Chờ Thu Hương lui xuống, Hạ Lan Tuyết mỉm cười nghiêng mắt nhìn đệ đệ Hạ Lan Thiên Ý.
"Bên trong phủ bị trộm, ngươi cũng biết rồi chứ?"
"Hửm?" Hạ Lan Thiên Ý sững sờ, hắn nói là chuyện cứu người, với chuyện bị trộm có quan hệ gì?
"Những bảo vật mà nương khi còn sống yêu thích, đều bị trộm đi, ngươi nghĩ là ai trộm?" Thấy hắn ngẩn ngơ, Hạ Lan Tuyết lại giống như cười mà như không hỏi một câu.
"Đều bị trộm?" Hạ Lan Thiên Ý cũng là giật mình không thôi, "Làm sao có thể? Không có người trông coi sao?"
"Đúng vậy, khi nương còn tại thế, đồ vẫn còn không bị mất tý gì. Nhưng nương vừa mất, đồ cũng không còn." Hạ Lan Tuyết lặng lẽ thở dài một hơi.
"Này, này..." Hạ Lan Thiên Ý vẻ mặt cũng có chút uể oải, hắn biết rõ, bảo vật của nương chính là của hồi môn của bà nên bình thường đều trông coi rất cẩn thận.
Lúc hạ tang nương, tỷ tỷ định cầm những bảo vật này chôn cùng , nhưng mà, tổ mẫu nói, người đến thế giới này là không mang theo vật gì cả, lúc đi cũng không nên có bất kỳ liên luỵ, có những bảo vật này, không chừng nương không được yên ổn ở thế giới bên kia, hơn nữa, hiện nay thế đạo lại loạn, nếu bị xấu người biết được, chỉ sợ phần mộ của nương cũng không được yên ổn.
Cho nên, bảo vật cứ như vậy bị lưu lại.
"Báo quan chưa?" Hạ Lan Thiên Ý dè dặt hỏi.
Hạ Lan Tuyết khóe miệng nhếch lên, giọng mỉa mai cười lạnh, "Ta không rảnh hơi như vậy? Ngươi cũng biết, lúc trước vì dược của hoàng thượng, tỷ tỷ của ngươi là ta đây ngày ngày đều nhốt mình bên trong dược đường, khó khăn lắm mới có dược để giao, lại xảy ra chuyện của nhị thúc ngươi, mới vừa mang bạc sáu tháng tới dùng để mua thuốc cho Bách Thảo đường ra chuẩn bị cứu người. Thì lại gặp chuyện Nhị di nương và Chi Nhi muội muội bị bắt cóc. Hai mươi vạn hai đấy, Thiên Ý ngươi chắc cũng biết rõ ý nghĩa của con số này chứ ?"
"Không phải bên phía tổ mẫu đều cầm hết đồ đạc đi rồi sao, còn thiếu ba vạn nữa. Khóa trường mệnh của ta cũng đã đưa cho cha rồi, ba vạn lạng chắc không thành vấn đề" Hạ Lan Thiên Ý nói.
"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết bật dậy, rời khỏi bàn đu dây, đi đến bên người Hạ Lan Thiên Ý, ánh mắt tức giận, "Ngươi đưa khóa trường mệnh cho cha đi đổi bạc?"
"Ừm." Không nghĩ tới tỷ tỷ phản ứng lớn như vậy, Hạ Lan Thiên Ý cảm thấy run rẩy, vội vàng giải thích, "Đây chỉ là biện pháp ứng biến, khi nào cứu được người rồi chúng ta lại đi chuộc đồ về."
"Chuộc đồ về? Nhưng nếu không chuộc về được?" Hạ Lan Tuyết tức giận nhìn hắn, "Ngươi cũng đã biết, khóa trường mệnh là liên quan đến tính mạng của ngươi. Năm đó nương hao tổn nhiều tâm sức mới cho người chế ra được, nhờ đó ngươi mới tốt lên, nay ngươi lại dễ dàng đưa cho cha?"
"Cứu người quan trọng hơn, huống chi, hiện giờ không phải ta rất khỏe mạnh sao?" Hạ Lan Thiên Ý xem tỷ tỷ nóng nảy, lá gan cũng to lên, "Đồ là vật chết , người là sống. Chỉ cần người còn sống, sớm muộn cũng mang được đồ về."
"Lời này, ai dạy ngươi?" Hạ Lan Tuyết nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Lan Thiên Ý ánh mắt lóe lên, "Chính mình nói, không cần phải người khác dạy."
"Ôi." Hạ Lan Tuyết cong môi cười, đưa tay vỗ vỗ vai đệ đệ, khen, "Không sai, Thiên Ý có tinh thần hiệp nghĩa như vậy, tỷ tỷ không nên la mắng ngươi ."
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý hơi sững sờ, nghi hoặc nhìn nàng, "Ngươi thật không trách ta?"
Hạ Lan Tuyết ôn nhu lắc lắc đầu, "Trong nhà có khó khăn, ngươi làm như vậy không sai. Nhưng mà, tỷ tỷ muốn nói là, ngươi muốn cứu người, thì trước tiên cần phải giữ được tính mạng mình an toàn đã, nếu không, ngươi nếu có xong việc, gia đình có khó khăn biết trông cậy vào ai đây?"
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý trong lòng vừa động, có một tia dòng nước ấm theo suy nghĩ trong lòng từ từ chảy xuôi qua, "Tỷ, nói như vậy, ngươi sẽ cứu nhị thúc cùng di nương bọn họ sao?"
"Tiểu thiếu gia, ngươi hỏi lời này rất kỳ quái. Đại tiểu thư nếu không nghĩ cứu người, hai ngày nay bận việc cái gì?" Thu Hương lúc này bưng trà đến, nghe thấy Hạ Lan Thiên Ý hỏi như vậy, liền có chút ít không phục.
"Ngài ngẫm lại, ngay cả tiền dùng mua thuốc sáu tháng cuối năm của Bách Thảo Đường, đều lấy ra dùng, không phải vì cứu người sao? Lại nói, đồ trong phòng lão phu nhân mang đi cầm mà đồ trong phòng đại tiểu thư cũng mang đi cầm hết rồi."
"Thật sự?" Hạ Lan Thiên Ý không nghĩ tới.
"Không tin ngài vào xem xem." Thu Hương liếc hắn một cái, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng phải biết rõ thân sơ chứ.
Hạ Lan Thiên Ý sắc mặt ngượng ngùng, là hắn sai rồi sao? Nhưng tại sao lúc nghe Cẩm Tú nói lại như là tỷ tỷ không muốn cứu người mà lại còn gây nên chuyện của Nhị di nương và Chi Nhi ?
"Tỷ, chuyện Trầm di nương và Chi Nhi tỷ tỷ đi Thiên Lộc Tự là người ép buộc sao?" Hắn nghi hoặc hỏi, giọng nói so với trước đã tốt hơn nhiều.
"Hửm?" Hạ Lan Tuyết mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, "Ta ép cái gì? Mấy ngày hôm trước, tổ mẫu bị đau nhức xương khớp, Chi Nhi nàng hiếu tâm, muốn đi Thiên Lộc Tự cầu phúc cho tổ mẫu ngươi. Thời gian qua thân thể Trầm di nương cũng không được tốt, vừa vặn đụng cơ hội này, liền định đi theo Chi Nhi. Bởi vì chuyện này, ta còn tự tay viết thư cho trụ trì, để bọn họ dọn dẹp một sân viện riêng cho bọn họ an tâm cầu phúc. Ai, cũng do gần đây ta bận rộn nhiều việc nếu không đã đi Thiên Lộc Tự hàn huyên cùng trụ trì rồi ."
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia, sao ngài lại nói các nàng bị tiểu thư ép buộc chứ? Bồ Tát trước mặt, Trầm di nương và Nhị tiểu thư là thành kính vô cùng, không thể nói lung tung được." Thu Hương cũng nói.
Hạ Lan Thiên Ý sửng sốt, lời của tỷ tỷ cũng không sai, trong phủ này, lão phu nhân và Trầm di nương là hai phật tử rất thành tâm, mỗi tháng mùng một mười lăm hôm đó, cũng sẽ ăn chay , Trầm di nương mang theo Hạ Lan Chi đi Thiên Lộc Tự cầu phúc, đây là chuyện tốt, sao lại thành chuyện bị người bức được?
"Vậy chuyện của Trần ma ma và Thuận Tử? Tỷ tỷ vì sao phải đuổi bọn họ ra ngoài phủ?" Hạ Lan Thiên Ý lại hỏi.
Hạ Lan Tuyết ngưng đôi mi thanh tú, hồ nghi nhìn hắn, "Thiên Ý, có phải có người nói luyên thuyên với ngươi không?"
"Trần ma ma và Thuận Tử không phải bị đuổi ra ngoài, đơn giản là vì phạm vào chút chuyện, tạm thời bị nhốt lại, chờ chân tướng của sự tình rõ ràng rồi, nếu bọn họ oan uổng, tự nhiên sẽ cho bọn họ công đạo." Thu Hương giải thích.
Hạ Lan Thiên Ý hồ đồ, chuyện tại sao có thể như vậy? Không hiểu tỷ tỷ và Cẩm Tú ai nói đúng đây?
"Thiên ý, ngươi không sao chứ?" Hạ Lan Tuyết đột nhiên đưa tay ở trước mắt hắn huơ huơ hai cái, kỳ quái hỏi.
"Không có." Hạ Lan Thiên Ý ảo não lắc lắc đầu, tỷ tỷ lời nói cũng đúng, hơn nữa, nàng vì chuyện cứu người vội vàng, nhưng vì sao Cẩm Tú và cà tổ mẫu nữa lại giống như không hài lòng.
Hạ Lan Tuyết nhìn hắn, chân thành nói, "Thiên Ý, cha chắc chưa ra khỏi phủ, ngươi chạy nhanh đến cầm khóa trường mệnh về đi."
"Như vậy sao được? Không phải là còn thiếu bạc sao?" Hạ Lan Thiên Ý không làm.
"Khóa trường mệnh kia là mệnh của ngươi, từ khi ngươi vừa ra đời, liền theo ngươi, không thể bị mất. Ngươi yên tâm, liền tính đập nồi bán sắt, tỷ tỷ cũng sẽ tìm ra bạc. Vạn nhất không được, ta sẽ đi tìm người vay, chắc là sẽ đủ . Chuyện liên quan đến tính mạng của ngươi ta không thể coi thường được." Hạ Lan Tuyết phá lệ nghiêm túc nói.
"Tỷ?" Hạ Lan Thiên Ý tâm không biết bị cái gì tóm một tý, có chút cảm động .
"Nghe lời tỷ nói, mau đi đi." Hạ Lan Tuyết dụ dỗ hắn.
"Nhưng là." Hạ Lan Thiên Ý lại nghĩ tới một sự kiện, hỏi, "Tỷ, vì sao tỷ phải lấy bổng lộc mỗi tháng của cha?"
"Chuyện này ngươi cũng biết?" Hạ Lan Tuyết vẻ mặt khẽ nhéo nhéo, thở dài nói, "Được rồi, đúng là có việc này. Ngươi có lẽ không biết, Bách Thảo Đường của chúng ta và trong cung mỗi năm thanh toán nợ nần một lần , năm trước, bởi vì nương đột nhiên gặp chuyện không may, năm ngoái sổ sách chưa thanh toán được . Về sau, cha nói muốn đích thân đi tính tiền. Đơn nợ luôn do cha cầm , nhưng là, hiện thời, đã hơn nửa năm rồi, cha chưa đòi bạc về mà đơn nợ cũng cầm không đưa. Không có biện pháp, đây là Bách Thảo Đường công trung sổ sách, cho dù ta nghĩ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà còn các cổ đông khác cũng không đồng ý."
"Là như thế này?" Hạ Lan Thiên Ý cau chặt lông mày.
"Ừm." Hạ Lan Tuyết lời nói thấm thía nhìn qua hắn, "Cha người kia, ngươi cũng biết , không phải là ta có ý đối hắn bất kính, hắn từ trước đến nay không có tý trách nhiệm gì. Chuyện lần này lại liên quan đến mong đợi của toàn bộ người ở Bách Thảo Đường một năm qua, nếu ta không làm chút gì đó, thực tại không thể nào nói nổi. Huống chi, hắn một tháng hai mươi lượng bổng lộc cùng bảy vạn bạc tiền thuốc, kém đâu chỉ một chút. Nếu thật sự muốn cha trả lại tiền sao còn chậm chễ không đòi như vậy? Ngươi không tính, dù cho đến lúc cha cáo lão về quê cũng không đủ trả đâu. Tỷ tỷ làm như vậy, đơn giản cũng là muốn cho cha một bài học."
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý cắn cắn môi, những năm này, cha hành động hắn cũng nhìn ở trong mắt, hắn cũng cảm thấy tỷ tỷ làm như vậy không gì đáng trách.
"Bên trong phủ bị trộm, ngươi cũng biết rồi chứ?"
"Hửm?" Hạ Lan Thiên Ý sững sờ, hắn nói là chuyện cứu người, với chuyện bị trộm có quan hệ gì?
"Những bảo vật mà nương khi còn sống yêu thích, đều bị trộm đi, ngươi nghĩ là ai trộm?" Thấy hắn ngẩn ngơ, Hạ Lan Tuyết lại giống như cười mà như không hỏi một câu.
"Đều bị trộm?" Hạ Lan Thiên Ý cũng là giật mình không thôi, "Làm sao có thể? Không có người trông coi sao?"
"Đúng vậy, khi nương còn tại thế, đồ vẫn còn không bị mất tý gì. Nhưng nương vừa mất, đồ cũng không còn." Hạ Lan Tuyết lặng lẽ thở dài một hơi.
"Này, này..." Hạ Lan Thiên Ý vẻ mặt cũng có chút uể oải, hắn biết rõ, bảo vật của nương chính là của hồi môn của bà nên bình thường đều trông coi rất cẩn thận.
Lúc hạ tang nương, tỷ tỷ định cầm những bảo vật này chôn cùng , nhưng mà, tổ mẫu nói, người đến thế giới này là không mang theo vật gì cả, lúc đi cũng không nên có bất kỳ liên luỵ, có những bảo vật này, không chừng nương không được yên ổn ở thế giới bên kia, hơn nữa, hiện nay thế đạo lại loạn, nếu bị xấu người biết được, chỉ sợ phần mộ của nương cũng không được yên ổn.
Cho nên, bảo vật cứ như vậy bị lưu lại.
"Báo quan chưa?" Hạ Lan Thiên Ý dè dặt hỏi.
Hạ Lan Tuyết khóe miệng nhếch lên, giọng mỉa mai cười lạnh, "Ta không rảnh hơi như vậy? Ngươi cũng biết, lúc trước vì dược của hoàng thượng, tỷ tỷ của ngươi là ta đây ngày ngày đều nhốt mình bên trong dược đường, khó khăn lắm mới có dược để giao, lại xảy ra chuyện của nhị thúc ngươi, mới vừa mang bạc sáu tháng tới dùng để mua thuốc cho Bách Thảo đường ra chuẩn bị cứu người. Thì lại gặp chuyện Nhị di nương và Chi Nhi muội muội bị bắt cóc. Hai mươi vạn hai đấy, Thiên Ý ngươi chắc cũng biết rõ ý nghĩa của con số này chứ ?"
"Không phải bên phía tổ mẫu đều cầm hết đồ đạc đi rồi sao, còn thiếu ba vạn nữa. Khóa trường mệnh của ta cũng đã đưa cho cha rồi, ba vạn lạng chắc không thành vấn đề" Hạ Lan Thiên Ý nói.
"Cái gì?" Hạ Lan Tuyết bật dậy, rời khỏi bàn đu dây, đi đến bên người Hạ Lan Thiên Ý, ánh mắt tức giận, "Ngươi đưa khóa trường mệnh cho cha đi đổi bạc?"
"Ừm." Không nghĩ tới tỷ tỷ phản ứng lớn như vậy, Hạ Lan Thiên Ý cảm thấy run rẩy, vội vàng giải thích, "Đây chỉ là biện pháp ứng biến, khi nào cứu được người rồi chúng ta lại đi chuộc đồ về."
"Chuộc đồ về? Nhưng nếu không chuộc về được?" Hạ Lan Tuyết tức giận nhìn hắn, "Ngươi cũng đã biết, khóa trường mệnh là liên quan đến tính mạng của ngươi. Năm đó nương hao tổn nhiều tâm sức mới cho người chế ra được, nhờ đó ngươi mới tốt lên, nay ngươi lại dễ dàng đưa cho cha?"
"Cứu người quan trọng hơn, huống chi, hiện giờ không phải ta rất khỏe mạnh sao?" Hạ Lan Thiên Ý xem tỷ tỷ nóng nảy, lá gan cũng to lên, "Đồ là vật chết , người là sống. Chỉ cần người còn sống, sớm muộn cũng mang được đồ về."
"Lời này, ai dạy ngươi?" Hạ Lan Tuyết nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Lan Thiên Ý ánh mắt lóe lên, "Chính mình nói, không cần phải người khác dạy."
"Ôi." Hạ Lan Tuyết cong môi cười, đưa tay vỗ vỗ vai đệ đệ, khen, "Không sai, Thiên Ý có tinh thần hiệp nghĩa như vậy, tỷ tỷ không nên la mắng ngươi ."
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý hơi sững sờ, nghi hoặc nhìn nàng, "Ngươi thật không trách ta?"
Hạ Lan Tuyết ôn nhu lắc lắc đầu, "Trong nhà có khó khăn, ngươi làm như vậy không sai. Nhưng mà, tỷ tỷ muốn nói là, ngươi muốn cứu người, thì trước tiên cần phải giữ được tính mạng mình an toàn đã, nếu không, ngươi nếu có xong việc, gia đình có khó khăn biết trông cậy vào ai đây?"
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý trong lòng vừa động, có một tia dòng nước ấm theo suy nghĩ trong lòng từ từ chảy xuôi qua, "Tỷ, nói như vậy, ngươi sẽ cứu nhị thúc cùng di nương bọn họ sao?"
"Tiểu thiếu gia, ngươi hỏi lời này rất kỳ quái. Đại tiểu thư nếu không nghĩ cứu người, hai ngày nay bận việc cái gì?" Thu Hương lúc này bưng trà đến, nghe thấy Hạ Lan Thiên Ý hỏi như vậy, liền có chút ít không phục.
"Ngài ngẫm lại, ngay cả tiền dùng mua thuốc sáu tháng cuối năm của Bách Thảo Đường, đều lấy ra dùng, không phải vì cứu người sao? Lại nói, đồ trong phòng lão phu nhân mang đi cầm mà đồ trong phòng đại tiểu thư cũng mang đi cầm hết rồi."
"Thật sự?" Hạ Lan Thiên Ý không nghĩ tới.
"Không tin ngài vào xem xem." Thu Hương liếc hắn một cái, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng phải biết rõ thân sơ chứ.
Hạ Lan Thiên Ý sắc mặt ngượng ngùng, là hắn sai rồi sao? Nhưng tại sao lúc nghe Cẩm Tú nói lại như là tỷ tỷ không muốn cứu người mà lại còn gây nên chuyện của Nhị di nương và Chi Nhi ?
"Tỷ, chuyện Trầm di nương và Chi Nhi tỷ tỷ đi Thiên Lộc Tự là người ép buộc sao?" Hắn nghi hoặc hỏi, giọng nói so với trước đã tốt hơn nhiều.
"Hửm?" Hạ Lan Tuyết mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, "Ta ép cái gì? Mấy ngày hôm trước, tổ mẫu bị đau nhức xương khớp, Chi Nhi nàng hiếu tâm, muốn đi Thiên Lộc Tự cầu phúc cho tổ mẫu ngươi. Thời gian qua thân thể Trầm di nương cũng không được tốt, vừa vặn đụng cơ hội này, liền định đi theo Chi Nhi. Bởi vì chuyện này, ta còn tự tay viết thư cho trụ trì, để bọn họ dọn dẹp một sân viện riêng cho bọn họ an tâm cầu phúc. Ai, cũng do gần đây ta bận rộn nhiều việc nếu không đã đi Thiên Lộc Tự hàn huyên cùng trụ trì rồi ."
"Đúng vậy, tiểu thiếu gia, sao ngài lại nói các nàng bị tiểu thư ép buộc chứ? Bồ Tát trước mặt, Trầm di nương và Nhị tiểu thư là thành kính vô cùng, không thể nói lung tung được." Thu Hương cũng nói.
Hạ Lan Thiên Ý sửng sốt, lời của tỷ tỷ cũng không sai, trong phủ này, lão phu nhân và Trầm di nương là hai phật tử rất thành tâm, mỗi tháng mùng một mười lăm hôm đó, cũng sẽ ăn chay , Trầm di nương mang theo Hạ Lan Chi đi Thiên Lộc Tự cầu phúc, đây là chuyện tốt, sao lại thành chuyện bị người bức được?
"Vậy chuyện của Trần ma ma và Thuận Tử? Tỷ tỷ vì sao phải đuổi bọn họ ra ngoài phủ?" Hạ Lan Thiên Ý lại hỏi.
Hạ Lan Tuyết ngưng đôi mi thanh tú, hồ nghi nhìn hắn, "Thiên Ý, có phải có người nói luyên thuyên với ngươi không?"
"Trần ma ma và Thuận Tử không phải bị đuổi ra ngoài, đơn giản là vì phạm vào chút chuyện, tạm thời bị nhốt lại, chờ chân tướng của sự tình rõ ràng rồi, nếu bọn họ oan uổng, tự nhiên sẽ cho bọn họ công đạo." Thu Hương giải thích.
Hạ Lan Thiên Ý hồ đồ, chuyện tại sao có thể như vậy? Không hiểu tỷ tỷ và Cẩm Tú ai nói đúng đây?
"Thiên ý, ngươi không sao chứ?" Hạ Lan Tuyết đột nhiên đưa tay ở trước mắt hắn huơ huơ hai cái, kỳ quái hỏi.
"Không có." Hạ Lan Thiên Ý ảo não lắc lắc đầu, tỷ tỷ lời nói cũng đúng, hơn nữa, nàng vì chuyện cứu người vội vàng, nhưng vì sao Cẩm Tú và cà tổ mẫu nữa lại giống như không hài lòng.
Hạ Lan Tuyết nhìn hắn, chân thành nói, "Thiên Ý, cha chắc chưa ra khỏi phủ, ngươi chạy nhanh đến cầm khóa trường mệnh về đi."
"Như vậy sao được? Không phải là còn thiếu bạc sao?" Hạ Lan Thiên Ý không làm.
"Khóa trường mệnh kia là mệnh của ngươi, từ khi ngươi vừa ra đời, liền theo ngươi, không thể bị mất. Ngươi yên tâm, liền tính đập nồi bán sắt, tỷ tỷ cũng sẽ tìm ra bạc. Vạn nhất không được, ta sẽ đi tìm người vay, chắc là sẽ đủ . Chuyện liên quan đến tính mạng của ngươi ta không thể coi thường được." Hạ Lan Tuyết phá lệ nghiêm túc nói.
"Tỷ?" Hạ Lan Thiên Ý tâm không biết bị cái gì tóm một tý, có chút cảm động .
"Nghe lời tỷ nói, mau đi đi." Hạ Lan Tuyết dụ dỗ hắn.
"Nhưng là." Hạ Lan Thiên Ý lại nghĩ tới một sự kiện, hỏi, "Tỷ, vì sao tỷ phải lấy bổng lộc mỗi tháng của cha?"
"Chuyện này ngươi cũng biết?" Hạ Lan Tuyết vẻ mặt khẽ nhéo nhéo, thở dài nói, "Được rồi, đúng là có việc này. Ngươi có lẽ không biết, Bách Thảo Đường của chúng ta và trong cung mỗi năm thanh toán nợ nần một lần , năm trước, bởi vì nương đột nhiên gặp chuyện không may, năm ngoái sổ sách chưa thanh toán được . Về sau, cha nói muốn đích thân đi tính tiền. Đơn nợ luôn do cha cầm , nhưng là, hiện thời, đã hơn nửa năm rồi, cha chưa đòi bạc về mà đơn nợ cũng cầm không đưa. Không có biện pháp, đây là Bách Thảo Đường công trung sổ sách, cho dù ta nghĩ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng mà còn các cổ đông khác cũng không đồng ý."
"Là như thế này?" Hạ Lan Thiên Ý cau chặt lông mày.
"Ừm." Hạ Lan Tuyết lời nói thấm thía nhìn qua hắn, "Cha người kia, ngươi cũng biết , không phải là ta có ý đối hắn bất kính, hắn từ trước đến nay không có tý trách nhiệm gì. Chuyện lần này lại liên quan đến mong đợi của toàn bộ người ở Bách Thảo Đường một năm qua, nếu ta không làm chút gì đó, thực tại không thể nào nói nổi. Huống chi, hắn một tháng hai mươi lượng bổng lộc cùng bảy vạn bạc tiền thuốc, kém đâu chỉ một chút. Nếu thật sự muốn cha trả lại tiền sao còn chậm chễ không đòi như vậy? Ngươi không tính, dù cho đến lúc cha cáo lão về quê cũng không đủ trả đâu. Tỷ tỷ làm như vậy, đơn giản cũng là muốn cho cha một bài học."
"Tỷ." Hạ Lan Thiên Ý cắn cắn môi, những năm này, cha hành động hắn cũng nhìn ở trong mắt, hắn cũng cảm thấy tỷ tỷ làm như vậy không gì đáng trách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook