Độc Chiếm Tuyệt Đối
-
Chương 2
Kể từ khi đến nước Đức, Thẩm Mộ Khanh chưa bao giờ được ngủ một giấc ngủ yên ổn như thế này.
Khi tỉnh dậy, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ đã bị thủy tinh chiết xạ thành tia sáng nghiêng, chiếu vào gò má trắng nõn của cô.
Cô siết chặt chiếc chăn tơ ngỗng mềm mại được đắp trên người, xúc cảm êm dịu và tất cả mọi thứ lạ lẫm chung quanh đều không khỏi khiến cô hoảng hốt.
Nhìn căn phòng hoa lệ đến cực hạn trước mắt, cô không kiềm chế được mà bắt đầu run bần bật.
Đây là… Nơi nào?
Thẩm Mộ Khanh nhẹ nhàng vén chăn lên, chiếc sườn xám màu trắng trên người cô đã được thay bằng một chiếc váy ngủ cotton màu trắng.
Chuông cảnh báo vang lên ầm ĩ trong lòng Thẩm Mộ Khanh, cô rón rén tay chân mở cửa phòng.
Theo tầm nhìn dần dần trở nên rộng mở, Thẩm Mộ Khanh kinh ngạc nhìn khung cảnh trước mắt.
Chiếc đèn pha lê trang trí cầu kỳ phức tạp phản chiếu cái bóng trên vách tường cao lớn.
Trước mắt cô là một hành lang rất dài, nối tiếp với cầu thang chính giữa hành lang.
Lần đầu tiên, Thẩm Mộ Khanh – một người nghèo khó từ trước đến giờ lần đầu được biết “ngợp trong vàng son” thực sự rốt cuộc là thế nào.
Cô men theo hành lang đến gần cầu thang.
Tiếng nhạc êm tai rõ ràng được phát ra từ máy quay đĩa than truyền đến.
Khúc nhạc tràn đầy cảm xúc, Thẩm Mộ Khanh vừa nghe đã biết tên của khúc nhạc này.
Gramophone Waltz.
Nhạc của Eugen Doga.
Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác không rét mà run thoáng chốc lan tràn ra toàn thân.
Khi bước xuống giữa cầu thang được lót đá cẩm thạch, cuối cùng cô cũng loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên sofa chính giữa biệt thự.
Cảm giác quen thuộc ập đến, một đôi mắt màu xanh nhạt hiện lên trước mắt cô.
“Thưa ngài?”
Thẩm Mộ Khanh nhìn về phía bóng người kia, nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiếng Đức mềm mại thoáng chốc bị che giấu trong tiếng nhạc trào dâng.
Song chủ nhân của bóng người kia vẫn nắm bắt được tiếng thở nhẹ của Thẩm Mộ Khanh một cách chính xác.
Anh hơi ngoảnh đầu nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Mộ Khanh, đôi mắt màu xanh nhạt bỗng hiện lên ý cười không đến đáy mắt.
“Em ngủ có ngon giấc không, quý cô?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh được thấy gương mặt tuấn tú nhường này tại nước Đức.
Theo bản năng, cô dời tầm mắt sang chỗ khác, bước chân nhanh hơn đi đến trước mặt anh.
“Tôi ngủ rất ngon giấc, cảm ơn tối qua anh đã ra tay cứu tôi.
”
Cảm nhận được thân thể của mình không có bất cứ chỗ nào khác thường, lúc này nỗi sợ hãi trong lòng Thẩm Mộ Khanh đã tan thành mây khói, chỉ còn lại lòng biết ơn đối với anh.
Fred Keith lại cầm cặp kính mắt gọng kim loại đặt trên bàn, gác lên sống mũi cao thẳng của mình.
Thấu kính mỏng che khuất sự lạnh lẽo sắc bén trong đôi mắt ấy.
“Em gặp phải phiền phức à?” Đối mặt với Thẩm Mộ Khanh, giọng nói của Fred Keith cũng trở nên êm dịu hơn hẳn.
Giọng nói trầm thấp êm ái như rượu vang khiến Thẩm Mộ Khanh hơi say mê.
Cô xua tay liên tục: “Không có chuyện đó đâu, thưa ngài.
” Nói đoạn, cô lại đưa mắt nhìn chung quanh, tìm kiếm cửa lớn để rời khỏi căn biệt thự này.
Khi tầm mắt quay về trên người Fred Keith, cô không khỏi bị thu hút bởi mái tóc vàng óng của anh.
Trước khi rời khỏi tòa nhà này, cô nghĩ bụng, chắc chắn mái tóc màu vàng kim kia sờ rất sướng tay.
Thẩm Mộ Khanh được tài xế của Fred Keith lái xe chở về.
Vị trí của cửa hàng sườn xám rất dễ tìm, trên con đường nhỏ ấy chỉ có một mình Thẩm Mộ Khanh là chủ cửa hàng người châu Á mà thôi.
Khi thấy Thẩm Mộ Khanh bất thình lình được đưa đến bởi một chiếc xe sang trọng, các chủ cửa hàng chung quanh đều chạy đến trước cửa hàng của cô để thăm dò.
Thẩm Mộ Khanh xuống xe, chưa kịp nói lời cảm ơn tài xế thì chiếc xe này đã nghênh ngang rời đi, không cho cô cơ hội nói chuyện.
“Khanh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bà Belinda – chủ cửa hàng bánh ngọt bên cạnh – trước giờ vẫn rất quan tâm Thẩm Mộ Khanh.
Bà ta tiến lên nắm tay cô một cách hết sức tự nhiên, liên tục đặt câu hỏi, đôi mắt xanh lam đục ngầu của bà ta không ngừng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Lúc này Thẩm Mộ Khanh mới nhận ra, hình như chiếc sườn xám của mình vẫn đang nằm trong nhà người đàn ông Đức kia.
“Không có gì đâu bà Belinda, chẳng qua là cửa hàng của tôi sắp đáo hạn hợp đồng rồi, tôi không có ý định trả tiền thuê tiếp.
” Thẩm Mộ Khanh né tránh câu hỏi của bà ta.
Sau khi tránh được đám đông xem náo nhiệt chung quanh, Thẩm Mộ Khanh đưa bà Belinda đến trước cửa tiệm sườn xám.
Thời gian đã qua lâu, bà Belinda đương nhiên biết công việc kinh doanh của cô ế ẩm.
Mở cửa hàng sườn xám tại góc đường hẻo lánh này, muốn có khách khứa ghé thăm là điều bất khả thi.
Bà Belinda thở dài một hơi, nói với vẻ tiếc hận: “Thật sự rất đáng tiếc, Khanh, mong rằng sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau.
”
Thẩm Mộ Khanh mỉm cười: “Dĩ nhiên rồi.
”
Sau khi tiễn bước bà Belinda, cuối cùng Thẩm Mộ Khanh cũng có thời gian dọn dẹp cửa hàng sườn xám này.
Đồ đạc trong cửa hàng không nhiều, đa phần đều là đồ dùng có sẵn của cửa hàng, ngoại trừ mấy chiếc sườn xám.
Tay nghề của cô rất tốt, mỗi một chiếc sườn xám được trưng bày trong tủ quần áo đều do cô tự tay may.
Sườn xám không thể gấp lại, Thẩm Mộ Khanh tùy ý tìm mấy chiếc túi nilon trong cửa hàng, xé ra trải phẳng rồi quấn quanh mấy bộ sườn xám.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Thẩm Mộ Khanh khóa cửa lại rồi giao chìa khóa cho bà Belinda, nhờ bà ta giúp mình trả chìa khóa lại cho chủ mặt bằng.
Thấy bà Belinda gật đầu, lúc này Thẩm Mộ Khanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ôm mấy bộ sườn xám của mình xoay người rời đi.
Nơi ở của cô cũng là một ngõ nhỏ không đáng chú ý tại Munich.
Ánh đèn leo lét, tay vịn cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt, hành lang bẩn thỉu đến cực hạn.
Đối với Thẩm Mộ Khanh mà nói, nơi này chỉ có một ưu điểm.
Đó là rẻ tiền, cực kỳ rẻ tiền.
Cô thuận lợi lấy chìa khóa nhà từ miếng lót chùi chân trước cửa, mở cửa phòng ra, trong phòng là một không gian hoàn toàn khác.
Căn phòng nho nhỏ được cô sửa soạn vô cùng sạch sẽ ấm áp, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh ngoài cánh cửa.
Cô nằm trên sofa, lắng nghe bà Sudia sống trên tầng trên đang răn dạy đứa con nổi loạn ở tuổi dậy thì của bà ta.
Sống đến 20 tuổi, đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh không nhịn được chửi thề một tiếng: “Fuck!”
Khuôn mặt trắng nõn của cô thoáng chốc đỏ bừng, dường như xấu hổ vì mình đột nhiên chửi thề.
Nghĩ vậy, có vẻ như nỗi uất ức trong lòng cô cũng tan biến không ít.
Khi nào thì cuộc sống chó má này mới kết thúc?
Sau khi đóng cửa hàng sườn xám, cô đã không còn nguồn thu nhập, căn phòng này cũng không thể thuê được thêm mấy ngày, cô lại phải cuốn gói ra đi.
Lúc này trong đầu Thẩm Mộ Khanh tràn đầy phiền muộn, song cô vẫn biết rõ một điều.
Cô cần thiết tìm được một công việc mới.
Thẩm Mộ Khanh quay đầu nhìn mấy bộ sườn xám lẳng lặng nằm bên cạnh mình, đôi mắt xinh đẹp dâng lên gợn sóng, dường như đã có chủ ý.
Cô tùy ý lựa chọn một chiếc sườn xám màu vàng nhạt từ đống sườn xám đó, lại búi mái tóc bù xù lên đầu.
Lần này, cô cũng dùng một cây trâm ngọc, giấu trong mái tóc đen nhánh như mực ngược lại tăng thêm khí chất thục nữ dịu dàng.
Tuy không trang điểm nhưng đôi mắt hạnh của cô lại ẩn chứa xuân tình, khuôn mặt mềm mại như hoa đào, chỉ cần liếc nhìn một lần, vẻ đẹp uyển chuyển đậm chất phương Đông sẽ được biểu lộ một cách triệt để.
Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Mộ Khanh cầm tiền lẻ trên bàn rồi trực tiếp xuống lầu, còn xa xỉ bắt một chiếc taxi.
Nhìn những căn nhà cổ xưa xập xệ chung quanh dần dần biến thành cảnh sắc đô thị phồn hoa, Thẩm Mộ Khanh nhắm mắt lại.
“Khanh Khanh, ba mẹ sẽ ở trên trời phù hộ con.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook