Độc Chiếm Chị Ấy
Chương 9: Cảm ơn em



Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.

Nàng rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào hoa văn loang lổ trên sàn gỗ, một lúc lâu sau mới trả lời "Được".

Sau khi cúp máy, Ôn Dư Nhiễm gọi cho bảo vệ.

Âm thanh lạch cạch của chiếc đồng vô cùng rõ ràng, thời gian từng phút từng giây trôi qua.

"Đinh linh!"

"Đinh linh!"

Là tiếng chuông cửa.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy thân thể như dính vào sô pha không đứng dậy nổi, vì thế nàng dùng phần mềm nhà thông minh trên điện thoại di động, để có thể điều khiển từ xa mở khóa cánh cửa.

Cửa mở.

Có âm thanh của nhựa plastic cọ xát truyền đến, dường như là chiếc vỏ bọc giày đi mưa.

Sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, gần hơn một chút.

"Ôn tổng."

Tiểu cô nương đứng yên ở bên ghế sô pha.

Ôn Dư Nhiễm vén gối ôm, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương.

Ánh đèn chiếu xuống, hai cột tóc đuôi ngựa đen nhánh nằm trên chiếc áo len trắng, tóc mái dài ngang trán phản chiếu bóng ở nửa dưới, có thể thấy cổ áo sơ mi màu hồng nhô ra khỏi chiếc áo len trắng.

Tiểu cô nương cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Ôn Dư Nhiễm, dường như muốn nhìn rõ từng chi tiết.


Ôn Dư Nhiễm biết sắc mặt của mình hiện tại hẳn là rất khó nhìn, trên trán vẫn còn mồ hôi lạnh chưa khô, thân thể cuộn tròn ở trong góc sô pha, cố sức ngẩng đầu nhìn Ninh An.

Trạng thái bị nhìn chằm chằm thế này khiến Ôn Dư Nhiễm cảm thấy khó xử và có chút không thoải mái.

"Em đang chơi với bạn cùng lớp à?"

"Ân, sinh nhật bạn học."

"Đến đây làm gì?"

Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Lo lắng cho chị."

Thanh âm của những lời này rất bình thường, giống như giọng điệu thường ngày của tiểu cô nương, nhưng lại khiến trái tim của Ôn Dư Nhiễm mềm nhũn.

Ôn Dư Nhiễm vốn dĩ muốn khách sáo nói, tôi không sao, trời đã tối rồi, em về nhà sớm một chút đi.

Nhưng khi lời nói vừa đến bên miệng, liền không thể nói ra.

Không thể phủ nhận rằng trong tình trạng này, có người ở bên cạnh, thật sự cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

Ôn Dư Nhiễm phun ra hai chữ: "Cảm ơn."

Tiểu cô nương không hỏi thêm điều gì, dường như đã nhận ra sự tình, còn đưa một ly nước lại đây:

"Uống chút nước ấm."

Ôn Dư Nhiễm nhận lấy ly nước, liền uống mấy ngụm.

Khi ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, phát hiện tiểu cô nương đã rời đi, hình như là đã đi vào phòng tắm.

Nghĩ nghĩ, Ôn Dư Nhiễm rũ mi mắt xuống, cái miệng nhỏ tiếp tục uống từng ngụm nước.

Chậm rãi đã uống hết nửa ly nước, nhưng Ninh An vẫn chưa trở lại.

Tiểu cô nương đang làm gì trong phòng tắm?

Trong lòng Ôn Dư Nhiễm có chút nghi hoặc, uống một hơi cạn sạch phần nước ấm còn lại trong ly nước, thân thể ấm lên một chút, nhưng cơn đau vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

..........

Lúc này, tiểu cô nương đã trở lại.

Tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay ngó sen trắng nõn, trên tay ôm theo một chậu nước. Chậu nước trông rất nặng nề, nhưng bộ dáng của tiểu cô nương rất thư thái, có vẻ như sức lực không nhỏ.

"Ngâm chân đi, sẽ tốt hơn rất nhiều." Ninh An nhỏ giọng nói.

Ôn Dư Nhiễm vừa muốn nói ở nhà có bồn ngâm chân thông minh, nhưng lại do dự, vẫn là không có nói ra.

Tiểu cô nương đem chậu nước đi lại gần. Ngâm thì liền ngâm thôi, đang suy nghĩ, Ôn Dư Nhiễm đang chuẩn bị cởi tất.

Nhưng mà, trong giây tiếp theo, hành động của tiểu cô nương làm nàng ngây ngẩn cả người----

Chỉ thấy tiểu cô nương ngồi xổm xuống ở bên chân nàng, giữ lấy mắt cá chân của nàng.

Từ góc độ nhìn của Ôn Dư Nhiễm, tư thế này gần giống như đang quỳ.

Nếu như trước đây, trạng thái như thế này sẽ khiến nàng cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ với tư thế này của tiểu cô nương khiến nàng cảm thấy có chút ngượng.

"Tôi sẽ tự mình làm." Ôn Dư Nhiễm không nhanh không chậm nói.

Ninh An dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục động tác trên tay, một tay cầm chặc cổ chân của nàng, một tay giúp nàng cởi tất giày ra.

Cách ống quần vải dệt, có chút hơi ngứa.


Ôn Dư Nhiễm thử tránh một chút.

Nhưng không thể tránh thoát.

Sức lực của tiểu cô nương quá lớn, Ôn Dư Nhiễm từ trước đến nay luôn sĩ diện, không muốn thất thố, cũng sợ làm tiểu cô nương bị thương, nên không dám giãy giụa quá nhiều.

Chỉ là nàng đã quen với việc ngồi trên ghế chỉ đạo, loại cảm giác bị người khác quản chế, khiến nàng không thoải mái.

"Tôi sẽ tự mình làm." Ôn Dư Nhiễm lặp lại, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng.

Khi giọng nói rơi xuống, tiểu cô nương nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn nàng từ dưới lên.

Đôi mắt hắc bạch phân minh.

Cảm xúc áp lực u ám lướt nhanh qua trong lòng Ninh An, cuối cùng bị sức kiềm chế cực kỳ mạnh mẽ đè xuống đáy lòng.

Trong một cái chớp mắt, Ninh An đã sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Sau đó, Ninh An giơ khoé môi lên, trấn an mỉm cười một chút, với hàng mi mắt cong cong và má lúm đồng tiền ngọt ngào trên má trái.

"Chị bây giờ không thoải mái, đừng lộn xộn, được không?" Giọng nói của tiểu cô nương rất mềm mại, rất nhẹ nhàng, tựa như lông chim thổi qua.

Ngay cả khi không thoải mái, cũng sẽ không đến mức không thể tự cởi tất.

Câu nói trấn an này của tiểu cô nương, căn bản hoàn toàn không thuyết phục.

Nhưng Ôn Dư Nhiễm cũng không biết chính mình là đang bị cái gì, thật sự liền không nhúc nhích.

Ninh An lại cúi đầu xuống, từng chút một cởi tất cho nàng, sau đó nắm lấy cổ chân của nàng, đem hai chân của nàng ngâm vào trong nước, động tác vô cùng ôn nhu chậm rãi.

Từ phía trên cao có thể nhìn thấy hàng mi thanh mảnh và cong vút của tiểu cô nương khẽ run lên, ngón tay cũng rất đẹp, trắng nõn đến tinh tế, khớp xương sạch sẽ, nhưng bàn tay lại có chút lạnh khiến Ôn Dư Nhiễm lạnh đến nhíu mi lại.

Rất nhanh, nước ấm đã thấm vào chân, xua đi cảm giác lạnh như băng kia.

Ôn Dư Nhiễm không thường xuyên đi giày cao gót, hình dáng chân còn rất đẹp, dưới ánh sáng của đèn phản chiếu trắng như trăng.

Bàn tay của tiểu cô nương dừng lại ở trên mắt cá chân thêm vài giây, cuối cùng mới chậm rãi buông ra.

"Các bạn cùng lớp vẫn đang đợi em, em đi trước." Ninh An đứng dậy.

Hàng lông mi thon dài che giấu dục vọng lộ liễu trong mắt.

Ôn Dư Nhiễm thở dốc một hơi, trầm mặc một lát, mới nói: "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Tiếng giày tròng vào vỏ bọc nhựa plastic vang lên quanh quẩn ở trong không gian, rất nhanh có tiếng bước chân, chỉ trong chốt lát sau liền đi đến cạnh cửa

Rồi sau đó là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

......

Trong chậu nước như là có chứa năng lượng, một dòng ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền đến lòng bàn chân, cảm giác này cùng cảm giác ngâm chân lúc bình thường không giống nhau.

Dần dần bụng dưới có vẻ đã đỡ đau hơn.

Việc ngâm chân thật sự có hiệu quả? Nàng nhướng mày thầm nghĩ.

Khi nước trong chậu nguội đi, bụng dưới đã không còn đau nữa. Ôn Dư Nhiễm lau chân, xả hết nước khiến cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Chỉ là tiểu cô nương đi rồi, trong nhà yên tĩnh hơn một chút, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chuyển động, một tia ấm áp vừa mới dâng lên lại bị dập tắt.

Khi Ôn Dư Nhiễm mở TV lên, trong nhà rốt cuộc cũng có tiếng ồn ào, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút trống trải.

Tiểu cô nương không phải là hao hết tâm tư để muốn vào nhà của mình sao?


Hôm nay là một cơ hội thật tốt, đi cái gì?

Hai vấn đề này quả thật như là trống rỗng mà xuất hiện, ấu trĩ đến hết thuốc chữa, Ôn Dư Nhiễm tự giễu bản thân vài lần, sau đó gạt những suy nghĩ này ra khỏi đầu và bắt đầu hết sức tập trung xem TV.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chờ đến khi Ôn Dư Nhiễm nhận ra được thời điểm, hắn đã gần hơn một giờ khuya.

Đại não một mớ hỗn loạn, buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, Ôn Dư Nhiễm mới thỏa hiệp đi tắm rửa, rồi đi ngủ.

Trước khi đi ngủ, nàng liếc nhìn điện thoại.

Có một vài tin nhắn WeChat chưa đọc, trước đó bị âm thanh của TV che lấp, không nghe thấy.

Tất cả các tin nhắn chưa đọc đến từ "Naw".

【Naw】: Hiện tại thế nào?

( thời gian gửi 00:27)

【Naw】: Tốt hơn chút nào không?

【Naw】: Ngủ rồi sao?

( thời gian gửi 00:35)

【Naw】: Chắc là đã ngủ.

【Naw】: Ngủ ngon! [ mộng đẹp.jpg]

( thời gian gửi 00:47)

Năm tin nhắn chưa đọc, khoảng cách thời gian được cách ra rất nhiều lần.

Ôn Dư Nhiễm nhìn dòng chữ trên màn hình và gần như có thể hình dung ra tiểu cô nương đang cầm điện thoại di động chờ tin nhắn trả lời.

Một sợi dây trong lòng bị dao động, toàn bộ thân thể đều trở nên ấm áp hơn một chút.

Nàng bất giác cong khoé miệng, gõ một chuỗi văn bản và bấm gửi.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Đã tốt hơn nhiều, ngủ ngon.

Sau khi gửi thành công, ngón tay vẫn dừng ở trên giao diện.

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó là một câu khác.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Cảm ơn em.

Editor: chương này đủ 30 bình chọn, mai sẽ up chương kế tiếp




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương