Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
-
Chương 33
Nhân vật chính: Ta rất muốn tạo ra một sợi xích, để cột chặt ngươi vào người ta.
.
Trong vòng hai ngày, Verl và Elise đã quay trở về thành Belial.
.
Trở lại phủ thành chủ, họ lập tức phát hiện có gì đó không ổn, đội hộ vệ của họ một đám đều câm như hến, nhìn các nàng muốn nói lại thôi. Lúc hai người nhìn thấy Ma tộc đeo kính một mắt ngồi trên ngai, họ cuối cùng cũng biết tại sao đội hộ vệ lại e dè như vậy.
.
“Thành chủ Belial.” Rachel tươi cười nhã nhặn: “Ta nghĩ chúng ta có thể trò chuyện một lát.”
.
***
.
Nội thành của di tích Chu Nho được xây dựng theo kết cấu của cây sinh mệnh Kabbalah, có 22 con đường tượng trưng cho các nhánh và mười quảng trường tượng trưng cho các hạt. Cửa trí tuệ nằm ở quảng trường góc trên bên trái, trong cây sinh mệnh Kabbalah, hạt này tượng trưng cho trí tuệ. Đỗ Trạch lắc lư ở di tích Chu Nho hai ngày, khuya ngày đầu tiên, đồng nhân văn trong tay Đỗ Trạch hoàn tác… Hoàn tác lúc này thì nấm kim châm cũng lạnh* hết cả rồi! Đỗ Trạch nghẹn máu nơi cổ họng. Thời gian trong cửa trí tuệ là 60:1 so với thời gian bên ngoài, nói cách khác 1/5 cuốn đồng nhân kia đã ngây người trong tay Tu tới gần 40 ngày. 40 ngày hoàn toàn có thể khiến nhân vật chính thuộc làu làu 8 trang truyện đó!
.
* Một điển tích của Trung Quốc, ý là chờ đã rất lâu rồi.
.
Đóa hoa của tổ quốc đã bị sách đen tàn phá như vậy đấy…
.
Đỗ Trạch ép mình không được nghĩ nữa. Cậu tiếp tục xem xét phong cách kiến trúc của dị giới. Bên đường có nhiều ngôi nhà nhỏ với các kiến trúc khác nhau, tinh xảo mê người giống như những căn phòng của người lùn trong cổ tích. Đỗ Trạch xoay người đi vào mấy căn, đều thấy được những vết tích sinh hoạt trước đây của Chu Nho. Những dấu vết đó rất rõ ràng, thậm chí có thể suy đoán được họ đang làm gì: đang tắm, đang dùng cơm, còn có cả đang lắp ráp linh kiện máy móc. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, tất cả Chu Nho dường như đều biến mất ngay trong lúc hoạt động.
.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Đỗ Trạch cảm thấy không rét mà run, cậu quay trở ra. Ở ngoài đường mặc dù có máy móc hoạt động, nhưng lại trống vắng không chút hơi người.
.
Chu Nho tộc… Rốt cuộc đã biến mất vì đâu?
.
Đỗ Trạch không phải tác giả, cho nên cậu không biết Nhất Diệp Tri Khâu đặt ra những gì. Tìm kiếm nguyên nhân biến mất của Chu Nho có vẻ như là một tình tiết lớn trong nội dung《Hỗn huyết》, nhưng mà mãi đến trước khi Đỗ Trạch xuyên qua, độc giả vẫn chưa biết được kết quả từ phía tác giả.
.
Đỗ Trạch nhịn không được mà nhìn về John vẫn bồi bên cạnh cậu mấy ngày nay, con rối máy nhìn có vẻ lâu đời này cũng chưa hề xuất hiện trong tiểu thuyết. Nghĩ đến sự chênh lệch thời gian giữa tiểu thuyết và hiện tại, Đỗ Trạch đột nhiên có một phỏng đoán.
.
“Ông ở đây bao lâu rồi?”
.
Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, John dừng lại việc chơi đùa với tiểu phượng hoàng, nó như đang sa vào trong ký ức, giọng nói tràn ngập sự hoài niệm.
.
“Sắp được bốn vạn năm rồi.” John ấn ngôi sao trước ngực mình: “Ta là con rối thế hệ thứ hai, chủ nhân cho ta sử dụng những trang bị động lực tốt nhất, cho nên ta mới có thể sống đến hiện tại. Bất quá cũng đã sắp đến cực hạn rồi, qua một năm nữa, ‘trái tim’ của ta sẽ ngừng hoạt động.” Nó nhìn Đỗ Trạch.”Có thể nhìn thấy các ngươi trước khi chết, thật là một điều tốt.”
.
Nghe một con rô-bốt nói “sống” với “chết” có hơi kỳ quái, nhưng âm điệu trong giọng John lại khiến cho sự ly biệt và thương cảm này thêm ngậm ngùi. Con rối máy trước mắt đã ở trong thành thị trống rỗng này mấy vạn năm, thậm chí đã hiểu được tình cảm.
.
Lời nói của John đã chứng minh phỏng đoán của Đỗ Trạch. Theo thời gian trong tiểu thuyết, bốn năm sau nhân vật chính mới tiến vào di tích Chu Nho, mà khi đó John đã chết. Đồng thời Nhất Diệp Tri Khâu có ghi rằng, Chu Nho kỷ nguyên thứ bốn cách Nhân tộc kỷ nguyên thứ bảy khoảng ba vạn năm, nói cách khác, John chắc chắn đã chứng kiến sự biến mất của Chu Nho tộc. Nhưng nhìn John như vậy, Đỗ Trạch không nỡ hỏi, vấn đề đó đối với một con rối máy có tình cảm thì có vẻ quá mức tàn nhẫn.
.
“Ngươi dường như đang phân vân.” John nói: “Không cần ngại, có yêu cầu gì cứ việc nói, ta rất vui lòng phục vụ ngươi.”
.
“Chu Nho… Vì sao lại biến mất?”
.
Ánh sáng xanh trong mắt John bỗng dưng biến mất ngay khi nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, như đã bị chấn động rất lớn, qua một lúc, ánh sáng xanh mới lóe lên lại.
.
“Ngươi rất tò mò, nhóc à.” Giọng của lão John như là thở dài: “Cũng giống như họ… Nhưng có đôi khi quá tò mò, không phải là điều tốt.”
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp hiểu lời John nói, đã nhìn thấy con rối máy đó tiến về phía trước.
.
“Đến đây đi, điều ngươi muốn biết ở ngay phía trước.”
.
Đi hết con đường, một quảng trường hình tròn lại xuất hiện trước mắt họ, trong cây sinh mệnh Kabbalah, nơi này tượng trưng cho sự thấu hiểu. Giữa quảng trường có một kiến trúc hơi giống nụ hoa kim loại, John đi tới kiến trúc nhập mệnh lệnh, vỏ ngoài của kiến trúc kim loại đó mở ra từng chút một, lộ ra phần bên trong.
.
Chỗ đó thoạt nhìn giống như một phòng nghiên cứu, chung quanh tư liệu rơi bừa bãi, thứ thu hút ánh mắt người ta nhất chính là bánh xe khổng lồ ở chính giữa phòng. Vành của nó có màu vàng kim, bề mặt như được làm bằng thủy tinh, trên mặt dọc theo vành có khắc những con số và ký hiệu, toàn bộ bánh xe thoạt nhìn giống như một cái đồng hồ lớn, nhưng lại không có kim đồng hồ.
.
“Đây là bánh xe thời gian.”
.
John nhìn bánh xe kia, ánh mắt xanh sáng lên khiến người ta cảm thấy nó như đang bi ai. Đỗ Trạch đợi một chút, con rối máy bên người lại như đang trầm luân trong dòng hồi ức không thể tự kiềm chế, cũng không nói gì cả. Đỗ Trạch chần chờ một khắc, sau đó bước vào phòng nghiên cứu. Cậu cầm những tư liệu trên bàn lên. Đó có vẻ là báo cáo nghiên cứu, bên trên dày đặc những đồ thị và thuật ngữ mà Đỗ Trạch không hiểu được. Ánh mắt Đỗ Trạch dừng lại bên dưới góc phải của trang giấy, nơi này ghi chú một vài lời tâm đắc của nhà nghiên cứu.
.
[Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải… đã tặng cho chúng ta bánh xe thời gian, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể tiếp cận được với quy luật thời gian.]
.
[Đồ thị không đúng, thời gian không thể phân tích như vậy, ngày mai lại phân tích hàm số cấu tạo.]
.
…
.
[Hôm nay có đột phá! Nhờ bánh xe thời gian chúng ta đã tách rời được thời gian, tỉ lệ chia tách đầu tiên là 2:1.]
.
[Tỉ lệ chia tách thời gian đã lên đến 37:1, uỷ ban nói muốn chế tạo cánh cửa trí tuệ, sự chia tách thời gian cũng có thể vận dụng vào.]
.
[Bỏ đi linh kiện của bánh xe thời gian thì không thể nào chia tách được thời gian, buồn thật! Buồn thật!]
.
[Chúng ta gắn kim giây của bánh xe vào cánh cửa trí tuệ, thực hiện chia tách thời gian thành 60:1. Giờ thì một vấn đề mới được đặt ra là “Thực hiện chia tách thời gian khi không có linh kiện của bánh xe thời gian hỗ trợ”.]
.
[Phương án một: phục chế linh kiện của bánh xe thời gian. Phương án hai: tìm kiếm thứ thay thế bánh xe thời gian. Phương án ba: phân tích triệt để quy luật thời gian. Phương án một là đơn giản nhất, nhưng tất cả mọi người đều có khuynh hướng nghiêng theo phương án ba, ta cũng vậy.]
.
…
.
[Chúng ta đã thành công! Hiện tại có thể thực hiện việc chia tách thời gian trên thân thể, Chu Nho tộc vĩnh sinh!]
.
…
.
[Không, không thể nào, không thể khống chế được! Chúng ta rõ ràng đã đọc…]
.
Ghi chú tới đó chợt ngừng lại, nét chữ càng lúc càng nguệch ngoạc kia đã cho thấy hết sự rối loạn của người viết.
.
“Ngày đó, đồng hồ, hỏng, bọn họ, phân giải… két… tan biến.”
.
Phía sau truyền đến giọng của John, nó giống như một cuộn phim bị hỏng, đứt quãng và lộn xộn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vào cái chữ “đọc” chỉ có một nửa kia, trước mắt như hiện lên một thân hình nhỏ bé đang cố gắng viết chữ.
.
Đỗ Trạch rùng mình, cậu thả lại tờ tư liệu như khoai lang nóng phỏng tay về lại chỗ cũ, ánh mắt trong lúc vô ý lướt tới dòng đầu, sau đó dừng lại.
.
[Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải… đã tặng cho chúng ta bánh xe thời gian, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể tiếp cận được với quy luật thời gian.]
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vào chỗ trống nọ, cộng với mấy chữ trước và sau, nơi đó chắc hẳn phải là một cái tên. Đỗ Trạch vừa định hỏi John thì nhìn thấy tiểu phượng hoàng nghiêng ngả lảo đảo bay vào, mục tiêu là… bánh xe thời gian.
.
Thằng nhỏ này, đừng làm rộn!
.
“Quay lại ngay!”
.
Tiểu phượng hoàng dừng lại trên đỉnh bánh xe thời gian, sau đó hướng về Đỗ Trạch kêu to một tiếng: “Chíp chíp ~ ”
.
Thấy bánh xe thời gian không có chuyện gì, Đỗ Trạch vừa định thở phào thì chân bỗng đạp phải tư liệu rồi trượt ngã, cả người té vào bánh xe thời gian. Toàn bộ không gian như dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó, vành ngoài và ký hiệu của bánh xe thời gian sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Đỗ Trạch bất ngờ không kịp đề phòng bị ánh sáng kia chiếu thẳng vào mắt, lệ chảy ròng ròng.
.
Đến khi Đỗ Trạch lau nước mắt đeo kính lên lại, tên đần nào đó mới thấy được cảnh vật lạ lẫm và lập tức đứng hình… đây là đâu?
.
Chung quanh tối đen, điều này khiến Đỗ Trạch nhớ đến giấc mơ lần trước, khi đó cậu cũng trôi nổi trong một khoảng không tối như mực, còn nhận được một cái điện báo không tốt.
.
Sau đó điện báo lại xuất hiện.
.
[… Ủa… Bánh xe thời gian…]
.
Giống như lần đầu tiên, giọng nói vẫn mơ hồ không rõ, còn lẫn cả tạp âm, nhưng mà cho dù có bị quấy nhiễu, vẫn có thể nghe ra thanh âm đó hết sức vui mừng.
.
[… Ta đã tìm được ngươi…]
.
Thông tin lại bị ngắt. Đỗ Trạch căn bản chưa kịp thắc mắc, cậu thử kêu vài tiếng, trong bóng đêm ngoại trừ giọng của mình thì vẫn tịch mịch như cũ. Lần trước cậu nằm mơ nên đã tỉnh lại rất nhanh, bởi vậy lần này cũng là… nằm mơ?
.
Mau tỉnh lại đi ——
.
Tên ngốc dùng sức nhéo đùi mình một cái, bởi vì chắc chắn đây là mơ, cho nên lại càng mạnh tay, vì thế thịt bắp đùi của cậu đã anh dũng hứng hết.
.
A ngao ngao ngao —— QAQ!
.
Đỗ Trạch đau đến nổi gặp cả ảo giác, cậu thấy một cái đồng hồ cát khổng lồ đột ngột hiện lên, sặc sỡ nhiều màu. Sau khi Đỗ Trạch vất vả điều chỉnh hơi thở xong, cậu nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cát sừng sững phía trước. Mẹ nó, không phải ảo giác hả?
.
Đồng hồ cát trước mặt cậu cao khoảng 10 mét, cát bên trong cũng to bằng đầu ngón tay Đỗ Trạch. Cát phía trên không còn bao nhiêu, chúng bị tắt lại bên miệng eo nửa muốn rớt xuống nửa lại không. Đỗ Trạch nhìn những hạt cát đó, suy nghĩ tự dưng phát triển theo một hướng kỳ lạ: nếu khiến mấy hạt cát kia chảy hết xuống chắc cậu có thể thoát khỏi đây?
.
Vì thế tên ngốc nào kia đá một cái vào đồng hồ cát.
.
Đồng hồ cát chấn động, một hạt cát chảy xuống, sau đó lại đứng yên, giống như đang cười nhạo sức chiến đấu bằng 5 yếu như sên của cậu.
.
【Hệ thống: Người chơi “Đỗ Trạch” sử dụng công kích liên hoàn với “Đồng hồ cát”.】
.
Mỗi lần Đỗ Trạch đá vào đồng hồ cát một cái, cát trong đồng hồ sẽ rớt xuống một hạt. Lúc Đỗ Trạch sắp tấn công lần thứ năm, cơn giận vô hình của đồng hồ kia có vẻ đã lên tới đỉnh điểm, bộc phát ra luồng sáng chói mắt.
.
【Hệ thống: “Đồng hồ cát” sử dụng một chưởng giết chết người chơi “Đỗ Trạch”, đánh người chơi “Đỗ Trạch” quay về điểm hồi sinh.】
.
Đến khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, cậu đã trở lại phòng nghiên cứu. Độc giả đần độn hơi mê mang nhìn lướt xung quanh, phòng nghiên cứu giống như bị trộm quét qua, các tờ tư liệu rơi tá lả dưới đất, lão John vốn đứng bên ngoài kiến trúc kim loại cũng không thấy tăm hơi.
.
Một tiếng hót thánh thót từ xa vọng lại, Đỗ Trạch nhìn một con chim đỏ sẫm bay tới trước mặt cậu. Con chim nọ dài khoảng một thước hơn, cái cổ nhỏ dài, trên lớp lông có hoa văn, những sợi lông đuôi mảnh dẻ xinh đẹp tõe ra như đuôi cá. Ai liếc mắt một cái cũng đều có thể biết được chủng loại của nó – phượng hoàng.
.
Phượng hoàng xinh đẹp thấy Đỗ Trạch nhìn mình, vui vẻ đứng trên mặt đất xòe cánh kêu to. Kiểu này thấy thế nào cũng giống cái con gà con đần độn chẳng bao giờ khôn nổi kia… Từ từ! Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn sững phượng hoàng: đây không phải là cái con manh sủng của nhân vật chính đó chứ?!
.
Hỏa phượng hoàng kêu một tiếng, sau đó bay lên, đậu trên vai một người không biết xuất hiện từ lúc nào. Đó là một người đàn ông tóc nâu xa lạ, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.
.
Ai đây?
.
Người đàn ông tóc nâu thấy Đỗ Trạch nghi hoặc nhìn mình, liền trưng ra một nụ cười không lạnh không nóng: “Ta là lão John.”
.
… What?
.
Lúc này, sau lưng phía trên Đỗ Trạch truyền đến một tiếng thở dài.
.
“Ngươi cuối cùng cũng ra.”
.
Đỗ Trạch ngửa đầu nhìn lên, phía sau cậu là bánh xe thời gian, có một người đang ngồi trên đó nhìn xuống cậu. Đỗ Trạch còn chưa kịp thấy rõ hình dáng của đối phương, người nọ đã nhảy khỏi bánh xe thời gian.
.
“!”
.
Vô số giấy trắng bay lên không trung, Đỗ Trạch bị ngã mạnh vào đống tư liệu, lưng bị nện xuống đất đau điếng. Đỗ Trạch nằm trên đống giấy, cố sức nâng cặp kính bị đụng lệch lên, nhìn về phía trước.
.
Đây là… Tu?
.
Ngồi trên người cậu là Tu thoạt nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nếu như hình thái Chu Nho lúc trước của Tu giống một Nhân tộc mười hai tuổi, thì lúc này lại như một thiếu niên Nhân tộc mười lăm, mười sáu tuổi. Tu gục đầu xuống nhìn Đỗ Trạch, mái tóc màu đay mềm mại rũ xuống, che đi đôi mắt sáng quắc xinh đẹp, và tình cảm gần như điên cuồng trong đó.
.
Trước ánh mắt khờ dại của Đỗ Trạch, Tu cúi người xuống, hung hăng cắn lên khóe môi Đỗ Trạch… Đó đúng là chỉ có thể dùng từ cắn xé để hình dung, không hề dịu dàng, như là phát tiết hết tất cả tình cảm của mình vào hành động này. Đỗ Trạch thậm chí nếm được cả mùi máu tươi, cậu ngắc ngứ quơ tay, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
.
Lúc Đỗ Trạch được buông ra, cậu không cần soi gương cũng biết chắc miệng mình đã sưng vù, mà kẻ gây ra tất cả lại tựa đầu dựa sát bên tai cậu, phun ra hơi thở cực nóng.
.
“Ta rất muốn tạo ra một sợi xích, để cột chặt ngươi vào người ta.”
.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?!
.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Đỗ Trạch, giọng của người đàn ông tóc nâu vọng lại.
.
“Tiểu chủ nhân quá kích động, bởi vì ngài đã đợi ngươi bốn năm.”
.
******
.
******
.
Năm thứ nhất, hoài niệm.
.
Năm thứ hai, chờ đợi.
.
Năm thứ ba, cực hạn.
.
Năm thứ tư, tan vỡ.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Ta rất muốn tạo ra một sợi xích, để cột chặt ngươi vào người ta.
.
Độc giả: Tiểu sinh không phải thú cưng! (╯‵□′)╯︵┻︵┻
.
Tác giả: Đó là manh chủ.
.
Độc giả: (Vẫy đuôi)
.
Phiên ngoại 1
Bốn năm
.
Tu tỉnh lại, phát hiện chỗ hắn đang ở lúc này là một không gian khép kín màu trắng bạc, không lối vào, cũng không có lối ra. Hắn bị cái cổng đó hút vào.
.
Tu vừa định đứng dậy, vật lạ trên tay đã hấp dẫn lực chú ý của hắn. Hắn mở to mắt nhìn trang giấy không trọn vẹn trong tay. Đây là quyển sách mà Đỗ Trạch vẫn luôn giữ bên người, hình như nó đã bị hắn xé rách lúc tiến vào đây. Lúc ở đại lục phản diện, Tu cũng từng xem qua quyển sách đó, nhưng chỉ mới nhìn đến trang thứ hai thì Đỗ Trạch đã tỉnh lại.
.
Tu chần chừ một chút, sau đó mở ra.
.
Toàn bộ không gian chỉ nghe thấy tiếng lật giấy vang lên, đôi tai nho nhỏ ẩn trong mái tóc màu đay của Chu Nho đó bất giác hơi ửng đỏ.
.
Bỗng dưng một tia sáng xanh chiếu qua, một thân hình thấp bé xuất hiện trước mặt Tu. Tu theo bản năng dấu quyển sách rách trong tay ra phía sau. Xuất hiện trước mặt hắn là một người lùn, thân hình không cao cùng với lỗ tai yêu tinh đã chứng minh y là một Chu Nho. Chu Nho đó mỉm cười với Tu.
.
“Chào mừng tiến vào cửa trí tuệ, đứa trẻ.”
.
***
.
“Đây thật sự là một tác phẩm nghệ thuật.”
.
Chu Nho quay chung quanh con rối máy cảm thán: “Thế mà có thể chế tạo một con rối máy giống hệt người thật.” Y kiễng chân sờ đầu con rối. “Chỉ cần cho nó tình cảm nữa thôi thì sẽ không khác gì người thật.”
.
Chu Nho nhìn Tu: “Ngươi là thằng nhóc có tài nhất mà ta từng gặp đấy.”
.
Được khen ngợi nhưng Tu không hề tỏ ra vui mừng, hắn chỉ hỏi: “Ta có thể ra ngoài chưa?”
.
“Đương nhiên, nhóc con.” Chu Nho phất phất tay, một cái lắc tay kim loại xuất hiện trước mặt Tu, bên trên có khắc ba ngôi sao: “Đây là thứ ta có thể cho ngươi để chứng minh trình độ cơ giới sư cao cấp nhất, trên thực tế ngươi đã có trình độ của cơ giới sư năm sao. Sau khi rời khỏi đây ngươi có thể mang theo tác phẩm của mình đến quảng trường ‘Nghiêm khắc’ để thăng cấp sao của ngươi. Ta đề nghị ngươi tốt nhất mau chóng lên tới cấp năm sao, như vậy, ngươi có thể tới quảng trường ‘Trụ cột’ để lấy tài liệu năm sao.”
.
Chu Nho tộc sử dụng số sao để phân chia cấp bậc, tổng cộng có 7 cấp sao, mỗi cấp sao có thể lấy được tài liệu cấp tương ứng, đồng thời có thể chỉ huy rối máy của cấp sao đó.
.
Tu tiếp nhận lắc tay, trang sức kim loại kia tự động tròng vào cổ tay hắn. Chu Nho đứng đối diện hắn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười không phải được lập trình.
.
“Chúc mừng, đứa trẻ, ngươi đã có thể tốt nghiệp.”
.
Lúc Tu bước ra khỏi cánh cửa trí tuệ, liếc một cái đã thấy John đang canh giữ ở bên ngoài. Con rối máy xưa cũ nhìn Tu, ánh sáng xanh trong mắt nó ánh lên vẻ vui sướng.
.
“Hoan nghênh trở về.” Lão John nhìn chiếc vòng trên cổ tay Tu: “Đã ba sao rồi ư? Xem ra tiểu chủ nhân mới của chúng ta rất ưu tú.”
.
Những máy móc bên cạnh phát ra âm thanh bi bi, tựa hồ cũng đồng ý và hoan hô. Tu nhìn trái nhìn phải một hồi nhưng không tìm thấy người kia.
.
“Hắn đâu?”
.
Ánh sáng trong mắt John run rẩy, thanh âm tràn ngập khổ sở.
.
“Có một việc ta không thể không nói cho ngài biết…”
.
Trên bánh xe thời gian, tiểu phượng hoàng yếu ớt đứng đó, nó thỉnh thoảng lại dùng miệng mổ vành bánh, muốn cái tên này đưa “mama” nó trở về. Bỗng dưng, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của nó, tiểu phượng hoàng nhìn thân hình càng lúc càng gần kia, phát ra tiếng kêu non nớt rồi nhảy bắn ra từ trên bánh xe thời gian.
.
“Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp!”
.
Tu gắt gao nhìn chằm chằm vào sâu trong bánh xe thời gian đã bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng. Lúc này các con số và ký hiệu trên bánh xe thời gian đều sáng lên và chuyển động. Hắn vươn tay, đặt lên trên mặt bánh xe thời gian.
.
Người đó… đang ở bên trong?
.
Tu quay đầu nhìn những tư liệu và ghi chép trong phòng, trong đôi mắt hổ phách hiện lên một quyết tâm sắt đá.
.
—— Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đó!
.
***
.
Rachel đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp kim loại, nhìn xuống con mắt không gian khổng lồ. Cho dù là y, cũng cảm nhận được một sự kích động và rung động khó nói.
.
Đây là con mắt không gian trong truyền thuyết, ba vạn năm trước Chu Nho đã chế tạo ra Kim Tự Tháp kim loại, triệt để phong tỏa con mắt không gian. Về sau những sinh linh của đại lục phản diện đã không còn nhìn thấy “thông đạo” đi qua đại lục chính diện nữa.
.
Rachel đuổi theo manh mối tới đây, những con rối máy trên đường mang đến phiền toái không nhỏ cho y, nhưng mà những máy móc đó cũng không thể ngăn cản bước chân của quân đoàn sấm sét. Họ đi vào vùng đất thất lạc, sau khi tiến vào cột sáng thì có được một sự kinh ngạc rất lớn.
.
“Thông đạo” bị phong tỏa ngàn vạn năm rốt cuộc đã mở ra.
.
Rachel nhìn lại con mắt không gian bên dưới, sau đó mang theo thủ hạ rời đi. Nếu như không có định vị, con mắt không gian sẽ truyền tống sinh linh tiến đến bất kỳ nơi nào ở phía bên kia. Trước hết y phải trở về chuẩn bị tốt việc tiến vào con mắt không gian, hơn nữa, y cũng phải truyền tin vui này cho khắp toàn bộ đại lục phản diện.
.
Ma tộc đã chờ đợi rất lâu, giờ là lúc họ trở về đại lục chính diện.
.
***
.
Tiểu phượng hoàng vỗ vỗ cánh, lông chim của nó đã mọc dài, bay cũng không còn giống một kẻ say siêu siêu vẹo vẹo nữa. John ở bên cạnh mỉm cười nhìn tất cả, nếu không phải đã biết trước, ai cũng không thể phát hiện nam tử tóc nâu đang mỉm cười này là một con rối máy.
.
Để John thuận tiện chăm sóc tiểu phượng hoàng, Tu thay cho con rối máy cũ rích sắp hỏng này một cái vỏ khác. John cho tiểu phượng hoàng ăn no, sau đó nhìn về phía vị tiểu chủ nhân vẫn vùi đầu nghiên cứu tư liệu, đồ ăn bên cạnh đã sớm nguội lạnh cả rồi.
.
Chu Nho tộc là một chủng tộc vừa tò mò vừa cố chấp. John thường suy nghĩ, nếu họ không tò mò, có phải sẽ chẳng tới nỗi diệt vong; nếu họ không cố chấp, có phải sẽ chẳng đau lòng đến vậy.
.
Tu buông trang giấy trong tay ra, dù có nhìn bao nhiêu lần, dù có làm bao nhiêu thí nghiệm, hắn cũng chỉ có thể rút ra một kết luận: hắn không điều khiển được bánh xe thời gian.
.
Theo báo cáo nghiên cứu của Chu Nho, bánh xe thời gian là một thần khí mà thông qua nó có thể tiếp cận với quy luật thời gian.
.
Tu nhìn lên bánh xe thời gian khổng lồ, trong mắt hiện lên một vẻ không cam lòng mãnh liệt.
.
Nếu là thần khí bị kích hoạt, vậy nó nhất định phải có một chủ nhân. Thế thì, chủ nhân của nó là ai?
.
Trong ghi chép của Chu Nho có viết: đây là bánh xe thời gian … đã đưa cho Chu Nho tộc.
.
Tu lật qua lật lại tư liệu của Chu Nho, nhưng vẫn không thể tìm được người trong chỗ trống kia là ai. Theo như tư liệu biết được, Chu Nho tộc vì muốn khống chế quy luật thời gian nên đã bị thời gian hủy diệt, nhưng cái tên ấy bị xóa đi đó lại mơ hồ ám chỉ sự tình không đơn giản như vậy. Tu mặt không đổi sắc nhìn vào chỗ trống đó, hắn phải biết người này là ai, tuy nhiên so với biết được tại sao đối phương lại đưa bánh xe thời gian cho Chu Nho tộc, hắn càng muốn biết làm thế nào để đoạt lấy quyền khống chế bánh xe thời gian từ tay đối phương.
.
Nếu không thể ra tay với chủ nhân thần khí, vậy thì cứ ra tay với bản thân thần khí đi.
.
Nhưng cho dù hắn đã đạt được chứng nhận tư cách sáu sao, hắn vẫn không thể lay động bánh xe thời gian một chút nào. Bánh xe khổng lồ vẫn im lặng tỏa sáng như cũ, giống như đang cười nhạo sự yếu ớt và không biết lượng sức mình của phàm nhân.
.
Phàm nhân không được, vậy… thần thì sao?
.
Tu lấy ra tờ giấy mà Dan đã cho, không chút do dự xé rách.
.
Ba ngày sau, thương nhân áo xanh phong trần mệt mỏi xuất hiện trong di tích Chu Nho.
.
“Ái chà, thật sự là khiến ta tìm mệt chết đi được.” Tay phải Dan cầm cuốn sách, cực kỳ hứng thú đánh giá thành phố kim loại. “May là ‘thông đạo’ đã mở ra, nếu không danh dự của ta gặp nguy rồi.” Y nhìn Chu Nho tóc màu đay đối diện. “Đó chắc là kiệt tác của các hạ. Vậy, lần này các hạ muốn giao dịch gì với ta?”
.
“Đưa bạn của ta từ trong đó ra.” Tu chỉ vào bánh xe thời gian. “Ta có thể cho ngươi bất cứ thù lao gì.”
.
“Không thấy vị tiên sinh Nhân tộc kia đâu, nói như vậy là hắn bị hút vào?” Dan liếc bánh xe thời gian một cái, sau đó quay về Tu để xác nhận: “Thù lao gì cũng được?”
.
Có được lời khẳng định của Tu, Dan đi đến trước bánh xe thời gian, dùng tay đặt lên mặt trên của nó. “Thật sự là một điều kiện khiến người ta phải động lòng.”
.
Ánh sáng của bánh xe thời gian có vẻ chói mắt hơn, Dan lui mạnh về phía sau vài bước, y trầm mặc một lúc, sau đó mày ủ mặt ê nhìn về phía Tu: “Thật đáng tiếc, giao dịch này ta sợ không làm được rồi.”
.
“Ngươi là thần… mà cũng không thể làm được?”
.
Mắt Dan lập tức nheo lại, hơi thở vô hại với cả người lẫn vật đột nhiên bị thay bằng một loại khí thế khủng bố. John lập tức thủ thế che trước mặt Tu.
.
“Ngươi biết?” Giọng nói của Dan rất nhẹ nhưng cũng rất nguy hiểm: “Làm sao ngươi biết được?”
.
“Nếu ngươi trả lời vấn đề của ta trước,” trước áp lực khổng lồ như ngọn núi kia, Tu vẫn hiên ngang đứng thẳng, đối mặt với nam tử áo xanh. “Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
.
Dan lạnh lùng nhìn Tu, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ bé. Mồ hôi trượt xuống hai bên má Chu Nho, toàn bộ không gian như ngưng lại. Ngay sau đó, Dan vỗ sách lên trán mình, cảm giác vô hại lúc trước lại trở về.
.
“Các hạ thật khiến ta khó xử, ta không muốn mất đi một khách hàng hợp ý như vậy.” Dan hơi nâng quyển sách lên, lộ ra một bộ mặt nhăn nhó. “Đó là một thần khí đã có chủ, có thể hủy diệt nó, nhưng không thể khống chế nó. Chỉ có chủ nhân của nó mới có thể khống chế nó.”
.
Chuyện này Tu cũng biết, hắn chỉ không ngờ rằng ngay cả thần cũng không thể cướp được quyền khống chế. “Chủ nhân của nó là?”
.
“Không biết.” Dan lắc đầu: “Chỉ có thể cảm thấy đó là một người không thể đối phó… Đừng nhìn ta như vậy, thần không phải là vạn năng, hơn nữa hiện giờ ta lại không thể sử dụng thần lực. Có lẽ một ngày nào đó bạn của ngươi sẽ tự khắc đi ra.” Nam tử áo xanh buông tay xuống. “Được rồi, ta đã nói xong, ngươi có thể nói cho ta biết được rồi chứ?”
.
“… Hắn nói cho ta.”
.
“Hắn?” Dan lập tức phản ứng, y cũng theo ánh mắt của Tu nhìn về phía bánh xe thời gian. “Làm sao hắn biết được? Một Nhân tộc bình thường làm sao có thể…”
.
Trái tim Tu đập mạnh một cái, hắn vội vàng ngắt lời Dan, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà cả mình cũng không phát hiện ra.
.
“Từ từ… ngươi nói hắn, là Nhân tộc?”
.
“Không phải sao?” Dan ngạc nhiên nhìn Tu. “Ngươi cho hắn là thứ gì?”
.
“… Thần?”
.
Trước ánh mắt của Tu, nam tử áo xanh lắc đầu một cách chắc chắn.
.
“Không, hắn không phải thần.”
.
***
.
Sâu trong biển tử linh, trong một căn phòng dựng từ xương trắng, một chiếc quan tài màu đen mở ra. Một bàn tay đầy nếp nhăn vịn lên mép quan tài, chậm rãi nâng một thân thể khô quắt lên.
.
Xác ướp vỗ tay, một con dơi mang theo một bình rượu đựng đầy chất lỏng màu đỏ bay tới. Xác ướp gỡ bình rượu xuống, mở nắp ra, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp phòng.
.
“Ực, ực…”
.
Tiếng nuốt ngừng lại, bình rượu rỗng không bị thả xuống, trên bình rượu là một cánh tay trắng muốt, móng tay có một màu đỏ xinh đẹp.
.
Trong căn phòng lúc này đã không còn xác ướp nữa, chỉ có một nữ nhân tóc đen suôn dài tuyệt trần. Nàng mặc một bộ áo choàng đen thường thấy của pháp sư tử linh, lười biếng co duỗi thân thể.
.
“Ngủ lâu quá, xương cốt đều rỉ sét hết rồi.” Nữ nhân đặt ngón tay đỏ lên đôi môi đỏ mọng, cười khanh khách: “Để học trò đáng yêu theo ta giãn gân giãn cốt đi.”
.
Nữ nhân xinh đẹp đó đứng dậy, dùng khế ước chuẩn bị gọi học trò yêu quý của mình về, nhưng mà tin tức từ khế ước đáp lại khiến nàng ngây ngốc.
.
“Chết rồi… ?”
.
Thân thể của nữ nhân yêu diễm kia bắt đầu run rẩy, răng nanh thật dài từ miệng vươn ra, đâm vào đôi môi đỏ mọng ướt át khiến máu tươi chảy xuống.
.
“Là ai! Là ai mà dám giết chết học trò của Arnatt này!” Khí thế cuồng bạo quyện khắp căn phòng, giọng nói của nữ nhân vì phẫn nộ mà biến âm. “Ta muốn hắn sống không bằng chết!!!”
.
***
.
Tu nhớ mình đã từng nghe một câu chuyện.
.
Một ác quỷ bị thần phong ấn nhiều năm. Một trăm năm đầu ác quỷ nghĩ thầm rằng, nếu có người thả nó ra, nó nhất định sẽ ban cho người nọ vô số vàng bạc châu báu. Nhưng một trăm năm qua đi, không ai tìm ra ác quỷ; một trăm năm tiếp theo, ác quỷ lại nghĩ, nếu lúc này có người thả nó ra, như vậy nó nhất định phải ban cho người nọ thứ tốt nhất trên đời. Đáng tiếc hai trăm năm qua đi, ác quỷ vẫn bị nhốt trong phong ấn; lại qua một trăm năm nữa, ác quỷ lại nghĩ, nếu lúc này còn có người thả nó ra, nó nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của người nọ. Một trăm năm nữa, tất cả vẫn không thay đổi. Ác quỷ tuyệt vọng, nó vô cùng phẫn nộ, tự nói với mình: sau này nếu có người thả nó ra, nó nhất định phải giết chết người đó!
.
Lần đầu tiên khi nghe câu chuyện này, Tu cực kỳ khó hiểu, dù nghĩ thế nào hắn cũng không biết tại sao ác quỷ cuối cùng lại lựa chọn giết chết ân nhân của mình. Khi đó hắn bị thuyết phục bởi lý do “Bởi vì nó là ác quỷ”, giờ nhớ lại, hắn không thể không hiểu được sự hy vọng rồi tuyệt vọng lặp đi lặp lại đó của ác quỷ.
.
Chỉ có trải qua, mới biết được sự chờ đợi không hồi kết lại tuyệt vọng đến nhường nào.
.
Tiểu phượng hoàng ngày một lớn hơn.
.
Linh kiện trên người John ngày một tinh xảo.
.
Nhưng Đỗ Trạch vẫn không hề xuất hiện.
.
Cảm xúc hưng phấn lúc đầu khi nghe được cái tin đó từ từ nguội lạnh, biết người kia không phải thần thì sao chứ? Hắn có lẽ sẽ không thể đợi được người kia.
.
Người kia là hy vọng xa vời duy nhất của hắn. Cái gì hắn cũng có thể mất đi, chỉ có Đỗ Trạch, hắn sẽ không bao giờ buông tay.
.
Đợi một năm, lại một năm, nháy mắt lại thêm một năm.
.
Thân hình nho nhỏ của Chu Nho dựa vào bánh xe thời gian, hắn áp mặt vào bánh xe, rũ mắt xuống.
.
Ngươi mau ra đây, ta muốn gặp ngươi.
.
Ngươi mau ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
.
Ngươi mau ra đây, ta đã… không nhịn được nữa rồi.
.
Ác quỷ nói, nếu có người thả nó ra, nó nhất định sẽ giết chết người đó.
.
Mặt trên của bánh xe phản chiếu ánh mắt Tu, ánh sáng xinh đẹp như thấm đẫm máu.
.
.
Trong vòng hai ngày, Verl và Elise đã quay trở về thành Belial.
.
Trở lại phủ thành chủ, họ lập tức phát hiện có gì đó không ổn, đội hộ vệ của họ một đám đều câm như hến, nhìn các nàng muốn nói lại thôi. Lúc hai người nhìn thấy Ma tộc đeo kính một mắt ngồi trên ngai, họ cuối cùng cũng biết tại sao đội hộ vệ lại e dè như vậy.
.
“Thành chủ Belial.” Rachel tươi cười nhã nhặn: “Ta nghĩ chúng ta có thể trò chuyện một lát.”
.
***
.
Nội thành của di tích Chu Nho được xây dựng theo kết cấu của cây sinh mệnh Kabbalah, có 22 con đường tượng trưng cho các nhánh và mười quảng trường tượng trưng cho các hạt. Cửa trí tuệ nằm ở quảng trường góc trên bên trái, trong cây sinh mệnh Kabbalah, hạt này tượng trưng cho trí tuệ. Đỗ Trạch lắc lư ở di tích Chu Nho hai ngày, khuya ngày đầu tiên, đồng nhân văn trong tay Đỗ Trạch hoàn tác… Hoàn tác lúc này thì nấm kim châm cũng lạnh* hết cả rồi! Đỗ Trạch nghẹn máu nơi cổ họng. Thời gian trong cửa trí tuệ là 60:1 so với thời gian bên ngoài, nói cách khác 1/5 cuốn đồng nhân kia đã ngây người trong tay Tu tới gần 40 ngày. 40 ngày hoàn toàn có thể khiến nhân vật chính thuộc làu làu 8 trang truyện đó!
.
* Một điển tích của Trung Quốc, ý là chờ đã rất lâu rồi.
.
Đóa hoa của tổ quốc đã bị sách đen tàn phá như vậy đấy…
.
Đỗ Trạch ép mình không được nghĩ nữa. Cậu tiếp tục xem xét phong cách kiến trúc của dị giới. Bên đường có nhiều ngôi nhà nhỏ với các kiến trúc khác nhau, tinh xảo mê người giống như những căn phòng của người lùn trong cổ tích. Đỗ Trạch xoay người đi vào mấy căn, đều thấy được những vết tích sinh hoạt trước đây của Chu Nho. Những dấu vết đó rất rõ ràng, thậm chí có thể suy đoán được họ đang làm gì: đang tắm, đang dùng cơm, còn có cả đang lắp ráp linh kiện máy móc. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, tất cả Chu Nho dường như đều biến mất ngay trong lúc hoạt động.
.
Nhìn căn phòng trống rỗng, Đỗ Trạch cảm thấy không rét mà run, cậu quay trở ra. Ở ngoài đường mặc dù có máy móc hoạt động, nhưng lại trống vắng không chút hơi người.
.
Chu Nho tộc… Rốt cuộc đã biến mất vì đâu?
.
Đỗ Trạch không phải tác giả, cho nên cậu không biết Nhất Diệp Tri Khâu đặt ra những gì. Tìm kiếm nguyên nhân biến mất của Chu Nho có vẻ như là một tình tiết lớn trong nội dung《Hỗn huyết》, nhưng mà mãi đến trước khi Đỗ Trạch xuyên qua, độc giả vẫn chưa biết được kết quả từ phía tác giả.
.
Đỗ Trạch nhịn không được mà nhìn về John vẫn bồi bên cạnh cậu mấy ngày nay, con rối máy nhìn có vẻ lâu đời này cũng chưa hề xuất hiện trong tiểu thuyết. Nghĩ đến sự chênh lệch thời gian giữa tiểu thuyết và hiện tại, Đỗ Trạch đột nhiên có một phỏng đoán.
.
“Ông ở đây bao lâu rồi?”
.
Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, John dừng lại việc chơi đùa với tiểu phượng hoàng, nó như đang sa vào trong ký ức, giọng nói tràn ngập sự hoài niệm.
.
“Sắp được bốn vạn năm rồi.” John ấn ngôi sao trước ngực mình: “Ta là con rối thế hệ thứ hai, chủ nhân cho ta sử dụng những trang bị động lực tốt nhất, cho nên ta mới có thể sống đến hiện tại. Bất quá cũng đã sắp đến cực hạn rồi, qua một năm nữa, ‘trái tim’ của ta sẽ ngừng hoạt động.” Nó nhìn Đỗ Trạch.”Có thể nhìn thấy các ngươi trước khi chết, thật là một điều tốt.”
.
Nghe một con rô-bốt nói “sống” với “chết” có hơi kỳ quái, nhưng âm điệu trong giọng John lại khiến cho sự ly biệt và thương cảm này thêm ngậm ngùi. Con rối máy trước mắt đã ở trong thành thị trống rỗng này mấy vạn năm, thậm chí đã hiểu được tình cảm.
.
Lời nói của John đã chứng minh phỏng đoán của Đỗ Trạch. Theo thời gian trong tiểu thuyết, bốn năm sau nhân vật chính mới tiến vào di tích Chu Nho, mà khi đó John đã chết. Đồng thời Nhất Diệp Tri Khâu có ghi rằng, Chu Nho kỷ nguyên thứ bốn cách Nhân tộc kỷ nguyên thứ bảy khoảng ba vạn năm, nói cách khác, John chắc chắn đã chứng kiến sự biến mất của Chu Nho tộc. Nhưng nhìn John như vậy, Đỗ Trạch không nỡ hỏi, vấn đề đó đối với một con rối máy có tình cảm thì có vẻ quá mức tàn nhẫn.
.
“Ngươi dường như đang phân vân.” John nói: “Không cần ngại, có yêu cầu gì cứ việc nói, ta rất vui lòng phục vụ ngươi.”
.
“Chu Nho… Vì sao lại biến mất?”
.
Ánh sáng xanh trong mắt John bỗng dưng biến mất ngay khi nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, như đã bị chấn động rất lớn, qua một lúc, ánh sáng xanh mới lóe lên lại.
.
“Ngươi rất tò mò, nhóc à.” Giọng của lão John như là thở dài: “Cũng giống như họ… Nhưng có đôi khi quá tò mò, không phải là điều tốt.”
.
Đỗ Trạch còn chưa kịp hiểu lời John nói, đã nhìn thấy con rối máy đó tiến về phía trước.
.
“Đến đây đi, điều ngươi muốn biết ở ngay phía trước.”
.
Đi hết con đường, một quảng trường hình tròn lại xuất hiện trước mắt họ, trong cây sinh mệnh Kabbalah, nơi này tượng trưng cho sự thấu hiểu. Giữa quảng trường có một kiến trúc hơi giống nụ hoa kim loại, John đi tới kiến trúc nhập mệnh lệnh, vỏ ngoài của kiến trúc kim loại đó mở ra từng chút một, lộ ra phần bên trong.
.
Chỗ đó thoạt nhìn giống như một phòng nghiên cứu, chung quanh tư liệu rơi bừa bãi, thứ thu hút ánh mắt người ta nhất chính là bánh xe khổng lồ ở chính giữa phòng. Vành của nó có màu vàng kim, bề mặt như được làm bằng thủy tinh, trên mặt dọc theo vành có khắc những con số và ký hiệu, toàn bộ bánh xe thoạt nhìn giống như một cái đồng hồ lớn, nhưng lại không có kim đồng hồ.
.
“Đây là bánh xe thời gian.”
.
John nhìn bánh xe kia, ánh mắt xanh sáng lên khiến người ta cảm thấy nó như đang bi ai. Đỗ Trạch đợi một chút, con rối máy bên người lại như đang trầm luân trong dòng hồi ức không thể tự kiềm chế, cũng không nói gì cả. Đỗ Trạch chần chờ một khắc, sau đó bước vào phòng nghiên cứu. Cậu cầm những tư liệu trên bàn lên. Đó có vẻ là báo cáo nghiên cứu, bên trên dày đặc những đồ thị và thuật ngữ mà Đỗ Trạch không hiểu được. Ánh mắt Đỗ Trạch dừng lại bên dưới góc phải của trang giấy, nơi này ghi chú một vài lời tâm đắc của nhà nghiên cứu.
.
[Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải… đã tặng cho chúng ta bánh xe thời gian, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể tiếp cận được với quy luật thời gian.]
.
[Đồ thị không đúng, thời gian không thể phân tích như vậy, ngày mai lại phân tích hàm số cấu tạo.]
.
…
.
[Hôm nay có đột phá! Nhờ bánh xe thời gian chúng ta đã tách rời được thời gian, tỉ lệ chia tách đầu tiên là 2:1.]
.
[Tỉ lệ chia tách thời gian đã lên đến 37:1, uỷ ban nói muốn chế tạo cánh cửa trí tuệ, sự chia tách thời gian cũng có thể vận dụng vào.]
.
[Bỏ đi linh kiện của bánh xe thời gian thì không thể nào chia tách được thời gian, buồn thật! Buồn thật!]
.
[Chúng ta gắn kim giây của bánh xe vào cánh cửa trí tuệ, thực hiện chia tách thời gian thành 60:1. Giờ thì một vấn đề mới được đặt ra là “Thực hiện chia tách thời gian khi không có linh kiện của bánh xe thời gian hỗ trợ”.]
.
[Phương án một: phục chế linh kiện của bánh xe thời gian. Phương án hai: tìm kiếm thứ thay thế bánh xe thời gian. Phương án ba: phân tích triệt để quy luật thời gian. Phương án một là đơn giản nhất, nhưng tất cả mọi người đều có khuynh hướng nghiêng theo phương án ba, ta cũng vậy.]
.
…
.
[Chúng ta đã thành công! Hiện tại có thể thực hiện việc chia tách thời gian trên thân thể, Chu Nho tộc vĩnh sinh!]
.
…
.
[Không, không thể nào, không thể khống chế được! Chúng ta rõ ràng đã đọc…]
.
Ghi chú tới đó chợt ngừng lại, nét chữ càng lúc càng nguệch ngoạc kia đã cho thấy hết sự rối loạn của người viết.
.
“Ngày đó, đồng hồ, hỏng, bọn họ, phân giải… két… tan biến.”
.
Phía sau truyền đến giọng của John, nó giống như một cuộn phim bị hỏng, đứt quãng và lộn xộn. Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vào cái chữ “đọc” chỉ có một nửa kia, trước mắt như hiện lên một thân hình nhỏ bé đang cố gắng viết chữ.
.
Đỗ Trạch rùng mình, cậu thả lại tờ tư liệu như khoai lang nóng phỏng tay về lại chỗ cũ, ánh mắt trong lúc vô ý lướt tới dòng đầu, sau đó dừng lại.
.
[Thời gian thật sự rất kỳ diệu, nếu không phải… đã tặng cho chúng ta bánh xe thời gian, có lẽ chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể tiếp cận được với quy luật thời gian.]
.
Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vào chỗ trống nọ, cộng với mấy chữ trước và sau, nơi đó chắc hẳn phải là một cái tên. Đỗ Trạch vừa định hỏi John thì nhìn thấy tiểu phượng hoàng nghiêng ngả lảo đảo bay vào, mục tiêu là… bánh xe thời gian.
.
Thằng nhỏ này, đừng làm rộn!
.
“Quay lại ngay!”
.
Tiểu phượng hoàng dừng lại trên đỉnh bánh xe thời gian, sau đó hướng về Đỗ Trạch kêu to một tiếng: “Chíp chíp ~ ”
.
Thấy bánh xe thời gian không có chuyện gì, Đỗ Trạch vừa định thở phào thì chân bỗng đạp phải tư liệu rồi trượt ngã, cả người té vào bánh xe thời gian. Toàn bộ không gian như dừng lại trong chốc lát, ngay sau đó, vành ngoài và ký hiệu của bánh xe thời gian sáng lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Đỗ Trạch bất ngờ không kịp đề phòng bị ánh sáng kia chiếu thẳng vào mắt, lệ chảy ròng ròng.
.
Đến khi Đỗ Trạch lau nước mắt đeo kính lên lại, tên đần nào đó mới thấy được cảnh vật lạ lẫm và lập tức đứng hình… đây là đâu?
.
Chung quanh tối đen, điều này khiến Đỗ Trạch nhớ đến giấc mơ lần trước, khi đó cậu cũng trôi nổi trong một khoảng không tối như mực, còn nhận được một cái điện báo không tốt.
.
Sau đó điện báo lại xuất hiện.
.
[… Ủa… Bánh xe thời gian…]
.
Giống như lần đầu tiên, giọng nói vẫn mơ hồ không rõ, còn lẫn cả tạp âm, nhưng mà cho dù có bị quấy nhiễu, vẫn có thể nghe ra thanh âm đó hết sức vui mừng.
.
[… Ta đã tìm được ngươi…]
.
Thông tin lại bị ngắt. Đỗ Trạch căn bản chưa kịp thắc mắc, cậu thử kêu vài tiếng, trong bóng đêm ngoại trừ giọng của mình thì vẫn tịch mịch như cũ. Lần trước cậu nằm mơ nên đã tỉnh lại rất nhanh, bởi vậy lần này cũng là… nằm mơ?
.
Mau tỉnh lại đi ——
.
Tên ngốc dùng sức nhéo đùi mình một cái, bởi vì chắc chắn đây là mơ, cho nên lại càng mạnh tay, vì thế thịt bắp đùi của cậu đã anh dũng hứng hết.
.
A ngao ngao ngao —— QAQ!
.
Đỗ Trạch đau đến nổi gặp cả ảo giác, cậu thấy một cái đồng hồ cát khổng lồ đột ngột hiện lên, sặc sỡ nhiều màu. Sau khi Đỗ Trạch vất vả điều chỉnh hơi thở xong, cậu nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cát sừng sững phía trước. Mẹ nó, không phải ảo giác hả?
.
Đồng hồ cát trước mặt cậu cao khoảng 10 mét, cát bên trong cũng to bằng đầu ngón tay Đỗ Trạch. Cát phía trên không còn bao nhiêu, chúng bị tắt lại bên miệng eo nửa muốn rớt xuống nửa lại không. Đỗ Trạch nhìn những hạt cát đó, suy nghĩ tự dưng phát triển theo một hướng kỳ lạ: nếu khiến mấy hạt cát kia chảy hết xuống chắc cậu có thể thoát khỏi đây?
.
Vì thế tên ngốc nào kia đá một cái vào đồng hồ cát.
.
Đồng hồ cát chấn động, một hạt cát chảy xuống, sau đó lại đứng yên, giống như đang cười nhạo sức chiến đấu bằng 5 yếu như sên của cậu.
.
【Hệ thống: Người chơi “Đỗ Trạch” sử dụng công kích liên hoàn với “Đồng hồ cát”.】
.
Mỗi lần Đỗ Trạch đá vào đồng hồ cát một cái, cát trong đồng hồ sẽ rớt xuống một hạt. Lúc Đỗ Trạch sắp tấn công lần thứ năm, cơn giận vô hình của đồng hồ kia có vẻ đã lên tới đỉnh điểm, bộc phát ra luồng sáng chói mắt.
.
【Hệ thống: “Đồng hồ cát” sử dụng một chưởng giết chết người chơi “Đỗ Trạch”, đánh người chơi “Đỗ Trạch” quay về điểm hồi sinh.】
.
Đến khi Đỗ Trạch lấy lại tinh thần, cậu đã trở lại phòng nghiên cứu. Độc giả đần độn hơi mê mang nhìn lướt xung quanh, phòng nghiên cứu giống như bị trộm quét qua, các tờ tư liệu rơi tá lả dưới đất, lão John vốn đứng bên ngoài kiến trúc kim loại cũng không thấy tăm hơi.
.
Một tiếng hót thánh thót từ xa vọng lại, Đỗ Trạch nhìn một con chim đỏ sẫm bay tới trước mặt cậu. Con chim nọ dài khoảng một thước hơn, cái cổ nhỏ dài, trên lớp lông có hoa văn, những sợi lông đuôi mảnh dẻ xinh đẹp tõe ra như đuôi cá. Ai liếc mắt một cái cũng đều có thể biết được chủng loại của nó – phượng hoàng.
.
Phượng hoàng xinh đẹp thấy Đỗ Trạch nhìn mình, vui vẻ đứng trên mặt đất xòe cánh kêu to. Kiểu này thấy thế nào cũng giống cái con gà con đần độn chẳng bao giờ khôn nổi kia… Từ từ! Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn sững phượng hoàng: đây không phải là cái con manh sủng của nhân vật chính đó chứ?!
.
Hỏa phượng hoàng kêu một tiếng, sau đó bay lên, đậu trên vai một người không biết xuất hiện từ lúc nào. Đó là một người đàn ông tóc nâu xa lạ, thoạt nhìn rất bình dị gần gũi.
.
Ai đây?
.
Người đàn ông tóc nâu thấy Đỗ Trạch nghi hoặc nhìn mình, liền trưng ra một nụ cười không lạnh không nóng: “Ta là lão John.”
.
… What?
.
Lúc này, sau lưng phía trên Đỗ Trạch truyền đến một tiếng thở dài.
.
“Ngươi cuối cùng cũng ra.”
.
Đỗ Trạch ngửa đầu nhìn lên, phía sau cậu là bánh xe thời gian, có một người đang ngồi trên đó nhìn xuống cậu. Đỗ Trạch còn chưa kịp thấy rõ hình dáng của đối phương, người nọ đã nhảy khỏi bánh xe thời gian.
.
“!”
.
Vô số giấy trắng bay lên không trung, Đỗ Trạch bị ngã mạnh vào đống tư liệu, lưng bị nện xuống đất đau điếng. Đỗ Trạch nằm trên đống giấy, cố sức nâng cặp kính bị đụng lệch lên, nhìn về phía trước.
.
Đây là… Tu?
.
Ngồi trên người cậu là Tu thoạt nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, nếu như hình thái Chu Nho lúc trước của Tu giống một Nhân tộc mười hai tuổi, thì lúc này lại như một thiếu niên Nhân tộc mười lăm, mười sáu tuổi. Tu gục đầu xuống nhìn Đỗ Trạch, mái tóc màu đay mềm mại rũ xuống, che đi đôi mắt sáng quắc xinh đẹp, và tình cảm gần như điên cuồng trong đó.
.
Trước ánh mắt khờ dại của Đỗ Trạch, Tu cúi người xuống, hung hăng cắn lên khóe môi Đỗ Trạch… Đó đúng là chỉ có thể dùng từ cắn xé để hình dung, không hề dịu dàng, như là phát tiết hết tất cả tình cảm của mình vào hành động này. Đỗ Trạch thậm chí nếm được cả mùi máu tươi, cậu ngắc ngứ quơ tay, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
.
Lúc Đỗ Trạch được buông ra, cậu không cần soi gương cũng biết chắc miệng mình đã sưng vù, mà kẻ gây ra tất cả lại tựa đầu dựa sát bên tai cậu, phun ra hơi thở cực nóng.
.
“Ta rất muốn tạo ra một sợi xích, để cột chặt ngươi vào người ta.”
.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?!
.
Trước ánh mắt khiếp sợ của Đỗ Trạch, giọng của người đàn ông tóc nâu vọng lại.
.
“Tiểu chủ nhân quá kích động, bởi vì ngài đã đợi ngươi bốn năm.”
.
******
.
******
.
Năm thứ nhất, hoài niệm.
.
Năm thứ hai, chờ đợi.
.
Năm thứ ba, cực hạn.
.
Năm thứ tư, tan vỡ.
.
——【Hộp bí mật】
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Ta rất muốn tạo ra một sợi xích, để cột chặt ngươi vào người ta.
.
Độc giả: Tiểu sinh không phải thú cưng! (╯‵□′)╯︵┻︵┻
.
Tác giả: Đó là manh chủ.
.
Độc giả: (Vẫy đuôi)
.
Phiên ngoại 1
Bốn năm
.
Tu tỉnh lại, phát hiện chỗ hắn đang ở lúc này là một không gian khép kín màu trắng bạc, không lối vào, cũng không có lối ra. Hắn bị cái cổng đó hút vào.
.
Tu vừa định đứng dậy, vật lạ trên tay đã hấp dẫn lực chú ý của hắn. Hắn mở to mắt nhìn trang giấy không trọn vẹn trong tay. Đây là quyển sách mà Đỗ Trạch vẫn luôn giữ bên người, hình như nó đã bị hắn xé rách lúc tiến vào đây. Lúc ở đại lục phản diện, Tu cũng từng xem qua quyển sách đó, nhưng chỉ mới nhìn đến trang thứ hai thì Đỗ Trạch đã tỉnh lại.
.
Tu chần chừ một chút, sau đó mở ra.
.
Toàn bộ không gian chỉ nghe thấy tiếng lật giấy vang lên, đôi tai nho nhỏ ẩn trong mái tóc màu đay của Chu Nho đó bất giác hơi ửng đỏ.
.
Bỗng dưng một tia sáng xanh chiếu qua, một thân hình thấp bé xuất hiện trước mặt Tu. Tu theo bản năng dấu quyển sách rách trong tay ra phía sau. Xuất hiện trước mặt hắn là một người lùn, thân hình không cao cùng với lỗ tai yêu tinh đã chứng minh y là một Chu Nho. Chu Nho đó mỉm cười với Tu.
.
“Chào mừng tiến vào cửa trí tuệ, đứa trẻ.”
.
***
.
“Đây thật sự là một tác phẩm nghệ thuật.”
.
Chu Nho quay chung quanh con rối máy cảm thán: “Thế mà có thể chế tạo một con rối máy giống hệt người thật.” Y kiễng chân sờ đầu con rối. “Chỉ cần cho nó tình cảm nữa thôi thì sẽ không khác gì người thật.”
.
Chu Nho nhìn Tu: “Ngươi là thằng nhóc có tài nhất mà ta từng gặp đấy.”
.
Được khen ngợi nhưng Tu không hề tỏ ra vui mừng, hắn chỉ hỏi: “Ta có thể ra ngoài chưa?”
.
“Đương nhiên, nhóc con.” Chu Nho phất phất tay, một cái lắc tay kim loại xuất hiện trước mặt Tu, bên trên có khắc ba ngôi sao: “Đây là thứ ta có thể cho ngươi để chứng minh trình độ cơ giới sư cao cấp nhất, trên thực tế ngươi đã có trình độ của cơ giới sư năm sao. Sau khi rời khỏi đây ngươi có thể mang theo tác phẩm của mình đến quảng trường ‘Nghiêm khắc’ để thăng cấp sao của ngươi. Ta đề nghị ngươi tốt nhất mau chóng lên tới cấp năm sao, như vậy, ngươi có thể tới quảng trường ‘Trụ cột’ để lấy tài liệu năm sao.”
.
Chu Nho tộc sử dụng số sao để phân chia cấp bậc, tổng cộng có 7 cấp sao, mỗi cấp sao có thể lấy được tài liệu cấp tương ứng, đồng thời có thể chỉ huy rối máy của cấp sao đó.
.
Tu tiếp nhận lắc tay, trang sức kim loại kia tự động tròng vào cổ tay hắn. Chu Nho đứng đối diện hắn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười không phải được lập trình.
.
“Chúc mừng, đứa trẻ, ngươi đã có thể tốt nghiệp.”
.
Lúc Tu bước ra khỏi cánh cửa trí tuệ, liếc một cái đã thấy John đang canh giữ ở bên ngoài. Con rối máy xưa cũ nhìn Tu, ánh sáng xanh trong mắt nó ánh lên vẻ vui sướng.
.
“Hoan nghênh trở về.” Lão John nhìn chiếc vòng trên cổ tay Tu: “Đã ba sao rồi ư? Xem ra tiểu chủ nhân mới của chúng ta rất ưu tú.”
.
Những máy móc bên cạnh phát ra âm thanh bi bi, tựa hồ cũng đồng ý và hoan hô. Tu nhìn trái nhìn phải một hồi nhưng không tìm thấy người kia.
.
“Hắn đâu?”
.
Ánh sáng trong mắt John run rẩy, thanh âm tràn ngập khổ sở.
.
“Có một việc ta không thể không nói cho ngài biết…”
.
Trên bánh xe thời gian, tiểu phượng hoàng yếu ớt đứng đó, nó thỉnh thoảng lại dùng miệng mổ vành bánh, muốn cái tên này đưa “mama” nó trở về. Bỗng dưng, một thân ảnh nho nhỏ xuất hiện trong tầm nhìn của nó, tiểu phượng hoàng nhìn thân hình càng lúc càng gần kia, phát ra tiếng kêu non nớt rồi nhảy bắn ra từ trên bánh xe thời gian.
.
“Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp!”
.
Tu gắt gao nhìn chằm chằm vào sâu trong bánh xe thời gian đã bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng mỏng. Lúc này các con số và ký hiệu trên bánh xe thời gian đều sáng lên và chuyển động. Hắn vươn tay, đặt lên trên mặt bánh xe thời gian.
.
Người đó… đang ở bên trong?
.
Tu quay đầu nhìn những tư liệu và ghi chép trong phòng, trong đôi mắt hổ phách hiện lên một quyết tâm sắt đá.
.
—— Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đó!
.
***
.
Rachel đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp kim loại, nhìn xuống con mắt không gian khổng lồ. Cho dù là y, cũng cảm nhận được một sự kích động và rung động khó nói.
.
Đây là con mắt không gian trong truyền thuyết, ba vạn năm trước Chu Nho đã chế tạo ra Kim Tự Tháp kim loại, triệt để phong tỏa con mắt không gian. Về sau những sinh linh của đại lục phản diện đã không còn nhìn thấy “thông đạo” đi qua đại lục chính diện nữa.
.
Rachel đuổi theo manh mối tới đây, những con rối máy trên đường mang đến phiền toái không nhỏ cho y, nhưng mà những máy móc đó cũng không thể ngăn cản bước chân của quân đoàn sấm sét. Họ đi vào vùng đất thất lạc, sau khi tiến vào cột sáng thì có được một sự kinh ngạc rất lớn.
.
“Thông đạo” bị phong tỏa ngàn vạn năm rốt cuộc đã mở ra.
.
Rachel nhìn lại con mắt không gian bên dưới, sau đó mang theo thủ hạ rời đi. Nếu như không có định vị, con mắt không gian sẽ truyền tống sinh linh tiến đến bất kỳ nơi nào ở phía bên kia. Trước hết y phải trở về chuẩn bị tốt việc tiến vào con mắt không gian, hơn nữa, y cũng phải truyền tin vui này cho khắp toàn bộ đại lục phản diện.
.
Ma tộc đã chờ đợi rất lâu, giờ là lúc họ trở về đại lục chính diện.
.
***
.
Tiểu phượng hoàng vỗ vỗ cánh, lông chim của nó đã mọc dài, bay cũng không còn giống một kẻ say siêu siêu vẹo vẹo nữa. John ở bên cạnh mỉm cười nhìn tất cả, nếu không phải đã biết trước, ai cũng không thể phát hiện nam tử tóc nâu đang mỉm cười này là một con rối máy.
.
Để John thuận tiện chăm sóc tiểu phượng hoàng, Tu thay cho con rối máy cũ rích sắp hỏng này một cái vỏ khác. John cho tiểu phượng hoàng ăn no, sau đó nhìn về phía vị tiểu chủ nhân vẫn vùi đầu nghiên cứu tư liệu, đồ ăn bên cạnh đã sớm nguội lạnh cả rồi.
.
Chu Nho tộc là một chủng tộc vừa tò mò vừa cố chấp. John thường suy nghĩ, nếu họ không tò mò, có phải sẽ chẳng tới nỗi diệt vong; nếu họ không cố chấp, có phải sẽ chẳng đau lòng đến vậy.
.
Tu buông trang giấy trong tay ra, dù có nhìn bao nhiêu lần, dù có làm bao nhiêu thí nghiệm, hắn cũng chỉ có thể rút ra một kết luận: hắn không điều khiển được bánh xe thời gian.
.
Theo báo cáo nghiên cứu của Chu Nho, bánh xe thời gian là một thần khí mà thông qua nó có thể tiếp cận với quy luật thời gian.
.
Tu nhìn lên bánh xe thời gian khổng lồ, trong mắt hiện lên một vẻ không cam lòng mãnh liệt.
.
Nếu là thần khí bị kích hoạt, vậy nó nhất định phải có một chủ nhân. Thế thì, chủ nhân của nó là ai?
.
Trong ghi chép của Chu Nho có viết: đây là bánh xe thời gian … đã đưa cho Chu Nho tộc.
.
Tu lật qua lật lại tư liệu của Chu Nho, nhưng vẫn không thể tìm được người trong chỗ trống kia là ai. Theo như tư liệu biết được, Chu Nho tộc vì muốn khống chế quy luật thời gian nên đã bị thời gian hủy diệt, nhưng cái tên ấy bị xóa đi đó lại mơ hồ ám chỉ sự tình không đơn giản như vậy. Tu mặt không đổi sắc nhìn vào chỗ trống đó, hắn phải biết người này là ai, tuy nhiên so với biết được tại sao đối phương lại đưa bánh xe thời gian cho Chu Nho tộc, hắn càng muốn biết làm thế nào để đoạt lấy quyền khống chế bánh xe thời gian từ tay đối phương.
.
Nếu không thể ra tay với chủ nhân thần khí, vậy thì cứ ra tay với bản thân thần khí đi.
.
Nhưng cho dù hắn đã đạt được chứng nhận tư cách sáu sao, hắn vẫn không thể lay động bánh xe thời gian một chút nào. Bánh xe khổng lồ vẫn im lặng tỏa sáng như cũ, giống như đang cười nhạo sự yếu ớt và không biết lượng sức mình của phàm nhân.
.
Phàm nhân không được, vậy… thần thì sao?
.
Tu lấy ra tờ giấy mà Dan đã cho, không chút do dự xé rách.
.
Ba ngày sau, thương nhân áo xanh phong trần mệt mỏi xuất hiện trong di tích Chu Nho.
.
“Ái chà, thật sự là khiến ta tìm mệt chết đi được.” Tay phải Dan cầm cuốn sách, cực kỳ hứng thú đánh giá thành phố kim loại. “May là ‘thông đạo’ đã mở ra, nếu không danh dự của ta gặp nguy rồi.” Y nhìn Chu Nho tóc màu đay đối diện. “Đó chắc là kiệt tác của các hạ. Vậy, lần này các hạ muốn giao dịch gì với ta?”
.
“Đưa bạn của ta từ trong đó ra.” Tu chỉ vào bánh xe thời gian. “Ta có thể cho ngươi bất cứ thù lao gì.”
.
“Không thấy vị tiên sinh Nhân tộc kia đâu, nói như vậy là hắn bị hút vào?” Dan liếc bánh xe thời gian một cái, sau đó quay về Tu để xác nhận: “Thù lao gì cũng được?”
.
Có được lời khẳng định của Tu, Dan đi đến trước bánh xe thời gian, dùng tay đặt lên mặt trên của nó. “Thật sự là một điều kiện khiến người ta phải động lòng.”
.
Ánh sáng của bánh xe thời gian có vẻ chói mắt hơn, Dan lui mạnh về phía sau vài bước, y trầm mặc một lúc, sau đó mày ủ mặt ê nhìn về phía Tu: “Thật đáng tiếc, giao dịch này ta sợ không làm được rồi.”
.
“Ngươi là thần… mà cũng không thể làm được?”
.
Mắt Dan lập tức nheo lại, hơi thở vô hại với cả người lẫn vật đột nhiên bị thay bằng một loại khí thế khủng bố. John lập tức thủ thế che trước mặt Tu.
.
“Ngươi biết?” Giọng nói của Dan rất nhẹ nhưng cũng rất nguy hiểm: “Làm sao ngươi biết được?”
.
“Nếu ngươi trả lời vấn đề của ta trước,” trước áp lực khổng lồ như ngọn núi kia, Tu vẫn hiên ngang đứng thẳng, đối mặt với nam tử áo xanh. “Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
.
Dan lạnh lùng nhìn Tu, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ bé. Mồ hôi trượt xuống hai bên má Chu Nho, toàn bộ không gian như ngưng lại. Ngay sau đó, Dan vỗ sách lên trán mình, cảm giác vô hại lúc trước lại trở về.
.
“Các hạ thật khiến ta khó xử, ta không muốn mất đi một khách hàng hợp ý như vậy.” Dan hơi nâng quyển sách lên, lộ ra một bộ mặt nhăn nhó. “Đó là một thần khí đã có chủ, có thể hủy diệt nó, nhưng không thể khống chế nó. Chỉ có chủ nhân của nó mới có thể khống chế nó.”
.
Chuyện này Tu cũng biết, hắn chỉ không ngờ rằng ngay cả thần cũng không thể cướp được quyền khống chế. “Chủ nhân của nó là?”
.
“Không biết.” Dan lắc đầu: “Chỉ có thể cảm thấy đó là một người không thể đối phó… Đừng nhìn ta như vậy, thần không phải là vạn năng, hơn nữa hiện giờ ta lại không thể sử dụng thần lực. Có lẽ một ngày nào đó bạn của ngươi sẽ tự khắc đi ra.” Nam tử áo xanh buông tay xuống. “Được rồi, ta đã nói xong, ngươi có thể nói cho ta biết được rồi chứ?”
.
“… Hắn nói cho ta.”
.
“Hắn?” Dan lập tức phản ứng, y cũng theo ánh mắt của Tu nhìn về phía bánh xe thời gian. “Làm sao hắn biết được? Một Nhân tộc bình thường làm sao có thể…”
.
Trái tim Tu đập mạnh một cái, hắn vội vàng ngắt lời Dan, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà cả mình cũng không phát hiện ra.
.
“Từ từ… ngươi nói hắn, là Nhân tộc?”
.
“Không phải sao?” Dan ngạc nhiên nhìn Tu. “Ngươi cho hắn là thứ gì?”
.
“… Thần?”
.
Trước ánh mắt của Tu, nam tử áo xanh lắc đầu một cách chắc chắn.
.
“Không, hắn không phải thần.”
.
***
.
Sâu trong biển tử linh, trong một căn phòng dựng từ xương trắng, một chiếc quan tài màu đen mở ra. Một bàn tay đầy nếp nhăn vịn lên mép quan tài, chậm rãi nâng một thân thể khô quắt lên.
.
Xác ướp vỗ tay, một con dơi mang theo một bình rượu đựng đầy chất lỏng màu đỏ bay tới. Xác ướp gỡ bình rượu xuống, mở nắp ra, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp phòng.
.
“Ực, ực…”
.
Tiếng nuốt ngừng lại, bình rượu rỗng không bị thả xuống, trên bình rượu là một cánh tay trắng muốt, móng tay có một màu đỏ xinh đẹp.
.
Trong căn phòng lúc này đã không còn xác ướp nữa, chỉ có một nữ nhân tóc đen suôn dài tuyệt trần. Nàng mặc một bộ áo choàng đen thường thấy của pháp sư tử linh, lười biếng co duỗi thân thể.
.
“Ngủ lâu quá, xương cốt đều rỉ sét hết rồi.” Nữ nhân đặt ngón tay đỏ lên đôi môi đỏ mọng, cười khanh khách: “Để học trò đáng yêu theo ta giãn gân giãn cốt đi.”
.
Nữ nhân xinh đẹp đó đứng dậy, dùng khế ước chuẩn bị gọi học trò yêu quý của mình về, nhưng mà tin tức từ khế ước đáp lại khiến nàng ngây ngốc.
.
“Chết rồi… ?”
.
Thân thể của nữ nhân yêu diễm kia bắt đầu run rẩy, răng nanh thật dài từ miệng vươn ra, đâm vào đôi môi đỏ mọng ướt át khiến máu tươi chảy xuống.
.
“Là ai! Là ai mà dám giết chết học trò của Arnatt này!” Khí thế cuồng bạo quyện khắp căn phòng, giọng nói của nữ nhân vì phẫn nộ mà biến âm. “Ta muốn hắn sống không bằng chết!!!”
.
***
.
Tu nhớ mình đã từng nghe một câu chuyện.
.
Một ác quỷ bị thần phong ấn nhiều năm. Một trăm năm đầu ác quỷ nghĩ thầm rằng, nếu có người thả nó ra, nó nhất định sẽ ban cho người nọ vô số vàng bạc châu báu. Nhưng một trăm năm qua đi, không ai tìm ra ác quỷ; một trăm năm tiếp theo, ác quỷ lại nghĩ, nếu lúc này có người thả nó ra, như vậy nó nhất định phải ban cho người nọ thứ tốt nhất trên đời. Đáng tiếc hai trăm năm qua đi, ác quỷ vẫn bị nhốt trong phong ấn; lại qua một trăm năm nữa, ác quỷ lại nghĩ, nếu lúc này còn có người thả nó ra, nó nhất định phải thỏa mãn nguyện vọng của người nọ. Một trăm năm nữa, tất cả vẫn không thay đổi. Ác quỷ tuyệt vọng, nó vô cùng phẫn nộ, tự nói với mình: sau này nếu có người thả nó ra, nó nhất định phải giết chết người đó!
.
Lần đầu tiên khi nghe câu chuyện này, Tu cực kỳ khó hiểu, dù nghĩ thế nào hắn cũng không biết tại sao ác quỷ cuối cùng lại lựa chọn giết chết ân nhân của mình. Khi đó hắn bị thuyết phục bởi lý do “Bởi vì nó là ác quỷ”, giờ nhớ lại, hắn không thể không hiểu được sự hy vọng rồi tuyệt vọng lặp đi lặp lại đó của ác quỷ.
.
Chỉ có trải qua, mới biết được sự chờ đợi không hồi kết lại tuyệt vọng đến nhường nào.
.
Tiểu phượng hoàng ngày một lớn hơn.
.
Linh kiện trên người John ngày một tinh xảo.
.
Nhưng Đỗ Trạch vẫn không hề xuất hiện.
.
Cảm xúc hưng phấn lúc đầu khi nghe được cái tin đó từ từ nguội lạnh, biết người kia không phải thần thì sao chứ? Hắn có lẽ sẽ không thể đợi được người kia.
.
Người kia là hy vọng xa vời duy nhất của hắn. Cái gì hắn cũng có thể mất đi, chỉ có Đỗ Trạch, hắn sẽ không bao giờ buông tay.
.
Đợi một năm, lại một năm, nháy mắt lại thêm một năm.
.
Thân hình nho nhỏ của Chu Nho dựa vào bánh xe thời gian, hắn áp mặt vào bánh xe, rũ mắt xuống.
.
Ngươi mau ra đây, ta muốn gặp ngươi.
.
Ngươi mau ra đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
.
Ngươi mau ra đây, ta đã… không nhịn được nữa rồi.
.
Ác quỷ nói, nếu có người thả nó ra, nó nhất định sẽ giết chết người đó.
.
Mặt trên của bánh xe phản chiếu ánh mắt Tu, ánh sáng xinh đẹp như thấm đẫm máu.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook