Độc Gia Sủng Hôn
-
Chương 60: Bị một tát tai! (1)
Bởi vì chuyện của bạn tốt, cả buổi chiều ngồi trong lớp học nhưng Giang Tâm Đóa không thể nào tập trung tinh thần được, sau khi tan học cô lần nữa đến ký túc xá tìm bạn nhưng vẫn không gặp.
Lúc cô rời đi không lâu thì nhận được tin nhắn của Dung Dung, nói cô tâm tình không tốt, muốn yên tĩnh một mình. Khi Giang Tâm Đóa gọi điện thoại lại thì lại không gọi được vì bên kia đã tắt máy.
Thế nên cô chỉ đành trở về nhà họ Phạm.
Chiếc xe màu đen xa hoa chậm rãi lái vào cổng sắt dẫn vào biệt thự nhà họ Phạm thì chợt dừng lại, người tài xế quay lại nói với Giang Tâm Đóa ở ghế sau, 'Thiếu phu nhân, tôi xuống xem họ có chuyện gì.'
Giang Tâm Đóa cũng nhìn ra ngoài xe, khi thấy hai gương mặt quen thuộc kia, cô vội ngăn lại người tài xế đang định mở cửa bước xuống, 'Họ đến là tìm tôi, tôi xuống xem sao. Chú lái xe vào trước đi.'
Giang Tâm Đóa vừa xuống xe thì đã thấy Giang Tịnh Văn tức giận đùng đùng xông đến níu chặt cánh tay cô, 'Giang Tâm Đóa, cô làm vậy là có ý gì?'
'Buông tôi ra.' Bị Giang Tịnh Văn vô duyên vô cớ bấu đến phát đau, Giang Tâm Đóa chau mày nói.
'Tịnh Văn, buông ra.' Giang phu nhân nhìn con gái lạnh giọng nói. Nơi đây là cổng lớn nhà họ Phạm, Giang Tâm Đóa giờ đã mang thân phận Phạm phu nhân, bọn họ thật sự đắc tội không được.
Nhưng Giang Tịnh Văn lại không lập tức buông tay mà vẫn một vẻ cao ngạo, 'Bảo chị tôi ra gặp chúng tôi.'
Hai mẹ con buổi chiều đến nhà họ Phạm nhưng không phải tìm Giang Tâm Đóa cãi nhau mà bởi vì muốn tìm Giang Tịnh Nhã, người cách đây không lâu bụng mang dạ chửa rời khỏi nhà họ Lâm, hơn nữa giờ án li hôn đang gây náo động khắp giới thượng lưu kia.
Vốn nhà họ Giang và nhà họ Lâm sớm đã như người xa lạ nhưng hôm nay, án li hôn giữa hai đứa con lại liên lụy đến cả hai họ lần nữa.
Luật sư đại diện cho Giang Tịnh Nhã yêu cần chồng cô Lâm Diệu Văn chi trả mười triệu đô Singapore tiền cấp dưỡng sau khi li hôn, hơn nữa còn yêu cầu nhà họ Lâm ký giấy cam kết sau này không nhận lại đứa con trong bụng Giang Tịnh Nhã.
Đứa con trong bụng Giang Tịnh Nhã vốn không phải là điều mà nhà họ Lâm kỳ vọng, hơn nữa giờ họ đã có một đứa cháu gái, muốn sinh mấy đứa mà chẳng được? Cái khó là, họ vốn không muốn trả khoản tiền cấp dưỡng mười triệu kia.
Vì thế nhà họ Lâm công nhiên chỉ trích Giang Tịnh Nhã muốn lợi dụng khoản tiền khổng lồ này để giúp đỡ cho nhà họ Giang, hơn nữa còn ngấm ngầm đồn đãi, Giang Tịnh Nhã gả vào nhà họ Giang nhiều năm như vậy mà không có con, đến hôm nay khi nhân tình của Lâm Diệu Văn mang thai thì bản thân cũng có mang, nói không chừng đứa bé là của người khác, giờ chỉ lợi dụng việc li hôn để vòi tiền...
Lời đồn rất nhanh đã truyền đến tai mỗi một quý phụ, danh viện trong giới thượng lưu, khó chịu nhất đương nhiên là Giang phu nhân và Giang Tịnh Văn, mỗi lần họ đi uống trà hoặc đến spa làm đẹp đều bị họ cười nhạo sau lưng.
Rõ ràng đây là chuyện một mình Giang Tịnh Nhã gây nên, nhưng giờ hai mẹ con họ lại phải gánh chịu hậu quả, cơn tức này bảo họ làm sao nhịn xuống được?
Hôm nay họ đến đây là muốn Giang Tịnh Nhã nhanh chóng xử lý chuyện của mình rồi lập tức rời khỏi Singapore, miễn cho hai mẹ con họ vì chuyện của cô mà thêm mất mặt nữa.
Chỉ tiếc là Giang Tịnh Nhã ỷ vào sự bao che của nhà họ Phạm, không muốn ra gặp bọn họ mà hai mẹ con họ thì không có cách nào xông vào được.
'Nếu như hai người đến tìm chị Tịnh Nhã thì để tôi hỏi chị ấy giúp hai người.' Giang Tâm Đóa đưa tay định rũ tay Giang Tịnh Văn ra nhưng nào ngờ sức của cô ta quá lớn, lại nhất quyết không chịu buông tay, những móng tay được bảo dưỡng kỹ lưỡng hãm sâu vào làn da non mềm nơi cánh tay cô. Đau quá!
'Chị Tịnh Nhã?' Giang Tịnh Văn bởi vì cách xưng hô của Giang Tâm Đóa mà kinh ngạc kêu lên một tiếng, 'Chị của tôi từ lúc nào thì cho phép cô xưng hô như thế hả?'
Giang Tịnh Nhã lúc chưa lấy chồng luôn dựa vào thế con gái lớn nhất trong nhà, lại là con vợ cả nên rất xem thường những đứa em gái khác, thậm chí còn không cho phép họ gọi bằng chị.
Thế mà hôm nay Giang Tâm Đóa lại kêu chị ấy là “chị Tịnh Nhã”??
Sự đời thay đổi thật khó lường!
'Giang Tịnh Văn, cô đủ chưa vậy? Buông tay ra khỏi người tôi.' Giang Tâm Đóa cố nén đau vỗ mạnh lên bàn tay đang bấu chặt lấy tay mình kia.
Trước giờ chưa từng bị ai đánh, tính tình tiểu thư của Giang Tịnh Văn trỗi dậy, lúc cô ta thả tay ra, một tát tay cũng đã theo đó giáng xuống gò má trắng nõn của Giang Tâm Đóa.
'Cô...' Giang Tâm Đóa tuyệt đối không ngờ là Giang Tịnh Văn lại dám ở trước mặt nhiều người ra tay đánh cô một tát tai như vậy, nhất thời không dám tin trừng mắt nhìn Giang Tịnh Văn.
Cô biết trước giờ Giang Tịnh Văn luôn không thích mình, cực kỳ, cực kỳ không thích.
Cô nhớ đã từng đọc trong một quyển sách của một tác giả nổi tiếng người Hồng Kông một câu như thế này, 'Mỗi gia đình đều có người như thế: Một mực xem thường bạn rồi đến khi bạn thành tài thì thống hận bạn cả đời, không phải mối hận giết cha, không phải mối hận đoạt tình yêu nhưng, người đó chỉ mong cho bạn không được sống tốt, thậm chí, không được chết tốt!'
Thái độ của Giang Tịnh Văn đối với cô chính là như vậy. Cô ta không thể chịu được khi thấy Giang Tâm Đóa sống tốt hơn mình. Nhưng Giang Tâm Đóa thì không mấy quan tâm.
Nhưng cô không ngờ cô ta lại dám gây sự trước cửa nhà họ Phạm, hơn nữa còn ra tay đánh mình.
'Sao hở?' Giang Tịnh Văn cười lạnh, 'Giang Tâm Đóa, đừng tưởng cô bây giờ là thiếu phu nhân của nhà họ Phạm thì tôi không dám đánh cô. Tôi nhịn cô lâu lắm rồi. Cô có gì tài giỏi chứ? Chẳng qua chỉ là con của một bà vợ bé thôi, suốt ngày chỉ biết dựa vào một gương mặt xinh đẹp đi khắp nơi quyến rũ đàn ông là giỏi. Giờ lấy được Phạm Trọng Nam cô đắc ý lắm chứ gì?'
'Giang Tịnh Văn, có nổi cơn điên thì về nhà họ Giang mà lên cơn. Đây là nhà họ Phạm, lập tức cút khỏi đây ngay, cút thật xa!'
Nghe quản gia nói Đóa Đóa cùng mẹ và em gái mình trước cổng lớn xảy ra tranh chấp, Giang Tịnh Nhã không yên lòng lập tức chạy ra.
Tính tình của mẹ và em gái cô hiểu hơn ai hết, xảy ra tranh chấp nhất định người chịu thiệt là Đóa Đóa nhưng thật không ngờ, khi cô ôm bụng bầu đi đến nơi thì lại thấy em gái mình dám ra tay đánh người, thế là cô bất chấp mình đang bụng mang dạ chửa, vội rảo bước xông đến, đẩy Giang Tịnh Văn ra.
'Chị Tịnh Nhã, chị chậm thôi, coi chừng động thai.' Giang Tâm Đóa cố nén cơn đau rát từ nơi bị đánh truyền đến, loạng choạng chạy đến bên người Giang Tịnh Nhã đỡ lấy cô, trong lòng bởi vì sự che chở của cô mà thấy thực ấm áp.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ Giang Tịnh Nhã sẽ vì mình mà tức giận với mẹ và em gái ruột của mình đến mức to tiếng đuổi họ đi.
'Giang Tịnh Nhã, chú ý cách ăn nói của con. Mẹ là mẹ của con đấy!' Tạ Lệ Á tức giận chỉ tay vào Giang Tịnh Nhã hùng hổ mắng, 'Nếu con muốn li hôn hoặc muốn làm gì thì cũng là chuyện của riêng con, đừng làm cho mẹ với em gái con cùng cả nhà mất mặt!'
'Nếu như hôm nay hai người đến là vì chuyện này thì con không có gì để nói.' Giang Tịnh Nhã cười lạnh. Đây là mẹ ruột, em ruột của cô đấy sao?
Cô, một người phụ nữ bị chồng ruồng rẫy lại bụng mang dạ chửa thế mà họ không có một lời an ủi động viên, không có một ánh mắt đồng tình chứ đừng nói gì là quan tâm, lo lắng, hơn nữa họ chỉ cảm thấy cô làm cho họ mất mặt.
Nếu đã như vậy thì còn tìm cô làm gì?
'Chị, sao chị lại đi theo cô ta chứ? Bụng mang dạ chửa còn bám theo nhà họ Phạm, còn để luật sư của Phạm thị giúp chị giải quyết vụ án li hôn mất mặt này nữa. Nếu như đã lợi hại như vậy thì ráng lợi hại hơn chút nữa đi, đừng để ai chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Giang chúng ta nói này nói nọ nữa?'
'Người khác nói thế nào chị quản không được nhưng trước giờ chị chưa từng nói một lời nào không hay về nhà họ Giang trước mặt ai cả.' Giang Tịnh Nhã bình tĩnh đáp.
'Chị không có nói nhưng chị ngăn không được miệng của người nhà họ Lâm. Nhất là người phụ nữ đã sinh con cho Lâm Diệu Văn kia. Phiền chị sau này bảo anh ta coi chừng người phụ nữ của mình cho tốt vào. Mặc kệ thế nào, trước khi chính thức li hôn anh ta vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của chị!'
'Anh ta sớm đã không phải rồi, Giang Tịnh Văn!' Giọng Giang Tịnh Nhã thật kiên định, cô đã quyết định đoạn tuyệt hoàn toàn với người đàn ông kia.
'Tốt nhất là không phải. Mẹ với Tịnh Văn không muốn tiếp tục bị tin đồn li hôn của con ảnh hưởng nữa. Cho dù con có li hôn, có làm gì thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Giang chúng ta. Tịnh Nhã, không phải mẹ vô tình mà là xã hội thượng lưu này vô tình như vậy đó. Con cũng đừng trách mẹ.' Tạ Lệ Á nhìn con gái.
'Hai người cứ yên tâm. Cho dù con lang thang đầu đường cũng không trở về tìm hai người đâu.' Giang Tịnh Nhã ngẩng cao đầu, tận lực không để cho mình rơi lệ trước mặt bất kỳ ai.
'Chị Tịnh Nhã, chúng ta vào nhà đi.' Giang Tâm Đóa dìu Giang Tịnh Nhã, dịu giọng nói.
Có một số người, một số chuyện, đã không còn như xưa nữa rồi...
Lúc cô rời đi không lâu thì nhận được tin nhắn của Dung Dung, nói cô tâm tình không tốt, muốn yên tĩnh một mình. Khi Giang Tâm Đóa gọi điện thoại lại thì lại không gọi được vì bên kia đã tắt máy.
Thế nên cô chỉ đành trở về nhà họ Phạm.
Chiếc xe màu đen xa hoa chậm rãi lái vào cổng sắt dẫn vào biệt thự nhà họ Phạm thì chợt dừng lại, người tài xế quay lại nói với Giang Tâm Đóa ở ghế sau, 'Thiếu phu nhân, tôi xuống xem họ có chuyện gì.'
Giang Tâm Đóa cũng nhìn ra ngoài xe, khi thấy hai gương mặt quen thuộc kia, cô vội ngăn lại người tài xế đang định mở cửa bước xuống, 'Họ đến là tìm tôi, tôi xuống xem sao. Chú lái xe vào trước đi.'
Giang Tâm Đóa vừa xuống xe thì đã thấy Giang Tịnh Văn tức giận đùng đùng xông đến níu chặt cánh tay cô, 'Giang Tâm Đóa, cô làm vậy là có ý gì?'
'Buông tôi ra.' Bị Giang Tịnh Văn vô duyên vô cớ bấu đến phát đau, Giang Tâm Đóa chau mày nói.
'Tịnh Văn, buông ra.' Giang phu nhân nhìn con gái lạnh giọng nói. Nơi đây là cổng lớn nhà họ Phạm, Giang Tâm Đóa giờ đã mang thân phận Phạm phu nhân, bọn họ thật sự đắc tội không được.
Nhưng Giang Tịnh Văn lại không lập tức buông tay mà vẫn một vẻ cao ngạo, 'Bảo chị tôi ra gặp chúng tôi.'
Hai mẹ con buổi chiều đến nhà họ Phạm nhưng không phải tìm Giang Tâm Đóa cãi nhau mà bởi vì muốn tìm Giang Tịnh Nhã, người cách đây không lâu bụng mang dạ chửa rời khỏi nhà họ Lâm, hơn nữa giờ án li hôn đang gây náo động khắp giới thượng lưu kia.
Vốn nhà họ Giang và nhà họ Lâm sớm đã như người xa lạ nhưng hôm nay, án li hôn giữa hai đứa con lại liên lụy đến cả hai họ lần nữa.
Luật sư đại diện cho Giang Tịnh Nhã yêu cần chồng cô Lâm Diệu Văn chi trả mười triệu đô Singapore tiền cấp dưỡng sau khi li hôn, hơn nữa còn yêu cầu nhà họ Lâm ký giấy cam kết sau này không nhận lại đứa con trong bụng Giang Tịnh Nhã.
Đứa con trong bụng Giang Tịnh Nhã vốn không phải là điều mà nhà họ Lâm kỳ vọng, hơn nữa giờ họ đã có một đứa cháu gái, muốn sinh mấy đứa mà chẳng được? Cái khó là, họ vốn không muốn trả khoản tiền cấp dưỡng mười triệu kia.
Vì thế nhà họ Lâm công nhiên chỉ trích Giang Tịnh Nhã muốn lợi dụng khoản tiền khổng lồ này để giúp đỡ cho nhà họ Giang, hơn nữa còn ngấm ngầm đồn đãi, Giang Tịnh Nhã gả vào nhà họ Giang nhiều năm như vậy mà không có con, đến hôm nay khi nhân tình của Lâm Diệu Văn mang thai thì bản thân cũng có mang, nói không chừng đứa bé là của người khác, giờ chỉ lợi dụng việc li hôn để vòi tiền...
Lời đồn rất nhanh đã truyền đến tai mỗi một quý phụ, danh viện trong giới thượng lưu, khó chịu nhất đương nhiên là Giang phu nhân và Giang Tịnh Văn, mỗi lần họ đi uống trà hoặc đến spa làm đẹp đều bị họ cười nhạo sau lưng.
Rõ ràng đây là chuyện một mình Giang Tịnh Nhã gây nên, nhưng giờ hai mẹ con họ lại phải gánh chịu hậu quả, cơn tức này bảo họ làm sao nhịn xuống được?
Hôm nay họ đến đây là muốn Giang Tịnh Nhã nhanh chóng xử lý chuyện của mình rồi lập tức rời khỏi Singapore, miễn cho hai mẹ con họ vì chuyện của cô mà thêm mất mặt nữa.
Chỉ tiếc là Giang Tịnh Nhã ỷ vào sự bao che của nhà họ Phạm, không muốn ra gặp bọn họ mà hai mẹ con họ thì không có cách nào xông vào được.
'Nếu như hai người đến tìm chị Tịnh Nhã thì để tôi hỏi chị ấy giúp hai người.' Giang Tâm Đóa đưa tay định rũ tay Giang Tịnh Văn ra nhưng nào ngờ sức của cô ta quá lớn, lại nhất quyết không chịu buông tay, những móng tay được bảo dưỡng kỹ lưỡng hãm sâu vào làn da non mềm nơi cánh tay cô. Đau quá!
'Chị Tịnh Nhã?' Giang Tịnh Văn bởi vì cách xưng hô của Giang Tâm Đóa mà kinh ngạc kêu lên một tiếng, 'Chị của tôi từ lúc nào thì cho phép cô xưng hô như thế hả?'
Giang Tịnh Nhã lúc chưa lấy chồng luôn dựa vào thế con gái lớn nhất trong nhà, lại là con vợ cả nên rất xem thường những đứa em gái khác, thậm chí còn không cho phép họ gọi bằng chị.
Thế mà hôm nay Giang Tâm Đóa lại kêu chị ấy là “chị Tịnh Nhã”??
Sự đời thay đổi thật khó lường!
'Giang Tịnh Văn, cô đủ chưa vậy? Buông tay ra khỏi người tôi.' Giang Tâm Đóa cố nén đau vỗ mạnh lên bàn tay đang bấu chặt lấy tay mình kia.
Trước giờ chưa từng bị ai đánh, tính tình tiểu thư của Giang Tịnh Văn trỗi dậy, lúc cô ta thả tay ra, một tát tay cũng đã theo đó giáng xuống gò má trắng nõn của Giang Tâm Đóa.
'Cô...' Giang Tâm Đóa tuyệt đối không ngờ là Giang Tịnh Văn lại dám ở trước mặt nhiều người ra tay đánh cô một tát tai như vậy, nhất thời không dám tin trừng mắt nhìn Giang Tịnh Văn.
Cô biết trước giờ Giang Tịnh Văn luôn không thích mình, cực kỳ, cực kỳ không thích.
Cô nhớ đã từng đọc trong một quyển sách của một tác giả nổi tiếng người Hồng Kông một câu như thế này, 'Mỗi gia đình đều có người như thế: Một mực xem thường bạn rồi đến khi bạn thành tài thì thống hận bạn cả đời, không phải mối hận giết cha, không phải mối hận đoạt tình yêu nhưng, người đó chỉ mong cho bạn không được sống tốt, thậm chí, không được chết tốt!'
Thái độ của Giang Tịnh Văn đối với cô chính là như vậy. Cô ta không thể chịu được khi thấy Giang Tâm Đóa sống tốt hơn mình. Nhưng Giang Tâm Đóa thì không mấy quan tâm.
Nhưng cô không ngờ cô ta lại dám gây sự trước cửa nhà họ Phạm, hơn nữa còn ra tay đánh mình.
'Sao hở?' Giang Tịnh Văn cười lạnh, 'Giang Tâm Đóa, đừng tưởng cô bây giờ là thiếu phu nhân của nhà họ Phạm thì tôi không dám đánh cô. Tôi nhịn cô lâu lắm rồi. Cô có gì tài giỏi chứ? Chẳng qua chỉ là con của một bà vợ bé thôi, suốt ngày chỉ biết dựa vào một gương mặt xinh đẹp đi khắp nơi quyến rũ đàn ông là giỏi. Giờ lấy được Phạm Trọng Nam cô đắc ý lắm chứ gì?'
'Giang Tịnh Văn, có nổi cơn điên thì về nhà họ Giang mà lên cơn. Đây là nhà họ Phạm, lập tức cút khỏi đây ngay, cút thật xa!'
Nghe quản gia nói Đóa Đóa cùng mẹ và em gái mình trước cổng lớn xảy ra tranh chấp, Giang Tịnh Nhã không yên lòng lập tức chạy ra.
Tính tình của mẹ và em gái cô hiểu hơn ai hết, xảy ra tranh chấp nhất định người chịu thiệt là Đóa Đóa nhưng thật không ngờ, khi cô ôm bụng bầu đi đến nơi thì lại thấy em gái mình dám ra tay đánh người, thế là cô bất chấp mình đang bụng mang dạ chửa, vội rảo bước xông đến, đẩy Giang Tịnh Văn ra.
'Chị Tịnh Nhã, chị chậm thôi, coi chừng động thai.' Giang Tâm Đóa cố nén cơn đau rát từ nơi bị đánh truyền đến, loạng choạng chạy đến bên người Giang Tịnh Nhã đỡ lấy cô, trong lòng bởi vì sự che chở của cô mà thấy thực ấm áp.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ Giang Tịnh Nhã sẽ vì mình mà tức giận với mẹ và em gái ruột của mình đến mức to tiếng đuổi họ đi.
'Giang Tịnh Nhã, chú ý cách ăn nói của con. Mẹ là mẹ của con đấy!' Tạ Lệ Á tức giận chỉ tay vào Giang Tịnh Nhã hùng hổ mắng, 'Nếu con muốn li hôn hoặc muốn làm gì thì cũng là chuyện của riêng con, đừng làm cho mẹ với em gái con cùng cả nhà mất mặt!'
'Nếu như hôm nay hai người đến là vì chuyện này thì con không có gì để nói.' Giang Tịnh Nhã cười lạnh. Đây là mẹ ruột, em ruột của cô đấy sao?
Cô, một người phụ nữ bị chồng ruồng rẫy lại bụng mang dạ chửa thế mà họ không có một lời an ủi động viên, không có một ánh mắt đồng tình chứ đừng nói gì là quan tâm, lo lắng, hơn nữa họ chỉ cảm thấy cô làm cho họ mất mặt.
Nếu đã như vậy thì còn tìm cô làm gì?
'Chị, sao chị lại đi theo cô ta chứ? Bụng mang dạ chửa còn bám theo nhà họ Phạm, còn để luật sư của Phạm thị giúp chị giải quyết vụ án li hôn mất mặt này nữa. Nếu như đã lợi hại như vậy thì ráng lợi hại hơn chút nữa đi, đừng để ai chỉ chỉ trỏ trỏ vào nhà họ Giang chúng ta nói này nói nọ nữa?'
'Người khác nói thế nào chị quản không được nhưng trước giờ chị chưa từng nói một lời nào không hay về nhà họ Giang trước mặt ai cả.' Giang Tịnh Nhã bình tĩnh đáp.
'Chị không có nói nhưng chị ngăn không được miệng của người nhà họ Lâm. Nhất là người phụ nữ đã sinh con cho Lâm Diệu Văn kia. Phiền chị sau này bảo anh ta coi chừng người phụ nữ của mình cho tốt vào. Mặc kệ thế nào, trước khi chính thức li hôn anh ta vẫn là người chồng danh chính ngôn thuận của chị!'
'Anh ta sớm đã không phải rồi, Giang Tịnh Văn!' Giọng Giang Tịnh Nhã thật kiên định, cô đã quyết định đoạn tuyệt hoàn toàn với người đàn ông kia.
'Tốt nhất là không phải. Mẹ với Tịnh Văn không muốn tiếp tục bị tin đồn li hôn của con ảnh hưởng nữa. Cho dù con có li hôn, có làm gì thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Giang chúng ta. Tịnh Nhã, không phải mẹ vô tình mà là xã hội thượng lưu này vô tình như vậy đó. Con cũng đừng trách mẹ.' Tạ Lệ Á nhìn con gái.
'Hai người cứ yên tâm. Cho dù con lang thang đầu đường cũng không trở về tìm hai người đâu.' Giang Tịnh Nhã ngẩng cao đầu, tận lực không để cho mình rơi lệ trước mặt bất kỳ ai.
'Chị Tịnh Nhã, chúng ta vào nhà đi.' Giang Tâm Đóa dìu Giang Tịnh Nhã, dịu giọng nói.
Có một số người, một số chuyện, đã không còn như xưa nữa rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook