Độc Chiếm Chị Ấy
-
Chương 5: Mang về nhà
Ôn Dư Nhiễm nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ trong một lúc.
Những cảm xúc còn sót lại như một mũi kim chôn dưới đáy lòng, bất giác sinh ra một chút giận chó đánh mèo.
Cát Thiên Hải đưa tiểu cô nương đến gặp nàng là để trục lợi.
Thân cận với đối phương, nguyện ý thỏa hiệp làm như vậy là chỉ vì tiền.
Ninh An?
Ngoài tiền và lợi ích,còn có thể là vì cái gì khác?
Phương thức ban đầu tiểu cô nương xuất hiện cũng không hề đơn giản. Những điều đó, vừa có vừa không cố tình tiếp cận, hướng phát triển đến mục tiêu cũng không đơn giản.
Chỉ là tiểu cô nương có chút thông minh, biết thả dây dài để câu được cá lớn.
Ôn Dư Nhiễm cúi đầu, gió lạnh tràn vào trong cổ, tay chân lạnh đến thấu xương.
Nhịp tim đều đặn.
Nàng nhìn ánh sáng trên màn hình tối đi một chút, sau đó tắt đi, khóa màn hình.
Cuối cùng, nàng không lựa chọn gọi lại.
.......
Buổi chiều, Ôn Dư Nhiễm đi đến công ty để xử lý một sự cố nhỏ tạm thời.
Sự cố chủ yếu là do xích mích với các phương tiện truyền thông địa phương. Các tư liệu cùng phương án được giao đến đều đã được đặt trên bàn. Truyện Sủng
Sự việc tuy không lớn, nhưng mối quan hệ được đề cập đến có chút rắt rối phức tạp, nếu xử lý tốt thì không có việc gì, nhưng nếu xử lý không khéo thì dễ gặp phải rắc rối lớn.
Lật xem từng trang tài liệu, nàng đều nhìn thấu hết mọi thứ, rất nhanh chóng tìm ra được vấn đề, bảo trợ lý gọi người phụ trách đang đứng đợi bên ngoài với vẻ sợ hãi tiến vào.
Khi cuộc điện thoại gọi đến, Ôn Dư Nhiễm đang làm rõ các chi tiết tình huống cùng với người phụ trách hạng mục.
Điện thoại trên bàn rung lên liên tục.
Điện thoại hiện lên người gọi, lại là "Tiểu Nha Đầu".
Ôn Dư Nhiễm luôn luôn công tư phân minh, nếu không có liên quan gì đến công việc, liền bật chế độ im lặng rồi để nó sang một bên, không hề để ý đến, tiếp tục nghe người phụ trách báo cáo.
Một lúc sau, màn hình điện thoại tự chuyển sang màu đen.
Không còn có cuộc gọi nào phía sau.
.........
Sau khi toàn bộ sự việc đều được giải quyết xong, bầu trời đã chuyển tối.
Không biết bên ngoài trời đổ mưa từ lúc nào, cơn mưa đã rửa sạch bầu trời ảm đạm, ánh sáng của các tòa nhà và biển quảng cáo mơ hồ trong màn mưa bụi.
Cửa sổ sát đất có tác dụng cách âm rất tốt, che chắn âm thanh, nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy, mưa rơi càng ngày càng lớn.
Ôn Dư Nhiễm bưng ly cà phê, yên lặng chờ đợi.
Nửa giờ trôi qua, mưa cũng đã nhỏ đi rất nhiều, Ôn Dư Nhiễm rời khỏi văn phòng, đi thang máy đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó lái xe rời khỏi công ty.
Khi xe lên dốc, vừa rời khỏi bãi đỗ xe, thì nhìn thấy một người đi ở phía trước xe.
Ôn Dư Nhiễm đột nhiên đạp phanh lại, sau đó hơi nhíu mày.
Chỉ thấy tiểu cô nương đang đứng thẳng tắp ở trong mưa, mặc một chiếc áo bông mỏng màu xanh nhạt dễ thấy, toàn thân bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc ướt dính bết vào mặt, sắc mặt trắng bệch.
Ôn Dư Nhiễm nhợt nhạt mà hít vào một hơi.
Nơi này là lối ra của bãi đậu xe, không thể đổ ở chỗ này.
Ôn Dư Nhiễm hạ cửa sổ xe xuống, sau đó mở khóa cửa xe, dẫn theo thanh âm nói: "Em lên xe trước đi."
Ninh An rất nghe lời, mở cửa ghế phụ ngồi lên xe. Bộ quần áo ướt dầm dề mang theo vệt nước tiến vào làm bẩn ghế xe.
Ninh An mím chặt môi thì thào nói: "Thật xin lỗi."
Ôn Dư Nhiễm không quan tâm chuyện này, cho dù thay đệm cũng không tốn bao nhiêu tiền, sự chú ý của nàng đều ở chỗ khác.
Sau khi xe rời khỏi lối ra, Ôn Dư Nhiễm đánh tay lái, đem xe đậu ở bên đường, lạnh giọng hỏi:
"Sao em lại ở đây?"
"Em muốn gặp chị, nhưng không gọi được, nên cũng chỉ có thể đợi ở chỗ này. "
"Cát Thiên Hải tìm em?"
"Không phải." Ninh An lắc đầu.
"Gặp phải rắc rối?"
"Không phải."
"Vậy đến tìm tôi làm gì? Có việc gì sao?"
Ninh An lại lắc đầu lần nữa: "Không có việc gì."
"Vậy tôi sẽ đưa em trở lại trường học." Ôn Dư Nhiễm nén giận nói.
Kết quả, ngay sau khi những lời nói này vừa rơi xuống, vành mắt của tiểu cô nương liền đỏ hoe.
Khuôn mặt xinh đẹp không còn chút huyết sắc, mái tóc ướt đẫm rối loạn, toàn bộ đôi mắt đỏ hồng, ứa nước.
Ôn Dư Nhiễm không còn lời gì để nói.
Từ bàn đàm phán cho đến phóng viên họp báo, từ doanh nhân cáo già xảo quyệt cho đến phóng viên nhạy bén nhất, từ trước đến nay đều chưa có người nào khiến nàng đến mức không còn lời gì để nói.
Nhưng tiểu cô nương này đã làm được.
Sau một lát yên lặng.
Ôn Dư Nhiễm thấp giọng hỏi cô: "Đợi bao lâu?"
"Đã lâu."
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói. Sau đó lại nói thêm ba chữ "Em lạnh quá."
Nói xong, còn sợ Ôn Dư Nhiễm không tin, nên dùng tay của mình chạm vào tay của Ôn Dư Nhiễm.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Thật sự rất lạnh, lạnh đến mức khiến tim của Ôn Dư Nhiễm lỡ mất một nhịp.
Gặp mưa như vậy sẽ sinh bệnh......
Ôn Dư Nhiễm dựa vào ghế ngồi, nhìn ánh đèn màu cam của cửa hàng tiện lợi phía trước.
Trời mưa to như vậy không cầm ô che lấy người, lấy thân thể đùa giỡn, cũng chỉ có những người trẻ tuổi không có chuyện gì làm mới cảm thấy lãng mạn.
Nhưng khi loại màn kịch nhàm chán này xảy ra trên người nàng, một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ nảy sinh ra từ đáy lòng trống rỗng của nàng.
Nàng nghĩ đến cảnh hỗn độn trong mơ, nghĩ về những món ăn của tiểu cô nương làm, nghĩ về những cách cố tình tiếp cận, nghĩ về lúm đồng tiền trên má trái khi cô cười.
Hết khung hình này đến khung hình khác, làm gián đoạn trình tự, nhưng cũng đặc biệt rõ ràng, rõ ràng đến mức có thể miêu tả ra các chi tiết của đôi mắt.
Sợi dây căng chặt trong đầu chậm rãi buông lỏng ra.
Đó không phải là chỉ vì tiền sao?
Cũng không phải vấn đề lớn gì.
Đang suy nghĩ, Ôn Dư Nhiễm khởi động xe.
Sau đó vững vàng lái xe về phía ngôi nhà.
..........
Đây là ngôi nhà mà nàng thường ở lại nhất, có thể xem như là ngôi nhà thật sự.
Mọi thứ có liên quan đến cơ mật thương nghiệp về cơ bản đều nằm trong két sắt của công ty, nàng không có thói quen mang công việc về nhà, có đầy đủ các biện pháp bảo đảm an ninh cho tài sản.
Trong nhà không có vật gì mà không thấy.
Trên đường đi, Ôn Dư Nhiễm cẩn thận suy nghĩ một lần, cuối cùng suy nghĩ của nàng lại trôi đi, trôi về phía người của tiểu cô nương đang đông cứng.
Trong một ngày lạnh giá như thế này, không biết tiểu cô nương đã đợi bao lâu và dầm mưa trong bao lâu.
Rốt cuộc là có chút đau lòng.
Chiếc xe dừng lại
"Đây là nơi nào?"
"Nhà tôi."
Ninh An cúi đầu, bao trùm cánh tay, xuống xe đi theo sau lưng Ôn Dư Nhiễm.
Ra khỏi ga ra, Ôn Dư Nhiễm mở ô ra, Ninh An trốn vào.
Khoảng cách cánh tay thật sự rất gần, chỉ cần một cử động nhẹ, là có thể chạm vào chất liệu áo khoác của đối phương.
Trong đêm đen yên tĩnh, mỗi tiếng động nhỏ đều được phóng đại, mỗi một tấc động đậy đều có thể tác động đến thần kinh, nhiều cảm giác dày đặc đan xen lẫn nhau, rất hỗn loạn.
Một câu hỏi sau nhiều lần do dự, trằn trọc cân nhắc và nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn hỏi ra khỏi miệng.
"Ôn tổng."
"Hửm."
"Tương lai chị sẽ kết hôn sao?"
Giọng nói của tiểu cô nương từ từ rơi xuống, vào giờ phút này có vẻ đột ngột, giọng nói rất nhỏ nhẹ, bị tiếng mưa rơi trên mép ô làm cho mơ hồ vỡ vụn.
Nhưng Ôn Dư Nhiễm vẫn nghe rõ.
"Sẽ không." Ôn Dư Nhiễm không suy nghĩ quá nhiều, trả lời đến dứt khoát.
Ninh An ngậm miệng không nói chuyện nữa, hai người lại rơi vào im lặng.
Sền sệt tiếng mưa rơi tan trong gió.
Đến trước cửa nhà.
Ôn Dư Nhiễm vươn tay mở khóa bằng dấu vân tay của mình.
"Rắc"
Là âm thanh mở khóa điện tử.
Âm thanh kia thổi qua màng nhĩ, vang vọng cả hành lang rộng rãi.
Ôn Dư Nhiễm bước vào trước, bật đèn, sau đó quay đầu lại nhắc nhở nói: "Để giày trên giá để giày."
"Ân." Ninh An nhẹ nhàng đáp lại, siết chặt ngón tay một chút.
Khuôn mặt ngoan ngoãn bị vùi trong bóng tối, hàng mi mảnh mai khẽ rung lên, cảm xúc điên cuồng xuyên qua vô số cơn ác mộng bắt đầu xao động, mơ hồ muốn chui từ dưới đất đi lên.
Đây là nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Tầng ánh sáng sau cánh cửa giống như ánh sáng không thể chạm tới trong giấc mộng. Các ngón tay của Ninh An căng thẳng run rẩy, cô cúi đầu, từng bước kéo thân thể lạnh lẽo của mình đi theo hướng ánh sáng vào trong, đồng thời trong lòng yên lặng thì thầm-------
Đây là nhà của Ôn Dư Nhiễm.
Ôn Dư Nhiễm, đưa cô mang về nhà.
Editor: Chương này đủ 30 bình chọn, ngày mai em up chương kế tiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook