Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 227: Một cơ hội

Qua nửa ngày sau, Tạ Hoài cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại, âm thanh hết sức lạnh lẽo cứng rắn “Đến tầng cao nhất.”

Không đến 3 phút, một nam tử mặc quần áo thường màu trắng, đẩy cửa đi vào, ngửi thấy mùi máu tanh bên trong phòng khách, lông mày hơi nhếch lên, hơi kinh ngạc “Làm sao? Ngươi mạnh hơn?”

“Đem hắn mang về hảo hảo trị liệu.” Tạ Hoài nói với nam tử một câu, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Nam tử nhìn Nam Cung Cửu trên đất, trong miệng phát ra âm thanh chép miệng sách sách sách, cũng không biết đến cùng là có ý gì. Hắn ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương của Nam Cung Cửu một hồi, nửa ngày mới mang theo diễn ngữ nói một câu “Thực sự là thảm.” Nói xong, liền đứng lên, ra khỏi gian phòng, sau đó hai nam nhân mặc âu phục tiến vào đem Nam Cung Cửu dìu ra ngoài, ngay sau đó là hai người hầu đi vào dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên sàn.

“Ngươi cũng quá độc ác!” Nam nhân tựa hồ không sợ Tạ Hoài mặt lạnh, dùng ngữ khí trêu tức nói một câu.

Tạ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam nhân. Lạnh lùng ói ra hai chữ “Đi ra ngoài.” Âm thanh không cao không thấp, không nhẹ không nặng, lại lộ ra khí tức áp bức nồng đậm.

Nam nhân liếc mắt nhìn Tạ Hoài, không nói gì quay người rời khỏi phòng. Chờ nam nhân đi rồi, Tạ Hoài từ trong người lấy ra thuốc lá, châm lửa, hung hăng hút một hơi, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì……

Ngày thứ hai, Tạ Hoài ăn bữa sáng xong, liếc mắt nhìn nam nhân đang ăn ở bên cạnh “Hắn thế nào rồi?”

“Không chết được.” Nam nhân mạn bất kinh tâm trả lời một câu, tiếp tục ưu nhã ăn bữa sáng.

Tạ Hoài nhìn bộ dáng hời hợt này của nam nhân, trong lòng có chút nén giận. “Tống Mộc Thanh!” Giọng nói chuyện mang theo nghiến răng nghiến lợi nghiêm trọng.

Tống Mộc Thanh dừng động tác ăn cơm, ánh mắt trêi chọc nhìn Tạ Hoài “Lo lắng như vậy. Chính ngươi tự đi xem đi? Đường này đi như thế nào, cũng không cần ta nói đi.”

Nghe Tống Mộc Thanh nói, Tạ Hoài đứng lên, trực tiếp ly khai phòng ăn. Tống Mộc Thanh nhìn bạn tốt của mình, khóe miệng kéo ra một nụ cười không rõ, sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Đến ngày thứ ba, Tạ Hoài vẫn là không nhịn được, sau khi ăn xong cơm tối, đi tới phòng bệnh của Nam Cung Cửu, hắn vẫn còn đang hôn mê ở bên trong, trên người cắm rất nhiều dây rợ. Tạ Hoài cũng không có vào phòng, chỉ là lẳng lặng đứng ở ngoài phòng nhìn.

“Làm sao không đi vào?” Tống Mộc Thanh lột một cái kẹo bỏ vào trong miệng của mình, đối Tạ Hoài hỏi một câu.

Tạ Hoài yên lặng mà nhìn Nam Cung Cửu, không hề trả lời. Kỳ thực, chính y cũng không biết tại sao không đi vào, trong lòng cảm giác làm sao cũng nói không rõ được. Chỉ là, cảm thấy đến bước chân của chính mình trở nên nặng nề, làm sao cũng không bước được vào ngưỡng cửa này……

Thấy Tạ Hoài không hề trả lời, Tống Mộc Thanh cười cười. “Hối hận rồi?”

Nghe Tống Mộc Thanh hỏi, Tạ Hoài thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt trả lời một câu. “Không biết.” Nói xong, liền quay người ly khai phòng bệnh.

Tống Mộc Thanh nhìn bóng lưng Tạ Hoài dần dần đi xa, lại nhìn một chút Nam Cung Cửu bên trong phòng bệnh. Lắc đầu cười, dường như nỉ non nói một câu “Từ xưa chỉ có yêu là phiền nhất.”

Đến ngày thứ tám, Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài đứng ở bên ngoài phòng bệnh, có chút đau lòng “Ta nói. Ngươi thật đau lòng, làm sao không vào xem xem? Cứ đứng ở chỗ này thì có tác dụng mẹ gì.” Bởi vì tức giận, Tống Mộc Thanh không nhịn được xổ ra một câu thô tục.

Tạ Hoài lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu, trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi Tống Mộc Thanh đều cho rằng Tạ Hoài sẽ không trả lời câu hỏi của hắn. Lại không nghĩ rằng, Tạ Hoài mở miệng nói chuyện “Ta có phải đã sai rồi hay không?”

“Cái gì?” Tống Mộc Thanh trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại được, thuận miệng hỏi một câu. Sau khi hỏi xong, hắn liền rõ ràng Tạ Hoài nói là có ý gì, hắn có chút hoảng sợ đưa tay ra, sờ sờ trán Tạ Hoài “Không phát sốt a, làm sao liền bắt đầu nói lời điên khùng rồi đó.”

“Ta đang hỏi rất nghiêm túc.” Tạ Hoài đẩy tay Tống Mộc Thanh ra, nhìn con mắt của hắn nhàn nhạt nói.

Tống Mộc Thanh cảm thấy bạn tốt nghiêm túc, cũng thu hồi thái độ bất cần, từ trong túi lấy một viên kẹo bỏ vào miệng “Làm sao lại đột nhiên nghĩ như vậy?” Này cũng không giống tính cách của Tạ Hoài……

Tạ Hoài trầm mặc một hồi, tựa hồ đang chần chờ.”Ta mơ một giấc mơ……”

“Sau đó thì sao?” Tống Mộc Thanh thật tò mò, là giấc mộng gì lại có thể làm Tạ Hoài sinh ra ý nghĩ như thế.

Nhưng là, Tạ Hoài thật giống như không muốn nói thêm nữa, y liếc mắt nhìn Tống Mộc Thanh, sau đó, ánh mắt rơi vào trên người Nam Cung Cửu. Thật lâu không nói gì, Tống Mộc Thanh sốt ruột, đẩy Tạ Hoài một cái “Nói a!”

“Là một nam nhân. Là một nam nhân cố chấp giống như Á Cửu.” Qua nửa ngày, Tạ Hoài mới bắt đầu nói chuyện. “Ta đang suy nghĩ. Người Á Cửu thích có phải là một nam nhân. Ta đang nghĩ, mình có nên cho Á Cửu một cơ hội……”

Tống Mộc Thanh nghe, trầm mặc tới 3 phút, mới hiểu được lời Tạ Hoài nói là có ý gì. “Một nam nhân? Một cái gì nam? Ta làm sao không biết?”

“Là chuyện phát sinh tại thành phố Y. Đoạn thời gian ta mất tích đó.” Tạ Hoài nhàn nhạt nói, sau đó, quay người rời đi. Y nghĩ, hay là y nên cho Á Cửu một cơ hội.

“Làm sao liền đi, còn chưa nói rõ ràng mà.” Tống Mộc Thanh đuổi theo bước chân Tạ Hoài.

Đến ngày thứ mười, Nam Cung Cửu rốt cục tỉnh lại. Kỳ thực, tại ngày thứ tư, ý thức của hắn liền mơ mơ hồ hồ có thể biết một ít chuyện bên ngoài. Mở mắt ra, Nam Cung Cửu nhìn hoàn cảnh chung quanh, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Tống Mộc Thanh trong miệng ngậm kẹo, ngồi xuống bên giường Nam Cung Cửu.

“Quản lý!” Nam Cung Cửu nhìn người nói chuyện, chính là quản lý luôn thông báo nhiệm vụ cho họ. Trong lòng có chút hơi kinh ngạc.

“Ừm. Tỉnh là tốt rồi, ta dặn dò bọn họ nấu chút cháo cho ngươi. Đều đã mười ngày không ăn cái gì rồi.” Nói với Nam Cung Cửu xong, Tống Mộc Thanh liền đứng đứng dậy rời khỏi phòng. Kỳ thực, sở dĩ hắn vội vã rời đi như vậy, là bởi vì Tạ Hoài có lời muốn nói với Nam Cung Cửu, hắn không tiện ở bên trong. Bất quá, coi như không ở hiện trường, hắn cũng có thể đoán ra là chuyện gì.

“Tỉnh rồi.” Tạ Hoài ngồi xuống nơi Tống Mộc Thanh vừa ngồi. Nhìn mặt Nam Cung Cửu vẫn cứ có chút tái nhợt, nhàn nhạt nói một câu.

Nam Cung Cửu lúc này mới phát hiện Tạ Hoài cũng ở trong phòng bệnh, hắn lẳng lặng mà liếc mắt nhìn Tạ Hoài, sau đó, nhắm lại đôi mắt của chính mình. Ý tứ hết sức rõ ràng.

“Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Mà vẻn vẹn cũng chỉ có duy nhất một cơ hội.” Tạ Hoài ngược lại cũng không thèm để ý đến thái độ của Nam Cung Cửu, trầm mặc vài giây, bình tĩnh lên tiếng.

“Hả?” Nam Cung Cửu ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Tạ Hoài một cái.

“Chờ thương thế của ngươi dưỡng cho tốt, ta cho ngươi rời đi. Một tuần lễ sau, ta sẽ phái người tìm ngươi, tránh thoát ba tháng, ta liền bỏ qua cho ngươi. Nếu như, bị ta bắt được, ngươi nhất định phải lưu lại bên cạnh ta, được không?” Tạ Hoài lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu. Y khẳng định Á Cửu sẽ đáp ứng, bởi vì, hắn là khát vọng rời khỏi y như thế.

Quả nhiên, Nam Cung Cửu sau thời gian ngắn ngủi dừng lại, liền gật đầu “Được!” Đáy mắt lập loè một loại tia sáng chói mắt Tạ Hoài chưa từng thấy qua.

“Ừm. Hảo hảo dưỡng thương.” Cảm giác ở lại đây cũng không có việc gì, Tạ Hoài để lại một câu nói, liền rời khỏi phòng. Vừa nãy ánh sáng nơi đáy mắt Á Cửu, làm cho y thật quen thuộc……

“Nói ra rồi?” Tống Mộc Thanh nhìn Tạ Hoài có chút thất thần hỏi một câu.

“Ừ” Tạ Hoài gật gật đầu.

“Không nỡ?” Nhìn dáng dấp Tạ Hoài có mang chút hồn vía lên mây, Tống Mộc Thanh nhíu mày kiếm hỏi một câu.

Tạ Hoài không nói gì, lẳng lặng liếc mắt nhìn phòng bệnh của Nam Cung Cửu, sau đó, quay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương