Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
-
Chương 12: Ngoại truyện 2
"Ông muốn đăng cứ đăng, tùy ông đăng, không cần tha cho tôi một mạng." Tô Hợp Hoan tức giận nói.
"Ha ha, hai vị có ông xã làm chỗ dựa, quả nhiên giọng điệu nói chuyện cũng khác! Nhớ năm đó, hai vị cũng lăn lộn vất vả, cũng như chúng tôi, kiếm miếng cơm ăn thôi! Chỉ là hai vị phu nhân muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn mánh khoé, cũng có mánh khoé, bây giờ thì phất lên làm Phượng Hoàng rồi !" Ký giả cười quái gở nói: "Chuyện trước kia của hai vị, chứng cớ đều ở trong tay tôi, chọc giận tôi, sợ lúc đó hai vị phu nhân phải thiệt thòi rồi!”
"Mấy người muốn đăng thế nào thì đăng đi, không cần ở đây hù dọa người ta." Lúc này, một người con gái xinh đẹp mặc đầm dạ dội màu vàng kim, da thịt trắng như tuyết, xuất hiện sau lưng ký giả.
"Cô là?" Ký giả sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, cảm thấy này người đẹp khá quen.
"Chồng tôi là Cận Cức, nếu như sau này không muốn nhận được thư của luật sư, vậy khuyên ông làm người nên độ lượng chút." Cô gái này xinh đẹp đến mức đoạt hồn phách của người khác, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta khó rời mắt, tiếp tục nói rõ ràng: "Về phần những điều ông vừa nói, căn cứ vào quy định luật pháp, cố ý tung những điều không có thật làm hại đời tư danh dự của người khác, mặc kệ là chủ động hoặc bị động là tội phỉ báng, một khi tố tụng, đều là vụ án hình sự, ngoài ra còn phải bồi thường dân sự. . . . . ."
Ký giả vừa mới vừa nghe đại danh Cận Cức, cũng đã mềm nhũn ba phần, đại luật sư lá bài chủ chốt, tướng quân bất bại của tòa án, có ăn gan hùm cũng không dám trêu chọc! Sau lại nghe vị phu nhân này nói ra tội phỉ báng, bảy phần còn lại cũng lập tức biến mất.
"Nếu như ông còn cảm thấy liệu không đủ, tôi có thể nhắc lại một chút cho ông." Mặc Khải Tuyền – phu nhân của Cận Cức cười khanh khách nói: "Ông còn có thể viết phu nhân của luật sư Cận trước đây làm nhân viên ở quán bar, như vậy có đủ chưa?"
Chuyện như vậy, đánh chết ông ta cũng không dám viết! Thôi, vẫn là tranh thủ thời gian rút lui thôi.
"Xin lỗi các vị, quấy rầy, quấy rầy!" Ký giả sợ hãi ôm đầu trốn chui như chuột, như một làn khói biến mất không thấy gì nữa. l^q*d:
Nguyễn Y Nông thấy thế cũng nhịn không được bật cười, sự lo lắng trên trán đã bị quét sạch, cô thân thiết kéo tay Mặc Khải Tuyền: "Khải Tuyền, sao bây giờ em mới đến?"
"Hết cách rồi, Tiểu Kha quấn em không thả nhất định cùng đi theo, dây dưa, lề mề cũng muộn."
"Tiểu Kha cũng tới sao?" Tô Hợp Hoan thích nhất tiểu soái ca nhà họ Cận, vừa nghe nói thằng bé cũng tới, muốn lập tức trở về bữa tiệc tìm.
"Thích trẻ con như vậy thì nhanh chóng sinh một đứa đi, có con cũng đủ khiến em bận rộn rồi." Tô Hợp Hoan đỏ mặt cười.
"Về sau gặp ký giả gì đó, cứ đối phó với bọn họ như vậy, Y Nông, không cần sợ bọn họ."
"Ừ, chị biết rồi."
Ba người vừa nói vừa trở về bữa tiệc, còn chưa đi mấy bước, ba người đàn ông vội vàng tìm tới rồi.
"Em đi đâu vậy? Anh tìm mãi!" Lôi Ngự Phong lo lắng hỏi Nguyễn Y Nông.
"Có đói bụng không? Đi ăn chút gì nha." Cận Cức tiến lên nắm tay Mặc Khải Tuyền.
"Không có sao chứ? Có chán không? Qua một lát nữa là có thể về." Lạc Dịch ôm eo Tô Hợp Hoan.
Ba người nhìn sau lưng bọn họ, đột nhiên tất cả đồng thanh hỏi: "Tiểu Kha đâu?"
"Yên tâm, bác sĩ Quan đang chơi với nó."
Quan Dạ Kỳ cô đơn không có người đẹp bên cạnh, kết quả chỉ có thể ngồi chăm trẻ con.
Bầu trời đêm khuya, pháo hoa rực rỡ ở cuối chân trời, ánh sáng lung linh, đốt sáng bầu trời đen nhánh. {d*d$l&q*d}
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Y Nông tựa vào trong ngực Lôi Ngự Phong nhìn pháo hoa; Quan Dạ Kỳ không biết ở đâu lấy được một cây pháo hoa nhỏ, lấp lánh như sao, dẫn Tiểu Kha vào vườn hoa chơi rất vui vẻ.
"Tiểu Kha, xem có được hay không? Có muốn không? Ha ha. . . . . . Đuổi theo chú đi!"
"Con. . . . . . Muốn. . . . . . Muốn!" Tiểu Kha hưng phấn nhảy lên, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp đuổi theo chú không chịu đưa cho nó.
"Tiểu Kha thật đáng yêu nhỉ!" Hai mắt Tô Hợp Hoan sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu soái ca nhà họ Cận, thế nào cũng không dời mắt đi được.
"Muốn làm mẹ?" Lạc Dịch tiến tới bên tai cô nói: "Buổi tối ông xã không thể làm gì khác hơn là cố gắng hơn nữa, hả?"
"Đừng bảo là. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hợp Hoan đỏ bừng, anh còn tính toán hành hạ cô trên giường thế nào đây?
"Tiểu yêu tinh, bây giờ trở về được rồi."
"Hừ, anh còn nói!"
Trên bậc thang, Cận Cức ôm vai bà xã, hứng thú nhìn chăm chú vào đôi vợ chồng mới cưới đang từ từ chạy xa, tuy nói tên Quan Dạ Kỳ kia không có nghiêm chỉnh, nhưng đôi khi anh ta lại nói đúng, quả nhiên người nào đó lấy việc công làm việc tư.
Nhưng chuyện này không đáng nhắc tới, bởi vì anh ta tìm thấy tình yêu.
Tình yêu! Là nguyên nhân tốt đẹp nhất, nó sẽ khiến người nóng nảy trở nên dịu dàng, cũng sẽ khiến cho người lạnh lùng trở nên nhiệt tình, khi bạn gặp nó, nhất định phải vững vàng giữ chặt lấy nó, dứt khoát không được để nó dễ dàng chạy mất.
《 Toàn văn hoàn 》
"Ha ha, hai vị có ông xã làm chỗ dựa, quả nhiên giọng điệu nói chuyện cũng khác! Nhớ năm đó, hai vị cũng lăn lộn vất vả, cũng như chúng tôi, kiếm miếng cơm ăn thôi! Chỉ là hai vị phu nhân muốn gương mặt có gương mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn mánh khoé, cũng có mánh khoé, bây giờ thì phất lên làm Phượng Hoàng rồi !" Ký giả cười quái gở nói: "Chuyện trước kia của hai vị, chứng cớ đều ở trong tay tôi, chọc giận tôi, sợ lúc đó hai vị phu nhân phải thiệt thòi rồi!”
"Mấy người muốn đăng thế nào thì đăng đi, không cần ở đây hù dọa người ta." Lúc này, một người con gái xinh đẹp mặc đầm dạ dội màu vàng kim, da thịt trắng như tuyết, xuất hiện sau lưng ký giả.
"Cô là?" Ký giả sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, cảm thấy này người đẹp khá quen.
"Chồng tôi là Cận Cức, nếu như sau này không muốn nhận được thư của luật sư, vậy khuyên ông làm người nên độ lượng chút." Cô gái này xinh đẹp đến mức đoạt hồn phách của người khác, một cái nhăn mày một nụ cười cũng khiến người ta khó rời mắt, tiếp tục nói rõ ràng: "Về phần những điều ông vừa nói, căn cứ vào quy định luật pháp, cố ý tung những điều không có thật làm hại đời tư danh dự của người khác, mặc kệ là chủ động hoặc bị động là tội phỉ báng, một khi tố tụng, đều là vụ án hình sự, ngoài ra còn phải bồi thường dân sự. . . . . ."
Ký giả vừa mới vừa nghe đại danh Cận Cức, cũng đã mềm nhũn ba phần, đại luật sư lá bài chủ chốt, tướng quân bất bại của tòa án, có ăn gan hùm cũng không dám trêu chọc! Sau lại nghe vị phu nhân này nói ra tội phỉ báng, bảy phần còn lại cũng lập tức biến mất.
"Nếu như ông còn cảm thấy liệu không đủ, tôi có thể nhắc lại một chút cho ông." Mặc Khải Tuyền – phu nhân của Cận Cức cười khanh khách nói: "Ông còn có thể viết phu nhân của luật sư Cận trước đây làm nhân viên ở quán bar, như vậy có đủ chưa?"
Chuyện như vậy, đánh chết ông ta cũng không dám viết! Thôi, vẫn là tranh thủ thời gian rút lui thôi.
"Xin lỗi các vị, quấy rầy, quấy rầy!" Ký giả sợ hãi ôm đầu trốn chui như chuột, như một làn khói biến mất không thấy gì nữa. l^q*d:
Nguyễn Y Nông thấy thế cũng nhịn không được bật cười, sự lo lắng trên trán đã bị quét sạch, cô thân thiết kéo tay Mặc Khải Tuyền: "Khải Tuyền, sao bây giờ em mới đến?"
"Hết cách rồi, Tiểu Kha quấn em không thả nhất định cùng đi theo, dây dưa, lề mề cũng muộn."
"Tiểu Kha cũng tới sao?" Tô Hợp Hoan thích nhất tiểu soái ca nhà họ Cận, vừa nghe nói thằng bé cũng tới, muốn lập tức trở về bữa tiệc tìm.
"Thích trẻ con như vậy thì nhanh chóng sinh một đứa đi, có con cũng đủ khiến em bận rộn rồi." Tô Hợp Hoan đỏ mặt cười.
"Về sau gặp ký giả gì đó, cứ đối phó với bọn họ như vậy, Y Nông, không cần sợ bọn họ."
"Ừ, chị biết rồi."
Ba người vừa nói vừa trở về bữa tiệc, còn chưa đi mấy bước, ba người đàn ông vội vàng tìm tới rồi.
"Em đi đâu vậy? Anh tìm mãi!" Lôi Ngự Phong lo lắng hỏi Nguyễn Y Nông.
"Có đói bụng không? Đi ăn chút gì nha." Cận Cức tiến lên nắm tay Mặc Khải Tuyền.
"Không có sao chứ? Có chán không? Qua một lát nữa là có thể về." Lạc Dịch ôm eo Tô Hợp Hoan.
Ba người nhìn sau lưng bọn họ, đột nhiên tất cả đồng thanh hỏi: "Tiểu Kha đâu?"
"Yên tâm, bác sĩ Quan đang chơi với nó."
Quan Dạ Kỳ cô đơn không có người đẹp bên cạnh, kết quả chỉ có thể ngồi chăm trẻ con.
Bầu trời đêm khuya, pháo hoa rực rỡ ở cuối chân trời, ánh sáng lung linh, đốt sáng bầu trời đen nhánh. {d*d$l&q*d}
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Y Nông tựa vào trong ngực Lôi Ngự Phong nhìn pháo hoa; Quan Dạ Kỳ không biết ở đâu lấy được một cây pháo hoa nhỏ, lấp lánh như sao, dẫn Tiểu Kha vào vườn hoa chơi rất vui vẻ.
"Tiểu Kha, xem có được hay không? Có muốn không? Ha ha. . . . . . Đuổi theo chú đi!"
"Con. . . . . . Muốn. . . . . . Muốn!" Tiểu Kha hưng phấn nhảy lên, đưa bàn tay nhỏ bé mập mạp đuổi theo chú không chịu đưa cho nó.
"Tiểu Kha thật đáng yêu nhỉ!" Hai mắt Tô Hợp Hoan sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu soái ca nhà họ Cận, thế nào cũng không dời mắt đi được.
"Muốn làm mẹ?" Lạc Dịch tiến tới bên tai cô nói: "Buổi tối ông xã không thể làm gì khác hơn là cố gắng hơn nữa, hả?"
"Đừng bảo là. . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hợp Hoan đỏ bừng, anh còn tính toán hành hạ cô trên giường thế nào đây?
"Tiểu yêu tinh, bây giờ trở về được rồi."
"Hừ, anh còn nói!"
Trên bậc thang, Cận Cức ôm vai bà xã, hứng thú nhìn chăm chú vào đôi vợ chồng mới cưới đang từ từ chạy xa, tuy nói tên Quan Dạ Kỳ kia không có nghiêm chỉnh, nhưng đôi khi anh ta lại nói đúng, quả nhiên người nào đó lấy việc công làm việc tư.
Nhưng chuyện này không đáng nhắc tới, bởi vì anh ta tìm thấy tình yêu.
Tình yêu! Là nguyên nhân tốt đẹp nhất, nó sẽ khiến người nóng nảy trở nên dịu dàng, cũng sẽ khiến cho người lạnh lùng trở nên nhiệt tình, khi bạn gặp nó, nhất định phải vững vàng giữ chặt lấy nó, dứt khoát không được để nó dễ dàng chạy mất.
《 Toàn văn hoàn 》
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook