Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
-
Chương 77
Thần tháp: Ảo cảnh Tinh Linh
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm tay mình, trông nó rất bình thường.
.
“Tay em làm sao vậy?” Tiếng Tu truyền tới từ bên cạnh. “Từ hôm qua em cứ luôn nhìn tay mình.”
.
Đỗ Trạch vươn tay, ngón tay lướt qua lòng bàn tay Tu, sau đó xuyên qua những khe hở — Cậu xiết chặt tay Tu, hai lòng bàn tay tương khít, mười ngón đan vào nhau.
.
Không trong suốt cũng không có hư ảnh, sự việc ngày hôm qua chỉ như ảo giác.
.
Đỗ Trạch chân thành kỳ vọng đó là ảo giác, hoặc là do không gian không ổn định nên mới dẫn đến tình huống đó. Dù sao thì tay cậu chỉ trở thành hư ảo một chốc ngay khi quay về đại sảnh, trước khi có ai đó kịp phát hiện thì đã bình thường lại. Đỗ Trạch tìm đủ lý do để tự an ủi mình, nhưng vừa nhớ lại bức hình ở hành lang không-thời gian, máu trong cơ thể như đông lại.
.
—— Ngươi sẽ mãi mãi không tìm thấy y!
.
Cậu sẽ biến mất ư…
.
Không phải bị cướp đi, không phải bị che giấu, mà là chân chính biến mất khỏi thế giới này.
.
—— Trở thành thần tối cao thì sao chứ! Cả thế giới chỉ còn lại một mình ngươi!
.
Đỗ Trạch nắm chặt tay Tu, xúc động thốt ra một câu: “——” Đừng lên tháp nữa.
.
Không âm thanh nào được phát ra. Đỗ Trạch cắn môi, khi nói ra chân tướng của thế giới này sẽ bị cấm ngôn, khi nói ra tình tiết có thể ảnh hướng đến sau này cũng sẽ bị cấm ngôn. Thế lực vô hình như ra oai ngay trước mắt cậu: cậu không phải nhân vật chính, không thể làm chủ tình tiết; cậu không phải tác giả, không thể thay đổi tình tiết; cậu chỉ là một độc giả, chỉ có thể bàng quan trước những tình tiết.
.
Thấy ánh mắt quan tâm từ Tu, Đỗ Trạch há miệng thở dốc, câu duy nhất có thể bật ra khỏi miệng cũng chỉ là: “… Chúng ta sẽ nhanh chóng, tiến tới tầng thứ năm.”
.
Chắc Tu cho rằng Đỗ Trạch nhìn tay là vì đang tính toán, hắn mỉm cười gật đầu. “Ừ, vào thôi.”
.
Đỗ Trạch được Tu dắt tay tiến vào cánh cửa. Khi bị ánh sáng bao trùm, Đỗ Trạch chỉ mải mê suy nghĩ: xét từ bức hình đã thấy trong hành lang không-thời gian, đối với sự biến mất của cậu, Thần Sáng Thế chắc chắn là người hiểu rõ nhất.
.
Cậu không thể ngăn cản Tu thành thần, cho nên cậu phải chóng tìm được nguyên nhân biến mất của mình.
.
Còn chưa mở mắt, Đỗ Trạch đã nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạt. Cậu cảm thấy mình đang đạp lên một tấm thảm mềm mại như bọt biển. Đỗ Trạch cúi đầu, phát hiện đó là một lớp rêu dày điểm xuyết lân quang, dẫm một cái là lại lún xuống rất thoải mái. Những đốm huỳnh quang bay lượn trong bóng đêm. Đỗ Trạch ngẩng đầu và thấy được trên bầu trời đêm đó là một mặt trăng rất lớn. Theo bản năng, cậu liếc lượng pin trên tai nghe, dựa vào đó có thể biết hiện giờ đang là buổi sáng, màn đêm này chắc là phông màn của phó bản.
.
Bốn phía tràn ngập sương sáng đầy kỳ ảo, tuy đang là buổi tối, nhưng khung cảnh xung quanh đều có thể thấy rất rõ ràng. Từng cái cây cao cao dệt nên một bức tường, lan rộng tới vô hạn. Nơi họ đang đứng có vẻ là cửa vào của mê cung cây. Trên bức tường cây đối diện có một tấm biển treo lơ lửng, mọi người đều tiến sát lại để xem, ngoại trừ Đỗ Trạch và Ariel, những người khác không thể hiểu được những ký tự rườm rà đó có nghĩa là gì.
.
Đó là tiếng Tinh Linh.
.
【Kẻ mạo hiểm thân ái, đây làảo cảnh Tinh Linh.
.
Ngươi chỉ cần bước vào cửa mê cung thì sẽ đến được đất nước Tinh Linh, không nên làm những chuyện thừa thãi.
.
Trong mê cung chất chứa nguy hiểm, trang bị trong rương bảo có thể trợ giúp cho ngươi.
.
Chú ý dây leo.】
.
Đỗ Trạch dịch chữ trên tấm biển cho những người khác, Tu nghe câu cuối cùng xong thì đột ngột hỏi: “Dây leo?”
.
Ai cũng thấy mù mờ, kể cả Ariel cũng thế. Rương bảo mà tấm biển nhắc tới nằm ngay bên dưới và bị Enoch nhanh tay mở ra, trong đó có một cây cung và nhiều mũi tên. Enoch lấy cung ra, tùy tiện kéo kéo.
.
“Cái chuôi cung này còn chẳng bằng đoản kiếm của ta!” Enoch lại rút ra một mũi tên. Gã hơi ngạc nhiên khi phát hiện mũi tên được làm từ thủy ngân. “Hây! Mũi tên này không tồi chút nào.”
.
Trong đám người chỉ có Ariel là biết dùng cung, bởi vậy những thứ đó được giao cho Ariel. Đỗ Trạch lại đọc tấm biển một lần nữa, căn cứ theo thông tin mà nó cung cấp, dễ dàng nhận ra đây là phó bản Tinh Linh. Lần này, thần tháp rất hào phóng phơi bày cách thức vượt ải, thậm chí còn tốt bụng cung cấp trang bị cho họ. Tên ngốc nào đó bị thần tháp ngược thành M không thể không nghi ngờ — Mê cung trong phó bản này chẳng lẽ không khó?
.
“More,” Tu mở miệng: “Ngươi bay lên xem toàn cảnh.”
.
Đỗ Trạch thấm thía cái gì gọi là chênh lệch, lúc cậu đang bình tĩnh tự hỏi về mê cung thì manh chủ đã nghĩ ra một cách qua cửa nhanh (gian) chóng (lận).
.
Thấy ngu chưa, ông đây bay đó ~
.
More hóa thành hình rồng, giương rộng đôi cánh. Nhưng khi More bay lên, mê cung dệt từ cây bất ngờ nâng cao —— Hắc Long bay càng cao, nó cũng sẽ nâng càng cao. More phun lửa vào tường cây, nhưng ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không dấy lên nổi. Không cần phải thí nghiệm, ai ai cũng biết, tường cây này có trạng thái vô địch, miễn dịch với mọi công kích.
.
Không thể làm bừa, vậy thì đành phải xông vào cửa thôi.
.
Trong mê cung không có tiểu quái nào, con đường rất rộng, mười người chen vào vẫn dư dả. Đỗ Trạch dẫm lên lớp rêu điểm lân quang, đi trong mê cung được tạo nên từ cây, mọi thứ xung quanh đều được một vầng sáng êm dịu phủ kín. Nếu nơi này không phải là thần tháp tràn ngập hiểm nguy thì đi trong này đúng thật là việc rất đáng hưởng thụ. Mở đầu một phó bản lúc nào cũng nhẹ nhàng, họ đi được một đoạn đường thì gặp ngã rẽ thứ nhất.
.
Bây giờ là khảo nghiệm nhân phẩm. Đỗ Trạch vừa định xin giúp đỡ từ nhân vật chính Tu, bỗng thấy Ariel ngồi xuống nơi một lối đi, dường như đang cẩn thận quan sát thứ gì đó. Không đợi những người khác đến gần, Ariel hưng phấn đứng lên, chỉ vào cọng cỏ được tết lại bên một gốc cây và diễn tả tiếng Tinh Linh với Đỗ Trạch.
.
“Cô ấy nói, đi bên phải.” Đỗ Trạch phiên dịch cho Ariel: “Ở đây có ký hiệu.”
.
Căn cứ theo lời nói của Ariel, nút thắt cỏ này là ký hiệu thường dùng để chỉ đường rừng của Tinh Linh tộc, nó cho biết đằng trước có thứ gì. Đỗ Trạch nhịn không được muốn gọi Ariel là tiểu thiên sứ — có tiểu thiên sứ, mẹ không cần phải lo cậu lạc đường trong rừng.
.
Nhờ công của công chúa Tinh Linh, họ như đi dạo trong mê cung Tinh Linh. Mỗi lần Đỗ Trạch vui mừng, thần tháp sẽ hất cho cậu một gáo nước lạnh, cho cậu biết hiện thực tàn khốc đến mức nào. Khi đoàn người vượt qua ngã rẽ thứ ba, Tu đột ngột dừng bước, cảnh giác nhìn về sau.
.
Cho dù lòng bàn chân dẫm lên lớp rêu rất dày, Đỗ Trạch cũng có thể cảm nhận được tiếng vang ầm ầm chấn động truyền tới từ phương xa, như một con mãnh thú vừa thức giấc, hùng hổ lao tới hướng của họ. Không lâu sau, Đỗ Trạch thấy được thứ gọi là… “Chú ý dây leo”.
.
Nhìn dây leo ùn ùn kéo đến tựa như thác lũ vỡ đê, Đỗ Trạch cùng với các bạn nhỏ thân mến ngây người. Tu phản ứng nhanh nhất, hắn quyết đoán sử dụng ma pháp hệ hỏa: “Hỏa Tường Thuật!”
.
Năm bức tường lửa cao ba thước rực lên. Đối mặt với tường lửa cháy hừng hực, dây leo không hề e sợ, chúng nhanh chóng xuyên qua bức tường lửa thứ nhất. Nguyên tố hỏa nhảy nhót chẳng những không tạo ra thương tổn cho dây leo, ngược lại còn làm số nhánh dây leo tăng vọt. Tu tinh mắt phát hiện điều này, hắn lập tức triệt tiêu bốn bức tường lửa phía sau, cảnh báo với những người khác: “Đừng dùng ma pháp, nó sẽ hút đấy!”
.
Một nhánh dây leo xông vào đầu tiên có xúc tua dày xoắn tới mọi người, Verl khẽ kêu một tiếng, cùng Elise chặt đứt nó. Trước mọi ánh mắt hãi hùng, dây leo đã bị cắt đứt phút chốc mọc ra một đầu nhọn, phục hồi nguyên dạng.
.
Càng lúc càng nhiều dây leo lao tới, bởi vì đang ở nơi không tiện, More không thể hóa thành cự long, chỉ có thể bung vuốt cào xé đống dây đó. Trước sự tấn công liên hợp của mọi người, số dây leo bị chém rớt dưới đất ngày một nhiều hơn, gần xếp thành một ngọn núi nhỏ, nhưng thế tấn công của dây leo vẫn không ngừng lại. Tất cả những gì họ làm giống như đang dùng một cái chén múc nước từ biển rộng chuyển qua nơi khác, phí công mà lại không có hiệu quả.
.
Đỗ Trạch được Tu bảo vệ, cậu nhớ lại lời gợi ý trên tấm biển trước cửa mê cung, chẳng lẽ giờ mới là lúc dùng trang bị mà thần tháp cung cấp chăng? Nhưng Đỗ Trạch thấy tên mà Ariel bắn tuy có thể ngăn được sự xâm nhập của dây leo, nhưng cũng tương tự như khi họ dùng kiếm, dây leo bị phá hủy phát triển rất nhanh. Không được sử dụng công kích ma pháp, công kích vật lý cũng không có hiệu quả, thứ dây leo này có sức mạnh thật khó tin. Thậm chí, Đỗ Trạch nghi ngờ đây là trạm kiểm soát bất trốn mà thần tháp thiết lập, tiến hành truy đuổi trong mê cung vân vân, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngược rồi.
.
Ariel không để ý, dẫm phải một dây leo đang chảy nước. Enoch ôm lấy Ariel suýt ngã, sử dụng dời hình hoán ảnh né tránh dây leo. Thấy dây leo trước mắt cứ như tre già măng mọc, nếu còn tiếp tục sẽ tiến vào vòng tuần hoàn ác tính, Tu ra lệnh rút lui, hắn và Rachel cản phía sau để những người khác trốn đi trước. Đỗ Trạch vừa định xoay người thì một nhánh dây leo to cỡ cổ tay nương theo số đã chết âm thầm tiến lại, quấn lấy mắt cá chân cậu rồi nhấc tới trước.
.
“Đỗ —— ”
.
Đỗ Trạch chỉ nghe một nửa tiếng hô của Tu, một dây leo khác kéo tai nghe cậu xuống rồi lẩn đi. Không có tai nghe sẽ không sống được, Đỗ Trạch lanh tay tóm lấy dây leo sắp trốn mất, sau đó thì bị kéo vào một mớ dây nhợ khác.
.
Vô số dây leo từ khắp nơi tụ lại quấn chặt trên người Đỗ Trạch, lớp vỏ ngoài thô ráp cọ xát lên làn da mang đến cảm giác đau đớn. Đỗ Trạch bị dây leo kéo vào sâu bên trong, cậu muốn giãy dụa, nhưng toàn thân đều bị dây leo bó kín mít, không vùng vẫy được mà cũng không có chỗ để trốn thoát.
.
Một tia sáng bổ tới dây leo trên người Đỗ Trạch. Cậu ngước mắt nhìn, phát hiện Tu đang vọt vào trong đám dây. Tu phớt lờ những sợ dây đang quấn lấy mình, nét mặt lạnh lùng chặt đứt dây đang xiết chặt Đỗ Trạch. Hắn vươn tay chộp lấy tay Đỗ Trạch hòng kéo Đỗ Trạch ra. Nhưng thứ nước mà dây leo tiết ra thấm đầy thân Đỗ Trạch, chất lỏng trắng mịn khiến tay cậu trở nên trơn tuột như da cá, Tu không để ý làm cho tay Đỗ Trạch lại trượt ra ngoài.
.
Dây leo phục hồi như cũ sắp sửa vây kín Tu. Tu không thể không loại bỏ đám dây nhợ này một lần nữa. Đỗ Trạch cố gắng thoát khỏi dây leo và nhích về phía Tu. Lúc này lại có một sợi dây leo cuốn lấy hông cậu kéo lại. Đỗ Trạch theo bản năng quơ quào hai tay, lại không cẩn thận chộp được một thứ quả có màu xanh lục, gần như bóp nát nó ra.
.
Bộp.
.
Tất cả dây leo như cảm thấy đau đớn mà bắt đầu run rẩy, cuối cùng nhũn xuống, bắt đầu héo rũ. Trước những ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, đám dây leo đột ngột chết đi, họ không có thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng kéo Đỗ Trạch và Tu đang bị cuốn sâu bên trong ra ngoài.
.
Enoch tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
.
“Bên trong có một loại quả, đó là nhược điểm của chúng.” Tu chỉ giải thích một câu rồi lập tức xem xét tình trạng của Đỗ Trạch.
.
Lúc này, Đỗ Trạch trông rất chật vật, khắp người toàn là nước mà dây leo tiết ra, tuy mùi của nó không khó ngửi, thậm chí còn chứa vị thơm ngọt, nhưng cảm giác trơn nhầy rất quái dị. Đỗ Trạch tìm một nơi bí mật, nhịn không được cởi hết quần áo ra. Tu bước tới nhìn thấy lưng Đỗ Trạch bị dây leo cọ xát để lại dấu. Dấu lằn đỏ tươi hỗn loạn trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn trông như bị lăng nhục, hiển hiện một loại hương sắc kỳ dị.
.
Đỗ Trạch đè lằn đỏ trên bụng, có nhiều chỗ còn bị rách da, ấn xuống vừa ngứa lại vừa đau. Tai nghe của cậu vì dính nước nên đã hỏng, mãi đến khi bị Tu vỗ vai, Đỗ Trạch mới phát hiện ra tình huống xung quanh. Từ trong dây leo héo rũ bỗng có một đám người sứ leo ra — nếu không nhờ biểu cảm chân thật của họ, chắc Đỗ Trạch đã cho rằng đó là một mớ hàng mỹ nghệ chứ không phải một đám sinh vật. Mỗi một người sứ cao khoảng nửa mét, ngay khi nhìn thấy người ngoài thì bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa nói gì đó.
.
Thấy Đỗ Trạch không mang tai nghe, Tu biết Đỗ Trạch không nghe được, hắn viết vào tay Đỗ Trạch: [Họ nói họ là người sứ bị dây leo bắt được, cầu xin chúng ta đưa họ về nhà.]
.
Trông có vẻ đó là nhiệm vụ phụ tuyến mà thần tháp đã bố trí. Từ câu nói của người sứ, nhà của họ ở ngay phía trước, thoạt nhìn không tốn công bao nhiêu lắm.
.
Sau khi sửa sang lại ăn mặc một cách đơn giản, đoàn người dẫn theo đám người sứ xuất phát. Nhưng dọc đường, họ mới phát hiện đám người sứ đó phiền phức cỡ nào. Người sứ chỉ cao khoảng nửa mét, tốc độ đi cực kỳ thê thảm, chúng không chạy được vì dễ vỡ, một khi chạy mà té dập đầu thì khóc như mưa. Tu triệu hồi đoàn manh sủng, vốn định để sủng vật chở một đám, mỗi người họ lại ôm hai tên đi. Nhưng một khi đã ôm người sứ rồi mới phát hiện đám người sứ trông thì yếu ớt đó nặng đến chừng nào.
.
Vì nguyên nhân trên, tốc độ của họ suy giảm nghiêm trọng. Họ tốn gần nửa ngày mới tới được ngã ba tiếp theo. Lúc này, vấn đề lại tới nữa, ký hiệu của Tinh Linh bảo Ariel đi bên phải, nhưng đám người sứ lại nói nhà chúng ở bên trái.
.
Đỗ Trạch nhìn đám người sứ đáng thương, cũng đến đây rồi, đi thêm một đoạn nữa cũng không hề gì. Hơn nữa, biết đâu đây lại là một nhánh của nhiệm vụ, đưa bầy người sứ này về nhà có lẽ sẽ kiếm được đạo cụ và thông tin về BOSS phó bản.
.
Vì thế, đoàn người Đỗ Trạch đi về hướng bên trái, tăng thêm thời gian nghỉ ngơi. Một ngày sau, họ tới được căn nhà mà đám người sứ nói. Đám người sứ vui mừng cảm ơn họ, sau đó họ biến mất cùng với ngôi nhà.
.
Ơ… Không có gì à?!
.
Đâu có phần thưởng gì đâu! Ngoại trừ một tấm thẻ người tốt, họ không nhận được thêm thứ gì nữa! Dẫn đường lâu như vậy, tốt xấu gì cũng phải mời họ uống miếng nước chứ, khốn nạn! =皿=
.
Bãi cỏ trống trơn trước mắt cứ như đang cười nhạo họ. Dù họ có oán hận thế nào thì cũng không thể làm được gì khác, đoàn người đành quay về đường cũ. Đoàn người Đỗ Trạch tốn thêm nửa ngày để trở về lối rẽ, vừa đi được vài bước, mặt đất lại vang lên tiếng chấn động quen thuộc, dây leo xuất hiện.
.
“Phá hủy trái của nó.”
.
Sau lần khốn đốn trước, họ đã bình tĩnh hơn khi biết được nhược điểm của dây leo. Trái cây đó sinh trưởng sâu trong đám dây leo, phải sử dụng vũ khí tấn công đường dài, cung tên mà thần tháp cấp cho đã được thể hiện giá trị của mình. Ariel nhắm ngay vào thứ trái màu xanh lá nằm sâu trong tầng tầng lớp lớp dây leo. Đám dây leo có vẻ đã cảm nhận được mối nguy nên rút cành về, đóng thành lớp bảo vệ yếu điểm của mình.
.
Công chúa Tinh Linh buông dây cung, mũi tên xuyên thấu mấy chục tầng dây, cắm ngay giữa trái một cách chuẩn xác. Trái cây đó nứt ra.
.
Tất cả dây leo đứng sựng lại như bị ấn nút tạm dừng, sau đó héo rũ. Khi đoàn người Đỗ Trạch tiếp tục cuộc hành trình, trong đám dây leo rủ xuống lại có một đám người sứ bò ra. Lịch sử tái diễn, những món đồ chơi cao hơn nửa mét đó khóc lóc cầu xin Tu dẫn mình về nhà.
.
Tu trầm tư một hồi rồi lại mang theo đám người sứ đó, dường như muốn xác nhận kết quả một lần nữa.
.
Kết quả là, họ lại nhận được một tấm thẻ người tốt.
.
Mọi người lặng im nhìn đám người sứ tính cả ngôi nhà cùng biến mất. Vì đưa đám người sứ này về nhà, họ lại bị lệch khỏi con đường chính xác. Không đợi Enoch mở miệng phàn nàn, dây leo lại xuất hiện. Không biết có phải do ảo giác không mà Đỗ Trạch lại thấy dây leo lần này lớn hơn cái đã gặp ban đầu rất nhiều, mỗi một nhánh dây leo rộng phải đến hai thước. Ariel lập tức kéo cung, tìm đúng vị trí trái cây rồi bắn.
.
“Xẹt —— ”
.
Mũi tên xuyên thấu qua lớp bảo vệ bằng những nhánh dây leo, nhưng khi sắp đâm trúng trái cây thì nó lại đột ngột mất đi sức mạnh. Ariel kinh ngạc mở trừng hai mắt mà nhìn, mũi tên vừa rồi nàng đã sử dụng hết tất cả sức lực, nhưng lại không cách nào xuyên qua đám dây leo — dường như thứ thực vật xanh mơn mởn đó cứng cáp gấp đôi những lần trước.
.
“Đưa tên cho ta!”
.
Tu đón lấy bao tên mà Ariel ném tới, Thiên Biến trong tay đã hóa thành cây cung sinh mệnh. Hắn nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, sắc xanh da trời trong mắt đã bị màu lục bích thay thế. Tinh Linh với mái tóc dài trắng kéo căng dây cung, khi nhắm được thì buông tay ngay tắp lự.
.
“Ầm —— ”
.
Dây leo run rẩy ập xuống, dần dần héo rũ. Chứng kiến tình huống này, ai ai cũng hiểu ra một điều: Dây leo càng lúc càng mạnh lên.
.
Enoch liếc dây leo một cái, lập tức tập trung sự chú ý lên người Tu. Gã hưng phấn xoay quanh Tinh Linh tóc trắng: “Hê, ngươi lại thay đổi ngoại hình rồi! Đây là ảo thuật hay võ kỹ thế? Dạy ta với.”
.
“…”
.
Sắc mặt Tu chuyển sang lạnh lùng. Đỗ Trạch kinh hồn táng đảm nhìn manh chủ. Tinh Linh Tu không hề dễ dãi như Nhân tộc Tu, tên ngốc nào đó chỉ sợ Tu sẽ động cung bắn chết cái tên lỗ mãng lúc ẩn lúc hiện kia. Có thể là vì kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Tu còn chưa kịp ra tay thì lại thêm một đám người sứ xuất hiện trước mặt mọi người. Lập tức, chúng dụ được trị thù hận của manh chủ.
.
Đối mặt với đám người sứ khóc như mưa, Tu chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
.
“Dây leo đáng sợ lắm, đừng bỏ bọn ta lại mà —— ”
.
“Xin mọi người giúp đỡ, đưa bọn ta về nhà —— ”
.
…
.
Tiếng la khóc của đám người sứ xa dần, Đỗ Trạch còn thoáng nghe được tiếng vang thanh thúy mấy lần, dường như đám người sứ đó đang cố gắng chạy về phía họ, lại không cẩn thận ngã xuống và bể tan tành. Những âm thanh này hòa lại với nhau khiến lòng người nặng nề khó chịu.
.
“Chớ suy nghĩ nhiều.” Có vẻ đã phát giác ra áp lực trong Đỗ Trạch, Tu mở miệng, nói: “Đó là cạm bẫy.”
.
Đỗ Trạch biết tất cả những chuyện này đều do thần tháp sắp xếp. Chẳng qua là cậu cảm thấy áp lực mà thôi, chứ không hề phản đối lựa chọn của Tu.
.
Ngay cửa vào mê cung, tấm bảng mà thần tháp treo lên có viết rằng: Ngươi chỉ cần bước vào cửa mê cung thì sẽ đến được đất nước Tinh Linh, không nên làm những chuyện thừa thãi.
.
Bấy giờ, Đỗ Trạch đã hiểu “chuyện thừa thãi” là chỉ cái gì. Nếu xét tình huống vừa rồi, đám người sứ không thể nào mang đến lợi ích cho kẻ leo tháp được, hơn nữa đưa người sứ về nhà là một chuyện rất phí thời gian mà lại không thu được kết quả gì. Nếu dưới tình huống đó mà còn đưa đám người sứ về nhà, thì chỉ có thể quy cho một loại nhiệt tình lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
.
Theo cách làm hằng ngày của Đỗ Trạch, chắc chắn cậu sẽ tình nguyện đưa những người đó trở về. Nhưng đây cũng không phải nơi làm việc tốt là được khen thưởng, thần tháp sẽ biến những kẻ leo tháp thành kiểu hình mà nó mong muốn, ví như làm sai cách, thậm chí nó sẽ dẫn đến cái chết — quy tắc đã ám chỉ rất rõ ràng rằng, những kẻ leo tháp phải lơ người sứ đi, nếu kẻ leo tháp phí thời gian vào “chuyện thừa thãi”, dây leo sẽ ngày càng mạnh hơn mà mũi tên thì ít dần lại. Điều đó sẽ chỉ khiến những kẻ leo tháp an giấc nhanh hơn mà thôi.
.
Thật không hổ là quy tắc, không hổ là… phó bản Tinh Linh —— Chủng tộc xinh đẹp đó đã trả nhiệt tình, lấy đi thiện xạ.
.
Trở lại ngã ba vừa rồi, Tu bất tỉnh vì hậu quả của chuyển đổi hình thái. More cõng Tu lên, họ đi theo con đường chính xác dựa theo lời chỉ dẫn của Ariel. Ảo cảnh Tinh Linh lúc nào cũng là đêm tối, mặc dù hình ảnh trước mắt vẫn mờ ảo, nhưng vì Đỗ Trạch tự nghĩ mình đang tranh thủ thời gian để vượt qua mê cung nên mới không thấy áp lực.
.
Một ngày trôi qua, Tu vẫn chưa tỉnh lại, họ lại chạm trán dây leo. Ban đầu là hai ngày rồi đến một ngày rưỡi, bây giờ chỉ còn một ngày, khoảng thời gian dây leo xuất hiện càng lúc càng rút ngắn lại. So với lượt dây leo đầu tiên, dây leo lần này không chỉ thô to, mà bên trên nhành cây đã bắt đầu trồi lên những gai nhọn. Ariel bối rối giương cung, mặc dù nàng có thể nhắm trúng trái, nhưng sức lực của nàng không đủ để phá vỡ tầng dây leo. Đám người More và John thì ngược lại, dù họ có sức mạnh, nhưng muốn bắn trúng trái cây cứ mỗi một giây lại đổi vị trí thì thật sự là quá gượng ép.
.
Vì thế, đám người chọn cách mạo hiểm. More chủ động vọt vào trong dây leo, ngay lúc bị đống dây vây lại, nó nhanh chóng hóa thành hình rồng, tạo ra một khe hở. Rachel và John thừa cơ mở rộng khe hở đó để mũi tên của Ariel xuyên thủng trái cây.
.
Dây leo lượt ba cứ thế mà giải quyết xong. Không đợi người sứ bò ra cầu giúp đỡ, đoàn người Đỗ Trạch cưỡi thú rời đi —— nếu xét tình huống mới đây, lượt dây leo tiếp theo có thể sẽ xuất hiện ngay ngày hôm sau. Đi được nửa đường thì Tu tỉnh lại. Hắn lập tức nắm bắt tình huống, sau đó nhận lấy bao tên từ Ariel rồi đeo sau lưng.
.
Đã có manh chủ trấn giữ, Đỗ Trạch thoải mái hơn rất nhiều. Khi cậu chứng kiến manh chủ hung tàn giải quyết xong lượt dây leo thứ tư chỉ trong chốc lát, khoảnh khắc đó, tên ngốc nhận ra một điều, đối với dây leo có nhược điểm về khoảng cách mà nói, hình thái Tinh Linh của Tu chính là khắc tinh.
.
Manh chủ hoàn thành một lẫn song sát; manh chủ đang bật chế độ Killing Spree (một lần giết ba người).
.
Dù cho tần suất xuất hiện của dây leo rút ngắn chỉ còn vài tiếng đồng hồ, dù cho dây leo đã cường hóa đến mức độ toàn thân gai nhọn, chất lỏng đậm đặc axit, chúng vẫn chỉ có thể oan ức nhận lấy cảm giác vừa ra trận đã phải hy sinh, cách Tu chưa đến 10m đã phải liếm đất.
.
Dây leo tỏ ý, nhớ ngày đó nó còn là một tráng hán uy vũ hùng mạnh, mãi đến khi đầu gối của nó… À không, mãi đến khi trái cây của nó trúng một mũi tên.
.
Khi manh chủ đã trở thành siêu thần, cuối cùng họ cũng vượt qua mê cung. Khung cảnh trước mắt đây đúng là đất nước Tinh Linh mà Đỗ Trạch đã từng thấy. Đối diện họ, một hồ nước rộng lớn bao quanh Cây Sinh Mệnh. Gió thổi qua làm lá cây phát ra những tiếng rì rào, như đang mời gọi họ — rất hiển nhiên, đó là điểm cuối của phó bản Tinh Linh.
.
Enoch và chị em Ma tộc chưa từng được ngắm nơi nào xinh đẹp đến vậy, nhất thời ngây người cả ra. Thần tháp mô phỏng toàn diện đất nước Tinh Linh, Ariel như trở lại mái nhà của mình, nhanh chóng dẫn mọi người tới nhà gỗ Tinh Linh trên tàng cây. Trong nhà gỗ, thứ gì cần đều có đủ, duy chỉ không có người sống, xem ra thần tháp chỉ tạo nên khung cảnh mà thôi.
.
Bôn ba trong mê cung khá lâu, ai ai cũng mệt mỏi, họ tự tìm cho mình một căn nhà gỗ để nghỉ ngơi. Đỗ Trạch hiển nhiên ở chung phòng với Tu. Cậu cũng mệt chết đi được, mỗi lần giết chết dây leo là mỗi lần có một đám người sứ cầu xin giúp đỡ với họ. Lần thứ nhất từ chối là không đành lòng, lần thứ hai từ chối là áy náy, lần thứ ba, lần thứ tư… tất cả còn lại chỉ là chết lặng, thậm chí còn là phớt lờ nữa.
.
Vô số thông tin chất chứa trong đầu Đỗ Trạch, thần tháp, quy tắc, Thần Sáng Thế… Dù thấy mỏi mệt, Đỗ Trạch cũng không muốn nằm lên giường nghỉ ngơi, cậu thơ thẩn một hồi rồi ra khỏi nhà gỗ.
.
Mặt trăng cực lớn gần như chiếm cả bầu trời đêm, ở trong bóng đêm đã lâu, thời gian bây giờ có hơi lộn xộn. Đỗ Trạch mới vừa ngồi xuống một nhánh cây, chợt nghe tiếng ai đó bước tới bên mình. Không cần quay đầu lại, Đỗ Trạch cũng biết đó là Tu.
.
Nhánh cây khẽ rung lên, Tu ngồi xuống cạnh cậu. Đỗ Trạch bỗng thấy tình huống này khá quen, bất kể là hồ nước phát sáng hay những đốm sáng bay lửng lơ, thậm chí cả người ngồi cạnh cậu, đều giống như đúc đêm hôm đó.
.
Ngay lúc này, Tu vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên phần gáy Đỗ Trạch. Khi Đỗ Trạch quay đầu qua, hắn nhếch môi, nở một nụ cười.
.
“Em muốn nghe ta hát không?”
.
Gió thổi luồn vào làn tóc trắng của Tinh Linh, nhiễu loạn thời gian và không gian. Đỗ Trạch ngạc nhiên đối mặt với Tu, phảng phất như quay trở về cái đêm ở Tinh Linh tộc. Khi đó, độc giả ngốc nghếch nghe được lời tỏ tình từ nhân vật chính mà mình thích nhất, đã sợ tới mức linh hồn suýt nữa trào ra ngoài.
.
Nhớ lại cảnh đó, Đỗ Trạch nghiêng mặt qua, bất giác cười lên. Tu nhìn sườn mặt Đỗ Trạch rồi cúi đầu xuống, hôn lên đường cong nơi khóe miệng cậu.
.
“Ta thích em, Đỗ Trạch.”
.
Tu nỉ non, tiếng nói khe khẽ, ngâm nga từng chữ từng chữ, trút ra thứ tình cảm sâu không đáy.
.
“Rất thích, rất thích, thích đến nỗi… không biết phải làm sao nữa rồi…”
.
Giọng nói của Tinh Linh hơi nhuốm mùi rượu, nghe rồi lại thấy say. Đỗ Trạch được Tu ôm vào lòng, người nọ phát ra tiếng than thở đầy thỏa mãn, như đã chiếm được một món quá vô giá.
.
“Thời hạn một tháng, ta đã có được em.”
.
Nhớ lại ước hẹn một tháng đó, Đỗ Trạch bỗng nhận ra rằng, dường như từ trước tới giờ đều là Tu chủ động, còn cậu vẫn luôn trong trạng thái bị động.
.
Cậu thích Tu, sao lại không thể chủ động một lần chứ?
.
Đỗ Trạch thò tay ôm ngược lại Tu.
.
Cũng như giờ, cậu rất muốn cả hai sát vào nhau hơn một chút, tốt nhất là không chừa ra một kẽ hở nào. Nói thế, có lẽ sẽ giảm bớt được sự bất an trong lòng nhỉ?
.
Đỗ Trạch đẩy Tu ra. Tên ngốc nhìn chằm chằm đối phương và âm thầm quyết định sẽ chủ động cầu hoan. Nhưng muốn mở miệng lại không biết phải nói gì, vì quá để ý nên ngược lại lại khiến tinh thần khẩn trương hơn.
.
Trong thời điểm này thì biểu đạt thế nào đây? Tới một phát đi chắc? Hình như có cái gì đó không đúng… Mẹ nó không phải chỉ là kẹp một cây súng thôi à! Tiểu sinh đọc rất nhiều trên mạng, tình huống này thì quyết đoán nhất là, là ——
.
Dưới cái nhìn chuyên chú của Tu, Đỗ Trạch đơ mặt, phản xạ có điều kiện thốt ra lời thoại nghĩ đến đầu tiên trong đầu.
.
“Đè tôi phía chính diện.”
.
… …
.
…
.
… Má ơi! ! !
.
—-
.
Vâng, bạn Đỗ Trạch vẫn thiếu muối như ngày nào =.,=
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm tay mình, trông nó rất bình thường.
.
“Tay em làm sao vậy?” Tiếng Tu truyền tới từ bên cạnh. “Từ hôm qua em cứ luôn nhìn tay mình.”
.
Đỗ Trạch vươn tay, ngón tay lướt qua lòng bàn tay Tu, sau đó xuyên qua những khe hở — Cậu xiết chặt tay Tu, hai lòng bàn tay tương khít, mười ngón đan vào nhau.
.
Không trong suốt cũng không có hư ảnh, sự việc ngày hôm qua chỉ như ảo giác.
.
Đỗ Trạch chân thành kỳ vọng đó là ảo giác, hoặc là do không gian không ổn định nên mới dẫn đến tình huống đó. Dù sao thì tay cậu chỉ trở thành hư ảo một chốc ngay khi quay về đại sảnh, trước khi có ai đó kịp phát hiện thì đã bình thường lại. Đỗ Trạch tìm đủ lý do để tự an ủi mình, nhưng vừa nhớ lại bức hình ở hành lang không-thời gian, máu trong cơ thể như đông lại.
.
—— Ngươi sẽ mãi mãi không tìm thấy y!
.
Cậu sẽ biến mất ư…
.
Không phải bị cướp đi, không phải bị che giấu, mà là chân chính biến mất khỏi thế giới này.
.
—— Trở thành thần tối cao thì sao chứ! Cả thế giới chỉ còn lại một mình ngươi!
.
Đỗ Trạch nắm chặt tay Tu, xúc động thốt ra một câu: “——” Đừng lên tháp nữa.
.
Không âm thanh nào được phát ra. Đỗ Trạch cắn môi, khi nói ra chân tướng của thế giới này sẽ bị cấm ngôn, khi nói ra tình tiết có thể ảnh hướng đến sau này cũng sẽ bị cấm ngôn. Thế lực vô hình như ra oai ngay trước mắt cậu: cậu không phải nhân vật chính, không thể làm chủ tình tiết; cậu không phải tác giả, không thể thay đổi tình tiết; cậu chỉ là một độc giả, chỉ có thể bàng quan trước những tình tiết.
.
Thấy ánh mắt quan tâm từ Tu, Đỗ Trạch há miệng thở dốc, câu duy nhất có thể bật ra khỏi miệng cũng chỉ là: “… Chúng ta sẽ nhanh chóng, tiến tới tầng thứ năm.”
.
Chắc Tu cho rằng Đỗ Trạch nhìn tay là vì đang tính toán, hắn mỉm cười gật đầu. “Ừ, vào thôi.”
.
Đỗ Trạch được Tu dắt tay tiến vào cánh cửa. Khi bị ánh sáng bao trùm, Đỗ Trạch chỉ mải mê suy nghĩ: xét từ bức hình đã thấy trong hành lang không-thời gian, đối với sự biến mất của cậu, Thần Sáng Thế chắc chắn là người hiểu rõ nhất.
.
Cậu không thể ngăn cản Tu thành thần, cho nên cậu phải chóng tìm được nguyên nhân biến mất của mình.
.
Còn chưa mở mắt, Đỗ Trạch đã nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây phát ra âm thanh xào xạt. Cậu cảm thấy mình đang đạp lên một tấm thảm mềm mại như bọt biển. Đỗ Trạch cúi đầu, phát hiện đó là một lớp rêu dày điểm xuyết lân quang, dẫm một cái là lại lún xuống rất thoải mái. Những đốm huỳnh quang bay lượn trong bóng đêm. Đỗ Trạch ngẩng đầu và thấy được trên bầu trời đêm đó là một mặt trăng rất lớn. Theo bản năng, cậu liếc lượng pin trên tai nghe, dựa vào đó có thể biết hiện giờ đang là buổi sáng, màn đêm này chắc là phông màn của phó bản.
.
Bốn phía tràn ngập sương sáng đầy kỳ ảo, tuy đang là buổi tối, nhưng khung cảnh xung quanh đều có thể thấy rất rõ ràng. Từng cái cây cao cao dệt nên một bức tường, lan rộng tới vô hạn. Nơi họ đang đứng có vẻ là cửa vào của mê cung cây. Trên bức tường cây đối diện có một tấm biển treo lơ lửng, mọi người đều tiến sát lại để xem, ngoại trừ Đỗ Trạch và Ariel, những người khác không thể hiểu được những ký tự rườm rà đó có nghĩa là gì.
.
Đó là tiếng Tinh Linh.
.
【Kẻ mạo hiểm thân ái, đây làảo cảnh Tinh Linh.
.
Ngươi chỉ cần bước vào cửa mê cung thì sẽ đến được đất nước Tinh Linh, không nên làm những chuyện thừa thãi.
.
Trong mê cung chất chứa nguy hiểm, trang bị trong rương bảo có thể trợ giúp cho ngươi.
.
Chú ý dây leo.】
.
Đỗ Trạch dịch chữ trên tấm biển cho những người khác, Tu nghe câu cuối cùng xong thì đột ngột hỏi: “Dây leo?”
.
Ai cũng thấy mù mờ, kể cả Ariel cũng thế. Rương bảo mà tấm biển nhắc tới nằm ngay bên dưới và bị Enoch nhanh tay mở ra, trong đó có một cây cung và nhiều mũi tên. Enoch lấy cung ra, tùy tiện kéo kéo.
.
“Cái chuôi cung này còn chẳng bằng đoản kiếm của ta!” Enoch lại rút ra một mũi tên. Gã hơi ngạc nhiên khi phát hiện mũi tên được làm từ thủy ngân. “Hây! Mũi tên này không tồi chút nào.”
.
Trong đám người chỉ có Ariel là biết dùng cung, bởi vậy những thứ đó được giao cho Ariel. Đỗ Trạch lại đọc tấm biển một lần nữa, căn cứ theo thông tin mà nó cung cấp, dễ dàng nhận ra đây là phó bản Tinh Linh. Lần này, thần tháp rất hào phóng phơi bày cách thức vượt ải, thậm chí còn tốt bụng cung cấp trang bị cho họ. Tên ngốc nào đó bị thần tháp ngược thành M không thể không nghi ngờ — Mê cung trong phó bản này chẳng lẽ không khó?
.
“More,” Tu mở miệng: “Ngươi bay lên xem toàn cảnh.”
.
Đỗ Trạch thấm thía cái gì gọi là chênh lệch, lúc cậu đang bình tĩnh tự hỏi về mê cung thì manh chủ đã nghĩ ra một cách qua cửa nhanh (gian) chóng (lận).
.
Thấy ngu chưa, ông đây bay đó ~
.
More hóa thành hình rồng, giương rộng đôi cánh. Nhưng khi More bay lên, mê cung dệt từ cây bất ngờ nâng cao —— Hắc Long bay càng cao, nó cũng sẽ nâng càng cao. More phun lửa vào tường cây, nhưng ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không dấy lên nổi. Không cần phải thí nghiệm, ai ai cũng biết, tường cây này có trạng thái vô địch, miễn dịch với mọi công kích.
.
Không thể làm bừa, vậy thì đành phải xông vào cửa thôi.
.
Trong mê cung không có tiểu quái nào, con đường rất rộng, mười người chen vào vẫn dư dả. Đỗ Trạch dẫm lên lớp rêu điểm lân quang, đi trong mê cung được tạo nên từ cây, mọi thứ xung quanh đều được một vầng sáng êm dịu phủ kín. Nếu nơi này không phải là thần tháp tràn ngập hiểm nguy thì đi trong này đúng thật là việc rất đáng hưởng thụ. Mở đầu một phó bản lúc nào cũng nhẹ nhàng, họ đi được một đoạn đường thì gặp ngã rẽ thứ nhất.
.
Bây giờ là khảo nghiệm nhân phẩm. Đỗ Trạch vừa định xin giúp đỡ từ nhân vật chính Tu, bỗng thấy Ariel ngồi xuống nơi một lối đi, dường như đang cẩn thận quan sát thứ gì đó. Không đợi những người khác đến gần, Ariel hưng phấn đứng lên, chỉ vào cọng cỏ được tết lại bên một gốc cây và diễn tả tiếng Tinh Linh với Đỗ Trạch.
.
“Cô ấy nói, đi bên phải.” Đỗ Trạch phiên dịch cho Ariel: “Ở đây có ký hiệu.”
.
Căn cứ theo lời nói của Ariel, nút thắt cỏ này là ký hiệu thường dùng để chỉ đường rừng của Tinh Linh tộc, nó cho biết đằng trước có thứ gì. Đỗ Trạch nhịn không được muốn gọi Ariel là tiểu thiên sứ — có tiểu thiên sứ, mẹ không cần phải lo cậu lạc đường trong rừng.
.
Nhờ công của công chúa Tinh Linh, họ như đi dạo trong mê cung Tinh Linh. Mỗi lần Đỗ Trạch vui mừng, thần tháp sẽ hất cho cậu một gáo nước lạnh, cho cậu biết hiện thực tàn khốc đến mức nào. Khi đoàn người vượt qua ngã rẽ thứ ba, Tu đột ngột dừng bước, cảnh giác nhìn về sau.
.
Cho dù lòng bàn chân dẫm lên lớp rêu rất dày, Đỗ Trạch cũng có thể cảm nhận được tiếng vang ầm ầm chấn động truyền tới từ phương xa, như một con mãnh thú vừa thức giấc, hùng hổ lao tới hướng của họ. Không lâu sau, Đỗ Trạch thấy được thứ gọi là… “Chú ý dây leo”.
.
Nhìn dây leo ùn ùn kéo đến tựa như thác lũ vỡ đê, Đỗ Trạch cùng với các bạn nhỏ thân mến ngây người. Tu phản ứng nhanh nhất, hắn quyết đoán sử dụng ma pháp hệ hỏa: “Hỏa Tường Thuật!”
.
Năm bức tường lửa cao ba thước rực lên. Đối mặt với tường lửa cháy hừng hực, dây leo không hề e sợ, chúng nhanh chóng xuyên qua bức tường lửa thứ nhất. Nguyên tố hỏa nhảy nhót chẳng những không tạo ra thương tổn cho dây leo, ngược lại còn làm số nhánh dây leo tăng vọt. Tu tinh mắt phát hiện điều này, hắn lập tức triệt tiêu bốn bức tường lửa phía sau, cảnh báo với những người khác: “Đừng dùng ma pháp, nó sẽ hút đấy!”
.
Một nhánh dây leo xông vào đầu tiên có xúc tua dày xoắn tới mọi người, Verl khẽ kêu một tiếng, cùng Elise chặt đứt nó. Trước mọi ánh mắt hãi hùng, dây leo đã bị cắt đứt phút chốc mọc ra một đầu nhọn, phục hồi nguyên dạng.
.
Càng lúc càng nhiều dây leo lao tới, bởi vì đang ở nơi không tiện, More không thể hóa thành cự long, chỉ có thể bung vuốt cào xé đống dây đó. Trước sự tấn công liên hợp của mọi người, số dây leo bị chém rớt dưới đất ngày một nhiều hơn, gần xếp thành một ngọn núi nhỏ, nhưng thế tấn công của dây leo vẫn không ngừng lại. Tất cả những gì họ làm giống như đang dùng một cái chén múc nước từ biển rộng chuyển qua nơi khác, phí công mà lại không có hiệu quả.
.
Đỗ Trạch được Tu bảo vệ, cậu nhớ lại lời gợi ý trên tấm biển trước cửa mê cung, chẳng lẽ giờ mới là lúc dùng trang bị mà thần tháp cung cấp chăng? Nhưng Đỗ Trạch thấy tên mà Ariel bắn tuy có thể ngăn được sự xâm nhập của dây leo, nhưng cũng tương tự như khi họ dùng kiếm, dây leo bị phá hủy phát triển rất nhanh. Không được sử dụng công kích ma pháp, công kích vật lý cũng không có hiệu quả, thứ dây leo này có sức mạnh thật khó tin. Thậm chí, Đỗ Trạch nghi ngờ đây là trạm kiểm soát bất trốn mà thần tháp thiết lập, tiến hành truy đuổi trong mê cung vân vân, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngược rồi.
.
Ariel không để ý, dẫm phải một dây leo đang chảy nước. Enoch ôm lấy Ariel suýt ngã, sử dụng dời hình hoán ảnh né tránh dây leo. Thấy dây leo trước mắt cứ như tre già măng mọc, nếu còn tiếp tục sẽ tiến vào vòng tuần hoàn ác tính, Tu ra lệnh rút lui, hắn và Rachel cản phía sau để những người khác trốn đi trước. Đỗ Trạch vừa định xoay người thì một nhánh dây leo to cỡ cổ tay nương theo số đã chết âm thầm tiến lại, quấn lấy mắt cá chân cậu rồi nhấc tới trước.
.
“Đỗ —— ”
.
Đỗ Trạch chỉ nghe một nửa tiếng hô của Tu, một dây leo khác kéo tai nghe cậu xuống rồi lẩn đi. Không có tai nghe sẽ không sống được, Đỗ Trạch lanh tay tóm lấy dây leo sắp trốn mất, sau đó thì bị kéo vào một mớ dây nhợ khác.
.
Vô số dây leo từ khắp nơi tụ lại quấn chặt trên người Đỗ Trạch, lớp vỏ ngoài thô ráp cọ xát lên làn da mang đến cảm giác đau đớn. Đỗ Trạch bị dây leo kéo vào sâu bên trong, cậu muốn giãy dụa, nhưng toàn thân đều bị dây leo bó kín mít, không vùng vẫy được mà cũng không có chỗ để trốn thoát.
.
Một tia sáng bổ tới dây leo trên người Đỗ Trạch. Cậu ngước mắt nhìn, phát hiện Tu đang vọt vào trong đám dây. Tu phớt lờ những sợ dây đang quấn lấy mình, nét mặt lạnh lùng chặt đứt dây đang xiết chặt Đỗ Trạch. Hắn vươn tay chộp lấy tay Đỗ Trạch hòng kéo Đỗ Trạch ra. Nhưng thứ nước mà dây leo tiết ra thấm đầy thân Đỗ Trạch, chất lỏng trắng mịn khiến tay cậu trở nên trơn tuột như da cá, Tu không để ý làm cho tay Đỗ Trạch lại trượt ra ngoài.
.
Dây leo phục hồi như cũ sắp sửa vây kín Tu. Tu không thể không loại bỏ đám dây nhợ này một lần nữa. Đỗ Trạch cố gắng thoát khỏi dây leo và nhích về phía Tu. Lúc này lại có một sợi dây leo cuốn lấy hông cậu kéo lại. Đỗ Trạch theo bản năng quơ quào hai tay, lại không cẩn thận chộp được một thứ quả có màu xanh lục, gần như bóp nát nó ra.
.
Bộp.
.
Tất cả dây leo như cảm thấy đau đớn mà bắt đầu run rẩy, cuối cùng nhũn xuống, bắt đầu héo rũ. Trước những ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, đám dây leo đột ngột chết đi, họ không có thời gian để nghĩ nhiều, vội vàng kéo Đỗ Trạch và Tu đang bị cuốn sâu bên trong ra ngoài.
.
Enoch tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
.
“Bên trong có một loại quả, đó là nhược điểm của chúng.” Tu chỉ giải thích một câu rồi lập tức xem xét tình trạng của Đỗ Trạch.
.
Lúc này, Đỗ Trạch trông rất chật vật, khắp người toàn là nước mà dây leo tiết ra, tuy mùi của nó không khó ngửi, thậm chí còn chứa vị thơm ngọt, nhưng cảm giác trơn nhầy rất quái dị. Đỗ Trạch tìm một nơi bí mật, nhịn không được cởi hết quần áo ra. Tu bước tới nhìn thấy lưng Đỗ Trạch bị dây leo cọ xát để lại dấu. Dấu lằn đỏ tươi hỗn loạn trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn trông như bị lăng nhục, hiển hiện một loại hương sắc kỳ dị.
.
Đỗ Trạch đè lằn đỏ trên bụng, có nhiều chỗ còn bị rách da, ấn xuống vừa ngứa lại vừa đau. Tai nghe của cậu vì dính nước nên đã hỏng, mãi đến khi bị Tu vỗ vai, Đỗ Trạch mới phát hiện ra tình huống xung quanh. Từ trong dây leo héo rũ bỗng có một đám người sứ leo ra — nếu không nhờ biểu cảm chân thật của họ, chắc Đỗ Trạch đã cho rằng đó là một mớ hàng mỹ nghệ chứ không phải một đám sinh vật. Mỗi một người sứ cao khoảng nửa mét, ngay khi nhìn thấy người ngoài thì bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa nói gì đó.
.
Thấy Đỗ Trạch không mang tai nghe, Tu biết Đỗ Trạch không nghe được, hắn viết vào tay Đỗ Trạch: [Họ nói họ là người sứ bị dây leo bắt được, cầu xin chúng ta đưa họ về nhà.]
.
Trông có vẻ đó là nhiệm vụ phụ tuyến mà thần tháp đã bố trí. Từ câu nói của người sứ, nhà của họ ở ngay phía trước, thoạt nhìn không tốn công bao nhiêu lắm.
.
Sau khi sửa sang lại ăn mặc một cách đơn giản, đoàn người dẫn theo đám người sứ xuất phát. Nhưng dọc đường, họ mới phát hiện đám người sứ đó phiền phức cỡ nào. Người sứ chỉ cao khoảng nửa mét, tốc độ đi cực kỳ thê thảm, chúng không chạy được vì dễ vỡ, một khi chạy mà té dập đầu thì khóc như mưa. Tu triệu hồi đoàn manh sủng, vốn định để sủng vật chở một đám, mỗi người họ lại ôm hai tên đi. Nhưng một khi đã ôm người sứ rồi mới phát hiện đám người sứ trông thì yếu ớt đó nặng đến chừng nào.
.
Vì nguyên nhân trên, tốc độ của họ suy giảm nghiêm trọng. Họ tốn gần nửa ngày mới tới được ngã ba tiếp theo. Lúc này, vấn đề lại tới nữa, ký hiệu của Tinh Linh bảo Ariel đi bên phải, nhưng đám người sứ lại nói nhà chúng ở bên trái.
.
Đỗ Trạch nhìn đám người sứ đáng thương, cũng đến đây rồi, đi thêm một đoạn nữa cũng không hề gì. Hơn nữa, biết đâu đây lại là một nhánh của nhiệm vụ, đưa bầy người sứ này về nhà có lẽ sẽ kiếm được đạo cụ và thông tin về BOSS phó bản.
.
Vì thế, đoàn người Đỗ Trạch đi về hướng bên trái, tăng thêm thời gian nghỉ ngơi. Một ngày sau, họ tới được căn nhà mà đám người sứ nói. Đám người sứ vui mừng cảm ơn họ, sau đó họ biến mất cùng với ngôi nhà.
.
Ơ… Không có gì à?!
.
Đâu có phần thưởng gì đâu! Ngoại trừ một tấm thẻ người tốt, họ không nhận được thêm thứ gì nữa! Dẫn đường lâu như vậy, tốt xấu gì cũng phải mời họ uống miếng nước chứ, khốn nạn! =皿=
.
Bãi cỏ trống trơn trước mắt cứ như đang cười nhạo họ. Dù họ có oán hận thế nào thì cũng không thể làm được gì khác, đoàn người đành quay về đường cũ. Đoàn người Đỗ Trạch tốn thêm nửa ngày để trở về lối rẽ, vừa đi được vài bước, mặt đất lại vang lên tiếng chấn động quen thuộc, dây leo xuất hiện.
.
“Phá hủy trái của nó.”
.
Sau lần khốn đốn trước, họ đã bình tĩnh hơn khi biết được nhược điểm của dây leo. Trái cây đó sinh trưởng sâu trong đám dây leo, phải sử dụng vũ khí tấn công đường dài, cung tên mà thần tháp cấp cho đã được thể hiện giá trị của mình. Ariel nhắm ngay vào thứ trái màu xanh lá nằm sâu trong tầng tầng lớp lớp dây leo. Đám dây leo có vẻ đã cảm nhận được mối nguy nên rút cành về, đóng thành lớp bảo vệ yếu điểm của mình.
.
Công chúa Tinh Linh buông dây cung, mũi tên xuyên thấu mấy chục tầng dây, cắm ngay giữa trái một cách chuẩn xác. Trái cây đó nứt ra.
.
Tất cả dây leo đứng sựng lại như bị ấn nút tạm dừng, sau đó héo rũ. Khi đoàn người Đỗ Trạch tiếp tục cuộc hành trình, trong đám dây leo rủ xuống lại có một đám người sứ bò ra. Lịch sử tái diễn, những món đồ chơi cao hơn nửa mét đó khóc lóc cầu xin Tu dẫn mình về nhà.
.
Tu trầm tư một hồi rồi lại mang theo đám người sứ đó, dường như muốn xác nhận kết quả một lần nữa.
.
Kết quả là, họ lại nhận được một tấm thẻ người tốt.
.
Mọi người lặng im nhìn đám người sứ tính cả ngôi nhà cùng biến mất. Vì đưa đám người sứ này về nhà, họ lại bị lệch khỏi con đường chính xác. Không đợi Enoch mở miệng phàn nàn, dây leo lại xuất hiện. Không biết có phải do ảo giác không mà Đỗ Trạch lại thấy dây leo lần này lớn hơn cái đã gặp ban đầu rất nhiều, mỗi một nhánh dây leo rộng phải đến hai thước. Ariel lập tức kéo cung, tìm đúng vị trí trái cây rồi bắn.
.
“Xẹt —— ”
.
Mũi tên xuyên thấu qua lớp bảo vệ bằng những nhánh dây leo, nhưng khi sắp đâm trúng trái cây thì nó lại đột ngột mất đi sức mạnh. Ariel kinh ngạc mở trừng hai mắt mà nhìn, mũi tên vừa rồi nàng đã sử dụng hết tất cả sức lực, nhưng lại không cách nào xuyên qua đám dây leo — dường như thứ thực vật xanh mơn mởn đó cứng cáp gấp đôi những lần trước.
.
“Đưa tên cho ta!”
.
Tu đón lấy bao tên mà Ariel ném tới, Thiên Biến trong tay đã hóa thành cây cung sinh mệnh. Hắn nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, sắc xanh da trời trong mắt đã bị màu lục bích thay thế. Tinh Linh với mái tóc dài trắng kéo căng dây cung, khi nhắm được thì buông tay ngay tắp lự.
.
“Ầm —— ”
.
Dây leo run rẩy ập xuống, dần dần héo rũ. Chứng kiến tình huống này, ai ai cũng hiểu ra một điều: Dây leo càng lúc càng mạnh lên.
.
Enoch liếc dây leo một cái, lập tức tập trung sự chú ý lên người Tu. Gã hưng phấn xoay quanh Tinh Linh tóc trắng: “Hê, ngươi lại thay đổi ngoại hình rồi! Đây là ảo thuật hay võ kỹ thế? Dạy ta với.”
.
“…”
.
Sắc mặt Tu chuyển sang lạnh lùng. Đỗ Trạch kinh hồn táng đảm nhìn manh chủ. Tinh Linh Tu không hề dễ dãi như Nhân tộc Tu, tên ngốc nào đó chỉ sợ Tu sẽ động cung bắn chết cái tên lỗ mãng lúc ẩn lúc hiện kia. Có thể là vì kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, Tu còn chưa kịp ra tay thì lại thêm một đám người sứ xuất hiện trước mặt mọi người. Lập tức, chúng dụ được trị thù hận của manh chủ.
.
Đối mặt với đám người sứ khóc như mưa, Tu chỉ nhìn thoáng qua rồi lạnh lùng quay người bỏ đi.
.
“Dây leo đáng sợ lắm, đừng bỏ bọn ta lại mà —— ”
.
“Xin mọi người giúp đỡ, đưa bọn ta về nhà —— ”
.
…
.
Tiếng la khóc của đám người sứ xa dần, Đỗ Trạch còn thoáng nghe được tiếng vang thanh thúy mấy lần, dường như đám người sứ đó đang cố gắng chạy về phía họ, lại không cẩn thận ngã xuống và bể tan tành. Những âm thanh này hòa lại với nhau khiến lòng người nặng nề khó chịu.
.
“Chớ suy nghĩ nhiều.” Có vẻ đã phát giác ra áp lực trong Đỗ Trạch, Tu mở miệng, nói: “Đó là cạm bẫy.”
.
Đỗ Trạch biết tất cả những chuyện này đều do thần tháp sắp xếp. Chẳng qua là cậu cảm thấy áp lực mà thôi, chứ không hề phản đối lựa chọn của Tu.
.
Ngay cửa vào mê cung, tấm bảng mà thần tháp treo lên có viết rằng: Ngươi chỉ cần bước vào cửa mê cung thì sẽ đến được đất nước Tinh Linh, không nên làm những chuyện thừa thãi.
.
Bấy giờ, Đỗ Trạch đã hiểu “chuyện thừa thãi” là chỉ cái gì. Nếu xét tình huống vừa rồi, đám người sứ không thể nào mang đến lợi ích cho kẻ leo tháp được, hơn nữa đưa người sứ về nhà là một chuyện rất phí thời gian mà lại không thu được kết quả gì. Nếu dưới tình huống đó mà còn đưa đám người sứ về nhà, thì chỉ có thể quy cho một loại nhiệt tình lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
.
Theo cách làm hằng ngày của Đỗ Trạch, chắc chắn cậu sẽ tình nguyện đưa những người đó trở về. Nhưng đây cũng không phải nơi làm việc tốt là được khen thưởng, thần tháp sẽ biến những kẻ leo tháp thành kiểu hình mà nó mong muốn, ví như làm sai cách, thậm chí nó sẽ dẫn đến cái chết — quy tắc đã ám chỉ rất rõ ràng rằng, những kẻ leo tháp phải lơ người sứ đi, nếu kẻ leo tháp phí thời gian vào “chuyện thừa thãi”, dây leo sẽ ngày càng mạnh hơn mà mũi tên thì ít dần lại. Điều đó sẽ chỉ khiến những kẻ leo tháp an giấc nhanh hơn mà thôi.
.
Thật không hổ là quy tắc, không hổ là… phó bản Tinh Linh —— Chủng tộc xinh đẹp đó đã trả nhiệt tình, lấy đi thiện xạ.
.
Trở lại ngã ba vừa rồi, Tu bất tỉnh vì hậu quả của chuyển đổi hình thái. More cõng Tu lên, họ đi theo con đường chính xác dựa theo lời chỉ dẫn của Ariel. Ảo cảnh Tinh Linh lúc nào cũng là đêm tối, mặc dù hình ảnh trước mắt vẫn mờ ảo, nhưng vì Đỗ Trạch tự nghĩ mình đang tranh thủ thời gian để vượt qua mê cung nên mới không thấy áp lực.
.
Một ngày trôi qua, Tu vẫn chưa tỉnh lại, họ lại chạm trán dây leo. Ban đầu là hai ngày rồi đến một ngày rưỡi, bây giờ chỉ còn một ngày, khoảng thời gian dây leo xuất hiện càng lúc càng rút ngắn lại. So với lượt dây leo đầu tiên, dây leo lần này không chỉ thô to, mà bên trên nhành cây đã bắt đầu trồi lên những gai nhọn. Ariel bối rối giương cung, mặc dù nàng có thể nhắm trúng trái, nhưng sức lực của nàng không đủ để phá vỡ tầng dây leo. Đám người More và John thì ngược lại, dù họ có sức mạnh, nhưng muốn bắn trúng trái cây cứ mỗi một giây lại đổi vị trí thì thật sự là quá gượng ép.
.
Vì thế, đám người chọn cách mạo hiểm. More chủ động vọt vào trong dây leo, ngay lúc bị đống dây vây lại, nó nhanh chóng hóa thành hình rồng, tạo ra một khe hở. Rachel và John thừa cơ mở rộng khe hở đó để mũi tên của Ariel xuyên thủng trái cây.
.
Dây leo lượt ba cứ thế mà giải quyết xong. Không đợi người sứ bò ra cầu giúp đỡ, đoàn người Đỗ Trạch cưỡi thú rời đi —— nếu xét tình huống mới đây, lượt dây leo tiếp theo có thể sẽ xuất hiện ngay ngày hôm sau. Đi được nửa đường thì Tu tỉnh lại. Hắn lập tức nắm bắt tình huống, sau đó nhận lấy bao tên từ Ariel rồi đeo sau lưng.
.
Đã có manh chủ trấn giữ, Đỗ Trạch thoải mái hơn rất nhiều. Khi cậu chứng kiến manh chủ hung tàn giải quyết xong lượt dây leo thứ tư chỉ trong chốc lát, khoảnh khắc đó, tên ngốc nhận ra một điều, đối với dây leo có nhược điểm về khoảng cách mà nói, hình thái Tinh Linh của Tu chính là khắc tinh.
.
Manh chủ hoàn thành một lẫn song sát; manh chủ đang bật chế độ Killing Spree (một lần giết ba người).
.
Dù cho tần suất xuất hiện của dây leo rút ngắn chỉ còn vài tiếng đồng hồ, dù cho dây leo đã cường hóa đến mức độ toàn thân gai nhọn, chất lỏng đậm đặc axit, chúng vẫn chỉ có thể oan ức nhận lấy cảm giác vừa ra trận đã phải hy sinh, cách Tu chưa đến 10m đã phải liếm đất.
.
Dây leo tỏ ý, nhớ ngày đó nó còn là một tráng hán uy vũ hùng mạnh, mãi đến khi đầu gối của nó… À không, mãi đến khi trái cây của nó trúng một mũi tên.
.
Khi manh chủ đã trở thành siêu thần, cuối cùng họ cũng vượt qua mê cung. Khung cảnh trước mắt đây đúng là đất nước Tinh Linh mà Đỗ Trạch đã từng thấy. Đối diện họ, một hồ nước rộng lớn bao quanh Cây Sinh Mệnh. Gió thổi qua làm lá cây phát ra những tiếng rì rào, như đang mời gọi họ — rất hiển nhiên, đó là điểm cuối của phó bản Tinh Linh.
.
Enoch và chị em Ma tộc chưa từng được ngắm nơi nào xinh đẹp đến vậy, nhất thời ngây người cả ra. Thần tháp mô phỏng toàn diện đất nước Tinh Linh, Ariel như trở lại mái nhà của mình, nhanh chóng dẫn mọi người tới nhà gỗ Tinh Linh trên tàng cây. Trong nhà gỗ, thứ gì cần đều có đủ, duy chỉ không có người sống, xem ra thần tháp chỉ tạo nên khung cảnh mà thôi.
.
Bôn ba trong mê cung khá lâu, ai ai cũng mệt mỏi, họ tự tìm cho mình một căn nhà gỗ để nghỉ ngơi. Đỗ Trạch hiển nhiên ở chung phòng với Tu. Cậu cũng mệt chết đi được, mỗi lần giết chết dây leo là mỗi lần có một đám người sứ cầu xin giúp đỡ với họ. Lần thứ nhất từ chối là không đành lòng, lần thứ hai từ chối là áy náy, lần thứ ba, lần thứ tư… tất cả còn lại chỉ là chết lặng, thậm chí còn là phớt lờ nữa.
.
Vô số thông tin chất chứa trong đầu Đỗ Trạch, thần tháp, quy tắc, Thần Sáng Thế… Dù thấy mỏi mệt, Đỗ Trạch cũng không muốn nằm lên giường nghỉ ngơi, cậu thơ thẩn một hồi rồi ra khỏi nhà gỗ.
.
Mặt trăng cực lớn gần như chiếm cả bầu trời đêm, ở trong bóng đêm đã lâu, thời gian bây giờ có hơi lộn xộn. Đỗ Trạch mới vừa ngồi xuống một nhánh cây, chợt nghe tiếng ai đó bước tới bên mình. Không cần quay đầu lại, Đỗ Trạch cũng biết đó là Tu.
.
Nhánh cây khẽ rung lên, Tu ngồi xuống cạnh cậu. Đỗ Trạch bỗng thấy tình huống này khá quen, bất kể là hồ nước phát sáng hay những đốm sáng bay lửng lơ, thậm chí cả người ngồi cạnh cậu, đều giống như đúc đêm hôm đó.
.
Ngay lúc này, Tu vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lên phần gáy Đỗ Trạch. Khi Đỗ Trạch quay đầu qua, hắn nhếch môi, nở một nụ cười.
.
“Em muốn nghe ta hát không?”
.
Gió thổi luồn vào làn tóc trắng của Tinh Linh, nhiễu loạn thời gian và không gian. Đỗ Trạch ngạc nhiên đối mặt với Tu, phảng phất như quay trở về cái đêm ở Tinh Linh tộc. Khi đó, độc giả ngốc nghếch nghe được lời tỏ tình từ nhân vật chính mà mình thích nhất, đã sợ tới mức linh hồn suýt nữa trào ra ngoài.
.
Nhớ lại cảnh đó, Đỗ Trạch nghiêng mặt qua, bất giác cười lên. Tu nhìn sườn mặt Đỗ Trạch rồi cúi đầu xuống, hôn lên đường cong nơi khóe miệng cậu.
.
“Ta thích em, Đỗ Trạch.”
.
Tu nỉ non, tiếng nói khe khẽ, ngâm nga từng chữ từng chữ, trút ra thứ tình cảm sâu không đáy.
.
“Rất thích, rất thích, thích đến nỗi… không biết phải làm sao nữa rồi…”
.
Giọng nói của Tinh Linh hơi nhuốm mùi rượu, nghe rồi lại thấy say. Đỗ Trạch được Tu ôm vào lòng, người nọ phát ra tiếng than thở đầy thỏa mãn, như đã chiếm được một món quá vô giá.
.
“Thời hạn một tháng, ta đã có được em.”
.
Nhớ lại ước hẹn một tháng đó, Đỗ Trạch bỗng nhận ra rằng, dường như từ trước tới giờ đều là Tu chủ động, còn cậu vẫn luôn trong trạng thái bị động.
.
Cậu thích Tu, sao lại không thể chủ động một lần chứ?
.
Đỗ Trạch thò tay ôm ngược lại Tu.
.
Cũng như giờ, cậu rất muốn cả hai sát vào nhau hơn một chút, tốt nhất là không chừa ra một kẽ hở nào. Nói thế, có lẽ sẽ giảm bớt được sự bất an trong lòng nhỉ?
.
Đỗ Trạch đẩy Tu ra. Tên ngốc nhìn chằm chằm đối phương và âm thầm quyết định sẽ chủ động cầu hoan. Nhưng muốn mở miệng lại không biết phải nói gì, vì quá để ý nên ngược lại lại khiến tinh thần khẩn trương hơn.
.
Trong thời điểm này thì biểu đạt thế nào đây? Tới một phát đi chắc? Hình như có cái gì đó không đúng… Mẹ nó không phải chỉ là kẹp một cây súng thôi à! Tiểu sinh đọc rất nhiều trên mạng, tình huống này thì quyết đoán nhất là, là ——
.
Dưới cái nhìn chuyên chú của Tu, Đỗ Trạch đơ mặt, phản xạ có điều kiện thốt ra lời thoại nghĩ đến đầu tiên trong đầu.
.
“Đè tôi phía chính diện.”
.
… …
.
…
.
… Má ơi! ! !
.
—-
.
Vâng, bạn Đỗ Trạch vẫn thiếu muối như ngày nào =.,=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook