Độc giả: meo meo ~

.

Đối với một trạch nam điếu ti hay ảo tưởng cứu thế giới mà nói, xuyên không = cơ hội = ảo tưởng được thực hiện = một đống bạch phú mỹ ngồi chờ lâm hạnh = một đống cao phú suất ngồi chờ người ta tới đè (ơ, có thứ kỳ quái lẫn vào này).

.

Nhưng đối với Đỗ Trạch, xuyên không chính là một bi kịch. Sau khi nhìn thấy hai mặt trăng, Đỗ Trạch đã không hy vọng nơi này là trái đất. Nếu như xuyên không đến thế giới song song cận đại, hiện đại thì được rồi. Thân là tín đồ của công nghệ thì tốt xấu gì cậu cũng có đường phát huy, cho dù là thế giới tương lai, khoa học viễn tưởng cũng được. Nhưng nếu xuyên về cổ đại, cậu chỉ có thể dựa vào lịch sử tiến hóa mà sống. Chưa nói đến Đỗ Trạch có sở trường là máy tính mà cổ đại thì làm quái gì có máy tính. Nếu muốn chế tạo được máy tính mà chỉ có một người thì đúng là bi kịch: trên người cậu chỉ có cái kính cận quăng một phát là toi đời. Mặt khác, Đỗ Trạch yên lặng sờ lỗ tai, còn có một cái tai nghe, kiểu dáng bắt mắt màu sắc sinh động, nhưng dù có khoe khoang hay quảng bá thế nào đi nữa (?) cũng chẳng thể che đậy được việc nó là một cái máy trợ thính.

.

Ai tới nói cho cậu biết, nếu không có điện thì một tên lãng tai, cận thị, lùn và nghèo xác xơ như cậu làm sao mà sống sót trong cái thế giới cổ đại này được chứ…?

.

—— Nhìn, ám khí!

.

——… Nhìn không được.

.

—— Nghe, có tiếng bước chân!

.

——… Nghe, nghe không được QAQ!

.

Cho nên, nếu như điều tra trong bọn điếu ti, ai là người “không muốn xuyên về cổ đại nhất” thì Đỗ Trạch chắc chắn là số một, không người nào tranh được.

.

Và cũng trong bọn điếu ti đó, nếu điều tra ai là người “chết nhanh nhất ở cổ đại”, Đỗ Trạch hiển nhiên vẫn là số một, không kẻ nào tranh được.

.

Vừa nghĩ đến cái tương lai vô cùng có khả năng đó, Đỗ Trạch đẩy mắt kính, thoạt nhìn bình tĩnh mà thực ra là rất kích động… tiếp tục mở cuốn đồng nhân ra.

.

Thứ này không đơn giản chỉ là một cuốn đồng nhân! Đồng nhân văn thì làm gì có chuyện làm cho độc giả xuyên không chứ! Cho nên, cho nên phải nhanh chóng bắt nó làm cho mình trở về mới được!

.

Tuy nhiên, Đỗ Trạch cầm cuốn đồng nhân văn toàn là “Tiểu X tinh của ta”, “A ~ a ~ a” lăn qua lộn lại nhìn mấy chục lần mà vẫn không thể phản xuyên không về cái ổ chó của mình. Đỗ Trạch run rẩy đóng sách, nhìn lại mình, cậu đã phụ lòng mong mỏi của thầy giáo.

.

Đỗ Trạch khóc ròng.

.

Tinh thần và thể xác đều cảm thấy mệt mỏi, độc giả tuyệt vọng chấp nhận sự thật mình đã xuyên không và không thể trở về được nữa. Đỗ Trạch bắt đầu xem xét xung quanh, rồi quay lại xem xét tình huống hiện tại của mình.

.

Đập vào mắt là một không gian rộng lớn, dưới đất không phải bùn, mà là một loại tinh thể trong suốt giống như băng. Đỗ Trạch cúi đầu, có thể xuyên qua tấm tinh thể thấy được trời xanh mây trắng dưới chân… không sai, là trời xanh và mây trắng.

.

Trông cậu như đang dẫm lên bầu trời qua một lớp băng mỏng. Bầu trời dưới chân có nắng xanh biếc hòa với màu trắng. Thứ ánh sáng xanh trắng đó chuyển dần sang màu vỏ quýt khi càng về xa, giống như từ giữa trưa chuyển sang chạng vạng vậy, mãi đến khi giao nhau với đường chân trời.

.

Bầu trời phía trên Đỗ Trạch cũng tương tự như thế. Bầu trời lúc này đang là đêm khuya tối đen như mực có hàng vạn vì sao lấp lánh. Hai “mặt trăng” tản ra luồng sáng một tím một vàng. Càng về xa dần, ánh sáng trên bầu trời như đang chuyển từ nửa đêm qua rạng sáng, cho đến khi giao nhau với đường chân trời. Bốn phía rất trống trải, rất khó để phân biệt được phương hướng, chỉ có một hướng duy nhất đó là một cột sáng lớn chạy thẳng tới và nhập với đường chân trời.

.

Băng dưới mặt đất, trên bầu trời có hai mặt trăng, một cột sáng lớn… Đỗ Trạch lặng im: hình ảnh quen thuộc này là sao hả? Cậu biết nơi này, nhưng nghĩ mãi mà không ra… cái cảm giác như chỉ còn một chút nữa là có thể bật ra một cái tên mà lại không được khiến Đỗ Trạch yên lặng nội thương thật lâu.

.

Nếu nghĩ không ra thì cứ vứt ra sau đầu, biết đâu đột nhiên nhớ lại thì sao. Đỗ Trạch yên lặng nhìn cách đồng rộng bát ngát vô biên, ảo não phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng: cậu đã thấm thía cảm giác của vai nam chính trong《Thế giới bình điền》sau khi thấy một thế giới trống rỗng không có sinh vật nào, và phun ra một câu: đúng làđất đai cằn cỗi ——

.

Đúng, là, một, cọng, lông, cũng, chẳng! Có!

.

Q: Thế có nghĩa là gì?

.

A: Mẹ nó tiểu sinh biết ăn cái gì mà sống chứ!?

.

Đây là câu trả lời rất tiểu chuẩn. Để không phải trở thành con dân đầu tiên của Thiên triều bị chết đói ở dị giới, Đỗ Trạch đã chọn một hướng để đi. Do bốn phía đều trống trải như nhau, chỉ có mỗi cái cột sáng đó là lựa chọn sáng giá nhất, cho nên Đỗ Trạch đi theo hướng của cột sáng, nỗ lực tìm nơi có người sống. Không cần để ý đến cái gọi là bất đồng ngôn ngữ, quan trọng là: có miếng ăn. = =+

.

Tiết tháo của Đỗ Trạch đã rơi đầy đất.

.

Đỗ Trạch đi từ tối đến sáng. Nơi này vẫn có ngày và đêm, hai bầu trời thì giống như cái bàn ăn xoay tròn, tuần hoàn lên xuống. Bầu trời đầy sao bên trên Đỗ Trạch giờ đã chuyển xuống lòng bàn chân, mà trời xanh mây trắng lúc nãy ở dưới chân lại trồi lên đỉnh đầu. Dọc theo đường đi, Đỗ Trạch không thấy bất cứ sinh vật nào, cảnh vật vẫn hiu quạnh như cũ. Đỗ Trạch đau khổ nhìn tai nghe trên tay. Lúc cậu xuyên không ngay cả một dấu hiệu báo trước cũng chả có, lượng pin lúc đó của tai nghe chỉ có thể dùng được nửa ngày, cho nên bây giờ nó không một tí năng lượng.

.

Cầu đồ sạc! Cầu đồ nối! Cầu… Cầu đồ ăn!

.

Đỗ Trạch xoa cái bụng đang kêu gào rồi nhìn cột sáng thoạt như không bao giờ đến gần được. Cậu đột nhiên nhớ lại một câu nói không ngoa của người xưa: thảo nê mã trông theo núi chạy tới chết.

.

Mệt chết hay đói chết cũng là một vấn đề.

.

Thân là con dân ăn tạp của Thiên triều, Đỗ Trạch tỏ vẻ không thể tha thứ, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể nhét tai nghe vào túi áo, cắn răng tiếp tục bước tới. Thế nhưng đi cả một ngày một đêm, bốn phía trống trải vẫn trống trải, cột sáng xa tít vẫn xa tít, độc giả cay đắng nay càng thêm cay đắng. Chắc là do đói bụng quá mức nên Đỗ Trạch đã không còn thấy đói nữa.

.

Đi một chút rồi nghỉ, nghỉ rất lâu rồi đi, mệt thì nằm luôn trên tinh thể mà ngủ, tỉnh lại thì tiếp túc đi về phía cột sáng, đi mãi, đi mãi. Sau khi hành động này lặp đi lặp lại bốn, năm ngày, Đỗ Trạch phát hiện một điều rất bất thường. Một người không ăn không uống có thể sống tối đa năm ngày. Khi Đỗ Trạch tiến vào thế giới này, đừng nói là ăn cơm, ngay cả miếng nước cũng chưa được uống, thế mà cậu vẫn hoạt bát nhảy chân sáo về hướng cột sáng. Dọc đường đôi lúc cũng có thấy đói và khát, nhưng chỉ cần nhịn một lúc là cảm giác đói khát lại mất đi.

.

Đây chính là trong cái rủi có cái may của truyền thuyết à? Coi bộ đại thần xuyên không vẫn rất đáng tin, cho cậu bàn tay vàng như trong mơ, nhưng mà… không cần phải im hơi lặng tiếng đến vậy chứ! Gần đây làm chuyện tốt đều phải để lại tên đấy! Cho nên, cho nên quỳ xuống cầu xin ngài tặng kèm hướng dẫn sử dụng!

.

Bởi vì đại thần xuyên không không cho hướng dẫn sử dụng của bàn tay vàng, cho nên độc giả chỉ có thể tự mày mò. Đỗ Trạch ngừng việc lên đường, bắt đầu tự tìm tòi khả năng thần kỳ của mình. Dù sao bây giờ có đói lâu cũng không chết. Xét từ mặt có thể chịu đói, bàn tay vàng của cậu ắt hẳn phải có liên quan đến mặt tăng cường thể chất.

.

Thí nghiệm đầu tiên của Đỗ Trạch là sức mạnh. Cậu nhìn không gian trống trải xung quanh, thứ cậu có thể tiếp xúc được ở thế giới này chỉ có lớp tinh thể băng phía dưới. Chưa nói đến việc lớp băng này thoạt nhìn rất khó bị phá hủy, cậu cũng chả biết mức độ có thể đập bể của tinh thể băng này là bao nhiêu.

.

Vì thế, Đỗ Trạch rất sảng khoái rút cuốn đồng nhân ra: quyền quyết định thuộc về mày, Tiểu Đồng! (PS: trích từ Pokemon “Quyền quyết định thuộc về mày, Pikachu!”)

.

Đỗ Trạch cầm gáy sách, hai tay bắt chéo vào nhau rồi dùng một chút lực ——

.

“Xoạt —— ”

.

“!!!”

.

Cuốn đồng nhân bình yên vô sự cười nhạo độc giả xui xẻo đang ôm ngón tay mình mà nhảy cẫng lên.

.

Cái, cái móng tay nứt ra rồi nha nha ngao ngao ngao ngao ——Q口Q

.

Trận nhốn nháo này kết thúc bằng hành động phẫn nộ phanh thây cuốn sách nào đó của độc giả.

.

Về phần thí nghiệm tốc độ, độ nhạy bén và thể chất, vân vân, Đỗ Trạch chỉ dùng hai chữ để tổng kết: ha ha.

.

Ngày xửa ngày xưa, có một độc giả đã xuyên không, sau đó cậu ta có một bàn tay vàng, bàn tay vàng đó không phải là dị năng cũng chẳng phải là võ công, mà là… không bao giờ đói.

.

—— Đệch, bàn tay vàng, vàng cái con khỉ!? Đâu ra năng lực nghịch thiên gì… _(;3″ ∠)_

.

Đỗ Trạch gác tay lên đầu mình. Cái gối đồng nhân văn cậu dùng mấy ngày nay đã bị phanh thây mất rồi, giờ chỉ có thể ôm tâm trạng đau lòng gần chết đi vào giấc ngủ.

.

Trong mơ, Đỗ Trạch được trở về thế kỷ 21, trở thành một cao phú suất. Đang lúc Đỗ Trạch mơ thấy mình nói với tác giả bất nhân rằng “Cho cậu một cơ hội thành đệ tử của ta… Mau đi viết《Hỗn huyết》tiếp đi! Mục tiêu của chúng ta là phải có manh chủ!” thì khi tỉnh lại, một “bất ngờ” lớn đang chờ cậu.

.

Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vật đó, bình tĩnh tháo kính xuống dùng góc áo lau lau, lại lau lau rồi đeo lên.

.

Cuốn đồng nhân toàn vẹn nằm đó cười nhạo độc giả ngu một cục đang khiếp sợ.

.

Đỗ Trạch không thể tin được nó là một quyển đồng nhân 18+. Sao mà đơn giản thế được! Một cuốn đồng nhân bình thường thì sao có thể sống lại sau khi đã bị phanh thây được chứ!?

.

—— Nói mau, mục đích mày tới trái đất này là gì?

.

Đỗ Trạch run rẩy giơ ngón trỏ ra chọt chọt cuốn đồng nhân xem nó có gì đặc biệt. Cậu bỗng dừng động tác lại và nhìn chằm chằm ngón trỏ của mình: ngày hôm qua móng tay này bị nứt một đường rất dài; thế mà bây giờ lại bóng loáng mượt mà như chưa từng bị gì.



.

Không chỉ có cuốn đồng nhân phục hồi như cũ mà móng tay của cậu cũng vậy. Đỗ Trạch chợt nghĩ đến một việc: cái này thật sự rất giống… hoàn tác?

.

Suy nghĩ một lúc, Đỗ Trạch đã biết được chân tướng. Cuốn đồng nhân, móng tay, hay là hiện tượng không đói mấy hôm trước đều bắt nguồn từ “hoàn tác”. Cũng giống như nguyên lý “hoàn tác” của máy tính: hệ thống sẽ tự động thiết lập một điểm hoàn tác, khi hệ thống bị hư hại thì sẽ sử dụng tính năng “hoàn tác” này. Hệ thống sẽ tự động phục hồi lại trạng thái hoàn tác đã thiết lập. Căn cứ vào tình huống của cậu, ắt hẳn là cậu đã “tự động” hoàn tác nhiều lần, nếu không cậu đã đói đến gào thét kêu cha gọi mẹ từ mấy ngày trước rồi.

.

Đỗ Trạch đút tay vào túi lấy tai nghe ra. Lượng pin trên nơi hiển thị đã chứng minh suy đoán của Đỗ Trạch là đúng —— nó đã “hoàn tác”, cho nên mới quay về thời điểm còn một chút năng lượng.

.

Việc cần làm của Đỗ Trạch lúc này là tìm cho ra thời điểm bắt đầu hoàn tác.

.

Cuốn đồng nhân lại phải chịu độc thủ. Đỗ Trạch luôn canh me bên quyển sách từ sáng sớm đến tối mịt. Bầu trời liên tục thay đổi, hai mặt trăng một tím một vàng lại chuyển động lên phía trên Đỗ Trạch. Đỗ Trạch cho lúc này là 12 giờ đêm.

.

Đỗ Trạch ngẩn tò te nhìn trang sách vương vãi trên mặt đất. Không biết có phải là do nhìn lâu nên mỏi mắt không mà cậu lại thấy những trang sách đó dần tập hợp thành một chồng. Đợi đến khi Đỗ Trạch hoàn hồn xem lại thì một quyển sách mới tinh đã xuất hiện trước mắt cậu. Đỗ Trạch lập tức lấy tai nghe ra xem, lượng pin đã quay lại trạng thái khi cậu mới bước tới nơi này.

.

Đỗ Trạch làm thêm một vài thí nghiệm nữa. Cậu không chỉ dùng sách mà còn trưng dụng cả kính, tại nghe và thậm chí là bản thân mình để thí nghiệm. Kết quả thu được đều giống nhau: cứ đến đúng “12 giờ đêm”, cậu và vật dụng của cậu sẽ tự động hoàn tác về trạng thái lúc “mới tới thế giới này”.

.

Đến bây giờ Đỗ Trạch mới cảm thấy thỏa mãn. Tuyệt vời! Cậu đã thắc mắc tại sao bàn tay vàng lại không cho mình sức mạnh, thì ra nghịch lý là đây! Dù cho bây giờ cậu có thiếu chân hay thiếu tay đi nữa thì đúng giờ nó vẫn sẽ “tự động hoàn tác”. Cái này giống y như bất tử vậy.

.

Đỗ Trạch không dám làm thí nghiệm xem sau khi cậu chết có hoàn tác lại thời điểm ban đầu không. Dù sao thì tình hình bây giờ đã khiến cậu hài lòng lắm rồi. Tâm tình tốt nên giờ nhìn cái gì, Đỗ Trạch cũng thấy rất thuận mắt. Dù là cột sáng khổng lồ phía xa không thể nào tới gần được, hay là một cơn gió nhẹ bất chợt thổi tới đều khiến cậu sảng khoái vô cùng.

.

—— Từ từ, gió á?

.

Độc giả đứng đực một hồi mới nhận ra cậu lại phạm phải sai lầm ngớ ngẩn.

.

Không gian trống trải không có gì ngăn cản, gió thổi từ một hướng thì đồng nghĩa với việc: nơi đó có sinh vật đang cư trú.

.

Đỗ Trạch: … Quá ngược .

.

Đi theo hướng gió thổi khoảng năm ngày, Đỗ Trạch xúc động nhìn đống đổ nát cách đó không xa. Đây là vật đầu tiên mà cậu nhìn thấy từ khi đặt chân đến đây. Không nghĩ ngợi nhiều, Đỗ Trạch phấn chấn tiến thẳng đến đống đổ nát trước mặt.

.

Lúc đến gần, cậu mới nhận ra đây là một thần điện bị bỏ hoang, chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở chốn hoang vu như thế này. Thần điện bị phong hoá rất nghiêm trọng, nóc điện cơ bản đã không còn, chỉ có mấy cây cột cao vút cùng với một bức tranh không còn nguyên vẹn. Đỗ Trạch lách qua một cột đá lớn bị ngã, âm thầm nổi gai ốc.

.

Ngay trước mặt cậu lúc này là một bức tượng khổng lồ đứng sừng sững ở trung tâm thần điện. Tuy đã mất đi 2/3 cơ thể, nhưng nó vẫn khiến người ta cảm giác được sự uy nghiêm ẩn bên trong. Dù bức tượng rất đáng để chú ý, nhưng cái khiến Đỗ Trạch quan tâm hơn là cái người đang dựa vào bệ tượng kia.

.

—— Không thể gọi đó là người, mà là một bộ xương mặc áo choàng đen ngồi tựa người dưới bóng râm của bức tượng. Chiếc lưỡi hái tử thần to lớn được nó giắt ngang khuỷu tay. Nó cúi thấp đầu, không động đậy, thoạt nhìn không khác gì một pho tượng. Tử khí màu đen lượn lờ quanh thân nó, mờ nhạt gần như không nhìn thấy.

.

Não Đỗ Trạch nhanh chóng bị lấp đầy bởi hai chữ “chết tiệt”. Cậu cứng ngắc quay đầu lại nhìn cột sáng phía xa xa cùng với lớp tinh thể băng trắng xóa, cuối cùng cũng biết được cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ đâu: tinh thể băng, bầu trời lên xuống, hai mặt trăng, cột sáng khổng lồ, thần điện hoang tàn, bức tượng đổ nát, bộ xương mặt áo choàng đen, lưỡi hái tử thần —— chẳng phải đây là vùng đất thất lạc trong《Hỗn huyết》ư!? Vậy, vậy chẳng phải là cậu đã xuyên không vào《Hỗn huyết》à? Thứ trước mặt là… nhân vật chính đấy sao?

.

Cuộc đời này của mình thật đáng giá —— ý, không đúng! Tiết, tiết tháo rớt mất rồi!

.

Khi Đỗ Trạch nhặt tiết tháo của mình lên, bộ xương dường như đã nhận ra có người đang ở đó. Ánh sáng yếu ớt trong hốc mắt tối om của hắn bừng cháy. Vì không thể nghe thấy nên hắn đã ngẩng đầu lên, hướng mắt về phía Đỗ Trạch.

.

Hắn nhìn qua nhìn qua nhìn qua —— !!!

.

Đỗ Trạch mang vẻ mặt trống rỗng, trong đầu chợt hiện lên tình tiết tại vùng đất thất lạc trong《Hỗn huyết》: khi nhân vật chính trốn được vào vùng đất thất lạc thì thân thểđã mang trọng thương gần chết, tuy nhiên sau đó lại gặp được…

.

Đỗ Trạch không hề biến sắc nhìn bộ xương. Tinh thần cậu lúc này rất khủng hoảng, theo phản xạ có điều kiện đọc lời thoại lên:

.

“Meo meo ~ ”

.

******

.

******

.

“Phù phù —— ”

.

Tu thả mình xuống bệ tượng rồi ngồi yên không nhúc nhích.

.

Đây chính là vùng đất thất lạc mà người ta thường hay nhắc đến. Khoảnh khắc đặt chân vào vùng đất này, hắn cảm giác như đang tiến vào một không gian khác. Truy binh phía sau đã không còn, xung quanh thì trống trải lạ thường. Tu dẫm lên tinh thể trong suốt, trên đầu hay dưới chân đều là bầu trời, ở nơi xa xa còn có một cột sáng rất lớn. Ở đây không có truy binh, song cũng không có điều kiện để hắn chữa trị. Ở cái nơi hiu quạnh không một bóng sinh vật này, hắn chỉ biết sống lay lắt cho qua ngày. Mãi đến hôm nay mới phát hiện có một thần điện bị bỏ hoang, đồng thời cũng là lúc hắn đi đến cực hạn ——

.

Nguyên tố Quang Minh đang từ từ ăn mòn cơ thể hắn. Thật không hỗ là con át chủ bài của thần điện Quang Minh, khiến hắn bị thương trầm trọng đến như vậy…

.

Lần này, hắn sẽ chết thật sự sao?

.

—— Hắn rất hận!

.

Hắn vẫn chưa bắt thế giới trả giá hết, tại sao hắn lại có thể chết được chứ?

.

Bộ xương lẳng lặng ngồi trong bóng tối, không động đậy, tựa như một thứ vĩnh hằng. Nếu ai có thể lắng nghe được tiếng lòng của hắn, người đó nhất định sẽ bị sự tuyệt vọng sâu đậm trong hắn cắn nuốt.

.

—— Nếu ai có thể hoàn thành được tâm nguyện của hắn, cho dù là linh hồn, hắn cũng chấp nhận bán đi.

.

Những ngày tiếp theo, Tu vẫn ngồi đó không động đậy, ánh sáng trong mắt ngày càng ảm đạm, tử khí trên người cũng nhạt đến mức gần như không nhìn thấy – đó là dấu hiệu biến mất của tử linh.

.

Quả nhiên… vẫn bị ruồng bỏ…

.

Không ai tới cứu hắn, không ai cần đến hắn.

.

Hắn… không muốn chết…

.

Lúc này, Tu chợt nghe thấy một âm thanh cực kỳ mềm mại.

.

“Meo meo ~ ”

.

— Trích《Hỗn huyết》

.

———————————————–

Tác giả có điều muốn nói:

.

Tác giả: thần thú bị cướp lời thoại mất rồi…

.

Độc giả: đó là phản xạ có điều kiện mà QAQ!

.

Nhân vật chính: … Manh quá đi. (rục rịch)



———————————————–

Chú thích:

Bạch phú mỹ: ngôn ngữ mạng, miêu tả những nữ sinh da trắng, xinh đẹp, giàu có, là mục tiêu chính của các chàng trai

Cao phú suất: ngôn ngữ mạng, miêu tả những chàng trai thân cao mét tám, có tiền tài, đẹp trai

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương