Hạ Lan Tuyết để thìa xuống, ngước mắt lên, nhìn Trầm di nương, cong môi cười một tiếng, “Cũng chỉ là bà con xa, năm trước trong lúc vô tình đụng phải, liền đi hỏi thăm một chút mà thôi. “

Lúc này nàng đáp qua loa mà thôi, dĩ nhiên Trầm di nương nghe ra, nên cũng không tiện hỏi thêm cái gì nữa, chỉ nói, “Đi thăm người thân là tốt rồi. Ngươi không biết, vì bỗng nhiên không thấy ngươi, Đại lão gia rất lo lắng cho ngươi, hỏi mấy cái nha đầu này, cũng đều không biết, thiếu chút nữa là báo quan rồi đó.”

“Ôi.” Hạ Lan Tuyết chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, sợ là bọn họ ước gì mình không về được đi.

“Tuyết Nhi.” Thấy Hạ Lan Tuyết không mấy hứng thú với chuyện này, Trầm di nương chỉ đành phải đứng dậy, nói, “Ngươi đường xa trở lại, chắc cũng mệt mỏi đi, di nương đi về trước, hôm nào trở lại thăm ngươi.”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết gật đầu, liền bảo Thu Hương, “Đưa di nương đi ra ngoài.”

Trầm di nương hơi nhăn mày, hình như có một bụng lời không nói ra được, không mấy tình nguyện đi ra ngoài.

Hạ Lan Tuyết cũng chẳng buồn quan tâm bà ta, những ngày qua bôn ba, nàng mệt chết đi được, ăn uống no đủ, liền chui vào chăn, muốn vui vẻ ngủ một giấc.

Ban đêm, Hạ Lan Phong trở lại, Trầm di nương vội vàng luôn mồm nói về chuyện Hạ Lan Tuyết trở về.

Hạ Lan Phong không có quá nhiều vẻ mặt, chỉ lạnh giọng hừ nói, “Trở lại liền trở lại đi, con bé một tiếng cũng không nói liền đi ra ngoài, chẳng lẽ trở lại, còn muốn lão gia ta khua chiêng gõ trống đón nàng sao?”

“Cha, ý nương không phải là ý đó.” Hạ Lan Chi nhẹ liếc phụ thân một cái, giải thích, “Ngài không biết, đại tỷ tỷ trở lại, liền không để cho nương quản sự nữa.”

Hạ Lan Phong rửa sạch tay, bưng lên trà nóng nha hoàn đưa tói, nhẹ nhàng nhấp một miếng, lơ đễnh nói, “Không quản liền không quản, bây giờ cái nhà này còn có cái gì đáng giá mà trông nom?”

Trầm di nương ngồi xuống trên dựa, chua chát nhìn hắn một cái, “Thôi, không quản liền không quản đi, dù sao con bé là khuê nữ ngài, dĩ nhiên sẽ quan tâm ngài. Năm trước lão gia thiếu người ta một ngàn lượng bạc, cũng tìm nàng muốn đi.”

Sắc mặt Hạ Lan Phong hơi đổi, vội vàng cười lấy lòng nói, “Nàng nói gì vậy? Trước không phải chúng ta đều bàn bạc xong rồi sao? Một ngàn lượng bạc kia, nàng giúp ta trả, bây giờ thế nào lại không tính rồi?”

“Tính thế nào? Bây giờ bổng lộc của ngài cũng bị nàng cầm, một đồng cũng không rơi vào chỗ này của ta, coi như có tiền tiêu vặt của ta cùng Chi Nhi, mỗi tháng không tiêu một đồng, phải giúp ngươi gom đủ một ngàn, còn không biết đến năm nào tháng nào đây? Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào chứ?” Trầm di nương nghiêm mặt, tức giận nói.

Hạ Lan Phong lập tức không có nói gì, chỉ lo vùi đầu uống trà.

Lời của Trầm di nương, dĩ nhiên hắn nghe hiểu, chẳng qua là, bây giờ tính tình của nha đầu Tuyết Nhi kia trở nên rất quái đản, rất khó bắt chẹt, cho tới bây giờ, Nhị đệ vẫn còn ở bị Ti Lễ Giám giam ở trong tù đấy, nghe nói, nàng cùng Ti Lễ Giám Thiếu Khâm đại nhân quan hệ không tệ, chỉ cần nàng nói một câu liền có thể thả người, nhưng nàng cứ không.

Nha đầu này, hình như rất hận người Hạ Lan gia.

Hạ Lan Phong cũng không biết thế nào, kể từ sau lần bắt cóc đó, cũng không dám đi trêu chọc nha đầu kia, thấy nàng thì trong lòng luôn có loại cảm giác sợ hãi.

Trầm di nương thấy hắn hèn nhát như vậy, trong lòng không khỏi chán nản, nước mắt liền lăn xuống.

“Cha.” Lúc này Hạ Lan Chi cực kỳ tức giận, hô, “Theo lý thuyết, lão phu nhân không có ở đây, thái thái cùng Nhị thẩm nương cũng không có ở đây, Đại tỷ tỷ vẫn là một cô nương gia chưa xuất giá, có một số việc vẫn cần phải có một trưởng bối xử lý. Cha, ngài vì sao không thừa dịp bây giờ, nâng nương làm chánh thất đi? Chẳng lẽ muốn cho nương cả đời đều là thị thiếp mặc cho người bắt nạt sao?”

Hạ Lan Phong để cái ly xuống, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi nói gì vậy? Trong phủ này, ai dám khi dễ nương ngươi rồi?”

Hạ Lan Chi nghe vậy cũng sợ run, tức giận, “Cha, ngài cả ngày không ở nhà, ngài làm sao thấy được. Trước kia khi lão phu nhân còn ở đây, Nhị thẩm nương liền thường thường bới móc chỗ sai của nương, cả ngày chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Hôm nay bọn họ không có ở đây, ngay cả bọn hạ nhân kia đều không coi con và nương là chủ tử rồi. Mượn chuyện lần trước mà nói, bởi vì nương nhiễm phong hàn, lấy chút thuốc ở trong cửa hàng, cũng phải bỏ bạc riêng của mình ra. Chẳng lẽ nương không phải là người trong cái nhà này? Người trong nhà mình, ở trong cửa hàng của mình lấy thuốc còn phải giao bạc sao? Theo con thấy, bọn họ căn bản là không có coi nương là người trong phủ này.”

“Còn có chuyện này?” Hạ Lan Phong cũng cảm thấy kỳ cục, hễ là chuyện muốn hắn ra bên ngoài móc bạc, hắn cũng cảm thấy không ổn.

Hạ Lan Chi gật đầu, “Dĩ nhiên, còn không chỉ có vậy, mấy ngày này, Đại tỷ tỷ không có ở đây, mỗi lần nương muốn làm chủ tiêu xài một chút, quản gia bên kia đều phải làm sổ nợ, còn bắt nương ký tên đồng ý mới được. Cha, ngài suy nghĩ một chút, nếu cứ như vậy, ngài bên ngoài tiêu xài những thứ kia, làm thế nào nương mới có thể tìm bạc giúp ngài đây? Trong phủ này, mọi thứ hoàn toàn đều do đại tỷ tỷ định đoạt, nương cùng ta, hoàn toàn là dư thừa.”

“Chi Nhi, con đừng nói nữa, cha con cũng có nỗi khó xử của cha con.” Trầm di nương nghẹn ngào khuyên nhủ, “Đời này của nương không có mệnh làm phu nhân, cũng không thèm nghĩ tới những thứ kia nữa, chỉ cần một nhà chúng ta ba người bình an là tốt rồi.”

“Nương.” Hạ Lan Chi nghe vậy cũng tủi thân khóc, “Ngài chấp nhận, nhưng còn nữ nhi thì sao đây? Bây giờ nữ nhi là tâm phúc bên cạnh Công chúa, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng nói nữ nhi khéo léo hiểu chuyện. Nhưng là, vì thân phận thứ xuất của nữ nhi, bọn họ có muốn cất nhắc nữ nhi, cũng không thể nào...”

“Hoàng hậu nương nương thật khen ngươi như vậy?” Ánh mắt Hạ Lan Phong sáng lên, tâm tư bách chuyển thiên hồi*.

*: suy nghĩ đủ kiểu

Hạ Lan Chi gật đầu, “Việc này còn có thể giả sao? Vòng tay trên tay con, là phần thưởng của Hoàng hậu nương nương đấy.”

Nói xong, liền để lộ ra chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, nhìn tỉ lệ liền không sai.

Trầm di nương thở dài nói, “Ai, Chi Nhi cũng là mệnh khổ, đầu thai vào trong bụng của ta, nếu là hài tử của phu nhân, tiền đồ trong tương lai nhất định là phong quang vô hạn.”

Lời nói này đánh trúng vào tâm tư của Hạ Lan Phong, hắn tổng cộng chỉ có hai nữ nhi, Hạ Lan Tuyết cùng hắn không một lòng, chỉ có Hạ Lan Chi từ nhỏ khéo léo nghe lời, hơn nữa mấy năm nay, càng lớn càng phát triển xinh đẹp như hoa, thậm chí ngay cả chỗ của Công chúa và Hoàng hậu nương nương cũng có thể đi lại.

Bây giờ thường xuyên được đi lại ở trong cung, ngộ nhỡ được Hoàng tử nào coi trọng, không thể làm chính phi, cho dù là làm trắc phi, là làm thiếp, cũng tốt hơn một hộ gia đình bình thường đấy.

Lúc này, Hạ Lan Phong bày tỏ, “Thôi, đều do ta nghĩ không chu đáo, hai mẫu tử các ngươi cũng đừng khóc. Ta đây phải đi tìm Tuyết Nhi nói một chút, chọn một ngày thật tốt, nâng ngươi làm chánh thất phu nhân.”

“Cha.” Hạ Lan Chi nín khóc mỉm cười, kéo cánh tay Hạ Lan Phong, cười nói, “Đây mới là phụ thân tốt của nữ nhi.”

“Lão gia.” Trầm di nương lại ngăn hắn lại, “Lúc này trời đã tối rồi, Tuyết Nhi sợ là đã ngủ, sáng mai lại đi cũng không muộn.”

Lúc này, đuổi nữ nhi trở về phòng, bên này, Trầm di nương phục vụ Hạ Lan Phong nghỉ ngơi.

Lúc đó, Hạ Lan Tuyết cũng chui vào chăn, chẳng qua là buổi chiều ngủ hơi nhiều, buổi tối liền không ngủ được, đốt đèn ở đầu giường, liền mở sách ra xem.

Không lâu sau, Tiết mama trở lại, đi vào xem nàng.

Lại nói, đoạn đường này, cũng không thấy Tiết mama, giờ phút này thấy, Hạ Lan Tuyết cảm thấy hết sức thân thiết, lôi kéo lão nhân gia ngồi ở đầu giường, thế nào cũng phải tán gẫu một hồi mới thôi.

“Ngài là từ chỗ Hoa Âm tới đây sao?” Nàng ngồi xếp bằng, hăng hái bừng bừng hỏi.

Tiết mama cười, “Ngươi đó, cùng lão thân nói chuyện, mười câu thì có tám câu đều hỏi hắn. Đúng vậy, lão thân mới từ bên kia trở lại.”

“Vậy Gia đang làm gì? Nghỉ ngơi sao?” Mới xa nhau nửa ngày, nàng liền có chút nhớ.

Tiết mama lắc đầu, “Gia vào cung.”

“Làm gì? Đã tối khuya như vậy.” Hạ Lan Tuyết tò mò.

Tiết mama than nhẹ, “Thân thể Hiền phi nương nương có bệnh nhẹ, Thái tử lại không ở bên cạnh, dĩ nhiên Gia muốn đi qua xem sao.”

Hạ Lan Tuyết trợn to hai mắt, kỳ quái hỏi, “Gia cùng Hiền phi nương nương quan hệ thế nào? Tại sao muốn Gia đi chăm sóc đây? Chẳng lẽ, Hiền phi nương nương thật sự là cô cô của Gia?”

“Cô cô? Ai nói với ngươi?” Tiết mama này mới cảm thấy được kỳ quái.

“Không phải sao?” Kiếp trước, nàng là nghe nói ở trong cung có vị Cơ gia nương nương.

Tiết mama hừ cười, “Dĩ nhiên là không phải. Chỉ là, người đời cho là như vậy thì cũng thôi.”

“Có ý gì?” Hạ Lan Tuyết không hiểu.

Tiết mama thở dài một tiếng, “Thôi, chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nói đến làm gì, ngủ đi.”

“Không, ta không ngủ được, ngài liền nói cho ta nghe đi, ta muốn nghe.” Hạ Lan Tuyết ôm lấy cánh tay Tiết mama, tựa đầu dựa ở trong lòng bà, làm nũng.

“Ngươi đó.” Ngón tay Tiết mama nhẹ nhàng đâm xuống cái trán của nàng, trên mặt tràn đầy cưng chìu.

Nghĩ cả đời bà không có con cái, luôn coi chủ tử làm thành con của mình mà che chở thương yêu, hôm nay, đụng phải nha đầu mà chủ tử thích, dĩ nhiên cũng thương yêu giống như vậy.

Chỉ là, những chuyện này, bà cũng không biết có nên nói hay không.

“Mama, nói đi mà.” Hạ Lan Tuyết giống như một hài tử đang chờ nghe chuyện xưa, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

Tiết mama suy nghĩ một chút, có một số việc, Hạ Lan Tuyết biết cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Liền nói, “Hiền phi nương nương đúng là người của Cơ gia.”

“Ừ.” Hạ Lan Tuyết hừ nhẹ một tiếng, âm thầm vui vẻ mình đoán quả nhiên không sai.

Lại nghe Tiết mama nói, “Hai hơn mười năm trước, khi đó, Hiền phi nương nương ước chừng cũng bằng tuổi ngươi bây giờ không sai biệt lắm, còn chưa cập kê, liền bị chọn vào trong cung, trở thành Tú nữ trong cung Tiên Hoàng hậu. Cơ duyên xảo hợp, được Tiên hoàng sủng hạnh, phong làm Như Phi, đã từng trở thành một trong ba phi tần đứng đầu.”

“A...” Hạ Lan Tuyết kinh ngạc không thôi, “Hiền phi nương nương từng là Phi tử của Tiên hoàng?”

Tiết mama thở dài, “Oan nghiệt. Khi đó, mặc dù Tiên hoàng sủng bà như mạng, nhưng cuối cùng cũng lớn tuổi rồi, khi đó Hiền phi nương nương tuổi đang như hoa, tuổi trẻ lãng mạn, lúc ấy lại gặp được Thánh thượng vẫn còn là hoàng tử...”

“Bọn họ liền thông đồng với nhau rồi?” Hạ Lan Tuyết bật thốt lên, liền bị Tiết mama quay đầu vỗ một cái.

Nàng bẹp bẹp miệng, mọi chuyện vốn là như thế sao, Như phi của Tiên hoàng năm đó, bây giờ không phải là Hiền phi của đương kim Thánh thượng sao?

“Thật ra thì, ngươi nói cũng không sai. Về sau, Tiên hoàng bệnh nặng, vốn định hạ lệnh để Như phi chôn theo, nhưng này lúc, thái y lại chẩn đoán được Như phi đã có có bầu.” Tiết mama chậm rãi nói.

Trong đầu Hạ Lan Tuyết giật mình một cái, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ, đứa bé kia chính là Hoa Âm?”

“Đúng vậy.” Tiết mama nhẹ nhàng gật đầu.

“A?” Quá cẩu huyết rồi, nàng đã từng chờ đợi ở trong hậu cung, dĩ nhiên biết trong này sẽ có chuyện hỗn loạn dơ bẩn, nhưng là, không nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người nam nhân mình yêu.

“Vậy, Hoa Âm là hài tử của Tiên hoàng, hay là đương kim Thánh thượng?” Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.

Tiết mama liếc nàng một cái, “Dĩ nhiên là Tiên hoàng. Lúc ấy Như phi nương nương còn nhỏ tuổi, không hiểu lắm chuyện, cùng đương kim Thánh thượng nói chuyện hòa hợp, cảm tình lẫn nhau là có. Nhưng không có đến loại trình độ đó.”

“Hả.” Hạ Lan Tuyết cũng không tin tưởng lắm, nam nữ tuổi trẻ, thật có thể có cái loại hữu nghị rất thuần khiết đó sao?

Nếu có, cũng sẽ không ở trên người đương kim Thánh thượng cùng Như phi khi đó.

Dù sao, thân phận hai người vẫn còn đó, hai người bọn họ hơi có hành động khác người đều sẽ đưa tới chỉ trích.

Nếu như chỉ là có hảo cảm mà thôi, không đến nổi cầm tài sản danh dự tới mạo hiểm, tất nhiên là yêu nhau.

Chẳng qua là, nàng không dám cùng Tiết mama nói.

“Chỉ là về sau, Tiên hoàng băng hà, tất cả Hậu Phi đều giữ lại ở Khôn Ninh Điện. Lúc ấy, Như phi nương nương có mang, hết sức bất tiện, Thánh thượng thương xót, liền để cho bà trở về nhà mẹ sinh dưỡng.”

“Nói như vậy, Thánh thượng coi như không tệ.” Hạ Lan Tuyết khen.

Tiết mama cười lạnh, “Ban đầu, lão nô cũng nghĩ như vậy. Nhưng là, Như phi bình an sinh hạ Hoàng tử, lại tuyên bố với bên ngoài là khó sinh, mẫu tử cùng nhau mất mạng.”

“A.” Hạ Lan Tuyết mông muội một phen, có chút phản ứng không kịp.

Nhưng rất nhanh, nàng như nghĩ tới điều gì, “Như phi chết rồi, lợi dụng thân phận mới vào cung, bây giờ thành Hiền phi?”

“Ừ.” Tiết mama gật đầu, “Đáng thương cho Gia, tuổi còn nhỏ liền ăn nhờ ở đậu, mẫu thân ruột thịt không được quen biết nhau.”

“...” Hạ Lan Tuyết không phản bác được.

Thì ra, Cơ Hoa Âm cùng Thái tử thật đúng là huynh đệ ruột thịt, không trách được dáng dấp giống nhau như vậy.

“Mama, làm sao ngươi biết những thứ này?” Hạ Lan Tuyết tò mò hỏi.

Tiết mama liếc nhìn nàng một cái, “Bởi vì trước kia lão thân ở bên người Tiên hoàng hầu hạ hơn ba mươi năm, về sau, lại chiếu cố Gia hơn hai mươi năm, hôm nay, lại đến bên người tiểu nha đầu là ngươi này.”

“Hả, ha ha.” Hạ Lan Tuyết cười khan một tiếng, nhớ tới thân thế phức tạp của Cơ Hoa Âm, không khỏi có chút khổ sở, “Vậy Hoa Âm biết những chuyện này sao?”

“Thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, biết tại sao Gia còn nhỏ tuổi liền đi quân doanh sao?” Tiết mama rất là thương cảm, không đợi nàng trả lời, liền nói, “Cũng là bởi vì biết được chuyện này. Hoàng thất không thừa nhận, người Cơ gia bài xích, từ nhỏ Gia liền so người khác nhạy cảm đa nghi hơn một chút.”

Nhạy cảm, đa nghi? Hạ Lan Tuyết nghĩ đến kiếp trước, cách chung đụng giữa hai người bọn họ, hơn phân nửa là bởi vì không tín nhiệm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương