Đốc Chủ Có Bệnh
Chương 2: Thăm dò Tàng thư lâu



Tạ Kinh Lan này, tuy là một thiếu gia có tiếng mà không có miếng, nhưng lại dưỡng ra một bộ tính cách tâm cao khí ngạo . Ở trong mắt y, vị đại thiếu gia trong chính viện kia sớm muộn cũng bị y giẫm ở dưới chân, chẳng qua là vấn đề thời gian. Chờ y kim bảng đề danh, đáo mã hồi thành, đám người Tạ phủ này sẽ nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ rạp xuống trước ngựa y, cầu xin tha thứ.


Mỗi lúc bị ức hiếp , y cũng sẽ lại nghĩ đến tương lai phong quang đắc ý , lại nuốt xuống răng bị đánh nát trộn với máu, hận ý không thể tiêu tán, răng cùng máu ở trong lòng y cứ thế khoét lên từng vết từng vết lõm sâu trong tim. Y không nhớ Mạnh tử nói "Lấy đức thu phục người", chỉ nhớ Tư Mã Thiên nói "Quân tử báo thù, mười năm không muộn" .


Nếu muốn đứng trên đầu người, con đường duy nhất chính là khoa cử. Tạ gia là dòng dõi thế gia, mấy đời làm quan, đáng tiếc truyền tới đời Tạ phủ đại gia Tạ Bỉnh Phong này, nhân số suy giảm, Tạ Bỉnh Phong gấp gáp mưu cầu cả đời, cũng chỉ là Đô sát viện lục phẩm . Có điều thầy hắn lại là đại nho thánh ngôn, hắn làm quan lại liêm khiết thanh chính, thành ra có được cái danh tốt là học phú ngũ xa, làm quan thanh liêm.


Bình phẩm về hắn trong thời đại này truyền xa như gió, danh tiếng quả thực có thể làm cơm ăn, Tạ Bỉnh Phong thực sự không có bản lĩnh gì, lại có thể dẫn dắt học tử khắp thiên hạ, văn nhân nho sĩ đều xem việc được bước đến trước hào môn Tạ thị là một vinh hạnh. Vừa lấy thi thư truyền dạy, lại tự mình gìn giữ sách do tổ tông truyền lại, Tạ gia hết sức coi trọng nghiệp học của con cháu.


Đại phu nhân lại có một đứa con trai bùn nát không đỡ nổi tường, rất sợ Tạ Kinh Lan vượt qua hắn, không cho phép Tạ Kinh Lan nối nghiệp gia tộc đi học, văn chương giấy bút lại càng không có phần cho Y. Tạ Kinh Lan không có cách nào, chỉ đành nhặt lại sách cũ của Đại thiếu gia Tạ Kinh Đào vất lại trong kho, núp ở góc tường nghe lén tiên sinh trong tộc giảng bài, dùng nhánh cây trên đất viết chữ. Cứ khó khăn như vậy mà học, tứ thư ngũ kinh lại bị y ương ngạnh nuốt sống hơn phân nửa, học trò nghiêm chỉnh trong học đường cũng kém hơn hắn.


Tạ Kinh Lan không để ý tới Hạ Hầu Liễm, tự mình ngồi ở trước bàn đem giấy nháp nhặt ra từ trong đám giấy vụn, sau đó đem giấy vụn từng mảnh từng mảnh dán lại.


Những sách này không phải cái gì học thức thánh hiền, mà là con đường tiến thân của y, y chỉ có giẫm lên mấy cuốn sách đạo lý chó má không thông này, mới có thể trở thành nhân thượng chi nhân.


Hạ Hầu Liễm vừa nhìn thấy đám giấy mực này là liền nhức đầu, tùy tiện nhặt bừa vài tờ, liền phát hiện hắn mặc dù nhận ra được mặt chữ trên giấy, nhưng những chữ trên này lại không nhận hắn. Lan cô muốn hắn giúp đỡ, hắn lại chỉ đứng bên cạnh mà nhìn.


Mặt trời lặn tây sơn, đêm dần về khuya. Trong phòng không có ngọn đèn dầu, chỉ có thể dùng nến, Tạ Kinh Lan sợ nến đốt cháy mảnh vụn giấy, không chịu đem nến để lên bàn, liền trong thứ ánh sáng mờ nhạt cố sức mà dán. Giữa căn phòng đổ nát bóng dáng hai người hắt lên vách tường kéo dài, giống như hai quỷ ảnh trống rỗng .


Hạ Hầu Liễm tựa bên bàn chớp mắt một chút lúc đứng lên, thấy Tạ Kinh Lan vẫn còn đang dính.


Y người gầy yếu, rõ ràng cùng mười hai tuổi như Hạ Hầu Liễm, nhưng Hạ Hầu Liễm thân thể cường tráng, còn y nhìn như chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay. Dính quá lâu, mắt sớm đã hoa lên, Tạ Kinh Lan không ngừng xoa xoa mắt, Hạ Hầu Liễm thấy vậy giống như có một cục gỗ mắc lại trong lòng làm hắn sinh ra mấy phần thương hại.


Hạ Hầu liễm chính là cách ba ngày không lăn lộn đến tan phòng nát ngói thì không yên, cho dù luyện đao cũng chưa từng vượt qua hai giờ, chứ đừng nói đến ngồi một chỗ dính sách nát.Khi hắn còn trên núi, mười ngày thì có bảy ngày đuổi gà núi, vồ thỏ rừng, còn lại ba ngày mới vác đao phổ ra luyện một chút đao pháp.


Hắn nhặt giấy nháp Tạ Kinh Lan vứt bỏ từ dưới đất lên, phát hiện phía trên cũng có chữ, chữ viết không tốt lắm, mực chỗ đậm chỗ nhạt, còn có những nét nghoạch chiềm ra ngoài, xem ra bút lông dùng để viết chữ là loại rất kém, lông bút không đều, rất ẩu . Hắn nhìn bốn phía, quả nhiên thấy trên đất một cây bút trụi lông, thưa thớt vài cọng phía trên còn thấm mực.


Cái tên ẻo lả này cũng có chút bản lĩnh. Hạ Hầu Liễm hắn mặc dù hồ đồ, nhưng vẫn là kính trọng người chịu được khó khổ.


" Này, cái vị, thiếu gia, " còn chưa quen làm kẻ hầu cho người khác, chữ "thiếu gia" hắn gọi ra nghe cũng không được tự nhiên, Hạ Hầu Liễm gãi đầu một cái, nói, "Sắc trời đã trễ thế này, hay là ngài đi ngủ đi."


Tạ Kinh Lan cũng không ngẩng đầu, nói: "Ngươi nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi, dù sao ở đây cũng chả có tác dụng gì."


Người này sách thánh hiền không đọc hết, ngược lại học không ít bản lĩnh khiến người khác nổi điên. Hạ Hầu Liễm tính khí tốt, không cùng hắn so đo, nói: "Ngươi ngồi đây dính không biết đến năm nào tháng nào, để ngày mai ta đến tàng thư lầu trộm cho ngươi một quyển, ta nghe nói văn đường tàng thư Tạ gia rất lớn, còn tự mình khắc sách, sách soạn ra đều là loại tốt nhất của Giang Chiết, loại bản rộng , chữ lớn như con mắt, đọc không tốn sức. Sách tốt ở ngay bên cạnh, ngươi cần gì phải ngồi ở nơi này dính tới dính lui?"


Tạ Kinh Lan cuối cùng từ trong đống giấy ngẩng đầu lên, nói: "Trộm? Ngươi trước làm gì kiếm sống? Bên ngoài học được ba mánh khóe bắt gà trộm chó chớ mang vào phủ, coi chừng bị bắt, liên lụy chúng ta."


"Phải,người đức hạnh cao vợi, cứ từ từ dính đi." Hạ Hầu Liễm không vui mà bước xuống bàn liền đi, "Rõ ràng là Tạ phủ thiếu gia, mấy cuốn sách mà thôi, vốn chính là của mình, lại còn không dám lấy, ngồi ở đây dính dính như con rùa rụt đầu, tên mập kia mà biết, chắc chắn cười rụng răng"


"Đứng lại." Tạ Kinh Lan cười lạnh nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm.


"Sao nào?"


"Tạ Kinh Lan ta có sa sút như thế nào, cũng không tới phiên ngươi giễu cợt." Tạ Kinh Lan đứng thẳng lên, níu lấy cổ áo Hạ Hầu Liễm, hung tợn nói, "Ngươi hầu hạ ta, ta không cần ngươi lên tiếng giảng đạo!"


"Thôi đi " Hạ Hầu Liễm đẩy Tạ Kinh Lan ra, "Ngươi bây giờ người hầu còn chẳng bằng, lại còn thiếu gia ."


Tạ Kinh Lan bỗng nhiên vọt tới, ngay đối diện cho Hạ Hầu Liễm một quyền. Tạ Kinh Lan gầy đến chỉ còn như một bộ xương, tay không có thịt, nắm đấm cứng rắn bất thình lình đánh lên, mặt Hạ Hầu Liễm nhất thời tím xanh một mảng, đau như thiêu đốt. Hạ Hầu Liễm cũng điên lên, không nói hai lời liền vung tay, Tạ Kinh Lan thân thể yếu nhược, khí lực nhỏ, căn bản không đánh lại Hạ Hầu Liễm. Không quá hai chiêu, hắn liền bị Hạ Hầu Liễm cưỡi trên người, làm sao cũng không giãy ra được.


"Có phục hay không? Cái thân thể này của người, không đủ để nhét kẽ răng? Dám cùng ta đánh?" Hạ Hầu Liễm vỗ lên mặt hắn, đắc ý cười, "Nhìn bản lĩnh của ngươi, đánh không lại tên mập chết bầm đó, liền muốn đánh ta trút giận? Tuy ta bây giờ đi theo ngươi, nhưng cũng không phải để cho ngươi khi dễ!"


Tạ Kinh Lan ngọ nguậy hồi lâu không làm nên chuyện gì, hoàn toàn tê liệt ở trên mặt đất, nhìn mấy cái lỗ lọt trên nóc nhà, bi phẫn cùng sỉ nhục tràn đầy trong lòng bỗng xộc lên, ánh mắt bỗng nhiên ướt. Hắn vội vàng dùng tay che mắt, cắn răng không nói lời nào.


Ban ngày bị Tạ Kinh Đào đánh, hắn một giọt nước mắt cũng không rơi, giờ phút này nước mắt như được mở công tắc, mãnh liệt tuôn ra, thế nào cũng không ngừng được.


"Sao lại khóc rồi? ấy, ngươi đừng khóc aaa!" Hạ Hầu Liễm luống cuống tay chân, vội vàng đỡ Tạ Kinh Lan từ dưới người lên, "Ta không phải chỉ đụng ngươi mấy cái sao? Đừng khóc a!"


"Ta không khóc!" Tạ Kinh Lan nghiêng đầu sang chỗ khác, không để cho Hạ Hầu Liễm nhìn thấy vành mắt hồng hồng của hắn.


Hạ Hầu Liễm trước kia chỉ biết là mình sợ nữ nhi khóc, không nghĩ tới nam hài nhi khóc hắn cũng không chịu nổi, lập tức đầu hàng: "Được rồi được rồi, ta xin lỗi ngươi được chưa."


"Ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"


"Ai, ngươi đừng như vậy mà, ta xin lỗi ngươi, là ta không đúng, là ta lúc nãy ăn nói lỗ mãng."


Tạ Kinh Lan buồn bực không lên tiếng, Hạ Hầu Liễm không có cách nào, vò đầu bứt tay bồi Tạ Kinh Lan ngồi một hồi, rồi nói: "Vậy ta đi ngủ, ngươi đừng khóc nữa."


Tạ Kinh Lan quay đầu chỗ khác không nhìn hắn, Hạ Hầu Liễm chỉ đành đứng lên bỏ đi.


Bốn phía rốt cuộc yên tĩnh lại, ánh nến không biết tắt từ lúc nào, bóng tối từ bốn phương tám hướng trầm trầm đè xuống, Tạ Kinh Lan ngồi một mình dưới đất, nước mắt lại rơi xuống. Ánh mắt thích ứng dần trong bóng tối, y đỡ băng ghế đứng lên, băng ghế khập khễnh một chân, lảo đảo lắc lư đứng không vững, y thiếu chút nữa té xuống.


Y đẩy cửa đi vào sân, sân nhỏ lẻ loi phủ đầy lá rụng, hai chậu hoa sen đã sớm khô tàn, chỉ còn lại màu trắng bệch.


Mười hai năm cay đắng giờ phút này đều cùng xông lên trong lòng, người khác đều có mẫu thân, mình y không có, tuy có một người cha, cũng tựa như không. Y từ nhỏ lẻ loi ở nơi sân nhỏ vắng vẻ này lớn lên, giống như một viên cơm nắm, ai cũng có thể tùy ý tới bóp nát. Bây giờ ngay cả người hầu hạ y cũng không xem y ra gì.


Y giễu cợt cười một tiếng, lời Hạ Hầu Liễm mới vừa nói còn vang ở bên tai —— " Rõ ràng là thiếu gia Tạ phủ, mấy cuốn sách mà thôi, vốn chính là của mình, lại còn không dám lấy, ngồi ở đây dính dính như con rùa rụt đầu, tên mập kia mà biết, chắc chắn cười rụng răng"."


Hạ Hầu Liễm nói đúng, những quyển sách ấy vốn là của y. Y đứng hồi lâu, chờ nước mắt trên mặt được gió thổi khô, tay nắm chặt, đi ra cửa hông.


Bốn phía yên tĩnh không người, Đại phu nhân vì tiết kiệm chi tiêu, ngay cả đèn lồng trên hành lang cũng tắt. Đang là giữa đông, buổi tối gió lạnh quất vào gò má đến đau rát, trên đường đen thui, may là Tạ Kinh Lan nhớ đường đi tới tàng thư lâu, cứ dựa vào trí nhớ thất thểu mà đi.


Đi thời gian một nén nhang mới đến tàng thư lâu, đến gần mới phát hiện cửa đã khóa, y không có chìa, không sao mở được cửa. Liền đi một vòng quanh tàng thư lâu, cũng không tìm được khe hở nào có thể chui vào, cửa sổ cũng đóng gắt gao.


Đứng ngây ngẩn ở trước cửa một hồi , cho đến bị gió thổi đến đông cứng, Tạ Kinh Lan mới như trong mộng tỉnh lại, quay đầu trở về. Mới vừa quay lại, đã nhìn thấy một thiếu niên từ sau cột hành lang đi ra, cười tủm tỉm nhìn y.


Y "xuỳ " một tiếng, nghiêng đầu nói: "Ngươi sao lại đi theo? Đến đem ta làm chuyện tiếu lâm sao?"


"Tiểu nhân làm sao dám?"


Hạ Hầu Liễm từ trong tay áo móc ra một giây kẽm nhỏ, ở trong lỗ khóa xoay xoay, "ken két" một tiếng, ổ khóa liền bị phá, cửa hơi mở ra một cái khe nhỏ. Hạ Hầu Liễm đẩy cửa ra, gọi Tạ Kinh Lan đi vào. Tạ Kinh Lan mím môi, cuối cùng đi vào theo.


"Nhanh, muốn sách gì, mau lấy đi." Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng khép lại cửa , nói.


Tạ Kinh Lan không lên tiếng, nhìn căn phòng đen thui, trong đầu nghĩ nơi này tối như hũ lút, y làm sao mà tìm được sách ?


Đang suy nghĩ, Hạ Hầu Liễm móc ra hộp quẹt, nhẹ nhàng thổi một cái, một ngọn lửa cháy lên ở giữa ngón tay, yêu kiều chiếu sáng mặt của hai người. Cả hai mặt hướng về phía nhau, cách nhau một ngọn lửa, gần trong gang tấc.


Tạ Kinh Lan nhìn hắn, thời khắc này Hạ Hầu Liễm đã lau rửa ra dạng con người, gương mặt sạch sẽ, màu da có chút đen, là màu mật tráng kiện, con ngươi sáng lên như hai vì sao, trông vô cùng đẹp mắt. Tạ Kinh Lan mới mười hai tuổi, không biết cách nhìn người, chỉ biết là dáng dấp này có thuận mắt hay không. Chính hắn sinh ra cũng có một gương mặt đẹp , nên yêu cầu đối với những người khác cũng cao lên, người trong phủ nhìn qua nhìn lại, thấy ai cũng xấu xí không vừa mắt, đặc biệt là chính viện Tạ Kinh Đào, ở trong mắt hắn chính là trời giận người oán, không chịu nổi.


Dung mạo Hạ Hầu Liễm khó khăn lắm mới được cho hai chữ "tạm được", Tạ Kinh Lan nhìn hắn thuận mắt không ít, chẳng qua là mới vừa Hạ Hầu Liễm cưỡi ở trên người y đánh y, trong lòng không được tự nhiên hồi lâu, vẫn là không có để ý đến hắn.


Hạ Hầu Liễm nhìn bộ dạng lạnh lung của y, có chút nhức đầu, nói: "Vẫn còn đang giận? Thiếu gia, ngươi thật tốt, chớ giận ta nữa có được hay không? Tới đây, ngươi nhìn xem, tiểu tử hành lễ với người , cầu đại nhân người đại lượng, tha thứ ta lần này đi."


"Ai giận ngươi. Hừ, ta chưa từng thấy qua người ở nào lại dám làm càn như ngươi, gặp ta coi như ngươi vận tốt, nếu là gặp Tạ Kinh Đào , ngươi sớm chết từ tám trăm năm trước rồi!" Tạ Kinh Lan hừ nói, nhận lấy hộp quẹt, nghiêng đầu đi tìm sách .


"Đó cũng đúng, là ta may mắn, gặp Kinh Lan thiếu gia chủ tử trạch tâm nhân hậu như vậy, thiếu gia thương ta, không cùng ta so đo."


Hạ Hầu Liễm một công phu vuốt lông mèo, Tạ Kinh Lan nghe xong, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.


Giá sách trong Tàng thư lâu xếp dày đặc, giữa hai giá sách chỉ đủ lối đi cho hai người qua, giá cực cao, tựa hồ có thể chạm đến nóc nhà. Khắp phòng một mùi vị mốc meo, trong không khí tựa hồ còn tràn đầy khí lạnh, Hạ Hầu Liễm cảm thấy có chút khiếp người, đâm đâm sau lưng Tạ Kinh Lan, muốn hắn nhanh lên một chút.


Tạ Kinh Lan đi qua ba cái kệ sách, phát hiện tàng thư lâu là căn cứ theo thất lược để sắp xếp, hai người trừng mắt tìm kiếm cỡ thời gian một chum trà, mới ở trên giá sách thứ mười bảy tìm được 《 lễ ký tập thuyết 》của Trần Hạo thời nhà Nguyên. Tạ Kinh Lan chỉ lấy quyển thứ nhất, hắn muốn học xong mới lại đến lấy quyển thứ hai.


"Liệu có bị phát hiện sách bị thiếu đi không?"


"Phát hiện cái mông, ngươi không thấy sách đều một tầng bụi sao? Sách trong này mấy trăm năm đều không có ai lật qua."


"Không cho phép xàm ngôn uế ngữ!" Tạ Kinh Lan gõ Hạ Hầu liễm một cái, rồi lại rút ra một quyển, "Vậy ta lấy thêm một quyển."


Hạ Hầu Liễm nhận lấy quyển thứ nhất, tùy ý lật một trang, nhất thời trợn to hai mắt.


"Thế nào?" Tạ Kinh Lan phát hiện Hạ Hầu Liễm khác thường, cũng nghiêng đầu đến xem, chỉ một thoáng liền sợ ngây người.


Trong sách không ngờ lại là một bức xuân cung đồ đẹp động lòng người, nam nam nữ nữ thân thể giao điệp, biểu tình trên mặt cũng vẽ giống như đúc.


"Đây, đây là thứ gì?" Tạ Kinh Lan vội đem sách khép lại, trên mặt nóng đến có thể chiên trứng gà.


"Xuân cung đồ a! Nếu ta không nhìn lầm, đây là đại danh đỉnh đỉnh 《 yến tẩm di tình đồ 》, xuất từ nguyên đại họa sĩ Triệu Khê Nham, mẹ ta cũng có một cuốn hàng giả như vậy, ở đây sẽ không phải là bản chính chứ ?" Hạ Hầu Liễm chặc chặc thán phục, "Bức này ngòi bút rực rỡ, dung nhan mỹ mạo, ngay cả y văn (hoa văn trên áo) , hoa cỏ cũng khắc vẽ tỉ mỉ, có thể nói xuân cung cực phẩm. Ngươi nhìn xem, bức này gọi là 'Hồng mai đảo huyền', tờ này là 'Oanh đề xuân hiểu', còn có tờ này là 'Giang Nam tiêu hạ' ."


Tạ Kinh Lan nghe Hạ Hầu Liễm nói một tràng, bắt ngay chỗ mấu chốt: "Cái gì? Ngươi mới vừa nói mẹ ngươi?"


Hạ Hầu Liễm nhất thời kích động, nói lỡ miệng, vội vàng nói: "Không không không, ta nói là, cha ngươi giả đứng đắn, lại cất giấu xuân cung đồ trong tàng thư lâu!"


Tạ Kinh Lan mặt càng đỏ hơn, luống cuống tay chân đem sách nhét trở về kệ , nói: "Không lấy cái này, ta lấy cuốn khác."


"Đừng a, " Hạ Hầu Liễm đem sách giấu vào trong ngực, khóe miệng móc lên một nụ cười không có hảo ý , "Chúng ta lấy về nghiên cứu một chút mà! Đốt đèn đêm đọc, rất có tư vị nha! Kinh Lan thiếu gia, ngài khẳng định chưa có thấy qua những thứ này đi, chẳng lẽ trong lòng liền không hiếu kỳ?"


Tạ Kinh Lan đanh thép cự tuyệt: "Không được!"


"Không nghĩ tới ngươi là một tiểu liêm chính, " Hạ Hầu Liễm cười nói, "Không xem thì không xem, có điều đồ chơi này giữ lại hữu dụng, cứ lấy trước."


Hạ Hầu Liễm muốn Tạ Kinh Lan dẫn hắn tới thư phòng của tên mập, Tạ Kinh Lan không biết hắn muốn làm cái gì, không cưỡng được hắn bám riết không tha, không thể làm gì khác hơn là mang hắn đi. Hai người dè dặt lẻn vào chính viện, Hạ Hầu Liễm ngựa quen đường cũ, mở khóa thư phòng, âm thầm vào bên trong.


Tạ Kinh Lan tim treo lên tận họng, y lần đầu tiên dở thủ đoạn bắt gà trộm chó như này, nhưng nhìn Hạ Hầu Liễm một bộ mười phần ổn trọng, không muốn bị hắn vượt mặt, nên cũng cố chống lá gan, làm bộ như không sợ hãi chút nào. Y đi theo sau lưng Hạ Hầu Liễm, ánh mắt ở đảo quanh thư phòng, quan sát bốn phía.


Chính giữa gian phòng treo một tấm bảng, đề lên "Tảo diệp sơn phòng" bốn chữ, Tạ Kinh Lan xuy một tiếng, loại người như Tạ Kinh Đào, thật là làm bẩn cái tên thanh nhã như vậy. Trên bàn bày nghiên mực Ô Kim, bút Liêu Hào, giấy tuyên thành thượng đẳng của tỉnh An Huy, hắn cẩn thận sờ qua tấm giấy bằng phẳng mềm mại, trong lòng dâng lên từng đợt ngưỡng mộ.


Hắn đứng tại chỗ do dự một hồi, trong đầu nghĩ có nên rút ra mấy tờ mang về hay không, dù sao cái tên Tạ Kinh Đào vô học ngốc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương