Độc Chiếm - Fly
-
Chương 5: Kìm nén
**
Buổi sáng dậy Nhân Mĩ cảm thấy đầu mình như một quả tạ ngàn cân đặt trên cổ. Cô khẽ khàng ngồi dậy thấy toàn thân đau ê ẩm. Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là kí túc xá nữ. Rồi cô lại nhìn thấy chiếc váy và quần áo lót của mình vất là liệt dưới đất, trên người cô chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm. Nhân Mĩ hoảng hốt. Rốt cuộc thì cô đang ở đâu? Ai đã cởi quần áo cô? Nhân Mĩ cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi. Kí ức của cô chỉ dừng lại khi cô gái kia đưa cho cô cốc nước và cô cảm thấy mình như rơi vào mộng ảo.
- Dậy rồi à?
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình. Là Cát Vũ.
- Em...
Cát Vũ đến bên giường đỡ cô dậy rồi nói:
- Ăn cháo nhé?
Nghĩ đến cháo dịch vị trong bụng bắt đầu sôi sục. Từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì. Nhân Mĩ khẽ gật đầu. Cơ hồ của Cát Vũ có phần ngạc nhiên:
- Tại sao không hỏi? Tôi biết em có rất nhiều câu hỏi.
Nhân Mĩ thở dài rồi đáp:
- Chưa chắc anh đã trả lời.
- Em biết thế là tốt.
Cát Vũ cảm thấy trong lòng có gì đó khó tả. Cô ấy thậm chí còn chẳng đả động gì đến việc cậu đã cởi quần áo của cô ấy và cũng chẳng thèm hỏi rằng cậu có làm gì cô ấy không.
- Dù sao thì việc cũng xảy ra rồi. Có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.
Cát Vũ giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Thì ra là cô ấy vẫn tưởng cậu đã làm điều ấy với cô. Tại sao lại giữ thái độ bình thản đến vậy? Liệu đứng trước mặt cô và làm những điều ấy với cô là một người khác thì cô ấy cũng giữ thái độ ấy hay sao? Nghĩ vậy cảm giác tức giận lại trào lên trong lòng Cát Vũ. Cậu đứng dậy quay mặt đi rồi buông một câu nói:
- Tôi phải đến trường. Cháo để trên bàn. Em có thể không ăn nếu em không muốn. Khóa cửa và để chìa khóa vào sau chiếc bình cứu hỏa.
Nói rồi Cát Vũ xách cặp ra khỏi nhà. Thực ra ngôi nhà này cậu rất ít khi lui tới. Nếu không phải hôm qua Nhân Mĩ bị như vậy thì cậu cũng sẽ không đến đây. Đơn giản vì cậu không thích sự cô đơn nơi đây. Mong rằng sẽ có một lần nữa được quay trở lại đây...Cùng Nhân Mĩ.
Buổi sáng dậy Nhân Mĩ cảm thấy đầu mình như một quả tạ ngàn cân đặt trên cổ. Cô khẽ khàng ngồi dậy thấy toàn thân đau ê ẩm. Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xung quanh, đây không phải là kí túc xá nữ. Rồi cô lại nhìn thấy chiếc váy và quần áo lót của mình vất là liệt dưới đất, trên người cô chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng tắm. Nhân Mĩ hoảng hốt. Rốt cuộc thì cô đang ở đâu? Ai đã cởi quần áo cô? Nhân Mĩ cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ nổi. Kí ức của cô chỉ dừng lại khi cô gái kia đưa cho cô cốc nước và cô cảm thấy mình như rơi vào mộng ảo.
- Dậy rồi à?
Nhân Mĩ nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình. Là Cát Vũ.
- Em...
Cát Vũ đến bên giường đỡ cô dậy rồi nói:
- Ăn cháo nhé?
Nghĩ đến cháo dịch vị trong bụng bắt đầu sôi sục. Từ hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì. Nhân Mĩ khẽ gật đầu. Cơ hồ của Cát Vũ có phần ngạc nhiên:
- Tại sao không hỏi? Tôi biết em có rất nhiều câu hỏi.
Nhân Mĩ thở dài rồi đáp:
- Chưa chắc anh đã trả lời.
- Em biết thế là tốt.
Cát Vũ cảm thấy trong lòng có gì đó khó tả. Cô ấy thậm chí còn chẳng đả động gì đến việc cậu đã cởi quần áo của cô ấy và cũng chẳng thèm hỏi rằng cậu có làm gì cô ấy không.
- Dù sao thì việc cũng xảy ra rồi. Có hỏi cũng chẳng giải quyết được gì.
Cát Vũ giữ nguyên thái độ lạnh lùng. Thì ra là cô ấy vẫn tưởng cậu đã làm điều ấy với cô. Tại sao lại giữ thái độ bình thản đến vậy? Liệu đứng trước mặt cô và làm những điều ấy với cô là một người khác thì cô ấy cũng giữ thái độ ấy hay sao? Nghĩ vậy cảm giác tức giận lại trào lên trong lòng Cát Vũ. Cậu đứng dậy quay mặt đi rồi buông một câu nói:
- Tôi phải đến trường. Cháo để trên bàn. Em có thể không ăn nếu em không muốn. Khóa cửa và để chìa khóa vào sau chiếc bình cứu hỏa.
Nói rồi Cát Vũ xách cặp ra khỏi nhà. Thực ra ngôi nhà này cậu rất ít khi lui tới. Nếu không phải hôm qua Nhân Mĩ bị như vậy thì cậu cũng sẽ không đến đây. Đơn giản vì cậu không thích sự cô đơn nơi đây. Mong rằng sẽ có một lần nữa được quay trở lại đây...Cùng Nhân Mĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook