"Có ý gì?" Hạ Lan Tuyết khó hiểu.

Thiếu Khâm đột nhiên vô lực thõng đầu xuống, không trả lời nữa.

"Ngươi làm sao vậy?" Cảm giác có chỗ khó hiểu, Hạ Lan Tuyết vội vàng đi ra ngoài, gỡ xuống ngọn nến, đi tới, một tay nâng lên mặt của hắn, một tay cầm ngọn nến hướng về trên mặt hắn chiếu lên.

Cảm thấy ánh sáng, Thiếu Khâm đột nhiên mở mắt, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Hạ Lan Tuyết, sợ tim nàng co rụt lại, ngọn nến liền rơi xuống đất.

Nàng gấp rút nhặt lên, ngọn nến cũng đã tắt rồi.

Toàn bộ trong phòng một mảnh đen như mực , chỉ có đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

Nhưng mà, này cũng không phải là cái làm Hạ Lan Tuyết sợ hãi nhất.

Nàng sợ hãi chính là, nếu Thiếu Khâm có chuyện không hay xảy ra, sợ rằng nàng muốn đi ra ngoài còn khó hơn.

"Thiếu Khâm, ngươi còn có thể nghe hiểu ta nói không?" Nhìn con mắt đỏ ngầu của hắn, Hạ Lan Tuyết biết rõ hiện tại hắn không bình thường, chỉ là, cảnh tối lửa tắt đèn , nàng cũng không dám tùy tiện xem bệnh cho hắn.

"Tại sao ngươi còn ở đây? Thật không nỡ bỏ mặc bản đốc sao?" Trong bóng tối, truyền ra âm thanh trêu trọc suy yếu của hắn .

Hạ Lan Tuyết thật muốn đánh hắn, mà trên thực tế, xuất phát từ phản xạ, nàng thật sự đánh ra một cái tát, vỗ vào trên đầu hắn, "Đến lúc nào rồi, cùng lão tử phí loại lời này? Mau nói, ngươi bị làm sao vậy? Ta phải làm gì để cứu ngươi?".

"Ngươi lá gan không nhỏ, đầu bản đốc cũng dám đánh?" Lời tuy như thế, nhưng là, giọng nói suy yếu kia rõ ràng không có lực uy hiếp.

"Được rồi, ngươi cũng đã thành bộ dạng này rồi, liền tiết kiệm chút khí lực đi! Mau nói, ngươi xảy ra chuyện gì?" Hạ Lan Tuyết hỏi.

"Ngươi muốn cứu ta?" Thiếu Khâm hỏi ngược lại.

Hừ, ai muốn cứu hắn chứ, nàng chỉ là không muốn chờ chết cùng hắn, "Ngươi nói hay không, không nói thì thôi, dù sao người chết cũng là ngươi, ta đi đây”.

"Đợi chút."

"Cắt, nói đi, ta còn tưởng ngươi không sợ chết đâu." Hạ Lan Tuyết giễu cợt.

Thiếu Khâm ngước mắt, chỉ là đôi mắt màu đỏ có chút mờ mịt, tựa hồ không nhìn thấy đồ, "Nếu như ta nói, ngươi có biện pháp cứu ta, ngươi muốn cứu sao?"

"Không cần nói nhảm nữa. Không cứu ngươi ta làm chi chờ tới bây giờ, cùng ngươi lãng phí nước miếng?" Hạ Lan Tuyết tức giận nói.

"Ta trúng cổ độc, chỉ có máu ngươi mới có thể cứu." Thiếu Khâm nói đơn giản, nhẹ nhàng, trực tiếp, Hạ Lan Tuyết lại sợ trái tim nhỏ co rút lại, "Đại gia ngươi , không phải là ngươi trúng khổ tâm cổ độc chết tiệt đấy chứ?"

"Ôi." Thiếu Khâm cúi đầu cười, "Đúng vậy, Bản Đốc chính là trúng khổ tâm cổ độc chết tiệt nọ."

"Ta nên nói ngươi xúi quẩy, hay là nên nói ngươi bị trừng phạt đúng tội?" Hạ Lan Tuyết nhịn không được châm chọc, nhưng mà, trong lòng nàng lại cảm thấy, xui xẻo nhất, chính là nàng.

Khổ tâm cổ độc loại này cổ độc, nàng biết rõ, trong sách thuốc nương lưu lại cho nàng có nói qua, so lần trước Cơ Hoa Âm trúng huyết cổ độc còn tàn nhẫn cay độc hơn.

Cổ độc này sẽ không lấy mạng người, nhưng mà lại dùng thủ đoạn đau đớn dày vò người trúng độc.

Đầu tiên, một năm phát tác một lần, người trúng độc sẽ thấy tim quặn đau, giống như có kiến gặm nhấm tim, từ từ sẽ phát triển đến nửa năm một lần, ba tháng một lần, một tháng một lần, cuối cùng, ngươi không biết lúc nào thì phát tác, lúc phát tác, người trúng độc sẽ phải chịu cảm giác đau đớn khoét tim.

Nhưng sau khi đau xong cũng không làm cho người ta chết được.

Nhưng, rất nhiều người trúng độc không chịu nổi đau đớn hành hạ mà tự sát.

Loại cổ độc này có thể làm tiêu hao ý chí của con người, có thể nói là loại cổ độc phá hủy triệt để tinh thần của con người.

Ôi, Thiếu Khâm trúng, cũng không lạ gì, chỉ với những việc làm này của hắn, số người muốn hắn chết đếm cũng không hết.

Thật đáng buồn thay cho nàng, nàng là thuần âm nữ, sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, bị coi là không lành, vì thế, mẫu thân sửa lại ngày sinh cho nàng, chậm hơn một ngày so với ngày nàng ra đời, chuyện này trong lúc vô tình mẫu thân tiết lộ cho nàng biết, người ngoài không ai biết được, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng không biết.

Mà máu của người thuần âm đúng là thuốc giải tốt nhất cho loại cổ độc này.

"Làm sao ngươi biết máu của ta có thể cứu ngươi?" Hạ Lan Tuyết trong lòng rút rút , một loại cảm giác quỷ dị tràn ngập toàn thân.

Thiếu Khâm không trả lời, đầu vẫn rũ xuống như cũ.

"Hôn mê rồi?" Hạ Lan Tuyết nâng đầu của hắn lên, vỗ vỗ mặt của hắn, lại đột nhiên cảm giác được lòng bàn tay dính sền sệt , đưa đến trước mũi khẽ ngửi, mùi máu tươi rất nồng.

"Chảy máu?" Hạ Lan Tuyết đưa tay sờ lên mặt hắn, quả nhiên, khóe miệng còn có vết máu.

Không trách được không thấy hắn có biểu hiện gì của trúng độc, hóa ra hắn vẫn âm thầm chịu đựng đau đớn?

Nhưng, đây cũng là khó có thể nhịn được đi! Đôi môi đều cắn xuất huyết rồi, cũng không biết đầu lưỡi như thế nào.

"Này, ngươi tỉnh đi, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu?" Hạ Lan Tuyết tức ngực không thôi, ngày sinh của nàng bí mật như vậy, làm sao hắn lại biết chứ?

"Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm lấy cây trâm, dùng sức vạch một đường trên cổ tay, "Ai da, thực đau. Tử yêu nhân, lần này lão tử cứu ngươi một mạng, ngươi nhớ kỹ, tương lai phải báo ân."

May mắn là tối không thấy ngón tay, nếu không, Hạ Lan Tuyết sẽ không dám xuống tay với chính mình, nhưng cũng rất đau cổ tay bị cứa máu chảy ra , nàng cuống quít đem vết thương đưa đến bên miệng hắn, không dám lãng phí một giọt.

"Này, không phải là muốn máu sao?" Nhìn hắn không động đậy, Hạ Lan Tuyết không có cách nào, Hạ Lan Tuyết đành phải dùng một tay nâng cằm của hắn lên, một tay nâng lên, đem máu nhỏ giọt vào miệng hắn, chỉ là, cảnh tối lửa tắt đèn , cũng không biết có đưa được vào trong miệng hắn không.

Đột nhiên, miệng vết thương có lưỡi mềm mại liếm một tý, Hạ Lan Tuyết toàn thân chấn động, vô thức rút tay về, đời này, ngoại trừ Cơ Hoa Âm, nàng căn bản không thích ứng nam nhân khác đụng chạm như vậy.

Nhưng mà, nam nhân bị trói này như phát cuồng càng ra sức mút hút máu ở tay nàng.

Hạ Lan Tuyết nghĩ đến đây là mình đang cứu người, đành phải nhịn, nhưng một hồi lâu, hắn vẫn đang hút, nàng có chút đau đầu, "Này, muốn hút bao nhiêu máu mới đủ đây?"

Trả lời nàng là cảm giác đau nhói ở bả vai, chỗ làn da mềm mại ở bả vai bị một hàm răng cắn nát.

"A, kẻ điên này, lão tử hảo tâm cứu ngươi, ngươi muốn cắn chết ta à?" Nàng ra sức đẩy hắn, tuy nhiên, cả thân thể bị hắn chuyển một cái, dồn vào góc tường lạnh như băng, mà phía trước là bóng dáng cao lớn phủ xuống.

"Đại gia ngươi , ngươi không phải là bị cột sao?" Trước khi hôn mê, Hạ Lan Tuyết vẫn đang thắc mắc vấn đề này.

Ngày hôm sau, Cơ Hoa Âm chờ mãi chưa thấy Hạ Lan Tuyết đến, nhưng lại thấy thánh chỉ đến.

Đúng như Nam Cung Triệt đoán, cả triều văn võ, Hoàng thượng lại khải dụng Cơ Hoa Âm, để hắn đi bình định Tây Di, cứu con tin ra.

Thánh chỉ là Nam Cung Triệt tự mình đưa tới, đọc xong hoàng thượng thánh dụ sau, Nam Cung Triệt cười giống như con hồ ly, "Như thế nào? Đúng như lời bản vương nói không? Phụ hoàng nhất định sẽ dùng ngươi ."

Cơ Hoa Âm không trả lời, trong đầu hắn không nghĩ đến chuyện xuất chinh, mà là nghĩ vì sao đến giờ mà Hạ Lan Tuyết vẫn chưa đến, theo tính tình của nàng, hẳn là mỗi ngày phải đến chỗ hắn từ sớm chứ.

Mà hắn người hắn vụng trộm phái đến Hạ Lan phủ thăm dò, lại nói Hạ Lan Tuyết đã ra cửa từ sớm.

Chuyện gì xảy ra? Cơ Hoa Âm đột nhiên có chút cảm giác hốt hoảng.

"Hoa Âm." Nam Cung Triệt bất mãn phản ứng của hắn, "Có phải tâm tư của ngươi bây giờ đều ở trên người nữ nhân kia rồi?"

"Không nên?" Cơ Hoa Âm lãnh mi hỏi ngược lại.

"Nên sao? Phụ hoàng làm cho ngươi mang binh xuất chinh, ngươi thế nào cũng nên đi tạ ơn đi?" Nam Cung Triệt nhắc nhở.

"Là nên tiến cung một chuyến." Cơ Hoa Âm đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy liền đi.

Nam Cung Triệt ngạc nhiên, vội vàng thu thánh chỉ lại, đuổi theo, "Ta nói, ngươi muốn làm gì có thể bảo trước với ta một tiếng hay không?"

"Ngươi là tức phụ của ta? Nên ta phải nói cho ngươi sao?" Nhìn thấy Nam Cung Triệt kia lộ ra vẻ mặt âm nhu giống như nữ nhân, Cơ Hoa Âm hỏi.

Nam Cung Triệt cắn răng, "Ngươi ngoan, bản vương có tính là nữ nhân, cũng sẽ không gả cho ngươi."

"Vậy là tốt nhất." Cơ Hoa Âm đang vội, lười cùng hắn nói nhảm.

Nam Cung Triệt đi ở bên người hắn, buồn bực không thôi, "Ta nói ngươi gấp cái gì? Lúc này chưa chắc phụ hoàng đã muốn gặp ngươi."

Cơ Hoa Âm không nói gì, mà là vội vàng chạy tới Trường Nhạc Cung.

Nam Cung Tế ngược lại sợ hết hồn, không hiểu Cơ Hoa Âm vô cùng lo lắng đến, một câu cũng không nói, lại vô cùng lo lắng đi luôn, là có ý gì?

Mà đồng hành Nam Cung Triệt lại sáng tỏ vài phần, hỏi Nam Cung Tế, "Hạ Lan tiểu thần y kia hôm nay không tới?"

Nam Cung Tế lắc đầu, "Không có tới. Nàng làm sao vậy?"

Lại nói, mấy ngày nay không gặp, hắn thật có chút nhớ nàng.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thái tử phi mang theo vài cái cung nữ, dáng vẻ bình thản đi tới.

Nam Cung Tế lập tức kêu rên một tiếng, nói, "Lục ca, đánh cờ cùng bản thái tử nhé?"

Nam Cung Triệt trợn mắt, "Đừng, vi huynh còn có việc bận, đi trước một bước rồi."

Nói xong, thừa dịp thái tử phi Lãnh thị chưa đến nơi, Nam Cung Triệt vội vàng theo một con đường khác chạy.

Nam Cung Tế nheo lại đôi mắt, lạnh bạc nhìn về phía Lãnh thị đang đi đến.

Nếu bàn về tướng mạo, Lãnh thị tuyệt đối không tính là xuất chúng, nếu bàn về tài năng, hắn Nam Cung Tế cũng không hiếm lạ gì.

Nếu bàn về làm cho nam nhân vui vẻ, Lãnh thị liền càng không được rồi, cả người nàng lạnh băng, giống như cái đầu gỗ, nhìn không có sinh khí.

"Ngươi tới làm cái gì?" Không đợi Lãnh thị thỉnh an, Nam Cung Tế cao giọng hỏi.

Lãnh thị cúi đầu hành lễ, ôn nhu nói, "Hoàng hậu nương nương bảo thần thiếp đến đây chăm sóc thái tử, thiếp ngốc, sáng sớm làm chút canh gà, kính xin điện hạ nếm thử."

Nam Cung Tế nghe vậy, thiếu chút nữa chết cười.

Thật là một cái ngốc nữ nhân, mặc dù cùng là nữ nhân Lãnh gia, Hoàng hậu nương nương, cũng chính là cô cô của thái tử phi Lãnh Chỉ Lan, nhưng lại nhiều thủ đoạn hơn so với cô cháu gái ruột này, mặc dù không con nối dõi, nhưng vẫn nắm giữ hậu cung nhiều năm như vậy.

So sánh xong, nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc của Lãnh Chỉ Lan, thái tử bỗng thấy thương hại.

Rõ ràng là đến nịnh nọt hắn, nhưng mà khi nói ra cũng không nên nói là do hoàng hậu nương nương bảo nàng ta làm.

Như vậy, Nam Cung Tế một cách tự nhiên cũng không tiếp nhận ân tình này của nàng rồi, "Để đồ xuống đi, thay bản thái tử tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Nếu không có chuyện khác, ngươi lui ra đi."

"Dạ." Lãnh Chỉ Lan quả nhiên hướng về cung nữ sau lưng ngoắc tay, mệnh để thức ăn ở kia, sau đó, ngoan ngoãn khom người lui xuống.

Nam Cung Tế trào phúng cười, nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong đầu lại không hiểu nghĩ tới Hạ Lan Tuyết.

Đúng rồi, có mấy ngày không có tới.

"Người đâu, đem ngọc như ý này của bản thái tử thưởng cho Hạ Lan cô nương." Đột nhiên, Nam Cung Tế đưa ngọc như ý đang cầm trong tay ra, nàng không đến, không phải hắn có thể tự đi tìm nàng sao? Trước mắt, hắn không có thể tùy ý xuất cung, nhưng thái tử có phần thưởng, nàng cũng nên tiến cung tạ ơn a.

Nghĩ như thế, Nam Cung Tế mặt mày hớn hở.

Chỉ là, lúc đó, Hạ Lan Tuyết lại mê man ở một gian phòng sạch sẽ, tao nhã.

"Như thế nào?" Thiếu Khâm tiễn đại phu ra cửa hỏi.

Đại phu kia vuốt vuốt chòm râu, nhíu mày nói, "Cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ dưỡng mấy ngày là được. Chỉ là, lão phu kỳ quái, thương thế trên cổ lệnh muội kia giống như là cố ý, nếu như ngài không biết chuyện gì xảy ra, theo lão phu ngài nên báo án với quan phủ."

"Được rồi, việc này ta tự có cách giải quyết, làm phiền rồi, Như Băng tiễn khách." Thiếu Khâm nói.

Lão đại phu kia còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Thiếu Khâm, nên đành thôi.

Bên này, Thiếu Khâm quay trở về trong phòng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Lan Tuyết tái nhợt, mày khẽ nhíu lại.

"Coi như ngươi còn có chút lương tâm." Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn trớn vết băng bó trên cổ của nàng, về phần đêm qua, chuyện phát sinh về sau hắn cũng không rõ.

Nhưng sau khi tỉnh lại, thấy nàng hôn mê trên ngực của hắn, nhìn thấy vết thương trên cổ tay và cổ nàng, hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra.

Nàng cũng không bỏ hắn một mình mà rời đi, thậm chí, còn tự mình cứa đứt cổ tay để cứu hắn...

Chỉ có như vậy, nàng lại không nhớ rõ hắn.

Thiếu Khâm nhẹ nhàng thở dài, lại nhìn một chút cổ tay băng bó của nàng, giương môi cười, "Xong, ngươi đã nợ máu trả bằng máu rồi, Bản Đốc liền không tính toán với ngươi nhiều như vậy. Chỉ mong ngươi về sau cũng có thể ngoan ngoãn như vậy."

Lúc này, bên ngoài đột nhiên có người hồi bẩm, "Đại nhân, Cơ tướng quân cầu kiến."

"Cơ tướng quân? Cơ Hoa Âm? Hắn đến rất nhanh." Thiếu Khâm liền giật mình, nhìn qua tiểu nữ nhân vẫn đang mê man trên giường như cũ , lành lạnh cười, "Nam tử trong lòng ngươi đã đến cứu ngươi rồi, nhưng bản đốc lại không muốn đưa ngươi cho hắn, làm sao bây giờ?"

Trong giấc mộng, Hạ Lan Tuyết mi tâm cau lại, tựa hồ ngủ không yên ổn, cũng cực không thoải mái.

"Ngoan ngoãn, ngủ một giấc cho ngon, một lúc sau bản đốc trở về với ngươi." Thân thể Thiếu Khâm khom xuống, đưa tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai nàng vài cái, tựa như dỗ hài nhi đang bất an vậy, quả nhiên, Hạ Lan Tuyết mi tâm giãn ra, lại an tâm ngủ.

Thiếu Khâm thấy thế, khóe môi giương cao, đáy mắt ẩn sâu lệ khí hòa hoãn không ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương