Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
-
Chương 6: Tỉnh lại
"Tiểu thư, ngài tỉnh."
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi om sòm, Hạ Lan Tuyết dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang lắc lư ở trước mặt mình.
Thấy nàng mở mắt, Thu Văn thở phào nhẹ nhõm, vừa dùng khăn lau chán cho nàng, vừa hỏi, "Tiểu thư, ngài vừa gặp ác mộng sao? Vừa rồi vừa khóc vừa mắng , thật sự là dọa người."
"Tiểu thư tỉnh chưa?" Lúc này, một nha đầu khác Thu Hương, bưng một chậu nước rửa mặt tiến vào.
Đem chậu để xuống, đi đến bên giường, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, cả kinh nói, "Sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Thu Văn, ta nghĩ hay là mời đại phu đến bắt mạch cho tiểu thư."
Thu Văn cũng nhìn Hạ Lan Tuyết, thấy ánh mắt của nàng đăm đăm, cũng gấp, "Tiểu thư, ngài cảm thấy khó chịu phải không? Nô tỳ đi gọi đại phu ngay đây."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa, gặp Đàn Hương đang vội vã đi đến.
"Thu Văn tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh chưa?" Đàn Hương vội vã hỏi.
"Chuyện gì?" Thu Văn ở cửa hỏi.
Đàn Hương bĩu môi một cái, hừ nói, "Còn có thể có chuyện gì? Sáng sớm không biết nhị phu nhân trúng phải tà gì, cứ khẳng định nhị tiểu thư trộm trâm của nàng ta, giờ này đang náo loạn ở chỗ Trầm di nương đấy."
"Nháo liền nháo đi, đánh chết đã có quan phủ quản rồi." Thu Văn mặt trầm xuống, không vui nói.
Đàn Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Tối hôm qua có lẽ tiểu thư bị nhiễm lạnh rồi, thân thể khó chịu, ta đi tìm đại phu." Thu Văn nói.
"Vậy sao." Đàn Hương không nói thêm nữa.
Trong phòng, Thu Hương đang dùng nước nóng giúp Hạ Lan Tuyết lau mặt, lau tay.
Tất cả mọi việc diễn ra, Hạ Lan Tuyết đều không có phản ứng, như một tượng gỗ mặc cho người khác định đoạt, chỉ có đôi mắt là nhìn Thu Hương chằm chằm.
Trong lòng Thu Hương kinh ngạc, không nghĩ, khi Đàn Hương tiến vào, Hạ Lan Tuyết ngồi bật dậy.
"Đàn Hương, ngươi không chết?"
Đàn Hương bị câu hỏi của nàng làm cho sặc, hỏi vậy thì nàng biết trả lời thế nào đây, "Tiểu thư, nô tỳ còn sống."
"Phì." Thu Hương không nhịn được, bật cười.
Hạ Lan Tuyết giương mắt nhìn nàng, con mắt lại sáng vài phần, "Thu Hương, thật sự là ngươi?"
"Khụ?" Lần này bị sặc chính là Thu Hương, cô nương xinh đẹp nhất trong Tuyết Uyển.
"Tiểu thư, có phải ngài bị sốt không?" Sau khi bị kinh ngạc, Thu Hương vội vàng vươn tay xoa lên chán Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng không cự tuyệt, để cho tay nàng đụng chạm vào chính mình, cảm giác rất rõ ràng, làm cho nàng rơi lệ vui mừng, đột nhiên giang hai cánh tay, ôm chặt lấy Thu Hương.
"Thu Hương, thật sự là ngươi? Thật tốt quá."
Đúng vậy, thật tốt quá, không nghĩ tới, Hạ Lan Tuyết nàng còn sống, trùng sinh lại thời điểm nàng còn thiếu niên.
Lúc này, tứ đại nha hoàn ở Tuyết Uyển vẫn còn đây.
Không giống về sau, Thu Hương bệnh qua đời, Thu Văn lấy chồng ở xa, Bích Văn xuất gia, chỉ còn một mình Đàn Hương, liên tục đi theo mình, đến cuối cùng lại không thể chết già.
Kịp thời tiếp nhận được những chuyện đã phát sinh, mũi Hạ Lan Tuyết cay xè , dứt khoát nhào vào trong lòng Thu Hương, khóc toáng lên, nhìn cực kỳ giống một tiểu hài tử.
"Tiểu thư?" Đàn Hương bối rối, muốn hỏi làm sao vậy.
Thu Hương nhìn nàng nháy mắt, ý bảo nàng đừng nói chuyện, một mặt dùng tay vỗ nhẹ nhàng Hạ Lan Tuyết lưng, ôn nhu nói, "Tiểu thư, muốn khóc liền thoải mái khóc một hồi đi, nơi này chỉ có nô tỳ và Đàn Hương thôi, không có người ngoài."
Bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi om sòm, Hạ Lan Tuyết dùng hết sức mở mắt, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang lắc lư ở trước mặt mình.
Thấy nàng mở mắt, Thu Văn thở phào nhẹ nhõm, vừa dùng khăn lau chán cho nàng, vừa hỏi, "Tiểu thư, ngài vừa gặp ác mộng sao? Vừa rồi vừa khóc vừa mắng , thật sự là dọa người."
"Tiểu thư tỉnh chưa?" Lúc này, một nha đầu khác Thu Hương, bưng một chậu nước rửa mặt tiến vào.
Đem chậu để xuống, đi đến bên giường, nhìn về phía Hạ Lan Tuyết, cả kinh nói, "Sắc mặt sao lại khó coi như vậy? Thu Văn, ta nghĩ hay là mời đại phu đến bắt mạch cho tiểu thư."
Thu Văn cũng nhìn Hạ Lan Tuyết, thấy ánh mắt của nàng đăm đăm, cũng gấp, "Tiểu thư, ngài cảm thấy khó chịu phải không? Nô tỳ đi gọi đại phu ngay đây."
Nói xong, nàng xoay người rời đi, vừa ra khỏi cửa, gặp Đàn Hương đang vội vã đi đến.
"Thu Văn tỷ tỷ, tiểu thư tỉnh chưa?" Đàn Hương vội vã hỏi.
"Chuyện gì?" Thu Văn ở cửa hỏi.
Đàn Hương bĩu môi một cái, hừ nói, "Còn có thể có chuyện gì? Sáng sớm không biết nhị phu nhân trúng phải tà gì, cứ khẳng định nhị tiểu thư trộm trâm của nàng ta, giờ này đang náo loạn ở chỗ Trầm di nương đấy."
"Nháo liền nháo đi, đánh chết đã có quan phủ quản rồi." Thu Văn mặt trầm xuống, không vui nói.
Đàn Hương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhỏ giọng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Tối hôm qua có lẽ tiểu thư bị nhiễm lạnh rồi, thân thể khó chịu, ta đi tìm đại phu." Thu Văn nói.
"Vậy sao." Đàn Hương không nói thêm nữa.
Trong phòng, Thu Hương đang dùng nước nóng giúp Hạ Lan Tuyết lau mặt, lau tay.
Tất cả mọi việc diễn ra, Hạ Lan Tuyết đều không có phản ứng, như một tượng gỗ mặc cho người khác định đoạt, chỉ có đôi mắt là nhìn Thu Hương chằm chằm.
Trong lòng Thu Hương kinh ngạc, không nghĩ, khi Đàn Hương tiến vào, Hạ Lan Tuyết ngồi bật dậy.
"Đàn Hương, ngươi không chết?"
Đàn Hương bị câu hỏi của nàng làm cho sặc, hỏi vậy thì nàng biết trả lời thế nào đây, "Tiểu thư, nô tỳ còn sống."
"Phì." Thu Hương không nhịn được, bật cười.
Hạ Lan Tuyết giương mắt nhìn nàng, con mắt lại sáng vài phần, "Thu Hương, thật sự là ngươi?"
"Khụ?" Lần này bị sặc chính là Thu Hương, cô nương xinh đẹp nhất trong Tuyết Uyển.
"Tiểu thư, có phải ngài bị sốt không?" Sau khi bị kinh ngạc, Thu Hương vội vàng vươn tay xoa lên chán Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết cũng không cự tuyệt, để cho tay nàng đụng chạm vào chính mình, cảm giác rất rõ ràng, làm cho nàng rơi lệ vui mừng, đột nhiên giang hai cánh tay, ôm chặt lấy Thu Hương.
"Thu Hương, thật sự là ngươi? Thật tốt quá."
Đúng vậy, thật tốt quá, không nghĩ tới, Hạ Lan Tuyết nàng còn sống, trùng sinh lại thời điểm nàng còn thiếu niên.
Lúc này, tứ đại nha hoàn ở Tuyết Uyển vẫn còn đây.
Không giống về sau, Thu Hương bệnh qua đời, Thu Văn lấy chồng ở xa, Bích Văn xuất gia, chỉ còn một mình Đàn Hương, liên tục đi theo mình, đến cuối cùng lại không thể chết già.
Kịp thời tiếp nhận được những chuyện đã phát sinh, mũi Hạ Lan Tuyết cay xè , dứt khoát nhào vào trong lòng Thu Hương, khóc toáng lên, nhìn cực kỳ giống một tiểu hài tử.
"Tiểu thư?" Đàn Hương bối rối, muốn hỏi làm sao vậy.
Thu Hương nhìn nàng nháy mắt, ý bảo nàng đừng nói chuyện, một mặt dùng tay vỗ nhẹ nhàng Hạ Lan Tuyết lưng, ôn nhu nói, "Tiểu thư, muốn khóc liền thoải mái khóc một hồi đi, nơi này chỉ có nô tỳ và Đàn Hương thôi, không có người ngoài."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook