Đốc Công Thiên Tuế
-
Chương 14
Vài ngày sau đó, Giang Hoài Việt vô cùng bận rộn, gần như mỗi ngày đều đến trời tối mới trở lại Tây Hán.
Tương Tư và những thương nhân kia vì giữ mạng đứng ra làm chứng vạch tội Cao Hoán nhận hối lộ bán chức vụ Cẩm Y Vệ, Lưu học sĩ và triều thần dù hoài nghi Giang Hoài Việt công báo tư thù, nhưng thực sự không tìm thấy chứng cớ gì rõ ràng.
Việc Cao Hoán quyết không nhận tội, thế nhưng lúc xét nhà tìm ra tài sản giá cao ngất trời khiến Nhận Cảnh Đế không ngờ.
Sau khi bất ngờ chính là tức giận, dù là Huệ phi nhiều lần đau khổ muốn nhờ, tội Cao Hoán không thể khinh xuất tha thứ, Nhận Cảnh Đế phất ống tay áo, tên Thiên hộ gia vốn đắc chí ngang ngược này liền bị hạ ngục đợi chém, chỉ còn chờ ngày chết tới gần.
Còn những quan viên có liên quan đến vụ án bị Tây Hán lôi ra, tất cả đều khó thoát kiếp số, nhẹ thì bãi quan nặng thì lưu vong.
Đến Huệ phi cũng bị bỏ mặc trong sự vắng vẻ, kể từ đó nàng cũng không được tuyên triệu nữa.
Trong một thời gian triều thần chỉ cảm thấy mưa gió bấp bênh, những văn thần võ tướng kia ngày thường đã chán ghét Giang Hoài Việt, bây giờ càng hận hắn thấu xương.
Những chuyện này Tương Tư đương nhiên sẽ không biết được, nàng là từ trong miệng Dương Minh Thuận dò được kết quả Cao Hoán, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cao Hoán không chết, hai tỷ muội nàng trước sau gì cũng bị trả thù uy hiếp, nhưng bây giờ xem ra cát bụi đã lắng, hẳn là sẽ không còn có phong ba.
Dương Minh Thuận vừa từ cung trở về, móc ba đồng tiền có vạch đỏ, hướng nàng khoe khoang: “Nhìn thấy chưa, hôm qua dùng đồng tiền bói một quẻ, tính ra hôm nay nhất định có chuyện tốt đến cửa, quả nhiên tiến cung liền nghe nói vạn tuế gia ban thưởng đốc công.”
“Vậy đốc công chắc hẳn tâm tình không tệ? Ngài lúc nào mới trở về?”
Hắn nghi ngờ nhìn Tương Tư: “Tại sao muốn hỏi cái này?”
Nàng đứng bên bờ cửa sổ: “Thỉnh cầu Tiểu Dương công công thay ta hỏi một chút, chuyện đã kết thúc, ta và tỷ tỷ khi nào mới có thể ra đi...” Nàng nói đến đây, lại bổ sung: “Không phải ta nóng vội, chỉ là đợi lâu như vậy, kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ lung tung, trong đêm trằn trọc ngủ không được.
Tỷ tỷ thương thế không biết chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu, những ngày này không có cách nào gặp nhau, nhớ thương cực kì.”
Dương Minh Thuận nụ cười trên mặt không khỏi giảm nhạt mấy phần, chỉ hừ hừ ha ha ứng phó: “Cái này phải đợi đốc công lên tiếng...!Hỏi nhiều, ngài sẽ thấy phiền.”
Tương Tư hơi hụt hẫng nên vẫn xin Dương Minh Thuận khi có cơ hội giúp nàng hỏi một chút, Dương Minh Thuận thấy dáng vẻ nàng không biết ngọn ngành nên đồng ý chuẩn bị rời đi.
Khi quay lại, thoáng thấy chiếc ô giấy xương tre cỏ xanh phong lan ở trong góc, hắn sững sờ: “Này? Chiếc ô này … sao lại để ở đây cho ngươi?”
Tương Tư lấy ô giấy giao cho hắn, hành lễ nói: “Ngày đó mưa to ta chạy ra sân, lúc sau đốc công mang ô để lại cho ta...!Gần đây đều không thấy các ngài, bởi vậy quên trả lại, xin hãy tha lỗi.”
“Ta nói sao hôm đó ngài bị mưa ướt phải toàn thân ướt đẫm, thì ra là như thế này!” Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy không thích hợp, ở trước mặt nàng cũng không tiện hỏi nhiều, nói tào lao vài câu mang ô rời đi.
Trên đường hướng đến thư phòng, gặp được một đám Đông Xưởng, từng người tinh thần phấn chấn.
Dương Minh Thuận hỏi đốc công có đó không, người đứng đầu hàng đáp: “Hẳn là còn ở thư phòng, đốc công vừa rồi thưởng chúng ta thật nhiều ngân lượng, Tiểu Dương công công không bằng cùng đi Tụ Tiên lâu uống mấy chén?”
Dương Minh Thuận xua xua tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Cũng đừng làm khó ta, lần trước cũng nói uống một chén là được, kết quả hại ta say ngã trên đường, thật sự là mất mặt xấu hổ.”
“Hai, vậy ngài cần phải nâng cao tửu lượng, được rồi, hẹn gặp lại hẹn gặp lại!”
Nhóm Đông Xưởng đã quen với mấy câu đùa của hắn, nháo một chút rồi rời đi.
Dương Minh Thuận sờ sờ gương mặt, thật sự không hiểu uống rượu có sung sướng gì, đầu lưỡi tê rần, cay cay, sau khi say lại cảm thấy khó chịu, có được tiền mà để dành thì tuyệt biết mấy!
Trong khi suy nghĩ về khoản tiết kiệm của mình, hắn bước đi về hướng thư phòng.
Sân này nằm ở một nơi yên tĩnh ở góc Tây Nam, ít người qua lại, Dương Minh Thuận kính cẩn gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp của Giang Hoài Việt từ bên trong cúi người đi vào.
Bóng đổ nhẹ từ khung cửa sổ thẳng đứng Dù nắng chói chang, ánh nến trên bàn làm việc đung đưa.
Giang Hoài Việt dựa trước bàn, nhìn xấp mật báo dày cộp trong tay.
Dương Minh Thuận không dám lên tiếng, qua hồi lâu, Giang Hoài Việt mới trước phân loại chồng mật báo, chỉ có hai, ba tấm, được hắn thu nhập trong tay màu cho vào trong hộp đỏ thắm khắc hoa.
Sau đó xếp một xập nhỏ đưa cho Dương Minh thuận, nói: “Trong này có một số chuyện, ngươi trở về an bài người tìm hiểu rõ ràng, ba ngày sau lại đến trả lời.”
“Ba ngày?” Dương Minh thuận tặc lưỡi, trước kia cũng đều là năm ngày sáu ngày, bây giờ đốc công cho thời gian là càng lúc càng ngắn...
“Làm sao? Cảm thấy quá lâu?”
“Không không không, tiểu nhân còn tưởng rằng đốc công còn ban thưởng, có thể tử tế một chút...”
“Ta thấy ngươi suốt ngày chơi bời lêu lổng, ngược lại không giống dáng vẻ bận rộn.” Hắn nhíu mày, đem mật báo còn lại đều ném đến mép bàn.
Dương Minh Thuận đành phải than thở, thay hắn đem những tin tức vô dụng này đốt thành tro.
Hắn một bên xử lý, một bên suy tư, thử thăm dò nói: “Vừa rồi nô tài đi ngang qua viện Bắc, nhìn thấy trong phòng Tương Tư có một cái ô giấy, nền trắng điểm phong lan...”
Giang Hoài Việt nhướn mày sao nhìn một chút hắn, không có nhận lời nói gốc rạ.
Hắn đành phải cả gan cười nói: “Tiểu nhân ngày đó là đem dù để lại cho của ngài, đốc công thật ra là có mấy phần quan tâm Tương Tư, trước kia cũng chưa từng thấy...”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Giang Hoài Việt khép lại hộp gỗ, trên mặt không chút ý cười, ánh mắt cũng lạnh băng.
Dương Minh Thuận sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Không có gì không có gì, tiểu nhân chỉ là muốn nói, Tư Tương kia nhờ nô tài hỏi ngài lúc nào có thể thả các nàng trở về.”
Giang Hoài Việt nhìn qua ánh nến nhảy nhót, ánh lửa dưới ánh mặt trời bớt đi mấy phần nóng, lộ ra chút nhàn nhạt.
Nếu không phải Dương Minh Thuận nhắc đến, hắn gần như đã quên mấy chuyện ô giấy, thế nhưng chuyện cỏn con này huống hồ không đáng để nhắc lại, trong lòng lại cảm thấy buồn chán.
Trong mưa to đem ô giấy ném cho nàng, bản thân hắn cũng thấy khó mà thuyết phục, tốt nhất bất luận kẻ nào cũng không nên biết, hết lần này tới lần khác Dương Minh Thuận hỏi đến cùng, ngược lại làm hắn càng thêm ghét hành động vô ý lúc ban đầu.
Hắn nhìn Dương Minh Thuận bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng, ta đối với nàng có ý nghĩ xấu? Dương Minh Thuận, những người như chúng ta dính dáng tới nữ nhân, chính là rước phiền phức cho mình, ngươi không rõ sao?”
Ngọn lửa truyền đến ngón tay của Dương Minh Thuận, hắn vội vàng thu tay lại hà hơi: “Vâng vâng vâng! Tiểu nhân chỉ là nhìn nàng như vậy có chút đáng thương...”
“Đáng thương?” Hắn cười nhạo một tiếng đứng lên, “Bên trong hình phòng nhiều tội nhân máu thịt lẫn lộn ngươi không cảm thấy đáng thương, bởi vì một quan kỹ ngu ngốc này lại tiếc nuối.
Ngươi là quá mức nhân từ hay là động tâm? Cũng đừng để ta răn dạy ngươi một phen!”
Dương Minh Thuận chỉ hận mình nhất thời mềm lòng, quỳ xuống cuống quít dập đầu: “Đốc công minh giám, tiểu nhân thật không có ý gì khác! Ngài muốn giết tỷ muội các nàng liền giết, dù là cho các nàng thiên đao vạn quả, tiểu nhân cũng không dám lại nói năng lung tung.”
Giang Hoài Việt trừng hắn một cái: “Đồ vô dụng! Đối với người không quan hệ mà mở lòng từ bi, hôm nay ngươi nhân thiện nhất thời, không chừng ngày nào đó lại bởi vậy nộp mạng!”
Dương Minh Thuận liên tục đáp: “Đốc công nói rất đúng, ngài tính lúc nào xử lý các nàng?”
Giang Hoài Việt tĩnh lặng, hững hờ chắp tay đi vài bước: “Chờ chuyện hơi qua một chút, tìm một cơ hội âm thầm chấm dứt, nếu có người hỏi đến, liền nói Phức Quân là ở phủ Cao Hoán bị đánh đập, dù tận tình cứu chữa nội thương vẫn nặng, cuối cùng mệnh tang hoàng tuyền.”
“Vâng...!Vậy Tương Tư kia thì sao?”
“Nàng? Nàng không phải cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau sao? Phức Quân sau khi chết, Tương Tư tự nhiên cũng đau buồn không thôi, thừa dịp lúc không có người, tự sát mà chết.”
Từ ngày Dương Minh Thuận đi, liền chưa đặt chân trở lại ngôi nhà nhỏ này.
Tương Tư không cách nào hướng người bên ngoài nghe ngóng tin tức, mỗi lần hỏi Đông Xưởng đưa cơm, hỏi gì đối phương cũng không biết, nàng thỉnh cầu xin gặp đốc công một lần, cũng không được bất kỳ đáp lại nào khiến nàng càng ngày càng nôn nóng bất an.
Vì cái gì Cao Hoán bị giam giữ đợi chém, Giang Hoài Việt còn không chịu thả nàng ra ngoài?
Trong nội tâm nàng có dự cảm không tốt, khi nhìn qua căn phòng trống rỗng lại bó tay hết cách.
Càng trong hoàn cảnh như vậy, càng cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa, thế là lúc Đông Xưởng lần nữa tiến đến đưa cơm, Tương Tư mãnh liệt yêu cầu được gặp tỷ tỷ.
Đông Xưởng tự nhiên cậy mạnh cự tuyệt, Tương Tư không cùng hắn cãi lộn, chỉ là mím chặt môi, chuyển người ngồi lên giường.
Một ngày này thẳng đến chạng vạng tối, nàng cũng chưa ăn một miếng cơm, không uống một giọt nước.
Nhiều ngày giam lỏng vốn là khiến nàng thân thể suy yếu, lại thêm tuyệt thực tuyệt nước, nhịn đến trăng non mới lên đã choáng váng bất lực.
Nhưng nàng vẫn kiên trì, muốn đánh cược một phen.
Trên trán mồ hôi lạnh thấm ra, hô hấp càng ngày càng yếu, nàng cố hết sức nằm xuống, cuộn tròn lấy thân thể, co người lại nhìn bóng đen xám xịt khuất sau tấm rèm.
Đang lúc mê man, nghe được có người nhẹ chân nhẹ tay vào phòng, nàng mới chống đỡ ngồi dậy, rèm che đã bị vén lên một góc.
“Làm vậy để làm gì chứ?” Dương Minh Thuận cau mày một cái.
Tương Tư cắn răng quỳ xuống, ngẩng mặt lên nói: “Ta muốn gặp đốc công.”
Hắn ngẩn người, lập tức lắc đầu: “Đốc công không rảnh.”
“...!Vậy xin ngài cho ta được gặp tỷ tỷ một lần được chứ?” Tương Tư nắm chặt thành giường, “Ta đã thật lâu không gặp nàng.”
Hắn im lặng, sau một lúc lâu mới xoay người nói: “Được rồi, vậy đi thôi.”
Sắc trời dần dần âm u, gió chiều tràn ngập sân lá xanh rì rào khe khẽ xào xạc trong tĩnh mịch.
Chẳng hiểu sao xa xa dù đã thắp đèn lồng nhưng ánh sáng lại mờ ảo, như ánh tàu mờ ảo trong màn sương xanh xám của biển sâu, đung đưa và hiu quạnh.
Tương Tư đi theo sau lưng Dương Minh Thuận, bốn phía không có âm thanh, gió đêm hơi lạnh, áo nàng mỏng manh không khỏi run rẩy.
Xuyên qua đường mòn đá vụn, rẽ vào một góc, phía trước dưới hiên đang có hai người một trước một sau ra khỏi phòng, bước đi về một hướng khác.
Nàng xa xa nhìn tới thân ảnh kia, không khỏi bước chân dừng lại.
Dương Minh Thuận cũng có chút ngoài ý muốn, hướng người kia nói: “Đốc công? Ngài làm sao...!Muốn đi ra ngoài?”
Giang Hoài Việt nhìn lại một chút, chỉ là nhẹ gật đầu.
Dương Minh Thuận hơi có vẻ khó xử liếc sau lưng một chút lại nói: “Cái đó...!Cái này...”
“Liền theo những gì ta nói trước đó mà lo liệu.”
Giang Hoài Việt nói đơn giản dứt lời liền muốn đi, không mang một chút tình cảm.
Tương Tư sợ hãi, không khỏi nói: “Đốc công, ngài trước kia nói qua sẽ thả tỷ muội chúng ta trở về...”
Hắn nhíu nhíu mày, dường như đã không muốn lãng phí miệng lưỡi.
Tương Tư mấp máy môi chua xót, tiến lên một bước hướng bóng lưng của hắn uốn gối hành lễ, thấp giọng nói: “Ta không có ý lại khẩn cầu sinh tử bản thân, thế nhưng tỷ tỷ tại phủ Cao Hoán không nhìn thấy hay nghe được cái gì, lúc nàng bị kéo ra ngoài vì vết thương mà té xỉu, ngài đã tận mắt nhìn thấy.
Từ lúc được đưa đến đây, cũng chưa từng cùng tỷ tỷ nói những lời không nên nói...!Mặc kệ đốc công dự định xử trí ta như thế nào, cầu xin ngài cho Phức Quân tỷ tỷ một con đường sống.”
Giọng nói khẽ khàng, bóng cây bên cạnh lấp ló, Tương Tư rung động.
Làn gió đêm thổi qua người nhẹ che kín mặt, màu đỏ son vốn dĩ rất quyến rũ, phản chiếu chiếc váy màu trắng đơn thuần của Tương Tư đang bay trong gió, sinh ra một chút thê lương không rõ lý do.
Nàng cụp mắt xuống, trong mắt dường như có nước, nhưng lại lộ ra sự quyết tuyệt.
Giang Hoài Việt im lặng trong chốc lát, cân nhắc đáp lại ra sao, Diêu Khang ở bên cạnh hắn lại cho là hắn phiền chán lời nói Tương Tư, bởi vậy nghiêm nghị quát lớn: “Ở đâu ra nhiều chuyện như vậy?! Đốc công còn có chuyện quan trọng để làm, không có thời gian nghe ngươi vớ vẩn!”
Tương Tư ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Giang Hoài Việt.
Hắn nhíu mày, không nhìn nàng, xoay người liền đi.
Dương Minh Thuận trố mắt một hồi, vội vàng truy hỏi: “Ai ai ai, đốc công đi cũng cho biết chính xác thế nào, đến cùng có phải tuân theo lời nói trước đó hay không...”
“Bớt dài dòng, ta vừa nói cái gì, trong nháy mắt liền quên?”
Giang Hoài Việt nhanh chân bước đi, cũng không quay đầu lại, tựa hồ không muốn nhìn Tương Tư, vội vàng rời khỏi.
Tương Tư cắn môi dưới, lại nhìn phía Dương Minh Thuận, hắn không kìm được liền thở dài khó xử, chỉ về hướng u ám phía trước: “Đi thôi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook