Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 7: Kết Hôn Với Tôi Đi

Chương 7: “Kết Hôn Với Tôi Đi.”

 

Hiệp hội Thất Long.

 

Nền tảng của tổ chức này đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng kể từ khi Kiếm Thánh vẫn còn hoạt động.

 

Khi đó các vị thần và ma thuật vẫn đang còn ở thời kỳ đỉnh cao.

 

Thế giới lúc ấy hỗn loạn vì nhiều cuộc săn lùng phù thủy bừa bãi cũng như các cuộc chiến tranh tôn giáo. Họ đã làm tổn hại rất nhiều đến những người dân thường cũng như niềm tin vào các vị thần đó. Chẳng bao lâu sau họ đã nhanh chóng trở thành đối tượng của nỗi oán giận.

 

Và ngay lúc đó Thất Long xuất hiện, đánh dấu sự kết thúc của Thời đại Đồ bạc và mở ra Thời đại Đồ đồng.

 

Những sinh vật cổ đại đang ngủ đông để tránh những tai họa đã thức dậy sau một giấc ngủ dài. Họ điều khiển kỹ thuật 'Linh năng' bí ẩn, săn lùng các Hóa thân bằng sức mạnh to lớn của mình.

 

Ngạc nhiên trước những chiến công của họ, những người từng bị bức hại bởi các Hóa thân đã quyết định trở thành tín đồ. Thất Long đã chấp nhận và thậm chí còn truyền lại các kỹ thuật Linh năng cho họ.

 

Và cũng vì thế, số lượng tín đồ của Thất Long ngày càng tăng vọt, trở thành Hiệp hội Thất Long như ngày nay.

 

Một nhóm tôn giáo đã xem Thất Long như là vị thần của mình, và không biết từ khi nào mà thế lực của họ đã chinh phục thế giới.

 

Nhưng Thời đại Đồ đồng đến đó là kết thúc.

 

Sau khi vị Kiếm Thánh đầu tiên, Kiếm Đế, giết chết Thất Long và đưa thế giới bước vào Thời đại Anh hùng, Hiệp hội Thất Long đã đánh mất đi quyền thống trị của mình và bị sụp đổ.

 

Nhưng như người xưa đã từng nói, người phú quý cho dù có bị hủy hoại cũng đủ để sống thêm ba đời.

 

Tuy là đã sụp đổ nhưng Hiệp hội Thất Long vẫn không biến mất hoàn toàn. Với nguồn tài nguyên khổng lồ mà họ đã tích lũy được và sức mạnh Linh năng của mình, họ đã nhặt nhạnh lại những mảnh vỡ của một tổ chức đã vỡ tan và chờ đợi cơ hội để chính thức quay trở lại.

 

Nhưng dường như ơn trên không phù hộ cho họ.

 

Mỗi khi họ cố gắng giành lại quyền kiểm soát thế giới, mọi người đều ra tay ngăn cản họ bằng mọi cách.

 

Và những người ở tuyến đầu trong việc đó chính là Kiếm Thánh hay Vệ binh Nhân loại, Limon Aspelder.

 

Nói tóm lại, Hiệp hội Thất Long và Limon là kẻ thù không đội trời chung.

 

Nhưng thời thế đã thay đổi. Thế giới đã không còn cần Limon để chiến đấu với Hiệp hội Thất Long nữa, mà các sát thủ đã liên tục được cử đến để thủ tiêu Hiệp hội Thất Long.

 

Mặc dù cuộc chiến đã kết thúc nhưng sự oán giận bấy lâu không phải là thứ có thể dễ dàng gột rửa.

 

"Tôi rất thích trà của anh đấy."

 

"Tôi sử dụng loại trà rẻ nhất trên thị trường mà."

 

"Quả nhiên, Bậc thầy Kiếm thuật chắc là nổi tiếng lắm nên mới có thể mua được loại trà hương vị đậm đà thế này với mức giá rẻ như vậy nhỉ?"

 

"……”

 

Cô gái kia bày tỏ sự ngưỡng mộ và cầm tách trà của mình lên.

 

Vậy nên Limon đã nhìn Li Chingwei với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

 

'Ai mà ngờ Hắc Long Công chúa lại gọi mình là người nổi tiếng cơ đấy?'

 

Anh đã từng nghe được rất nhiều biệt danh khác.

 

'Tên khốn', 'Tên khốn sắp bị rồng ăn thịt', đại loại là như thế.

 

Mỗi khi cảm thấy nhàm chán thì Hiệp hội Thất Long sẽ đặt cho anh những biệt danh mới và dè bỉu anh.

 

Việc được gọi bằng một cái tên khá bình thường như 'Bậc thầy Kiếm thuật' từ một thành viên của họ đã là một điều kỳ diệu và hoàn toàn không thể giải thích được rồi.

 

Trên hết thì trong số các hoàng tộc của Hiệp hội Thất Long, Hắc Long Công chúa là người có thái độ thù địch nhất với Limon. Nghe được những lời như vậy từ cô quả thật là…

 

Nếu như anh nói với bất kỳ ai về điều đó thì chắc chắn họ sẽ đưa anh vào viện mất.

 

"Tôi cảm thấy khá bất ngờ đấy."

 

“Bất ngờ cái gì?”

 

"Tôi nghe nói là Bậc thầy Kiếm thuật đang sống một cuộc sống rất khiêm nhường, nhưng mà không ngờ là sẽ khiêm nhường đến như vậy."

 

Li Chingwei nhìn ngó xung quanh căn phòng với vẻ mặt mê mẩn.

 

Từ những vách tường ố vàng, những món đồ nội thất sờn cũ, đến một chiếc TV tồi tàn mà ngay cả một cửa hàng đồng nát cũng không thèm mặc cả.

 

Nơi này tràn ngập dấu hiệu của sự nghèo khó.

 

"Khiêm nhường cái đầu tôi ấy, tôi sống ở đây bởi vì tôi nghèo thôi."

 

"Bậc thầy Kiếm thuật...? Nghèo sao...?"

 

"Phải."

 

Li Chingwei trông có vẻ bối rối như vừa được nghe thấy một trò đùa kỳ lạ.

 

"Theo như tôi biết thì Bậc thầy Kiếm thuật có một khối tài sản khổng lồ đứng tên mình kia mà."

 

"Những thứ đó đã bị tặng đi từ lâu rồi."

 

"Ồ, ra là vậy."

 

Li Chingwei tỏ vẻ đã hiểu và mỉm cười toe toét.

 

"Anh hiến tặng tất cả tài sản của mình sao, đúng là một quyết định cao cả."

 

'Phải… '

 

"Đó không phải là quyết định của tôi đâu."

 

"…???"

 

Rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Li Chingwei. Cô không hiểu ý của anh là gì cả.

 

Limon bật cười khúc khích với cô.

 

"Tôi đã nói rồi mà. Không phải là 'được tặng cho', mà là 'bị tặng cho'."

 

"Làm sao có thể chứ?"

 

“Thú vị lắm phải không? Những người trong Quốc Hội đã làm ra một số thứ và thay đổi cả luật nữa, và bây giờ mọi thứ thành ra như thế này đây.”

 

Limon bật cười.

 

Anh thấy buồn cười khi Hắc Long Công chúa choáng váng trước tình hình tài chính hiện tại của anh.

 

'Nhưng mà đúng là việc này khá ngạc nhiên.'

 

Ban đầu Limon có rất nhiều tài sản.

 

Ở Thời đại Anh hùng, khi Kiếm Thánh còn được coi là Đấng cai trị Tuyệt đối.

 

Khi đó lúc nào cũng có những người không ngần ngại vung tiền để làm quen với Limon, và anh không phải là kiểu người từ chối tiền bạc dâng đến trước mặt mình.

 

Vào thời điểm đó, tài sản của anh chất đầy cả hàng chục nhà kho, đến mức anh phải xây thêm một nhà kho khác.

 

Nhưng sau khi thế giới bước vào Thời đại Đồ sắt, khi ưu đãi miễn thuế của nhà nước đã biến mất, tài sản của anh cũng theo đó mà bị cuốn trôi đi như ảo ảnh.

 

Luật Thuế đặc biệt, Đạo luật Yêu nước, Luật Quyên góp của Anh hùng, v.v.

 

Sau khi tất cả các luật này được thông qua, phần lớn tài sản của anh đã bị thâu tóm trong vài năm ngắn ngủi do một cuộc tấn công thuế suất bất ngờ.

 

Ngay cả Kiếm Tháp hay ngôi đền của Kiếm Thánh cũng không thể tiếp tục hoạt động và bị phá sản.

 

Và mỗi lần anh suýt giết chết ai đó hoặc là phá hủy một tòa nhà thì lại càng phải đổ nhiều tiền xuống như một khoản bồi thường.

 

Vậy thì làm sao anh còn lại được gì nữa?

 

'Nếu như mình biết trước chuyện này sắp xảy ra thì mình đã cất giấu một số tiền trước rồi.'

 

Anh thường hay thắc mắc tại sao ngày xưa người giàu lại chôn vàng dưới đất như sóc chôn hạt dẻ.

 

Bây giờ nhìn lại thì thấy đó đúng là một hành động nhìn xa trông rộng.

 

Mặc dù hầu hết những người giàu có đó đã chết mà không kịp để lại vị trí chôn vàng của mình.

 

Và cũng vì thế mà đã có lúc sở thích của Limon chính là đào được số vàng không có chủ sở hữu giống như vậy.

 

Nhưng bây giờ dù có tiếc nuối thì cũng đã quá muộn màng rồi.

 

 

 

***

 

 

 

Thay vì ôm mộng với khối tài sản mà mình sẽ không bao giờ có thể sử dụng đến, Limon muốn tập trung vào một vấn đề thực tế hơn.

 

"Dù sao thì bây giờ tôi có thể nhận được lời giải thích được chưa?"

 

"Giải thích gì cơ...?"

 

"Yêu cầu lúc nãy mà cô đưa ra."

 

"À, cái đấy thì."

 

Có lẽ là do chủ đề thay đổi đột ngột,

 

Nên Li Chingwei bối rối cố gắng ghép từng câu chữ lại với nhau và gật đầu. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô nói với anh bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

 

"Anh không cần phải có con với tôi."

 

"… Cô nói cái gì cơ?"

 

"Xin hãy làm chồng tôi, dù chỉ là trên danh nghĩa cũng được. Hắc Long tộc sẽ hứa sẽ cố gắng hết sức để phục vụ Bậc thầy Kiếm thuật."

 

"Ừm, sao chứ?"

 

"Tôi không yêu cầu bất cứ điều gì khác đâu. Chỉ cần anh chấp nhận yêu cầu này, tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì mà anh muốn. Nếu như một mình tôi không đủ thì vẫn còn rất nhiều phụ nữ khác mà anh…"

 

"Khoan đã! Khoan đã! Khoan đã!"

 

Sau một hồi há hốc mồm như cá vàng, Limon bối rối và hoang mang giơ tay ngăn Hắc Long Công Chúa lại.

 

"Ôi, ý tôi không phải là như thế."

 

"Hả? Không phải sao?"

 

"Không phải. Tôi đang hỏi về lý do khiến cho cô đến đây gặp tôi, không phải là về cuộc hôn nhân đó."

 

Limon khoanh tay lại và nhìn thẳng vào cô.

 

"Tôi không hiểu tại sao Hắc Long Công chúa lại phải mất nhiều công sức như vậy chỉ để đưa một kẻ ngu xuẩn như tôi vào làm thành viên của gia tộc mình chứ?"

 

"… Làm sao anh biết được?"

 

"Nghe cô nói xong mà tôi không biết mới là lạ đấy."

 

Anh không cần phải có con với cô, và anh chỉ việc làm chồng của cô trên danh nghĩa.

 

Hơn nữa anh còn muốn thứ gì cũng được, có người phụ nữ khác cũng không thành vấn đề?

 

Dù cho có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng không phải là điều kiện để kết hôn.

 

Đó là điều kiện để bán mình.

 

Nói cách khác thì không phải Li Chingwei đang cầu hôn anh.

 

Mà cô chỉ bán mình để mượn sức mạnh của anh mà thôi.

 

"Chuyện đó... lý do phức tạp lắm."

 

“Tất nhiên là như vậy rồi.”, Limon thờ ơ đáp lời.

 

Li Chingwei là Hắc Long Công chúa, kết hôn với Limon không phải là điều gì đó tốt đẹp.

 

Thật nực cười khi một Công chúa của Hiệp hội Thất Long lại đi kết hôn với Limon. Việc đó sẽ khiến cơ những kẻ đang dõi theo hành động của Hắc Long tộc có cơ hội để nổi dậy.

 

Nếu như cô vẫn bất chấp yêu cầu anh dù biết rằng mình sẽ phải nhận lấy nhiều thiệt thòi thì lý do không thể nào là đơn giản được.

 

"Cô không cần phải nói với tôi lý do phức tạp đó để làm gì. Tôi cũng không muốn biết đâu."

 

Nếu là trong quá khứ thì anh có thể sẽ tò mò. Khi cảm thấy quá tò mò, anh còn có thể bắt và tra tấn một vài người chủ chốt để tìm hiểu nguyên nhân.

 

Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi.

 

Sau khi Hiệp hội Thất Long bước ra ánh sáng, việc giết họ đã không còn là một lựa chọn nữa, Limon cũng không còn để tâm đến việc đó.

 

"Nhưng tại sao không phải là ai khác mà lại là tôi?"

 

"Bởi vì dù cho anh có kết hôn với tôi thì anh cũng không phải là loại người tham lam tài sản của Hắc Long tộc."

 

"Đúng vậy."

 

Tham lam tài sản của Hắc Long tộc sao?

 

Anh thà đi tham phân chó còn hơn.

 

Hơn nữa bản chất của Hắc Long tộc là thà tự sát cùng với tài sản của mình còn hơn là phải giao nó cho Limon. Mối quan hệ giữa Limon và Hắc Long tộc thật sự vô cùng căng thẳng.

 

"Nhưng mà tôi đâu phải người duy nhất đâu."

 

"Phải, nhưng mà không thể là ai khác cả."

 

"Tại sao lại không thể?"

 

Nếu như những gì cô cần chỉ là một người chồng tương đối hữu ích thì có rất nhiều người phù hợp với nhu cầu của cô mà.

 

Cô vẫn là Hắc Long Công chúa, một cô gái có dòng máu cao quý nhất.

 

Dù đã đến nước này Li Chingwei vẫn do dự không muốn đưa ra lý do cụ thể tại sao cô ấy lại chọn Limon.

 

"Bậc thầy Kiếm thuật là người duy nhất sẽ không chết khi kết hôn với tôi."

 

“… Ý cô là bất cứ ai khác kết hôn với cô thì đều sẽ chết sao?”

 

"Phải. Tôi gần như chắc chắn về điều đó."

 

"Tại sao chứ?"

 

"Có khả năng cao là người nào kết hôn với tôi sẽ trở thành mục tiêu của những kẻ thù đáng sợ."

 

"Vậy những kẻ thù đó là ai?"

 

“Đó… không phải là chuyện mà tôi có thể tiết lộ ngay lúc này đâu.”

 

"Hừm..."

 

Limon cảm thấy vô cùng kỳ quặc.

 

"Chuyện này quả thật không bình thường một chút nào."

 

Nghĩ lại thì, một cô công chúa của Hiệp hội Thất Long lại phải đi tìm chồng đã là một sự việc nghiêm trọng rồi.

 

Các công chúa của Hiệp hội Thất Long sẽ không ngần ngại lật đổ cả một quốc gia để tìm cho được người chồng hoàn hảo của mình. Vậy mà bây giờ một cô công chúa lại phải tự mình tìm kiếm một cuộc hôn nhân chính trị...

 

Không cần phải giải thích gì thêm nữa. Việc cô chọn Limon thay vì ai khác đã nói lên mức độ sợ hãi của cô ấy đối với kẻ thù vô danh này rồi.

 

"Tôi chỉ muốn biết là cô nghĩ khả năng tôi sẽ chết nếu như kết hôn với cô là bao nhiêu phần trăm?"

 

Hay nói rõ hơn là anh phải mạo hiểm bao nhiêu phần trăm?

 

"Không phần trăm."

 

Li Chingwei trả lời mà không một chút do dự.

 

"Tôi cần câu trả lời chứ không phải là lời tâng bốc đâu."

 

Li Chingwei lắc đầu.

 

"Không phải như vậy."

 

Nhìn Limon với đôi mắt trũng sâu, cô hỏi lại một cách đầy khoa trương.

 

"Ngoài Hiệp hội Thất Long ra thì không còn ai có thể giết Bậc thầy Kiếm thuật nữa mà, có phải không?"

 

Limon ngây người chớp mắt, rồi một hồi lâu sau mới phá lên cười.

 

"Bwahaha! Thôi được rồi, xem ra cô cũng biết mình đang nói cái gì nhỉ!"

 

Anh vẫn tiếp tục cười một lúc khá lâu.

 

Khó khăn lắm mới trấn tĩnh được bản thân, Limon uống trà và nói tiếp tục những gì mình đang nói.

 

"Chà, thỏa thuận này cũng không phải là tồi. Có vẻ như tôi không còn danh tiếng nào để mất nữa rồi, dù gì cũng chỉ là một người chồng bình thường, và tôi còn có thể sống thoải mái nữa."

 

Trước nay anh không bao giờ có thể tưởng tượng ra được mình sẽ trở thành chồng của Hắc Long Công chúa.

 

Nhưng cũng vì mọi thứ thay đổi.

 

Anh không còn là Đấng cai trị Tuyệt đối nữa.

 

Sẽ chẳng ai quan tâm đến việc Limon, một gã công chức quèn, kết hôn với ai cả.

 

Không có lý do gì để Limon từ chối lời đề nghị đó cả.

 

Nhưng mà…

 

"Xin lỗi, nhưng mà tôi phải từ chối thôi."

 

“...  Anh không thích tôi sao?”

 

"Trong xã hội ngày nay mà nói là không thích một người đẹp như cô thì chính là nói dối rồi."

 

"Vậy tại sao anh lại từ chối tôi?"

 

"Bởi vì tôi là công chức."

 

Limon khẽ nhún vai. Anh đặt tách trà xuống và nói.

 

"Tôi không biết khi nào quốc gia sẽ kêu gọi tôi truy đuổi Hiệp hội Thất Long đâu. Cô có nghĩ là sẽ rất khó xử cho cả hai chúng ta nếu như tôi kết hôn với cô không?"

 

Anh biết đó là một lý lẽ hết sức ngu ngốc.

 

Có rất nhiều chính trị gia được Hiệp hội Thất Long tài trợ trên khắp thế giới, và các võ sĩ của Hiệp hội cũng nhanh chóng nổi tiếng nhờ trở thành diễn viên.

 

Sẽ không bao giờ có một ngày Limon phải chiến đấu với Hiệp hội Thất Long. Và cho dù ngày đó có xảy ra thì mọi người sẽ yêu cầu sự giúp đỡ từ các vị quân chủ chứ không phải anh.

 

Nhưng anh không còn cách nào khác cả. Dù thời gian có thay đổi bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn là anh của ngày xưa, là người đã chiến đấu chống lại Hiệp hội Thất Long để bảo vệ thế giới.

 

“… Quả nhiên Bậc thầy Kiếm thuật vẫn là Vệ binh Nhân loại nhỉ?”

 

"Tôi chỉ là một lão già bướng bỉnh mà thôi."

 

Limon nhún vai trả lời Li Chingwei với tông giọng có đôi chút thất vọng.

 

"Xin lỗi vì đã làm mất thời giờ của anh."

 

"Không có, không có gì đâu mà."

 

Li Chingwei không hề tỏ ra thất vọng dưới ánh nhìn lạnh lùng, thờ ơ, trái ngược với lời nói của Limon.

 

Cô chỉ nở một nụ cười cay đắng.

 

"Có thể gặp trực tiếp Bậc thầy Kiếm thuật đã là tốt hơn so với những gì tôi nghĩ rồi."


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương