Độc giả: Tinh Linh tộc bị ác ý của tác giả dính lên mặt, toi.

.

John nhìn mọi chuyện, khuôn mặt luôn điềm tĩnh cũng ánh lên vẻ ngỡ ngàng, nó nhìn chằm chằm vào Tinh Linh tóc trắng trong giàn tế, hơi hoang mang nói: “Tiểu chủ nhân…?”

.

Tu nghiêng đầu nhìn về John, khẽ gật đầu. Vẻ mặt hơi căng thẳng của John thả lỏng, nó nhẹ nhàng nói: “Xem ra tiểu chủ nhân có rất nhiều chuyện. Nếu tiểu chủ nhân rảnh rỗi, có thể cùng lão già này hàn huyên.”

.

John đã thừa nhận hình thái Tinh Linh của Tu, nhưng những con rối sáu sao khác đều đồng loạt ngưng lại, ánh mắt từ màu đỏ công kích chuyển thành màu xanh bình thường, cuối cùng dường như không tìm thấy đối tượng ban bố mệnh lệnh nên trực tiếp tắt lụi biến sang trạng thái chờ đợi. Các Tinh Linh vừa suýt chết đã chứng kiến tất cả. Họ đứng đực tại chỗ hoàn toàn không biết phải làm gì. Nữ hoàng Tinh Linh được Ariel cẩn thận đỡ dậy, ánh mắt ngây dại của nàng lướt qua mặt cỏ đẫm máu tới những con rối máy đang đình trệ, cuối cùng dừng lại giữa hồ nước tinh khiết, đột nhiên tinh thần trở nên điên cuồng như bị thứ gì đó kích thích.

.

“Cây Tinh Linh! Xin hãy cho ta mượn sức mạnh để diệt trừ tên xúc phạm này đến tan xương nát thịt!”

.

Vườn hoa bên dưới giàn tế bắt đầu rung động, có vài sợi dây leo xanh biếc thô to dài nhọn từ dưới bò lên, đâm thẳng về Tu đang ở trong giàn tế. John nhấc chân vừa định tấn công nữ hoàng Tinh Linh, một mũi tên từ xa phóng tới đã chặn đứng nó lại. Simon bị cụt một tay đang dùng miệng cắn tên, cái tay còn lại thì giơ cung lên, thở dốc nhắm thẳng vào John. Lúc này lại có vài dây leo nữa chui ra từ dưới đất, bắt đầu tấn công John.

.

Tu ôm Đỗ Trạch, cực kỳ nhanh nhẹn né tránh sự tấn công của dây leo. Thân hình mảnh khảnh của Tinh Linh như không có trọng lượng, nhẹ nhàng nhảy lên trong đám dây leo đang khua khoắng. Cho dù mang theo một người, Tu cũng hề mệt mỏi, hắn dẫm lên đầu nhọn của dây leo, nhìn xuống nữ hoàng Tinh Linh ở phía dưới, bắt đầu niệm chú văn ma pháp.

.

Những dây leo bị Tu dẫm lên bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, đụng vào tán cây phía trên làm vô số lá rụng xuống. Những dây leo còn lại từ bốn phương tám hướng quật vào Tu, chân hắn như mọc rễ bám chặt trên đầu dây leo, mắt không hề chớp nhìn vào sợi dây leo càng lúc càng tới gần, chậm rãi nhả ra tên ma pháp.

.

“Thiên diệp chi nhận.”

.

Lá cây rơi xuống như bị đè nén lơ lửng giữa không trung, trên mép lá hiện lên những mảnh kim loại bén nhọn sáng bóng, sau đó bỗng dưng bùng nổ, quyện lại thành một khối. Tu ôm Đỗ Trạch đứng lại trên giàn tế cùng đám dây leo bị cắt vụn. Vì cảnh máu me ban nãy cộng thêm chuyến bay nhảy còn khủng hoảng hơn cả đi tàu lượn siêu tốc ấy, tên ngốc cuối cùng cũng nhịn không được đẩy Tu ra chạy qua một bên chuẩn bị nôn mửa, nhưng đi chưa được một bước cậu đã nhũn người quỳ thẳng xuống đất, may mắn được Tu lanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

.

May mà Đỗ Trạch vẫn chưa ăn cái gì, cậu ngồi phịch trong lòng Tu nôn khan, độc giả khổ bức khóc thầm: mong các người thông cảm cho thân thể mảnh mai của người địa cầu duy nhất trên thế giới này.

.

Tu ôm hờ Đỗ Trạch, lạnh lùng nhìn về phía nữ hoàng Tinh Linh. Những phiến lá hạ xuống từ không trung, chuyển hướng vuông góc bay thẳng về phía nữ hoàng Tinh Linh. Nữ hoàng Tinh Linh né sang một bên, nhưng vẫn bị lá cây cắt lên chân té lăn dưới đất. Simon ở xa muốn chạy tới giúp lại bị John ngăn cản, thêm nhiều lá cây nữa rụng xuống, chúng điều chỉnh phương hướng, lần này là nhắm vào cổ vị nữ hoàng.

.

Nhưng ngay lúc này Ariel bỗng chạy tới chắn trước mặt nữ hoàng Tinh Linh, thân thể nàng bắt đầu run rẩy trước ánh mắt lạnh như băng của Tu. Tuy vậy, Ariel vẫn vững vàng đối diện với Tu, dùng sức lắc đầu, liều mạng biểu đạt ý nghĩ của nàng.

.

Xin ngươi tha cho bà ấy ——

.

Nếu có thể, xin hãy để ta chuộc tội thay cho bà ấy ——

.

Cho nên, xin ngươi…

.

“Đừng giết cô ấy.”

.

Lông mày Tu khẽ nhướng, hắn nhìn cánh tay bị chụp lấy của mình, nghe được người trong ngực lặp lại: “Đừng giết cô ấy.”

.

Đây là lần đầu tiên Tu nghe thấy Đỗ Trạch đưa ra yêu cầu dứt khoát với mình như vậy. Cho đến nay, người này vẫn luôn dùng giọng điệu đề nghị hoặc trưng cầu ý kiến với hắn, chưa từng mang theo màu sắc cá nhân mãnh liệt nào như lúc này. Hắn nên thấy vui mừng mới phải chứ? Nhưng ngón tay đang rục rịch đó lại vạch trần tất cả, hắn muốn lá cây xuyên qua cổ Tinh Linh đó biết nhường nào.

.

“Cô ấy tên là Ariel, rất dịu dàng, rất lương thiện.” Tên ngốc vẫn khăng khăng cho rằng vì mình đã đoạt đất diễn của Tu nên hắn không có cơ hội làm quen với Ariel, bởi vậy cậu bắt đầu chào hàng em gái dễ thương đã định trước sẽ dây dưa với hắn. “Cô ấy là một cô gái tốt, khiến người ta yêu quý.”

.

Xin hãy gọi tiểu sinh là cầu nối tình yêu. = =+

.

Nhưng sao vòng tay của Tu lại siết chặt hơn vậy? Ây da, sắp không thở nổi rồi! Cái cảm giác sắp bị chặt ngang lưng này… Cứu, cứu mạng!

.

“Ngươi thích nàng ta?”

.

Đỗ Trạch nhanh chóng hiểu tại sao cậu sém chút nữa bị Tu bóp chết, hóa ra là hắn hiểu lầm cậu với em gái dễ thương có gian tình đó! Manh chủ đừng lo lắng, em gái dễ thương tất cả đều là của anh… Cho dù có vừa nhìn đã ưng ý thì cũng đừng có qua cầu rút ván chứ, mẹ kiếp!

.

Để bảo vệ cái thân thể nhỏ bé đáng thương của mình, Đỗ Trạch kiên quyết, quyết đoán lắc đầu.

.

“…”

.

Đỗ Trạch cảm thấy những cơ bắp căng thẳng của Tu dần thả lỏng, bởi vì tư thế không tiện nên cậu không nhìn được vẻ mặt của Tu, nhưng thấy lá cây chậm rãi rơi xuống đất có nghĩa là Tu đã nghe lọt lời cậu rồi. Đỗ Trạch còn chưa kịp thở phào đã thấy nữ hoàng Tinh Linh hô lên với Võ Thần Tinh Linh còn sống sót: “Tại sao không tấn công? Hắn đã không thể khống chế những con rối máy đó nữa rồi!”

.

Võ Thần Tinh Linh chần chờ giây lát, rồi nghĩ đến khi nãy nữ hoàng Tinh Linh tấn công Tu, những con rối máy đó quả thật thờ ơ, vì thế y bắt đầu tiếp cận Tu một cách thận trọng.

.

WTF! Tinh Linh tộc mấy người có tâm lý chuyên đi tìm chết một trăm năm không lay chuyển được hả! Cầu đừng làm rộn!

.

Đối mặt với Tinh Linh tộc cứ bám riết tinh thần thấy chết không sờn, Đỗ Trạch không còn sức mà chửi thề nữa, cứ theo đà này chắc chắn Tu sẽ triệu hồi kênh Chu Nho tiếp tục hung tàn. Đỗ Trạch thấy Ariel ngăn cản nữ hoàng Tinh Linh nhưng lại bị gạt ra, cắn răng lôi kéo Tu đến bên cạnh nhánh cây vàng kim giữa hồ.

.

“Yggdrasill.” Đỗ Trạch kéo tay Tu đặt lên trên cành cây màu vàng kim, nói nhanh: “Kêu gọi nó đi.”

.

Không hề chần chừ, hoặc là do bản năng tin tưởng từng lời Đỗ Trạch nói, Tu theo lời Đỗ Trạch thốt ra cái tên đó: “Yggdrasill.”

.

Trong nháy mắt, nhánh cây vàng kim như sống lại, tựa như có nguồn sống đang từ từ khuếch tán, nó nhẹ nhàng bò lên tay Tu. Võ Thần Tinh Linh kinh ngạc dừng bước, nữ hoàng Tinh Linh cũng hãi hùng trợn trừng mắt. Từ lúc “vẩn đục” xuất hiện, cây sinh mệnh đã im lìm mấy vạn năm giờ đây lại có phản ứng?

.

Đỗ Trạch nhẹ nhàng thở ra. Yggdrasill là tên gọi cây sinh mệnh của Tinh Linh, lúc trước trong nguyên bản《Hỗn huyết》, Tu bị nhốt dưới tàng cây sinh mệnh để hấp thu “vẩn đục”, mất một năm mới miễn cưỡng nghe rõ lời kêu gọi của cây sinh mệnh. Lúc Tu gọi tên cây sinh mệnh, hắn đã thoát được khỏi gông cùm của Tinh Linh tộc và trở thành chúa tể Tinh Linh. Đỗ Trạch cảm thấy rất may mắn là lần này cậu không bị cấm tiết lộ nội dung, có lẽ là do trong nguyên tác tại thời điểm này Tu đã biết được tên của cây sinh mệnh.

.

Cây sinh mệnh thân mật tì vào cánh tay Tu, nó tản ra vầng sáng dìu dịu, như đang truyền đạt ý nghĩ nào đó. Ai cũng không thể đọc được gì từ gương mặt vô cảm của Tu, cuối cùng, nhánh cây sinh mệnh trườn khỏi tay Tu, tuy nhiên nơi mà nó vòng qua để lại những hoa văn màu vàng. Nữ hoàng Tinh Linh sững sờ nhìn những hoa văn đó, thân thể run rẩy không ngừng.

.

Tại sao một tên Tinh Linh không rõ lai lịch, thậm chí suýt chút nữa đã hủy diệt Tinh Linh tộc lại được cây sinh mệnh thừa nhận chứ?

.

Những Tinh Linh khác nhìn Tu, họ chần chờ giây lát rồi kéo nhau quỳ gối hướng về Tu, bày ra tư thế thần phục.

.

Chỉ cần được cây sinh mệnh thừa nhận thì sẽ là vua của Tinh Linh tộc.

.

Thứ Đỗ Trạch muốn chính là cái này đây, trong nguyên tác Tu cũng thu phục Tinh Linh tộc bằng cách đó, nhưng khi ấy Tu là vì trả thù Tinh Linh tộc đã giam hắn một năm nên mới phóng ra tất cả “vẩn đục” trong cây sinh mệnh làm ô nhiễm toàn chúng Tinh Linh. Dưới chương đó, có một độc giả đã bình luận rằng: “Mọi người xem thử ‘vẩn đục’ rốt cuộc là thứ gì?”. Sau đó một đám độc giả lại xếp hàng bên dưới: “Ác ý toàn vũ trụ của tác giả “, “+1″, “Tinh Linh tộc bị ác ý của tác giả trét lên mặt, toi; chúng ta bị ác ý của tác giả văng lên mặt, khét”, “+10086″, “+ Chứng minh thư”…

.

Bây giờ, Tu không bị Tinh Linh tộc giam cầm một năm, cho nên sự kiện này được giải quyết một cách dễ dàng: nữ hoàng Tinh Linh vẫn còn sống, Tu và Ariel sẽ không xảy ra mâu thuẫn. Đỗ Trạch rạo rực nghĩ, cặp mắt cứ liếc qua Ariel nên đã bỏ lỡ cái nhìn của Tu về phía mình.

.

Tu vươn tay, nhẹ nhàng cầm nhánh cây sinh mệnh.

.

—— Quả nhiên, hắn không thích chủng tộc này.

.

Nhận thấy ánh mắt của Đỗ Trạch, Ariel đang quỳ dưới đất vừa định trộm ra hiệu với Đỗ Trạch thì bỗng kinh ngạc mở to hai mắt. Nàng nhìn đầu ngón tay của mình từng chút một nhiễm đen, cái màu đen này giống hệt như vẩn đục, chà thế nào cũng không sạch, làm thế nào cũng không thể chùi đi. Chúng lan ra cả bàn tay, từ cánh tay đến bả vai… Nàng không trông được khuôn mặt mình, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc nâu đang dần dần hóa trắng, hai màu sắc đối lập này giống như một loại châm biếm cực độ.

.

Đỗ Trạch trừng mắt nhìn Ariel bị sa đọa thành một Tinh Linh hắc ám. Không chỉ Ariel, làn da của chúng Tinh Linh ở đây đều hóa thành màu đen, còn tóc thì chuyển sang màu trắng hoàn toàn tương phản. Cho dù không nhìn thấy những Tinh Linh khác, nhưng cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh toàn bộ Tinh Linh tộc đều sa đọa thành Tinh Linh hắc ám. Trong đó phản ứng cực mãnh liệt nhất là nữ hoàng Tinh Linh, nàng nhìn làn da tối đen của mình và hét toáng lên, thanh âm tràn ngập sợ hãi.

.

“Ta sa đọa? Ta sa đọa?! Ta sa đọa!” Nữ hoàng Tinh Linh có vẻ không dễ dàng bỏ cuộc mà dùng sức chà xát da mình, nhưng cho dù da có nứt toác, máu chảy ra cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng đã trở thành một Tinh Linh hắc ám.

.

“Cái màu nhơ nhớp như thế, dơ bẩn như thế…” Nữ hoàng Tinh Linh thở hổn hển, hai tay đặt trên cổ mình: “Tại sao có thể tồn tại trên thế giới này!”

.

Ariel câm lặng sợ hãi, nàng vươn tay, nhưng cũng chỉ có thể ôm lấy thân hình yếu đuối của vị nữ hoàng. Nước mắt chảy dài từ đôi mắt ánh vàng của công chúa Tinh Linh lăn trên làn da màu đen, từng giọt đọng lại trên mái tóc màu trắng của nữ hoàng Tinh Linh.



.

Đỗ Trạch nhìn khung cảnh không hề khác so với nguyên văn này, cảm thấy toàn thân lạnh run, cậu cứng ngắc quay đầu nhìn cái người đã gây ra tất cả — Tinh Linh tóc trắng đứng bên cạnh cành cây sinh mệnh, ngửa đầu như đang nhìn gì đó. Nhận thấy ánh mắt của thanh niên tóc đen, Tu nghiêng đầu nhìn chăm chú Đỗ Trạch, giọng nói dễ nghe như tiếng ngọc thạch va vào nhau.

.

“Màu sắc rất đẹp, không phải sao?”

.

Đỗ Trạch ngẩng đầu, hệt như một con rối gỗ bị giật dây, cậu nhìn tán cây bên trên, dưới ánh trăng chiếu rọi, lá cây sinh mệnh như hút được máu và trở nên tươi xanh mơn mởn, chúng phát ra tiếng rào rạt khoan khoái, giống như rất sung sướng vì cuối cùng cũng đã thoát khỏi gánh nặng. Đỗ Trạch khô khốc nuốt nước bọt, cậu như cảm nhận được thứ gì đó đang cười thầm với mình, ở ngoài sách có thể gọi nó là nội dung truyện, ở trong sách thì nó lại chính là vận mệnh. Cho dù đã biết trước, nhưng chỉ cần hơi không để ý nó sẽ lập tức tới trước mặt bạn, phô ra sự cường đại của nó cùng với sự vô dụng của bạn.

.

Nhân vật chính đã làm ô nhiễm Tinh Linh tộc, nhân vật chính càng ngày càng hắc hóa, nhân vật chính hủy diệt thế giới, đó là nội dung truyện.

.

Tu làm ô nhiễm Tinh Linh tộc, Tu ngày càng hắc hóa, Tu sẽ hủy diệt thế giới, đó là vận mệnh.

.

… Vận mệnh cái con khỉ!

.

“Tu.” Đỗ Trạch nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích của Tu, trong lòng rối bời, cố lấy dũng khí nói: “Chúng ta nói chuyện được chứ?”

.

Cho dù việc Tu hủy diệt thế giới đã được định sẵn trong nội dung truyện, nhưng duy cái này là cậu không thể chấp nhận được.

.

******

.

******

.

Tu vươn tay cầm lấy nhánh cây sinh mệnh trước ánh mắt kinh ngạc của nữ hoàng Tinh Linh.

.

Nữ hoàng Tinh Linh hoảng sợ nhìn làn da trắng trẻo của mình như đang bị vẩy mực vào, mái tóc vàng khiến nàng kiêu ngạo lại nhuốm màu tro tàn. Nàng đã sa đọa thành một Tinh Linh hắc ám. Không chỉ nữ hoàng, toàn chúng Tinh Linh đều sa đọa thành Tinh Linh hắc ám, cả chủng tộc như bị nguyền rủa.

.

“Ta sa đọa? Ta sa đọa?! Ta sa đọa!” Nữ hoàng Tinh Linh thét chói tai, nàng dùng sức siết lấy cổ mình.” Cái màu nhơ nhớp như thế, dơ bẩn như thế… Tại sao có thể tồn tại trên thế giới này!”

.

Tu đứng giữa giàn tế lạnh lùng nhìn tất cả, chỉ khi thấy nữ hoàng Tinh Linh tự sát, cặp mắt hắn mới hiện lên một sự thỏa mãn của trả thù.

.

Thịch, thịch, thịch…

.

Tiếng bước chân hoảng hốt từ xa vọng lại, Ariel chạy tới chứng kiến mọi việc, cả người như đờ ra. Tu liếc nàng một cái, chỉ có người thiếu nữ này, hắn mới có thể buông tha.

.

Ariel run rẩy tiến lại chỗ nữ hoàng Tinh Linh, nàng cẩn thận ôm lấy thân hình yếu đuối của bà, sững sờ chảy nước mắt. Nàng không biết tại sao mọi việc lại thành ra thế này, cũng không biết mình phải đi về đâu. Ariel ngẩng đầu nhìn Tu ở trên giàn tế, trong đôi mắt mông lung đẫm lệ, Tinh Linh tóc trắng ấy đứng bên cạnh cây sinh mệnh, ngửa đầu như đang nhìn cái gì đó.

.

Cảm giác được ánh mắt vụn vỡ của công chúa Tinh Linh, Tu không quay đầu lại, chỉ nói khẽ.

.

“Màu sắc rất đẹp, không phải sao.”

.

— Trích《Hỗn huyết》

.

——————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

.

【Vở kịch nhỏ do “Ái Khán Thiên” tốt bụng cung cấp, dưới đây là một chuyện thật —— vì anti-fan mỗi ngày châm một ngọn nến, 233!】(233 là một kiểu cười lăn lộn)

.

Độc giả thầm lặng Tiểu Viễn Viễn ~: Tiểu tam nhảy nhót lâu rồi đó! Ông nội rất có thân tình! Thụ đủ thánh mẫu rồi đó, không được phép thả công ra! Lại nữa, tiểu sinh cảm thấy Tưởng Dịch An bla bla bla… Tiểu sinh rất chờ mong ngược thống khoái! Tác giả ơi, tốc độ lẹ chút đi!!

.

Tác giả hồi đáp: … Đã hiểu…

.

Vài ngày sau ấn vào《Noãn Dương chương mới nhất》——

.

Độc giả thầm lặng Tiểu Viễn Viễn ~ (phun một búng máu): kịch bản không đúng tác giả ơi! Cái cảm giác tác giả đột nhiên bừng tỉnh định hắc hóa triệt để là cái khỉ gì thế! A, đợi tí, đau đầu quá, cuốn BL đầy xôi thịt xé không rách với cái tai nghe này là gì đây?!

.

—— Xin chào quý ngài, hoan nghênh đến với phó bản《Độc giả và nhân vật phụ tuyệt đối là chân ái》, Tưởng Dịch An đã hắc hóa hoàn tất vàđang chờ mong ngài cứu vớt.

.

Độc giả thầm lặng Tiểu Viễn Viễn ~: =口=! !

.

—— Ngài đã rời khỏi server【Tác giảÁi Khán Thiên】, nhiệm vụ tân thủ xin hãy liên hệ với【Tác giảĐồi】

.

Độc giả thầm lặng Tiểu Viễn Viễn ~: =口=! ! ! !

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương