Độc Mẹ Quỷ Bảo
Quyển 2 - Chương 41: V19 Những nguyên liệu nấu ăn kì ba đó

Nửa đêm trước rất an bình, tiếng côn trùng kêu nhỏ cũng không có, Thiệu Tình rất rõ ràng, ngầm ở đâu đó tuyệt đối có một quái vật ngủ đông thực đáng sợ, bằng không trong rừng sao có thể một tiếng côn trùng kêu đều không có.

Tới sau nửa đêm, Thiệu Tình nhạy bén nghe được một ít âm thanh kỳ quái, cái loại âm thanh này rất kỳ quái, rầu rĩ, tựa như có người đào hang.

Nháy mắt cô liền cảnh giác, bắt lấy quân đao, vốn lấy hai lá cây to che đóa hoa lại nhìn như đang ngủ, Đại Hoa cũng lập tức cảnh giác đem lá cây ngăn chặn mở tầng tầng lớp lớp cánh hoa ra.

Yến Kì Nguyệt cũng tỉnh, nhưng không nói chuyện, anh híp mắt, dị năng đã ở lòng bàn tay nổi lên, một lát sau một góc chăn đột nhiên vỡ tan, một cái xúc tu màu trắng ngà từ trong đất chui ra.

Xúc tu kia động tác rất nhanh, sau khi chui ra liền bay vụt về phía Thiệu Tình, động tác Yến Kì Nguyệt nhanh hơn, anh vươn mạnh hai tay rồi khép lại đem xúc tu đặt giữa hai tay, dị năng đột nhiên kích phát trực tiếp cố định xúc tu chặt hơn, lần này xúc tu không chờ Thiệu Tình ra tay, nó dao động mạnh phá lá chắn không khí của Yến Kì Nguyệt.

Mắt thấy xúc tua sẽ xuyên qua cổ Yến Kì Nguyệt, Thiệu Tình ném quân đao tới, quân đao gần sát chóp mũi Yến Kì Nguyệt, chặt đứt một đoạn xúc tua đằng trước, chất lỏng màu trắng ngà lập tức phun ra.

Yến Kì Nguyệt vội vàng lộn một vòng né tránh, chất lỏng kia phun ra vải, ánh mắt anh đích xác độc ác, chất lỏng kia có độc, rơi xuống ở trên chăn, nháy mắt ăn mòn cái chăn kia không còn bóng dáng.

trên trán Yến Kì Nguyệt không khỏi chảy ra một tia mồ hôi lạnh, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy xúc tua kia mấp máy một chút, lại có một đoạn dài ra.

Chết tiệt, đây không phải tương đương vô địch sao?

Thiệu Tình thực chuyên chú cầm theo quân đao, một bàn tay khác vung lên, dây leo xanh mơn mởn bay ra ngoài, cùng xúc tua quấn quanh một chỗ với nhau.

Xúc tua kia nhanh chóng lại chui vào trong đất, dây leo Thiệu Tình đánh vào khoảng không, cô cũng không nổi giận, lôi kéo Yến Kì Nguyệt, cảnh giác đề phòng bốn phía, trời biết khi nào thì cái xúc tua kia lại đột nhiên chui ra.

Chung quanh yên tĩnh, qua thật lâu, xúc tua cũng không quay trở ra, lòng Yến Kì Nguyệt căng ra lập tức nhanh thắt lại, anh thấp giọng hỏi: "Đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?"

Ngay lúc anh đang nói chuyện, mặt đất dưới chân Thiệu Tình mềm ra, xúc tua màu trắng lại chui lên, ý đồ bò lên hai chân Thiệu Tình, Thiệu Tình rất nhanh lui lại một bước, cô không đi lấy quân đao ở xa, đem dây leo trở thành roi quăng ra ngoài.

Hai ngày nay cô bị Yến Kì Nguyệt rèn luyện, chơi roi chơi đến thuần thục, roi mây vừa ra, liền quấn cùng một chỗ với xúc tua màu trắng, lập tức buộc chặt, vốn dĩ một kích chưa trúng, xúc tua lại muốn chui về trong đấy đã bị Thiệu Tình cuốn lấy.

Sức lực thứ kia khá lớn, cố sức kéo một cái làm Thiệu Tình lảo đảo, cô vội vàng dùng sức dưới chân, ổn định thân thể, sau đó liều mạng kéo nó ra bên ngoài.

Thiệu Tình đã nhìn ra, phía dưới xúc tua kia còn chôn một đoạn.

Xúc tua này có năng lực tái sinh, tạm thời chưa nhìn ra nó có thể tái sinh bao nhiêu lần, nhưng mà đánh một đoạn lại dài ra, đánh một đoạn lại dài ra, đừng nói cái khác, quá lãng phí dị năng đi.

Cho nên nếu muốn có biện pháp đối phó nó, đầu tiên phải quan sát rõ ràng, đó là thứ gì.

Thiệu Tình hơi dùng lực, lại đem xúc tua kéo ra một đoạn, xúc tua kia căng ra giống như dây thun, bị kéo dài hết cỡ, Yến Kì Nguyệt thấy vậy vội vàng giúp đỡ Thiệu Tình, sức lực hai người so với xúc tua lớn hơn, nó liều mạng lui trở về, nhưng mà như trước bị Thiệu Tình kéo ra một đoạn lại một đoạn. Kimanh1257_cungquanghang

Đại Hoa phía sau còn đang dịch lại đây, nó biết chủ nhân muốn làm gì, cũng không há miệng cắn, liền đem dịch tiêu hóa ở bên trong đoá hoa xoạch nhỏ một giọt ra.

Dịch tiêu hóa kia năng lực ăn mòn mạnh nhất rơi xuống trên xúc tua, khói trắng liền bốc lên, xúc tua đau co rụt lại, sau đó nguyên cây đã bị hai người Thiệu Tình kéo ra.

Kéo ra, Thiệu Tình mới nhìn rõ bộ mặt thứ đồ chơi này, nó quả thực chính là một con giòi trắng rất to, phía dưới đầu kia còn có hai điểm nhỏ, chắc là đôi mắt, miệng mở lộ ra răng nanh so le không đồng đều sắc bén.

Đó là cái quỷ gì?

Có thể thao túng thi thể giòi trắng lớn sao? Chẳng lẽ như trong tiểu thuyết trộm mộ viết đây là cái quỷ thi giòi gì đó.

Thứ đồ này vừa ra, Yến Kì Nguyệt liền hút một hơi khí lạnh, Thiệu Tình không biết, anh lại biết, anh rất ham thích nghiên cứu động vật thực vật biến dị sau mạt thế này, có thể nói đại bộ phận động vật biến dị anh đều có thể nói ra đại khái.

Thứ đồ này anh gặp qua một con nhỏ, lâu về trước, căn cứ bọn họ đi trong thành làm nhiệm vụ, lúc hoàn thành nhiệm vụ trở về, có một thành viên đột nhiên nổi điên, đem đồng bạn ngủ cùng phòng với hắn ngủ cắn chết.

Sau khi chế phục, Kiều Mặc đem người đưa đến chỗ Yến Kì Nguyệt, muốn Yến Kì Nguyệt xem hắn bị làm sao, Yến Kì Nguyệt giải phẫu người, cuối cùng ở dị năng nguyên của hắn phát hiện một con sâu, chính là bản thu nhỏ của con giòi, một đầu bám vào đầu óc thần kinh, một đầu chui dị năng nguyên tinh hạch lý, khối dị năng nguyên tinh hạch kia đều sắp bị nó hút khô rồi.

Yến Kì Nguyệt đem sâu kia nghiên cứu kỹ càng tỉ mỉ một lần, sau đó phát hiện, loại sâu này có thể khống chế thi thể, tuy nhiên thi thể bị khống chế sẽ giống như thi thể bình thường thi thể thối rữa, nếu không cái thi thể bị khống chế kia và đồng bọn đánh tang thi lâu như vậy, trên người đều đầy máu tang thi, một mùi hôi thối khẳng định sớm đã bị phát hiện.

Đáng tiếc sâu kia sau khi bị anh ép buộc một chút liền sẽ chết, anh còn chưa nghiên cứu rõ ràng, đây rốt cuộc là cái giống gì, nhưng có một chút rất rõ ràng, loại sâu này chỉ có thể sinh hoạt ở trong thịt thối, mất đi kí chủ, thời gian dài không tìm được thi thể sống nhờ sẽ tử vong.

Yến Kì Nguyệt dùng tốc độ nhanh nhất đơn giản đem chuyện anh biết đến nói một lần, Thiệu Tình liền không nhịn được nhíu mi, cũng không thể trách cô, cái thứ này quá ghê tởm.

Dù bị trói nó vẫn không ngừng khép mở răng nhọn, phun ra niêm dịch màu vàng, cái loại niêm dịch màu vàng tính ăn mòn rất mạnh, dừng trên dây leo Thiệu Tình, thiếu chút nữa ăn mòn đứt dây leo.

Sâu trắng mạnh mẽ uốn éo đầu, một ngụm cắn trê dây leo, răng nhọn của nó có thể cắn xuyên dị năng nguyên tinh hạch, cắn đứt một dây leo đối với nó mà nói, tự nhiên càng là chuyện đơn giản.

Sâu trắng cắn đứt dây leo nghĩ chạy, sau đó bị Đại Hoa ôm cây đợi thỏ cắn một ngụm đứt nửa người, sâu kia cũng coi như đủ tàn nhẫn, giống thằn lằn cắt đuôi, bỏ nửa người lại liền chui vào trong đất.

"Chạy......" Thiệu Tình nhíu mày nói, thứ này một lần không giải quyết, khẳng định cũng không dám ra, nhưng nhất định sẽ theo đuôi bọn họ, xem xét thời cơ hại bọn họ.

Đây thật là một chuyện thực đáng ghét.

Thiệu Tình xách Đại Hoa đang vụng trộm nuốt xuống nửa người sâu trắng lên, dùng nước rửa đoá hoa nó vài lần mới thu vào.

"Cách bình minh còn có một đoạn thời gian, anh ngủ tiếp một lát đi, một chốc nó không dám đi ra." một lần nữa Thiệu Tình cầm ra một cái chăn, thay đổi chỗ sạch sẽ trải xuống.

"không ngủ." Yến Kì Nguyệt rất có tinh thần dựa gần Thiệu Tình ngồi xuống, sau đó nói: "Chúng ta trò chuyện đi."

nói là trò chuyện, kỳ thật hơn phân nửa thời gian đều là Yến Kì Nguyệt nói, Thiệu Tình nghe.

Cuối cùng Yến Kì Nguyệt đột nhiên hỏi: "Em thích kiểu đàn ông nào?"

Thiệu Tình bị hỏi ngơ ngác một chút, sau đó thốt ra: "Ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện."

Sau đó cô trầm mặc, đại khái vì cặn bã Lâm Kì Phàm kia, cô sinh ra cảnh giác đối với cái loại đàn ông thoạt nhìn ôn nhu như ánh mặt trời, ngược lại dục vọng khống chế tăng vọt, bắt đầu thích loại hình trước kia cô không chịu nổi nhất.

nói trắng ra là loại Thiệu Tình có thể nắm giữ ở trong lòng bàn tay, nam nhân như vậy mới có thể cho Thiệu Tình một ít cảm giác an toàn.

Trầm mặc trong chốc lát, Thiệu Tình lại thêm một câu: "Còn phải thích trẻ con."

Yến Kì Nguyệt lay lay trong lòng bàn tính nhỏ, cảm thấy anh ngoại trừ cái cuối cùng, đều có thể làm được, về phần cái cuối cùng, chuyện thích trẻ con này có thể bồi dưỡng thôi.

Yến Kì Nguyệt thả lỏng rất nhiều, sau đó được một tấc lại tiến một thước dịch lại gần Thiệu Tình, trông mong nhìn Thiệu Tình: "Cho tôi hỏi chút chuyện trước kia của em thôi, tuy rằng tôi chưa từng tham dự cuộc sống của em, nhưng tôi muốn biết."

Cũng không có gì phải giấu, Thiệu Tình đơn giản chọn một ít chuyện quá khứ nói cho Yến Kì Nguyệt một chút, tỷ như cô là trẻ mồ cô, từng có một đoạn thời gian đi lính, trước mắt độc thân mang theo con nhỏ.

Trong mắt Yến Kì Nguyệt hàn quang bốn phía, anh đối với tên đàn ông có thể làm cho Thiệu Tình vì hắn sinh con, quả thực ghen tị muốn phát điên, tuy nhiên trước mắt Thiệu Tình độc thân, thuyết minh tên đàn ông kia rất có khả năng đã chết.

Tuy phỏng đoán như vậy, Yến Kì Nguyệt vẫn không yên tâm, giả vờ hỏi một câu: "Tôi đến ở nhà em, cha bé con hắn sẽ không phản đối chứ?"

Thiệu Tình cúi đầu mài móng tay, nghe được Yến Kì Nguyệt nói như vậy, liền ngẩng đầu cười: "Đừng thử, hắn không ở cạnh tôi, chỉ sợ hắn giờ phút này cho rằng ta đã chết, như vậy cũng tốt, nói chung ở lúc hắn đắc ý nhất lại xuất hiện trước mặt hắn, sau đó cướp đi tất cả của hắn, như vậy mới tương đối có ý tứ."

Thời điểm Thiệu Tình cười mi mắt cong cong, thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu, Yến Kì Nguyệt lại cảm giác được một cỗ băng hàn đến tận xương, cùng lúc đó, anh đối với tên đàn ông từ ghen ghétvbiến thành thật sự thù hận.

hắn rốt cuộc đã làm cái gì, có thể làm cho Thiệu Tình như vậy? Thiệu Tình lúc trước, khẳng định đã bị thương, bằng không sẽ không hận hắn như vậy.

Chờ gặp được tên đàn ông kia, anh nhất định phải thay Thiệu Tình xả hết giận!

"không hỏi chuyện nữa, anh ngủ tiếp một lát đi, sáng mai còn lên đường." Thiệu Tình bắt buộc đem Yến Kì Nguyệt ấn ngã vào trên chăn, Yến Kì Nguyệt còn muốn nói gì, sau đó liền thấy ánh mắt Thiệu Tình âm trắc trắc.

anh lập tức ngoan ngoãn nằm, tỏ vẻ mình lập tức sẽ ngủ, Yến Kì Nguyệt suy nghĩ bay tán loạn, vốn nghĩ mình sẽ nhắm mắt lại suy nghĩ mọi chuyện, nghĩ đến hừng đông, kết quả nhắm mắt cái liền ngủ luôn.

Chờ lúc tỉnh lại, cũng đã là ngày hôm sau, khi anh mở mắt ra, tiếng củi gỗ phát ra tách tách bên cạnh, Yến Kì Nguyệt xoa xoa hốc mắt, sau đó liền nhìn thấy trên đống lửa có một nồi nhỏ, nồi ục ục nấu một nồi đồ ăn, Thiệu Tình đang ngồi ở một bên, cầm quân đao thái nhỏ nấm, ném vào trong nồi.

Yến Kì Nguyệt nhớ lại hôm qua, chính là cái quân đao này cắt rơi một đoạn của sâu trắng kia, nhất thời anh không còn khẩu vị.

Thiệu Tình theo ánh mắt phức tạp của Yến Kì Nguyệt, nhìn về phía quân đao trong tay cô, sau đó nháy mắt hiểu rõ, giải thích nói: "Tôi đã rửa sạch."

Yến Kì Nguyệt lý trí không thèm nghĩ quân đao này thọc bao nhiêu tang thi, giết qua bao nhiêu người, sau đó cầm một lọ nước đi rửa mặt, ngồi bên cạnh Thiệu Tình chờ ăn cơm.

Thiệu Tình không cần ăn cơm, cho nên cô buổi sáng nấu cơm, chỉ có một khả năng, đó chính là vì anh, nghĩ như vậy trong lòng Yến Kì Nguyệt liền ngọt tư tư.

Thiệu Tình nấu cháo nấm, gạo là gạo mới, bỏ thêm một ít thịt khô cắt băm, có một ít mề gà, bên cạnh còn nằm một con gà rừng đã làm lông rửa sạch sạch sẽ

Gà rừng là cô đi tìm nấm thuận tay bắt, chuẩn bị làm cơm trưa cho Yến Kì Nguyệt, hầm gà mái già thích hợp bồi bổ thân thể nhất, không cần cho thêm gì khác, bỏ vào một chút tham tu, sau đó đem toàn bộ gà hầm nhừ, sau khi hầm nhừ đem toàn bộ gà lấy ra, xé sợi lại nấu thêm một lúc, canh hương vị tươi ngon, thịt cũng mềm mại, mấu chốt là đặc biệt dinh dưỡng.

đang ở dã ngoại, không nhàn rỗi để hầm một con gà phức tạp như vậy, Thiệu Tình chuẩn bị đem gà băm, cho ít nấm rồi hầm, hương vị cũng không tồi.

Cháo nấm thịt băm rất mỹ vị, uống ngụm thứ nhất Yến Kì Nguyệt nghĩ là Thiệu Tình cố ý làm cháo tình yêu cho anh, mới uống một ngụm to, uống xong ngụm đầu, đôi măt Yến Kì Nguyệt liền sáng, sau đó một mình anh giải quyết hết một nồi cháo, cuối cùng đặc biệt thỏa mãn nằm trên chăn xoa bụng.

Bụng nhỏ của anh đều căng tròn tròn, thoạt nhìn xúc cảm đặc biệt tốt, Thiệu Tình không nhịn được vươn tay phải tà ác kéo vạt áo Yến Kì Nguyệt lên, sờ bụng nhỏ

Mềm mại, làn da lại mịn, xúc cảm thật tuyệt.

Ăn uống no đủ lại bị sờ soạng bụng nhỏ Yến Kì Nguyệt có chút nhộn nhạo, không thể ăn thịt, uống chút canh cũng được đi? anh nằm trên chăn hướng Thiệu Tình liếc mắt đưa tình: "Bảo bối, đánh tôi ~"

âm cuối mất hồn kia anh cũng tự động cởi cúc áo để lộ lồng ngực tuyết trắng trong không khí đích thực rất hấp dẫn, Thiệu Tình mỉm cười, vươn tay.

Yến Kì Nguyệt thân thể lập tức buộc chặt, chờ đợi Thiệu Tình cho anh thống khổ cùng vui sướng, sau đó cúc áo đã bị Thiệu Tình cài lại: "Đừng ầm ĩ, ngầm còn cất giấu một con quái vật đấy, thu thập một chút chúng ta lên đường."

Yến Kì Nguyệt trừng lớn mắt một giây, từ từ, kịch bản không phải viết như vậy, anh đã cơ khát khó nhịn a uy.

Nhưng mà Thiệu Tình đã bắt đầu thu thập đồ dùng, cô đem nồi chén gáo bồn linh tinh đều rửa sạch một lần, sau đó bỏ vào trong không gian, cũng bắt đầu cân nhắc, chờ trở về căn cứ, cô lại đi mua sắm một lần, bổ sung đầy đủ đồ vật trong không gian

Yến Kì Nguyệt chỉ có thể trông mong nhìn Thiệu Tình thu thập xong đồ dùng, hướng anh vẫy tay: "đi a, rời đi rừng cây này chúng ta sẽ an toàn."

Cái thứ kia tổng không có khả năng đi theo bọn họ trở lại căn cứ đi, cho nên chỉ cần rời khỏi rừng cây này, bọn họ tính ra có thể ném rơi thứ kia.

Yến Kì Nguyệt chậm rì rì bò lên, theo Thiệu Tình rời đi, trong rừng cây cối rậm rạp, ngay cả trên mặt đất cỏ cũng có thể cao gần tới đầu gối người.

Đây vẫn là bình thường, có một số chỗ cỏ cơ hồ đều cao bằng một người, bụi cỏ như vậy ngay cả hai người Thiệu Tình cũng không dám tiến vào, ai biết cái thứ gì sinh hoạt bên trong, vạn nhất cống ngầm lật thuyền, vậy chỉ có thể khóc.

Gần giữa trưa, thứ kia cũng chưa đi ra, đến giữa trưa, Thiệu Tình hầm gà con với nấm, trong rừng thịt gà rừng phá lệ tươi ngon, Yến Kì Nguyệt ăn rất thỏa mãn.

Nếu không phải không có biện pháp lưu trữ, anh muốn bắt mấy con mang về, để Thiệu Tình biến đổi đa dạng món ăn cho anh.

Khoảng cách bị đánh lén ban đêm ngày đó, đã qua hai ngày, Thiệu Tình bọn họ vòng a vòng, liền vòng trở về chỗ hoa đèn lồng, Thiệu Tình còn thuận tay hái một gốc cây hoa đèn lồng, dùng nhánh cây mịn làm gậy, lấy tuyến xuyến đế hoa làm đèn lồng.

Đến ban đêm, ánh sáng đèn lồng thực mỏng manh, nhưng phấn trong suốt rất tốt sẽ không đưa dã thú tới, thật là một công đôi việc.

Đợi đến ngày thứ tư, bọn họ nhanh đến bìa rừng vẫn như cũ không gặp được nhóm Kiều Mặc, sâu trắng kia cũng không xuất hiện lại, Yến Kì Nguyệt đã nghĩ nó từ bỏ.

Bất quá cho dù nó không hiện ra, hai người cũng không thả lỏng cảnh giác một chút nào, dù sao việc này liên quan đến an nguy sinh mệnh.

Dễ dàng ghim con rắn hoa đánh lén trên mặt đất, Thiệu Tình khơi mào đèn lồng, mặt trời đã xuống núi, nhóm động vật biến dị cũng đi ra kiếm ăn, Thiệu Tình quyết định thật nhanh: "Trước dừng lại, anh ăn một chút gì đó bổ sung thể lực, sau đó đêm nay chúng ta không nghỉ ngơi, suốt đêm lên đường, chúng ta cách chỗ đã rời đi không xa."

Yến Kì Nguyệt gật đầu, tự động đảm đương tuần tra, Thiệu Tình ngay tại chỗ lấy nguyên liệu, cô lột da lấy mật con rắn hoa bị giết chết kia.

Càng là rắn độc, thịt càng tươi ngon, Thiệu Tình trước kia ở Tam Giác Vàng lúc "Hoạt động" buôn bán, thường xuyên lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, đem đủ loại dã vật chế biến ăn.

Xử lý rắn quả thực là chuyện nhỏ, rút răng nọc, lấy túi độc, còn lại thịt rắn căn bản không độc, cũng không bỏ gia vị gì, đơn giản bỏ ít dầu muối tương dấm, đã là một nồi mỹ vị.

Rắn bóc da bỏ xương, căn bản không đủ ăn, cô lay lay bụi cỏ, xách hai con cóc ra, cóc này cũng có độc, các nốt xù xì trên lưng sẽ chảy ra dịch nhầy, đừng nhìn nó lớn lên xấu, lột da là có thể ăn.

Người tới đường cùng cái gì đều có thể ăn, trước kia Thiệu Tình có người đồng đội am hiểu phương diện này, dạy cô dùng thịt cóc hầm với củ cải, không nghĩ về nguyên liệu nữa, hương vị có thể nói tuyệt vời.

Thiệu Tình bỏ thêm ít gà xé nhỏ, sau đó một nồi thịt hầm xong, canh màu trắng ngà cùng thịt trắng noãn lơ lửng, mùi thơm bay khắp, cô gọi Yến Kì Nguyệt trở về, múc một chén cho Yến Kì Nguyệt: "Nếm thử."

Yến Kì Nguyệt nhận lấy nếm thử, thịt kia vừa mềm vừa thơm, cắn một cái còn có nước canh tràn ra, miệng lưu đầy hương, so với sơn trân hải vị anh nếm qua món này ngon hơn.

Yến Kì Nguyệt lại không nhịn được uống một ngụm canh, canh rất ngon, tuy rằng không thêm gia vị gì, nhưng chỉ cần như vậy cũng đã ngon rồi.

anh vừa thổi vừa ăn vài bát, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ, trên lau miệng ba, dưới sờ sờ bụng, mới tò mò hỏi: "Đây là thịt gì nha? Hương vị rất ngon, chỉ không nhìn ra đây là động vật gì."

Thiệu Tình bình tĩnh dọn nồi, sau đó nói: "Miếng to là thịt cóc, miếng nhỏ là thịt rắn, đều bỏ xương, cắt thành miếng, hầm ra."

"Tôi nếm hương vị không giống với......" Động tác Yến Kì Nguyệt cứng đờ, đột nhiên phản ứng lại Thiệu Tình nói cóc và rắn, dạ dày lập tức cuồn cuộn lên, anh phun...... Vẫn tiếp tục phun?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương