Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
-
Chương 53: Trạch năm mươi ba
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Pad là một sản phẩm điện tử kỳ diệu.
Thần kỳ ở chỗ liền khi chúng ta cần nó có thể là pad, có thể úp mì tôm, có thể là cái thớt, còn có thể chơi ném phi tiêu, vừa xoay vừa bay theo đường vòng cung cực đẹp.
Khi bị điều khiển bởi hệ thống còn có thể phát lệnh cho Thiết Khắc ở cách đó ba bước bắt được nó trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thiết Khắc ở hướng nó bay đến mở nắp phía trước ngực, nơi vốn dùng để đặt các thiết bị khác có kích thước vừa vặn cho một pad bay vào.
Một âm thanh vang lên.
Ghi bàn!!!
Du Dữu nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nhớ đến Thương Am ở bên cạnh đang chuẩn bị nói với tiếp tục làm chút gì đó.
Cả người lại một lần nữa căng cứng.
“Chú... Chú, ngài, ngài, ngài thấy được bao nhiêu rồi?”
Trái tim trống rỗng, chân mềm nhũn, từ từ dùng tay che kín cả mặt.
“Không nhiều.” Thương Am ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ: “Vừa kịp nhìn thấy ba câu cuối cùng quan trọng nhất, Sao, đằng trước còn câu hay hơn à?”
Du Dữu lắc đầu, rất muốn lấy pad về rồi tiếp tục quẳng đi để hủy thi diệt tích.
Trong lúc bối rối không để ý, nghĩ rằng không tồn tại việc lưu trữ hội thoại trên dữ liệu đám mây! Quăng hỏng là không còn! Chậm một giây là thêm một giây có thể bị nhìn thấy!
Cậu tiếp tục che mặt: “Không có không có. Chú, ngài nghĩ nhiều rồi. Em chỉ thuận miệng thôi, bình thường em không nói vậy!”
Thương Am quay mặt cậu đối diện với hắn rồi gỡ tay, có chút bất đắc dĩ:
“Lúc luôn miệng dụ dỗ tôi cũng không thấy đỏ mặt thành thế này?”
Du Dữu ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ thẳng thắn: “Sao giống nhau được...”
Ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng đại não vẫn đang trong tình trạng đứng máy, không nghĩ ra lý do gì để ngụy biện.
Cẩn thận nhớ lại thì cái gì cũng đều rồi?!
Hôn hôn, ôm ôm, ngồi lên đùi, lăn lăn, tự mình động...
Đùa thôi, làm sao có khả năng tự mình động. Mệt chết.
Nhưng cũng không giống với việc bị nhìn thấy mấy lời buồn nôn!!!!
Đầu Du Dữu bốc khói, đâm sầm vào trong ngực Thương Am.
Vì không chú ý mà dùng sức quá mạnh.
Du Dữu: “Chú, em làm ngài đau sao?”
Thương Am ho một tiếng, xoa xoa ót cậu: “Không phải.”
Du Dữu cười hì hì: “Vậy em cũng không bị chú làm đau.”
Thương Am: “...”
Không đau là tốt.
【 Giá trị hắc hóa: 72.5 ]
Du Dữu:!!!
Giỏi lắm Du Dữu! Cậu lợi hại! Cậu trưởng thành!!
Có thể một lúc xóa đi năm giá trị hắc hóa của chú!!!
Chỉ cần thêm chút sức là một mạch về không. Từ đó sẽ mất đi chống lưng để tùy tiện xà nẹo, còn có thể lái xe sớm hơn rất nhiều ngày——-
Mới là lạ.
Du Dữu bình tĩnh phân tích lợi và hại trong nháy mắt, sau đó quyết đoán cầm bát cơm lên.
“Ăn cơm.”
Mặc dù chú cậu có chút sắc, nhưng cũng rất có nguyên tắc.
Một trong những nguyên tác khi hai người ở chung chính là không động thủ lúc ăn cơm.
Cậu chỉ cần từ từ ăn, ăn đến khi chú cậu tỉnh táo lại là được!
Thương Am bị ánh mắt kiên định ăn cơm của cậu chọc cười.
Còn lại một ít đậu hũ kho kiểu Nhật[1], một chút canh cũng không uống, cơm thì còn lại mấy miếng.
Hắn xoa nhẹ bụng thịt của Du Dữu rồi thả người.
Tâm trạng tốt, không nóng nảy.
Bình thường không tập thể dục, không biết ngoài thiếu canxi còn thiếu cái gì. Nếu cơm cũng ăn không ngon thì rất tệ.
Sự tỉnh táo và kiềm chế củaThương Am được duy trì cho đến đêm.
Du Dữu ăn xong cơm chiều thì chơi game, rồi lại ăn bữa khuya, cuối cùng hát rầm rì trong nhà tắm.
Trước đó cậu đã cảnh báo 100 đừng có làm thêm bất kỳ mánh khóe nào nữa, nếu không lần sau sẽ trực tiếp tiễn nó cùng 451 đi luôn.
Du Dữu sau khi tắm sạch sẽ xong lắc mông khoe pantsu móng vuốt mèo vừa mới mua rồi bò lên giường.
Có thể nhìn ra Du Dữu hoàn toàn vứt nốt nhạc đệm vừa nãy ra sau đầu, thậm chí còn dám nằm bên cạnh đọc manga để cho buồn ngủ.
Trí nhớ có chút kém cũng không sao.
Thương Am cẩn thận giúp cậu nhớ lại.
Lần này hắn cực kỳ nghiêm túc, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, vừa bắt nạt vừa bảo Du Dữu gọi tên mình.
Ban đầu Du Dữu còn chút khí khái, gọi một vòng từ anh à đến tổ tông nhưng nhất quyết không nghe lời…
Sau vài phút thì không chịu nổi khóc chít chít nhận sai.
Khi Du Dữu mang theo giọng mũi ủy ủy khuất khuất gọi tên hắn, tựa như đột nhiên đụng phải điều cấm kỵ gì, không hề báo trước tước vũ khí đầu hàng.
Thương Am sững sờ, suy nghĩ còn chưa kịp tiêu hóa những gì xảy ra trước mắt thì bản năng đã cho hắn đáp án.
Hèn gì trước đấy làm thế nào cũng không chịu gọi tên.
Lần này có vẻ như... Bắt nạt có chút tàn nhẫn.
Lú Du Dữu ngủ đến mê mệt thì giá trị hắc hóa trên đầu Thương Am trở nên không ổn định, lúc cao lúc thấp.
Đêm hôm ấy, Thương Am có một giấc mơ.
Vốn dĩ hắn thường xuyên nằm mơ, chủ yếu là trộn lẫn những ký ức với những giấc mộng đủ loại ảo ảnh, để hắn không được thực sự nghỉ ngơi.
Hắn cũng đã sớm quen với chuyện này.
Đêm nay cũng như thế.
Trong giấc mộng, lúc hắn tỉnh giấc thì phát hiện không thấy Du Dữu đâu.
Không, nói đúng ra, là bỗng nhiên trở thành một người khác. Hắn không đoán được là trở thành ai, cũng không rảnh để tâm.
Hắn đẩy cửa đi ra muốn tìm người, lại thấy thế giới bên ngoài cũng thay đổi.
Đen tối, phồn hoa, giả dối, lạnh lẽo, và đến cuối cùng sức mạnh của hắn hoàn toàn mất khống chế. Thế giới bắt đầu sụp đổ, và mọi thứ đều phát triển theo hướng diệt vong.
Thành phố bắt đầu trở nên hỗn loạn, mất trật tự, người chết ở khắp nơi, thi thể không tồn tại quá lâu đến khi thối rữa mà hóa thành số liệu rồi biến mất.
Kết cục của bàn cờ giữa hắn và ‘cưỡng chế’ là lưỡng bại câu thương, có nhục cùng nhục, ai cũng đừng hòng tốt hơn ai.
Hắn mệt mỏi trở về nhà, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Càng về gần đến nhà lại càng thấy nhiều thi thể.
Cha mẹ, cấp dưới, kẻ thù...
Mỗi lần hắn bước một bước lại càng nhìn thấy nhiều hơn, có thi thể hoàn hảo, cũng có thi thể chết không nhắm mắt, hoàn toàn không nhận ra.
Cuối cùng hắn đứng trước cửa phòng ngủ, đối mặt với cửa khép hờ, giơ tay lên không dám đẩy ra.
Mùi máu tanh mơ hồ truyền tới từ sau cánh cửa, bên trong lặng như tờ.
Hắn không biết mình đã đứng bao lâu – lâu đến mức xung quanh từ hoàng hôn đến khi màn đêm buông xuống.
Thương Am mơ hồ thấy không đúng lắm, trong nhà của hắn không nên chỉ là những người này, mà có lẽ còn có một người nào khác...
Đúng lúc này một tiếng ông ông vang lên, một đồ vật nhỏ đụng phải giày của hắn.
Cúi đầu nhìn là robot quét rác tròn vo.
Thương Am cúi đầu nhìn robot dưới chân, nhớ đến Du Dữu coi nó như một con chó, trái tim chợt đau.
Hắn liên tiếp phá hủy rất nhiều thứ, đụng chết vô số NPC đóng giả thành người sống. Nhưng chỉ có cửa hàng bánh ngọt Du Dữu thích, còn có robot nhỏ trước mặt mới có thể khiến hắn hạ thủ lưu tình, kìm chế cảm giác muốn phá hủy tất cả.
Một âm thanh máy móc khác cũng vang lên, Thương Am quay đầu lại thấy Thiết Khắc từng bước một đi đến.
Thiết Khắc trong trí nhớ có đầu tròn tròn, lúc này đội mũ Giáng Sinh, mặc bộ quần áo không phù hợp. Lúc trông thấy hắn thì nghiêng đầu rồi phát một bản nhạc vui vẻ giống bài Du Dữu rất thích hát thầm.
Sau đó nó lao đến ôm lấy Thương Am.
Dùng thân thể kỳ quái cùng tứ chi cứng rắn, lạnh như băng ôm lấy hắn.
“Chú! Là em! Nhìn thiết kế thân thể mới của em thế nào?”
Thương Am sửng sốt.
“Bất ngờ ngoài ý muốn chưa? Đây là em ép yêu linh linh dùng điểm tích lũy đổi thân thể cho em! Bộ dạng hiện tại tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ! Em còn có thể biến hình đó!”
Sau đó, Thiết Khắc bắt đầu biến hình.
Lúc là chiến binh cơ khí[2], lúc thì robot có người điều khiển[3], cuối cùng biến thành hình dạng gần giống với cơ thể con người, có tay chân có đầu.
Cuối cùng nó lấy ra một đống đồ vật hình thù kỳ lạ, hưng phấn nói: “Nhìn xem! Em có thể gắn thêm jj trên PP cùng cúc đó! Chú chọn cái mình thích! Chờ em lắp xong thì có thể dùng á!”
Thương Am cúi đầu nhìn. Jj có thẳng có cong, có màu đỏ, hồng, trắng, to to nhỏ nhỏ và cũng không trượt. Hoa cúc thì có nhiều loại với đường kích khác nhau, còn chú thích rõ tự có chất lỏng, tự động co duỗi, cảm xúc bên trong cũng chia nhiều loại.
Trong mơ con ngươi hắn co lại, không thể tin được mà nghĩ. Sau này mình phải lên giường với những đạo cụ này sao?!?!
Vì sao?!
Trong lúc khiếp sợ chợt tỉnh dậy.
Hắn không phải chưa từng gặp ác mộng, cũng không phải không bị đánh thức, chỉ là giấc mơ giống như thế... thì trước nay chưa từng có.
“Chú….?”
Trời vừa mới sáng, Du Dữu bên cạnh lúc đầu ôm hắn ngủ, bị hành động đột nhiên bật dậy của hắn làm tỉnh, mắt không mở đưa tay ôm lấy, theo bản năng kéo người nằm tiếp.
Thương Am quay đầu nhìn Du Dưu không thay đổi chút nào, nhịp tim đập loạn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắn phức tạp đưa tay xoa xoa mi tâm, sau đó nhắm mắt lại.
Giấc mộng của hắn lộn xộn thành gì thế này...
Không được.
Tuyệt đối phải bảo vệ thế giới này thật tốt, tuyệt đối không thể để cho trật tự thế giới sụp đổ, Không thể lưỡng bại câu thương với những hệ thống cũng như ‘cưỡng chế’ được.
Tuyệt đối không được.
Sau khi bình tĩnh lại, ý chí của Thương Am kiên định chưa từng có.
Nằm trở về ôm chặt Du Dữu trong ngực, như sợ mất đi cậu mà thật lâu cũng không chịu buông.
Trong cơn ác mộng, cảm giác tức giận, tuyệt vọng, cuồng loạn dường như nuốt chửng hắn, khiến hắn mất khống chế muốn hủy diệt toàn bộ, khiến hắn hận đến mức muốn toàn thế giới xuống địa ngục cùng hắn…
Trước khi hắn tự bừng tỉnh thì đã bị Du Dữu trong mộng khiến tất cả cảm giác đó tan thành mây khói.
Sự thay đổi đến quá nhanh khiến hắn không có cơ hội kịp mang những cảm xúc đó ra ngoài.
Thương Am yên lặng nhìn Du Dữu bên cạnh, nhìn một chút, sau đó thấy cậu bị xuỵt xuỵt làm tỉnh, giãy dụa muốn đứng lên.
Hắn tưởng Du Dữu muốn đi vệ sinh, kết quả... Là quên sạc điện thoại.
Hắn cũng lười sạc, chằng thuận tiện bằng thay pin.
“451! Bảo Thiết Khắc đến!”
Người máy nhỏ bị gọi đến đẩy cửa phòng ra, vụng về giẫm vào túi hàng TT ở cửa ra vào, ngã trượt chân mặt hướng lên trời.
Du Dữu cười ha ha: “Ha ha ha ha 451, bị trượt chân, không hổ là cậu!”
Sau đó vừa đi được nửa đường cũng dẫm phải một túi hàng ngã cùng tư thế, oạch ——
—— Nhanh trí biến thành động tác trượt chân, quỳ chân trái lên, tay phải chạm đất.
Giống như tư thế của nhân vật đang bốc cháy.
Suy nghĩ của tác giả:
100:
[1] Đậu hũ kho kiểu Nhật
[2] Chiến binh cơ khí
[3] Robot có người điều khiển
Pad là một sản phẩm điện tử kỳ diệu.
Thần kỳ ở chỗ liền khi chúng ta cần nó có thể là pad, có thể úp mì tôm, có thể là cái thớt, còn có thể chơi ném phi tiêu, vừa xoay vừa bay theo đường vòng cung cực đẹp.
Khi bị điều khiển bởi hệ thống còn có thể phát lệnh cho Thiết Khắc ở cách đó ba bước bắt được nó trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Thiết Khắc ở hướng nó bay đến mở nắp phía trước ngực, nơi vốn dùng để đặt các thiết bị khác có kích thước vừa vặn cho một pad bay vào.
Một âm thanh vang lên.
Ghi bàn!!!
Du Dữu nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nhớ đến Thương Am ở bên cạnh đang chuẩn bị nói với tiếp tục làm chút gì đó.
Cả người lại một lần nữa căng cứng.
“Chú... Chú, ngài, ngài, ngài thấy được bao nhiêu rồi?”
Trái tim trống rỗng, chân mềm nhũn, từ từ dùng tay che kín cả mặt.
“Không nhiều.” Thương Am ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ: “Vừa kịp nhìn thấy ba câu cuối cùng quan trọng nhất, Sao, đằng trước còn câu hay hơn à?”
Du Dữu lắc đầu, rất muốn lấy pad về rồi tiếp tục quẳng đi để hủy thi diệt tích.
Trong lúc bối rối không để ý, nghĩ rằng không tồn tại việc lưu trữ hội thoại trên dữ liệu đám mây! Quăng hỏng là không còn! Chậm một giây là thêm một giây có thể bị nhìn thấy!
Cậu tiếp tục che mặt: “Không có không có. Chú, ngài nghĩ nhiều rồi. Em chỉ thuận miệng thôi, bình thường em không nói vậy!”
Thương Am quay mặt cậu đối diện với hắn rồi gỡ tay, có chút bất đắc dĩ:
“Lúc luôn miệng dụ dỗ tôi cũng không thấy đỏ mặt thành thế này?”
Du Dữu ngẩng đầu, mặt tỏ vẻ thẳng thắn: “Sao giống nhau được...”
Ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng đại não vẫn đang trong tình trạng đứng máy, không nghĩ ra lý do gì để ngụy biện.
Cẩn thận nhớ lại thì cái gì cũng đều rồi?!
Hôn hôn, ôm ôm, ngồi lên đùi, lăn lăn, tự mình động...
Đùa thôi, làm sao có khả năng tự mình động. Mệt chết.
Nhưng cũng không giống với việc bị nhìn thấy mấy lời buồn nôn!!!!
Đầu Du Dữu bốc khói, đâm sầm vào trong ngực Thương Am.
Vì không chú ý mà dùng sức quá mạnh.
Du Dữu: “Chú, em làm ngài đau sao?”
Thương Am ho một tiếng, xoa xoa ót cậu: “Không phải.”
Du Dữu cười hì hì: “Vậy em cũng không bị chú làm đau.”
Thương Am: “...”
Không đau là tốt.
【 Giá trị hắc hóa: 72.5 ]
Du Dữu:!!!
Giỏi lắm Du Dữu! Cậu lợi hại! Cậu trưởng thành!!
Có thể một lúc xóa đi năm giá trị hắc hóa của chú!!!
Chỉ cần thêm chút sức là một mạch về không. Từ đó sẽ mất đi chống lưng để tùy tiện xà nẹo, còn có thể lái xe sớm hơn rất nhiều ngày——-
Mới là lạ.
Du Dữu bình tĩnh phân tích lợi và hại trong nháy mắt, sau đó quyết đoán cầm bát cơm lên.
“Ăn cơm.”
Mặc dù chú cậu có chút sắc, nhưng cũng rất có nguyên tắc.
Một trong những nguyên tác khi hai người ở chung chính là không động thủ lúc ăn cơm.
Cậu chỉ cần từ từ ăn, ăn đến khi chú cậu tỉnh táo lại là được!
Thương Am bị ánh mắt kiên định ăn cơm của cậu chọc cười.
Còn lại một ít đậu hũ kho kiểu Nhật[1], một chút canh cũng không uống, cơm thì còn lại mấy miếng.
Hắn xoa nhẹ bụng thịt của Du Dữu rồi thả người.
Tâm trạng tốt, không nóng nảy.
Bình thường không tập thể dục, không biết ngoài thiếu canxi còn thiếu cái gì. Nếu cơm cũng ăn không ngon thì rất tệ.
Sự tỉnh táo và kiềm chế củaThương Am được duy trì cho đến đêm.
Du Dữu ăn xong cơm chiều thì chơi game, rồi lại ăn bữa khuya, cuối cùng hát rầm rì trong nhà tắm.
Trước đó cậu đã cảnh báo 100 đừng có làm thêm bất kỳ mánh khóe nào nữa, nếu không lần sau sẽ trực tiếp tiễn nó cùng 451 đi luôn.
Du Dữu sau khi tắm sạch sẽ xong lắc mông khoe pantsu móng vuốt mèo vừa mới mua rồi bò lên giường.
Có thể nhìn ra Du Dữu hoàn toàn vứt nốt nhạc đệm vừa nãy ra sau đầu, thậm chí còn dám nằm bên cạnh đọc manga để cho buồn ngủ.
Trí nhớ có chút kém cũng không sao.
Thương Am cẩn thận giúp cậu nhớ lại.
Lần này hắn cực kỳ nghiêm túc, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, vừa bắt nạt vừa bảo Du Dữu gọi tên mình.
Ban đầu Du Dữu còn chút khí khái, gọi một vòng từ anh à đến tổ tông nhưng nhất quyết không nghe lời…
Sau vài phút thì không chịu nổi khóc chít chít nhận sai.
Khi Du Dữu mang theo giọng mũi ủy ủy khuất khuất gọi tên hắn, tựa như đột nhiên đụng phải điều cấm kỵ gì, không hề báo trước tước vũ khí đầu hàng.
Thương Am sững sờ, suy nghĩ còn chưa kịp tiêu hóa những gì xảy ra trước mắt thì bản năng đã cho hắn đáp án.
Hèn gì trước đấy làm thế nào cũng không chịu gọi tên.
Lần này có vẻ như... Bắt nạt có chút tàn nhẫn.
Lú Du Dữu ngủ đến mê mệt thì giá trị hắc hóa trên đầu Thương Am trở nên không ổn định, lúc cao lúc thấp.
Đêm hôm ấy, Thương Am có một giấc mơ.
Vốn dĩ hắn thường xuyên nằm mơ, chủ yếu là trộn lẫn những ký ức với những giấc mộng đủ loại ảo ảnh, để hắn không được thực sự nghỉ ngơi.
Hắn cũng đã sớm quen với chuyện này.
Đêm nay cũng như thế.
Trong giấc mộng, lúc hắn tỉnh giấc thì phát hiện không thấy Du Dữu đâu.
Không, nói đúng ra, là bỗng nhiên trở thành một người khác. Hắn không đoán được là trở thành ai, cũng không rảnh để tâm.
Hắn đẩy cửa đi ra muốn tìm người, lại thấy thế giới bên ngoài cũng thay đổi.
Đen tối, phồn hoa, giả dối, lạnh lẽo, và đến cuối cùng sức mạnh của hắn hoàn toàn mất khống chế. Thế giới bắt đầu sụp đổ, và mọi thứ đều phát triển theo hướng diệt vong.
Thành phố bắt đầu trở nên hỗn loạn, mất trật tự, người chết ở khắp nơi, thi thể không tồn tại quá lâu đến khi thối rữa mà hóa thành số liệu rồi biến mất.
Kết cục của bàn cờ giữa hắn và ‘cưỡng chế’ là lưỡng bại câu thương, có nhục cùng nhục, ai cũng đừng hòng tốt hơn ai.
Hắn mệt mỏi trở về nhà, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Càng về gần đến nhà lại càng thấy nhiều thi thể.
Cha mẹ, cấp dưới, kẻ thù...
Mỗi lần hắn bước một bước lại càng nhìn thấy nhiều hơn, có thi thể hoàn hảo, cũng có thi thể chết không nhắm mắt, hoàn toàn không nhận ra.
Cuối cùng hắn đứng trước cửa phòng ngủ, đối mặt với cửa khép hờ, giơ tay lên không dám đẩy ra.
Mùi máu tanh mơ hồ truyền tới từ sau cánh cửa, bên trong lặng như tờ.
Hắn không biết mình đã đứng bao lâu – lâu đến mức xung quanh từ hoàng hôn đến khi màn đêm buông xuống.
Thương Am mơ hồ thấy không đúng lắm, trong nhà của hắn không nên chỉ là những người này, mà có lẽ còn có một người nào khác...
Đúng lúc này một tiếng ông ông vang lên, một đồ vật nhỏ đụng phải giày của hắn.
Cúi đầu nhìn là robot quét rác tròn vo.
Thương Am cúi đầu nhìn robot dưới chân, nhớ đến Du Dữu coi nó như một con chó, trái tim chợt đau.
Hắn liên tiếp phá hủy rất nhiều thứ, đụng chết vô số NPC đóng giả thành người sống. Nhưng chỉ có cửa hàng bánh ngọt Du Dữu thích, còn có robot nhỏ trước mặt mới có thể khiến hắn hạ thủ lưu tình, kìm chế cảm giác muốn phá hủy tất cả.
Một âm thanh máy móc khác cũng vang lên, Thương Am quay đầu lại thấy Thiết Khắc từng bước một đi đến.
Thiết Khắc trong trí nhớ có đầu tròn tròn, lúc này đội mũ Giáng Sinh, mặc bộ quần áo không phù hợp. Lúc trông thấy hắn thì nghiêng đầu rồi phát một bản nhạc vui vẻ giống bài Du Dữu rất thích hát thầm.
Sau đó nó lao đến ôm lấy Thương Am.
Dùng thân thể kỳ quái cùng tứ chi cứng rắn, lạnh như băng ôm lấy hắn.
“Chú! Là em! Nhìn thiết kế thân thể mới của em thế nào?”
Thương Am sửng sốt.
“Bất ngờ ngoài ý muốn chưa? Đây là em ép yêu linh linh dùng điểm tích lũy đổi thân thể cho em! Bộ dạng hiện tại tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ! Em còn có thể biến hình đó!”
Sau đó, Thiết Khắc bắt đầu biến hình.
Lúc là chiến binh cơ khí[2], lúc thì robot có người điều khiển[3], cuối cùng biến thành hình dạng gần giống với cơ thể con người, có tay chân có đầu.
Cuối cùng nó lấy ra một đống đồ vật hình thù kỳ lạ, hưng phấn nói: “Nhìn xem! Em có thể gắn thêm jj trên PP cùng cúc đó! Chú chọn cái mình thích! Chờ em lắp xong thì có thể dùng á!”
Thương Am cúi đầu nhìn. Jj có thẳng có cong, có màu đỏ, hồng, trắng, to to nhỏ nhỏ và cũng không trượt. Hoa cúc thì có nhiều loại với đường kích khác nhau, còn chú thích rõ tự có chất lỏng, tự động co duỗi, cảm xúc bên trong cũng chia nhiều loại.
Trong mơ con ngươi hắn co lại, không thể tin được mà nghĩ. Sau này mình phải lên giường với những đạo cụ này sao?!?!
Vì sao?!
Trong lúc khiếp sợ chợt tỉnh dậy.
Hắn không phải chưa từng gặp ác mộng, cũng không phải không bị đánh thức, chỉ là giấc mơ giống như thế... thì trước nay chưa từng có.
“Chú….?”
Trời vừa mới sáng, Du Dữu bên cạnh lúc đầu ôm hắn ngủ, bị hành động đột nhiên bật dậy của hắn làm tỉnh, mắt không mở đưa tay ôm lấy, theo bản năng kéo người nằm tiếp.
Thương Am quay đầu nhìn Du Dưu không thay đổi chút nào, nhịp tim đập loạn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắn phức tạp đưa tay xoa xoa mi tâm, sau đó nhắm mắt lại.
Giấc mộng của hắn lộn xộn thành gì thế này...
Không được.
Tuyệt đối phải bảo vệ thế giới này thật tốt, tuyệt đối không thể để cho trật tự thế giới sụp đổ, Không thể lưỡng bại câu thương với những hệ thống cũng như ‘cưỡng chế’ được.
Tuyệt đối không được.
Sau khi bình tĩnh lại, ý chí của Thương Am kiên định chưa từng có.
Nằm trở về ôm chặt Du Dữu trong ngực, như sợ mất đi cậu mà thật lâu cũng không chịu buông.
Trong cơn ác mộng, cảm giác tức giận, tuyệt vọng, cuồng loạn dường như nuốt chửng hắn, khiến hắn mất khống chế muốn hủy diệt toàn bộ, khiến hắn hận đến mức muốn toàn thế giới xuống địa ngục cùng hắn…
Trước khi hắn tự bừng tỉnh thì đã bị Du Dữu trong mộng khiến tất cả cảm giác đó tan thành mây khói.
Sự thay đổi đến quá nhanh khiến hắn không có cơ hội kịp mang những cảm xúc đó ra ngoài.
Thương Am yên lặng nhìn Du Dữu bên cạnh, nhìn một chút, sau đó thấy cậu bị xuỵt xuỵt làm tỉnh, giãy dụa muốn đứng lên.
Hắn tưởng Du Dữu muốn đi vệ sinh, kết quả... Là quên sạc điện thoại.
Hắn cũng lười sạc, chằng thuận tiện bằng thay pin.
“451! Bảo Thiết Khắc đến!”
Người máy nhỏ bị gọi đến đẩy cửa phòng ra, vụng về giẫm vào túi hàng TT ở cửa ra vào, ngã trượt chân mặt hướng lên trời.
Du Dữu cười ha ha: “Ha ha ha ha 451, bị trượt chân, không hổ là cậu!”
Sau đó vừa đi được nửa đường cũng dẫm phải một túi hàng ngã cùng tư thế, oạch ——
—— Nhanh trí biến thành động tác trượt chân, quỳ chân trái lên, tay phải chạm đất.
Giống như tư thế của nhân vật đang bốc cháy.
Suy nghĩ của tác giả:
100:
[1] Đậu hũ kho kiểu Nhật
[2] Chiến binh cơ khí
[3] Robot có người điều khiển
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook