Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc
-
Chương 147: Hắn rất yêu thích ta
Trên sân khấu phía dưới, đoàn hát thập phần náo nhiệt.
Nhưng, Hạ Lan Tuyết xem một hồi lâu nàng mới nhận ra tiết mục này là tề thiên đại náo thiên cung, nàng quay đầu lại, nhìn Cơ Hoa Âm không biết tựa vào giường êm nghỉ ngơi từ bao giờ, hỏi, “Sao cứ đánh tới đánh lui? Không có gì khác sao?”
Nàng tưởng rằng kịch phải hát khúc về tình yêu nam nữ lãng mạn, hoặc đau khổ triền miên chứ.
Mà nàng chỉ thích xem loại kịch về tình yêu nam nữ như thế thôi.
Nhưng ở trên sân khấu, đánh qua đánh lại hơn nửa canh giờ rồi vẫn chưa thấy kết thúc.
Một tay Cơ Hoa Âm để trên mặt, hàm hồ trở về một tiếng, “Không phải nàng thích xem đánh nhau sao?”
“Ừm, nhưng mà ta thích xem hai vợ chồng người ta đánh nhau hơn.” Hạ Lan Tuyết lẻn đến bên cạnh hắn, cười hì hì kéo cánh tay hắn xuống, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, tò mò hỏi, “Ngươi rất đúng không? “
“Ừ.” Cơ Hoa Âm không mở mắt, chỉ nhẹ khẽ hừ một tiếng.
Mấy ngày ở trong lăng mộ hắn cũng chưa ngủ ngon giấc, sáng nay đi ra, đầu tiên hắn đi tắm rửa sạch sẽ cho hết mùi lăng mộ.
Mới tắm xong, không có nghỉ ngơi một lát, nàng đã đến.
Thay Tịch Vụ trị liệu sau, hai người trở lại chỗ ở, một phen triền miên khoái hoạt, nhưng một khắc hắn cũng chưa được nghỉ ngơi.
Giờ phút này, nằm trên giường hắn thực sự có chút mệt mỏi.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, bàn tay nhỏ bé săn sóc vân vê ở mi tâm của hắn, nhỏ nhẹ nói, “Đang mệt nhọc, nên nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài như vậy rất ồn ào? Hay là để bọn họ đổi tiết mục khác, tỷ như, thư sinh cùng tiểu thư dưới ánh trăng gặp gỡ, hồ ly tinh nửa đêm nhập phòng chiếu cố thư sinh vất vả, Lý đại lang ngồi hưởng tề nhân chi phúc...”
Ánh mắt đen nháy của Cơ Hoa Âm mở ra, nhìn nàng chằm chằm.
Tim Hạ Lan Tuyết đập mạnh, vội hỏi, “Làm sao vậy sao? Tiết mục như vậy không làm ầm ĩ, ta đây là muốn tốt cho ngươi?”
“Không muốn xem nữa sao?” Cơ Hoa Âm hỏi.
Hạ Lan Tuyết hì hì cười một tiếng, “Bọn họ đều đánh hơn nửa canh giờ rồi, còn không có phân ra cao thấp, rất cấp bách người. Hơn nữa, ta xem cũng không hiểu.”
“Không muốn xem, vậy ngủ cùng ta đi.” Cơ Hoa Âm đưa tay, ôm lấy vai nàng, kéo tiến trong lòng ngực của mình.
“A, ta không mệt a.” Hạ Lan Tuyết thét chói tai tránh thoát.
Nằm cùng hắn cũng không ngủ được không bằng xem khỉ đánh nhau.
Nhưng mà, đến thì dễ, đi lại khó.
Cơ Hoa Âm mặc dù mệt mỏi, lại nhắm mắt lại không ngủ được, giờ phút này, trong lòng ôm nữ nhân mềm mại, làm tâm tư yên tĩnh lại.
“Ôi, tự ngươi ngủ đi, ta không ngủ được, lại quấy nhiễu đến ngươi.” Lông mi Hạ Lan Tuyết khẽ run, giọng nói tràn trề nịnh nọt.
Khóe môi Cơ Hoa Âm khẽ nhếch, cười khẽ, “Không có việc gì, nàng như vậy là được rồi.”
“Nhưng là, ta còn muốn đi xem trò vui.” Hạ Lan Tuyết chậm chạp nói.
“Theo giúp ta không tốt?” Hắn rũ mắt, cũng là mong đợi nhìn nàng.
Tâm Hạ Lan Tuyết lập tức liền mềm nhũn, bàn tay nhỏ bé theo trên eo hắn vòng đi qua, ôm chặt lấy hắn, “Được rồi, vậy ta cùng ngươi. Nhưng, lần sau nghe diễn, phải nghe ta?”
“Ôi.” Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Hạ Lan Tuyết cũng không có rối rắm, hắn thoạt nhìn quả thực mệt mỏi.
Cứ như vậy ôm nhau, Hạ Lan Tuyết lại rất nhanh tiến vào mộng đẹp, cuối cùng, còn là Cơ Hoa Âm đem nàng hôn tỉnh.
Tỉnh lại, đập vào mắt liền là hắn ôn nhu nét mặt tươi cười.
“Không phải nói không ngủ được sao? Tại sao lại ngủ như heo nhỏ vậy, gọi cũng gọi bất tỉnh?”
“Ai là heo nhỏ? Có con heo nhỏ nào xinh đẹp động lòng người như ta sao?” Hạ Lan Tuyết hai tay mãnh ôm lấy cổ của hắn, đem đầu hắn kéo xuống dưới, môi liền dán đi lên.
Mới vừa rồi bị hắn hôn tỉnh, hiện tại, nàng muốn hôn trở lại.
Sau một phen ngọt ngào, Hạ Lan Tuyết mới buông hắn ra, lúc này mới phát hiện, trong phòng đốt đèn.
“Trời tối?”
“Ừm.”
Hạ Lan Tuyết xoa xoa đầu, ngồi dậy, “Sao không gọi ta dậy sớm một chút? Chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Cơ Hoa Âm cầm lấy xiêm y giúp nàng mặc vào.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chẳng biết xiêm y của mình bị cởi ra lúc nào, chỉ mặc một cái áo mỏng.
“Ngươi sẽ không phải là thừa dịp ta ngủ thiếp đi, lại làm chuyện xấu đi?”
“Loạn tưởng.” Cơ Hoa Âm cầm lấy y phục hướng trên người nàng khoác vào.
Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, trên người cũng không có gì quá lớn khó chịu, tin tưởng hắn cần phải rất quân tử.
Vừa ra khỏi tửu lâu, bị một trận gió lạnh thổi qua, Hạ Lan Tuyết giật thót mình, lúc này lại nhớ tới một sự kiện đến.
“Hoa Âm, trước chúng ta đi doanh trại, Tịch cô nương cần được thay thuốc”
“Có người đổi rồi.” Cơ Hoa Âm đè mũ của nàng xuống, ban đêm gió lớn.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, “Hay là đi nhìn một chút đi, miệng vết thương của nàng khá sâu, nếu không cẩn thận máu lại chảy ra không cầm máu được.”
“Được.” Cũng không có ý gì, chỉ là nàng làm việc lúc nào cũng có trách nhiệm, Cơ Hoa Âm cảm thấy rất vui mừng, săn sóc ôm nàng lên ngựa, đem thân thể nho nhỏ của nàng che kín trong áo khoác đen, cưỡi ngựa một đường chạy như bay đến quân doanh.
Xuống ngựa, vừa tới cửa doanh trướng, đã nghe thấy tiếng khóc nháo từ bên trong truyền ra
“Biến, đều cút ra ngoài cho ta.”
Thanh âm này khàn khàn, nhưng vẫn là có thể phân biệt rõ ra là Tịch Vụ.
“Tiểu thư, thuốc này nếu không đổi thì miệng vết thương rất lâu khỏi.”
“Ai bảo ngươi lắm miệng, bảo ngươi biến mà lỗ tai ngươi điếc rồi hả? Hay là bắt nạt ta đang bị thương không đánh được ngươi? Lá gan ngươi cũng to ra, dám chống đối ta?”
“...” Hạ Lan Tuyết nghe trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không khỏi hướng về Cơ Hoa Âm nhìn lại, hừ cười, “Sao những cô nương thích ngươi đều có tính tình xấu như vậy? “
“Kể cả nàng sao?” Cơ Hoa Âm vươn tay kéo nàng vào trong lòng.
“Ôi.” Hạ Lan Tuyết cảm thấy căng thẳng, đưa mắt nhìn bốn phía, trừng hắn, “Cẩn thận bị người trông thấy.”
Lúc này, trong doanh trướng đột nhiên đi ra hai bà vú già, vừa thấy Hạ Lan Tuyết cùng Cơ Hoa Âm, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“A, ta là y quan ở quân doanh đến đổi dược cho Tịch cô nương. Vị này là Cơ tướng quân.”
Vừa nghe là Cơ tướng quân, trên mặt hai bà vú già rốt cuộc lộ ra thần sắc vui mừng, trong đó một cái vội vàng chạy vào hô to, “Tiểu thư, Cơ tướng quân đến rồi.”
“Cái gì?” Tịch Vụ cả kinh, ta bất giác đưa lên chỉnh sửa lại đầu tóc, thúc giục, “Mau mời.”
Mời cái gì mà mời? Làm như nơi này là nhà của nàng ta vậy?
Hạ Lan Tuyết bĩu môi, vốn định cùng Cơ Hoa Âm đi vào cùng nhau.
Cơ Hoa Âm lại nói, “Nàng vào trong đổi dược đi, ta đi chỗ khác có việc lát nữa quay lại đón nàng.”
“A, được.” Ngay cả đi vào thăm đều không đi, quả nhiên rất tốt, Hạ Lan Tuyết lập tức liên tục không ngừng gật đầu, nhìn hắn đi rồi, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn.
“Ôi, Cơ tướng quân.” vú già ở cửa trợn tròn mắt, Cơ tướng quân đều tới cửa rồi, tại sao lại đi rồi?
“Tướng quân có quân vụ trong người, chuyện đổi dược cho tiểu thư nhà ngươi, tại hạ một người là được.” Hạ Lan Tuyết cười, liền vén màn cửa, đi vào.
Trong phòng, Tịch Vụ nằm ở trên giường, nghiêng đầu qua, hai mắt to tràn đầy mong đợi hướng phía cửa nhìn quanh.
Nhưng là, lại thấy được người không muốn gặp nhất.
Nàng ta lại khẩn cấp nhìn về phía sau nàng, nhưng không thấy ai.
Hạ Lan Tuyết âm thầm buồn cười, trực tiếp đi đến bên bàn, kiểm tra dược đã bào chế, cảm giác ổn thỏa mới sắp tất cả vật phẩm cầm đến bên giường.
Con mắt Tịch Vụ lập tức bén nhọn bắn về phía nàng, “Tướng quân đâu?”
“Không biết a, hắn nói có chuyện gấp.” Hạ Lan Tuyết thuận miệng trả lời, một bên nói với vú già bên cạnh, “Đến, đem nàng xiêm y cởi bỏ.”
Vú già kia sửng sốt, chần chờ nhìn Tịch Vụ.
Ánh mắt Tịch Vụ lạnh lẽo, “Nói bậy, vừa rồi không phải hắn ở cửa sao? Vì sao không vào? Có phải ngươi không cho vào hay không?”
Thấy nàng ta chất vấn mình, làm cho Hạ Làn Tuyết bật cười, “Đúng, ta ngăn đón.”
“Ngươi?” Tịch Vụ nghiến răng nghiến lợi, “Khá lắm không biết xấu hổ, ngươi làm tướng quân sủng ngươi, liền có thể muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung sao?”
Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên nghiêm túc nói, “Cô nương, ngươi khôi phục rất tốt, chiếu tình huống như vậy, ba ngày sau, ngươi có thể trở về nhà mình nghỉ ngơi.”
Vốn là, nữ nhân này nằm ở Cơ Hoa Âm trong doanh trướng, nàng liền thập phần phản cảm, nhưng thấy trên người nàng ta có thương tích không thể di chuyển nên nàng đành nhịn.
Ai ngờ, nữ nhân này thật đúng tự cho mình là chủ nhân, là người của Cơ Hoa Âm rồi.
Tịch Vụ sững sờ, “Ngươi dám bảo ta cút?”
“Tin hay không, nếu ngươi tiếp tục nói nhiều, ta lập tức bảo người đến đưa ngươi đi.” Hạ Lan Tuyết híp mắt, tà ác nhìn chằm chằm nàng ta, “Đến lúc đó, ngươi còn có thể nháo a gọi a khóc a, tốt nhất gọi tất cả mọi người nghe thấy. Để họ biết, cái gì mà thánh nữ Tây Di, cái gì mà thanh thuần thoát tục, trên thực tế lại điêu ngoa, đanh đá, độc ác là loại đàn bà không biết xấu hổ.”
Một hơi mắng nhiều như vậy, Tịch Vụ nghe có chút mơ hồ, vốn là mặt tái nhợt, tức giận muốn chết.
“Ngươi là người chết à? Còn đánh đuổi tiểu tặc này ra ngoài cho ta.” Tịch Vụ phân phó vú già.
Vú già kia lại không dám, “Tiểu thư, này là đại phu, đến đổi dược cho ngài.”
“Nhìn đi, ngươi là một tiểu thư mà không hiểu chuyện bằng người làm.” Hạ Lan Tuyết chậc chậc giễu cợt.
Tịch Vụ tức đến tái mặt, nhưng lại mạnh mẽ duỗi một cánh tay ra, tựa hồ muốn đánh Hạ Lan Tuyết.
Ở đây thật phí thời gian, Hạ Lan Tuyết một tay đè tay nàng ta lại, tay kia, xốc cái ly, kéo xiêm y trước ngực nàng ta ra, “Hai người các ngươi, đến đè nàng lại.”
Hai bà vú già sửng sốt, nhưng nghĩ thương thế của tiểu thư, còn là đánh bạo đến.
“Các ngươi dám? Buông ra.” Tịch Vụ giãy giụa.
“Đè lại, đừng để nàng lộn xộn.” Hạ Lan Tuyết tay chân lanh lẹ dùng cây kéo cắt bỏ băng vải trên người nàng ta, sau đó, một lần nữa bôi thuốc, một lần nữa băng bó.
Cả cái quá trình, Tịch Vụ đều nhanh muốn điên rồi.
Con mắt trừng cơ hồ muốn đem Hạ Lan Tuyết ăn đi, “Ngươi, tặc tiểu tử, ngươi lại dám chiếm bổn tiểu thư tiện nghi? Bổn tiểu thư nhất định muốn đem ngươi lóc từng miếng thịt.”
Nghe mắng như vậy, bầu ngực già bên cạnh mới giật mình, xong rồi, tiểu y quan này là một nam nhân a.
Chỉ vì vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, lại trắng nõn xinh đẹp, mới đầu các bà cũng không có để ý đến.
Này hạ ý thức được, hai người đều luống cuống, “Ai da, này tại sao vậy, không phải là có nữ y quan sao? Như thế nào phái ngươi tới?”
“Ôi, sợ cái gì? Thầy thuốc như cha mẹ, ngươi coi ta như là cha mẹ ngươi là được, nói sau, liền ngươi hiện tại thân thể này, huyết nhục mơ hồ, cũng nhìn không nhìn được cái gì.” Hạ Lan Tuyết vừa băng bó cho Tịch Vụ vừa độc mồm tổn hại nàng ta.
Tịch Vụ tức đến đau ruột, “Ta nhất định nói cho tướng quân để hắn xử lý ngươi.”
“Ôi, xin cứ tự nhiên.” Băng bó kỹ sau, Hạ Lan Tuyết dùng mu ngón tay vuốt vuốt bên quai hàm chảy xuống sợi tóc, cười nói, “Nếu như ngươi cảm thấy tiện nghi bị ta chiếm hết, cũng có thể nói cho tướng quân, cùng lắm thì, ta liền chịu thiệt một chút, lấy ngươi trở về làm cái cửu đẳng tiểu thiếp, không có việc gì làm ấm giường, ước chừng cũng không tồi.”
Lời nói đùa giỡn khinh bạc như vậy làm cho bầu ngực già bị dọa cho choáng váng.
“Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng?” Tịch Vụ mặt tràn đầy khinh bỉ, phẫn nộ, “Hai người các ngươi, đi tìm Cơ tướng quân đến, hắn nếu không đến, hãy nói ta chết cho hắn xem.”
“Phốc - -” Hạ Lan Tuyết bị lời này của nàng ta bị đứng hình rồi.
Nhìn hai bà vú già chạy ra ngoài, Tịch Vụ âm ngoan cười một tiếng, “Tặc tiểu tử, ngươi chờ, hôm nay bổn tiểu thư nếu không cấp ngươi điểm lợi hại nếm thử, ngươi liền không biết bổn tiểu thư lợi hại. Ngươi làm có hắn che chở ngươi liền được rồi sao? Đêm nay, ta lại muốn nhìn một chút, hắn có chịu hay không vì ngươi như vậy một cái tiểu y quan đắc tội ta, đắc tội toàn bộ Tây Di.”
Đây là đang đe dọa nàng? Hơn nữa nghe ý kia, còn muốn uy hiếp Cơ Hoa Âm.
Thánh nữ con khỉ, nữ nhân này là rắn độc mới đúng? Còn có thể hay không phân rõ thật xấu rồi? Dầu gì nàng cũng là cứu nàng.
Hạ Lan Tuyết nổi giận, nàng rất ghét bị người khác uy hiếp, hơn nữa, còn là nữ nhân mà nàng rất ghét, nếu không phải vì muốn trả nhân tình cho Cơ Hoa Âm nàng cũng lười quản sống chết của nữ nhân này.
Hiện tại, nàng càng cảm thấy được, nữ nhân như vậy, căn bản không có ý định cứu, nhưng vừa hay nàng ta lại cản tên cho Cơ Hoa Âm thôi.
Nhưng như vậy cũng không làm cho Hạ Lan Tuyết hết tức, hơn nữa nữ nhân này lại luôn mơ ước đến nam nhân của nàng, vậy làm sao có thể nhịn?
Đột nhiên, nàng khẽ cong eo, ghé sát vào Tịch Vụ.
Tịch Vụ thần sắc biến đổi, “Ngươi muốn làm gì?”
Hạ Lan Tuyết đưa tay, mở cổ áo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, âm trầm cười với nàng ta, “Nhìn thấy không? Đây đều là tướng quân làm đấy. Hắn rất yêu thích ta. Ngươi nói hắn có dám hay không vì ta đắc tội ngươi? Hả? Đừng nói ngươi, liền tính toàn bộ Tây Di, ta chỉ nói một câu, hắn cũng có thể giúp ta tiêu diệt, ngươi có tin không? Có muốn thử xem không?”
Nhưng, Hạ Lan Tuyết xem một hồi lâu nàng mới nhận ra tiết mục này là tề thiên đại náo thiên cung, nàng quay đầu lại, nhìn Cơ Hoa Âm không biết tựa vào giường êm nghỉ ngơi từ bao giờ, hỏi, “Sao cứ đánh tới đánh lui? Không có gì khác sao?”
Nàng tưởng rằng kịch phải hát khúc về tình yêu nam nữ lãng mạn, hoặc đau khổ triền miên chứ.
Mà nàng chỉ thích xem loại kịch về tình yêu nam nữ như thế thôi.
Nhưng ở trên sân khấu, đánh qua đánh lại hơn nửa canh giờ rồi vẫn chưa thấy kết thúc.
Một tay Cơ Hoa Âm để trên mặt, hàm hồ trở về một tiếng, “Không phải nàng thích xem đánh nhau sao?”
“Ừm, nhưng mà ta thích xem hai vợ chồng người ta đánh nhau hơn.” Hạ Lan Tuyết lẻn đến bên cạnh hắn, cười hì hì kéo cánh tay hắn xuống, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, tò mò hỏi, “Ngươi rất đúng không? “
“Ừ.” Cơ Hoa Âm không mở mắt, chỉ nhẹ khẽ hừ một tiếng.
Mấy ngày ở trong lăng mộ hắn cũng chưa ngủ ngon giấc, sáng nay đi ra, đầu tiên hắn đi tắm rửa sạch sẽ cho hết mùi lăng mộ.
Mới tắm xong, không có nghỉ ngơi một lát, nàng đã đến.
Thay Tịch Vụ trị liệu sau, hai người trở lại chỗ ở, một phen triền miên khoái hoạt, nhưng một khắc hắn cũng chưa được nghỉ ngơi.
Giờ phút này, nằm trên giường hắn thực sự có chút mệt mỏi.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, bàn tay nhỏ bé săn sóc vân vê ở mi tâm của hắn, nhỏ nhẹ nói, “Đang mệt nhọc, nên nghỉ ngơi cho tốt, bên ngoài như vậy rất ồn ào? Hay là để bọn họ đổi tiết mục khác, tỷ như, thư sinh cùng tiểu thư dưới ánh trăng gặp gỡ, hồ ly tinh nửa đêm nhập phòng chiếu cố thư sinh vất vả, Lý đại lang ngồi hưởng tề nhân chi phúc...”
Ánh mắt đen nháy của Cơ Hoa Âm mở ra, nhìn nàng chằm chằm.
Tim Hạ Lan Tuyết đập mạnh, vội hỏi, “Làm sao vậy sao? Tiết mục như vậy không làm ầm ĩ, ta đây là muốn tốt cho ngươi?”
“Không muốn xem nữa sao?” Cơ Hoa Âm hỏi.
Hạ Lan Tuyết hì hì cười một tiếng, “Bọn họ đều đánh hơn nửa canh giờ rồi, còn không có phân ra cao thấp, rất cấp bách người. Hơn nữa, ta xem cũng không hiểu.”
“Không muốn xem, vậy ngủ cùng ta đi.” Cơ Hoa Âm đưa tay, ôm lấy vai nàng, kéo tiến trong lòng ngực của mình.
“A, ta không mệt a.” Hạ Lan Tuyết thét chói tai tránh thoát.
Nằm cùng hắn cũng không ngủ được không bằng xem khỉ đánh nhau.
Nhưng mà, đến thì dễ, đi lại khó.
Cơ Hoa Âm mặc dù mệt mỏi, lại nhắm mắt lại không ngủ được, giờ phút này, trong lòng ôm nữ nhân mềm mại, làm tâm tư yên tĩnh lại.
“Ôi, tự ngươi ngủ đi, ta không ngủ được, lại quấy nhiễu đến ngươi.” Lông mi Hạ Lan Tuyết khẽ run, giọng nói tràn trề nịnh nọt.
Khóe môi Cơ Hoa Âm khẽ nhếch, cười khẽ, “Không có việc gì, nàng như vậy là được rồi.”
“Nhưng là, ta còn muốn đi xem trò vui.” Hạ Lan Tuyết chậm chạp nói.
“Theo giúp ta không tốt?” Hắn rũ mắt, cũng là mong đợi nhìn nàng.
Tâm Hạ Lan Tuyết lập tức liền mềm nhũn, bàn tay nhỏ bé theo trên eo hắn vòng đi qua, ôm chặt lấy hắn, “Được rồi, vậy ta cùng ngươi. Nhưng, lần sau nghe diễn, phải nghe ta?”
“Ôi.” Cơ Hoa Âm nhẹ nhàng cười một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Hạ Lan Tuyết cũng không có rối rắm, hắn thoạt nhìn quả thực mệt mỏi.
Cứ như vậy ôm nhau, Hạ Lan Tuyết lại rất nhanh tiến vào mộng đẹp, cuối cùng, còn là Cơ Hoa Âm đem nàng hôn tỉnh.
Tỉnh lại, đập vào mắt liền là hắn ôn nhu nét mặt tươi cười.
“Không phải nói không ngủ được sao? Tại sao lại ngủ như heo nhỏ vậy, gọi cũng gọi bất tỉnh?”
“Ai là heo nhỏ? Có con heo nhỏ nào xinh đẹp động lòng người như ta sao?” Hạ Lan Tuyết hai tay mãnh ôm lấy cổ của hắn, đem đầu hắn kéo xuống dưới, môi liền dán đi lên.
Mới vừa rồi bị hắn hôn tỉnh, hiện tại, nàng muốn hôn trở lại.
Sau một phen ngọt ngào, Hạ Lan Tuyết mới buông hắn ra, lúc này mới phát hiện, trong phòng đốt đèn.
“Trời tối?”
“Ừm.”
Hạ Lan Tuyết xoa xoa đầu, ngồi dậy, “Sao không gọi ta dậy sớm một chút? Chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Cơ Hoa Âm cầm lấy xiêm y giúp nàng mặc vào.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, chẳng biết xiêm y của mình bị cởi ra lúc nào, chỉ mặc một cái áo mỏng.
“Ngươi sẽ không phải là thừa dịp ta ngủ thiếp đi, lại làm chuyện xấu đi?”
“Loạn tưởng.” Cơ Hoa Âm cầm lấy y phục hướng trên người nàng khoác vào.
Hạ Lan Tuyết nở nụ cười, trên người cũng không có gì quá lớn khó chịu, tin tưởng hắn cần phải rất quân tử.
Vừa ra khỏi tửu lâu, bị một trận gió lạnh thổi qua, Hạ Lan Tuyết giật thót mình, lúc này lại nhớ tới một sự kiện đến.
“Hoa Âm, trước chúng ta đi doanh trại, Tịch cô nương cần được thay thuốc”
“Có người đổi rồi.” Cơ Hoa Âm đè mũ của nàng xuống, ban đêm gió lớn.
Hạ Lan Tuyết lắc đầu, “Hay là đi nhìn một chút đi, miệng vết thương của nàng khá sâu, nếu không cẩn thận máu lại chảy ra không cầm máu được.”
“Được.” Cũng không có ý gì, chỉ là nàng làm việc lúc nào cũng có trách nhiệm, Cơ Hoa Âm cảm thấy rất vui mừng, săn sóc ôm nàng lên ngựa, đem thân thể nho nhỏ của nàng che kín trong áo khoác đen, cưỡi ngựa một đường chạy như bay đến quân doanh.
Xuống ngựa, vừa tới cửa doanh trướng, đã nghe thấy tiếng khóc nháo từ bên trong truyền ra
“Biến, đều cút ra ngoài cho ta.”
Thanh âm này khàn khàn, nhưng vẫn là có thể phân biệt rõ ra là Tịch Vụ.
“Tiểu thư, thuốc này nếu không đổi thì miệng vết thương rất lâu khỏi.”
“Ai bảo ngươi lắm miệng, bảo ngươi biến mà lỗ tai ngươi điếc rồi hả? Hay là bắt nạt ta đang bị thương không đánh được ngươi? Lá gan ngươi cũng to ra, dám chống đối ta?”
“...” Hạ Lan Tuyết nghe trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt không khỏi hướng về Cơ Hoa Âm nhìn lại, hừ cười, “Sao những cô nương thích ngươi đều có tính tình xấu như vậy? “
“Kể cả nàng sao?” Cơ Hoa Âm vươn tay kéo nàng vào trong lòng.
“Ôi.” Hạ Lan Tuyết cảm thấy căng thẳng, đưa mắt nhìn bốn phía, trừng hắn, “Cẩn thận bị người trông thấy.”
Lúc này, trong doanh trướng đột nhiên đi ra hai bà vú già, vừa thấy Hạ Lan Tuyết cùng Cơ Hoa Âm, hai người đều ngây ngẩn cả người.
“A, ta là y quan ở quân doanh đến đổi dược cho Tịch cô nương. Vị này là Cơ tướng quân.”
Vừa nghe là Cơ tướng quân, trên mặt hai bà vú già rốt cuộc lộ ra thần sắc vui mừng, trong đó một cái vội vàng chạy vào hô to, “Tiểu thư, Cơ tướng quân đến rồi.”
“Cái gì?” Tịch Vụ cả kinh, ta bất giác đưa lên chỉnh sửa lại đầu tóc, thúc giục, “Mau mời.”
Mời cái gì mà mời? Làm như nơi này là nhà của nàng ta vậy?
Hạ Lan Tuyết bĩu môi, vốn định cùng Cơ Hoa Âm đi vào cùng nhau.
Cơ Hoa Âm lại nói, “Nàng vào trong đổi dược đi, ta đi chỗ khác có việc lát nữa quay lại đón nàng.”
“A, được.” Ngay cả đi vào thăm đều không đi, quả nhiên rất tốt, Hạ Lan Tuyết lập tức liên tục không ngừng gật đầu, nhìn hắn đi rồi, lúc này mới vừa lòng thỏa mãn.
“Ôi, Cơ tướng quân.” vú già ở cửa trợn tròn mắt, Cơ tướng quân đều tới cửa rồi, tại sao lại đi rồi?
“Tướng quân có quân vụ trong người, chuyện đổi dược cho tiểu thư nhà ngươi, tại hạ một người là được.” Hạ Lan Tuyết cười, liền vén màn cửa, đi vào.
Trong phòng, Tịch Vụ nằm ở trên giường, nghiêng đầu qua, hai mắt to tràn đầy mong đợi hướng phía cửa nhìn quanh.
Nhưng là, lại thấy được người không muốn gặp nhất.
Nàng ta lại khẩn cấp nhìn về phía sau nàng, nhưng không thấy ai.
Hạ Lan Tuyết âm thầm buồn cười, trực tiếp đi đến bên bàn, kiểm tra dược đã bào chế, cảm giác ổn thỏa mới sắp tất cả vật phẩm cầm đến bên giường.
Con mắt Tịch Vụ lập tức bén nhọn bắn về phía nàng, “Tướng quân đâu?”
“Không biết a, hắn nói có chuyện gấp.” Hạ Lan Tuyết thuận miệng trả lời, một bên nói với vú già bên cạnh, “Đến, đem nàng xiêm y cởi bỏ.”
Vú già kia sửng sốt, chần chờ nhìn Tịch Vụ.
Ánh mắt Tịch Vụ lạnh lẽo, “Nói bậy, vừa rồi không phải hắn ở cửa sao? Vì sao không vào? Có phải ngươi không cho vào hay không?”
Thấy nàng ta chất vấn mình, làm cho Hạ Làn Tuyết bật cười, “Đúng, ta ngăn đón.”
“Ngươi?” Tịch Vụ nghiến răng nghiến lợi, “Khá lắm không biết xấu hổ, ngươi làm tướng quân sủng ngươi, liền có thể muốn làm gì thì làm, coi trời bằng vung sao?”
Hạ Lan Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên nghiêm túc nói, “Cô nương, ngươi khôi phục rất tốt, chiếu tình huống như vậy, ba ngày sau, ngươi có thể trở về nhà mình nghỉ ngơi.”
Vốn là, nữ nhân này nằm ở Cơ Hoa Âm trong doanh trướng, nàng liền thập phần phản cảm, nhưng thấy trên người nàng ta có thương tích không thể di chuyển nên nàng đành nhịn.
Ai ngờ, nữ nhân này thật đúng tự cho mình là chủ nhân, là người của Cơ Hoa Âm rồi.
Tịch Vụ sững sờ, “Ngươi dám bảo ta cút?”
“Tin hay không, nếu ngươi tiếp tục nói nhiều, ta lập tức bảo người đến đưa ngươi đi.” Hạ Lan Tuyết híp mắt, tà ác nhìn chằm chằm nàng ta, “Đến lúc đó, ngươi còn có thể nháo a gọi a khóc a, tốt nhất gọi tất cả mọi người nghe thấy. Để họ biết, cái gì mà thánh nữ Tây Di, cái gì mà thanh thuần thoát tục, trên thực tế lại điêu ngoa, đanh đá, độc ác là loại đàn bà không biết xấu hổ.”
Một hơi mắng nhiều như vậy, Tịch Vụ nghe có chút mơ hồ, vốn là mặt tái nhợt, tức giận muốn chết.
“Ngươi là người chết à? Còn đánh đuổi tiểu tặc này ra ngoài cho ta.” Tịch Vụ phân phó vú già.
Vú già kia lại không dám, “Tiểu thư, này là đại phu, đến đổi dược cho ngài.”
“Nhìn đi, ngươi là một tiểu thư mà không hiểu chuyện bằng người làm.” Hạ Lan Tuyết chậc chậc giễu cợt.
Tịch Vụ tức đến tái mặt, nhưng lại mạnh mẽ duỗi một cánh tay ra, tựa hồ muốn đánh Hạ Lan Tuyết.
Ở đây thật phí thời gian, Hạ Lan Tuyết một tay đè tay nàng ta lại, tay kia, xốc cái ly, kéo xiêm y trước ngực nàng ta ra, “Hai người các ngươi, đến đè nàng lại.”
Hai bà vú già sửng sốt, nhưng nghĩ thương thế của tiểu thư, còn là đánh bạo đến.
“Các ngươi dám? Buông ra.” Tịch Vụ giãy giụa.
“Đè lại, đừng để nàng lộn xộn.” Hạ Lan Tuyết tay chân lanh lẹ dùng cây kéo cắt bỏ băng vải trên người nàng ta, sau đó, một lần nữa bôi thuốc, một lần nữa băng bó.
Cả cái quá trình, Tịch Vụ đều nhanh muốn điên rồi.
Con mắt trừng cơ hồ muốn đem Hạ Lan Tuyết ăn đi, “Ngươi, tặc tiểu tử, ngươi lại dám chiếm bổn tiểu thư tiện nghi? Bổn tiểu thư nhất định muốn đem ngươi lóc từng miếng thịt.”
Nghe mắng như vậy, bầu ngực già bên cạnh mới giật mình, xong rồi, tiểu y quan này là một nam nhân a.
Chỉ vì vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, lại trắng nõn xinh đẹp, mới đầu các bà cũng không có để ý đến.
Này hạ ý thức được, hai người đều luống cuống, “Ai da, này tại sao vậy, không phải là có nữ y quan sao? Như thế nào phái ngươi tới?”
“Ôi, sợ cái gì? Thầy thuốc như cha mẹ, ngươi coi ta như là cha mẹ ngươi là được, nói sau, liền ngươi hiện tại thân thể này, huyết nhục mơ hồ, cũng nhìn không nhìn được cái gì.” Hạ Lan Tuyết vừa băng bó cho Tịch Vụ vừa độc mồm tổn hại nàng ta.
Tịch Vụ tức đến đau ruột, “Ta nhất định nói cho tướng quân để hắn xử lý ngươi.”
“Ôi, xin cứ tự nhiên.” Băng bó kỹ sau, Hạ Lan Tuyết dùng mu ngón tay vuốt vuốt bên quai hàm chảy xuống sợi tóc, cười nói, “Nếu như ngươi cảm thấy tiện nghi bị ta chiếm hết, cũng có thể nói cho tướng quân, cùng lắm thì, ta liền chịu thiệt một chút, lấy ngươi trở về làm cái cửu đẳng tiểu thiếp, không có việc gì làm ấm giường, ước chừng cũng không tồi.”
Lời nói đùa giỡn khinh bạc như vậy làm cho bầu ngực già bị dọa cho choáng váng.
“Chỉ bằng ngươi? Cũng xứng?” Tịch Vụ mặt tràn đầy khinh bỉ, phẫn nộ, “Hai người các ngươi, đi tìm Cơ tướng quân đến, hắn nếu không đến, hãy nói ta chết cho hắn xem.”
“Phốc - -” Hạ Lan Tuyết bị lời này của nàng ta bị đứng hình rồi.
Nhìn hai bà vú già chạy ra ngoài, Tịch Vụ âm ngoan cười một tiếng, “Tặc tiểu tử, ngươi chờ, hôm nay bổn tiểu thư nếu không cấp ngươi điểm lợi hại nếm thử, ngươi liền không biết bổn tiểu thư lợi hại. Ngươi làm có hắn che chở ngươi liền được rồi sao? Đêm nay, ta lại muốn nhìn một chút, hắn có chịu hay không vì ngươi như vậy một cái tiểu y quan đắc tội ta, đắc tội toàn bộ Tây Di.”
Đây là đang đe dọa nàng? Hơn nữa nghe ý kia, còn muốn uy hiếp Cơ Hoa Âm.
Thánh nữ con khỉ, nữ nhân này là rắn độc mới đúng? Còn có thể hay không phân rõ thật xấu rồi? Dầu gì nàng cũng là cứu nàng.
Hạ Lan Tuyết nổi giận, nàng rất ghét bị người khác uy hiếp, hơn nữa, còn là nữ nhân mà nàng rất ghét, nếu không phải vì muốn trả nhân tình cho Cơ Hoa Âm nàng cũng lười quản sống chết của nữ nhân này.
Hiện tại, nàng càng cảm thấy được, nữ nhân như vậy, căn bản không có ý định cứu, nhưng vừa hay nàng ta lại cản tên cho Cơ Hoa Âm thôi.
Nhưng như vậy cũng không làm cho Hạ Lan Tuyết hết tức, hơn nữa nữ nhân này lại luôn mơ ước đến nam nhân của nàng, vậy làm sao có thể nhịn?
Đột nhiên, nàng khẽ cong eo, ghé sát vào Tịch Vụ.
Tịch Vụ thần sắc biến đổi, “Ngươi muốn làm gì?”
Hạ Lan Tuyết đưa tay, mở cổ áo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, âm trầm cười với nàng ta, “Nhìn thấy không? Đây đều là tướng quân làm đấy. Hắn rất yêu thích ta. Ngươi nói hắn có dám hay không vì ta đắc tội ngươi? Hả? Đừng nói ngươi, liền tính toàn bộ Tây Di, ta chỉ nói một câu, hắn cũng có thể giúp ta tiêu diệt, ngươi có tin không? Có muốn thử xem không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook