tam ca tranh đoạt đế vị, tam ca chính mình cẩn thận, bên kia tứ ca chỉ sợ còn cất giấu không ít âm mưu quỷ kế muốn hãm hại tam ca đâu."
"Trong lòng ngươi rốt cuộc vẫn là quan tâm tam ca , vậy cũng không nên để cho tam ca vì ngươi mà nóng ruột nóng gan " Kiên Bạch chân thành nói, "Trước mắt có một cơ hội tốt, là thời cơ tam ca có thể cứu ngươi ra! Phụ hoàng gần đây đối thái tử có điều bất mãn, nghe nói thái tử mang theo một nhóm người, chuẩn bị cấp phụ hoàng thượng, làm cho phụ hoàngsớm thoái vị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook