Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
-
Chương 6-2
Cái gì mà lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để gặp gỡ?
Gặp quỷ đi! Cô cắn răng nghiến răng thề, sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ lời nói dối nào nữa của người đàn ông này.
Trong một quyển tiểu thuyết từng nói thế này : ta không ngại bán tuổi thanh xuân của ta, thanh xuân không bán cũng lãng phí.
Bây giờ cô đang bán thanh xuân của mình.
Mấy ngày nay, tên của cô tiếp tục gắn chung với Lôi Ngự Phong, cho dù Chu Thiểu Đình vẫn âm thầm phá hoại cô, đưa tên cô vào những mục tin đồn lá cải, nhưng cô vẫn nổi tiếng, quảng cáo mắt kính, quảng cáo mỹ phẩm cũng nói muốn chọn cô, thậm chí còn có đạo diễn HongKong chọn cô, muốn cô đi đóng phim.
Cô cũng sắp nhanh chóng có được danh lợi song toàn rồi.
Cười ngọt ngào vén tóc dài xoăn từng lọn qua vai, mắt to quyến rũ giống như đang phóng điện, vô cùng hấp dẫn, cô khiêu khích đá lông nheo với người đàn ông lạnh nhạt kia, sau đó lả lướt đi vào đại sảnh.
Cô không thể nghi ngờ mình đã thành tiêu điểm.
Biết hay không biết, gặp hay chưa từng gặp, cô giống như con bướm bay theo Lôi Ngự Phong, vui vẻ uống rượu, khiến cho gương mặt Boss Lôi kinh ngạc: "Cô Tô, nhìn cô có vẻ rất vui, có phải bị chuyện gì kích động không?"
"Nếu như mà tôi nói tôi yêu anh?" Cô ngẩng đầu uống cạn sâm banh trong ly.
"Cô? Coi như xong!" Boss Lôi xì mũi coi thường.
"Ha ha, tôi biết Boss Lôi là người đàn ông si tình, cả đời chỉ yêu duy nhất bà xã.”
"Biết là tốt rồi."
"Đã như vậy, dụ cô ấy trở về không phải là chuyện tốt sao?"
"Dụ dỗ cũng không trở lại, cô ấy không…không sợ tôi, hơn nữa. . . . . . Có thể còn thích người khác."
"Ha ha. . . . . ."
"Cười đã chưa?" Lôi ngự Phong thẹn quá thành giận.
Nói thật, nghĩ đến Boss vênh váo không ai bì được cũng có lúc khốn khổ vì tình, Tô Hợp Hoan cười vui vẻ.
"Nếu dụ dỗ không trở lại, vậy thì lừa gạt về là được rồi."
"Lừa gạt thế nào? Cô cho rằng bà xã của tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao?"
"Thoải mái đi..., khổ nhục kế cũng tốt, giả vờ cũng được, mình diễn đi!"
"Khổ nhục kế?" Quả nhiên dứt khoát! Sao anh không nghĩ ra chiêu này?
Để lại Boss bỗng nhiên thông suốt, Tô Hợp Hoan hơi say đi đến phòng WC.
Phòng vệ sinh không một bóng người, nước mát chảy ‘ào ào’ từ trong vòi nước xuống, cô lấy lại tinh thần, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng.
Cô lau khô tay xong, xoay người đang muốn đi ra ngoài, chợt cửa từ bên ngoài mở ra, đúng lúc một người phụ nữ đi tới, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, khi nhìn rõ lẫn nhau, không khỏi sửng sốt.
Chu Thiểu Tịnh ăn mặc khéo léo, gương mặt giống Chu Thiểu Đình bảy phần, một thân váy dài cổ điển, cầm túi trong tay, chắc là định vào trang điểm lại, nhìn từ trên xuống dưới một phen, trong đáy mắt hiện lên tia căm hận.
"Này! Đứng lại!" Tiếng nói gay gắt của Chu Thiểu Tịnh gay gắt vang lên sau lưng.
"Có chuyện gì không cô Chu?" Bước chân lập tức dừng lại, cô xoay người, lạnh lùng nhìn về đối phương.
Cô biết hai chị em nhà họ Chu nhìn cô không thuận mắt, trong đó một nửa là từ quan hệ mẹ con, một nửa kia có lẽ là vì Lôi Ngự Phong, Chu Thiểu Tịnh lưu luyến si mê Boss Lôi nhiều năm, cuối cùng người ta không cưới cô ta, bây giờ bên ngoài đồn đãi hôn nhân boss Lôi gặp trục trặc, Chu Thiểu Tịnh tưởng có cơ hội, nào ngờ lại xuất hiện cô.
Thù mới cộng thêm hận cũ.
Cô chỉ cảm thấy buồn cười, thật ra thì mắc mớ gì đến cô ta chứ? Mẹ cô và ông Chu phóng đãng qua lại, một cây làm chẳng nên non, bây giờ hai chị em này không thể làm gì mẹ kế, lại cố tình ôm lấy không buông cô ra, chẳng lẽ gây khó khăn cho cô sẽ khiến bọn họ đạt được khoái cảm sao?
"Bây giờ cấp bậc của tiệc rượu cũng ngày càng lung tung rồi, đến cả con chó con mèo cũng đi vào được, cô Tô nói có phải không?” Chu Thiểu Tịnh lấy ra hộp phấn trong túi xách, bắt đầu trang điểm.
Tô Hợp Hoan nghe vậy cười cười, không có trả lời.
"Nghe nói gần đây cô Tô gặp vận may, đứng đầu trong giới giải trí, chẳng qua hình như bà cụ nhà không vui vẻ lắm khi thấy như thế.”
Có lẽ là vậy...! Rất nhiều năm rồi hai mẹ con không liên lạc, rất có thể thanh danh cô vang dội, bị người ta đào ra mối quan hệ giữa hai người, làm sao mẹ cô có thể vui mừng? ^4rUm- d$d*l%q(d
"Vì bước vào xã hội thượng lưu, thật sự cô Tô không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng giống như cách thức năm đó của bà ta! Bà già đó hao tổn tâm trí bò lên giường cha tôi, chắc hẳn cô Tô cũng dùng thủ đoạn như vậy quyến rũ boss nhỉ?”
Nghe lời nói tức giận đùng đùng tuôn ra, Tô Hợp Hoan không khỏi cười lên.
"Cô cười cái gì?" Chu Tiểu Tịnh cực kỳ tức giận hỏi.
"Cô Chu nói tôi như vậy bởi vì không thể gả cho boss Lôi sao? Cần gì phải quang minh chính đại như vậy?" Cô nở nụ cười rực rỡ rồi nói.
Nếu như Lôi Ngự Phong bằng lòng, chắc chắn vị tiểu thư này sẽ sớm quỳ xuống gối xuống quần của người ta, hôm nay ăn không được cây nho thì chê nho chua, hóa thân thành nữ thần chính nghĩa để dạy dỗ cô, cần gì phải tự làm khổ bản thân vậy?
"Con đàn bà hèn hạ này!" Chu Thiểu Tịnh giận dữ, vung tay lên. . . . . .
Bốp! Một cái tát vang lên.
Bốp! Ngay sau đó vang lên một tiếng bạt tai rõ ràng.
"Cô. . . . . . Cô dám đánh tôi?" Chu Thiểu Tịnh khó tin ôm mặt.
"Tại sao không dám? Tôi không nợ gì nhà họ Chu, nếu quả thật có nợ, phải là nhà họ Chu mấy người và vị phu nhân kia nợ cha tôi một lời xin lỗi! Còn nữa, cô Chu, hãy nhớ rõ. . . . . ." Tô Hợp Hoan bình tĩnh tự nhiên mà nhìn gương trang điểm lại, lạnh lùng nói: "Lần sau phải suy nghĩ kỹ trước khi đánh người, không phải ai cũng có thể để cho cô giơ tay đánh.”
Dứt lời, dáng vẻ cô nghênh ngang rời đi.
Gặp quỷ đi! Cô cắn răng nghiến răng thề, sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ lời nói dối nào nữa của người đàn ông này.
Trong một quyển tiểu thuyết từng nói thế này : ta không ngại bán tuổi thanh xuân của ta, thanh xuân không bán cũng lãng phí.
Bây giờ cô đang bán thanh xuân của mình.
Mấy ngày nay, tên của cô tiếp tục gắn chung với Lôi Ngự Phong, cho dù Chu Thiểu Đình vẫn âm thầm phá hoại cô, đưa tên cô vào những mục tin đồn lá cải, nhưng cô vẫn nổi tiếng, quảng cáo mắt kính, quảng cáo mỹ phẩm cũng nói muốn chọn cô, thậm chí còn có đạo diễn HongKong chọn cô, muốn cô đi đóng phim.
Cô cũng sắp nhanh chóng có được danh lợi song toàn rồi.
Cười ngọt ngào vén tóc dài xoăn từng lọn qua vai, mắt to quyến rũ giống như đang phóng điện, vô cùng hấp dẫn, cô khiêu khích đá lông nheo với người đàn ông lạnh nhạt kia, sau đó lả lướt đi vào đại sảnh.
Cô không thể nghi ngờ mình đã thành tiêu điểm.
Biết hay không biết, gặp hay chưa từng gặp, cô giống như con bướm bay theo Lôi Ngự Phong, vui vẻ uống rượu, khiến cho gương mặt Boss Lôi kinh ngạc: "Cô Tô, nhìn cô có vẻ rất vui, có phải bị chuyện gì kích động không?"
"Nếu như mà tôi nói tôi yêu anh?" Cô ngẩng đầu uống cạn sâm banh trong ly.
"Cô? Coi như xong!" Boss Lôi xì mũi coi thường.
"Ha ha, tôi biết Boss Lôi là người đàn ông si tình, cả đời chỉ yêu duy nhất bà xã.”
"Biết là tốt rồi."
"Đã như vậy, dụ cô ấy trở về không phải là chuyện tốt sao?"
"Dụ dỗ cũng không trở lại, cô ấy không…không sợ tôi, hơn nữa. . . . . . Có thể còn thích người khác."
"Ha ha. . . . . ."
"Cười đã chưa?" Lôi ngự Phong thẹn quá thành giận.
Nói thật, nghĩ đến Boss vênh váo không ai bì được cũng có lúc khốn khổ vì tình, Tô Hợp Hoan cười vui vẻ.
"Nếu dụ dỗ không trở lại, vậy thì lừa gạt về là được rồi."
"Lừa gạt thế nào? Cô cho rằng bà xã của tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao?"
"Thoải mái đi..., khổ nhục kế cũng tốt, giả vờ cũng được, mình diễn đi!"
"Khổ nhục kế?" Quả nhiên dứt khoát! Sao anh không nghĩ ra chiêu này?
Để lại Boss bỗng nhiên thông suốt, Tô Hợp Hoan hơi say đi đến phòng WC.
Phòng vệ sinh không một bóng người, nước mát chảy ‘ào ào’ từ trong vòi nước xuống, cô lấy lại tinh thần, lấy tay vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng.
Cô lau khô tay xong, xoay người đang muốn đi ra ngoài, chợt cửa từ bên ngoài mở ra, đúng lúc một người phụ nữ đi tới, hai người thiếu chút nữa đụng nhau, khi nhìn rõ lẫn nhau, không khỏi sửng sốt.
Chu Thiểu Tịnh ăn mặc khéo léo, gương mặt giống Chu Thiểu Đình bảy phần, một thân váy dài cổ điển, cầm túi trong tay, chắc là định vào trang điểm lại, nhìn từ trên xuống dưới một phen, trong đáy mắt hiện lên tia căm hận.
"Này! Đứng lại!" Tiếng nói gay gắt của Chu Thiểu Tịnh gay gắt vang lên sau lưng.
"Có chuyện gì không cô Chu?" Bước chân lập tức dừng lại, cô xoay người, lạnh lùng nhìn về đối phương.
Cô biết hai chị em nhà họ Chu nhìn cô không thuận mắt, trong đó một nửa là từ quan hệ mẹ con, một nửa kia có lẽ là vì Lôi Ngự Phong, Chu Thiểu Tịnh lưu luyến si mê Boss Lôi nhiều năm, cuối cùng người ta không cưới cô ta, bây giờ bên ngoài đồn đãi hôn nhân boss Lôi gặp trục trặc, Chu Thiểu Tịnh tưởng có cơ hội, nào ngờ lại xuất hiện cô.
Thù mới cộng thêm hận cũ.
Cô chỉ cảm thấy buồn cười, thật ra thì mắc mớ gì đến cô ta chứ? Mẹ cô và ông Chu phóng đãng qua lại, một cây làm chẳng nên non, bây giờ hai chị em này không thể làm gì mẹ kế, lại cố tình ôm lấy không buông cô ra, chẳng lẽ gây khó khăn cho cô sẽ khiến bọn họ đạt được khoái cảm sao?
"Bây giờ cấp bậc của tiệc rượu cũng ngày càng lung tung rồi, đến cả con chó con mèo cũng đi vào được, cô Tô nói có phải không?” Chu Thiểu Tịnh lấy ra hộp phấn trong túi xách, bắt đầu trang điểm.
Tô Hợp Hoan nghe vậy cười cười, không có trả lời.
"Nghe nói gần đây cô Tô gặp vận may, đứng đầu trong giới giải trí, chẳng qua hình như bà cụ nhà không vui vẻ lắm khi thấy như thế.”
Có lẽ là vậy...! Rất nhiều năm rồi hai mẹ con không liên lạc, rất có thể thanh danh cô vang dội, bị người ta đào ra mối quan hệ giữa hai người, làm sao mẹ cô có thể vui mừng? ^4rUm- d$d*l%q(d
"Vì bước vào xã hội thượng lưu, thật sự cô Tô không từ bất cứ thủ đoạn nào, cũng giống như cách thức năm đó của bà ta! Bà già đó hao tổn tâm trí bò lên giường cha tôi, chắc hẳn cô Tô cũng dùng thủ đoạn như vậy quyến rũ boss nhỉ?”
Nghe lời nói tức giận đùng đùng tuôn ra, Tô Hợp Hoan không khỏi cười lên.
"Cô cười cái gì?" Chu Tiểu Tịnh cực kỳ tức giận hỏi.
"Cô Chu nói tôi như vậy bởi vì không thể gả cho boss Lôi sao? Cần gì phải quang minh chính đại như vậy?" Cô nở nụ cười rực rỡ rồi nói.
Nếu như Lôi Ngự Phong bằng lòng, chắc chắn vị tiểu thư này sẽ sớm quỳ xuống gối xuống quần của người ta, hôm nay ăn không được cây nho thì chê nho chua, hóa thân thành nữ thần chính nghĩa để dạy dỗ cô, cần gì phải tự làm khổ bản thân vậy?
"Con đàn bà hèn hạ này!" Chu Thiểu Tịnh giận dữ, vung tay lên. . . . . .
Bốp! Một cái tát vang lên.
Bốp! Ngay sau đó vang lên một tiếng bạt tai rõ ràng.
"Cô. . . . . . Cô dám đánh tôi?" Chu Thiểu Tịnh khó tin ôm mặt.
"Tại sao không dám? Tôi không nợ gì nhà họ Chu, nếu quả thật có nợ, phải là nhà họ Chu mấy người và vị phu nhân kia nợ cha tôi một lời xin lỗi! Còn nữa, cô Chu, hãy nhớ rõ. . . . . ." Tô Hợp Hoan bình tĩnh tự nhiên mà nhìn gương trang điểm lại, lạnh lùng nói: "Lần sau phải suy nghĩ kỹ trước khi đánh người, không phải ai cũng có thể để cho cô giơ tay đánh.”
Dứt lời, dáng vẻ cô nghênh ngang rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook