Độc Chiếm Ánh Trăng
-
Chương 13
Trần An Ni cũng là cô gái thần kỳ, cà khịa cả hai bên xong liền cất bước rời đi, đi được một nửa nhớ ra mình chưa rửa tay, lại bình tĩnh quay về rửa hai lần.
Nhờ phúc của cô nàng, cả người Tống Miểu đều ủ rũ, đại khái cô ta cũng không nghĩ sẽ gặp phải người cùng giới giải trí.
Vì Trần An Ni là tiền bối của cô ta, còn là ngôi sao điện ảnh, Tống Miểu e rằng không đắc tội nổi, vẻ mặt lúng túng rời sân khấu.
Tống Huỳnh không ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện một Trần An Ni, cô nàng nói chuyện rất khó nghe, nhưng người không giống có ác ý, hình tượng ngay thẳng từ đó đến nay có lẽ không phải là giả, dễ đắc tội với người ta cũng là thật.
Bị quấy rối như vậy, Tống Huỳnh lái xe lên đường, cho đến khi sắp về tới nhà mới nhớ ra có chỗ nào đó sai sai.
Vừa rồi quả thực Tống Miểu đã đề cập đến “hạng mục lớn phía Nam thành phố”, điều này có nghĩa là công ty xây dựng nhà họ Tống cũng có ý định chia một miếng bánh?
Không sai, khu thương mại lớn như vậy, có lẽ không chỉ hợp tác với một công ty xây dựng, nhà họ Tống chỉ tính là quy mô tầm trung, chưa chắc đủ tư chất, nhưng Tống Thanh Tùng lại buông tay để Tống Lỗi đi thử, đền đáp thế nào cũng khả quan.
Vậy nếu như đều là cạnh tranh, cũng giống như đấu giá, Tống Lỗi có thể thử, Đỗ Thịnh Lâm có thể thử, vì sao ông chủ của cô không thể?
Cùng lắm thì chính là thất bại thôi.
Dù sao Đỗ Thịnh An cũng không chỉ thất bại một lần, hẳn là anh ta đã quen rồi, nếu thất bại là mẹ thành công, bây giờ anh ta ít nhất đã làm con một trăm lần rồi, kinh nghiệm phong phú, có thể xuất bản sách.
Không được, buộc phải để đứa con thất bại lập tức trở về từ nước ngoài.
Tống Huỳnh thừa nhận bản thân có chút lòng riêng, Đỗ Thịnh An muốn cạnh tranh với anh trai từ trên trời rơi xuống của mình, cô cũng không muốn cứ như vậy để những người đó chiếm hời.
Mẹ ở trên trời, chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy đâu...!
Cô giảm bớt tốc độ xe, vừa chuẩn bị dừng xe bên lề, vừa gọi điện thoại cho Đỗ Thịnh An.
Xe vừa mới dừng lại, đột nhiên phía trước có một chiếc xe điện chậm rì rì đi đến, ông lão trên xe và cô liếc nhìn nhau.
Ông lão không nhanh không chậm dừng xe, rồi xuống xe, nghiêng người, dựa vào cái cây lệch tán kia mà nằm xuống.
Tống Huỳnh: “...”
Sai là sai ở khoảnh khắc này.
Ghi chú của Đỗ Thịnh An là: [Ông chủ không đáng tin cậy]
Cái phía dưới là [Lục Thiệu Tu không đúng giờ].
Tay lướt đến, nhấn vào, cô vẫn chưa nhận ra.
Ông lão đó không ngừng rên rỉ liên tục ở dưới cây, điệu bộ như thể không sống được mấy phút nữa.
“Ai da, đau chết mất, chắc chắn đụng đến xương rồi, người trẻ tuổi mấy cô lái xe kiểu gì vậy?” Tiếng hét của ông lão rất lố, tràn đầy năng lượng.
Tống Huỳnh trợn mắt há miệng.
Cô chắc chắn rằng mình đã gặp phải kẻ ăn vạ.
Suy nghĩ cẩn thận, cô lái xe này của Lục Thiệu Tu chạy như rùa bò, với giá của một căn nhà, không ai dám đụng cô, xe khác đều tránh cô mà đi.
Tốc độ xe của cô cực chậm, hẳn là không đụng đến xe điện, rõ ràng ông lão này tự mình xuống xe rồi nằm trên mặt đất!
Đây là thói đời gì vậy? Người xấu già đi rồi, nhìn cô lái một chiếc siêu xe, yêu ma quỷ quái gì cũng đến thăm.
Tống Huỳnh lười trả lời, tự mình lên xe ôm cục tức, nhưng cũng không dám lái đi, ông lão rầm rì nằm ngang trước xe cô, căn bản không đi được.
Hơn nữa gần đây không biết có camera không, cứ đi như vậy, sợ rằng để lại hậu họa.
Ông lão còn đang rên rỉ, Tống Huỳnh tức giận đến mở cửa sổ hét lên: “Ông lớn tuổi như thế, làm chuyện thiếu đạo đức như vậy không sợ quả báo à?”
Cô cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, buồn bực bất an, định gọi điện nhờ Trác Nhất Thiến giúp đỡ, lúc này mới phát hiện điện thoại vẫn luôn kết nối.
Là Lục Thiệu Tu!
Không kịp nghĩ nhiều, cô cuống quít giơ điện thoại lên: “...Alo?”
Bên kia dừng vài giây: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tôi gọi nhầm số, xin lỗi.”
“Tôi không hỏi cô chuyện này, ý tôi là, tình huống bên kia của cô bây giờ là thế nào, cô đang quát ai?”
Hóa ra anh đã nghe được hết, vì vậy nên mới không cúp điện thoại sao?
Tâm trạng đang rối bời bỗng cảm thấy hơi ấm áp, cô tạm thời đè cảm xúc khác thường xuống, giải thích rõ ràng tình huống bên này với Lục Thiệu Tu một cách súc tích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xin lỗi, tôi lái xe của anh, vốn định lái qua trả lại cho anh...”
Không biết xe điện của ông lão kia có quét đến thân xe không.
Tống Huỳnh thầm tính toán ở trong lòng xem cần mấy số 0 cho một vết xước của chiếc xe này, không biết bảo hiểm có thể chi bao nhiêu.
Lục Thiệu Tu phản ứng rất nhanh: “Cô ở lại chỗ đó chờ tôi, đóng chặt cửa xe và cửa sổ xe, mặc kệ chuyện gì cũng đừng xuống xe, chờ tôi đến.”
Một câu đơn giản, không có bất cứ an ủi dư thừa nào, chóp mũi cô chua xót, cảm xúc tích tụ cả ngày dâng trào, hơi muốn khóc.
Không muốn để Lục Thiệu Tu nghe ra, cô chỉ khẽ đồng ý một tiếng.
Cô cảm thấy không quen, lúc đối mặt với ác ý và đả kích vẫn còn có thể kiên cường đối đáp, lại dễ dàng thua bởi giọng điệu trầm thấp dịu dàng của anh.
Điều này quá kỳ lạ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người nọ vẫn nằm trên mặt đất, vừa rồi thấy cô chỉ có một người phụ nữ, hình như muốn cãi cố đến cùng, ven đường dần dần có mấy người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe.
Tống Huỳnh nhắm mắt không nhìn, nhớ lời vừa rồi của Lục Thiệu Tu, không xuống xe.
Đợi đã, lúc này cô mới nhớ ra, hình như vừa rồi không nói địa chỉ bên này cho anh nên đang vội vã định gọi điện thoại qua.
Cửa sổ xe bỗng vang lên âm thanh, cô kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn, còn tưởng có người đập cửa sổ xe.
Lục Thiệu Tu đứng ở bên ngoài, thân hình cao lớn, khí thế không tầm thường, trái tim cô vững vàng rơi xuống, như được một đôi tay ấm áp khô ráo đỡ lấy.
Tống Huỳnh mở cửa xe, vành mắt đỏ hoe, sắc mặt không tốt, nhỏ giọng nói: “Sao anh biết được địa chỉ?”
Lục Thiệu Tu: “Xe có định vị.”
“Tôi thật sự không đâm vào ông ta...”
Anh ngắt lời Tống Huỳnh, nghiêm túc nhìn mặt cô một cái: “Cô không sao chứ?”
Tống Huỳnh bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn đến mức hơi xấu hổ, tránh ánh mắt, gật đầu.
“Được rồi, cô ngồi yên, đừng lo gì cả.”
Lúc này anh rất bình tĩnh, sải bước đi về phía đầu xe, vẻ mặt lạnh lẽo.
Tống Huỳnh tưởng rằng anh muốn đánh người, có chút sốt ruột, không ngờ Lục Thiệu Tu trực tiếp lướt qua ông lão kia, cũng không thèm liếc mắt nhìn, vòng đến ghế phụ ngồi vào trong xe.
?
Tống Huỳnh không hiểu anh định làm gì, nét mặt mông lung, nghiêng đầu về phía anh.
Dáng vẻ đáng thương nhỏ bé này rất giống con mèo tinh nghịch nhà cô, Lục Thiệu Tu nhìn qua, mở cửa sổ xe ra, tay nắm lại gõ hai cái ở cửa xe.
“Ông cụ, ông đừng nằm nữa, đứng dậy nói xem rốt cuộc muốn thế nào.”
Giọng điệu của anh rất khách sáo.
Ông lão không hề cử động, vẫn lặp đi lặp lại mấy câu đó: “Đâm gãy xương rồi...!Không cử động được...!Chết mất thôi...”
“Ồ? Nghiêm trọng như vậy phải đi bệnh viện, ông đừng vội, bây giờ tôi gọi 120 ngay.” Vừa nói, Lục Thiệu Tu lấy điện thoại ra, giả vờ định bấm số.
Ông lão lập tức đổi giọng: “Không! Tôi không đi bệnh viện, bệnh viện quá phiền toái!”
Lục Thiệu Tu nói: “Được, vậy đưa ông về nhà thì sao, nhà ông ở đâu?”
Anh ôn tồn lễ độ, giọng điệu nói chuyện bỗng như đổi thành người khác, Tống Huỳnh khó hiểu, đây là định thực hiện kế sách dụ dỗ?
“Không cần, không cần! Lão đây không phiền phức như vậy, chỉ là trên người rất đau, ngày mai phải đi mua chút sản phẩm chăm sóc gì đó...”
Lục Thiệu Tu cười nhạt: “Sao không nói sớm.
5000 đủ không?”
Ông lão ngồi tựa vào cây, trong mắt lộ ra sự tham lam, lau đôi mắt nói: “5000 sao mà đủ? Thời buổi này cái gì cũng đắt, tôi mua chút thuốc cũng không được...”
“Không đủ ư?” Lục Thiệu Tu lại nhíu mày, người nọ vui mừng khôn xiết, cho rằng anh sắp tăng giá, Tống Huỳnh cũng tưởng như vậy.
Không được đâu, không thể dung túng lòng tham của kẻ xấu như vậy, cô sốt ruột, không kiềm chế được mà nắm ống tay áo của anh.
Lục Thiệu Tu nhìn thoáng qua cô, lại cúi đầu nhìn nơi bị cô giữ chặt, ánh mắt sáng rực.
Tống Huỳnh muốn rút tay lại, bỗng nhiên anh vỗ nhẹ hai cái ở mu bàn tay cô, nhằm trấn an.
Mu bàn tay giống như bị cái gì đó làm bỏng hai lần, độ ấm thiêu đốt người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Thiệu Tu mở miệng lần nữa: “3000.”
Người nọ và Tống Huỳnh đều sửng sốt, chưa từng nghe qua thương lượng hạ thấp giá, ông lão mở miệng vừa muốn cãi cọ, Lục Thiệu Tu lại nói: “1000, không muốn nữa thì không còn, tôi đảm bảo một xu ông cũng không lấy được.”
“Ba, hai...” Anh nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn đếm ngược.
Ông lão xoạt một cái đứng dậy, hành động như thỏ chạy, nhảy đến trước cửa ghế phụ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một nghìn thì một nghìn! Anh đừng có nuốt lời!”
Lục Thiệu Tu duỗi tay bấm xuống còi, tài xế của anh từ phía sau lại đây đưa tiền, ông lão cất tiền, đẩy xe điện đi, sợ Lục Thiệu Tu đổi ý.
“Quả nhiên kẻ có tiền đều ăn thịt người không nhả xương! Càng có tiền càng keo kiệt!”
Ông lão còn oán hận nói trước khi rời đi.
Mọi chuyện cuối cùng cũng yên ổn.
Tống Huỳnh hoàn toàn bị sốc bởi một loạt thao tác vừa rồi, chưa đến ba phút anh đã giải quyết được một ông lão vô lại, quả thực cô vô cùng ngạc nhiên.
“Không nên cho ông ta tiền, một xu cũng không nên cho, bực mình thật.” Tống Huỳnh phồng mặt lên, tức tối bất bình.
Lục Thiệu Tu cười: “Thời gian của ông ta quý giá hay thời gian của tôi quý giá? Vì việc nhỏ này mà phiền lòng, không đáng.”
Tống Huỳnh cảm thấy tò mò: “Vừa nãy sao anh biết hạ số tiền xuống thì ông ta sẽ chịu?”
Lục Thiệu Tu: “Việc này cũng giống như kinh doanh, không thể đi theo tiết tấu của đối phương, muốn nói với tôi, phải dựa theo luật chơi của tôi, ngay cả đàm phán thất bại, tôi có tự tin kết thúc, ông ta không có.”
Cô nghe nửa hiểu nửa không, càng thêm cảm thấy anh thâm sâu khó dò, quả là không cùng một chiều với cậu ấm quần là áo lượt như Đỗ Thịnh An.
Không khỏi nghĩ rằng, nếu mới vào nơi làm việc mà có thể ở bên cạnh những người như thế này, mưa dầm thấm lâu, chắc hẳn cô cũng có chút thành tựu, cô không khỏi nghĩ ngợi.
Nhưng anh như vậy, tựa như lời Trác Nhất Thiến đã nói, “khó chơi”, e rằng chỉ thích hợp làm cấp trên.
Về phần mối quan hệ khác, ắt hẳn phải là người phụ nữ có thế lực ngang với anh mới có thể xứng đôi, nếu không nhất định không thể nắm bắt được anh.
Lục Thiệu Tu thoạt nhìn không giống người đàn ông tin vào tình yêu, nếu không cẩn thận sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống.
Tống Huỳnh buồn rầu, người luôn chiến thắng trên thương trường như anh, cái tên Đỗ Thịnh An ấu trĩ, có thể lấy cái gì đến thuyết phục anh đây?
“Đang nghĩ gì vậy?” Lục Thiệu Tu cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Đang nghĩ anh...” Tống Huỳnh nhanh mồm nhanh miệng, anh dò xét nhìn qua, cô lại nhỏ giọng nói: “Đang nghĩ anh đã ăn chưa.”
Lục Thiệu Tu khẽ cười: “Chưa ăn thì thế nào? Cô nấu cho tôi?” Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh nghiêm túc nhấn mạnh: “Tôi không ăn thứ bún hôi thối kia.”
Tống Huỳnh thành thật thừa nhận: “Cái khác thì tôi không biết nấu.”
“Học, tôi có kiên nhẫn, có thể chờ.” Lục Thiệu Tu hơi điều chỉnh dáng ngồi, trông có vẻ tâm tình rất tốt.
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng mà nữa, tôi bỏ mặc hai ba mươi người đến giải quyết công việc cho cô, họ đều đang chờ tôi trở về để họp, cô chỉ cần nói việc này có thể làm tốt hay không?”
Tống Huỳnh căng da đầu: “Ừ.” Lại hỏi: “Vậy không phải làm chậm trễ công việc của anh sao?”
Anh mỉm cười: “Chậm trễ rồi, về sau sẽ từ từ tính sổ với cô.”
Hô hấp của cô căng thẳng.
Con người đa mưu túc trí như anh muốn tính sổ với cô!
Bỗng nhiên có loại gió thu xào xạc, cảm giác phải bị ăn tươi nuốt sống là thế nào?
“Một chuyện nhỏ mà khiến cô hốt hoảng như trẻ con, tôi không tới có phải còn muốn khóc không?” Dáng vẻ của anh hài hước, chợt mang theo chút hơi thở thiếu niên, dường như quay về thời áo trắng quần đen, đứng trước bục chào cờ tỏa sáng rực rỡ.
“Không phải bởi vì chuyện này...!Hơn nữa tôi không khóc!” Cô quật cường kéo lại tôn nghiêm cho mình.
Lục Thiệu Tu thoáng ngừng lại, im lặng nhìn cô: “Không phải bởi vì chuyện này? Vậy là ai trêu chọc cô?”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Lục: Ăn tươi nuốt sống là chuyện sau này.
Huỳnh Huỳnh: Về sau mỗi ngày đều cho anh ăn bún ốc! Hừ!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook