Trở lại Tuyết Uyển, Thu Hương lo lắng hỏi, "Tiểu thư, ngài đưa cho đại lão gia hai mươi vạn lượng bạc, có thể yên tâm sao ?"

"Không yên tâm thì có thể làm gì?" Hạ Lan Tuyết ngồi trên ghế dựa, tự rót một chén nước, uống một hớp lớn, rồi hỏi, "Bích Văn đã về chưa?"

Đàn Hương lắc đầu, "Chưa thấy về đến ạ "

"Ừm." Hạ Lan Tuyết nhìn lướt qua ba nha đầu trong phòng, Thu Hương, Thu Văn và Đàn Hương, âm thầm nhún vai, cảm thấy công phu của các nàng cũng không bằng mình, xem ra đêm nay tự mình phải ra tay thôi.

"Được rồi, ở chỗ ta không cần người hầu hạ nữa, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."

"Tiểu thư, ngài không sao chứ?" Nhìn thấy ánh mắt kia của Hạ Lan Tuyết, Thu Hương có dự cảm không tốt lắm, gần đây tiểu thư thay đổi rất nhiều, có nhiều chuyện không nói với các nàng, âm thầm hành động.

Hạ Lan Tuyết buồn cười, "Có thể có chuyện gì? Đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng ạ." Vài nha hoàn lui ra.

Hạ Lan Tuyết vội vàng lục tung , cuối cùng cũng lục được một bộ đồ dạ hành.

Lụa đen che mặt, hắc y che thân, sau khi soi qua gương, xác định không có vấn đề gì, nàng thổi đèn, lặng lẽ bò ra ngoài từ cửa sổ, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn biến mất tại Tuyết Uyển.

Ban đêm gió thổi vào người hơi lạnh , rất thoải mái.

Hạ Lan Tuyết mang theo tâm tình vui sướng, đi thẳng đến quý phủ của thị lang, khóa trường mệnh của đệ đệ, nàng nhất định phải cầm về.

Nửa đêm canh ba, trong phủ của thị lang đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt ban ngày lúc này giống như vẫn còn lại dư vị .

Với hoàn cảnh như vậy, Hạ Lan Tuyết cảm thấy mình mặc y phục này càng dễ gây chú ý hơn, lặng lẽ tìm nơi vắng vẻ, cởi bỏ y phục dạ hành, làm hôn mê một nha hoàn rửa chén đĩa, sau đó, lại thay xiêm y của nàng, bưng khay của nàng ta, nghênh ngang đi lại trong phủ thị lang.

"Đông Mai, sao ngươi còn ở đây, phu nhân đợi đã lâu rồi, ngươi còn không mau mang khay đến."

Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm quát tháo của một nữ nhân, thân hình Hạ Lan Tuyết dừng lại, đang tính toán có nên rat ay với nữ nhân này hay không.

"Ngươi còn đứng ngốc ở đó là gì? Còn không mau đi." Nữ nhân thấy nàng không động, đi tới lại quát to một tiếng, này mới phát hiện khuôn mặt xa lạ.

"Ngươi là ai? Đông Mai đâu?"

"À..." Đôi mắt đẹp của Hạ Lan Tuyết hơi chuyển, phát hiện trong hành lang không thể ra tay được, chỉ đành phải chần chờ trả lời, "Đông Mai tỷ tỷ thân thể có chút không khỏe, liền để cho ta tới hỗ trợ."

"Mới thấy nàng còn vẫn khỏe mà? Nha đầu chết tiệt kia, lại lười biếng rồi. Đúng rồi, ngươi tên gì? Khi nào thì tiến phủ? Sao ta không biết?" Nữ nhân này ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết bực mình đang định trực tiếp đập nàng ta bất tỉnh, thì lại có một nữ nhân nữa đi đến.

"Ơ, ngươi đang bê cái gì thế?"

Hạ Lan Tuyết nhìn vào trong khay, là một cái tiểu chung, mơ hồ có mùi thơm của canh gà bay ra.

Vẫn chưa trả lời, cô nương kia liền nói, "Tứ di nương buổi tối chưa ăn no, vẫn đang đói bụng, ngươi mau mang qua."

"Canh gà này của đại phu nhân. Tứ di nương muốn ăn, bảo nhà bếp đi làm cái khác đi." Nữ nhân đến trước không vui nhìn chằm chằm cô nương mới đến.

Cô nương mới tới nhướn mày cười, "Tứ di nương mặc dù nói là đã ra tháng, nhưng là tự mình chăm sóc tiểu thiếu gia, nên cần phải chú ý dinh dưỡng, ngay cả đại phu nhân buổi sáng cũng nói, mọi thứ đều ưu tiên cho tứ di nương ."

"Phu nhân nói thì sao, các ngươi cũng không nên quá phận. Chỉ là sinh con trai, nhưng cũng không đổi được thân phận là di nương, các ngươi huênh hoang cái gì?"

"A." Cô nương mới tới không thèm để ý đến, ánh mắt ngang ngược hướng về phía Hạ Lan Tuyết, liền nói, "Đừng lo lắng, nhanh đưa đến phòng tứ di nương, sau đó rồi đưa cho đại phu nhân nồi khác đi ."

Nói xong, xoay người rời đi.

Hạ Lan Tuyết lập tức mở rộng bước chân đi theo.

"Ngươi định đi đâu đấy?" Nữ nhân đến trước đột nhiên kéo nàng lại.

Hạ Lan Tuyết hướng về nàng nháy nháy mắt, "Tỷ tỷ bình tĩnh không nên nóng vội, chúng ta không nên so đo với họ. Một chén canh gà mà thôi, phu nhân không vì vậy mà hẹp hòi đâu, sao phải vì chuyện nhỏ này mà tìm phiền phức cho chính mình ."

Nữ nhân này ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn không đồng ý, "Tại sao cái gì cũng phải nhường cho tiện nhân kia"

"Tiện nhân chính là tiện nhân, sở dĩ muốn đoạt đi là nàng ta chưa từng có được, phu nhân không cần lưu tâm đến nàng ta, coi như là đồ chơi đi." Hạ Lan Tuyết khẽ cười nói, ý tứ sâu xa nhìn về phía nữ nhân này, sau đó, bưng khay, chạy chậm đuổi kịp cô nương đằng trước.

Đi theo cô nương này vào một gian phòng ngủ hoa lệ có chút thái quá, liền nhìn thấy một thiếu phụ trẻ đẹp đang ngồi trước gương đồng, trái ngắm phải xem , cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân giống như không vừa lòng cái gì.

"Nguyệt Nhi, ngươi xem có phải hiện tại ta lại béo lên hay không?"

"Là tròn nhuận rồi, di nương so với trước kia càng đẹp mắt hơn." Nguyệt Nhi cô nương đi tới, nịnh nọt, sau đó, còn nói chuyện đoạt canh gà của đại phu nhân, làm cho tứ di nương cười khanh khách.

"Hừ, thiếu phụ già kia đúng là mệnh tốt, gả cho lão gia trước, chiếm vị trí phu nhân này, nếu không, sao có thể so được với ta?" Tứ di nương lại soi gương, càng nhìn càng thấy hài lòng.

"Đúng là vậy ạ, Thế nhưng, chỉ là hư danh thì làm được gì? Có thể được lão gia sủng đó mới là thật sự." Nha hoàn Nguyệt Nhi lại phụ họa theo.

Một chủ một tớ đem Hạ Lan Tuyết bỏ quên ở một bên.

Hạ Lan Tuyết cũng không rảnh rỗi, ánh mắt đảo tìm khắp nơi, nhưng cũng không thấy tung tích của tiểu hài tử, thật là khó hiểu.

Không lẽ bên trong phủ còn có người khác sinh con?

Đang nghi hoặc , chỉ thấy một ma ma trung niên ôm một đứa trẻ sơ sinh quấn trong tã lót đi ra, "Di nương, tiểu thiếu gia khóc lợi hại, sợ là đói bụng."

"Đói bụng đói bụng? Làm sao lúc nào hắn cũng đói được , không phải vừa cho ăn rồi sao?" Tứ di nương không vui để gương đồng xuống, ánh mắt không vui trừng đứa bé mới sinh.

Giống như cảm nhận được sự ghét bỏ của nương, đứa bé mới sinh khóc càng to, giọng như khàn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương