Độc Dược Phòng Bán Vé
-
Chương 56
Toàn bộ hội trường ồ lên.
Không chỉ có là ở hàng ghế phóng viên, ngay cả Tiết Lâm cũng nhíu mày. Đúng lúc ấy, toàn bộ camera đều nhắm về phía Mạch Nhiên. Buổi họp báo vốn rất náo nhiệt đột nhiên im lặng.
Mạch Nhiên biết rõ, giờ khắc này có rất nhiều người đang chờ xem cô bị chê cười. Cô cũng biết, câu nói kia của mình không lịch sự đến mức nào. Là một nhân vật của công chúng, ngay từ khoảnh khắc quyết định xuất đạo, cần phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người ta chửi bới và nói xấu, bất luận phản kích thế nào cũng có thể có khả năng trở thành nhược điểm để người ta tiếp tục công kích. Dù cho ngàn vạn mũi tên đâm vào tim cũng phải tập làm quen.
Thế nhưng, sau mấy ngày cô bị trói kia, suy nghĩ của Mạch Nhiên đã triệt để bị thay đổi.
Hoá ra cuộc sống cũng không như cô nghĩ dài như vậy. Mỗi một câu nói, một hành động của cô lúc này đều có thể trở thành một sự kiện trong cuộc đời cô. Trong cái cuộc đời ngắn ngủi không biết trước được điều gì xảy ra này, nếu như ngay cả một việc là lấy dũng khí đứng ra nói cũng không có thì sống trên đời này đau còn ý nghĩ gì nữa.
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại. Trước mặt là đông đảo truyền thông đang hy vọng cô la khóc om sòm, xấu hổ mà than thở khóc lóc trước ống kính, cô chỉ nhìn bọn họ và mỉm cười, bình tĩnh mà nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng như các vị đã thấy, tôi hiện giờ rất tốt. Tinh thần không hề bất ổn, cũng không bị ai xâm phạm cả, càng không giống như các vị nói rằng tôi đem chuyện bị bắt cóc ra để tuyên truyền phim. Trên thực tế tất cả mọi người đều nhìn ra được, "Tàn kiếm" không cần đến tôi phải gây sự chú ý. Nếu như các vị đang ngồi đây một mực cho rằng như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, thà rằng bị chửi bới và vũ nhục là giả dối, tôi cũng phải nói một câu thô tục để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, thô tục không phải tôi, mà là thế giới hà khắc đới với nghệ sĩ. Tôi đã nói xong, cảm ơn!"
Mạch Nhiên nói một lèo hết. Sau đó mọi người chìm đắm trong khiếp sợ. Cô đứng dậy, rời khỏi buổi họp báo.
Khi cô đi vào phía trong rồi, vẫn còn nghe được tiếng vô số người ngạc nhiên.
Vừa rồi còn trấn tĩnh được một chút, lúc này Mạch Nhiên nghe tiếng ồn ào lại có dự cảm bất thường. Cô nghĩ lần này chắc chắn là bị mắng chửi đến chết.
Nhưng cô không hối hận.
Điện thoại di động trong túi rung lên mãnh liệt. Mạch Nhiên tưởng Linda gọi đến hỏi tội, nhưng vừa móc ra liền nhìn thấy tên Thẩm Lâm Kỳ.
Mạch Nhiên cười khổ, chuyện tốt nhanh quên, tiếng xấu đồn xa. Cô không ngờ rằng mình vừa mới gặp rắc rối thì Thẩm công tử đã biết. Dám chắc là sẽ bị mắng, cô nhận điện thoại, ngang ngạnh nói: "Em sẽ không xin lỗi."
Vậy mà, đầu dây bên kia lại nói: "Ai bắt em xin lỗi?"
Ách, Thẩm công tử chẳng lẽ không phải gọi đến hỏi tội cô?
Mạch Nhiên ngạc nhiên, không hiểu tột cùng anh muốn nói gì.
"Hai chuyện." Thẩm Lâm Kỳ đơn giản trả lời nghi vấn của cô: "Thứ nhất, em làm tốt. Thứ hai, đợi anh qua đón em, chúng ta đi ăn."
"Ăn cái gì?" Mạch Nhiên hiếu kỳ hỏi.
"Ăn mừng giải quyết tốt hậu quả, thảo luận thế nào giúp em thu dọn tàn cục."
Mạch Nhiên: "..."
Mặc dù Thẩm công tử đang tán dương hành động dũng cảm đối mặt với phóng viên gây khó dễ của Mạch Nhiên, nhưng như vậy lại khiến cô bị đả kịch trầm trọng. Một bữa cơm, Tiết Lâm, thậm chí cả đại minh tinh Khương Tuệ được toàn bộ Châu Á biết đến kia cũng có mặt, thân là người khởi xướng mọi chuyện, Mạch Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, cúi đầu chỉ biết ăn cơm.
Tiết Lâm đã nói, không ngừng miêu tả tình huống lúc đó, các loạt phản ứng của phóng viên, có hưng phấn có khiếp sợ, hữu kinh ngạc có phẫn nộ. Hắn nói: "Tiểu độc, tuy rằng những lời cô nói tôi cũng rất muốn nói, nhưng cô nói như vậy thật là... không có đại não!"
"Đâu chỉ không có đại não, em ngay cả tiểu não, cuống não, tuyến yên cũng không có!" Linda giận sôi lên, từ lúc quen biết đến giời chưa từng dừng việc trách móc Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên tự biết mình đuối lý, một câu cũng không phản bác.
Vì vậy Linda càng tức giận: "Em còn không nói sao, chẳng phải lúc trước mặt bọn cẩu tử đó hùng hồn lắm sao? Sao bây giờ lại biến thành con thỏ thế hả? Chẳng lẽ chị còn hung dữ hơn bọn họ sao? Bạch Mạch Nhiên, em nói xem nào!"
Mạch Nhiên lắc đầu, kiên quyết không nói.
Đồng chí Lôi Phong nói, đối đãi với chiến hữu cần phải giống như gió xuân ấm áp, đối đãi với kẻ địch cần phải giống như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng bay. Linda thân là người đại diện của Mạch Nhiên, cô nghĩ để cho cô ta mắng vài câu cũng không có hại.
Ngay lúc Mạch Nhiên và Linda một người nói một người nghe, bên cạnh bỗng có người nở nụ cười.
Mạch Nhiên sắc mặt sa sầm. Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn người kia, vẻ mặt như muốn mời Khương Tuệ lên tiếng, chẳng phải muốn nghe cô ta cười nhạo Mạch Nhiên sao? Tuy rằng Mạch Nhiên không hề có ý kiến đối với Khương Tuệ, thế nhưng vừa nghĩ đến cô ta là bạn gái cũ của Thẩm Lâm Kỳ thì Mạch Nhiên lại mất bình tĩnh, vừa nhìn cô ta đang cười cười, lại càng không bình tĩnh.
"Có cái gì buồn cười..." Mạch Nhiên khó chịu mà lầu bầu một tiếng.
Khương Tuệ không tức giận, mà còn nói: "Kỳ thực cũng không nghiêm trọng giống như tưởng tượng của mọi người! Thật ra tôi nghĩ, Mạch Nhiên lần này có thể sẽ nhờ họa mà được phúc." Cô ta nói xong, mọi người đều gật đầu đồng tình.
Lòng ghen tuông vừa rồi chạy đâu mất, Mạch Nhiên nhất thời bị cái tính hiếu kỳ nổi lên.
Cô hỏi: "Sao lại nhờ họa được phúc? Ý chị là gì?"
"Không tin thì em lên mạng xem bình luận đi." Hắc tỷ cười tủm tỉm đưa ipad cho Mạch Nhiên. Trên màn hình hiển thị mạng weibo, ba chữ Bạch Mạch Nhiên to tướng, thình lình trong vài giờ đồng hồ mà đã được xếp lên vị trí thứ nhất những tin được đồn thổi.
Mạch Nhiên cẩn thận kéo xuống, thấy rất nhiều lời mắng chửi mình, nhưng lại phát hiện vị "gặp họa hóa phúc" của Khương Tuệ.
Không sai, tuy rằng hành vi của Mạch Nhiên vẫn chưa được phần đông những người trên mạng chấp nhận, nhưng cô lại có rất nhiều đồng minh, đặc biệt là các nghệ sĩ, họ còn đem câu nói kia của Mạch Nhiên lên mạng để bàn tán.
"Thô tục không phải tôi, mà là đối với thế giới nghệ sĩ hà khắc."
Đám nghệ sĩ này một bụng oán khí đều biểu đạt ra sự bất mãn trong lòng mình đối với bọn cẩu tử. Trong số đó còn có Kiều Minh Dương đã lên tiếng ủng hộ Mạch Nhiên: "Không bùng lên trong im lặng thì cũng là biến thái trong im lặng. Hôm nay thật cảm ơn vị bằng hữu đã lên tiếng, chúng ta đều không phải biến thái."
Fan của hắn thấy lời bình hài hước như vậy cũng bắt đầu nói tốt giúp Mạch Nhiên:
"Không nghĩ tới Bạch Mạch Nhiên tính cách lại thẳng thắn, hào sảng như vậy. Ủng hộ!"
"Truyền thông xác thực thông tin quá đáng thật, coi khán giả chúng ta đều là kẻ ngu si hết sao?"
"Tên phóng viên này thực sự là đáng ăn đòn, nếu là tôi thì tôi đã ném vào mặt hắn một lọ phụ viêm khiết rồi."
...
Nhìn những bình luận này, Mạch Nhiên khiếp sợ một câu nói cũng nói không nên lời, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ mở miệng kéo cô hiện thực.
Anh nói: "Linda, lập tức sắp xếp, ngày mai họp báo."
Không phải chứ?! Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Lại còn muốn cô lần thứ hai bị vây bởi nhiều phóng viên như vậy?! Mạch Nhiên nói: "Em có thể không đến được không?"
"Không được." Thẩm Lâm Kỳ rất thẳng thắn từ chối cô, nhưng sau đó lạ nhếch miệng: Yên tâm, mai anh đi cùng em."
ʚɞ.ɷ.ʚɞ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mẹ kế: lạp lạp, ngồi đợi ngày mai Thẩm công tử áp hoa thơm cỏ lạ!
Tiểu Bạch: Ô, mẹ dùng thành ngữ sai rồi!
Mẹ kế: à sai rồi, không phải áp hoa thơm cỏ lạ, mà là áp người áp người.
Tiểu Bạch:...
Không chỉ có là ở hàng ghế phóng viên, ngay cả Tiết Lâm cũng nhíu mày. Đúng lúc ấy, toàn bộ camera đều nhắm về phía Mạch Nhiên. Buổi họp báo vốn rất náo nhiệt đột nhiên im lặng.
Mạch Nhiên biết rõ, giờ khắc này có rất nhiều người đang chờ xem cô bị chê cười. Cô cũng biết, câu nói kia của mình không lịch sự đến mức nào. Là một nhân vật của công chúng, ngay từ khoảnh khắc quyết định xuất đạo, cần phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người ta chửi bới và nói xấu, bất luận phản kích thế nào cũng có thể có khả năng trở thành nhược điểm để người ta tiếp tục công kích. Dù cho ngàn vạn mũi tên đâm vào tim cũng phải tập làm quen.
Thế nhưng, sau mấy ngày cô bị trói kia, suy nghĩ của Mạch Nhiên đã triệt để bị thay đổi.
Hoá ra cuộc sống cũng không như cô nghĩ dài như vậy. Mỗi một câu nói, một hành động của cô lúc này đều có thể trở thành một sự kiện trong cuộc đời cô. Trong cái cuộc đời ngắn ngủi không biết trước được điều gì xảy ra này, nếu như ngay cả một việc là lấy dũng khí đứng ra nói cũng không có thì sống trên đời này đau còn ý nghĩ gì nữa.
Nghĩ vậy, Mạch Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại. Trước mặt là đông đảo truyền thông đang hy vọng cô la khóc om sòm, xấu hổ mà than thở khóc lóc trước ống kính, cô chỉ nhìn bọn họ và mỉm cười, bình tĩnh mà nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng như các vị đã thấy, tôi hiện giờ rất tốt. Tinh thần không hề bất ổn, cũng không bị ai xâm phạm cả, càng không giống như các vị nói rằng tôi đem chuyện bị bắt cóc ra để tuyên truyền phim. Trên thực tế tất cả mọi người đều nhìn ra được, "Tàn kiếm" không cần đến tôi phải gây sự chú ý. Nếu như các vị đang ngồi đây một mực cho rằng như vậy, thì tôi cũng chỉ có thể nói rằng, thà rằng bị chửi bới và vũ nhục là giả dối, tôi cũng phải nói một câu thô tục để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, thô tục không phải tôi, mà là thế giới hà khắc đới với nghệ sĩ. Tôi đã nói xong, cảm ơn!"
Mạch Nhiên nói một lèo hết. Sau đó mọi người chìm đắm trong khiếp sợ. Cô đứng dậy, rời khỏi buổi họp báo.
Khi cô đi vào phía trong rồi, vẫn còn nghe được tiếng vô số người ngạc nhiên.
Vừa rồi còn trấn tĩnh được một chút, lúc này Mạch Nhiên nghe tiếng ồn ào lại có dự cảm bất thường. Cô nghĩ lần này chắc chắn là bị mắng chửi đến chết.
Nhưng cô không hối hận.
Điện thoại di động trong túi rung lên mãnh liệt. Mạch Nhiên tưởng Linda gọi đến hỏi tội, nhưng vừa móc ra liền nhìn thấy tên Thẩm Lâm Kỳ.
Mạch Nhiên cười khổ, chuyện tốt nhanh quên, tiếng xấu đồn xa. Cô không ngờ rằng mình vừa mới gặp rắc rối thì Thẩm công tử đã biết. Dám chắc là sẽ bị mắng, cô nhận điện thoại, ngang ngạnh nói: "Em sẽ không xin lỗi."
Vậy mà, đầu dây bên kia lại nói: "Ai bắt em xin lỗi?"
Ách, Thẩm công tử chẳng lẽ không phải gọi đến hỏi tội cô?
Mạch Nhiên ngạc nhiên, không hiểu tột cùng anh muốn nói gì.
"Hai chuyện." Thẩm Lâm Kỳ đơn giản trả lời nghi vấn của cô: "Thứ nhất, em làm tốt. Thứ hai, đợi anh qua đón em, chúng ta đi ăn."
"Ăn cái gì?" Mạch Nhiên hiếu kỳ hỏi.
"Ăn mừng giải quyết tốt hậu quả, thảo luận thế nào giúp em thu dọn tàn cục."
Mạch Nhiên: "..."
Mặc dù Thẩm công tử đang tán dương hành động dũng cảm đối mặt với phóng viên gây khó dễ của Mạch Nhiên, nhưng như vậy lại khiến cô bị đả kịch trầm trọng. Một bữa cơm, Tiết Lâm, thậm chí cả đại minh tinh Khương Tuệ được toàn bộ Châu Á biết đến kia cũng có mặt, thân là người khởi xướng mọi chuyện, Mạch Nhiên cảm thấy áp lực rất lớn, cúi đầu chỉ biết ăn cơm.
Tiết Lâm đã nói, không ngừng miêu tả tình huống lúc đó, các loạt phản ứng của phóng viên, có hưng phấn có khiếp sợ, hữu kinh ngạc có phẫn nộ. Hắn nói: "Tiểu độc, tuy rằng những lời cô nói tôi cũng rất muốn nói, nhưng cô nói như vậy thật là... không có đại não!"
"Đâu chỉ không có đại não, em ngay cả tiểu não, cuống não, tuyến yên cũng không có!" Linda giận sôi lên, từ lúc quen biết đến giời chưa từng dừng việc trách móc Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên tự biết mình đuối lý, một câu cũng không phản bác.
Vì vậy Linda càng tức giận: "Em còn không nói sao, chẳng phải lúc trước mặt bọn cẩu tử đó hùng hồn lắm sao? Sao bây giờ lại biến thành con thỏ thế hả? Chẳng lẽ chị còn hung dữ hơn bọn họ sao? Bạch Mạch Nhiên, em nói xem nào!"
Mạch Nhiên lắc đầu, kiên quyết không nói.
Đồng chí Lôi Phong nói, đối đãi với chiến hữu cần phải giống như gió xuân ấm áp, đối đãi với kẻ địch cần phải giống như gió thu vô tình cuốn hết lá vàng bay. Linda thân là người đại diện của Mạch Nhiên, cô nghĩ để cho cô ta mắng vài câu cũng không có hại.
Ngay lúc Mạch Nhiên và Linda một người nói một người nghe, bên cạnh bỗng có người nở nụ cười.
Mạch Nhiên sắc mặt sa sầm. Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn người kia, vẻ mặt như muốn mời Khương Tuệ lên tiếng, chẳng phải muốn nghe cô ta cười nhạo Mạch Nhiên sao? Tuy rằng Mạch Nhiên không hề có ý kiến đối với Khương Tuệ, thế nhưng vừa nghĩ đến cô ta là bạn gái cũ của Thẩm Lâm Kỳ thì Mạch Nhiên lại mất bình tĩnh, vừa nhìn cô ta đang cười cười, lại càng không bình tĩnh.
"Có cái gì buồn cười..." Mạch Nhiên khó chịu mà lầu bầu một tiếng.
Khương Tuệ không tức giận, mà còn nói: "Kỳ thực cũng không nghiêm trọng giống như tưởng tượng của mọi người! Thật ra tôi nghĩ, Mạch Nhiên lần này có thể sẽ nhờ họa mà được phúc." Cô ta nói xong, mọi người đều gật đầu đồng tình.
Lòng ghen tuông vừa rồi chạy đâu mất, Mạch Nhiên nhất thời bị cái tính hiếu kỳ nổi lên.
Cô hỏi: "Sao lại nhờ họa được phúc? Ý chị là gì?"
"Không tin thì em lên mạng xem bình luận đi." Hắc tỷ cười tủm tỉm đưa ipad cho Mạch Nhiên. Trên màn hình hiển thị mạng weibo, ba chữ Bạch Mạch Nhiên to tướng, thình lình trong vài giờ đồng hồ mà đã được xếp lên vị trí thứ nhất những tin được đồn thổi.
Mạch Nhiên cẩn thận kéo xuống, thấy rất nhiều lời mắng chửi mình, nhưng lại phát hiện vị "gặp họa hóa phúc" của Khương Tuệ.
Không sai, tuy rằng hành vi của Mạch Nhiên vẫn chưa được phần đông những người trên mạng chấp nhận, nhưng cô lại có rất nhiều đồng minh, đặc biệt là các nghệ sĩ, họ còn đem câu nói kia của Mạch Nhiên lên mạng để bàn tán.
"Thô tục không phải tôi, mà là đối với thế giới nghệ sĩ hà khắc."
Đám nghệ sĩ này một bụng oán khí đều biểu đạt ra sự bất mãn trong lòng mình đối với bọn cẩu tử. Trong số đó còn có Kiều Minh Dương đã lên tiếng ủng hộ Mạch Nhiên: "Không bùng lên trong im lặng thì cũng là biến thái trong im lặng. Hôm nay thật cảm ơn vị bằng hữu đã lên tiếng, chúng ta đều không phải biến thái."
Fan của hắn thấy lời bình hài hước như vậy cũng bắt đầu nói tốt giúp Mạch Nhiên:
"Không nghĩ tới Bạch Mạch Nhiên tính cách lại thẳng thắn, hào sảng như vậy. Ủng hộ!"
"Truyền thông xác thực thông tin quá đáng thật, coi khán giả chúng ta đều là kẻ ngu si hết sao?"
"Tên phóng viên này thực sự là đáng ăn đòn, nếu là tôi thì tôi đã ném vào mặt hắn một lọ phụ viêm khiết rồi."
...
Nhìn những bình luận này, Mạch Nhiên khiếp sợ một câu nói cũng nói không nên lời, mãi đến khi Thẩm Lâm Kỳ mở miệng kéo cô hiện thực.
Anh nói: "Linda, lập tức sắp xếp, ngày mai họp báo."
Không phải chứ?! Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Lại còn muốn cô lần thứ hai bị vây bởi nhiều phóng viên như vậy?! Mạch Nhiên nói: "Em có thể không đến được không?"
"Không được." Thẩm Lâm Kỳ rất thẳng thắn từ chối cô, nhưng sau đó lạ nhếch miệng: Yên tâm, mai anh đi cùng em."
ʚɞ.ɷ.ʚɞ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mẹ kế: lạp lạp, ngồi đợi ngày mai Thẩm công tử áp hoa thơm cỏ lạ!
Tiểu Bạch: Ô, mẹ dùng thành ngữ sai rồi!
Mẹ kế: à sai rồi, không phải áp hoa thơm cỏ lạ, mà là áp người áp người.
Tiểu Bạch:...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook