“Tôi không có...” Giọng Tống Huỳnh yếu đi, quả thực vừa rồi cô giả vờ không quen biết anh.

Lục Thiệu Tu không nói gì, nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện, Tống Huỳnh quay về chỗ ngồi xuống, rất nhanh Đỗ Thịnh An cũng quay trở lại với trạng thái lâng lâng.

Anh ta chẳng nói lời nào, trên bàn rượu không ai rót rượu cho anh ta nữa.

Còn về Tống Huỳnh, có cảnh vừa rồi với Lục Thiệu Tu, những người đó nhìn mặt đoán ý, mò không rõ quan hệ của cô và Lục Thiệu Tu, càng không dám đến gần.

Nói chung, tình hình còn lại của bữa tiệc rượu là sóng yên biển lặng, nửa đoạn sau gần như nói việc công, cũng không có phụ nữ nào chủ động kính rượu Lục Thiệu Tu nữa.

Tiệc rượu tan.

Tống Huỳnh đỡ Đỗ Thịnh An đi ra ngoài, nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ phía sau, trong đó có Lục Thiệu Tu, cô cũng không biết sao mình lại có thể phân biệt ra trong lúc hỗn loạn.

Một dãy siêu xe đỗ trước cửa nhà hàng của sơn trang, những ông chủ phía sau đó chào hỏi xong từng người lên xe, nghe có vẻ còn có một hoạt động khác.

“Anh vẫn đi à?” Tống Huỳnh hỏi Đỗ Thịnh An.

Sắc mặt anh ta không tốt lắm, quay đầu lại nhìn: “Sếp Lục đi không?”
Tống Huỳnh khó hiểu: “Anh ấy đi hay không liên quan gì đến anh, hôm nay anh thực sự không bình thường.”
Đỗ Thịnh An lại ngoan cố nói: “Anh ấy có đi hay không đương nhiên liên quan đến tôi, hôm nay tôi cần phải nói chuyện với anh ta.”
Hiếm khi thấy anh ta nghiêm túc như vậy, quả nhiên hôm nay anh ta khăng khăng đến bữa tiệc là có mục đích, vừa rồi kính rượu Lục Thiệu Tu e rằng cũng không phải để cho vui.

“Anh là vì chuyện hạng mục này?” Theo như cô biết, tập đoàn có công việc liên quan đến bất động sản, hạng mục phát triển trọng điểm của tập đoàn trong mười năm tới.

Mà việc này, chủ tịch Đỗ đã giao cho Đỗ Thịnh Lâm quản lý, cũng chính vì hành động này đã khiến nội bộ tập đoàn lần lượt theo phe Đỗ Thịnh Lâm.

Đỗ Thịnh An muốn làm ư?
Tham gia được hạng mục này, để bố anh ta nhìn anh ta với cặp mặt khác xưa?
Xung quanh yên tĩnh đến mức hơi hoang vắng, Đỗ Thịnh An ngồi xuống bậc thềm, lấy điếu thuốc ra châm, dáng vẻ vẫn luôn kiêu ngạo hiện tại lại có vẻ hơi cô đơn.

“Ngay cả cô cũng cảm thấy tôi không biết lượng sức mình à?”
Tống Huỳnh do dự không biết có nên nói ra sự thật hay không, cố gắng vươn lên là chuyện tốt, nhưng cũng không thể một bước lên trời được.

Cây quế cạnh đèn đường mờ nhạt, một bóng người cao lớn chậm rãi đi qua, Lục Thiệu Tu cùng bước xuống bậc thang với ông chủ nào đó, đang nói điều gì đấy.

Anh đút tay vào túi, tản bộ xuống, không hề liếc nhìn bọn họ.

Đột nhiên Đỗ Thịnh An giống như tiêm máu gà, lảo đảo xông đến trước mặt Lục Thiệu Tu, giọng điệu cuống cuồng: “Sếp Lục, tôi có việc muốn nói với anh.”

Người bên cạnh không vui: “Cậu Đỗ nhỏ, cậu không thấy tôi đang nói chuyện cùng sếp Lục ư? Sao còn chưa đi? Không cần đi tìm những bạn gái người mẫu đó sao?”
Đỗ Thịnh An trừng mắt nhìn anh ta: “Người phụ nữ tổng giám đốc Hoàng muốn theo đuổi bị tôi theo đuổi được rồi, bất lực nên phẫn nộ hả?”
“...”
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, Tống Huỳnh chuẩn bị lôi ông chủ nhà mình đi, nhưng mà Lục Thiệu Tu lại mở miệng trước: “Cứ như vậy đi, ngày mai Tổng giám đốc Hoàng đến công ty tôi thảo luận, hẹn thời gian với thư ký của tôi.”
Tổng giám đốc Hoàng được nhắc đến, thấy tốt thì nhận, hàn huyên vài câu rồi ôm bạn nữ vội vàng rời đi.

Lục Thiệu Tu coi nhẹ sự tồn tại của Đỗ Thịnh An, sải bước đi đến bên cạnh xe.

“Sếp Lục!” Đỗ Thịnh An chạy xuống bậc thang, thở hồng hộc nói: “Thời gian vài phút cũng không được ư?”
Mặt Lục Thiệu Tu vô cảm trốn tránh: “Lục Thiệu Tu tôi dường như không có quan hệ kinh doanh gì với quý công ty.”
Trong mắt Đỗ Thịnh An tràn đầy tơ máu, sốt ruột nói: “Tôi nhìn ra sếp Lục có ý với khu phức hợp ở phía Nam thành phố, Đỗ Thịnh Lâm từng tiếp xúc với anh, là nói chuyện hợp tác đúng không? Có lẽ sếp Lục không biết chuyện nhà tôi, thằng đấy chỉ là con riêng của ông già, quyền sở hữu cổ phiếu không bằng tôi, chẳng qua ông già chỉ tạm thời dùng anh ta, anh nói với anh ta chi bằng nói với tôi...”
“Hoang đường.” Lục Thiệu Tu cúi đầu bật cười, không hề giấu vẻ mỉa mai trên mặt: “Tôi không hứng thú với chuyện nhà họ Đỗ, càng không muốn nhúng tay vào, những lời này tôi sẽ coi như chưa từng nghe.”
“Có câu nói là “chớ khinh chàng trai nghèo”, sếp Lục cũng là con kế nghiệp bố, nghe nói anh cũng có anh em, hẳn là có thể hiểu được nỗi khổ của tôi, không ngờ anh cũng là loại hợm hĩnh như vậy...”
Tống Huỳnh nghe anh ta càng nói càng xa, mắt thấy sắc mặt Lục Thiệu Tu sa sầm, vội đi kéo Đỗ Thịnh An.

Anh ta vung tay, nhích lại gần Lục Thiệu Tu còn muốn tranh luận nữa, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi lớn, che miệng lại, có vẻ sắp phun ra.

Lục Thiệu Tu lui ra phía sau một bước, chán ghét gạt tay, Đỗ Thịnh An ngã xuống đất.

Lục Thiệu Tu liếc nhìn Tống Huỳnh: “Còn không dẫn anh ta cút đi?”
Đây là chẳng buồn lịch sự gì nữa.

Tống Huỳnh vừa đỡ Đỗ Thịnh An đứng dậy rời đi, vừa thầm nghĩ, vốn Lục Thiệu Tu mắc bệnh sạch sẽ, thời đi học quần áo trắng giày trắng, luôn không nhiễm một hạt bụi, may thay vừa rồi không phun lên người anh, bằng không coi như hoàn toàn đắc tội anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chưa đi quá xa, Đỗ Thịnh An nôn ở bãi cỏ ven đường, mùi rượu nồng nặc, Tống Huỳnh bịt mũi đưa nước và giấy cho anh ta, bận đến mức sắp đổ mồ hôi.

“Anh có thể yên ổn một lát không? Đừng đi chọc anh ấy, trêu chọc anh ấy để làm cái gì?”
Cậu Đỗ nhỏ ngồi dưới đất, vẻ mặt ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt, không còn vẻ ba lăng nhăng thường ngày nữa.

Tống Huỳnh không quen nhìn anh ta như vậy, nhịn không nổi kéo anh ta: “Đứng lên đi, đưa anh về nhà, hoặc là đi đến chỗ bạn gái anh?”
“Có phải thư ký Tống cũng coi thường tôi không? Cô cũng cảm thấy tên kia tốt hơn tôi?” Anh ta thấp giọng lẩm bẩm.

Tống Huỳnh không nói được lời an ủi nào, mọi lời an ủi bây giờ đều rất vô ích.

“Lúc trước, khi mẹ tôi ở đây, ông già không như thế.” Đỗ Thịnh An lộ ra ánh mắt giống như trẻ con: “Tôi cũng không như thế này...”
Tống Huỳnh hơi giật mình, nghĩ đến bản thân, giọng nói mang theo vài phần oán giận: “Chính là như vậy.”
Có mới, càng chăm nom, càng hiểu lòng người, cho dù là vợ hay là con, đều có thể thay thế.

Tiếp đó, anh ta lại lải nhải rất nhiều, rồi dần dần ngủ thiếp đi, Tống Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại bảo tài xế hỗ trợ dìu anh ta lên xe.


Trở lại cửa nhà hàng, không ngờ Lục Thiệu Tu vẫn chưa đi, anh tựa vào cửa xe cúi đầu hút thuốc, như một tác phẩm điêu khắc khôi ngô tĩnh lặng trong màn đêm.

Tống Huỳnh coi như không nhìn thấy, cúi đầu mà đi.

“Tống Huỳnh!” Anh cất tiếng gọi cô, giọng điệu mất kiên nhẫn.

Cô không muốn để ý, tâm tư bấn loạn, ánh mắt người nọ lại tập trung vào cô không buông, cô lạnh nhạt chầm chậm đi qua đó, không thèm đối mặt với anh: “Sếp Lục, tôi thay ông chủ mình xin lỗi anh, vừa nãy anh ta uống say.”
“Lại mặt nặng mày nhẹ với tôi rồi.” Lục Thiệu Tu ném điếu thuốc xuống, chỉ vào ghế sau xe: “Vào đi, đưa cô về nhà.”
“Tôi ngồi xe ông chủ tôi là được rồi...”
“Không phải rất có ý kiến với tôi sao? Lên xe, cho cô thời gian từ từ nói.” Lục Thiệu Tu rất cao lớn, giọng điệu mạnh mẽ, gần như chắn nửa cửa xe, khiến cô không thể lui, đành phải lên xe.

Trong xe có mùi hương lạnh lẽo, ghế sau rộng rãi, Tống Huỳnh ngồi sát cửa xe bên trái, phân chia khoảng cách với người đàn ông.

Vừa xuất phát, Lục Thiệu Tu liền nhận hai cuộc điện thoại, đều là công việc, giọng điệu anh không tốt, liên tục chất vấn đối phương, nói hơi nặng lời, Tống Huỳnh nghe mà cứ cảm thấy anh đang giận cá chém thớt.

Thỉnh thoảng cấp trên nói chuyện mà không thèm cân nhắc đến cảm xúc của cấp dưới, bị mắng khóc cũng phải chịu.

Nghĩ lại, cô làm việc bên cạnh Đỗ Thịnh An, mặc dù tiền đồ hơi mù mịt, nhưng thật ra trước giờ chưa từng chịu cảnh tức giận như vậy, ngay cả như bữa tiệc rượu ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên phải đến.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, anh đã cúp điện thoại, một đôi mắt lạnh lùng nhìn cô: “Sao cô lại tới chỗ như thế này?”
Tống Huỳnh sửng sốt: “Nơi như thế này? Là sếp Đỗ dẫn tôi đến, có vấn đề gì à?”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Đến nơi này, hoặc là có thể uống, hoặc là có thể nói, thư ký Tống thuộc loại nào? Bên cạnh họ Đỗ không có ai à? Não không tỉnh táo, còn mơ mộng nói chuyện làm ăn với tôi?”
Tống Huỳnh bị người khác nói trực tiếp như vậy, cũng cảm thấy mất mặt, cảnh tượng Đỗ Thịnh An bị đẩy ngã vừa rồi còn ở trước mắt, cô tức giận, nhịn không được mà phản bác: “Vâng, không giỏi giang được như sếp Lục, nhưng có không vừa mắt cũng đâu thể đẩy người ta xuống đất chứ? Anh cũng vô lý quá đấy!”
“Tôi vô lý?” Lục Thiệu Tu bực bội kéo cà vạt, ném lên ghế, giọng điệu trầm hơn bình thường: “Anh ta có bản lĩnh đến mức nào mà đáng để tôi phải cùng nói lý? Cái gì cũng không có mà dám đến thương lượng với tôi, là cô cho anh ta dũng khí à?”
Khi anh nói chuyện thoang thoảng hơi men, vừa rồi Lục Thiệu Tu cũng uống không ít, khó trách giọng điệu nóng nảy hơn bình thường.

Khí thế của anh áp bức người, Tống Huỳnh kiềm chế không tranh cãi với anh.

Im lặng hồi lâu, xe vòng qua ba con phố, thấy sắp đến nơi, Lục Thiệu Tu nhìn cô, một khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn lạnh như băng, cả buổi giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, đột nhiên anh thấy buồn cười.

Anh hạ giọng, chậm rãi nói: “Sau này đừng đến nơi như vậy nữa, không phải chỗ cô nên đến.”
Tống Huỳnh vốn hạ quyết tâm không để ý tới anh nhưng vẫn không nhịn được: “Anh có thể đến, vậy tại sao tôi không thể?”
“Sao tôi lại giống cô được?”
“Vâng, không giống nhau, anh là sếp Lục kiêu ngạo, đi đến đâu cũng là hạng nhất, gia tộc lớn sản nghiệp lớn, mắt cao hơn đầu, đương nhiên khác chúng tôi...!Sao anh biết được hạng hai có bao nhiêu ấm ức, sao không ăn thịt băm(*)?”
(*)Nguyên văn là 何不食肉糜: Là một câu hỏi của Tấn Huệ Đế khi biết dân chúng đang chết đói trong thời loạn lạc.

Sau này được người đời sử dụng ám chỉ việc không có sự hiểu biết toàn diện về sự việc hoặc ám chỉ những người chưa trực tiếp trải nghiệm việc đó đưa ra những nhận xét hoặc đề xuất vô lý về hoàn cảnh hoặc hành vi của người khác.


Giọng cô trầm xuống, chóp mũi cay cay, nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong lòng cảm thấy tủi thân.

Người đàn ông này mãi mãi hăng hái nhìn xuống từ trên cao, cho dù đi đến đâu cũng là đối tượng được người khác săn đón, đứng nói chuyện không đau lưng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe.” Tống Huỳnh biết mình càng nói càng sai, không muốn bật khóc trước mặt anh, Lục Thiệu Tu không để ý, cô đành phải nói với tài xế, vẻ mặt tài xế khó xử.

Lục Thiệu Tu không biến sắc nhích lại gần, nhìn vành mắt đỏ ửng của cô, không vui mà chép miệng, vô thức nói: “Cô chỉ biết ngang ngược với tôi.”
Tống Huỳnh không nói lời nào, cũng không nhìn anh.

Người đàn ông gần trong gang tấc, cô vừa ngước mắt lên đã thấy nốt ruồi nhỏ màu nâu trên yết hầu của anh chuyển động theo hô hấp, tiếc rằng lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức.

Bầu không khí căng thẳng, thấy đã đến dưới lầu, Lục Thiệu Tu lặng lẽ nhìn dáng vẻ đàn gảy tai trâu của cô, không thể nói lời êm dịu.

Đợi xe dừng ổn, anh quả quyết mở cửa xe thay cô, lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
Xuống thì xuống.

Tống Huỳnh xách theo túi rời đi, cửa xe cũng không thèm đóng lại, bước chân vội vàng, làn váy màu khói bị gió thổi tung, bóng dáng thon gầy lẻ loi.

Trong lòng Lục Thiệu Tu vừa bực mình vừa buồn cười, đóng sầm cửa lại: “Lái xe.”
Tài xế nghe lời mà làm, xe vừa chạy được mấy mét, Lục Thiệu Tu đã bảo dừng lại.

Anh kéo cửa sổ xe xuống, nhìn cửa sổ tối om kia sáng lên, lặng im một lát, lúc này mới ra lệnh xuất phát.

Cả tuần kế tiếp, mỗi ngày Tống Huỳnh đều bận đến sứt đầu mẻ trán.

Công ty có vài vị trong ban quản lý từ chức, mỗi ngày đều có thay đổi nhân sự, Phó tổng giám đốc vừa đến đã gây ra chuyện lớn, loại bỏ một bộ phận, sáp nhập hai bộ phận, rành rành dáng vẻ quan mới nhậm chức ba đám lửa.

(*)Câu gốc là 新官上任三把火: (tục ngữ) chỉ quan mới lên chức, làm ra vài ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy).

Kể từ đêm đó, dường như Đỗ Thịnh An bị đả kích lớn, không đến công ty nữa, trực tiếp đưa cô bạn gái nhỏ đi nghỉ dưỡng nước ngoài, hành vi phóng túng.

Tống Huỳnh bất lực, nghĩ thầm, nếu để người nọ biết, chắc chắn đánh giá khinh thường ra mặt, mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng.

Nghĩ lại, bất kể anh nghĩ cái gì, không phải người cùng một thế giới, nói chuyện không hợp ý, nửa câu cũng là nhiều.

Tuần này, mỗi ngày cô vẫn gửi một tấm ảnh của Thiếu Tá cho trợ lý Từ, nửa câu dư thừa cũng không có.

Trợ lý Từ nói: “Tôi đang nghỉ ốm, chi bằng cô trực tiếp gửi cho sếp Lục, cô có số điện thoại của anh ấy.”
Tống Huỳnh việc công xử lý theo phép công: Vậy phiền trợ lý Từ gửi số trợ lý hiện tại của sếp Lục, tôi gửi anh ta.

Trợ lý Từ đang ốm, tàn nhưng không phế, mỗi ngày kiên trì chuyển ảnh cho Lục Thiệu Tu, cảm thấy mình như cái bánh kẹp thịt, cực kỳ khó khăn.

Hôm nay anh ấy chuyển ảnh như thường lệ, Lục Thiệu Tu lần đầu tiên trả lời lại: Cô ấy có nói gì không?
Trợ lý Từ là một người nhạy bén, não lập tức nảy số, gọi điện thoại qua kể tin đồn thú vị nghe được ở bệnh viện hôm đó cho Lục Thiệu Tu nghe.


Nói xong, đầu bên kia điện thoại khẽ cười một tiếng, lại hỏi: “Cô ấy thật sự đến thăm tôi?”
“Hoàn toàn chính xác.”
“Còn nói là thư ký của tôi?”
“Cô Tống đã nói như vậy.”
Hồi lâu sau, giọng điệu Lục Thiệu Tu thoải mái nói: “Cô ấy làm thư ký của tôi cũng không tệ.”
Cúp điện thoại, trợ lý Từ đột nhiên cảm thấy vị trí của mình bị thách thức hơn bao giờ hết.

Tống Huỳnh không biết chuyện này.

Cô cứ tan làm như thường, về nhà, vừa mở một phần bún ốc ra nấu, điện thoại vang lên.

Là một dãy số địa phương xa lạ, Tống Huỳnh hơi do dự, kết nối: “Ai vậy?”
“Là tôi.”
Tay Tống Huỳnh thoáng run rẩy, suýt chút nữa ném điện thoại vào nấu luôn.

Cô vội chạy đến ban công, mặt bị khí nóng trong phòng bếp hun đỏ: “Sếp Lục đổi số điện thoại?”
Anh nói: “Mượn điện thoại tài xế gọi, sợ cô không nhận.”
“Tôi nào có trẻ con như vậy.” Tống Huỳnh sờ tai, nhịn không được cong khóe môi.

Giọng điệu của Lục Thiệu Tu hôm nay đặc biệt dịu dàng, thậm chí còn có chút nhân nhượng.

“Nếu không tức giận, tôi đây có thể đi lên không?”
Tống Huỳnh kinh ngạc, nhón chân nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe sang trọng đến chói mắt của anh, người đàn ông dựa vào cửa xe, áo mũ chỉnh tề.

Ánh mắt bất giác dõi theo anh.

Đúng lúc Lục Thiệu Tu ngẩng đầu nhìn, Tống Huỳnh hoảng hốt lùi lại, tim đập loạn nhịp.

Cô nói: “Tôi đang nấu cơm.”
Lục Thiệu Tu: “Đúng lúc tôi chưa ăn, có phần của tôi không?”
Giọng anh mang theo ý cười, liên tiếp vượt qua mấy bậc thang, Tống Huỳnh thầm thở dài, nói: “Vậy đừng chê tay nghề của tôi.”
“Không đâu, tôi không kén chọn như vậy, chờ tôi.” Nói xong, anh cúp máy.

Vài phút sau, bún ốc đã nấu xong.

Tống Huỳnh chưa kịp múc lên, chuông cửa đã vang, cô vội vàng đi mở cửa.

Trong tay Lục Thiệu Tu cầm theo một hộp quà, vừa định mở miệng, sắc mặt bỗng thay đổi.

Anh che mũi, giọng điệu nghiêm túc: “Thư ký Tống, WC nhà cô nổ rồi à?”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Lục: Chỉ vì chúng ta cãi nhau ở trên xe, cô cứ như vậy trả thù tôi ư?
Chịu 10000 điểm sát thương từ bún ốc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương