Trương Vân Nguyệt đứng lẳng lặng ở chỗ không xa nhìn Trí Chân hành động, chỉ thấy kim quang của hào quang trên tượng Phật chậm rãi hướng đến gần con rối màu xám, mà theo hướng kim quang đang đến gần, một quầng trắng mờ cũng bắt đầu lóe lên thật nhanh.

Nhưng Trương Vân Nguyệt lại phát hiện, quầng trắng mờ này mặc dù lóe lên rất nhanh nhưng lại không một dấu hiệu nào cho thấy muốn tiêu tán đi.

Cứ như vậy khi kim quang đến gần thì quầng trắng mờ lại né tránh, cứ như thế kéo dài một đoạn thời gian tương đối dài, quầng trắng mờ dần biến thành một sợi tơ trông rất tinh tế, mà kim quang lúc này liền từ phía sau hiện lên như một cái cột trụ bao vây quanh quầng trắng mờ, không để cho quầng trắng mờ có thể chạy trốn tới chỗ khác, mà miệng ra của cột trụ này là nhắm ngay hướng ngưỡng cửa chánh điện Phượng Minh cung.

Nhìn một màn này Trương Vân Nguyệt chợt hiểu, thì ra là Trí Chân đang chuẩn bị thông qua cái đám sương mù xám này tìm đến chỗ người đã xuống tay kia sao?

Trương Vân Nguyệt trong lòng rất là nghi hoặc, nhìn càng thêm nghiêm túc. Nàng cho là Trí Chân sẽ đứng dậy đi theo phía sau quầng trắng mờ này, kết quả Trí Chân lại ngồi lẳng lặng ở niệm kinh, mà theo thời gian trôi qua, ngay lúc Trương Vân Nguyệt cảm thấy ngày này hôm nay lại sắp trôi qua rồi, Trí Chân lại động.

"Hoàng thượng, người đã tìm được, mời theo bần tăng." Trí Chân nói qua liền mang theo người của Triệu Khải Hâm cùng hắn đi.

Trương Vân Nguyệt cũng muốn đi theo xem một chút rốt cuộc là ai hại mình như vậy, nhưng lúc nàng đi tới cửa liền bị đẩy lùi trở về ngã nhào trên mặt đất. Khi ngã trên mặt đất thì trong nháy mắt Trương Vân Nguyệt cảm thấy vô cùng may mắn vì trong trạng thái linh hồn khi ngã xuống thì không cảm thấy đau đớn, nếu không cái mông của nàng lúc té đã nở thành bốn cánh hoa rồi.

Trương Vân Nguyệt nhàm chán ngồi ở trong phòng lẳng lặng chờ, Trí Chân mang theo Triệu Khải Hâm đi tới cửa Di Hoa cung.

"Đại sư thật là ở chỗ này?" Triệu Khải Hâm kinh ngạc nhìn hướng cửa vào, hắn không thể nghĩ đến được lại là Di Hoa cung, nếu như nói đó là do Quý Phi làm hắn sẽ còn có thể tin được, dù sao Quý Phi bây giờ cũng đã có người khống chế rồi, nếu nàng muốn động thủ, rất có thể cũng không phải là do tự bản thân nàng, nhưng bây giờ lại là Di Hoa cung này......

Đợi đến khi Triệu Khải Hâm dẫn người tiến vào Di Hoa cung, cảnh tượng thấy được chính là Hiền phi hộc máu té ở trong phòng, mà cung nữ bên người nàng là dáng vẻ bị kinh hách quá độ.

"Đây là thế nào?" Triệu Khải Hâm trầm mặt hỏi, bây giờ hắn cũng đã khẳng định người động thủ lần này rất có thể là Hiền phi rồi, hắn thật sự cũng không thể ngờ được rằng Hiền phi lại hận Trương Vân Nguyệt đến như vậy, vì không muốn để người khác phá Vu Cổ (Phù thủy) này thế nhưng lại trực tiếp lấy bản thân mình ra mà cột chung vào một chỗ.

"Hoàng thượng, nô tỳ không biết, Hiền phi nương nương đang uống trà, lại đột nhiên hộc máu." Cung nữ hoảng sợ trả lời, nàng ta thật sự không biết vì sao nữa, trà này có vấn đề sao?

"Người đi mời thái y tới đây." Triệu Khải Hâm không muốn không tra hỏi gì đã liền định tội danh cho Hiền phi, dù sao nếu như tra không rõ ràng, như vậy rất có thể sẽ hại Trương Vân Nguyệt.

Dỉ nhiên mời thái y cũng chỉ là vì muốn che giấu tai mắt người khác mà thôi.

"Đại sư, có phải là nàng ta hay không?" Triệu Khải Hâm nhẹ giọng hỏi.

"Vâng" Trí Chân nhìn Hiền phi một chút rồi gật đầu, chính là nàng ta, trên người của nàng ta mang theo oán khí nồng nặc, trong đó một luồng oán khí chính là mới vừa từ Phượng Minh cung bên kia chạy trở về.

Ánh mắt Triệu Khải Hâm tối lại.

Rất nhanh thái y đã tới, khi thái y đi vào thấy hoàng thượng đang ở Di Hoa cung, vội vàng hành lễ, trong lòng suy nghĩ, đừng nói Hiền phi này cũng giống như hoàng hậu vô duyên vô cớ hôn mê đó chứ?

"Các ngươi đi xuống." Triệu Khải Hâm phất tay một cái để tất cả cung nữ nội thị lui ra, chỉ để lại thái y cùng Trí Chân.

"Hoàng thượng?" Thái y đứng ở đó bên thấy Triệu Khải Hâm cũng không nói hắn tiến lên bắt mạch cho Hiền phi, nhất thời không hiểu được ý tứ của Triệu Khải Hâm.

"Ngươi có thể mở mắt." Triệu Khải Hâm lạnh lùng nhìn Hiền phi trên giường.

"Ha ha, hoàng thượng thật không nghĩ tới thế nhưng ngài lại mời cả phương trượng của Hộ Quốc tự." Tôn Phỉ Phỉ mở mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhu.

Thái y ở một bên nghe được toát ra mồ hôi lạnh, chuyện này sao lại quái dị như vậy chứ?

"Phương trượng tiếp theo phải làm sao?" Triệu Khải Hâm nhìn phương trượng hỏi.

"Giết nàng." Phương trượng tràn đầy từ bi vẻ thần sắc cũng không đành lòng.

"Cái tên hòa thượng ngu ngốc kia! Nếu muốn hoàng thượng giết ta, cần gì phải làm ra cái bộ dạng giả từ bi này? Không thấy ghê tởm sao?!" Tôn Phỉ Phỉ liếc mắt nhìn Trí Chân một cái, trên mặt đông lạnh đến nỗi có thể rớt vụn băng ra, mà chỗ oán khí mà người ngoài không thấy được kia cũng càng thêm dày đặc.

"A di đà Phật, Ngã Phật Từ Bi, thí chủ tự gây nghiệt chướng, không trách được người khác. Hôm nay thân ngươi chết đi lại có thể cứu được muôn dân trăm họ cùng tránh được chiến hỏa, chính là tạo phúc cho muôn dân trăm họ công đức vô lượng." Trí Chân chăm chú nhìn Tôn Phỉ Phỉ nói.

Thái y ở một bên nghe mà mắt nổ đom đóm, Hiền phi chết lại có thể tạo phúc cho lê dân bá tánh? Cách nói này thật sự làm cho người ta cảm giác không thể tin được. Nhưng thái y cũng giống như tất cả dân chúng của Cảnh Hi vương triều một dạng tin Phật, đối với Trí Chân vị phương trượng Hộ Quốc tự này vẫn là rất tin tưởng.

"Thái y, kê đơn thuốc." Triệu Khải Hâm thản nhiên nói.

"Ngươi đáng lẽ không nên dùng Vu Cổ (Phù thủy)." Triệu Khải Hâm đối với Tôn Phỉ Phỉ trên giường nói xong một câu này, xoay người cất giọng nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, Tôn gia nữ Tôn Phỉ Phỉ dùng Vu Cổ (Phù thủy)...... Giết cửu tộc!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương