Độc Chiếm Tuyệt Đối
-
Chương 5
“Được, được.” Collin kinh ngạc thốt lên khi nhìn thấy vẻ ngoài của cô, vội vàng hỏi ngay: “Cô muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?”
Thẩm Mộ Khanh chưa từng có mong muốn như vậy trước đây.
Ngày xưa cô chẳng bao giờ thèm để ý tới chuyện tiền bạc.
Nhưng hiện tại cô không thể không cúi đầu: “Tiền mặt! Tôi muốn nhận tiền mặt, mười ngàn Euro, không được thiếu một xu!”
Đôi mắt Thẩm Mộ Khanh đỏ hoe.
Cô được nuông chiều từ bé, chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Ba mẹ nâng niu cô như báu vật, thậm chí chưa từng nặng lời với cô một câu.
Hành vi của Fred hôm nay thực sự đã chọc giận một cô gái Trung Quốc cực kỳ truyền thống.
Thậm chí ánh mắt cô nhìn Collin lúc này cũng lóe lên đôi chút căm phẫn.
“Xin cô cứ bình tĩnh, tôi có mang theo đủ mười ngàn Euro tiền mặt, tôi sẽ đưa cho cô ngay.” Collin là quản lý của Thâm Hải Di Châu nên anh ta có thói quen mang tiền mặt theo người.
May mà hôm nay anh ta mang đủ mười ngàn Euro, nếu không thì không biết phải giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt như thế nào.
Collin đếm tiền ngay trước mặt Thẩm Mộ Khanh, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta giao tiền cho cô, thấy cô dần bình tĩnh lại bèn hỏi với thái độ thiện chí:
“Cô gái Trung Quốc, cô có cần tôi gọi taxi cho cô không?”
Trời đã tối, khu vực này không an toàn.
Lúc này, Thẩm Mộ Khanh đành phải gật đầu, lí nhí nói: “Cảm ơn anh, anh Collin.”
“Này cô gái Trung Quốc xinh đẹp, cuộc đời luôn có rất nhiều chuyện không như ý, cô đừng buồn mà làm gì.”
Collin bĩu môi, trợn ngược mắt: “Hôm nay tại vì chuyện thiếu người chơi đàn piano mà tôi bị cấp trên trừ lương nhưng tôi vẫn phải cười cun cút như chó để lấy lòng ông ta.”
Thấy anh ta làm mặt quỷ, Thẩm Mộ Khanh ấm lòng, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Đôi mắt hạnh cong cong, nụ cười đầy yêu kiều.
Lúc này, Collin có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân, vì nụ cười này của cô mà hết thảy đều trở nên tươi đẹp.
Hai người đang đứng ở ngay sảnh chính.
Ở chếch phía bên trên tình cờ chính là gian phòng VIP của Fred.
Bên trong gian phòng đó có một bức tường kính, đứng ở đó nhìn xuống có thể thấy mọi chuyện ở tầng dưới.
Cảnh Thẩm Mộ Khanh và Collin đứng nói chuyện với nhau cũng bị anh nhìn thấy toàn bộ.
Lúc này Fred đã đeo chiếc kính gọng vàng kia lên, trạng thái điên cuồng vốn có dường như đã bị phong ấn lại.
Toàn thân anh từ đầu tới chân lại biến trở về dáng vẻ một người đàn ông Đức lịch lãm, tiết chế.
Thấy Thẩm Mộ Khanh cười với Collin, cảm xúc ngang ngược chôn giấu dưới đáy lòng anh suýt chút nữa đã trỗi dậy.
Anh vẫy tay gọi trợ lý đang đứng gần đó lại chỗ mình.
“Thưa ngài.”
Fred chỉ tay về phía Collin: “Bach, lát nữa cậu gọi người đàn ông kia lên đây ngồi một lát.”
“Vâng.”
Bach nhìn theo hướng Fred chỉ, nhìn xoáy vào Collin đang cười hết sức vui vẻ.
Không ngăn nổi sự nhiệt tình của Collin, Thẩm Mộ Khanh cứ thế cầm một khoản tiền lớn ngồi lên xe taxi.
Trước khi lên xe, Thẩm Mộ Khanh gọi Collin đang chuẩn bị xoay người rời đi lại:
“Anh Collin này.”
“Cô gái Trung Quốc còn có gì cần tôi giúp nữa không?” Collin quay người lại, nụ cười vẫn tươi như cũ.
Thẩm Mộ Khanh ngượng ngùng gật đầu: “Anh Collin, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã làm ban nãy.”
Nói câu này xong, cuối cùng trong lòng cô cũng thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cô yên tâm, tôi không để ý chuyện đó đâu.”
Thấy Collin tử tế như vậy, Thẩm Mộ Khanh đỏ mặt, lập tức nói thêm:
“Liệu tôi có thể biết phương thức liên lạc của anh được không, anh Collin? Tôi cảm thấy anh là một người tốt.”
Thấy cô ngây thơ, khờ khạo như vậy, một tay cáo già đã làm việc ở Thâm Hải Di Châu nhiều năm như Collin cũng không khỏi mềm lòng.
Anh ta bước lại gần cửa sổ xe, nói: “Số thì tôi có thể cho cô nhưng không phải ai cũng là người tốt đâu, hãy nhớ kỹ điều này, cô gái Trung Quốc.”
Collin lấy danh thiếp trong túi ra, đưa tận tay cho cô.
Thẩm Mộ Khanh bặm môi dưới, không nhịn được nói:
“Anh Collin này, người Trung Quốc chúng tôi có một câu ngạn ngữ đại ý là có đi mà không có lại thì là bất lịch sự.
Hôm nay tôi nhận ân tình của anh, sau này tôi cũng sẵn sàng giúp đỡ anh.”
Thẩm Mộ Khanh trông thấy cây bút trong túi áo của Collin bèn chìa tay ra hỏi mượn.
Collin ngẩn người nhưng vẫn đưa bút của mình cho cô không chút nghĩ ngợi.
Thẩm Mộ Khanh rút một tờ trong xấp tiền mười ngàn Euro kia ra, viết số điện thoại và tên của mình lên đó.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh:
“Tôi làm nghề may sườn xám.
Tuy tôi không thạo may áo Tôn Trung Sơn bằng sườn xám nhưng tay nghề cũng không đến nỗi nào.
Nếu như anh Collin cần thì cứ bấm số này, tôi luôn sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.”
Collin chìa tay ra nhận lấy tờ Euro ghi số điện thoại của Thẩm Mộ Khanh, ra dấu “OK”.
Sau đó anh ta gõ cửa sổ hàng ghế trước, ra hiệu tài xế cho xe chạy đi.
Collin nhìn theo chiếc taxi đi xa dần, chỉ coi đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ.
Anh ta chớp mắt, tiện tay nhét tờ Euro kia vào túi rồi sải bước đi vào trong Thâm Hải Di Châu.
Collin vừa bước vào cửa, toàn bộ vệ sĩ đứng gác ở cửa ra vào lập tức bao vây Collin tội nghiệp.
“Có chuyện gì vậy? Điên rồi, các người không nhận ra tôi à? Tôi là quản lý Collin của nơi này mà!”
Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống này.
Đám vệ sĩ xung quanh đều là đồng nghiệp đã làm việc chung với anh ta rất lâu, vậy mà giờ anh ta lại bị bọn họ bao vây, thực chẳng hiểu ra sao.
Bỗng nhiên, một bóng người khiến anh ta hết sức e ngại chầm chậm bước tới từ đằng xa.
Mà rõ ràng mục tiêu của người này chính là anh ta!
Khi Bach đi tới trước mặt anh ta, Collin sợ hãi khom lưng xuống:
“Thưa anh Bach, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng Collin run rẩy nhưng anh ta vẫn cố giả bộ bình tĩnh.
Mỗi lần đối mặt với vị khách tôn quý nhất của Thâm Hải Di Châu kia là Collin lại không kìm được run rẩy, không sao kiểm soát nổi cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất từ tận đáy lòng.
“Ngài Fred mời anh lên trên phòng.”
Bach không nói thêm câu nào, quay người đi thẳng về phía thang máy.
Đúng là sét đánh giữa trời quang.
Collin cố gắng động não hồi tưởng lại một lượt, thậm chí nhớ lại cả chuyện tối qua mình ăn gì.
Thấy đám vệ sĩ đứng đen đặc xung quanh, cuối cùng anh ta vẫn phải hậm hức đi theo lên tầng trên.
“Anh Bach này, anh có thể cho tôi biết ngài Fred tìm tôi có chuyện gì không?”
Có chết thì cũng phải để anh ta chết một cách minh bạch chứ.
Anh ta đứng trong thang máy, nhìn con số không ngừng nhảy lên, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng.
Nhưng Bach chỉ lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Chuyện của ngài ấy không phải việc mà tôi được phép phỏng đoán.”
Thấy chiêu này không thu hoạch được gì, Collin không cố hỏi thêm gì nữa.
Ánh mắt đã không còn ánh sáng.
“Ting!”
Họ đã lên tới tầng cao nhất.
Âm thanh tựa như tiếng chuông báo cái chết vang lên.
Collin đi theo sau lưng Bach chầm chậm bước vào phòng VIP của Fred.
Joseph bị đánh chảy máu đầm đìa vẫn còn đang nằm ngoài cửa, chưa được khiêng đi.
Trước cửa be bét máu.
Collin nín thở, nhìn Bach đứng ngay trước mặt mình, mở cánh cửa nặng nề kia ra.
“Thưa ngài, Collin đã tới rồi.”
Bach vừa dứt lời, Collin lập tức bị Bach đẩy vào trong phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook