Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 21: Xóa Bỏ Thế Hệ Cũ

Chương 21: Xóa Bỏ Thế Hệ Cũ

"Báo cáo đi."

"<Chưa có gì xảy ra cả, thưa ngài. >"

Park Hyun-gun, thường được gọi là Đội trưởng Park, cậu ta luôn tự hào về công việc của mình đang làm trong hội 『Vô Cực』.

Với một chức danh với những nhiệm vụ cơ bản giống như là một thư ký, thật khó để có được sự tôn trọng. Nhưng việc của cậu ta thì lại khác, cậu ta như là thư kí của một Quân Chủ, và không ai dám xem thường điều này cả, thậm chí nhiều người còn cảm thấy ghen tị với cậu.

Từ quản lý bang hội đến các cuộc đàm phán kinh doanh hay chính trị khác nhau.

Là người thực hiện các yêu cầu mà Vô Hạn Quân Chủ đề ra, sức ảnh hưởng của cậu ta không hề nhỏ trong hội 『Vô Cực』. Các CEO và chủ bang hội lớn nhất - thậm chí là các nhà lãnh đạo trên toàn thế giới. Không ai dám ho he chút gì trước mặt của cậu ta.

Thay vào đó, một số người sẽ cười nhạo sau lưng cậu ta, gọi cậu ta là một con lừa đội lốt sư tử.

Nhưng sự nhạo báng của họ chẳng có ý nghĩa gì khi đối mặt với những lợi ích khi trở thành công cụ của Vô Hạn Quân Chủ.

Và đó là lý do tại sao cậu ta đang tỏ ra rất khó chịu khi nghe lời báo cáo đó.

"Ý của ngươi là không tìm được một người nào cả sao?"

"< Như tôi vừa nói, vẫn chưa có gì xảy ra. >"

"Ngươi có nghĩ cái báo cáo của ngươi thật vô nghĩa không?!"

Bang—!

Park Hyun-gun đập bàn và tra tấn người ở đầu dây bên kia một cách tàn nhẫn.

"Sau bao nhiêu Trinh Sát ta đã đưa cho ngươi, mà ngươi vẫn không thể tìm thấy vị trí chính xác của Công chúa?! Ngươi đã làm gì trong suốt thời gian qua hả?"

"< Cho dù có bao nhiêu Trinh Sát đi chăng nữa, chúng ta cũng không có cách nào xác định được vị trí của mục tiêu nếu chúng không di chuyển. >"

"Nếu mục tiêu không xuất hiện, thì hãy lại gần nơi đó và xác định mục tiêu đi. Nếu không làm được thì hãy xem chừng cái mạng của ngươi!"

"<Điều đó là không thể, thưa ngài. >"

"Huh?!"

"<Tôi tin rằng hơn ai hết ngài có thể hiểu rằng Khách Sạn Leviathan không phải là một khách sạn bình thường. >"

"Ta biết rằng đó là một trong những công ty cổ phần của Tập Đoàn Thất Long— >"

"<Đó chỉ là trên giấy tờ hợp pháp mà thôi. >"

"……”

Park Hyun-gun im lặng trước những câu nói này.

Không đời nào cậu ta, một công cụ của Vô Hạn Quân Chủ, lại không biết điều đó có nghĩa là gì.

"< Để tôi nói rõ cho ngài hiểu. Ngay cả khi đó là mệnh lệnh của Vô Hạn Quân Chủ, chúng tôi sẽ không hành động theo cách bất cẩn như vậy đâu. >"

"Ngươi... Ngươi cho rằng ngươi sẽ có dũng khí nói thẳng điều đó với chủ nhân sao? !"

"< Cho phép tôi được hỏi lại ngài một chuyện, Đội trưởng Park. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ này kết thúc với một kết quả thất bại? Ngài có sẵn sàng chịu trách nhiệm cho điều này không? >"

"…!"

Cậu ta nghiến chặt hàm, nhưng cậu ta cũng không thể bắt mình nói rằng cậu ta sẽ chịu trách nhiệm.

'Thằng nhóc kiêu ngạo đó...!'

Thay vào đó, Park Hyun-gun quyết định thay đổi chủ đề.

"Vậy thì, ít nhất hãy lần ra dấu vết của Limon Aspelder. Các ngươi không kém cỏi đến mức mất dấu chiếc xe buýt trường học khổng lồ đó, phải không?"

"< Không phải chỉ là giả định rằng Limon Asphelder đang ở Khách Sạn Leviathan sao? >"

"Ta đã hết chuyện để nói với ngươi rồi. Nếu không biết chuyện gì thì cứ tự đi mà tìm hiểu đi. Nếu như sáng mai vẫn còn như thế này, thì ngươi sẽ không thoát tội đâu!"

Không cho người bên kia cơ hội trả lời, Park Hyun-gun cáu kỉnh cúp điện thoại.

Nó không giống tác phong thường ngày của cậu ta một chút nào.

Ngay cả khi cậu ta là thư ký của Lee Chun-gi, cậu ta vẫn đang nói chuyện với Trinh Sát giỏi nhất trong hội『Vô Cực』. Chỉ riêng việc họ là một trong những người chơi hàng đầu trong bang hội đã khiến họ trở thành người mà cậu ta không thể đơn phương ra lệnh.

Tuy nhiên, sự lo lắng của cậu ta đã khiến cậu ta trở nên vô cùng thô lỗ.

'Chết tiệt! Thứ mình cần là kết quả được đặt sẵn ở trên bàn, mẹ kiếp!'

Vô Hạn Quân Chủ không phải là một vị Quân Chủ dễ dàng bỏ qua cho những sai lầm của thuộc hạ.

Nếu một người mang lại lợi ích cho hắn ta, họ sẽ được thưởng hậu hĩnh. Nhưng nếu họ không mang lại cho hắn ta chút lợi ích nào, sự hào phóng của người đàn ông đó sẽ bị thay thế bằng cơn thịnh nộ không nguôi.

Xem xét điều đó, Park Hyun-gun đang gặp rắc rối lớn.

Cậu ta không chỉ mất dấu Hắc Long Công Chúa mà còn không thể bắt được Limon.

“Đây là cơ hội cuối cùng của mình rồi!”

Park Hyun-gun biết rằng bản thân cậu ta sẽ không có cơ hội thứ tư.

Và với tư cách là một trợ lý thân thiết lâu năm dưới trướng của Lee Chun-gi, cậu ta đã gây ra các sự cố trong các sự kiện lớn do Hội tổ chức và điều đó làm ảnh hưởng rất nhiều đến các hoạt động của Hội. Vì điều này nên cậu ta có thể cảm nhận được ác cảm mà Lee Chun-gi dành cho cậu.

Nếu chó sói không ăn thịt cậu ta, thì những con quạ sẽ làm điều đó.

Cậu ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm hết sức mình trong nhiệm vụ lần này.

'Tất cả những gì mà mình phải làm là xác nhận rằng Limon Asphelder đang cư trú trong Khách sạn Leviathan.'

Cậu ta cố gắng làm mát tâm trí và sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

'Chỉ cần mình có thể chứng minh cô ta đang che giấu một kẻ phản bội, thì mình có thể bắt được cô ta.'

Cho dù Thất Long có là một tập đoàn lớn đến mức nào, thì tất cả những gì họ có cũng chỉ là tiền.

Nó không đủ để vượt qua ảnh hưởng của Quân Chủ khi các Quân Chủ mới chính là những người đang thống trị ngành công nghiệp Hầm Ngục, nền tảng mà xã hội hiện đại đã tự xây dựng nên.

Trên hết, gia tộc Hắc Long là gia tộc sa sút nhất trong Thất Đại Gia Tộc còn tồn tại trên thế giới cho đến ngày nay.

Nếu có thể tìm ra một lý do có lợi trong hoàn cảnh này, thì lý do đó chính là việc ngay cả gia tộc của cô ấy cũng sẽ không đứng về phía công chúa của họ, bởi vì đơn giản là họ không muốn trở thành kẻ thù của một vị Quân Chủ.

'Nếu điều đó không hiệu quả, mình sẽ bắt một con tin khác……!'

Có sát khí mãnh liệt hiện hữu trong đôi mắt của Park Hyun-gun.

Lúc Limon cố gắng giải cứu những đứa trẻ, có thể thấy Limon không quá máu lạnh và anh vẫn còn tồn tại điểm yếu.

Như mong đợi từ một người được gọi là anh hùng.

Cậu ta nghĩ rằng cậu ta có thể hạ gục Limon nếu bắt những người quen biết với Kiếm Thánh như cha của Kang Jungsoo hay những người thân khác của anh làm con tin.

Nhưng điều mà cậu ta không biết chính là việc cậu ta đã phán đoán sai về Hội Đồng Liên Minh Thất Long.

Dù vậy, may mắn thay, cậu ta sẽ không bao giờ nhận ra điều đó.

Thay vì…

Bang—!

“Đội trưởng Park! Có chuyện xảy ra rồi!"

“Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì thế hả, vào phòng ta mà không gõ cửa?!”

Park Hyun-gun quắc mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cấp dưới.

Cấp dưới vào phòng sếp khi chưa được phép là điều không thể chấp nhận được.

“Ra ngoài ngay lập tức! Ngươi nghĩ ngươi là ai?!"

“Bây giờ không phải lúc, thưa ngài! Chỉ… Chỉ cần ngài bật TV lên thì ngài sẽ hiểu!”

"Huh?"

Cảm thấy bối rối trong giây lát, Park Hyun-gun với lấy điều khiển với vẻ mặt nghi ngờ.

"<Một hai ba. Kiểm tra mic. Một hai— >"

Cậu ta ngay lập tức hiểu tại sao cấp dưới của cậu ta chạy vào phòng của cậu ta một cách điên cuồng đến như thế.

"<Ngươi có thể nghe ta nói mà phải không? Ngươi có thể chứ, phải không? Ngươi nên nghe kĩ những lời mà ta sắp nói sau đây đi. >"

Đây không phải là lúc để ngụy biện về các nghi thức.

Một thanh niên với mái tóc bạc trắng đang giễu cợt, chiếm hầu hết các kênh truyền hình trên toàn quốc.

Cảnh tượng xung quanh Limon Aspelder khiến Park Hyun-gun há hốc mồm.

"< Nếu những gì ta nói không được phát sóng tới Vô Hạn Quân Chủ, cái đầu của anh chàng này sẽ biến mất. >"

Thay vào đó, cậu ta sẽ nhận ra rằng thật lố bịch khi nghĩ rằng con tin sẽ có tác dụng với Limon.

***

Hãy để chúng tôi quay ngược thời gian một chút.

Chỉ vài phút trước khi nhãn cầu của Park Hyun-gun ló ra khỏi hốc mắt khi xem TV, đã có những người khác bị đóng băng với chính biểu cảm đó.

Đó là một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng đây là điều vượt xa 'những trường hợp khẩn cấp bất ngờ nhất'.

"Mọi chuyện thế nào rồi, thưa các quý ông đang ngồi ở đây."

Một thanh niên tóc trắng sạch sẽ nói. Một vết sẹo mờ trên mắt và một thanh kiếm treo trên vai.

Người đàn ông nổi tiếng trong quá khứ, nhưng bị lãng quên sau khi danh tiếng của anh giảm sút.

Và bây giờ là một kẻ phản bội được biết đến rộng rãi, nằm trong danh sách đen của các tổ chức lớn sau khi công văn khẩn cấp này được công bố vào ngày hôm trước.

Limon Aspelder nhìn những người ở đây đang rơi vào trạng thái bất động vì sốc và anh bắt đầu trêu chọc họ.

"Khi ai đó khả nghi xuất hiện, các ngươi nên nhấn vào nút thông báo khẩn cấp và nên khởi động đội bảo vệ của mình chứ. Đúng không, thưa các quý ông?"

“C-cái quái gì thế?!”

Khi được Limon nhắc nhở, họ bắt đầu trở nên run rẩy. Và theo bản năng, một trong những lính canh hét lên với Limon đang bình tĩnh.

“Đây là Nhà Xanh*, thằng điên kia!!”

"Thế thì sao nào?"

Anh tựa đầu với tư thế cong người.

Khi nhìn thấy điều này, cuối cùng họ cũng thôi sửng sốt và làm những gì họ phải làm.

Đó là chính là gây ra một tiếng động lớn để thông báo cho đội bảo vệ- họ nhấn chuông báo động, kêu gọi quân tiếp viện và rút súng ra và chĩa chúng về phía Limon.

Riiiiii—!

"Đứng im, không được cử động! Chúng ta sẽ bắn nếu như ngươi di chuyển đấy!

"Quỳ xuống và giơ cả hai tay lên trời!"

"Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy... Chết tiệt, Limon Aspelder?!"

"Ta nói quỳ xuống!"

“H-hắn ta là người thật à?”

Họ muốn anh quỳ xuống hay đứng im đây? Tất cả họ đều hét lên cùng một lúc.

Có vẻ như sự giao tiếp giữa họ cũng không rõ ràng. Các cảnh sát được phái đi chỉ mang theo khiên chống bạo động và dùi cui, trông có vẻ bối rối sau khi đến hiện trường.

Chỉ sau khi hàng chục xe cảnh sát bao vây khu vực, tất cả các lính canh cuối cùng mới bò ra khỏi nơi họ đang nấp.

Những người ngoài cuộc đang quay phim mọi thứ từ xa, có vẻ như dân chúng đang nhầm lẫn tình huống này với một loại sự kiện nào đó.

Đứng trước lối vào chính của Nhà Xanh, Limon chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng diễn ra.

“Ai là tên chỉ huy, người sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả lũ ngốc các người……”

Rõ ràng là bất cứ ai chịu trách nhiệm cho chuyện này, người đó có thể đã được bổ nhiệm vào vị trí đó thông qua hối lộ hoặc các mối quan hệ cá nhân.

Giờ đây, chiến tranh đã không còn xảy ra nữa, chính vì điều này làm cho con người chủ quan và họ dần trở nên yếu đuối.

Trên thực tế, năng lực của một người tỷ lệ nghịch với vị trí quan trọng của người đó.

Chà, đó là thứ đã cho phép Limon ra khỏi Nhà Xanh ngay từ đầu.

Anh tặc lưỡi khi nghĩ về kế hoạch ban đầu của mình.

Quyết định rằng mình không cần phải đợi thêm nữa, anh cầm thanh kiếm được treo trên vai một cách đàng hoàng và bắt đầu bước đi chậm rãi.

“Dù sao thì ta đến đây cũng chỉ để xem điều này.”

Gạch chéo-!

"……Huh?"

Những người bảo vệ cầm súng bất động ngay tại chỗ.

Khi họ nhận thấy Limon tiến lên một bước, thì anh đã đi ngang qua họ rồi.

Nhưng đó không phải là lý do tại sao họ đứng bất động. Thay vào đó, họ đứng như trời trồng khi nhìn thấy súng của cả bản thân lẫn đồng nghiệp của họ đã tan vỡ thành từng mảnh trên sàn.

Trước khi họ có thể chớp mắt, tất cả những gì họ còn lại trong tay là tay cầm của thứ từng được gọi là một khẩu súng.

Họ biết, nếu Limon nổi cơn khát máu khi đi ngang qua họ,

Thì thứ bị vỡ tan thành từng mảnh sẽ không chỉ là súng của họ.

Trong khi mọi người đang nín thở, thì Limon lại bình tĩnh tiếp tục tiến về phía trước.

Nó như thể thời gian đã dừng lại.

Limon nói: “Ta không biết liệu chúng có đang trốn chui trốn lủi trong boong ke* của chúng hay không, hay chúng đang co vòi và chạy thục mạng hoặc chúng có thể đang ở yên một chỗ như một kẻ ngốc”. “Nhưng cho dù đó là ai, hãy nói với tên khốn đó rằng hãy gọi người đứng đầu nơi này ra gặp ta.”

(* Trong quân sự, boong ke (xuất phát từ tiếng Đức bunker nhưng được phiên âm từ cách đọc của người Pháp) là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm

Anh là vị Kiếm Thánh cuối cùng của nhân loại, anh hùng của quốc gia và được mệnh danh là người bảo vệ nhân loại.

Ít nhất, đó là những gì anh đã từng là.

Một người đi với lối suy nghĩ cổ hủ, hết lòng tin rằng làm điều gì đó hoành tráng sẽ tốt hơn là bị gò bó trong quá khứ của bản thân.

Trong một cú vung ngang duy nhất, Limon đã mở toang cánh cổng chính của Nhà Xanh.

Và anh tiếp tục tiến vào với một nụ cười toe toét vui vẻ.

"Nói với tên cầm đầu ở đây rằng kẻ phản bội đã đến để phản bội."

——

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương