Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
-
Chương 79
Kim Ưng lưu manh cười: “Ai nói chuyện không liên quan đến ta, ta dẫn nàng tới nơi ở của ta, an bài trong phòng của ta. Đặc biệt là ba ngày nay cùng nàng ở chung một phòng. Cô nam quả nữ, thanh danh này cũng đã truyền ra ngoài rồi. Hiện tại người của Kim Ưng môn ai cũng biết nàng là nữ nhân của ta. Vậy thì nàng yêu người nào, thích người nào, làm sao có thể không liên quan đến ta chứ?”
Noãn Noãn thật muốn một cước đạp bay cái tên nam nhân không đứng đắn này đi, nhưng bất đắc dĩ hiện tại không động được, chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm, sử dụng ánh mắt giết chết hắn!
Kim Ưng đột nhiên cười ha ha, xem ra tâm tình vô cùng tốt.
Ngoài cửa phòng, tứ đại mỹ nam liếc nhau một cái, vui buồn lẫn lộn.
Trong đại sảnh, bốn mỹ nam ngồi thành hàng ngang, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Phong Tễ mở miệng trước: “Vân Vụ, nơi này có ngươi là người ổn trọng nhất, ngươi nói trước đi, tình huống bây giờ nên xử lý thế nào? Vẫn muốn che giấu sự thật sao?”
“Đúng vậy, lão đại đây là đang tự lừa mình dối người!” Lôi Đình tức giận vỗ bàn.
Vân Vụ nhíu nhíu mày: “Lão đại tự có chừng mực, ta tin hắn nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết, các ngươi không cần lo vô ích!”
Vân Ế không nói lời nào, chỉ nhắm chặt mắt lại. Ba ngày ba đêm đâu chỉ có Kim Ưng không chợp mắt.
Vân Vụ khoát khoát tay, ý bảo hai người nhỏ giọng một chút đừng đánh thức Vân Ế.
“Anh hùng không thể qua ải mỹ nhân, ta thấy cửa ải này lão đại khó qua lắm. Hắn đối xử tốt với Noãn Noãn thì như thế nào, một khi thân phận thật sự bị lộ…” Phong Tễ vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
Lôi Đình gật đầu một cái, đột nhiên nghe Vân Vụ lớn tiếng kêu lên: “Vậy thì thật thảm, Long Noãn Noãn đã dùng hết dược liệu quý giá nhất của Kim Ưng môn, nếu như không trở thành Môn chủ phủ nhân, lần này chúng ta lỗ to rồi!”
Phong Tễ cùng Lôi Đình liếc nhau một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Xem ra hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
Noãn Noãn nhìn nam nhân nằm ở bên cạnh, hô hấp đều đều chứng tỏ hắn đã ngủ say, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
Noãn Noãn thở phào một cái, người có thể vừa cười vừa ngủ thật đúng là hiếm thấy, chỉ là… nhìn mặt nạ hoàng kim trên mặt của hắn, đột nhiên Noãn Noãn có một khát vọng. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của nam nhân này!
Chân khí trong cơ thể vẫn như mớ bòng bong, tay chân không thể động đậy. Noãn Noãn nháy nháy mắt, không nhịn được có chút sốt ruột. Đây chính là cơ hội tốt nhất.
Trong khi Noãn Noãn nóng lòng muốn lấy mặt nạ ra, đột nhiên, một mùi hương hoa mai bay qua mũi nàng. Nàng sững sờ, mùi hương quen thuộc này khiến cho nàng lập tức nghĩ tới một người. Làm sao có thể, trên người của Kim Ưng làm sao có thể… Chuyển mắt qua nhìn xung quanh, rốt cuộc thấy ở trong góc phòng có một gốc cây mai đang nở rộ. Noãn Noãn thấy buồn cười, cười mình quá mức nhạy cảm, trước kia không phải đã sớm phủ nhận phỏng đoán đó ư? Bây giờ làm sao lại nghi ngờ?
Thương thế thực sự quá nặng, qua một lúc nữa, Noãn Noãn có chút không chống đỡ nổi. Hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh chỉ có một màu đen, chắc đã khuya lắm rồi. Đôi tay có lực siết thật chặt lấy eo nàng, khuôn mặt nam nhân tựa sát vào mặt nàng. Dường như có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của hắn.
Kim Ưng đã bỏ mặt nạ ra? Noãn Noãn vui mừng, gian nan chuyển mắt muốn nhìn rõ hơn, nhưng ban đêm lại quá tối. Trước mắt nàng là một mảng tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vậy chờ đến sáng rồi nhìn vậy! Noãn Noãn liều mạng gắng sức để mình không chìm tiếp vào giấc ngủ, nhưng cái ôm trong ngực nam nhân giống như có một loại ma lực, lại khiến nàng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi tỉnh lại, trong mũi tràn ngập mùi cháo thơm. Mấy ngày đói bụng làm Noãn Noãn nhanh chóng mở mắt, cảm thấy thân thể mình đã có một chút hơi sức, quan trọng nhất là bụng đói đang réo lên ầm ĩ.
Kim Ưng đứng ở bên giường, bưng một chén cháo nóng, dụ hoặc nàng: “Muốn ăn không?”
Noãn Noãn gật đầu một cái, đột nhiên phát hiện tay chân đã có chút khí lực.
Kim Ưng nâng nàng dậy tựa vào đầu giường, đưa tay bưng bát cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ mới đưa đến bên môi Noãn Noãn.
Noãn Noãn há mồm, hương cháo thơm lừng tràn ngập trong miệng, nhai một chút, quả thực rất là thỏa mãn.
Kim Ưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng thì khẽ cười, tiếp tục bón từng miếng từng miếng một, kiểm soát thời gian rất rốt, mỗi lần Noãn Noãn vừa nuốt xuống, hắn liền đưa đến bên miệng.
Một bát cháo rất nhanh thấy đáy, Noãn Noãn hạnh phúc thở ra một hơi, tựa đầu vào giường, thưởng thức hương vị còn đọng lại.
Kim Ưng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
“Cảm thấy thân thể ra sao rồi? Nàng cũng là đại phu nên chắc là hiểu thân thể của mình hơn ai hết!” Kim Ưng để chén cháo xuống hỏi.
Không sai, Noãn Noãn so với bất cứ người nào hiểu rõ thân thể mình hơn. Lần này, nàng có thể sống lại thật sự là vô cùng may mắn. Nội tạng bị thương, nếu như không phải được Hộ Long ngân quang che chở tâm mạch thì sợ rằng…
“Không chết được! Chỉ là…” Noãn Noãn nhìn ánh mặt trời bên ngoài đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Hôm nay là ngày mấy?”
Kim Ưng đáp lời xong thì Noãn Noãn đột nhiên lớn tiếng kêu: “Thảm thảm, ta hẹn với Long Khê hôm qua gặp mặt ở quan ngoại Đô thành, hắn nhất định cho là ta không giữ lời hứa!”
Kim Ưng nhíu nhíu mày, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Long Khê? Ai là Long Khê?”
Noãn Noãn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Kim Ưng thấy nàng không muốn trả lời thì cũng không hỏi tiếp, chỉ lạnh nhạt nói: “Nàng hiện tại không đi được đâu, an tâm ở chỗ này dưỡng thương đi!”
Noãn Noãn thở dài, đúng vậy, lần này mạng còn nhặt được về, xem ra là không thể đến nơi hẹn rồi, nhưng…
“Ta sẽ đợi nàng trở về!” Bên tai đột nhiên vang lên lời này cùng ánh mắt quật cường của Long Khê, không biết đứa bé kia…
“Có thể gọi Vân Ế đi vào không, ta muốn thuốc này thêm một ít dược!” Noãn Noãn nhỏ giọng yêu cầu.
Kim Ưng gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài. Một hồi sau Vân Ế đi vào, xem ra tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Noãn Noãn nói một phương thuốc, Vân Ế hưng phấn trợn tròn mắt: “Thật sự là lợi hại, làm sao ngươi có thể nghĩ tới phương thuốc này? Nếu sử dụng thì thân thể của ngươi có thể hồi phục trước nửa tháng đó!”
Noãn Noãn cười cười: “Nó có ở trong sách thuốc của ngươi, ta chỉ hiểu được nội dung của nó mà thôi!”
Vân Ế giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự khâm phục, sau đó đang định đi ra ngoài thì đột nhiên Noãn Noãn gọi hắn lại: “Có thể đưa Đạm Cúc ở dưới chân núi lên gặp ta một chút không? Đã lâu không thấy, ta rất nhớ nàng ấy!”
Vân Ế gật đầu một cái, xoay người đi ra cửa.
Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thông báo với Long Khê mới được, ngộ nhỡ đứa bé này vẫn còn đợi…
※
Ngoại ô Đô thành, đêm khuya.
Một đống lửa trở thành điểm sáng duy nhất trong đêm đông rét lạnh.
Long Khê lạnh lùng đứng, ngước đầu nhìn sao trên trời. Đã qua hai canh giờ ước định, nhưng vẫn không thấy Noãn Noãn xuất hiện.
Môi anh đào uất ức nâng lên, tầm mắt cô đơn rũ xuống, che dấu đôi mắt lưu ly, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi giống như một pho tượng trong gió, cả người cô đơn khiến cho người ta đau lòng.
Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái, tiến lên nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta trở về thôi!”
“Không!” Long Khê đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy quật cường: “Ta phải chờ Noãn Noãn trở lại, nhất định Noãn Noãn sẽ trở về! Các ngươi cũng không thể trở về, nếu như các ngươi trở về, phụ hoàng nhất định sẽ biết việc này. Hắn sẽ tổn thương Noãn Noãn!”
Phượng Phiên cùng Long cẩm nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ ngài quá ngây thơ rồi, việc thánh hoàng muốn làm, không một ai có thể ngăn cản!”
“Ý của ngươi là…” Long Khê đột nhiên đứng dậy, không dám tin trợn tròn mắt.
“Long Noãn Noãn nếu không để chúng ta sử dụng, vậy cũng chỉ có thể biến mất mà thôi!” Lời nói tàn nhẫn bật ra khỏi môi hai người.
Noãn Noãn thật muốn một cước đạp bay cái tên nam nhân không đứng đắn này đi, nhưng bất đắc dĩ hiện tại không động được, chỉ có thể tức tối nhìn chằm chằm, sử dụng ánh mắt giết chết hắn!
Kim Ưng đột nhiên cười ha ha, xem ra tâm tình vô cùng tốt.
Ngoài cửa phòng, tứ đại mỹ nam liếc nhau một cái, vui buồn lẫn lộn.
Trong đại sảnh, bốn mỹ nam ngồi thành hàng ngang, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là Phong Tễ mở miệng trước: “Vân Vụ, nơi này có ngươi là người ổn trọng nhất, ngươi nói trước đi, tình huống bây giờ nên xử lý thế nào? Vẫn muốn che giấu sự thật sao?”
“Đúng vậy, lão đại đây là đang tự lừa mình dối người!” Lôi Đình tức giận vỗ bàn.
Vân Vụ nhíu nhíu mày: “Lão đại tự có chừng mực, ta tin hắn nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết, các ngươi không cần lo vô ích!”
Vân Ế không nói lời nào, chỉ nhắm chặt mắt lại. Ba ngày ba đêm đâu chỉ có Kim Ưng không chợp mắt.
Vân Vụ khoát khoát tay, ý bảo hai người nhỏ giọng một chút đừng đánh thức Vân Ế.
“Anh hùng không thể qua ải mỹ nhân, ta thấy cửa ải này lão đại khó qua lắm. Hắn đối xử tốt với Noãn Noãn thì như thế nào, một khi thân phận thật sự bị lộ…” Phong Tễ vẫn cảm thấy hết sức lo lắng.
Lôi Đình gật đầu một cái, đột nhiên nghe Vân Vụ lớn tiếng kêu lên: “Vậy thì thật thảm, Long Noãn Noãn đã dùng hết dược liệu quý giá nhất của Kim Ưng môn, nếu như không trở thành Môn chủ phủ nhân, lần này chúng ta lỗ to rồi!”
Phong Tễ cùng Lôi Đình liếc nhau một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Xem ra hai người này đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!
Noãn Noãn nhìn nam nhân nằm ở bên cạnh, hô hấp đều đều chứng tỏ hắn đã ngủ say, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất.
Noãn Noãn thở phào một cái, người có thể vừa cười vừa ngủ thật đúng là hiếm thấy, chỉ là… nhìn mặt nạ hoàng kim trên mặt của hắn, đột nhiên Noãn Noãn có một khát vọng. Nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của nam nhân này!
Chân khí trong cơ thể vẫn như mớ bòng bong, tay chân không thể động đậy. Noãn Noãn nháy nháy mắt, không nhịn được có chút sốt ruột. Đây chính là cơ hội tốt nhất.
Trong khi Noãn Noãn nóng lòng muốn lấy mặt nạ ra, đột nhiên, một mùi hương hoa mai bay qua mũi nàng. Nàng sững sờ, mùi hương quen thuộc này khiến cho nàng lập tức nghĩ tới một người. Làm sao có thể, trên người của Kim Ưng làm sao có thể… Chuyển mắt qua nhìn xung quanh, rốt cuộc thấy ở trong góc phòng có một gốc cây mai đang nở rộ. Noãn Noãn thấy buồn cười, cười mình quá mức nhạy cảm, trước kia không phải đã sớm phủ nhận phỏng đoán đó ư? Bây giờ làm sao lại nghi ngờ?
Thương thế thực sự quá nặng, qua một lúc nữa, Noãn Noãn có chút không chống đỡ nổi. Hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, rốt cuộc, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh chỉ có một màu đen, chắc đã khuya lắm rồi. Đôi tay có lực siết thật chặt lấy eo nàng, khuôn mặt nam nhân tựa sát vào mặt nàng. Dường như có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của hắn.
Kim Ưng đã bỏ mặt nạ ra? Noãn Noãn vui mừng, gian nan chuyển mắt muốn nhìn rõ hơn, nhưng ban đêm lại quá tối. Trước mắt nàng là một mảng tối tăm, cái gì cũng không nhìn thấy.
Vậy chờ đến sáng rồi nhìn vậy! Noãn Noãn liều mạng gắng sức để mình không chìm tiếp vào giấc ngủ, nhưng cái ôm trong ngực nam nhân giống như có một loại ma lực, lại khiến nàng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Sau khi tỉnh lại, trong mũi tràn ngập mùi cháo thơm. Mấy ngày đói bụng làm Noãn Noãn nhanh chóng mở mắt, cảm thấy thân thể mình đã có một chút hơi sức, quan trọng nhất là bụng đói đang réo lên ầm ĩ.
Kim Ưng đứng ở bên giường, bưng một chén cháo nóng, dụ hoặc nàng: “Muốn ăn không?”
Noãn Noãn gật đầu một cái, đột nhiên phát hiện tay chân đã có chút khí lực.
Kim Ưng nâng nàng dậy tựa vào đầu giường, đưa tay bưng bát cháo lên, múc một muỗng thổi thổi, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ mới đưa đến bên môi Noãn Noãn.
Noãn Noãn há mồm, hương cháo thơm lừng tràn ngập trong miệng, nhai một chút, quả thực rất là thỏa mãn.
Kim Ưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của nàng thì khẽ cười, tiếp tục bón từng miếng từng miếng một, kiểm soát thời gian rất rốt, mỗi lần Noãn Noãn vừa nuốt xuống, hắn liền đưa đến bên miệng.
Một bát cháo rất nhanh thấy đáy, Noãn Noãn hạnh phúc thở ra một hơi, tựa đầu vào giường, thưởng thức hương vị còn đọng lại.
Kim Ưng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
“Cảm thấy thân thể ra sao rồi? Nàng cũng là đại phu nên chắc là hiểu thân thể của mình hơn ai hết!” Kim Ưng để chén cháo xuống hỏi.
Không sai, Noãn Noãn so với bất cứ người nào hiểu rõ thân thể mình hơn. Lần này, nàng có thể sống lại thật sự là vô cùng may mắn. Nội tạng bị thương, nếu như không phải được Hộ Long ngân quang che chở tâm mạch thì sợ rằng…
“Không chết được! Chỉ là…” Noãn Noãn nhìn ánh mặt trời bên ngoài đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Hôm nay là ngày mấy?”
Kim Ưng đáp lời xong thì Noãn Noãn đột nhiên lớn tiếng kêu: “Thảm thảm, ta hẹn với Long Khê hôm qua gặp mặt ở quan ngoại Đô thành, hắn nhất định cho là ta không giữ lời hứa!”
Kim Ưng nhíu nhíu mày, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Long Khê? Ai là Long Khê?”
Noãn Noãn ngẩn ra, lúc này mới ý thức được mình nói lỡ miệng, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Kim Ưng thấy nàng không muốn trả lời thì cũng không hỏi tiếp, chỉ lạnh nhạt nói: “Nàng hiện tại không đi được đâu, an tâm ở chỗ này dưỡng thương đi!”
Noãn Noãn thở dài, đúng vậy, lần này mạng còn nhặt được về, xem ra là không thể đến nơi hẹn rồi, nhưng…
“Ta sẽ đợi nàng trở về!” Bên tai đột nhiên vang lên lời này cùng ánh mắt quật cường của Long Khê, không biết đứa bé kia…
“Có thể gọi Vân Ế đi vào không, ta muốn thuốc này thêm một ít dược!” Noãn Noãn nhỏ giọng yêu cầu.
Kim Ưng gật đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài. Một hồi sau Vân Ế đi vào, xem ra tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Noãn Noãn nói một phương thuốc, Vân Ế hưng phấn trợn tròn mắt: “Thật sự là lợi hại, làm sao ngươi có thể nghĩ tới phương thuốc này? Nếu sử dụng thì thân thể của ngươi có thể hồi phục trước nửa tháng đó!”
Noãn Noãn cười cười: “Nó có ở trong sách thuốc của ngươi, ta chỉ hiểu được nội dung của nó mà thôi!”
Vân Ế giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự khâm phục, sau đó đang định đi ra ngoài thì đột nhiên Noãn Noãn gọi hắn lại: “Có thể đưa Đạm Cúc ở dưới chân núi lên gặp ta một chút không? Đã lâu không thấy, ta rất nhớ nàng ấy!”
Vân Ế gật đầu một cái, xoay người đi ra cửa.
Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thông báo với Long Khê mới được, ngộ nhỡ đứa bé này vẫn còn đợi…
※
Ngoại ô Đô thành, đêm khuya.
Một đống lửa trở thành điểm sáng duy nhất trong đêm đông rét lạnh.
Long Khê lạnh lùng đứng, ngước đầu nhìn sao trên trời. Đã qua hai canh giờ ước định, nhưng vẫn không thấy Noãn Noãn xuất hiện.
Môi anh đào uất ức nâng lên, tầm mắt cô đơn rũ xuống, che dấu đôi mắt lưu ly, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi giống như một pho tượng trong gió, cả người cô đơn khiến cho người ta đau lòng.
Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái, tiến lên nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chúng ta trở về thôi!”
“Không!” Long Khê đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy quật cường: “Ta phải chờ Noãn Noãn trở lại, nhất định Noãn Noãn sẽ trở về! Các ngươi cũng không thể trở về, nếu như các ngươi trở về, phụ hoàng nhất định sẽ biết việc này. Hắn sẽ tổn thương Noãn Noãn!”
Phượng Phiên cùng Long cẩm nhìn nhau, rốt cuộc cũng không nhịn được nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ ngài quá ngây thơ rồi, việc thánh hoàng muốn làm, không một ai có thể ngăn cản!”
“Ý của ngươi là…” Long Khê đột nhiên đứng dậy, không dám tin trợn tròn mắt.
“Long Noãn Noãn nếu không để chúng ta sử dụng, vậy cũng chỉ có thể biến mất mà thôi!” Lời nói tàn nhẫn bật ra khỏi môi hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook