Độc Mẹ Quỷ Bảo
Quyển 2 - Chương 48: V25 Muốn chen ngang?

Thiệu Tình căn bản là không chuẩn bị dừng tay, cô đã hạ quyết định quyết tâm lấy mạng Kiều Ngữ này, đừng nói Kiều Mặc đến đây, Thiên Vương lão tử đến đây, cô cũng phải đem người giết trước rồi nói sau.

Nhưng Thiệu Tình cuối cùng cũng không thể đem Kiều Ngữ giết, bởi vì trước khi Thiệu Tình ra tay, Kiều Ngữ cũng đã sống không bằng chết.

Bánh bao nhỏ ngồi xổm trên đất, một bàn tay ôm Nha Nha, một bàn tay nắm cổ chân Kiều Ngữ, có thể nhìn thấy năng lượng xanh đậm không ngừng từ trên người Kiều Ngữ chảy xuôi ra.

không đến vài giây, Kiều Ngữ liền biến thành một khối thây khô, tóc khô vàng, da bọc xương, hai mắt lồi ra, thoạt nhìn phá lệ dọa người.

Bánh bao nhỏ nhảy vèo vào trong lòng Thiệu Tình, "Ác nhân" cáo trạng trước: "Quá xấu a mẹ, con hơi sợ."

Thiệu Tình nở nụ cười, sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, che lại đôi mắt bé: "Bảo bảo không sợ." Sau khi an ủi bánh bao nhỏ, chuyện thứ nhất Thiệu Tình làm chính là gọi nhóm đội hữu của mình lại, thời khắc làm tốt chuẩn bị mạnh mẽ phá vây.

cô hiện tại là cấp bốn trung cấp, sau khi thân thể chữa trị xong, lại nhiều thêm một năng lực thao túng không gian, tuy rằng năng lực thao túng không gian của cô không mạnh, so ra kém hơn tang thi vương kia, nhưng năng lực này, hơn nữa dị năng hệ mộc, phá vây ra ngoài là chuyện thật dễ dàng.

Sắc mặt Kiều Mặc có chút khó coi, anh ta chung quy là tới chậm một bước, Kiều Ngữ giờ phút này đã chết không thể chết lại, người động thủ thực rõ ràng chính là Thiệu Tình này.

Làm người ta kinh ngạc là, khi Kiều Mặc lại đây câu nói câu đầu tiên không phải nổi giận, cũng không phải chỉ trích, ngữ khí anh ta thực bình thản, tuyệt không giống người chết ở trước mặt là em gái anh ta, càng giống một người không liên quan.

"Kì Nguyệt, anh đây là chuẩn bị rời đi?"

Yến Kì Nguyệt gật gật đầu: "Ngay lúc đó ước định rất rõ ràng, một ngày tôi muốn rời đi, sẽ rời đi, cái này anh hẳn là còn nhớ rõ đi."

Kiều Mặc trầm ngâm một chút, tiếp tục hỏi: "không trở lại?"

"không biết." Ý tứ Yến Kì Nguyệt rất rõ ràng, anh đi theo Thiệu Tình, Thiệu Tình đi nơi nào, anh phải đi nơi đó, Thiệu Tình nếu không trở lại, anh khẳng định cũng không trở lại.

Kiều Mặc vẫy vẫy tay, lập tức có người đến đem xác Kiều Ngữ nâng đi: "Chung quy chết là em gái tôi, tôi là có quyền biết nguyên nhân nó chết."

Yến Kì Nguyệt nhìn Thiệu Tình, liền đem chuyện vừa mới phát sinh nói đơn giản một lần, đơn giản là Kiều Ngữ chính mình tìm đường chết, nếu cô ta không phải em gái Kiều Mặc, đại khái đã chết ngàn tám trăm lần.

Sau khi Kiều Mặc nghe xong gật gật đầu: "Tôi tin anh, là Kiều Ngữ tự làm bậy, tôi tự nhiên cũng sẽ không làm gì, vài vị là chuẩn bị ở vài ngày, hay là hiện tại liền đi luôn?"

nói tới đây, Thiệu Tình đều nhịn không được nhìn anh ta nhiều hơn, đây là tâm khoan dung bao nhiêu, lòng dạ bao sâu, tính cách lạnh bạc như nào, mới có thể làm được chuyện như vậy?

Em gái chết, với người giết em gái anh ta hoàn toàn không có ý trả thù liền thôi, vẻ mặt còn có thể ôn hoà, Thiệu Tình đều cảm thấy có chút lạnh, tâm tính như vậy ở trong mạt thế, dù không có dị năng có, cũng có thể sống tốt lắm đi.

Thiệu Tình tự nhiên là không có gì cần chuẩn bị, cô nhìn Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt vội vàng nói: "Tôi trở về thu thập một chút đồ." anh có rất nhiều thiết bị thực nghiệm cùng thành quả, còn ở chỗ anh ở, tiền tài linh tinh ném cũng liền thôi, mấy thứ này cũng không thể ném đâu.

"Tôi giúp Kì Nguyệt đi thu thập một chút đồ, mọi người ra khỏi thành trước đi." Thiệu Tình đối với Kiều Mặc còn có chút không yên tâm, nào có người có thể làm đến nước này?

Chưa biết chừng là Kiều Mặc vì làm cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, cố ý biểu hiện giả dối ra ngoài.

"Vài vị cứ tự nhiên, tôi đi trước xử lý thi thể em gái tôi." Kiều Mặc mỉm cười, bước đi, sau khi đi thật xa, người đi theo bên cạnh anh ta nhịn không được hỏi một câu: "Chúng ta thật sự không vì đại tiểu thư báo thù sao?"

Kiều Mặc không nói chuyện, lại hạ quyết tâm muốn đổi người này đi, Kiều Ngữ là em gái anh ta không sai, là cùng cha khác mẹ, sau khi mẹ anh ta chết, cha anh ta cưới thêm một một người mẹ kế, rồi sinh Kiều Ngữ.

Mạt thế vừa mới bắt đầu cha anh ta đã chết, mà mẹ kế là Kiều Mặc tự tay giết, anh ta tìm mấy chục người đàn ông đến, ở trong một kho hàng nhỏ, đem mẹ kế anh ta cho......

Kỳ thật đến cuối cùng mẹ kế anh ta còn có một hơi, Kiều Mặc đẩy cửa ra xem, thấy thiếu phụ phong vận đang hấp hối, cho người đem mẹ kế anh ta ném vào trong đám tang thi.

Nguyên nhân là mẹ kế từng hai lần thuê người giết anh ta.

Chuyện này Kiều Ngữ cũng không biết, Kiều Mặc lưu lại Kiều Ngữ, cũng không phải xuất phát từ ràng buộc thân tình, thuần túy là nuôi một món đồ chơi.

Mẹ kế là anh ta tự tay giết, nhưng con gái của bà ta lại ngọt nị nị kêu anh ta anh trai, còn chủ động leo lên giường anh ta, Kiều Mặc không có đẩy ra, hưởng dụng khối thân thể tuổi trẻ này, cho dù Kiều Ngữ là em gái anh ta, trong thân thể chảy một nửa dòng máu giống anh ta.

Cho nên cho dù Thiệu Tình giết Kiều Ngữ, Kiều Mặc nghĩ chuyện thứ nhất cũng không phải báo thù, mà là như thế nào lưu lại Yến Kì Nguyệt, cùng với làm sao lúc Yến Kì Nguyệt xác định rời đi, vãn hồi lợi ích lớn nhất.

anh ta vốn chính là một người như vậy a, bằng không làm sao sẽ ngủ với em gái mình.

Nghiêm Hán Thanh bọn họ không có đi, bọn họ cũng lo lắng Kiều Mặc ra ám chiêu, liền cùng Yến Kì Nguyệt đi thu thập đồ, thiết bị thực nghiệm này đều đặt ở trong không gian Thiệu Tình, cùng với kim khố nhỏ của anh.

Sau khi thu thập xong, Yến Kì Nguyệt ngay cả ý tứ chào hỏi cùng Kiều Mặc cũng không có, vài người liền trực tiếp rời đi.

Yến Kì Nguyệt tự nhận chính mình đủ tàn nhẫn, lại tàn nhẫn không bằng Kiều Mặc, người như vậy vẫn là cách khá xa một chút mới tốt.

Rời khỏi căn cứ Lâm Xuyên, vài người tính toán, liền đi về phía thủ đô, nơi đó là căn cứ lớn nhất trong nước, cũng là quy tắc thống nhất nhất nhưng cũng là chỗ loạn nhất.

Nhiều người tin tức liền nhiều, nói không chừng có thể có tin tức Nhị Ngốc.

Đại khái là lần này bị chia lìa lâu, bánh bao nhỏ dính trên người Thiệu Tình, liền ngắt không xuống, vì thế lái xe liền đổi thành Nghiêm Hán Thanh.

Xe là một chiếc motorhome màu đen, trước khi đi Kiều Mặc đưa, vì thế lúc rời khỏi Lâm Xuyên, biểu tình mỗi người đều rất kỳ quái.

Ngươi gặp qua giết em gái người ta, trước khi đi người ta còn đưa chiếc xe cho không?

Thiệu Tình ngồi ở ghế sau, trong lòng là bánh bao nhỏ, trong lòng bánh bao nhỏ là Nha Nha, Nha Nha đầu bị băng bó thành một quả cầu, trên quả cầu còn có cái nơ con bướm, thoạt nhìn đặc biệt giống ba lỗ tai dài.

Bánh bao nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình, liền nói liên miên không ngừng, trong đó mười câu nhất định có tám câu liên quan đến lỗ tai của Nha Nha.

Cuối cùng Thiệu Tình toàn dấm chua, cô nhẹ nhàng nhéo lỗ tai bánh bao nhỏ, thấp giọng nói: "Con một chút cũng không nhớ mẹ nha? Ba câu thì có hai câu nói về Nha Nha, cũng không nói một tiếng nhớ mẹ."

Bánh bao nhỏ lập tức bĩu môi, bẹp hôn Thiệu Tình một cái, ổn chuẩn tàn nhẫn thôn bên miệng Thiệu Tình, sau đó nãi thanh nãi khí nói: "Bé yêu mẹ nhất, mẹ con nhớ người, nhưng Nha Nha khẳng định đau quá......"

Thiệu Tình vừa tức vừa cười, nhịn không được chọc bánh bao nhỏ một chút: "Sói mắt trắng nhỏ, nuôi không công như vậy."

Yến Kì Nguyệt lập tức nhân cơ hội tiến lại đây: "Bảo bảo thật đáng yêu!" Khuôn mặt anh tươi cười đón chào, đổi lấy là bánh bao nhỏ đẩy ra, bánh bao nhỏ cười lạnh một tiếng, hô: " Chú Thanh, chú Thanh, có người câu dẫn mẹ cháu!"

Yến Kì Nguyệt ngốc, Thiệu Tình phù một tiếng nở nụ cười, cô chọc bánh bao nhỏ một chút: " Học ngôn ngữ kì kì quái quái đó với ai vậy? Còn câu dẫn hả."

Nghiêm Hán Thanh đỏ mặt, đều nói tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, anh cùng Yến Kì Nguyệt tuy rằng không đỏ mắt, nhưng hai bên đều rất rõ ràng, anh và tôi đều đối với Thiệu Tình có tình ý, vậy so bằng bản lĩnh đi.

Như vậy so sánh hai bên Yến Kì Nguyệt có chút thua thiệt, bởi vì ấn tượng của bánh bao nhỏ với Yến Kì Nguyệt không tốt, bé nhìn Yến Kì Nguyệt, giống như mẹ kế ác độc trong chuyện xưa, bộ dạng lớn lên lại giống hồ ly phong tao, đương nhiên, hình dung phía sau này xuất phát từ cố Phán Phán hình dung về dạng phụ nữ nào đó, bánh bao nhỏ học luôn dùng ngay, còn suy một ra ba.

Cho nên giờ phút này tâm lý bánh bao nhỏ rất chua xót, đều muốn làm cha dượng bé, vậy để bé chọn một người thuận mắt nha, tỷ như đối với bé tốt lắm, hơn nữa tương đối thành thục như Nghiêm Hán Thanh.

Bánh bao nhỏ ở trong lòng Thiệu Tình địa vị tuyệt đối không bình thường, bánh bao nhỏ không vừa mắt, Yến Kì Nguyệt phải khổ bức không biết bao nhiêu thời gian.

Đem bánh bao nhỏ "Tấu" một chút, Thiệu Tình liền cùng mấy người Nghiêm Hán Thanh tán gẫu chuyện phát sinh gần đây nhất, lúc ấy Thiệu Tình và tang thi vương cùng nhau nhảy vào sông, sau đó Nhị Ngốc theo sát, tiếp là Ngôn Bình Sinh đem cứu binh đến.

Sau khi đưa cứu binh đến, chuyện thứ nhất bọn họ làm là trục vớt dưới sông, ý đồ tìm kiếm Thiệu Tình và Nhị Ngốc, một đám người dọc theo sông Yến trục vớt, không biết đi bao xa, cũng không tìm được hai người Thiệu Tình, không ít người đã cho rằng, Thiệu Tình khẳng định đã chết, Ngôn Bình Sinh và Mạnh Thận không chịu từ bỏ.

Lúc này đợi lâu không thấy Thiệu Tình đến, mấy người Nghiêm Hán Thanh cũng tới, hai bên cùng nhau tìm, tìm vài ngày, cuối cùng không thể không tạm thời từ bỏ.

Nhóm Nghiêm Hán Thanh theo đám người Mạnh Thận đi căn cứ Giang Bắc, sau khi sửa soạn xong liền dọc theo sông Yến đi tìm, dù là căn cứ lớn hay nhỏ, bọn họ đều sẽ đi vào tìm, hỏi thăm một chút.

Mãi cho đến căn cứ Lâm Xuyên, vốn mấy người bọn họ đều có chút tuyệt vọng, sau đó không nghĩ tới, ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi thì gặp Thiệu Tình.

Thiệu Tình cũng nói chuyện trong thời gian này cô đã trải qua, tự nhiên bỏ qua một ít chuyện không nên nói, trọng điểm là chuyện Yến Kì Nguyệt cứu cô.

Quả nhiên chuyện này vừa nói ra, vài người trong xe nhìn Yến Kỳ nguyệt nhu hòa hơn nhiều, tiểu đội dị năng giả này của Thiệu Tình đều là người thân cận nhất với Thiệu Tình, càng là đoàn thể như vậy càng khó tiếp nhận người mới.

Nhất là khi tồn tại cạnh tranh.

Nhưng Yến Kì Nguyệt là ân nhân cứu mạng Thiệu Tình, bọn họ đều đặc biệt cảm kích Yến Kì Nguyệt, bên trong vô hình đối với anh bao dung hơn một chút.

Ngay cả bánh bao nhỏ đều đối với Yến Kì Nguyệt có chút xíu thay đổi.

Đương nhiên, nếu sự kiện Yến Kì Nguyệt nhanh chân đến trước kia bại lộ ra, khả năng Nghiêm Hán Thanh và Cố Xuyên đầu tiên sẽ xé nát anh.

Lại nói Nhị Ngốc gặp được Thiệu Tình đầu tiên, Nhị Ngốc và Thiệu Tình từng có một lần như vậy, trong lòng mấy nam nhân cũng không dễ chịu, nhưng cũng hiểu được loại tình huống đó thật sự không có lựa chọn nào khác.

Nhưng mà Yến Kì Nguyệt tính là gì? Lời nói khó nghe, làm gì ít nhất đều tính thứ tự đến trước và sau đi? Còn muốn nửa đường chen ngang nha! Cũng không hỏi một chút mấy nam nhân nơi này ai đồng ý!

Tính cách Thiệu Tình mấy nam nhân đều rõ ràng, không phải có được thân thể của cô, có thể bắt lấy lòng của cô, cô là một người rất có chủ kiến, càng là có chủ kiến, phương diện này ngược lại càng làm cho người ta khó có thể đắc thủ.

Cho nên mấy nam nhân không vì chuyện Nhị Ngốc, mà có ý định từ bỏ, người phụ nữ như vậy, làm sao có thể từ bỏ, đây là chuyện quan trọng cả đời của họ.

Ai sẽ ngốc như vậy mà từ bỏ?

Đường từ Lâm Xuyên đi thủ đô cũng không xa, nếu thật muốn đi cũng không gần, dù sao lúc bình thường, khoảng cách đều tính theo đường thẳng, nhưng mà giữa căn cứ Lâm Xuyên và căn cứ thủ đô là núi.

Ngươi muốn trực tiếp trèo đèo lội suối, lái xe khẳng định là không được, theo độ cao của núi kia, ngươi lái xe việt dã sàn xe sẽ bị phá vỡ, cho nên đi đường vòng là tình thế bắt buộc.

Buổi tối bọn họ trực tiếp ngủ trong xe, dọn dẹp chỗ ngồi là có thể làm giường ngủ, tuy rằng hẹp một chút, nhưng ở trong mạt thế, đã tính không tồi rồi.

Thiệu Tình không ngủ, cô ngồi trên nóc xe, vì gác ban đêm, cũng vì không ngủ được, mượn ánh trăng loáng thoáng, để may quần áo. Kimanh1257_cungquanghang

Mãng xà kia rất dài, da lọc ra cũng đủ may cho mỗi người trong nhóm một cái nhuyễn giáp bảo vệ, kiểu dáng bảo vệ ngực, dù sao Nghiêm Hán Thanh bọn họ và Thiệu Tình khác nhau, bọn họ tuy rằng là dị năng giả, nhưng trái tim là loại vị trí trí mạng yếu hại bị đánh trúng sẽ chết, cho nên Thiệu Tình không thể không suy tính làm sao cho bọn họ càng an toàn hơn.

Da rắn kia rất cứng cỏi, ít nhất cô và Yến Kì Nguyệt trong rừng cứng rắn đâm thật lâu, cũng chỉ để lại một vết trắng trên da nó.

Tuy rằng sau khi lọc da xuống, lực phòng ngự khẳng định kém hơn so với lúc rắn còn sống, nhưng súng đao bình thường tuyệt đối không đâm được.

Thiệu Tình làm cái thứ nhất là cho bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ xem như nguyên liệu ít nhất, một đoạn da nhỏ đủ may cho bé một chiếc áo ba lỗ.

Đổi thành người khác còn không nhất định có thể xử lý da mãng xà này, Thiệu Tình lấy gai từ trên dây leo xuống làm kim, từ phía trong châm ra lỗ nhỏ, lại xuyên chỉ qua, hơi tốn công chút, nhưng thành phẩm làm ra nhìn cũng không tồi.

Tới hơn hai giờ đêm, tất cả đều đang ngủ, Yến Kì Nguyệt lại đột nhiên từ trong xe đi ra, leo lên nóc xe.

"Sao anh còn không ngủ? Hơn nửa đêm không ngủ, đối với thân thể cũng không tốt." Thiệu Tình sửa sang lại nguyên liệu còn lại một chút, sau đó từ từ cắt một đoạn xuống.

Khi cô cắt, trực tiếp dùng khe không gian, cái này đặc biệt khảo nghiệm năng lực khống chế, cũng coi như một loại thực hành đặc biệt của Thiệu Tình.

Sau khi Yến Kì Nguyệt leo lên, nằm xuống dựa vào chân Thiệu Tình, một lúc lâu mới nói: "Bọn họ có phải không thích tôi."

"Chỉ chưa quen mà thôi." Thiệu Tình sờ sờ đầu anh, an ủi một chút, sau đó nói: "Dù sao sau mạt thế không lâu, chúng tôi đã bên nhau cùng làm nhiệm vụ, đột nhiên thêm một người vào bọn họ khẳng định không được tự nhiên, nhưng sau quen dần thì tốt rồi."

Yến Kì Nguyệt bên trong phun tào một câu, Nghiêm Hán Thanh bọn họ ước gì anh nhanh chóng quay về căn cứ Lâm Xuyên đi, đừng trở lại, còn quen dần.

"Mấy người Phán Phán bọn họ rất tốt, ở chung lâu anh sẽ biết, anh từ bỏ hết thảy theo tôi, mặc kệ thế nào, tôi cũng không bạc đãi anh." Thiệu Tình khẽ cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy bọn họ đặc biệt giống thư sinh và tiểu thư ở cổ đại bỏ trốn, chẳng qua thân phận đổi chỗ một chút.

Yến Kì Nguyệt có một câu thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, tôi muốn một danh phận.

Bất quá anh tương đối sợ nên đem những lời này nuốt trở vào, ngược lại làm nũng ở trong lòng Thiệu Tình lăn qua lăn lại: "Tôi đã hai bàn tay trắng chỉ còn lại em, em phải bảo hộ tôi thật tốt nha, đừng cho người khác khi dễ tôi, dù sao tôi mảnh mai như vậy."

Thiệu Tình rất muốn đá anh xuống, nếu những người ở căn cứ Lâm Xuyên nghe được lời Yến Kì Nguyệt nói, phỏng chừng có thể bực chết, còn mảnh mai, anh sao không lên trời đi.

"Được rồi, mau về ngủ đi, trời sắp sáng." Thiệu Tình một chân đem Yến Kì Nguyệt đạp xuống, anh kiên trì không ngừng lại leo trở về: "Tôi thực ngủ không được, chúng ta tâm sự đi, tỷ như tâm sự Nhị Ngốc."

Nhắc tới Nhị Ngốc, Thiệu Tình liền ngẩn ra một chút, khóe mắt của cô thoáng ướt át một chút, không phải cô cỡ nào yếu ớt, chính là nhớ tới tiểu tang thi ngốc kia, nay rơi xuống không rõ tung tích, trái tim cô giống như bị cắt ra, chua xót không chịu được.

Ngày tháng ở cùng Nhị Ngốc, thế nhưng cô nhớ rõ ràng mạch, ngay cả lúc Nhị Ngốc bị cắt móng tay, biểu tình không được tự nhiên liền khắc ở trong đầu, chưa từng phai màu.

Nhị Ngốc thực ngốc, cho dù ở trong đám tang thi, cũng tuyệt đối là ngốc nhất, bằng không vì cái gì bị bỏ rơi, còn một đường đi tìm cô?

Nhưng cô để ý, chính là Nhị Ngốc ngây ngốc kia, cậu sẽ không nói, lại càng không biểu đạt cảm tình chính mình, chỉ có một khắc sinh tử vĩnh viễn che chắn ở phía trước cô.

Phút cuối cùng, còn theo cô cùng nhau nhảy sông, ngươi nói một tang thi như thế có bao nhiêu ngốc?

Lúc này Yến Kì Nguyệt vừa thấy bộ dạng Thiệu Tình chìm trong hồi ức, chỉ biết không tốt, anh nói ra một đề tài không nên nói, vốn tưởng cùng Thiệu Tình nói chuyện tăng cảm tình, lúc này khen ngược, ngược lại gợi cảm tình đối với Nhị Ngốc trong lòng Thiệu Tình đi ra.

Đêm nay tám phần không tốt, Yến Kì Nguyệt tốc độ đặc biệt mau tiến lên hôn Thiệu Tình một ngụm: "Ngủ ngon, tôi ngủ trước, sau đó liền chui vào trong xe."

Thiệu Tình không biết nên khóc hay cười, cũng lười tiếp tục làm nhuyễn giáp, nguyên liệu tùy tay ném đi, liền nằm ở trên nóc xe, ngắm nhìn sao một chút.

Chính là thời tiết này, bầu trời liền ánh trăng đều mông lung, nơi nào có sao, dĩ vãng gác đêm, đều là cô và Nhị Ngốc cùng nhau, Nhị Ngốc tất nhiên dính cô, cũng coi như náo nhiệt, không giống như bây giờ thanh lãnh tịch mịch.

Bên kia Yến Kì Nguyệt vào trong xe, liền nhìn đến vài ánh mắt giống như sói theo dõi anh, trực tiếp làm anh hoảng sợ.

Nhất là cố Phán Phán, trực tiếp tiến đến bên người Cố Xuyên, nhỏ giọng nói: "Trẻ con khóc mới có sữa ăn, anh, anh như thế nào mà không rõ đạo lý này!"

Yến Kì Nguyệt:......

Cố Xuyên chính là nhìn thoáng qua cố Phán Phán, liền nằm xuống tiếp tục ngủ, Nghiêm Hán Thanh lại đứng dậy, anh động thân, Yến Kì Nguyệt cùng cố Phán Phán đều nhanh chóng nhìn chằm chằm anh.

không ngoài dự liệu của hai người, Nghiêm Hán Thanh leo lên nóc xe, hai người lập tức đem lỗ tai dựng thẳng, sợ Nghiêm Hán Thanh làm chuyện cầm thú gì.

"Đêm nay sao mọi người đều xếp hàng đi theo tôi nói chuyện phiếm?" Thiệu Tình dịch mông, nhường một chỗ cho Nghiêm Hán Thanh.

Nghiêm Hán Thanh chính là phủ thêm áo khoác cho Thiệu Tình, sau đó nói: "Ban đêm gió lớn, thổi khó chịu, nếu không vào trong xe đi, bình thường chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

Thiệu Tình nắm thật chặt áo khoác, trong lòng một chút tịch mịch như có như không cũng theo gió tan đi.

( Cung bị lỗi cả tuần không vào được, may hôm nay Cung đã vào được mình đăng đủ 3 chương tuần này nha )

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương