Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
Chương 19: Trạch mười chín

Lúc Du Dữu định thần lại thì Thương Am đã buông cổ tay cậu ra, tự giác thu dọn bát đũa, lau bàn sạch sẽ.

Lúc Thương Am xoay người lại trên người đeo một cái tạp dề màu đen, đứng trước bồn rửa bát. Ánh mắt Du Dữu đuổi theo hắn như mọc rễ, dính chặt đỉnh đầu Thương Am.

Cậu nhìn đi nhìn lại để xác nhận, nhìn chằm chằm để xác nhận không nhìn sai, giá trị hắc hóa biến thành 90 rồi.

Không phải 99.5, cũng không phải 98, là một số nguyên nhìn cực kì đẹp, cực kì hợp mắt.

“Chú.”

“Ừ.”

Hắn chỉ ừ một tiếng, không biết có phải vì đang bận không mà chỉ nói vậy, dường như giữa hai người có sự ăn ý, không hỏi cậu muốn nói gì, cũng không thấy cậu kỳ lạ.

Chú đeo tạp dề nhìn vẫn rất đẹp, có loại tương phản manh. Ầy, dáng người này nếu chỉ đeo tạp dề chứ không mặc…

Du Dữu bỗng tỉnh táo.

Chú của cậu đang rửa bát!

Nhận ra điều này cậu không nghĩ nhiều chạy ngay đến, muốn cướp việc “Chú! Chú để đó cháu làm, cháu làm được rồi. Cháu ở nhà ăn không ngồi rồi, nếu ngay cả việc nhà cũng không làm được thì vô dụng quá!”

Thương Am định nói không sao, mình cũng làm được. Chưa kịp nói thì bàn tay nhỏ ở bên cạnh đã cầm đĩa trong tay hắn.

Ống tay áo ngắn, cánh tay đụng cánh tay, ngón tay không đụng ngón tay nhưng bọt nước rửa bát trắng muốt từ tay hắn dính loạn sang tay cậu. Những bọt xà phòng li ti vỡ ra, lại tạo thêm càng nhiều bọt khác sau đó hóa thành chất lỏng ướt át trơn mềm, từ bàn tay của hai người nhỏ xuống dưới.

Vòi nước vẫn mở, có lẽ hôm nay nhiều việc quá nên không cẩn thận cho nhiều dầu rửa bát từ đó khiến trong bồn loạn như thế.

Sau đó Du Dữu vặn lại vòi nước, nước dội hết những bọt trắng trong kẽ tay hắn “Chú, ngài hôm nào cũng tăng ca đã rất bận rồi. Chú đi làm việc của chú đi, nơi này để cháu…”

Thương Am không nói chuyện, hắn thấy mình không cần thiết phải tranh đoạt việc nhà. Thương Am cúi đầu nhìn tạp dề mình đang mặc, nhìn lại quần áo trắng của Du Dữu. Ở đây chỉ có một tạp dề, không có đồ dự bị. Hắn vô thức đưa bàn tay ra sau, kéo nút buộc, làm ướt dây lưng của tạp dề.

Du Dữu nhìn thấy động tác của hắn, phối hợp nghiêng người sang định đưa tay ra mới thấy tay vẫn ướt và có bọt trắng xóa — tay vẫn bản, không thể chạm vào tạp dề, không thể tự mặc. Tay cậu vẫn do dự ở trên không một lúc “Chú, chờ cháu chút…”

Cậu nhóc vẫn đang rửa bát, không tiện. Nhưng tay hắn thì vừa rửa sạch rồi, có thể giúp cậu buộc tạp dề này.

Thương Am phản xạ có điều kiện cầm tạp dề đưa qua, động tác chưa qua suy nghĩ sau đó lại dừng lại.

Bỗng nhiên hắn nhíu chặt lông mày, tay duỗi ra đổi hướng, treo tạp dề sang một bên rồi quay đầu đi.

Điều này không đúng lắm, không hợp lý.

Du Dữu lại không phản ứng, cậu khá trì độn, tâm tư lại đơn giản. Trong nhận thức của cậu thì Thương Am nên để tạp dề ở một bên rồi quay đầu đi ngay, không quay đầu lại cũng không thay đổi nét mặt. Cậu rửa qua tay mới mặc tạp dề lên, cái này giúp quần áo của cậu không bị bẩn.

Có tạp dề, tâm trạng Du Dữu lại tốt. Tuy rằng chỉ hơi tốt thôi, cũng không nhiều không ít, đủ để cậu hát thầm trong họng nhưng không đủ để cậu hát thành lời.

Chỉ là một giai điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào, lại không tim không phổi hơi giống bệnh tâm thần.

Thực ra là cậu biết lời, nhưng tất cả đều hát trong đầu, dùng ma âm rót vào não hệ thống 100, ép nó offline.

Là một bài nước ngoài, phiên dịch ra thì là ‘What does the fox say?’.

Chờ cậu rửa xong bát trong bồn, thu dọn bếp sạch sẽ, thời gian ngâm nga cũng hết. Cậu lau tay sạch sẽ, lại có bụng ăn khuya rồi.

Nhưng đồ trong nhà để làm bữa khuya cũng chỉ có Coca, nước trái cây cùng mấy loại hoa quả.

Cậu thở dài, mắt cụp xuống thì nhìn thấy cửa nhà.

Và lỗ chó dưới cửa nhà.

Du Dữu nhìn một chút, bỗng vận may đến thì lòng cũng sáng ra, hai mắt sáng rực.

Tui biết lỗ này rồi!

Cậu chạy thẳng vào thư phòng, hứng thú dâng trào gõ cửa. Thương Am mở cửa rất nhanh, lại không hỏi ngay cậu có việc gì như bình thường mà vô thức nhìn hai tay của cậu — trống không.

“Chú!” Du Dữu không chú ý vẻ mặt của mình, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc phấn khởi “Chú, cái lỗ chó kia! Cháu nói đến cái ở cửa chống trộm á, có phải dùng để chuyển thức ăn ngoài với chuyển phát nhanh không! Chú, thực ra ngay từ đầu ngài đã đồng ý cho cháu gọi thức ăn ngoài đúng không!”

Thương Am nhìn cậu, muốn nói lại thôi, dường như không hiểu cái này có gì để vui vẻ.

“Chú Thương, ngài là tốt nhất khà khà khà! Đêm nay ngài muốn uống sữa bò hay cà phê để cháu đi đun~”

“… Ừ.”

Ừ là gì? Là sữa bò hay cà phê?

Du Dữu không nghĩ nhiều “Vậy cháu đi đun sữa bò!”

Sau đó hứng thú chạy đi như lúc đến, cực kỳ có sức sống.

Mấy phút sau Du Dữu bưng đến hai cốc sữa bò nóng, phía trên nếu thổi một chút thì sẽ tạo nếp uốn trên mặt váng sữa, mùi hương thơm nồng. Du Dữu cảm thấy sữa hãng này mùi chắc chắn thơm, thơm đến mức đáng để Thương Am chờ ở cửa thư phòng.

“Cậu có thể mua thức ăn ngoài, đặt đồ qua internet. Tôi sẽ không cản cậu.”  Thương Am uống một ngụm, bỗng nói “Lỗ trên cửa chống trộm cậu dùng để lấy thức ăn ngoài cũng được. Khóa của nó khá phức tạp, kể cả mở từ bên trong hay bên ngoài, đều chỉ có thể dùng chìa khóa để mở.”

Câu nói này ý tứ rất rõ. Cửa nhà hắn, kể cả muốn đi ra ngoài cũng phải dùng chìa khóa để mở. Nhưng hắn không có ý định cho Du Dữu một chìa.

Hắn cũng chưa nói rằng lỗ bên dưới để phòng vạn nhất, dựa theo tâm trạng của hắn. Nếu như hắn không đồng ý thì cũng có thể khóa lại.

Có thể thấy Du Dữu vui vẻ thật.

Thương Am không rõ việc vui của cậu, nhưng cũng quen việc cậu tự nhiên cũng có thể cười tươi như hoa. Hắn uống xong sữa bò, tiếp tục một người im lặng làm việc trong thư phòng.

Du Dữu nhún nhảy từ thư phòng đến phòng bếp. Bỗng nhớ tới cậu còn mang đồ ăn vặt từ trường đến. Cậu đắc ý lấy ra một phong cookie socola ăn, ăn hết rồi uống nốt sữa bò, miệng vẫn còn ngọt ngào rồi đi rửa chén.

Hệ thống nhìn cậu như nhìn thiểu năng, cuối cùng vẫn không nhịn được thổ tào. Chẳng hiểu cậu vui vẻ cái gì? Vui vì cửa cuối cùng cũng bị khóa rồi?

Là ngủ thẳng ấy, ngủ thẳng! Du Dữu ghét bỏ hệ thống không hiểu. Cậu biết lỗ chó trên cửa có ý nghĩa gì không? Là ý mà tôi có thể đặt đồ từ hôm trước, trong lúc tôi đang ngủ say thì người ta mang đồ ăn đến đẩy vào trong, chờ đến khi tôi dậy thì ăn. Mà tôi! Không cần lo mình sẽ ngủ quên, bỏ lỡ bữa sáng chỉ có thể ăn vào một thời gian cố định ít ỏi!

À.

Hệ thống 100 biểu đạt lạnh lùng của mình.

Hơn nữa, lúc quần áo tôi xốc xếch cũng không cần mở cửa để lấy thức ăn ngoài. Mùa hè không cần mở cửa mà bị muỗi bay vào. Mà điều tuyệt vời nhất, tôi không cần chào hỏi mỗi người shipper đến!

Chỉ là một cái lỗ chó thôi, kí chủ. Không nghĩ cậu nhìn ngu ngu mà trong chớp mắt nghĩ đến nhiều thứ thế…

Không phải trong chớp mắt. Cảm xúc phấn khởi của Du Dữu dần ổn định, giải thích. Tôi chết… Trước khi tôi xuyên đến, đây là một trong những điều tôi tưởng tượng. Khi đó khu nhà tôi ở không có thang máy, lại có cửa hành lang, shipper không tiện vào trong, cũng không thích leo thang bộ. Nhà tôi có hai cửa lớn, trong hành lang hay bên ngoài nhà đều rất lạnh. Tôi mặc ba lớp quần áo thật dày, đi dép lê, tuyết trên đất thì trơn thật trơn.

Nén bi thương.

Hả???

Khụ, nói sai. Kí chủ đừng khổ sở, cậu sống lại rồi.

Đúng vậy, còn sống rất tốt nữa. Có thể ăn thức ăn ngoài, hà hà. Du Dữu lại cười. Trực tiếp từ mùa đông tuyết rơi xuyên đến đầu hè. Thực sự rất thích, không cần mở cửa lại càng tốt.

Cậu nói xong thì ngồi phịch ở ghế sofa chơi game trong điện thoại.

Chơi mãi chơi mãi, Du Dữu bỗng cảm thấy điều mình muốn không phải sống lại. Lúc trước 451 đã nói là nếu cậu làm tốt nhiệm vụ này thì có thể thưởng sống lại. Cái này không còn quan trọng nữa, không còn đủ hấp dẫn nữa.

Cái cậu muốn chỉ là ở trong phòng an toàn ấm áp, ăn tốt ngủ tốt trạch tiếp thêm một ngày lại một ngày.

Còn thế giới bên ngoài là thật cũng tốt, giả cũng được. Kể cả trời sập, tận thế…

“Đi ngủ.”

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu, giọng nói trầm trầm bảo cậu đến giờ ngủ rồi, không được thức nữa.

Du Dữu ngẩng đầu, bàn tay kia lại không dịch chuyển, vẫn để ở chỗ cũ. Theo động tác ngửa đầu của cậu, lòng bàn tay lướt qua tóc ngắn vểnh lên, lướt qua trán rồi cuối cùng dừng lại trước mắt cậu.

Ánh mắt tiến vào một vùng tối, khe hở giữa ngón tay khiến ánh đèn trở nên ấm.

Ấy, bị che rồi.

Đúng lúc chơi điện thoại lâu rồi, mắt mỏi nên Du Dữu nhắm mắt lại. Cậu nghĩ rằng mình chỉ muốn nhìn giá trị hắc hóa mà thôi.

“Du Dữu.” Giọng Thương Am bỗng đến gần, vừa rồi vẫn là trên đỉnh đầu nhìn từ trên cao xuống giục cậu đi ngủ. Bây giờ lại đến gần bên tai cậu. Du Dữu tưởng tượng  cảnh Thương Am khom lưng xuống để nói chuyện với cậu, không nhịn được mà thính tai cũng nóng,

Sau đó giọng nói đó chậm rãi, chậm rãi kéo dài giống như một dây đàn mảnh rung động. Trong giọng nói còn có chút biếng nhác thanh nhã, từng chút từng chút giống như tiếng đàn tinh tế tiến vào trong tai người, len lỏi vào trong, khiến người cảm thấy tai cũng ngứa.

“Mỗi ngày đều nhìn tôi. Rút cục thì đang nhìn gì?”

Toàn bộ cơ thể Du Dữu đều chìm trong lòng sofa, cậu ngửa đầu, gối lên tay ghế sofa. Nghe thấy hắn hỏi như thế, tay chân nhũn ra không còn lực. Cậu chột dạ.

Cũng không thể nói thẳng. Chú à, cháu đang nhìn giá trị hắc hóa á. Cũng không thể nói trên đầu chú có gì ấy, nghe như mắng người vậy.

Lúc nghĩ như thế cậu vãn không quên hỏi hệ thống thầm trong đầu. Giá trị hắc hóa bây giờ đang là bao nhiêu, có đổi không?

Giá trị hắc hóa đúng là đang thay đổi, nhưng không có cách nào dừng ở một giá trị mà chứ nhảy lên nhảy xuống liên tục như là hỏng rồi vậy.

Hệ thống định nói gì đó nhưng phát hiện ra mình không phát ra tiếng được. Có một lực kì dị nào đó đang chặn hết khả năng của nó lại.

Du Dữu không nhìn thấy Thương Am nên bỗng thấy hoảng. Cậu cũng không trả lời câu hỏi được nên nắm cổ tay Thương Am, muốn dịch cái tay đang che mắt cậu “Chú, đừng giận mà. Ngài nếu cảm thấy bị thiệt thì cháu để ngài nhìn thế nào cũng được, cho ngài nhìn lại nhé!”

Không ngờ rằng cái tay kia cũng không dùng lực, đẩy nhẹ là ra rồi. Du Dữu mở mắt, chớp hai lần để thích ứng với ánh sáng, nhìn mắt Thương Am cười như không cười.

“Được.” Tay Thương Am chống trên ghế sofa, dễ dàng đồng ý cách đền bù của cậu nhóc này “Tôi sẽ nhìn lại. Cậu ngoan một chút, đừng chạy đến chỗ tôi không nhìn thấy.”

Du Dữu không nhịn được ngáp một cái.

Giá trị hắc hóa vẫn là 90 không đổi, bảo sao hệ thống không để ý đến cậu.

Ngày hôm sau tranh thủ lúc nghỉ trưa Thương Am trở về nhà, hỏi Du Dữu “Lời hứa hôm qua là thật?”

Du Dữu gật đầu, cậu nói lời giữ lời, tự dưng nhìn chú chằm chằm thì bị nhìn lại có sao đâu? Cũng không có gì.

Sau đó trong nhà có thêm bảy camera giám sát cỡ nhỏ, dùng internet để kết nối. Trừ nhà vệ sinh và thư phòng thì gian nào cũng có.

Nhìn một vòng trong phòng, Du Dữu nhíu mày lại.

Haiz, sợ không giấu được việc mỗi ngày ăn năm bữa rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Du Dữu: Đau xót.jpg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương