Độc Mẹ Quỷ Bảo
Quyển 2 - Chương 46: V23 Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược

Trong nháy mắt kia Yến Kì Nguyệt cảm thấy nếu Thiệu Tình thật sự chết, như vậy anh sẽ chết cùng, thế cũng tốt, tuy rằng khi còn sống anh không thể trở thành chồng của cô, nhưng khi chết, anh ít nhất có thể cùng cô chung một quan tài.

Toàn bộ không khí xung quanh thân rắn ăn bị đè ép, Yến Kì Nguyệt không muốn sống phát dị năng ra bên ngoài, đến cuối cùng, thậm chí có thể nhìn thấy không gian bên cạnh đại mãng xà đều bị đè ép không ổn định, xuất hiện một đạo một đạo khe rãnh không gian rất nhỏ.

Tương ứng là sắc mặt Yến Kì Nguyệt càng ngày càng tái nhợt, máu theo khóe môi lặng yên chảy từng giọt, anh đã đem hết toàn lực, thậm chí phát ra dị năng giống như cạn kiệt, cứ như vậy đi xuống chỉ biết có một kết quả, đó chính là tinh hạch vỡ vụn, anh tự nhiên cũng không sống được.

Ngay lúc Yến Kì Nguyệt chuẩn bị cùng đại mãng xà đồng quy vu tận, anh đột nhiên nhìn thấy trên đầu mãng xà xuất hiện một khối nổi lên, khối nổi lên kia càng ngày càng cao, cuối cùng phù một tiếng, theo mưa máu bay tán loạn, đầu mãng xà mở một cái lỗ lớn, cả người Thiệu Tình toàn máu có chút gian nan từ trong lỗ hổng đi ra. Kimanh1257_cungquanghang

Giờ phút này trên tóc trên người cô đều là máu thịt mãng xà, còn có chất lỏng trong suốt dính dính, thoạt nhìn quả thực giống như từ trong địa ngục đi ra.

Thiệu Tình dùng sức một cái, rút chân mắc trong lỗ hổng ra, còn chưa đứng vững, Yến Kì Nguyệt đã lao lên, trên người cô còn một thân toàn đồ bẩn, Yến Kì Nguyệt cũng không để ý, liền gắt gao ôm lấy cô.

Thiệu Tình khụ một tiếng, sau đó nói: "Tôi đây không phải không có việc gì sao." Kỳ thật là cô cố ý, bằng không dưới tình huống không nắm rõ thu đường có thể áp chế mãng xà thời gian bao lâu, sao cô dám đứng trước mãng xà nghiên cứu thời gian lâu như vậy. Nhược điểm Mãng xà ngoài các vị trí kia, công kích đôi mắt vô dụng, công kích vị trí bảy tấc vô dụng, cúc hoa cái địa phương không cần phải nói, chỉ có trong khoang miệng, trong bụng, mới không có vảy phòng hộ.

nói chung không thể đi nâng đuôi rắn chọc cúc hoa được? Mà vào trong bụng rắn, còn có cơ hội đi ra hay không lại là một vấn đề, cho nên Thiệu Tình lựa chọn khó khăn nhất cũng là vị trí có cơ hội nhất, khoang miệng.

Rắn thích đem con mồi treo ở cổ sau đó nuốt vào trong bụng, răng nanh của chúng không tác dụng cắn chết con mồi, mà là đem độc tố tiêm vào trong cơ thể con mồi, cho nên lúc Thiệu Tình bị nuốt vào, không cần lo lắng bị cắn, cô phóng dây leo ra, treo bản thân trên răng nanh của rắn, cuối cùng dùng quân đao cắm vào não rắn.

cô dùng tay không xé rách bên trong mãng xà chui ra, tình huống phía trước rất phức tạp, Thiệu Tình chưa kịp thương lượng với Yến Kì Nguyệt, lại sợ Yến Kì Nguyệt không đồng ý cô mạo hiểm, một hai phải tự mình đi, mới không thương nghị cùng Yến Kì Nguyệt.

Thiệu Tình không nhịn được an ủi Yến Kì Nguyệt: " Chỉ một con rắn, không làm gì được tôi."

Yến Kì Nguyệt gục đầu trên vai Thiệu Tình, an tâm thở phào một tiếng, lập tức ngất xỉu, Thiệu Tình cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Yến Kì Nguyệt, khóe môi còn lộ một tia ửng đỏ, biểu tình cũng rất bình yên.

Dị năng hệ mộc trời sinh mang theo năng lực chữa trị, tuy rằng rất mỏng manh, nhưng mà có chút ít còn hơn không, chỉ là khả năng khôi phục của Thiệu Tình quá mạnh mẽ, dị năng mang theo một chút năng lực chữa trị đối với cô căn bản không có tác dụng gì.

Thiệu Tình đặt Yến Kì Nguyệt ở trên đất, dùng dị năng tra xét thân thể Yến Kì Nguyệt, trong cơ thể anh dị năng đã gần khô kiệt, chỉ có một tia lực lượng mỏng manh, còn ở trong cơ thể tuần hoàn chậm rãi.

Trong phút chốc Thiệu Tình liền hiểu, Yến Kì Nguyệt vừa rồi khẳng định nghĩ cô đã chết, sau đó liều mạng, dùng dị năng đến cạn kiệt, hiển nhiên Yến Kì Nguyệt cũng không chuẩn bị sống tiếp.

Trong mắt Thiệu Tình có chút mê mang, cô chưa bao giờ gặp qua một người đàn ông như vậy, yêu cô yêu đến nguyện ý cùng cô đồng sinh cộng tử.

Hơn nữa bọn họ đã xảy ra loại quan hệ thân mật nhất, trong lúc đó quan hệ đã không thể định nghĩa đơn thuần nữa, nhưng Thiệu Tình không nghĩ tới cùng Yến Kì Nguyệt trở thành người yêu.

cô đại khái coi Yến Kì Nguyệt giống đứa nhỏ mà sủng, trong đó có lúc trộn lẫn tình hữu nghị, còn có một tí xíu thân tình, cô cũng không nói rõ được cảm xúc phức tạp này.

Nhưng mà hiện tại, Thiệu Tình không nhịn được có một chút cảm xúc trốn tránh, cô giống như không thể cho Yến Kì Nguyệt đồ vật mà anh muốn.

Thiệu Tình một bên đưa dị năng đi vào chữa trị thân thể đã bị thương của Yến Kì Nguyệt, một bên suy nghĩ miên man, chờ Yến Kì Nguyệt hô hấp bình ổn trở lại, Thiệu Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đem đại mãng xà kia cắt ra.

cô bắt đầu làm thịt rắn, động tác đặc biệt thuần thục, thoạt nhìn giống như ở trong phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, dễ dàng cắt tách da và thịt mãng xà, da mãng xà này cứng cỏi như vậy, có lẽ có thể dùng để làm áo giáp bảo vệ...

Xương cốt và thịt kỳ thật cũng có không ít tác dụng, thịt có thể ăn, xương cốt có thể dùng làm thuốc, có thể ngâm rượu, nhưng mà không gian Thiệu Tình vốn không lớn, cho dù sau khi thăng cấp, không gian có mở rộng thêm, nhưng để nhiều đồ linh tinh căn bản cũng không chứa hết một đại mãng xà, vì thế cô chỉ lấy mấy khối thịt, đào tinh hạch, lấy da, còn lại đã bị cô ném qua một bên.

Xử lý đại mãng xà xong, Thiệu Tình mang theo Yến Kì Nguyệt đi đến bờ sông, hiện tại trên người cô dính hồ hồ, tất cả đều vết máu sắp khô, nếu không tẩy rửa một chút, cũng sắp bết dính lại.

Vì thế lúc Yến Kì Nguyệt tỉnh lại, liền nhìn thấy Thiệu Tình ngồi xếp bằng ở bờ sông, không ngừng chải vuốt mái tóc dài của mình, tóc dài màu đen còn đang nhỏ nước, Yến Kì Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ trắng nõn.

Yến Kì Nguyệt giật giật thân thể, sau đó lại ngã về sau một lần nữa, anh tiêu hao quá mức nghiêm trọng, thân không thể chịu nổi, các loại cơ năng đều nhanh bãi công.

Thiệu Tình buộc mái tóc ướt lại, sau đó nói: "Thân thể của anh không thể lộn xộn, chậm rãi khôi phục, khi chúng ta rời khỏi khu rừng, đại khái có thể khôi phục không tồi, mấy ngày nay anh không cần cậy mạnh, ngoan ngoãn để tôi cõng."

Yến Kì Nguyệt cũng không nói nữa, anh có chút tức giận, giận Thiệu Tình tự chủ trương, lại không muốn cùng Thiệu Tình cãi nhau, nên một mình một người sinh hờn dỗi.

Thiệu Tình không nói chuyện, cõng anh lên, lúc mái tóc ướt rủ xuống cọ vào Yến Kì Nguyệt, hơi lành lạnh.

Thiệu Tình sẽ không dỗ người, cũng không biết dỗ như thế nào, một đường hai người không nói chuyện, mãi cho đến khi ăn cơm, ăn chính là thịt rắn, Thiệu Tình nướng thịt, rắc gia vị lên, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

cô cắt thịt rắn thành từng miếng đưa cho Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thiệu Tình ngày thường thập phần thanh lãnh, giờ phút này mặt mày lại mang theo ôn nhu, sự tức giận trong lòng kia lập tức tiêu tan.

anh chậm rãi gắp một miếng, sau đó hung tợn cắn, ăn no lại ăn vạ trong lòng Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt đặc biệt muốn nói với Thiệu Tình, về sau không cần lại mạo hiểm, cho dù có chuyện gì mạo hiểm cũng trước tiên thông báo cho anh một tiếng, anh thật sự lo lắng, lo lắng sắp chết.

Nhưng người ngày thường có thể đem chuyện nói đến vạn phần ái muội, giờ phút này lại không biết nên nói như thế nào, anh và Thiệu Tình là quan hệ gì? Có tư cách nói này đó sao?

Thiệu Tình lại giống nhìn thấu ý tưởng của anh, cõng anh lên, nhẹ giọng nói: "Tôi về sau sẽ không như thế nữa."

sẽ không mạo hiểm, hoặc là sẽ không một mình mạo hiểm? Yến Kì Nguyệt không hỏi, anh ôm chặt cổ Thiệu Tình, trong lòng đã an ổn.

Thiệu Tình không nghe thấy phía sau phản ứng, không nhịn được quay đầu lại, lần quay này không dự định được, vừa khéo Yến Kì Nguyệt ngẩng đầu lên, bốn mắt hai người chạm nhau.

không chỉ mắt, còn môi, lúc ấy Thiệu Tình liền sợ ngây người, mềm mại kia, mang theo một chút ấm áp, là cái gì?

Yến Kì Nguyệt đặc biệt nắm chắc thời cơ, đầu tiến về phía trước tìm tòi, ngậm lấy cánh môi Thiệu Tình, đầu lưỡi mềm mại dò xét, thử đảo qua hàm răng của Thiệu Tình.

Có một ít mùi thịt, một ít mùi hương hỗn loạn không rõ, vị giác Thiệu Tình rõ ràng rất mỏng manh, nhưng có cảm giác mùi hương nhàn nhạt, không biết đến từ thịt Yến Kì Nguyệt ăn, hay là nước bọt trong miệng anh, nước miếng từ răng môi lây dính trên đầu lưỡi cô.

Thiệu Tình mê mang, bất tri bất giác hàm răng hé mở, mắt Yến Kì Nguyệt sáng lên, liền cạy mở hàm răng Thiệu Tình, càn quét trong miệng Thiệu Tình.

Thiệu Tình ngây người nửa ngày có chút choáng váng, thật lâu cô mới phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu lại, kết quả bởi vì động tác cô quá nhanh, ngược lại kéo ra một sợi chỉ bạc, chỉ bạc đứt, trong nháy mắt kia, mặt Thiệu Tình đỏ giống như ráng đỏ nơi chân trời, cô hơi lảo đảo thiếu chút đụng vào đại thụ, sau đó mặt càng đỏ.

cô chạy như bay về phía trước, trong khi chạy vội gió lạnh cũng không có cách nào thổi đi đỏ ửng trên mặt cô.

Giờ phút này trong đầu cô để ý không phải bị chiếm tiện nghi, cũng không phải Yến Kì Nguyệt lớn mật như thế nào, mà là môi và lưỡi của anh đều rất mềm......

Di, vì sao có ý tưởng quái dị như vậy!

Hai người đi ba ngày, mới lần thứ hai đi ra khỏi khu rừng, lúc này Yến Kì Nguyệt đã có thể hoạt động đơn giản, ngược xuôi cũng không phải vấn đề, nhưng tốc độ quá nhanh vẫn chưa được, vì thế như trước Thiệu Tình vẫn cõng anh.

Tốc độ hai người chạy như bay thẳng tắp tiến về phía trước, đi thêm gần một ngày, Thiệu Tình sửng sốt, cô thấy cảnh tượng quen thuộc, đó chính là chỗ lúc trước bọn đạo khỉ đào hố làm bẫy, thiếu chút nữa làm họ hỏng hai chiếc xe việt dã!

Thiệu Tình trầm mặc nửa ngày, sau đó mới nói: "Chúng ta [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược]......"

Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sẽ đến sông Yến!

Bọn họ hoàn toàn đi ngược hướng căn cứ Lâm Xuyên!

hiện tại trước mắt Thiệu Tình có hai lựa chọn, hoặc là trực tiếp đi căn cứ Giang Bắc trước, xem có thể tìm thấy Nhị Ngốc hay không, lúc quay về có thể thay đổi tuyến đường, xem bọn họ có ở căn cứ thành phố S hay không.

Lựa chọn thứ hai là về căn cứ Lâm Xuyên trước, đợi xử lý tốt chuyện Yến Kì Nguyệt, lại đi căn cứ thành phố S, cuối cùng đi căn cứ Giang Bắc, tìm một lần.

Thiệu Tình thật sự không biết nên lựa chọn như thế nào, cô liền trực tiếp đem nan đề này cho Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt thập phần cấp lực, nói thẳng: "Chúng ta đi căn cứ Giang Bắc trước, bên Lâm Xuyên kia không có việc gì, chỉ cần Kiều Mặc không chết, thì loạn không được, khi nào chúng ta trở về đều được."

Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, trực tiếp lướt qua sơn khẩu phía trước, đi dọc theo tuyến đường đã đi một lần lúc trước, khi đến bên cạnh thành thị, Thiệu Tình tự mình xem xét chỗ ở tạm mà cô tìm cho nhóm Nghiêm Hán Thanh, người đã sớm rời đi, hơn nữa trong phòng rất ngăn nắp, thoạt nhìn không giống đã trải qua chiến đấu.

Chắc bọn họ đã an toàn rút lui, Thiệu Tình thở phào nhẹ nhõm, mang theo Yến Kì Nguyệt trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua thành thị này, cuối cùng tới bờ sông Yến.

Sông Yến rất rộng, Thiệu Tình muốn bay qua là không có khả năng, cô chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, cuối cùng dọc theo thượng du thật dài, mới nhìn thấy có thuyền.

Thuyền sắt nhỏ hoang phế đậu trong bụi cỏ, đã hơi rỉ sét, nhưng vừa vặn có thể chở hai người Thiệu Tình qua sông, qua sông không xa chính là căn cứ Giang Bắc, Thiệu Tình thở ra một hơi nhẹ nhõm, lại có chút khẩn trương.

cô rất hy vọng ở căn cứ Giang Bắc nhìn thấy đội hữu của mình, lại sợ bọn họ cũng không ở đây, hy vọng càng lớn thất vọng sẽ càng nhiều.

Yến Kì Nguyệt cảm giác bả vai Thiệu Tình run nhè nhẹ, anh cố ý phân tán lực chú ý của Thiệu Tình: "Em nói xem tôi không mang lễ vật đến, có phải có chút ngả ngớn hay không?"

Thiệu Tình không nhịn được nở nụ cười: "Cũng không phải gặp mẹ vợ, ngả ngớn cái gì?"

Yến Kì Nguyệt mở to hai mắt nhìn: "Đây gặp mặt mẹ vợ cũng không khác là mấy, em nói vạn nhất đội hữu của em cũng không thích tôi, em nhẫn tâm không cần tôi, tôi làm sao bây giờ?"

Tâm tình Thiệu Tình bị anh làm thoải mái rất nhiều, cô trầm ngâm, sau đó nói: "Tôi đây sẽ nói với họ, anh là tôi bao dưỡng."

" Vậy nhất định phải bao dưỡng cả đời." Yến Kì Nguyệt dựa vào lưng Thiệu Tình cười khẽ, mãi đến khi hai người đến cửa căn cứ Giang Bắc, cô mới để Yến Kì Nguyệt xuống, hai người cùng nhau đi qua.

Ở cửa căn cứ Giang Bắc có không ít người, đại khái đều là người sống sót xung quanh lại đây tìm nơi nương tựa, còn có nhóm người thường từ bên ngoài trở về, hai loại này đều phải bị kiểm tra, xác định tất cả không bị tang thi cảm nhiễm, mới có thể đi vào trong căn cứ.

Về phần nhóm dị năng giả, trừ bỏ lần đầu tiên tiến vào căn cứ cần đăng ký, về sau mỗi lần sẽ không cần kiểm tra hoặc đăng ký lại nữa.

Thiệu Tình cùng Yến Kì Nguyệt đều là lần đầu tiên đến căn cứ Giang Bắc, cho nên đều thành thành thật thật ở cửa xếp hàng, dù sao không có quy củ sao thành được phép tắc, căn cứ người ta định ra quy củ, ngươi cũng không thể ỷ vào có bản lĩnh, liền làm ra chuyện không hợp quy củ.

Trở nên giống loại người này nói chung chết tương đối nhanh.

Tồn tại của hai người trong đội ngũ khá bắt mắt, dù sao cũng là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa hai người quần áo sạch sẽ, nhìn thoáng qua rất thoải mái, đứng bên cạnh những người chạy nạn tới đây, một đám đều mặt mày xanh xao, quần áo tả tơi, phong cách hoàn toàn khác nhau.

Đội ngũ tuy rằng rất dài, nhưng chỉ cần không chen ngang, tốc độ vẫn rất nhanh, nếu có chen ngang liền khó nói.

Ngay lúc Thiệu Tình sắp đến vị trí đầu, vài người đàn ông ăn mặc coi như nhân khuông cẩu dạng đã đi tới, từ cổng lớn căn cứ Giang Bắc cũng đi ra một người thoạt nhìn lớn lên coi như không tồi, chính là cả người nam nhân trẻ tuổi này tản ra một cỗ tử vị lang thang.

Bên này mấy nam nhân kia vừa thấy nam nhân trẻ tuổi kia, lập tức nghênh đón: " Hạo ca! Hạo ca, anh đã ra, vài người anh em đều chờ sốt ruột."

Nam nhân trẻ tuổi gọi là Hạo ca kia phất tay: "Chờ cái gì nha? Đều theo tôi lại đây."

nói xong hắn mang theo vài người đến phía trước Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt, trực tiếp chen ngang nha, chen ngang kỳ thật không có gì, lấy tính cách Thiệu Tình, cô tuyệt đối sẽ không ở đây so đo loại việc nhỏ này.

Người nọ ngàn không nên vạn không nên, không nên đẩy Yến Kì Nguyệt một cái, còn dùng lực không nhỏ.

Trước khi Yến Kì Nguyệt gặp được Thiệu Tình, anh tồn tại giống như là một Hỗn Thế Ma Vương, tính tình anh không tốt bao nhiêu, nhưng mà sau khi gặp được Thiệu Tình, Yến Kì Nguyệt thu liễm rất nhiều, ít nhất loại việc nhỏ này anh cũng sẽ không so đo.

Nhưng người nọ ngàn không nên vạn không nên, không nên đẩy anh ra sau, rồi nhìn chằm chằm Thiệu Tình không rời, ánh mắt nhìn Thiệu Tình, tựa như muốn đem quần áo của Thiệu Tình lột sạch.

Vì thế Hạo ca thoạt nhìn thực điêu vừa lên liền đắc tội Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt, chính hắn còn không biết, chỉ nhìn Thiệu Tình nước miếng đều nhanh chảy ra.

một chữ, đúng, hai chữ, rất đúng, ba chữ, ta muốn đi lên! Hạo ca tự nhận là gặp qua không ít mỹ nữ, tỷ như mỹ nữ bên cạnh đại ca hắn kia, chính là cô em ngực cao mông tròn, nhưng so sánh với Thiệu Tình, cái cô em rất được kia trong nháy mắt trở nên mười phần phong trần.

Lại nói một số mỹ nữ trong căn cứ bọn họ, một vài thiếu phụ đặc biệt có phong tình, nhưng mà so với Thiệu Tình kém một bậc.

Cấp bậc mỹ nữ này, Hạo ca vẫn là lần đầu tiên gặp a!

hắn bày một tư thế tự nhận là rất tuấn tú, lấy một hộp thuốc Trung Hoa ra, rút một cây, lập tức có đàn em nhanh mắt tiến lên châm lửa cho hắn.

Hạo ca tự cảm thấy mình rất có phong phạm, mặc kệ là thuốc Trung Hoa trong tay, hay là tư thế cầm thuốc, thậm chí mái tóc bóng dầu của hắn đều soái đến không ai bằng.

Nhưng ở trong mắt Thiệu Tình, hắn chính là một tên hỏng não, chỉ số não hỏng ở 101 trở lên, cho hắn thêm một phần, là làm cho hắn thêm kiêu ngạo.

"Em gái từ đâu tới đây?" Hạo ca thực tự quen thuộc tiến lại đây: "Đây là chuẩn bị ở lại căn cứ Giang Bắc, hay là đến tìm người?"

Thiệu Tình không nói chuyện, cô cân nhắc, nếu ở cửa lớn căn cứ Giang Bắc đánh người trước mắt này tàn phế, có phải rất không cho Mạnh Thận bọn họ mặt mũi hay không?

Yến Kì Nguyệt lại lấy cớ: "Có thể nhường đường một chút hay không? anh đang chặn cửa."

Diện mạo kia của Yến Kì Nguyệt, nói dễ nghe là tuấn tú, nói khó nghe là ẻo lả, Hạo ca làm sao có thể để Yến Kì Nguyệt vào mắt? hắn làm tư thế gạt tàn thuốc, sau đó nói: "Tiểu tử, dám nói chuyện với ta như vậy, biết ta là ai không? Biết nơi này là chỗ nào không? Nơi này là căn cứ Giang Bắc! Cuồng ngạo ở cửa căn cứ chúng ta, ngươi cũng là có bản lĩnh a!"

Yến Kì Nguyệt gắt gao nắm tay, không phải bởi vì tức giận, mà bởi vì anh muốn đè nén tức giận của mình, vạn nhất ra tay giết chết người này, chọc phiền toái cho Thiệu Tình làm sao bây giờ?

Bọn họ hôm nay là tới tìm người, cũng không phải đến đánh nhau.

Yến Kì Nguyệt càng ẩn nhẫn, người nọ lại càng tin tưởng Yến Kì Nguyệt không có bản lĩnh, ngược lại càng khoe khoang, hắn cười lạnh nói: " Có tin ta cho ngươi rời khỏi căn cứ Giang Bắc hay không? Tiểu tử, anh hôm nay dạy ngươi đạo lý, không bản lĩnh thì đem đầu cúi xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm cho người ta bẻ gãy cổ."

Trong nháy mắt kia Yến Kì Nguyệt toả ra sát khí, cơ hồ biến thành thực thể, làm Hạo ca sợ run cả người, còn nỉ non một câu: " Nổi gió sao? Sao có chút lạnh."

"Ngươi vừa mới nói câu kia xác thực đúng, người không có bản lĩnh thì đem đầu cúi xuống, bằng không sẽ dễ dàng làm cho người ta bẻ gãy cổ." Thiệu Tình lạnh lùng cười, mặt mày của cô thanh liệt, mặc kệ cười như thế nào đều rất dễ nhìn, bao gồm cười lạnh.

Hạo ca lập tức nhìn đến ngây người, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra, lúc ấy liền đắc ý nói: "Xem đi, mỹ nữ đều thấy cái nhìn của ta đúng."

Nhưng mà ánh mắt Thiệu Tình nhìn hắn, giống như nhìn một người chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương