Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
-
Chương 58: Rời khỏi hoàng cung
Editor: nhuandong
Beta: thuyvu115257
Noãn Noãn không biết giải thích thế nào, hơn nữa hình như Mộ Dung Thánh Ly đã hiểu lầm. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng chẳng phải như hắn ta nghĩ.
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng nằm trên giường. Trải qua hai ngày hôn mê, người đã gầy đi rất nhiều, gương mặt lõm xuống, cảm giác hơi thở vắng lặng quá mức. Ở cổ đại này không truyền được chất dinh dưỡng, Noãn Noãn chỉ có thể dùng nước muối hoặc lá chè, thay phiên bổ sung dưỡng chất mà cơ thể Mộ Dung Thánh Anh cần.
Mộ Dung Thánh Ly vẫn bám thật chặt, không e ngại bất kỳ lời đồn đại nào. Mặt khác, mấy ngày nay Mộ Dung Thánh Anh hôn mê, triều chính hoàn toàn do Mộ Dung Thánh Ly khống chế. Hơn nữa lấy lý do quang minh chính đại thủ hộ huynh trưởng. Dù khắp thiên hạ đều biết lòng hắn bất chính, nhưng cũng không có người nào dám đứng ra.
Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, lúc này Noãn Noãn đang dìu Mộ Dung Thánh Anh lên, đút nước muối cho hắn.
“Những công việc này hoàn toàn có thể để cung nữ làm, muội đi nghỉ ngơi đi!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Noãn Noãn yên lặng, mặc dù biết Mộ Dung Thánh Ly hiểu lầm, nhưng ở trong thời khắc mấu chốt này, nàng không muốn tranh luận gì với Mộ Dung Thánh Ly, mà cũng không còn hơi sức đâu để tranh luận.
Đắp chăn giúp Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn ngồi ở trước bậc thềm thở dốc.
Mộ Dung Thánh Ly tiến lên, đứng ở bên người nàng, sau đó nhướng mày, trực tiếp ngồi xuống, nhìn gò má Noãn Noãn: “Ta chưa từng biết muội còn đối xử dịu dàng như vậy với hắn!”
Noãn Noãn chuyển con mắt nhìn Mộ Dung Thánh Ly: “Hiện tại Mộ Dung Thánh Anh rất nguy hiểm, lại nói ngài là đệ đệ của hắn ta, chẳng lẽ ngài không thể…”
“Không thể!” Mộ Dung Thánh Ly co mắt lại, trong mắt nổi lên một tầng huyết sắc mỏng manh, cằm nhọn như một lưỡi đão khẽ nâng lên, khóe môi hiện lên một nụ cười quỷ quyệt âm trầm, chậm rãi mở miệng nói: “Nghĩ đến ba năm hơn một ngàn ngày đêm, muội sống chung với hắn lâu như vậy, ta liền…”
“Ngài sợ?” Noãn Noãn cười khẽ: “Mộ Dung Thánh Ly quyền khuynh triều dã, Hoàng thượng cũng không để trong mắt, Thánh Nguyên vương gia còn sợ gì?”
Mộ Dung Thánh Ly kéo tay Noãn Noãn lại: “Đúng, đối mặt với kẻ địch hung ác, đối mặt với nhiều kẻ địch hơn nữa, ta đều không sợ. thậm chí ngay cả chân mày cũng sẽ không nhíu. Nhưng đối mặt với Noãn Noãn muội, ta chính là một kẻ hèn nhát. Nếu ta là một nam nhân mà nói lúc ấy sẽ không nên nghe lời muội, cho dù chết cũng sẽ không để muội vào cung!”
Noãn Noãn trực tiếp đẩy hắn ra, xem ra có một số việc, nàng không thể nói rõ rồi!
“Mộ Dung Thánh Ly, có lẽ ngài hiểu lầm, ta muốn rời khỏi hoàng cung, cũng không đại biểu ta nhớ tới chuyện lúc trước, hoặc là muốn tiếp tục duyên phận với ngài. Ta chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. Hoàng cung này quá áp lực, lễ tiết thì rườm rà, bầu không khí thì rất khó chịu, thực sự không thích hợp với tính cách của ta!” Noãn Noãn thờ ơ mở miệng, lẳng lặng chờ phản ứng của Mộ Dung Thánh Ly.
Nam nhân yên lặng, hồi lâu, hắn yếu ớt cười một tiếng: “Ta còn tưởng rằng muội đang gạt ta, mất trí nhớ là gạt ta, bởi vì còn vật mà muội muốn tìm, cho nên mới giả vờ tốt với hắn. Thì ra tất cả đều là thật, muội…”
Noãn Noãn kiên định gật đầu một cái: “Mộ Dung Thánh Ly, ta xác định rõ cho ngài biết, ta thực sự mất trí nhớ. Hơn nữa, cả đời này vĩnh viễn sẽ không nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây. Hiện tại đứng trước ngài là một Long Noãn Noãn hoàn toàn mới! Nói đến đây, nếu như ngài không muốn dẫn ta rời đi, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác!”
“Không, ta muốn mang muội rời khỏi, vẫn là câu nói kia, mặc kệ muội mất trí nhớ, hay là đổi người. Thân thể này là Noãn Noãn, ta sẽ bảo vệ, vĩnh viễn đều bảo vệ!” Mộ Dung Thánh Ly kiên quyết mở miệng.
Noãn Noãn thở dài, cảm thấy mệt mỏi, nằm im trên giường ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Thánh Ly vẫn ngồi như vậy, cho đến khi trời sáng phải lâm triều mới rời khỏi.
Nam tử nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, ghé mắt nhìn dung nhan nữ tử đang ngủ say trên giường, ánh mắt tối sầm lại.
Mặc kệ ra sao, tim của hắn không thể dao động, không thể dao động!
Mộ Dung Thánh Anh đã tỉnh lại, người trên dưới trong hoàng cung đều vui sướng, chạy khắp nơi thông báo.
Lại qua một ngày, đợi thân thể Mộ Dung Thánh Anh dần dần chuyển biến tốt, Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Ly ước định thời gian, chuẩn bị xuất cung.
Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn thay một bộ quần áo của thị vệ, sau đó sắp xếp qua loa quần áo của mình, chỉ mang nhiều đồ trang sức cùng đồ cổ. Rời khỏi hoàng cung, muốn sống ở bên ngoài, bạc dĩ nhiên là thứ không thể thiếu!
Đạm Cúc yên lặng nhìn Noãn Noãn dọn dẹp, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn: “Nương nương, xin người mang Đạm Cúc ra khỏi hoàng cung, nương nương đi, tỷ tỷ chết rồi, Đạm Cúc ở trong cung đã không còn bất kỳ người thân nào!”
Noãn Noãn sững sờ, mang theo Đạm Cúc rời khỏi cũng là một ý định không tồi. Mặc dù nàng tới cổ đại này đã mấy tháng, nhưng chưa từng tiếp xúc thật sự với xã hội này. Có Đạm Cúc bên người, dễ dàng làm việc hơn!
“Đạm Cúc, ngươi thực sự muốn rời khỏi hoàng cung sao? Ngươi phải biết, ở bên ngoài chúng ta có thể sống rất khó khăn!” Noãn Noãn trịnh trọng hỏi Đạm Cúc.
“Nương nương, Đạm Cúc xuất thân bần hàn, trước khi vào cung, khó khắn gì mà chưa từng chịu qua. Hoàng cung này mặc dù được ăn ngon, mặc tốt, nhưng là đại viện tường cao, không có tự do, tất cả đều đen tối. Kể từ sau khi tỷ tỷ chết, Đạm Cúc liền nghĩ phải khỏi nhà tù này, nhưng vẫn không có cơ hội. Xin nương nương thành toàn!”
Noãn Noãn gật đầu: “Được, vậy ngươi bí mật đi thu thập một ít đồ, đổi y phục thị vệ. Nhớ, chuyện này không được nói cho bất cứ kẻ nào!”
Đạm Cúc vui sướng đến phát khóc, vội vàng gật đầu, xoay người ra ngoài phòng thu xếp đồ.
Lưng đeo một bọc quần áo nhìn ngắm cung điện một vòng, Noãn Noãn miễn cưỡng nhếch môi. Ở trong hoàng cung này một khoảng thời gian, cũng coi như mở mang kiến thức, thì ra cho dù là Hoàng thượng cũng có chuyện không biết làm thế nào!
Đạm Cúc thu gom rất nhanh những thứ tốt, sau đó trở lại phòng của Noãn Noãn. Thật ra thì Đạm Cúc chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cũng không có tài sản gì, chỉ có mấy bộ y phục đơn giản. Noãn Noãn thấy nàng như thế, liền chọn vài món trang sức không chứa nổi, đặt ở tong tay nải của Đạm Cúc, Đạm Cúc lập tức cảm kích quỳ trên mặt đất.
“Đạm Cúc, chúng ta xuất cung, ta sẽ không còn là nương nương, ngươi cũng không còn là cung nữ. Bởi vì ta, Dạ Đàm chết thảm, mà ta lại không thể báo thù thay nàng ấy. Ta thẹn với ngươi, thẹn với tỷ tỷ của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta chính là tỷ tỷ của ngươi, hai tỷ muội chúng ta tiêu dao giang hồ!” Noãn Noãn giơ cánh tay lên hét to nói.
“Tiêu dao giang hồ?” Đạm Cúc ngẩn ra: “Nương nương sẽ không theo Thánh Nguyên vương gia sao?”
“Không, chúng ta phải sống cuộc sống của chính mình!” Noãn Noãn đã tính trước, nàng tin tưởng rằng, bằng đầu óc cùng y thuật của mình, nhất định có thể thuận buồm xuôi gió lăn lộn ở cổ đại này!
“Được, nương nương đi đâu…” Nhìn thấy Noãn Noãn khoát đầu ngón tay với mình, Đạm Cúc lập tức sửa lời nói: “Tỷ tỷ đi đâu, Đạm Cúc sẽ đi đó. Đạm Cúc và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, bốn biển là nhà!”
“Tốt!” Noãn Noãn gật đầu một cái, đứng dậy nhìn thời gian không còn sớm, không biết tại sao Mộ Dung Thánh Ly còn chưa tới?
Beta: thuyvu115257
Noãn Noãn không biết giải thích thế nào, hơn nữa hình như Mộ Dung Thánh Ly đã hiểu lầm. Nàng muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng chẳng phải như hắn ta nghĩ.
Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Thánh Anh lẳng lặng nằm trên giường. Trải qua hai ngày hôn mê, người đã gầy đi rất nhiều, gương mặt lõm xuống, cảm giác hơi thở vắng lặng quá mức. Ở cổ đại này không truyền được chất dinh dưỡng, Noãn Noãn chỉ có thể dùng nước muối hoặc lá chè, thay phiên bổ sung dưỡng chất mà cơ thể Mộ Dung Thánh Anh cần.
Mộ Dung Thánh Ly vẫn bám thật chặt, không e ngại bất kỳ lời đồn đại nào. Mặt khác, mấy ngày nay Mộ Dung Thánh Anh hôn mê, triều chính hoàn toàn do Mộ Dung Thánh Ly khống chế. Hơn nữa lấy lý do quang minh chính đại thủ hộ huynh trưởng. Dù khắp thiên hạ đều biết lòng hắn bất chính, nhưng cũng không có người nào dám đứng ra.
Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng nhìn Noãn Noãn, lúc này Noãn Noãn đang dìu Mộ Dung Thánh Anh lên, đút nước muối cho hắn.
“Những công việc này hoàn toàn có thể để cung nữ làm, muội đi nghỉ ngơi đi!” Mộ Dung Thánh Ly lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Noãn Noãn yên lặng, mặc dù biết Mộ Dung Thánh Ly hiểu lầm, nhưng ở trong thời khắc mấu chốt này, nàng không muốn tranh luận gì với Mộ Dung Thánh Ly, mà cũng không còn hơi sức đâu để tranh luận.
Đắp chăn giúp Mộ Dung Thánh Anh, Noãn Noãn ngồi ở trước bậc thềm thở dốc.
Mộ Dung Thánh Ly tiến lên, đứng ở bên người nàng, sau đó nhướng mày, trực tiếp ngồi xuống, nhìn gò má Noãn Noãn: “Ta chưa từng biết muội còn đối xử dịu dàng như vậy với hắn!”
Noãn Noãn chuyển con mắt nhìn Mộ Dung Thánh Ly: “Hiện tại Mộ Dung Thánh Anh rất nguy hiểm, lại nói ngài là đệ đệ của hắn ta, chẳng lẽ ngài không thể…”
“Không thể!” Mộ Dung Thánh Ly co mắt lại, trong mắt nổi lên một tầng huyết sắc mỏng manh, cằm nhọn như một lưỡi đão khẽ nâng lên, khóe môi hiện lên một nụ cười quỷ quyệt âm trầm, chậm rãi mở miệng nói: “Nghĩ đến ba năm hơn một ngàn ngày đêm, muội sống chung với hắn lâu như vậy, ta liền…”
“Ngài sợ?” Noãn Noãn cười khẽ: “Mộ Dung Thánh Ly quyền khuynh triều dã, Hoàng thượng cũng không để trong mắt, Thánh Nguyên vương gia còn sợ gì?”
Mộ Dung Thánh Ly kéo tay Noãn Noãn lại: “Đúng, đối mặt với kẻ địch hung ác, đối mặt với nhiều kẻ địch hơn nữa, ta đều không sợ. thậm chí ngay cả chân mày cũng sẽ không nhíu. Nhưng đối mặt với Noãn Noãn muội, ta chính là một kẻ hèn nhát. Nếu ta là một nam nhân mà nói lúc ấy sẽ không nên nghe lời muội, cho dù chết cũng sẽ không để muội vào cung!”
Noãn Noãn trực tiếp đẩy hắn ra, xem ra có một số việc, nàng không thể nói rõ rồi!
“Mộ Dung Thánh Ly, có lẽ ngài hiểu lầm, ta muốn rời khỏi hoàng cung, cũng không đại biểu ta nhớ tới chuyện lúc trước, hoặc là muốn tiếp tục duyên phận với ngài. Ta chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi. Hoàng cung này quá áp lực, lễ tiết thì rườm rà, bầu không khí thì rất khó chịu, thực sự không thích hợp với tính cách của ta!” Noãn Noãn thờ ơ mở miệng, lẳng lặng chờ phản ứng của Mộ Dung Thánh Ly.
Nam nhân yên lặng, hồi lâu, hắn yếu ớt cười một tiếng: “Ta còn tưởng rằng muội đang gạt ta, mất trí nhớ là gạt ta, bởi vì còn vật mà muội muốn tìm, cho nên mới giả vờ tốt với hắn. Thì ra tất cả đều là thật, muội…”
Noãn Noãn kiên định gật đầu một cái: “Mộ Dung Thánh Ly, ta xác định rõ cho ngài biết, ta thực sự mất trí nhớ. Hơn nữa, cả đời này vĩnh viễn sẽ không nhớ lại những chuyện xảy ra trước đây. Hiện tại đứng trước ngài là một Long Noãn Noãn hoàn toàn mới! Nói đến đây, nếu như ngài không muốn dẫn ta rời đi, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp khác!”
“Không, ta muốn mang muội rời khỏi, vẫn là câu nói kia, mặc kệ muội mất trí nhớ, hay là đổi người. Thân thể này là Noãn Noãn, ta sẽ bảo vệ, vĩnh viễn đều bảo vệ!” Mộ Dung Thánh Ly kiên quyết mở miệng.
Noãn Noãn thở dài, cảm thấy mệt mỏi, nằm im trên giường ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Thánh Ly vẫn ngồi như vậy, cho đến khi trời sáng phải lâm triều mới rời khỏi.
Nam tử nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt, ghé mắt nhìn dung nhan nữ tử đang ngủ say trên giường, ánh mắt tối sầm lại.
Mặc kệ ra sao, tim của hắn không thể dao động, không thể dao động!
Mộ Dung Thánh Anh đã tỉnh lại, người trên dưới trong hoàng cung đều vui sướng, chạy khắp nơi thông báo.
Lại qua một ngày, đợi thân thể Mộ Dung Thánh Anh dần dần chuyển biến tốt, Noãn Noãn và Mộ Dung Thánh Ly ước định thời gian, chuẩn bị xuất cung.
Trong Phượng Vũ cung, Noãn Noãn thay một bộ quần áo của thị vệ, sau đó sắp xếp qua loa quần áo của mình, chỉ mang nhiều đồ trang sức cùng đồ cổ. Rời khỏi hoàng cung, muốn sống ở bên ngoài, bạc dĩ nhiên là thứ không thể thiếu!
Đạm Cúc yên lặng nhìn Noãn Noãn dọn dẹp, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Noãn Noãn: “Nương nương, xin người mang Đạm Cúc ra khỏi hoàng cung, nương nương đi, tỷ tỷ chết rồi, Đạm Cúc ở trong cung đã không còn bất kỳ người thân nào!”
Noãn Noãn sững sờ, mang theo Đạm Cúc rời khỏi cũng là một ý định không tồi. Mặc dù nàng tới cổ đại này đã mấy tháng, nhưng chưa từng tiếp xúc thật sự với xã hội này. Có Đạm Cúc bên người, dễ dàng làm việc hơn!
“Đạm Cúc, ngươi thực sự muốn rời khỏi hoàng cung sao? Ngươi phải biết, ở bên ngoài chúng ta có thể sống rất khó khăn!” Noãn Noãn trịnh trọng hỏi Đạm Cúc.
“Nương nương, Đạm Cúc xuất thân bần hàn, trước khi vào cung, khó khắn gì mà chưa từng chịu qua. Hoàng cung này mặc dù được ăn ngon, mặc tốt, nhưng là đại viện tường cao, không có tự do, tất cả đều đen tối. Kể từ sau khi tỷ tỷ chết, Đạm Cúc liền nghĩ phải khỏi nhà tù này, nhưng vẫn không có cơ hội. Xin nương nương thành toàn!”
Noãn Noãn gật đầu: “Được, vậy ngươi bí mật đi thu thập một ít đồ, đổi y phục thị vệ. Nhớ, chuyện này không được nói cho bất cứ kẻ nào!”
Đạm Cúc vui sướng đến phát khóc, vội vàng gật đầu, xoay người ra ngoài phòng thu xếp đồ.
Lưng đeo một bọc quần áo nhìn ngắm cung điện một vòng, Noãn Noãn miễn cưỡng nhếch môi. Ở trong hoàng cung này một khoảng thời gian, cũng coi như mở mang kiến thức, thì ra cho dù là Hoàng thượng cũng có chuyện không biết làm thế nào!
Đạm Cúc thu gom rất nhanh những thứ tốt, sau đó trở lại phòng của Noãn Noãn. Thật ra thì Đạm Cúc chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cũng không có tài sản gì, chỉ có mấy bộ y phục đơn giản. Noãn Noãn thấy nàng như thế, liền chọn vài món trang sức không chứa nổi, đặt ở tong tay nải của Đạm Cúc, Đạm Cúc lập tức cảm kích quỳ trên mặt đất.
“Đạm Cúc, chúng ta xuất cung, ta sẽ không còn là nương nương, ngươi cũng không còn là cung nữ. Bởi vì ta, Dạ Đàm chết thảm, mà ta lại không thể báo thù thay nàng ấy. Ta thẹn với ngươi, thẹn với tỷ tỷ của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta chính là tỷ tỷ của ngươi, hai tỷ muội chúng ta tiêu dao giang hồ!” Noãn Noãn giơ cánh tay lên hét to nói.
“Tiêu dao giang hồ?” Đạm Cúc ngẩn ra: “Nương nương sẽ không theo Thánh Nguyên vương gia sao?”
“Không, chúng ta phải sống cuộc sống của chính mình!” Noãn Noãn đã tính trước, nàng tin tưởng rằng, bằng đầu óc cùng y thuật của mình, nhất định có thể thuận buồm xuôi gió lăn lộn ở cổ đại này!
“Được, nương nương đi đâu…” Nhìn thấy Noãn Noãn khoát đầu ngón tay với mình, Đạm Cúc lập tức sửa lời nói: “Tỷ tỷ đi đâu, Đạm Cúc sẽ đi đó. Đạm Cúc và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, bốn biển là nhà!”
“Tốt!” Noãn Noãn gật đầu một cái, đứng dậy nhìn thời gian không còn sớm, không biết tại sao Mộ Dung Thánh Ly còn chưa tới?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook