Độc Lộ
188: Tiên Trì


Không gian đột ngột thay đổi, một tháng, hai tháng, cũng có thể là một năm, không thể nào nắm bắt được khái niệm thời gian, cũng có thể chỉ một khắc trôi qua mà thôi, Việt đã có kinh nghiệm vượt qua không gian hai lần rồi, nên trong lòng đã có sự chuẩn bị.
Thế nhưng hắn đã phải hụt hẫng, chẳng có thời gian hỗn loạn, cũng chẳng có không gian thay đổi gì hết, quang môn này không đưa hắn đến với một thế giới khác, chỉ mở ra một con đường tối tăm, cảm giác hệt như vừa mở ra một cánh cửa, chỉ có điều không phải cánh cửa thần kỳ của Mèo Ú, mà chỉ là một cánh cửa hết sức tầm thường mà thôi.
- Chúng ta đã rời khỏi Thành Tiên Bộc rồi sao? Đây là nơi nào vậy?
Nguyệt Tu Hoa ngơ ngác hỏi, Việt cũng không biết trả lời thế nào, quay lại nhìn phía sau thì vẫn thấy quang môn, nếu bước vào ắt có thể quay lại được đường cũ.
"Ác Điểu, chúng ta đã rời đi Thác Thành Tiên rồi sao? Sao ta có cảm giác vẫn chưa rời đi vậy?"
Tầm thần Việt lập tức chìm vào trong nhẫn không gian, quyết tâm làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Phàm nhân, cảm giác của ngươi không tệ, chúng ta vẫn ở trong Thành Tiên Bộc!"
Từ trong chiếc lông vũ truyền ra thanh âm đầy trịch thượng, Việt nghe vậy thì nhíu mày nói:
"Lý do? Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?"
"Trận đồ này mặc dù do vô thượng nhân vật tạo nên, nhưng Thành Tiên Bộc không thuộc về thế giới này, dù trận đồ có thông thiên cũng không thể rời đi!"
"Nếu vậy ngươi còn bắt ta di chuyển nhiều như vậy làm gì? Lẽ nào ngươi có sở thích biến thái là hành hạ người khác?"
"Hừ, phàm nhân, cẩn trọng lời ăn tiếng nói! Ngươi cần giữ vững niềm tin vào bản tọa, cứ tiếp tục tiến lên!"
Việt khẽ lắc đầu, cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ đành tiếp tục tiến về phía trước mà thôi.


Đang định bước đi thì thanh âm của đầu hung điểu lại vang lên trong đầu:
“Nơi này dày đặc sát khí, chỉ cần dính một ít cũng đủ khiến đại năng cũng phải phát điên!"
Đây là một con đường tăm tối không thấy gì, sát khí dày đặc chỉ cần chạm vào một chút cũng đủ khiến tu giả chết một vạn lần, Việt hoàn toàn phải đi theo sự chỉ dẫn của đầu hung điểu mới có thể bình yên vô sự tiến lên.
- Tiểu Việt, sao ngươi cứ đi lung tung vậy?
Nguyệt Tu Hoa có cảm giác bản thân bị quay như chong chóng, dường như đang bị tên tiểu tử này đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, khiến nàng rất tức giận đứng lại hỏi, quyết làm cho ra ngô ra khoai.
- Ngươi muốn chết thì cứ đi theo ý mình!
Việt không dừng lại, chỉ nhạt giọng buông ra một câu đầy lạnh lùng.

Hắn cũng mệt mỏi lắm rồi, nơi này không thể động dụng thần thức, nên chẳng cảm giác được chút sát khí nào, nhưng việc này thà tin còn hơn không, không ai ngu mà đem tính mạng đi đánh cược cả.
Hai bóng người bám sát nhau mà bước tới, không biết bao lâu trôi qua, rốt cuộc cũng gặp được một cảnh tượng tráng lệ.
Ngàn vạn lũ tiên quang buôn xuống như những thác nước, nồng đậm như thực chất hóa, tụ về phía trung tâm thung lũng.

Nơi đó có một đại Tiên Trì rộng một trượng, tiên khí bốc lên, quang hà ức vạn lũ, rực rỡ chói mắt, bao phủ hơn phân nửa thung lũng.
- Đây mới là Thành Tiên Bộc chân chính sao?
Thác thành tiên, không phải được tạo thành từ nước, mà từ tiên quang, ngàn vạn tiên quang đổ xuống, ngưng tụ thành tiên trì, chỉ cần uống một ngụm, có thể lập tức thành tiên?

Nguyệt Tu Hoa thân hình khẽ động, nàng muốn xông tới uống một ngụm tiên thủy, trở thành tiên nhân vĩnh sinh bất tử, nhưng một bàn tay đã đặt lên vai nàng, rắn chắc như thép nguội, nàng muốn động cũng không được.
- Tiểu Việt, ngươi muốn làm gì? Tiên trì này rộng lớn như vậy, ta ngươi uống vài thùng cũng chẳng hết, còn muốn tranh sao?
- Ngu ngốc!
Việt hết nói nổi, hắn không hiểu nổi sao trên đời có kẻ ngây thơ như vậy, bảo sao bị nha hoàn phản bội.

Thành tiên thành tiên, đơn giản như vậy thì Tiên nhân đâu trở thành truyền thuyết được.
Đột nhiên, thần sắc Việt trở nên ngưng trọng, ánh mắt hắn quét về một phía của Tiên trì, ở nơi đó, hắn thấy được một người đang ngồi xếp bằng trên một khối thanh ngọc, bảo tướng trang nghiêm, lượn lờ tiên khí.
Trên người hắn có từng đợt từng đợt khí cơ vô biên khủng bố tản mát ra, vô cùng khiếp người, mỗi một lũ đều trầm trọng như vạn quân, như một mảnh ma sơn áp bách tới.
- Có người còn sống?
Nguyệt Tu Hoa đưa tay lên che miệng, Thành Tiên Bộc chính là mồ chôn của Đại năng, không ai có thể sống sót, tại sao lại có người thủ hộ ở nơi này chứ?
Người này mặc đạo bào cổ xưa, trên mái tóc xám có cắm một cây mộc trâm, vẫn ngồi im không nhúc nhích, bị vụ khí nơi này vờn quanh, khí tượng kinh người!
- Tiền bối!
Việt chắp tay kêu lên, dù chưa biết đối phương thiện ác ra sao, nhưng cứ lễ phép tạo chút thiện cảm, có thiện cảm rồi thì việc gì cũng dễ nói.
Chỉ có điều đáp lại sự lễ phép của hắn, người ngồi phía trước không có chút phản ứng nào! Người này ngồi xếp bằng trên một khối ngọc thạch màu xanh cao mấy trượng, như một bức thạch điêu, chỉ có tiên quang phun ra nuốt vào.

- Tham kiến tiền bối!
Vẫn không có thanh âm đáp lại.
- Tham...
“Không cần gọi nữa! Hắn đã chết rồi!”
Thanh âm của ác điểu vang lên trong đầu, Việt khẽ nhíu mày quan sát cẩn thận.

Thân thể người này hoàn hảo không tổn hao gì, cơ thể vẫn còn sáng bóng, tiên khí theo lỗ chân lông vào ra, dường như đang thổ nạp, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng nhìn thế nào cũng thấy là người sống.
“Ngu ngốc! Phàm nhân, nguyên thần của hắn đã biến mất, chết đến mức không thể nào chết hơn được nữa rồi!”
Việt hơi chút suy nghĩ, cảm thấy có lý, người này khí cơ vô biên, không hề cố ý thu liễm, lẽ ra ở khoảng cách như vậy chỉ cần uy áp cũng đủ khiến hắn chết ngàn vạn làn, nhưng hắn chỉ cảm giác bị áp bức mà thôi chứ không hao tổn gì.
- Tiểu Việt, ngươi đi đâu vậy? Đừng làm vị tiền bối nổi giận...
Thấy gã thanh niên đột nhiên cất bước tiến về phía người ở bên hồ, Nguyệt Tu Hoa kinh nghi vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Hắn đã chết rồi!
Việt không dừng chân mà chỉ quăng lại một câu.

Người này đạo bào cổ xưa, không rõ là từ niên đại nào, vậy mà thân thể vẫn không chút tổn hao, thậm chí sinh động như người sống, một thân tu vi thông thiên như vậy, nếu để lại chút bảo vật, ắt kinh thế hãi tục.
Cây mộc trâm cài trên tóc, và khối thanh ngọc để xếp bằng kia, hiển nhiên đều là tuyệt thế bảo vật!
- Dưới chân ngươi có chữ viết!

Việt dừng lại trước khối thanh ngọc, định vươn tay lên muốn lấy chiếc trâm cài tóc xuống xem xét thì đột nhiên thanh âm của Nguyệt Tu Hoa vang lên, hắn dừng lại nhìn xuống, chỉ thấy một hàng chữ được viết bằng máu.
“Ta có một khỏa tiên tâm, bị bụi trần làm mất sáng! Ngày nào bụi trần được quét, tiên tâm sẽ chiếu phá sơn hà!”
Đây chính là một đại khí phách, nhưng cũng là một tâm trạng tuyệt vọng bất đắc dĩ, thực lực đạt tới bước này, tuyệt đối là nhân vật vang dội cổ kim, nhưng vẫn không cách nào thành Tiên, hắn đã cô đơn và tuyệt vọng.
- Vẫn còn chữ!
Việt nhìn tiếp xuống, chỉ thấy ba chữ nhỏ, đề tên: “Khí Thiên”
- Khí Thiên sao...
Nguyệt Tu Hoa ngẩn ngơ một lúc, có chút không thể tin tưởng nói:
- Người này vốn được thế gian đồn đãi là đã thành Tiên, không ngờ...
- Ngươi biết người này?
- Khí Thiên, được xưng tụng là Đệ nhất Luyện Khí Sư cuối Thượng cổ, nghe nói đã đúc ra một thanh Tiên binh, có thể phá vỡ vách ngăn thế giới này, tiến vào Tiên giới, vĩnh sinh bất tử!
- Đệ nhất Luyện Khí Sư?
Việt nghe vậy thì hai mắt sáng rực, Luyện Khí sư hiểu nôm na chính là thợ rèn binh khí, được xưng tụng là Thượng cổ Đệ nhất Luyện Khí sư, như vậy bảo vật để lại chắc chắn càng thêm kinh thế hãi tục.
Hít sâu một hơi, Việt cố gắng kiềm chế kích động, quả này trăm phần trăm kiếm bộn rồi.

Hắn không tốn thời gian nghĩ ngợi, lập tức đưa tay lên với tới cây mộc trâm.
Thế nhưng ngay khi tay hắn chạm vào, thì dị biến đột nhiên phát sinh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương