Tròng mắt đảo qua lại, căn phòng xa lạ, cảnh sắc xa lạ, làm cho trong lòng nàng khẽ hoảng hốt, từng hình ảnh lại lướt qua đầu nàng.
Nhưng tự nhiên nàng thông suốt.
Nàng đang ở trong phòng Cơ Hoa Âm, đúng rồi, gối đầu, chăn mền đều là mùi vị quen thuộc với nàng.
Nàng nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào .
Nghỉ ngơi một lúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, nàng giãy giụa người đứng lên, sờ thấy bên gối để một bộ quần áo, mềm mại, chắc là quần áo của phụ nữ rồi.
Nàng cúi xuống nhìn, quả nhiên là.
Không chỉ có áo ngoài, còn có đồ lót bên trong.
"Không bảo là quý phủ không có nữ nhân sao?" Nàng ôm quần áo, lẩm bẩm nói, nhưng nhìn lại thì thấy đều là quần áo mới.
Như vậy, là hắn mua cho nàng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Lan Tuyết đều cảm thấy vui vẻ, vội vàng cởi bộ quần áo rộng thùng thình đang mặc ra, mặc bộ đồ mới vào.
Oa, thật đúng là vừa người.
Chỉ là, màu sắc trắng toát này, làm nàng nhìn không quen mắt.
Đứng dậy xuống giường, thì thấy một đôi giày thêu tinh xảo trên bệ gỗ.
Nàng thử đi vào, thật vừa chân.
Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cơ Hoa Âm thừa dịp nàng ngủ thiếp đi, vụng trộm cầm sợi dây thừng đo chân nàng sao? Cho nên cả giầy và quần áo đều vừa vặn như vậy?
Hắc hắc, thật tốt!
Nếu là công lao của hắn, nàng phải tìm hắn ngay mới được.
Ra cửa phòng, Hạ Lan Tuyết không biết đi đâu tìm, phủ tướng quân cũng không phải nhỏ, Cơ Hoa Âm ở chỗ nào đây?
Cũng may, cửa viện có thủ vệ.
Hạ Lan Tuyết lập tức chạy tới hỏi, "Tiểu ca, tướng quân của các người đâu?"
Hai người thủ vệ vừa thấy một tiểu cô nương chạy đến từ bên trong, ánh mắt không khỏi kinh hãi, "Ngươi, ngươi là ai?"
Thảo nào Chủy tổng quản bảo họ đến canh cửa viện này, bên trong lại là một vị cô nương.
"Tướng quân phu nhân." Hạ Lan Tuyết chợt nhíu mày, dõng dạc nói.
Hai người thị vệ mặt đều méo, "Phu... Phu nhân."
"Chuyện gì?"
Giọng Cơ Hoa Âm đột nhiên truyền đến, Hạ Lan Tuyết nhìn lại, chỉ thấy Cơ Hoa Âm đứng ở dưới mái hiên, ánh chiều tà chiếu lên mái ngói, phản chiếu ra ánh sáng rực, chiếu vào người hắn, làm cho cả người hắn như đang phát sáng.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, giang hai cánh tay, như chim nhỏ chạy đến bên hắn.
Nhưng nàng chưa kịp chạy đến xà vào ngực hắn, bên tai chợt có một trận gió cuốn, chỉ thấy một người béo tròn giống như lăn lại trước mặt Cơ Hoa Âm, "Gia, không xong, tiểu Phượng muốn đi tự tử."
"Tiểu Phượng?" Hạ Lan Tuyết chạy tới, nghi ngờ nhìn thái giám này, lại nhìn qua Cơ Hoa Âm, "Không phải ngươi nói trong phủ không có nữ nhân sao? Vậy tiểu phượng là ai?"
"Cô nương, tiểu phượng này là gia nuôi dưỡng, còn được gia rất yêu quý nữa." Tiểu Chủy thấy nàng ghen tỵ, vội vàng giải thich.
Nhưng càng giải thích càng gây hiểu lầm, Hạ Lan Tuyết vội níu lấy cánh tay Cơ Hoa Âm, "Ngươi nuôi ? Còn yêu quý nhất? Không phải là ngươi có sở thích với trẻ con chứ, thích..."
"Làm càn." Cơ Hoa Âm bỏ qua nàng, đi xuống bậc thang.
Tiểu Chủy gấp rút đi theo.
Hạ Lan Tuyết sững sờ tại chỗ, trong lòng rất oán giận, vậy mà lại nuôi dưỡng một tiểu cô nương ở trong phủ? Không biết xấu hổ.
"Cơ Hoa Âm, ngươi chờ ta một chút."
Nàng vội vã đuổi tới, muốn nhìn xem vật nhỏ mà hắn nuôi hình thù như thế nào.
Mấy người đi vào một viện lộ thiên hoa cỏ xanh um, làm cho Hạ Lan Tuyết cứ ngỡ như đang đi vào một cánh rừng nhỏ?
"Tiểu nữ nhân của gia có sở thích cũng quái lạ nhỉ?" Nàng đưa mắt chế nhạo nhìn về phía Cơ Hoa Âm, nơi này không có phòng xá, đúng là cây cối hoa cỏ, chẳng lẽ tiểu nữ nhân kia thích nơi hoang dã?
Cơ Hoa Âm không có phản ứng lại, cùng với Tiểu Chủy đi vào trong rừng, bỗng nhiên, có vật gì đó từ trên cay bay loạn xạ xuống.
Hạ Lan Tuyết cả kinh, theo phản xạ đứng chắn trước người Cơ Hoa Âm, mở ra hai tay, giống như gà mẹ bảo vệ con, "Vật gì đó?"
"Tiểu Phượng, đừng làm rộn, gia tới thăm ngươi." Tiểu Chủy vội vàng gọi.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới chứng kiến, đứng ở cạnh mình chính là một con chim lớn.
Chim to kia đang trừng mắt, ánh mắt căm thù nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
"À là tiểu súc sinh này sao!" Hạ Lan Tuyết cũng nhận ra nó, lập tức khơi gợi lên trong lòng cừu hận, hừ, nếu không phải tiểu súc sinh này, nàng cũng sẽ không ngã bệnh.
Đưa tay, đang định bắt nó lại, tuy nhiên, cổ áo lại bị Cơ Hoa Âm túm lại, nàng bị hắn xách sang một bên.
"Này, ta cho ngươi biết, chính là tiểu súc sinh này nó..."
Nàng đang định tố cáo tội ác của tiểu súc sinh này với Cơ Hoa Âm, chỉ thấy Cơ Hoa Âm từ từ ngồi xuống, dịu dàng đưa tay về phía tiểu súc sinh kia, chim kia liền kêu lên một tiếng, nhảy vào lòng bàn tay hắn.
"Chuyện gì xảy ra?" Cơ Hoa Âm hỏi nó, "Vì sao phải tự tử?"
Chim kia u oán nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết một bộ vô tội, tại sao nó lại nhìn về phía nàng chứ.
"Đúng rồi, ngươi nuôi tiểu súc sinh này sao ?" Nàng đến bên cạnh hắn, chỉ con vật nhỏ trong lòng bàn tay hắn, một vẻ mặt khởi binh vấn tội.
"Tiểu súc sinh?" Cơ Hoa Âm ánh mắt lành lạnh nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết bẹp bẹp miệng, nói, "Vốn chính là súc sinh mà? Ngươi cũng không biết, nó rất vô văn hóa, không sạch sẽ, hôm nay nó bay lên đầu ta ỉa đấy".
Nhưng tự nhiên nàng thông suốt.
Nàng đang ở trong phòng Cơ Hoa Âm, đúng rồi, gối đầu, chăn mền đều là mùi vị quen thuộc với nàng.
Nàng nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào .
Nghỉ ngơi một lúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, nàng giãy giụa người đứng lên, sờ thấy bên gối để một bộ quần áo, mềm mại, chắc là quần áo của phụ nữ rồi.
Nàng cúi xuống nhìn, quả nhiên là.
Không chỉ có áo ngoài, còn có đồ lót bên trong.
"Không bảo là quý phủ không có nữ nhân sao?" Nàng ôm quần áo, lẩm bẩm nói, nhưng nhìn lại thì thấy đều là quần áo mới.
Như vậy, là hắn mua cho nàng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Lan Tuyết đều cảm thấy vui vẻ, vội vàng cởi bộ quần áo rộng thùng thình đang mặc ra, mặc bộ đồ mới vào.
Oa, thật đúng là vừa người.
Chỉ là, màu sắc trắng toát này, làm nàng nhìn không quen mắt.
Đứng dậy xuống giường, thì thấy một đôi giày thêu tinh xảo trên bệ gỗ.
Nàng thử đi vào, thật vừa chân.
Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cơ Hoa Âm thừa dịp nàng ngủ thiếp đi, vụng trộm cầm sợi dây thừng đo chân nàng sao? Cho nên cả giầy và quần áo đều vừa vặn như vậy?
Hắc hắc, thật tốt!
Nếu là công lao của hắn, nàng phải tìm hắn ngay mới được.
Ra cửa phòng, Hạ Lan Tuyết không biết đi đâu tìm, phủ tướng quân cũng không phải nhỏ, Cơ Hoa Âm ở chỗ nào đây?
Cũng may, cửa viện có thủ vệ.
Hạ Lan Tuyết lập tức chạy tới hỏi, "Tiểu ca, tướng quân của các người đâu?"
Hai người thủ vệ vừa thấy một tiểu cô nương chạy đến từ bên trong, ánh mắt không khỏi kinh hãi, "Ngươi, ngươi là ai?"
Thảo nào Chủy tổng quản bảo họ đến canh cửa viện này, bên trong lại là một vị cô nương.
"Tướng quân phu nhân." Hạ Lan Tuyết chợt nhíu mày, dõng dạc nói.
Hai người thị vệ mặt đều méo, "Phu... Phu nhân."
"Chuyện gì?"
Giọng Cơ Hoa Âm đột nhiên truyền đến, Hạ Lan Tuyết nhìn lại, chỉ thấy Cơ Hoa Âm đứng ở dưới mái hiên, ánh chiều tà chiếu lên mái ngói, phản chiếu ra ánh sáng rực, chiếu vào người hắn, làm cho cả người hắn như đang phát sáng.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, giang hai cánh tay, như chim nhỏ chạy đến bên hắn.
Nhưng nàng chưa kịp chạy đến xà vào ngực hắn, bên tai chợt có một trận gió cuốn, chỉ thấy một người béo tròn giống như lăn lại trước mặt Cơ Hoa Âm, "Gia, không xong, tiểu Phượng muốn đi tự tử."
"Tiểu Phượng?" Hạ Lan Tuyết chạy tới, nghi ngờ nhìn thái giám này, lại nhìn qua Cơ Hoa Âm, "Không phải ngươi nói trong phủ không có nữ nhân sao? Vậy tiểu phượng là ai?"
"Cô nương, tiểu phượng này là gia nuôi dưỡng, còn được gia rất yêu quý nữa." Tiểu Chủy thấy nàng ghen tỵ, vội vàng giải thich.
Nhưng càng giải thích càng gây hiểu lầm, Hạ Lan Tuyết vội níu lấy cánh tay Cơ Hoa Âm, "Ngươi nuôi ? Còn yêu quý nhất? Không phải là ngươi có sở thích với trẻ con chứ, thích..."
"Làm càn." Cơ Hoa Âm bỏ qua nàng, đi xuống bậc thang.
Tiểu Chủy gấp rút đi theo.
Hạ Lan Tuyết sững sờ tại chỗ, trong lòng rất oán giận, vậy mà lại nuôi dưỡng một tiểu cô nương ở trong phủ? Không biết xấu hổ.
"Cơ Hoa Âm, ngươi chờ ta một chút."
Nàng vội vã đuổi tới, muốn nhìn xem vật nhỏ mà hắn nuôi hình thù như thế nào.
Mấy người đi vào một viện lộ thiên hoa cỏ xanh um, làm cho Hạ Lan Tuyết cứ ngỡ như đang đi vào một cánh rừng nhỏ?
"Tiểu nữ nhân của gia có sở thích cũng quái lạ nhỉ?" Nàng đưa mắt chế nhạo nhìn về phía Cơ Hoa Âm, nơi này không có phòng xá, đúng là cây cối hoa cỏ, chẳng lẽ tiểu nữ nhân kia thích nơi hoang dã?
Cơ Hoa Âm không có phản ứng lại, cùng với Tiểu Chủy đi vào trong rừng, bỗng nhiên, có vật gì đó từ trên cay bay loạn xạ xuống.
Hạ Lan Tuyết cả kinh, theo phản xạ đứng chắn trước người Cơ Hoa Âm, mở ra hai tay, giống như gà mẹ bảo vệ con, "Vật gì đó?"
"Tiểu Phượng, đừng làm rộn, gia tới thăm ngươi." Tiểu Chủy vội vàng gọi.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới chứng kiến, đứng ở cạnh mình chính là một con chim lớn.
Chim to kia đang trừng mắt, ánh mắt căm thù nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
"À là tiểu súc sinh này sao!" Hạ Lan Tuyết cũng nhận ra nó, lập tức khơi gợi lên trong lòng cừu hận, hừ, nếu không phải tiểu súc sinh này, nàng cũng sẽ không ngã bệnh.
Đưa tay, đang định bắt nó lại, tuy nhiên, cổ áo lại bị Cơ Hoa Âm túm lại, nàng bị hắn xách sang một bên.
"Này, ta cho ngươi biết, chính là tiểu súc sinh này nó..."
Nàng đang định tố cáo tội ác của tiểu súc sinh này với Cơ Hoa Âm, chỉ thấy Cơ Hoa Âm từ từ ngồi xuống, dịu dàng đưa tay về phía tiểu súc sinh kia, chim kia liền kêu lên một tiếng, nhảy vào lòng bàn tay hắn.
"Chuyện gì xảy ra?" Cơ Hoa Âm hỏi nó, "Vì sao phải tự tử?"
Chim kia u oán nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết một bộ vô tội, tại sao nó lại nhìn về phía nàng chứ.
"Đúng rồi, ngươi nuôi tiểu súc sinh này sao ?" Nàng đến bên cạnh hắn, chỉ con vật nhỏ trong lòng bàn tay hắn, một vẻ mặt khởi binh vấn tội.
"Tiểu súc sinh?" Cơ Hoa Âm ánh mắt lành lạnh nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết bẹp bẹp miệng, nói, "Vốn chính là súc sinh mà? Ngươi cũng không biết, nó rất vô văn hóa, không sạch sẽ, hôm nay nó bay lên đầu ta ỉa đấy".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook