Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
-
Chương 45
Editor: Diêu Diêu
——————–
Đồ đặc biệt cho mùa Halloween, đồ đôi quả bơ với giá ưu đãi nhân dịp nghỉ lễ ngày hè. Giá gốc 699 tệ nay chỉ còn 499 tệ. Chỉ với 499 tệ bạn đã có bộ đồ đôi dạng thú bông. 499 tệ, mua nhanh kẻo lỡ. 499 tệ, chắc chắn không lừa! Với chất vải tổng hợp mềm mại, giày dặn cũng như mãi mãi không biến dạng vì đã có giá đỡ bên trong!
Video quảng cáo tự động phát giọng nam trầm bổng, âm thanh mạnh mẽ, như ma âm rót vào tai.
Du Dữu nháy mắt nhìn Thương Am, rồi cúi đầu nhìn điện thoại, làm bộ kinh ngạc quá mức, “Woa! Giảm giá thật nhiều! Giá cả thật tuyệt!! Rất biết làm kinh doanh!”
Giọng cậu rất sinh động, có thể đi làm tivi sales thay cho giọng nam trong đoạn giới thiệu.
Thương Am nghe lời nói mang chút ý riêng của cậu, rủ mắt nhìn xuống. Lúc này video phát hết, tự động chuyển sang hình ảnh tiếp theo của sản phẩm, quả bơ xanh mượt, nhìn như thật, tươi mát mà sáng bóng, sáng đến mức Thương Am nhíu chặt mày.
Giống như là đoán được Thương Am không thích màu này, Du Dữu chỉ vào cái tiếp theo: “Woa! Quả bơ thật đẹp, vỏ ngoài màu xanh, bên trong màu vàng, hạt tròn đầy…! Tượng trưng cho hạt giống tiếp tục kéo dài cuộc sống! Còn có một nửa khác, cái hình dạng này làm một lỗ cần được lấp đầy!”
Cậu giương mắt, trong mắt tựa như chứa đầy vì sao, lóe lên lấp lánh: “Chú, ngài nhìn xem có phải là rất giống hai chúng ta không? Một đôi trời sinh! Bổ sung hoàn hảo! Chú, đến lúc đó, ngài mặc bộ này, em mặc bộ kia, ngài không muốn dùng hạt giống của chú lấp đầy lỗ của em sao?”
Trong điện thoại 451 nghe không nổi nữa, ở phần thông báo hiện ra: Thể loại hổ lang chi từ* gì vậy trời!
(*Hổ lang chi từ: chỉ những từ ngữ nếu nói ra miệng thì sẽ không còn đứng đắn. Nghe như người nói đang lái xe hoặc nói màu vàng – ám chỉ chuyện 18+, cảm giác rất gan hùm mật sói nên bình thường hay dùng trong bình luận trên mạng hoặc đặt nó trong dấu móc.)
Quá biến thái!
Nhất định phải ghi lại cảnh cáo!
Thương Am hít sâu, cúi đầu bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi, “Em —— “
Du Dữu: “—— Thích chú nhất!”
Khà Khà Khà không ngờ cậu cũng sẽ nói chen đúng không!
Thương Am còn chưa nói hết câu, tất cả lý trí như nghẹn lại chỗ tim, cuối cùng chỉ còn sót lại bản năng.
Bản năng bắt nạt.
451 sợ hãi không dám lên tiếng cũng không dám ghi âm, bị Thương Am đá qua một bên.
Cái miệng này quá hoạt bát, thật thiếu hôn.
Thương Am đem người ấn xuống bắt nạt một lúc, nghĩ rằng nhờ đó có thể bình tĩnh lại. Nhân tiện để Du Dữu thành thật một chút, không nên đắc chí.
Kết quả hoàn toàn ngược lại, Du Dữu choáng váng, hai cổ tay tinh tế và mềm mại bị nắm lấy nhưng vẫn có thể cử động, đuôi mắt nhuộm hơi nước, khuôn mặt biểu hiện đáng thương, vô tội rất oan ức. Trình độ lừa gạt 5 sao.
Trên mặt cậu biểu hiện đáng thương nhưng đầu óc vẫn luôn nghĩ thoáng. Thân trên với tay không cử động được cũng không sao, cậu vẫn còn đôi chân mà! Ngày thường dùng chân nhặt các đồ vật rơi dưới sàn, nên đã được luyện vô cùng linh hoạt, có thể so với hầu tử. Nhân lúc Thương Am không để ý, lén lút sượt trên người, chạm đến chỗ nào chọc chỗ đấy, làm quần áo của Thương Am lộn xộn hết cả.
Rất hăng hái.
Thương Am gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt thay đổi, trực tiếp lấy tay giữ chân. Vốn dĩ cho rằng Du Dữu lần này đã biết sợ, giãy dụa hai lần, kết quả ba chít chít.
Bẻ cong dễ dàng, không hề khó khăn.
Không chút nhíu mày đem chân để lên đầu.
Thương Am: “…”
Du Dữu: “Woa! Em quá trâu bò!! Không ngờ xương lại có thiên phú dị bẩm như vầy!”
Sau khi phát hiện độ mềm dẻo đáng kinh ngạc của bản thân, mắt Du Dữu sáng lên, lập tức thoát ra khỏi trạng thái châm lửa như không muốn sống, bưng chân mình ngạc nhiên.
Cậu xuyên đến đã lâu như vậy mà không biết mình lại là thiên tài giới hạn linh hoạt! thiên tài trong việc uốn dẻo!
Thương Am không nói một lời đứng dậy thả người ra.
Dù sao cảm giác bất lực cũng không phải lần đầu tiên, sớm muộn gì cũng sẽ thích ứng thôi.
Du Dữu cười khúc khích, không nghĩ tới việc mình cũng thiếu canxi mà còn lợi hại như vậy. Không nhịn được mà đứng dậy, cố gắng xoạc chân.
Sau đó lại đổi hướng xoạc chân.
Xoay một tư thế khác.
“A!”
Thương Am tiếp được.
Còn chưa làm nóng người, đừng có lộn xộn.” Thương Am cau mày nhìn cậu, đỡ người ngồi ở trên giường: “Đau chỗ nào?”
“…Hạt.”
“…?”
“Hạt giống đau.”
Thương Am sửng sốt một lúc.
Không ngờ hắn hình như hiểu được lời cậu.
“Rất đau à?”
“Cũng được, một lúc là ổn…”
“Ừm, thả lỏng một chút, tôi xoa cho em.”
“Không không không không không cái này thì không cần! Thật!”
Sau một hồi ầm ỹ, Du Dữu sờ đến điện thoại, đặt đơn hàng đồ đôi kia.
“Không biết vì cái gì, bây giờ tui cảm thấy cái hột này cực kì thân thiết.”
451: Cậu tỉnh táo một chút!
Thương Am yên lặng ngồi bên cạnh xem cậu đặt đơn, thanh toán, xác nhận thông tin đặt hàng.
Chờ Du Dữu làm xong, bắt đầu tìm quần áo mới, Thương Am mới chậm rãi mở miệng:
“Thực ra…”
Du Dữu ngẩng đầu, “Sao vậy chú?”
“Thực ra, muốn mua đồ cho em, là định cho em mặc quần áo đẹp gặp khách.” “…??!”
Trong lòng Du Dữu hiện lên một đáp án, nháy mắt làm cậu hơi hoảng sợ.
Không thể nào.
Thương Am gật đầu, giống như khẳng định đáp án trong lòng cậu, yêu thương sờ đầu: “Vị khách này rất nhanh sẽ đến, cũng không thể mặc đồ ngủ đón tiếp người ta, đúng hay không?”
Du Dữu hoảng hốt gật đầu.
Ngài đẹp trai, ngài nói cái gì cũng đúng.
Bỗng nhiên che mặt, tai cũng đỏ theo, nhăn nhó nói: ” Thế nhưng em,em … Còn chưa chuẩn bị. Không được, bộ quần áo này không long trọng, em mua lại…”
Thương Am nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt rơi xuống vành tai nóng bỏng của cậu, khuôn mặt tươi cười ẩn hiện sau bàn tay.
“… Xấu hổ?”
Thật sao?
Chỉ là gặp bạn cũ mà thôi… Lại có phản ứng như vậy?
Ở ngay trước mặt mình??
Rõ ràng chỉ là quan hệ bạn bè…
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Thương Am lạnh mặt, toàn thân tỏa ra sát khí.
“Em thực sự rất muốn gặp người ta.”
Hắn có kết luận như vậy.
Du Dữu uốn éo, ngượng ngùng lắc đầu, “Không có~ “
Mặc dù rất lo lắng và ngượng ngùng, nhưng tất nhiên cậu không có ngóng ngày đấy đâu!
Tốc độ này tiến triển quá nhanh!
Thương Am nhìn bộ dáng cậu, trong lòng thấy kỳ lạ.
Không đúng lắm…
Có lẽ có hiểu lầm, có lẽ khách mà Du Dữu nghĩ không phải là người hắn định nhắc đến – Tiêu Triết, mà là một người khác…
Không.
Ai cũng không được.
Thương Am siết chặt tay, ngực phập phồng. Giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu không khống chế nổi từ từ kéo lên, vất vả hạ xuống 88, bằng tốc độ đáng sợ trong chớp mắt tăng lên gần max điểm.
“Khà khà, ” Du Dữu vùi mặt vào chăn lộn một vòng, bởi vì biểu hiện trên mặt quá mất mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Thương Am, trực tiếp lấy điện thoại di động tiếp tục tìm quần áo, “Để em tìm một chút ~ tìm quần áo nghiêm trang chút! Lễ phục thì thế nào? Có quá nghiêm túc không? Áo sơ mi cũng có mấy mẫu thông thường… Chờ một chút, trường hợp quan trọng như thế này hay là đặt may thì hay hơn?”
Du Dữu nghĩ linh tinh nửa ngày, ngẩng đầu lên trưng cầu ý kiến Thương Am, “Chú, ngài nói xem?”
【Giá trị hắc hóa: 99.8 ]
Du Dữu kinh ngạc, khuôn mặt hiện ra: = 皿 =.
Đây là thế nào?!
Sao lại hắc hóa vậy?
Đừng như bà dì vậy chứ!!
Cậu vô thức muốn xin 451 giúp đỡ.
Ánh mắt nhìn thoáng qua 451, phát hiện là biểu tình hiện tại cũng: = 皿 =.
…
“Chú!” Du Dữu bỏ qua mọi khó khăn, bổ nhào sang ôm chặt lấy Thương Am, hôn chụt, “Nếu ngài nếu không thích, chúng ta không gặp nữa! Đừng không vui! Đừng tự mình khó chịu! Thật!”
Thương Am nhìn xem cậu, âm thanh trầm thấp, “Tôi không thích, thì không gặp? Vậy còn em?”
“Em cũng không gặp!”
Thương Am nắm cằm cậu, mỉm cười, “Nếu em thích, tôi nên làm sao với em đây?”
“Em??” Du Dữu hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể thành thật trả lời, “Chú, thật luôn hả, ăn dấm với chính cha mẹ mình luôn…”
“…” Thương Am nhìn chằm chằm cậu, buông lỏng tay, cố gắng duy trì bình tĩnh hết mức: “Cha mẹ tôi?”
“Ôi chà…” Du Dữu thở dài, vuốt lưng trấn an, giải thích: “Chú, em đối với người bên cạnh ngài. Yêu ai yêu cả đường đi, ngài không thích thì em làm sao có thể thích. Em là ai chứ. Chú, đối với người bên cạnh ngài thì em yêu ai yêu cả đường đi. Chỉ thế thôi. Nếu ngài không thích thì sao em thích được. Em là ai chứ.”
Cậu đã xem qua nguyên tác, tất nhiên biết quan hệ của Thương Am với cha mẹ không tốt, đặc biệt là lần ‘cưỡng chế’ ầm ĩ dạo gần đây. Người em trai đã về nước, chắc chắn gây ra không ít chuyện. Cũng là bình thường khi Thương Am với bọn họ ầm ĩ rạn nứt.
Trách mình không có đầu óc, không nghĩ đến phương diện này, còn tưởng rằng muốn cậu gặp phụ huynh.
Chỉ là…
“Chú? Ngài mới vừa nói có khách đến, sẽ không phải là em trai chú chứ?!” Du Dữu bừng tỉnh, cảm thấy rõ ràng, cho nên chú nói mới là gã mà không phải bọn họ!
Bảo sao chú lại thoải mái để cậu tùy ý lựa chọn đồ đôi.
“Không được đâu chú, không muốn gặp gã. Gã là tên xấu xa. Thứ gã muốn thấy nhất là ngài bị đội nón xanh.”
Thương Am nâng trán, nhất thời không muốn nói chuyện.
Nhưng nếu không nói, không biết Du Dữu còn bổ não đến đâu nữa.
“Không phải gã. Cũng không phải cha mẹ tôi.”
Giá trị hắc hóa bắt đầu giảm trở lại.
Từ 99.8 chậm rãi rơi xuống 88 như ban nãy.
“Đó là ai vậy? Em biết sao?” Du Dữu không hiểu, nhất thời không nghĩ ra.
“Có biết, rất quen.” Với tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình, Thương Am nhanh chóng khôi phục lại, bình tĩnh trả lời: “Là bạn tốt của em.”
“Bạn tốt…”
Du Dữu suy nghĩ ba giây, sửng sốt, “A” một tiếng.
“Là Tiêu học trưởng?”
“Ừm.”
“…” Du Dữu rơi vào trầm tư.
Vì sao Tiêu Triết muốn tới nhà bọn họ làm khách?
Chờ chút, theo nguyên tác là đến kịch bản nào rồi…
Hình như có một đoạn kịch bản ở đoạn sau giống thế này. Nguyên chủ bị giam quá lâu, lại luôn gặp nguy hiểm, bị từng việc từng việc cẩu huyết dọa đến phát điên nên rất muốn chạy trốn. Vì thể mà cậu ta âm thầm liên hệ với học trưởng mà mình tin tưởng nhất hồi đại học.
Sau đó hai người hợp tác trốn ra thành công, nhưng bị bắt trở lại ngay trong ngày.
Trong lúc đó Tiêu Triết còn muốn báo cảnh sát nhưng bị cản lại. Lý do là nhà họ Thương một tay che trời, bất kể trong hắc đạo hay bạch đạo đều của người của hắn; làm thế cũng vô dụng, sẽ thành tự chui đầu vào lưới.
Nghĩ đến kịch bản như thế, Du Dữu cảm thấy đầy mê hoặc.
Kịch bản rất ngược, rất máu chó. Nhưng cái này cùng Nữu Hỗ Lộc Cầu Yoyo cậu có quan hệ gì đâu?
Đã lâu lắm rồi cậu không liên lạc với Tiêu Triết! Lần trước chạm mặt là khi người cậu mời cày game thuê vô tình lại là nick clone của Tiêu Triết! Râu ông nọ cắm cằm bà kia nói vài câu không đến một trăm chữ đã logout!Lần trước nữa là tin nhắn gửi hàng loạt để chúc mừng ngày lễ!
Mà cậu không chủ động liên lạc, Tiêu Triết không thể biết địa chỉ này, cũng không có khả năng liên lạc trước với Thương Am nói muốn đến nhà làm khách!
Không.
Bỏ qua hết những trường hợp không xảy ra được thì thứ còn lại chính là chân tướng!
Cậu hiểu rồi!
Thám tử lừng danh Du Dữu hít một hơi, hai mắt sắc bén hẳn!
Là ai có thể để Tiêu Triết tìm đến đây?
Là ai có thể khiến Tiêu Triết làm việc cho gã ta?
Mùa hè nóng nực như thế mà Tiêu Triết không ngại ra khỏi cửa… Còn có thể vì gì?!
Đúng vậy, không sai.
Là trường học!
Là chuyện lớn!
Là thi cuối kỳ!!
Là một anh em tốt có nạn cùng chịu, muốn cùng bạn thân thiết có gan chết cùng năm, cùng tháng, cùng phòng thi với mình!!!
“Chú, em… Em thấy ngài nói đúng. Chân của em còn chưa tốt, bây giờ lại mới bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách. Có chuyện gì quan trọng mà phải gặp mặt, không nói rõ ràng qua điện thoại được? Đúng không, “
Du Dữu nằm ra sau, nói tàn phế là tàn phế, nói không cần tiết tháo thì ném sạch. Để trốn tránh vận mệnh bi thảm mà chủ động mời chào giao dịch vô sỉ “Ôi, chỗ này đau, chỗ kia cũng đau. Không dậy được. Phải xoa xoa thổi thổi một chút mới hết được.”
——————–
Đồ đặc biệt cho mùa Halloween, đồ đôi quả bơ với giá ưu đãi nhân dịp nghỉ lễ ngày hè. Giá gốc 699 tệ nay chỉ còn 499 tệ. Chỉ với 499 tệ bạn đã có bộ đồ đôi dạng thú bông. 499 tệ, mua nhanh kẻo lỡ. 499 tệ, chắc chắn không lừa! Với chất vải tổng hợp mềm mại, giày dặn cũng như mãi mãi không biến dạng vì đã có giá đỡ bên trong!
Video quảng cáo tự động phát giọng nam trầm bổng, âm thanh mạnh mẽ, như ma âm rót vào tai.
Du Dữu nháy mắt nhìn Thương Am, rồi cúi đầu nhìn điện thoại, làm bộ kinh ngạc quá mức, “Woa! Giảm giá thật nhiều! Giá cả thật tuyệt!! Rất biết làm kinh doanh!”
Giọng cậu rất sinh động, có thể đi làm tivi sales thay cho giọng nam trong đoạn giới thiệu.
Thương Am nghe lời nói mang chút ý riêng của cậu, rủ mắt nhìn xuống. Lúc này video phát hết, tự động chuyển sang hình ảnh tiếp theo của sản phẩm, quả bơ xanh mượt, nhìn như thật, tươi mát mà sáng bóng, sáng đến mức Thương Am nhíu chặt mày.
Giống như là đoán được Thương Am không thích màu này, Du Dữu chỉ vào cái tiếp theo: “Woa! Quả bơ thật đẹp, vỏ ngoài màu xanh, bên trong màu vàng, hạt tròn đầy…! Tượng trưng cho hạt giống tiếp tục kéo dài cuộc sống! Còn có một nửa khác, cái hình dạng này làm một lỗ cần được lấp đầy!”
Cậu giương mắt, trong mắt tựa như chứa đầy vì sao, lóe lên lấp lánh: “Chú, ngài nhìn xem có phải là rất giống hai chúng ta không? Một đôi trời sinh! Bổ sung hoàn hảo! Chú, đến lúc đó, ngài mặc bộ này, em mặc bộ kia, ngài không muốn dùng hạt giống của chú lấp đầy lỗ của em sao?”
Trong điện thoại 451 nghe không nổi nữa, ở phần thông báo hiện ra: Thể loại hổ lang chi từ* gì vậy trời!
(*Hổ lang chi từ: chỉ những từ ngữ nếu nói ra miệng thì sẽ không còn đứng đắn. Nghe như người nói đang lái xe hoặc nói màu vàng – ám chỉ chuyện 18+, cảm giác rất gan hùm mật sói nên bình thường hay dùng trong bình luận trên mạng hoặc đặt nó trong dấu móc.)
Quá biến thái!
Nhất định phải ghi lại cảnh cáo!
Thương Am hít sâu, cúi đầu bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi, “Em —— “
Du Dữu: “—— Thích chú nhất!”
Khà Khà Khà không ngờ cậu cũng sẽ nói chen đúng không!
Thương Am còn chưa nói hết câu, tất cả lý trí như nghẹn lại chỗ tim, cuối cùng chỉ còn sót lại bản năng.
Bản năng bắt nạt.
451 sợ hãi không dám lên tiếng cũng không dám ghi âm, bị Thương Am đá qua một bên.
Cái miệng này quá hoạt bát, thật thiếu hôn.
Thương Am đem người ấn xuống bắt nạt một lúc, nghĩ rằng nhờ đó có thể bình tĩnh lại. Nhân tiện để Du Dữu thành thật một chút, không nên đắc chí.
Kết quả hoàn toàn ngược lại, Du Dữu choáng váng, hai cổ tay tinh tế và mềm mại bị nắm lấy nhưng vẫn có thể cử động, đuôi mắt nhuộm hơi nước, khuôn mặt biểu hiện đáng thương, vô tội rất oan ức. Trình độ lừa gạt 5 sao.
Trên mặt cậu biểu hiện đáng thương nhưng đầu óc vẫn luôn nghĩ thoáng. Thân trên với tay không cử động được cũng không sao, cậu vẫn còn đôi chân mà! Ngày thường dùng chân nhặt các đồ vật rơi dưới sàn, nên đã được luyện vô cùng linh hoạt, có thể so với hầu tử. Nhân lúc Thương Am không để ý, lén lút sượt trên người, chạm đến chỗ nào chọc chỗ đấy, làm quần áo của Thương Am lộn xộn hết cả.
Rất hăng hái.
Thương Am gắt gao nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt thay đổi, trực tiếp lấy tay giữ chân. Vốn dĩ cho rằng Du Dữu lần này đã biết sợ, giãy dụa hai lần, kết quả ba chít chít.
Bẻ cong dễ dàng, không hề khó khăn.
Không chút nhíu mày đem chân để lên đầu.
Thương Am: “…”
Du Dữu: “Woa! Em quá trâu bò!! Không ngờ xương lại có thiên phú dị bẩm như vầy!”
Sau khi phát hiện độ mềm dẻo đáng kinh ngạc của bản thân, mắt Du Dữu sáng lên, lập tức thoát ra khỏi trạng thái châm lửa như không muốn sống, bưng chân mình ngạc nhiên.
Cậu xuyên đến đã lâu như vậy mà không biết mình lại là thiên tài giới hạn linh hoạt! thiên tài trong việc uốn dẻo!
Thương Am không nói một lời đứng dậy thả người ra.
Dù sao cảm giác bất lực cũng không phải lần đầu tiên, sớm muộn gì cũng sẽ thích ứng thôi.
Du Dữu cười khúc khích, không nghĩ tới việc mình cũng thiếu canxi mà còn lợi hại như vậy. Không nhịn được mà đứng dậy, cố gắng xoạc chân.
Sau đó lại đổi hướng xoạc chân.
Xoay một tư thế khác.
“A!”
Thương Am tiếp được.
Còn chưa làm nóng người, đừng có lộn xộn.” Thương Am cau mày nhìn cậu, đỡ người ngồi ở trên giường: “Đau chỗ nào?”
“…Hạt.”
“…?”
“Hạt giống đau.”
Thương Am sửng sốt một lúc.
Không ngờ hắn hình như hiểu được lời cậu.
“Rất đau à?”
“Cũng được, một lúc là ổn…”
“Ừm, thả lỏng một chút, tôi xoa cho em.”
“Không không không không không cái này thì không cần! Thật!”
Sau một hồi ầm ỹ, Du Dữu sờ đến điện thoại, đặt đơn hàng đồ đôi kia.
“Không biết vì cái gì, bây giờ tui cảm thấy cái hột này cực kì thân thiết.”
451: Cậu tỉnh táo một chút!
Thương Am yên lặng ngồi bên cạnh xem cậu đặt đơn, thanh toán, xác nhận thông tin đặt hàng.
Chờ Du Dữu làm xong, bắt đầu tìm quần áo mới, Thương Am mới chậm rãi mở miệng:
“Thực ra…”
Du Dữu ngẩng đầu, “Sao vậy chú?”
“Thực ra, muốn mua đồ cho em, là định cho em mặc quần áo đẹp gặp khách.” “…??!”
Trong lòng Du Dữu hiện lên một đáp án, nháy mắt làm cậu hơi hoảng sợ.
Không thể nào.
Thương Am gật đầu, giống như khẳng định đáp án trong lòng cậu, yêu thương sờ đầu: “Vị khách này rất nhanh sẽ đến, cũng không thể mặc đồ ngủ đón tiếp người ta, đúng hay không?”
Du Dữu hoảng hốt gật đầu.
Ngài đẹp trai, ngài nói cái gì cũng đúng.
Bỗng nhiên che mặt, tai cũng đỏ theo, nhăn nhó nói: ” Thế nhưng em,em … Còn chưa chuẩn bị. Không được, bộ quần áo này không long trọng, em mua lại…”
Thương Am nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt rơi xuống vành tai nóng bỏng của cậu, khuôn mặt tươi cười ẩn hiện sau bàn tay.
“… Xấu hổ?”
Thật sao?
Chỉ là gặp bạn cũ mà thôi… Lại có phản ứng như vậy?
Ở ngay trước mặt mình??
Rõ ràng chỉ là quan hệ bạn bè…
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, Thương Am lạnh mặt, toàn thân tỏa ra sát khí.
“Em thực sự rất muốn gặp người ta.”
Hắn có kết luận như vậy.
Du Dữu uốn éo, ngượng ngùng lắc đầu, “Không có~ “
Mặc dù rất lo lắng và ngượng ngùng, nhưng tất nhiên cậu không có ngóng ngày đấy đâu!
Tốc độ này tiến triển quá nhanh!
Thương Am nhìn bộ dáng cậu, trong lòng thấy kỳ lạ.
Không đúng lắm…
Có lẽ có hiểu lầm, có lẽ khách mà Du Dữu nghĩ không phải là người hắn định nhắc đến – Tiêu Triết, mà là một người khác…
Không.
Ai cũng không được.
Thương Am siết chặt tay, ngực phập phồng. Giá trị hắc hóa trên đỉnh đầu không khống chế nổi từ từ kéo lên, vất vả hạ xuống 88, bằng tốc độ đáng sợ trong chớp mắt tăng lên gần max điểm.
“Khà khà, ” Du Dữu vùi mặt vào chăn lộn một vòng, bởi vì biểu hiện trên mặt quá mất mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Thương Am, trực tiếp lấy điện thoại di động tiếp tục tìm quần áo, “Để em tìm một chút ~ tìm quần áo nghiêm trang chút! Lễ phục thì thế nào? Có quá nghiêm túc không? Áo sơ mi cũng có mấy mẫu thông thường… Chờ một chút, trường hợp quan trọng như thế này hay là đặt may thì hay hơn?”
Du Dữu nghĩ linh tinh nửa ngày, ngẩng đầu lên trưng cầu ý kiến Thương Am, “Chú, ngài nói xem?”
【Giá trị hắc hóa: 99.8 ]
Du Dữu kinh ngạc, khuôn mặt hiện ra: = 皿 =.
Đây là thế nào?!
Sao lại hắc hóa vậy?
Đừng như bà dì vậy chứ!!
Cậu vô thức muốn xin 451 giúp đỡ.
Ánh mắt nhìn thoáng qua 451, phát hiện là biểu tình hiện tại cũng: = 皿 =.
…
“Chú!” Du Dữu bỏ qua mọi khó khăn, bổ nhào sang ôm chặt lấy Thương Am, hôn chụt, “Nếu ngài nếu không thích, chúng ta không gặp nữa! Đừng không vui! Đừng tự mình khó chịu! Thật!”
Thương Am nhìn xem cậu, âm thanh trầm thấp, “Tôi không thích, thì không gặp? Vậy còn em?”
“Em cũng không gặp!”
Thương Am nắm cằm cậu, mỉm cười, “Nếu em thích, tôi nên làm sao với em đây?”
“Em??” Du Dữu hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể thành thật trả lời, “Chú, thật luôn hả, ăn dấm với chính cha mẹ mình luôn…”
“…” Thương Am nhìn chằm chằm cậu, buông lỏng tay, cố gắng duy trì bình tĩnh hết mức: “Cha mẹ tôi?”
“Ôi chà…” Du Dữu thở dài, vuốt lưng trấn an, giải thích: “Chú, em đối với người bên cạnh ngài. Yêu ai yêu cả đường đi, ngài không thích thì em làm sao có thể thích. Em là ai chứ. Chú, đối với người bên cạnh ngài thì em yêu ai yêu cả đường đi. Chỉ thế thôi. Nếu ngài không thích thì sao em thích được. Em là ai chứ.”
Cậu đã xem qua nguyên tác, tất nhiên biết quan hệ của Thương Am với cha mẹ không tốt, đặc biệt là lần ‘cưỡng chế’ ầm ĩ dạo gần đây. Người em trai đã về nước, chắc chắn gây ra không ít chuyện. Cũng là bình thường khi Thương Am với bọn họ ầm ĩ rạn nứt.
Trách mình không có đầu óc, không nghĩ đến phương diện này, còn tưởng rằng muốn cậu gặp phụ huynh.
Chỉ là…
“Chú? Ngài mới vừa nói có khách đến, sẽ không phải là em trai chú chứ?!” Du Dữu bừng tỉnh, cảm thấy rõ ràng, cho nên chú nói mới là gã mà không phải bọn họ!
Bảo sao chú lại thoải mái để cậu tùy ý lựa chọn đồ đôi.
“Không được đâu chú, không muốn gặp gã. Gã là tên xấu xa. Thứ gã muốn thấy nhất là ngài bị đội nón xanh.”
Thương Am nâng trán, nhất thời không muốn nói chuyện.
Nhưng nếu không nói, không biết Du Dữu còn bổ não đến đâu nữa.
“Không phải gã. Cũng không phải cha mẹ tôi.”
Giá trị hắc hóa bắt đầu giảm trở lại.
Từ 99.8 chậm rãi rơi xuống 88 như ban nãy.
“Đó là ai vậy? Em biết sao?” Du Dữu không hiểu, nhất thời không nghĩ ra.
“Có biết, rất quen.” Với tố chất tâm lý mạnh mẽ của mình, Thương Am nhanh chóng khôi phục lại, bình tĩnh trả lời: “Là bạn tốt của em.”
“Bạn tốt…”
Du Dữu suy nghĩ ba giây, sửng sốt, “A” một tiếng.
“Là Tiêu học trưởng?”
“Ừm.”
“…” Du Dữu rơi vào trầm tư.
Vì sao Tiêu Triết muốn tới nhà bọn họ làm khách?
Chờ chút, theo nguyên tác là đến kịch bản nào rồi…
Hình như có một đoạn kịch bản ở đoạn sau giống thế này. Nguyên chủ bị giam quá lâu, lại luôn gặp nguy hiểm, bị từng việc từng việc cẩu huyết dọa đến phát điên nên rất muốn chạy trốn. Vì thể mà cậu ta âm thầm liên hệ với học trưởng mà mình tin tưởng nhất hồi đại học.
Sau đó hai người hợp tác trốn ra thành công, nhưng bị bắt trở lại ngay trong ngày.
Trong lúc đó Tiêu Triết còn muốn báo cảnh sát nhưng bị cản lại. Lý do là nhà họ Thương một tay che trời, bất kể trong hắc đạo hay bạch đạo đều của người của hắn; làm thế cũng vô dụng, sẽ thành tự chui đầu vào lưới.
Nghĩ đến kịch bản như thế, Du Dữu cảm thấy đầy mê hoặc.
Kịch bản rất ngược, rất máu chó. Nhưng cái này cùng Nữu Hỗ Lộc Cầu Yoyo cậu có quan hệ gì đâu?
Đã lâu lắm rồi cậu không liên lạc với Tiêu Triết! Lần trước chạm mặt là khi người cậu mời cày game thuê vô tình lại là nick clone của Tiêu Triết! Râu ông nọ cắm cằm bà kia nói vài câu không đến một trăm chữ đã logout!Lần trước nữa là tin nhắn gửi hàng loạt để chúc mừng ngày lễ!
Mà cậu không chủ động liên lạc, Tiêu Triết không thể biết địa chỉ này, cũng không có khả năng liên lạc trước với Thương Am nói muốn đến nhà làm khách!
Không.
Bỏ qua hết những trường hợp không xảy ra được thì thứ còn lại chính là chân tướng!
Cậu hiểu rồi!
Thám tử lừng danh Du Dữu hít một hơi, hai mắt sắc bén hẳn!
Là ai có thể để Tiêu Triết tìm đến đây?
Là ai có thể khiến Tiêu Triết làm việc cho gã ta?
Mùa hè nóng nực như thế mà Tiêu Triết không ngại ra khỏi cửa… Còn có thể vì gì?!
Đúng vậy, không sai.
Là trường học!
Là chuyện lớn!
Là thi cuối kỳ!!
Là một anh em tốt có nạn cùng chịu, muốn cùng bạn thân thiết có gan chết cùng năm, cùng tháng, cùng phòng thi với mình!!!
“Chú, em… Em thấy ngài nói đúng. Chân của em còn chưa tốt, bây giờ lại mới bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách. Có chuyện gì quan trọng mà phải gặp mặt, không nói rõ ràng qua điện thoại được? Đúng không, “
Du Dữu nằm ra sau, nói tàn phế là tàn phế, nói không cần tiết tháo thì ném sạch. Để trốn tránh vận mệnh bi thảm mà chủ động mời chào giao dịch vô sỉ “Ôi, chỗ này đau, chỗ kia cũng đau. Không dậy được. Phải xoa xoa thổi thổi một chút mới hết được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook