Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
-
Quyển 1 - Chương 47: Viện quân
Hòa đàm cùng Ô Lạp đã vỡ tan, thời cơ cấp bách, Sách Mục Đặc Hách bối lặc không thể không đau thương hạ quyết tâm, gửi thư hàm hướng Kiến Châu Nỗ Nhĩ Cáp Xích để cầu viện, tỏ rõ rằng cả tộc Ngõa Nhĩ Khách nguyện chuyển đến Kiến Châu, sẵn sàng góp sức cho Thục Lặc Côn Đô Luân Hãn, chỉ thỉnh cầu Kiến Châu phát binh trợ giúp, tiếp nhận gia quyến.
Nói đến Côn Đô Luân Hãn này, chính là nghe thấy Ô Khắc Á trong lúc vô ý đàm luận về cuộc đời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi mới biết thì ra cuối năm trước, bởi vì bối lặc thủ lĩnh Ba Ước Đặc bộ là Ân Cách Đức Nhĩ dẫn đầu bối lặc ngũ bộ Ngõa Nhĩ Khách Mông Cổ đến gặp gỡ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đều cùng tôn Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Côn Đô Luân Hãn.
Danh xưng Hãn này, đối với tộc Mông Cổ mà nói là tôn xưng chí cao vô thượng, không ngờ rằng tiếng tăm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích tại Mông Cổ lại cao như thế.
Sau ba ngày thư hàm được chuyển giao, đại quân Ô Lạp công chiếm Hô Diệp lộ chư bộ. Trong nhất thời, sáu trấn Đông Lược trong lãnh thổ Triều Tiên là Hội Ninh, Ổn Thành, Chung Thành, Khánh Nguyên, Khánh Hưng và Mậu Sơn cùng với các bộ Nữ Chân phía Đông Bắc đều đồng loạt nghe theo hiệu lệnh của thủ lĩnh Ô Lạp Bố Chiếm Thái bối lặc.
Sau đó, kỵ binh do Bác Khắc Đa bối lặc Ô Lạp không ngừng quấy rầy Ngõa Nhĩ Khách bộ, trắng trợn đoạt người, gia súc, ngũ cốc, công cụ, thậm chí có lần đại quân còn tiến sát đến một dặm ngoài thành Phỉ Ưu.
Tháng hai, mặc dù đại quân Ô Lạp từng bước ép sát, nhưng Phỉ Ưu thành dưới sự dẫn đầu của Ô Khắc Á, sĩ khí chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng địch của ta quá nhiều, thể lực lại chênh lệch quá lớn, đây là sự thật không thể tranh cãi, sẽ còn tiếp tục hao tổn ra sao, sớm muộn gì Phỉ Ưu thành cũng rơi vào tay giặc.
Mắt thấy Ô Khắc Á lao tâm lao lực, qua từng ngày tiều tụy đi rất nhiều, ban đầu tôi vốn đối với việc cầu viện Kiến Châu cảm thấy lo sợ bất an, nhưng đến giờ lại vạn phần chờ mong viện binh mau đến đây một chút, bằng không già trẻ lớn bé trong thành đều không thể may mắn thoát khỏi.
"A Bộ!" Ô Khắc Á liền hỏi chuyện khi vừa bước lên lầu, "Có gì bất thường không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Bởi vì đang là thời kỳ đặc biệt, Ô Khắc Á đã quy định toàn bộ nam nữ già trẻ trong thành, phàm là ai có thể cầm được đao kiếm gậy gộc thì đều phải chuẩn bị chiến tranh. Tôi đương nhiên không thể không quan tâm, vì thế dứt khoát mặc nam trang, lưng đeo đoản kiếm, như một nam nhi đứng canh phòng Phỉ Ưu thành.
Đáng tiếc tôi chưa học qua tiễn thuật, thêm nữa là chưa luyện qua đao thương, cho nên chỉ có thể làm một tiểu binh canh giữ trên vọng lâu.
Vẻ mặt Ô Khắc Á tiều tụy, nhưng vẻ tươi cười vẫn như xưa luôn xuất hiện trên mặt, người thấy liền không khỏi phấn chấn tinh thần——Hắn là một thống soái vô cùng tài giỏi, có hắn ở đây ngày nào, quân tâm vĩnh viễn sẽ không mất đi.
"A Bộ, có mệt không? Mệt rồi thì nói ta để A Đan Châu thay cô......"
"Không cần đâu!" Chút khổ sở ấy thì có là gì, ít nhất là mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất thỏa mãn, tuy rằng bốn phía đầy mối nguy, nhưng hiện giờ mỗi một việc tôi làm đều xuất phát từ Bộ Du Nhiên nhiệt tình.
Ô Khắc Á bắt gặp nụ cười của tôi thì có chút thất thần hốt hoảng, đã nhiều ngày hắn chưa chợp mắt, tôi cảm thấy được hắn tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, ví như hiện tại, mắt hắn tuy mở to, nhưng để lại cho tôi một cảm giác, rằng thần trí của hắn đã ngủ mất rồi.
Tôi đưa tay thoáng qua trước mặt hắn, hắn hơi kinh ngạc, đột nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tôi cười khúc khích: "Không có gì......" Sau đó vỗ vỗ vai hắn, ôn nhunói, "Mệt rồi, thì ở đây chợp mắt một lát đi, ta thay ngươi trông coi, có tình huống gì sẽ lập tức đánh thức huynh."
Hắn ngẩn người, cầm lấy tay tôi, vẻ mặt có chút kích động: "Cảm ơn......cảm ơn cô, A Bộ."
"Có gì đâu mà phải cảm ơn, việc này nên làm mà."
Ô Khắc Á thật sự rất mệt mỏi, người khoác giáp trụ nặng nề, chọn chỗ sạch sẽ trong góc tường mà ngồi dựa xuống, cũng không dám cởi ra túi tên cùng yêu đao, trực tiếp tựa đầu nhắm mắt lại.
Tôi dồn hết tập trung theo dõi ngoài thành, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên vọng lâu tại cổng thành Nam lượn lờ khói báo động, lòng tôi sững sờ, chỉ mơ nhìn thấy ngoài cổng thành Nam có kỵ binh đang xông vào truân trại.
"Ô Khắc Á! Ô Khắc Á!" Tôi vội vàng lay tỉnh hắn.
Ô Khắc Á kinh hoảng nhảy dựng khỏi mặt đất: "Chuyện gì thế?"
"Binh Ô Lạp! Thiết kỵ của Ô Lạp!"
"Bao nhiêu tên?"
"Không rõ lắm, đoán chừng ít nhất hơn một nghìn."
Nhà ở trong truân trại rất nhanh đã bị phóng hỏa bốc cháy lên, tiếng kêu khóc la hét của người lớn trẻ nhỏ theo gió thổi vào tai tôi, lòng tôi đau xót thắt lại. Binh lực Ngõa Nhĩ Khách chủ yếu tập trung ở phạm vi phía ngoài truân trại, trong thành còn sót lại chút người già yếu, cùng nội quyến thân thuộc của thủ lĩnh bối lặc gia.
"Mau đưa những binh sĩ từ cổng Đông và cổng Bắc đến cổng Nam để tiếp ứng!"
Tôi vội vã cầm lấy chiếc tù và chế từ sừng trâu giơ lên miệng, cổ dồn lực thổi ù ù lên. Thổi tù và rất mất sức, tôi chỉ mới thổi được một phút liền cảm thấy ngực bị ngạt khí khó thở, nhào về lan can thở phì phò.
"Ta ra khỏi thành!" Ô Khắc Á xoay người bước đi.
Tôi ôm chặt lấy hắn: "Không được! Ngươi là chủ soái, ngươi không thể tùy tiện đi vào nguy hiểm!"
Ô Khắc Á vô cùng đau đớn liếc nhìn tôi, lòng tôi khẽ run rẩy, cuối cùng không tự chủ mà thả tay.
Nhìn bóng dáng quật cường kiên nghị của hắn dần biến mất nơi hành lang, tôi ảm đạm, ngực bị dồn nén đến mức một gào lên một tiếng.
Tôi chỉ có thể yên lặng canh giữ trong vọng lâu, nhìn ánh lửa hồng cháy hừng hực trong truân trại phía xa xa, cùng nhau chiếu sáng với ráng chiều màu vỏ quýt, sắc màu rực rỡ kích thích khiến mắt tôi đau nhức.
Nước mắt không chút dấu vết lặng lẽ rơi xuống.
Chiến tranh khắc nghiệt cùng tàn khốc lại lần nữa trần trụi hiện ra đầy chân thực trước mắt tôi.
Tôi không thể trốn tránh!
Tiếng chém giết từ trong gió truyền qua đây, tôi biết nhất định là Ô Khắc Á đã dẫn theo binh lực còn sót lại không nhiều của Ngõa Nhĩ Khách đến trợ giúp, nhưng cũng như là muối bỏ biển, có thể cứu được bao nhiêu?
"Bộ tỷ tỷ! Bộ tỷ tỷ......" Tiếng kêu hoảng loạn của A Đan Châu từ dưới lầu liên tục truyền đến, nàng hoang mang rối loạn đi lên, "Tỷ có nhìn thấy ca ca ta không?"
Tôi nhìn nàng, rồi chậm rãi quay đầu chuyển hướng đến nơi ánh lửa ấy.
"Huynh ấy......huynh ấy quả nhiên đi rồi." A Đan Châu suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, "Huynh ấy sao lại ngốc như vậy......" Nàng bỗng nhiên che mặt bật khóc.
"Hắn sẽ quay lại! Nhất định sẽ!" Tôi nói như đinh đóng cột, an ủi nàng đồng thời cũng an ủi chính mình.
A Đan Châu đứng lên, nhoài người lên lan can trông về phía xa, qua một hồi lâu, bỗng kêu lên sợ hãi: "Đó là......Thường Trụ và Hồ Lý Bố......" Nàng nắm tay tôi, ra sức giậm chân, "Là Thường Trụ và Hồ Lý Bố——"
"Là ai?"
Nàng sốt ruột đến mức rơi nước mắt: "Là đại tướng của Ô Lạp! Bọn họ rất lợi hại......ca ca......ca ca......" Nàng run giọng khóc thút thích, bả vai run rẩy.
Trong truân trại cuồn cuộn khói đen, hướng thẳng lên tận trời, nhưng tiếng chém giết càng ngày càng yếu......tay đang bám chặt lấy lan can của tôi kịch liệt run rẩy, cơ hồ sắp không chống đỡ nổi sức nặng của thân thể mình.
Ô Khắc Á! Ngươi nghìn lần vạn lần không được xảy ra chuyện gì!
Lệ dần lan đầy hốc mắt, lúc này trước mắt đột nhiên hoa lên, một đoàn ánh sáng đỏ rực chói mắt nhảy vào tầm mắt tôi. Tôi dụi mắt, cơ hồ cho rằng bản thân nhìn đến mờ mắt, A Đan Châu la lên: "Đó là gì thế?"
Lá cờ màu đỏ! Màu đỏ......Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi lại vớ vẩn hiện ra một khung cảnh chiến trường nồng nặc mùi thuốc súng trong những bức ảnh kháng chiến, hồng kỳ năm sao sừng sững không ngã, loại hân hoan cứu trợ ấy đột nhiên xuất hiện khiến tôi hưng phấn đến máu chảy ngược.
"Lá cờ của Chính Hồng kỳ! Là Chính Hồng kỳ của Kiến Châu——" Tôi kích động đến hét to lên, nước mắt rơi đầy mặt xoay người kích động ôm lấy A Đan Châu, "Bọn họ đến rồi! Viện binh của Kiến Châu đã đến rồi! Chúng ta được cứu rồi! Ngõa Nhĩ Khách được cứu rồi! Phỉ Ưu thành được cứu rồi! Ô Khắc Á......Ô Khắc Á......"
"Chính Hồng kỳ......thật là viện binh của Kiến Châu đến đây sao?" A Đan Châu không dám tin nhìn tôi, cực kỳ vui mừng mà khóc, "Là thật sao? Chúng ta được cứu rồi ư?"
"Là thật! Là thật! Là thật!" Tôi xoay người lao xuống lầu, sốt ruột bước dài ra một chút, ở mấy bậc cuối cùng lại đạp vào khoảng không, té lăn lốc xuống chân cầu thang.
"Bộ tỷ tỷ!"
Tôi có chút choáng váng, nhịn đau đứng lên: "Không sao! Không sao! Không quan trọng! A Đan Châu, em mau đi nói với a mã em, bảo ông ấy triệu tập toàn bộ nhân lực già trẻ toàn thành, đánh ra khỏi thành! Mau lên......"
A Đan Châu căng miệng đáp lời, tôi xoa chỗ ngã đau trên đầu gối phải, khập khiễng bước vài bước. Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, tôi không khỏi cứng lại.
Chính Hồng kỳ! Đó không phải là......trái tim không ngừng đập kịch liệt, tôi kiềm chế mở miệng thở, tâm loạn như ma.
Là hắn sao? Là hắn đến đây sao? Tôi nên làm gì bây giờ?
Trong đầu đần độn, cũng không biết qua bao lâu, chỉ liên tục nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn xung quanh, sau đó là từng đợt tiếng hoan hô. Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện lúc này cổng thành đã mở rộng ra, trong Phỉ Ưu thành dân chúng đang hoang nghênh hai bên đường, tướng sĩ Kiến Châu đang hùng dũng hiên ngang tiến vào trong thành.
Vài lá cờ trắng tung bay theo gió, khiến lòng tôi vô cùng chấn động!
Sao còn có Chính Bạch kỳ!
Ánh mắt lướt qua, tôi lập tức tìm ra được một bóng dáng quen thuộc trong kỵ binh.
Mắt to mày rậm, dáng vẻ thơ ngây tươi cười niềm nở, đang ngồi trên lưng ngựa hướng về tộc nhân Ngõa Nhĩ Khách xung quanh mà vẫy tay thăm hỏi——hốc mắt tôi chốc lát liền ướt lên, Hỗ Nhĩ Hán ngốc nghếch, cái nụ cười ngốc nghếch treo trên khuôn mặt ấy thật là mười năm không đổi, rõ ràng tuổi không còn nhỏ, sao mà vẫn còn là bộ dáng khờ khạo ấy?
Tầm mắt tôi đảo sang bên cạnh hắn, tôi nhìn thấy Phí Anh Đông, khi thấy nước mắt không thể giấu được nữa, liền chảy ào xuống. May là người xung quanh đều đang kích động hét chói tai, có người cực kỳ vui sướng mà bật khóc, lệ rơi đầy mặt, cử chỉ của tôi lẫn trong đó coi như cũng không quá cổ quái bất ngờ.
Tôi yên lặng cúi đầu, không chút dấu vết mà chuồn về căn phòng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy nội tâm căng thẳng, tràn đầy lo âu, thật trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vào buổi tối, A Đan Châu quả nhiên tìm đến đây, người chưa bước vào cửa liền đã rêu rao khai: "Bộ tỷ tỷ! Bộ tỷ tỷ! Buổi tối a mã sẽ thay các tướng sĩ Kiến Châu đón gió tẩy trần, sẽ mở tiệc mừng công, ca ca bảo ta gọi tỷ đi cùng."
Tôi vội vàng lau nước mắt: "Tiệc mừng công? À......ca ca em không sao chứ?"
"Không sao! Ca ca nói, may mà có Hồng Ba Đồ Lỗ của Kiến Châu kịp thời xuất hiện, thay huynh ấy chặn một đao đánh lén sau lưng, bằng không hiện tại ca ca đã sớm mất mạng." A Đan Châu hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, "Bộ tỷ tỷ, tỷ đã từng nghe nói về Hồng Ba Đồ Lỗ chưa? Vừa nãy ta đến từ rất xa nhìn thấy hắn đang cùng ca ca nói chuyện ở trong vườn. Oa! Hắn rất trẻ, rất khí phách......"
Đầu tôi một trận mê muội, hô hấp dồn dập.
Hồng Ba Đồ Lỗ......tôi sao có thể không quen?!
"Tính toán của ca ca quả nhiên không tồi, Thục Lặc bối lặc của Kiến Châu đối đãi người ngoài rất khoan hậu, có sự khoan dung, tỷ có biết lần này ông ta phái người nào đến đón chúng ta không?"
Tôi mờ mịt lắc đầu, kỳ thực trong lòng đã sớm biết rõ, chỉ là không dám hô lên những cái tên quen thuộc đó.
"Thục Lặc bối lặc phái đến đệ đệ đắc lực nhất là Thư Nghĩ Cáp Tề, còn có hai người con trai của ông ấy! A......Hồng Ba Đồ Lỗ đó là trưởng tử." Gò má A Đan Châu bỗng đỏ ửng lên, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem vào buổi tiệc mừng công tối nay nếu ta hiến vũ rót rượu cho chàng, liệu chàng có thể chú ý đến em không?"
Tôi bất ngờ quay đầu nhìn lại, cổ quái nhìn chăm chú nàng: "Em nói cái gì?"
"Đáng ghét mà!" Nàng e thẹn giậm chân, "Tỷ biết rõ là ta đang nói gì."
"Em......"
"Phải đó! Phải đó" A Đan Châu ưỡn ngực, thẳng thắn nói: "Ta có chút thích chàng! Dáng vẻ chàng vừa trẻ trung đẹp trai, lại còn anh dũng tài giỏi như vậy, là nữ hài tử đều sẽ thích thôi. Ta thích chàng thì có gì kỳ quái chứ?"
Bộ dáng nàng hùng hồn, khiến tôi phải trố mắt, A Đan Châu quả nhiên không phải cách cách bình thường! Tôi xoa mi tâm, phiền não nói: "Ta không phải nói em......ai, hắn......hắn đã có thê thất ở Hách Đồ A Lạp rồi......"
"Ta biết chứ! Dũng sĩ như chàng, sao có thể chưa có thê thất?" Nàng hì hì cười vỗ vai tôi, "Điều này ta đã sớm biết rồi! Ta cũng không trông mong có thể làm đại phúc tấn của chàng. Ta cũng đã hỏi thăm qua, đại phúc tấn hiện tại của chàng là cách cách của Diệp Hách, nguyên thê Quách Lạc La thị lại có tình cảm vợ chồng mười năm với chàng. Luận về thân phận có lẽ ta không thể so được với Diệp Hách Na Lạp thị tôn quý kia, luận về số năm cũng không thể so được với Quách Lạc La thị lâu năm. Có điều ít nhất......luận về tình cảm ta tự tin mình không hề thua kém các nàng! Ta thích chàng, cho nên nếu có thể khiến chàng thích ta......về sau ta muốn trở thành người mà chàng yêu thích nhất!"
Suy luận kiểu quái gì thế? Tôi không nói gì! A Đan Châu là thiếu nữ cởi mở nhất mà tôi từng gặp! Nhưng......dù sao nàng vẫn là người cổ đại! nàng không câu nệ tiểu tiết, dám yêu dám hận, nhưng cũng không thể thoát khỏi khuông khổ nam tôn nữ ti, nhất phu đa thê.
Thật sự thích một người, ai lại sẽ không ngại mà cùng người khác chia sẻ người mình yêu? Sao có thể thản nhiên, tim không vướn mắc như thế?
"Bộ tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy? Đúng rồi, ca ca bảo tỷ mau chuẩn bị, ta phái a hoàn của ta ở lại giúp tỷ chải đầu, tỷ chắc là không biết búi bả đầu của người Nữ Chân chúng ta đâu." Nàng cười khanh khách, "Có điều cũng không sao, về sau tỷ......Ha ha, nếu tỷ chịu làm tẩu tẩu của ta, tự nhiên sẽ có nô tài hầu hạ, tỷ không cần phải động tay."
"Nha đầu thối!" Tôi vừa sợ vừa tức, đứng lên làm bộ đánh nàng, "Lại lấy ta ra làm trò đùa, cẩn thận ca ca em biết, vả miệng em."
"Phải phải phải......" Nàng trốn ra khỏi cửa, đứng trước cửa phòng cười to, "Ai mà chẳng biết hiện tại ca ca yêu thương tỷ hơn ta đâu?"
"Còn nói bậy? Ta sẽ vả miệng em trước!" Tôi mới cất bước, nàng đã trốn thoát bặt vô âm tín.
Tiểu nha đầu nàng để lại kia sợ hãi tiến vào, hành lễ: "Nô tài hầu hạ cô nương trang điểm thay quần áo."
Tôi thu lại nụ cười, mù tịt xoay người, tùy ý cho nàng thao túng. Cởi ra nam trang, thay trường bào, áo trấn thủ, sau đó bị động đến ngồi trước gương trang điểm, nhìn dáng mạo đang mặc trang phục quen thuộc trong gương, bả đầu cao cao, tay tôi dưới ống tay áo chậm rãi siết chặt lại.
Rốt cuộc......vẫn trốn không thoát!
Có một số việc dù có tận lực tránh đi, cũng thật sự không thể né tránh. Nếu bất kể thế nào cũng không trốn được, vậy thì cứ trực tiếp đối diện với nó vậy! Ít nhất vào lúc này đây, với mức độ nào đó mà nói, Nỗ Nhĩ Cáp Xích quả thực đã làm một chuyện tốt.
Tôi thở dài, từ trong hộp trang sức lấy ra một biển phương đồng khắc hoa, nói: "Dùng cái này vấn tóc đi, còn lại trừ khuyên tai ra, không cần thiết phải mang thêm trang sức gì."
Nói đến Côn Đô Luân Hãn này, chính là nghe thấy Ô Khắc Á trong lúc vô ý đàm luận về cuộc đời Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi mới biết thì ra cuối năm trước, bởi vì bối lặc thủ lĩnh Ba Ước Đặc bộ là Ân Cách Đức Nhĩ dẫn đầu bối lặc ngũ bộ Ngõa Nhĩ Khách Mông Cổ đến gặp gỡ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đều cùng tôn Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Côn Đô Luân Hãn.
Danh xưng Hãn này, đối với tộc Mông Cổ mà nói là tôn xưng chí cao vô thượng, không ngờ rằng tiếng tăm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích tại Mông Cổ lại cao như thế.
Sau ba ngày thư hàm được chuyển giao, đại quân Ô Lạp công chiếm Hô Diệp lộ chư bộ. Trong nhất thời, sáu trấn Đông Lược trong lãnh thổ Triều Tiên là Hội Ninh, Ổn Thành, Chung Thành, Khánh Nguyên, Khánh Hưng và Mậu Sơn cùng với các bộ Nữ Chân phía Đông Bắc đều đồng loạt nghe theo hiệu lệnh của thủ lĩnh Ô Lạp Bố Chiếm Thái bối lặc.
Sau đó, kỵ binh do Bác Khắc Đa bối lặc Ô Lạp không ngừng quấy rầy Ngõa Nhĩ Khách bộ, trắng trợn đoạt người, gia súc, ngũ cốc, công cụ, thậm chí có lần đại quân còn tiến sát đến một dặm ngoài thành Phỉ Ưu.
Tháng hai, mặc dù đại quân Ô Lạp từng bước ép sát, nhưng Phỉ Ưu thành dưới sự dẫn đầu của Ô Khắc Á, sĩ khí chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng địch của ta quá nhiều, thể lực lại chênh lệch quá lớn, đây là sự thật không thể tranh cãi, sẽ còn tiếp tục hao tổn ra sao, sớm muộn gì Phỉ Ưu thành cũng rơi vào tay giặc.
Mắt thấy Ô Khắc Á lao tâm lao lực, qua từng ngày tiều tụy đi rất nhiều, ban đầu tôi vốn đối với việc cầu viện Kiến Châu cảm thấy lo sợ bất an, nhưng đến giờ lại vạn phần chờ mong viện binh mau đến đây một chút, bằng không già trẻ lớn bé trong thành đều không thể may mắn thoát khỏi.
"A Bộ!" Ô Khắc Á liền hỏi chuyện khi vừa bước lên lầu, "Có gì bất thường không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Bởi vì đang là thời kỳ đặc biệt, Ô Khắc Á đã quy định toàn bộ nam nữ già trẻ trong thành, phàm là ai có thể cầm được đao kiếm gậy gộc thì đều phải chuẩn bị chiến tranh. Tôi đương nhiên không thể không quan tâm, vì thế dứt khoát mặc nam trang, lưng đeo đoản kiếm, như một nam nhi đứng canh phòng Phỉ Ưu thành.
Đáng tiếc tôi chưa học qua tiễn thuật, thêm nữa là chưa luyện qua đao thương, cho nên chỉ có thể làm một tiểu binh canh giữ trên vọng lâu.
Vẻ mặt Ô Khắc Á tiều tụy, nhưng vẻ tươi cười vẫn như xưa luôn xuất hiện trên mặt, người thấy liền không khỏi phấn chấn tinh thần——Hắn là một thống soái vô cùng tài giỏi, có hắn ở đây ngày nào, quân tâm vĩnh viễn sẽ không mất đi.
"A Bộ, có mệt không? Mệt rồi thì nói ta để A Đan Châu thay cô......"
"Không cần đâu!" Chút khổ sở ấy thì có là gì, ít nhất là mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất thỏa mãn, tuy rằng bốn phía đầy mối nguy, nhưng hiện giờ mỗi một việc tôi làm đều xuất phát từ Bộ Du Nhiên nhiệt tình.
Ô Khắc Á bắt gặp nụ cười của tôi thì có chút thất thần hốt hoảng, đã nhiều ngày hắn chưa chợp mắt, tôi cảm thấy được hắn tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, ví như hiện tại, mắt hắn tuy mở to, nhưng để lại cho tôi một cảm giác, rằng thần trí của hắn đã ngủ mất rồi.
Tôi đưa tay thoáng qua trước mặt hắn, hắn hơi kinh ngạc, đột nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tôi cười khúc khích: "Không có gì......" Sau đó vỗ vỗ vai hắn, ôn nhunói, "Mệt rồi, thì ở đây chợp mắt một lát đi, ta thay ngươi trông coi, có tình huống gì sẽ lập tức đánh thức huynh."
Hắn ngẩn người, cầm lấy tay tôi, vẻ mặt có chút kích động: "Cảm ơn......cảm ơn cô, A Bộ."
"Có gì đâu mà phải cảm ơn, việc này nên làm mà."
Ô Khắc Á thật sự rất mệt mỏi, người khoác giáp trụ nặng nề, chọn chỗ sạch sẽ trong góc tường mà ngồi dựa xuống, cũng không dám cởi ra túi tên cùng yêu đao, trực tiếp tựa đầu nhắm mắt lại.
Tôi dồn hết tập trung theo dõi ngoài thành, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên vọng lâu tại cổng thành Nam lượn lờ khói báo động, lòng tôi sững sờ, chỉ mơ nhìn thấy ngoài cổng thành Nam có kỵ binh đang xông vào truân trại.
"Ô Khắc Á! Ô Khắc Á!" Tôi vội vàng lay tỉnh hắn.
Ô Khắc Á kinh hoảng nhảy dựng khỏi mặt đất: "Chuyện gì thế?"
"Binh Ô Lạp! Thiết kỵ của Ô Lạp!"
"Bao nhiêu tên?"
"Không rõ lắm, đoán chừng ít nhất hơn một nghìn."
Nhà ở trong truân trại rất nhanh đã bị phóng hỏa bốc cháy lên, tiếng kêu khóc la hét của người lớn trẻ nhỏ theo gió thổi vào tai tôi, lòng tôi đau xót thắt lại. Binh lực Ngõa Nhĩ Khách chủ yếu tập trung ở phạm vi phía ngoài truân trại, trong thành còn sót lại chút người già yếu, cùng nội quyến thân thuộc của thủ lĩnh bối lặc gia.
"Mau đưa những binh sĩ từ cổng Đông và cổng Bắc đến cổng Nam để tiếp ứng!"
Tôi vội vã cầm lấy chiếc tù và chế từ sừng trâu giơ lên miệng, cổ dồn lực thổi ù ù lên. Thổi tù và rất mất sức, tôi chỉ mới thổi được một phút liền cảm thấy ngực bị ngạt khí khó thở, nhào về lan can thở phì phò.
"Ta ra khỏi thành!" Ô Khắc Á xoay người bước đi.
Tôi ôm chặt lấy hắn: "Không được! Ngươi là chủ soái, ngươi không thể tùy tiện đi vào nguy hiểm!"
Ô Khắc Á vô cùng đau đớn liếc nhìn tôi, lòng tôi khẽ run rẩy, cuối cùng không tự chủ mà thả tay.
Nhìn bóng dáng quật cường kiên nghị của hắn dần biến mất nơi hành lang, tôi ảm đạm, ngực bị dồn nén đến mức một gào lên một tiếng.
Tôi chỉ có thể yên lặng canh giữ trong vọng lâu, nhìn ánh lửa hồng cháy hừng hực trong truân trại phía xa xa, cùng nhau chiếu sáng với ráng chiều màu vỏ quýt, sắc màu rực rỡ kích thích khiến mắt tôi đau nhức.
Nước mắt không chút dấu vết lặng lẽ rơi xuống.
Chiến tranh khắc nghiệt cùng tàn khốc lại lần nữa trần trụi hiện ra đầy chân thực trước mắt tôi.
Tôi không thể trốn tránh!
Tiếng chém giết từ trong gió truyền qua đây, tôi biết nhất định là Ô Khắc Á đã dẫn theo binh lực còn sót lại không nhiều của Ngõa Nhĩ Khách đến trợ giúp, nhưng cũng như là muối bỏ biển, có thể cứu được bao nhiêu?
"Bộ tỷ tỷ! Bộ tỷ tỷ......" Tiếng kêu hoảng loạn của A Đan Châu từ dưới lầu liên tục truyền đến, nàng hoang mang rối loạn đi lên, "Tỷ có nhìn thấy ca ca ta không?"
Tôi nhìn nàng, rồi chậm rãi quay đầu chuyển hướng đến nơi ánh lửa ấy.
"Huynh ấy......huynh ấy quả nhiên đi rồi." A Đan Châu suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, "Huynh ấy sao lại ngốc như vậy......" Nàng bỗng nhiên che mặt bật khóc.
"Hắn sẽ quay lại! Nhất định sẽ!" Tôi nói như đinh đóng cột, an ủi nàng đồng thời cũng an ủi chính mình.
A Đan Châu đứng lên, nhoài người lên lan can trông về phía xa, qua một hồi lâu, bỗng kêu lên sợ hãi: "Đó là......Thường Trụ và Hồ Lý Bố......" Nàng nắm tay tôi, ra sức giậm chân, "Là Thường Trụ và Hồ Lý Bố——"
"Là ai?"
Nàng sốt ruột đến mức rơi nước mắt: "Là đại tướng của Ô Lạp! Bọn họ rất lợi hại......ca ca......ca ca......" Nàng run giọng khóc thút thích, bả vai run rẩy.
Trong truân trại cuồn cuộn khói đen, hướng thẳng lên tận trời, nhưng tiếng chém giết càng ngày càng yếu......tay đang bám chặt lấy lan can của tôi kịch liệt run rẩy, cơ hồ sắp không chống đỡ nổi sức nặng của thân thể mình.
Ô Khắc Á! Ngươi nghìn lần vạn lần không được xảy ra chuyện gì!
Lệ dần lan đầy hốc mắt, lúc này trước mắt đột nhiên hoa lên, một đoàn ánh sáng đỏ rực chói mắt nhảy vào tầm mắt tôi. Tôi dụi mắt, cơ hồ cho rằng bản thân nhìn đến mờ mắt, A Đan Châu la lên: "Đó là gì thế?"
Lá cờ màu đỏ! Màu đỏ......Vào khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi lại vớ vẩn hiện ra một khung cảnh chiến trường nồng nặc mùi thuốc súng trong những bức ảnh kháng chiến, hồng kỳ năm sao sừng sững không ngã, loại hân hoan cứu trợ ấy đột nhiên xuất hiện khiến tôi hưng phấn đến máu chảy ngược.
"Lá cờ của Chính Hồng kỳ! Là Chính Hồng kỳ của Kiến Châu——" Tôi kích động đến hét to lên, nước mắt rơi đầy mặt xoay người kích động ôm lấy A Đan Châu, "Bọn họ đến rồi! Viện binh của Kiến Châu đã đến rồi! Chúng ta được cứu rồi! Ngõa Nhĩ Khách được cứu rồi! Phỉ Ưu thành được cứu rồi! Ô Khắc Á......Ô Khắc Á......"
"Chính Hồng kỳ......thật là viện binh của Kiến Châu đến đây sao?" A Đan Châu không dám tin nhìn tôi, cực kỳ vui mừng mà khóc, "Là thật sao? Chúng ta được cứu rồi ư?"
"Là thật! Là thật! Là thật!" Tôi xoay người lao xuống lầu, sốt ruột bước dài ra một chút, ở mấy bậc cuối cùng lại đạp vào khoảng không, té lăn lốc xuống chân cầu thang.
"Bộ tỷ tỷ!"
Tôi có chút choáng váng, nhịn đau đứng lên: "Không sao! Không sao! Không quan trọng! A Đan Châu, em mau đi nói với a mã em, bảo ông ấy triệu tập toàn bộ nhân lực già trẻ toàn thành, đánh ra khỏi thành! Mau lên......"
A Đan Châu căng miệng đáp lời, tôi xoa chỗ ngã đau trên đầu gối phải, khập khiễng bước vài bước. Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, tôi không khỏi cứng lại.
Chính Hồng kỳ! Đó không phải là......trái tim không ngừng đập kịch liệt, tôi kiềm chế mở miệng thở, tâm loạn như ma.
Là hắn sao? Là hắn đến đây sao? Tôi nên làm gì bây giờ?
Trong đầu đần độn, cũng không biết qua bao lâu, chỉ liên tục nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn xung quanh, sau đó là từng đợt tiếng hoan hô. Tôi đột nhiên lấy lại tinh thần, phát hiện lúc này cổng thành đã mở rộng ra, trong Phỉ Ưu thành dân chúng đang hoang nghênh hai bên đường, tướng sĩ Kiến Châu đang hùng dũng hiên ngang tiến vào trong thành.
Vài lá cờ trắng tung bay theo gió, khiến lòng tôi vô cùng chấn động!
Sao còn có Chính Bạch kỳ!
Ánh mắt lướt qua, tôi lập tức tìm ra được một bóng dáng quen thuộc trong kỵ binh.
Mắt to mày rậm, dáng vẻ thơ ngây tươi cười niềm nở, đang ngồi trên lưng ngựa hướng về tộc nhân Ngõa Nhĩ Khách xung quanh mà vẫy tay thăm hỏi——hốc mắt tôi chốc lát liền ướt lên, Hỗ Nhĩ Hán ngốc nghếch, cái nụ cười ngốc nghếch treo trên khuôn mặt ấy thật là mười năm không đổi, rõ ràng tuổi không còn nhỏ, sao mà vẫn còn là bộ dáng khờ khạo ấy?
Tầm mắt tôi đảo sang bên cạnh hắn, tôi nhìn thấy Phí Anh Đông, khi thấy nước mắt không thể giấu được nữa, liền chảy ào xuống. May là người xung quanh đều đang kích động hét chói tai, có người cực kỳ vui sướng mà bật khóc, lệ rơi đầy mặt, cử chỉ của tôi lẫn trong đó coi như cũng không quá cổ quái bất ngờ.
Tôi yên lặng cúi đầu, không chút dấu vết mà chuồn về căn phòng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy nội tâm căng thẳng, tràn đầy lo âu, thật trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vào buổi tối, A Đan Châu quả nhiên tìm đến đây, người chưa bước vào cửa liền đã rêu rao khai: "Bộ tỷ tỷ! Bộ tỷ tỷ! Buổi tối a mã sẽ thay các tướng sĩ Kiến Châu đón gió tẩy trần, sẽ mở tiệc mừng công, ca ca bảo ta gọi tỷ đi cùng."
Tôi vội vàng lau nước mắt: "Tiệc mừng công? À......ca ca em không sao chứ?"
"Không sao! Ca ca nói, may mà có Hồng Ba Đồ Lỗ của Kiến Châu kịp thời xuất hiện, thay huynh ấy chặn một đao đánh lén sau lưng, bằng không hiện tại ca ca đã sớm mất mạng." A Đan Châu hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, "Bộ tỷ tỷ, tỷ đã từng nghe nói về Hồng Ba Đồ Lỗ chưa? Vừa nãy ta đến từ rất xa nhìn thấy hắn đang cùng ca ca nói chuyện ở trong vườn. Oa! Hắn rất trẻ, rất khí phách......"
Đầu tôi một trận mê muội, hô hấp dồn dập.
Hồng Ba Đồ Lỗ......tôi sao có thể không quen?!
"Tính toán của ca ca quả nhiên không tồi, Thục Lặc bối lặc của Kiến Châu đối đãi người ngoài rất khoan hậu, có sự khoan dung, tỷ có biết lần này ông ta phái người nào đến đón chúng ta không?"
Tôi mờ mịt lắc đầu, kỳ thực trong lòng đã sớm biết rõ, chỉ là không dám hô lên những cái tên quen thuộc đó.
"Thục Lặc bối lặc phái đến đệ đệ đắc lực nhất là Thư Nghĩ Cáp Tề, còn có hai người con trai của ông ấy! A......Hồng Ba Đồ Lỗ đó là trưởng tử." Gò má A Đan Châu bỗng đỏ ửng lên, thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem vào buổi tiệc mừng công tối nay nếu ta hiến vũ rót rượu cho chàng, liệu chàng có thể chú ý đến em không?"
Tôi bất ngờ quay đầu nhìn lại, cổ quái nhìn chăm chú nàng: "Em nói cái gì?"
"Đáng ghét mà!" Nàng e thẹn giậm chân, "Tỷ biết rõ là ta đang nói gì."
"Em......"
"Phải đó! Phải đó" A Đan Châu ưỡn ngực, thẳng thắn nói: "Ta có chút thích chàng! Dáng vẻ chàng vừa trẻ trung đẹp trai, lại còn anh dũng tài giỏi như vậy, là nữ hài tử đều sẽ thích thôi. Ta thích chàng thì có gì kỳ quái chứ?"
Bộ dáng nàng hùng hồn, khiến tôi phải trố mắt, A Đan Châu quả nhiên không phải cách cách bình thường! Tôi xoa mi tâm, phiền não nói: "Ta không phải nói em......ai, hắn......hắn đã có thê thất ở Hách Đồ A Lạp rồi......"
"Ta biết chứ! Dũng sĩ như chàng, sao có thể chưa có thê thất?" Nàng hì hì cười vỗ vai tôi, "Điều này ta đã sớm biết rồi! Ta cũng không trông mong có thể làm đại phúc tấn của chàng. Ta cũng đã hỏi thăm qua, đại phúc tấn hiện tại của chàng là cách cách của Diệp Hách, nguyên thê Quách Lạc La thị lại có tình cảm vợ chồng mười năm với chàng. Luận về thân phận có lẽ ta không thể so được với Diệp Hách Na Lạp thị tôn quý kia, luận về số năm cũng không thể so được với Quách Lạc La thị lâu năm. Có điều ít nhất......luận về tình cảm ta tự tin mình không hề thua kém các nàng! Ta thích chàng, cho nên nếu có thể khiến chàng thích ta......về sau ta muốn trở thành người mà chàng yêu thích nhất!"
Suy luận kiểu quái gì thế? Tôi không nói gì! A Đan Châu là thiếu nữ cởi mở nhất mà tôi từng gặp! Nhưng......dù sao nàng vẫn là người cổ đại! nàng không câu nệ tiểu tiết, dám yêu dám hận, nhưng cũng không thể thoát khỏi khuông khổ nam tôn nữ ti, nhất phu đa thê.
Thật sự thích một người, ai lại sẽ không ngại mà cùng người khác chia sẻ người mình yêu? Sao có thể thản nhiên, tim không vướn mắc như thế?
"Bộ tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy? Đúng rồi, ca ca bảo tỷ mau chuẩn bị, ta phái a hoàn của ta ở lại giúp tỷ chải đầu, tỷ chắc là không biết búi bả đầu của người Nữ Chân chúng ta đâu." Nàng cười khanh khách, "Có điều cũng không sao, về sau tỷ......Ha ha, nếu tỷ chịu làm tẩu tẩu của ta, tự nhiên sẽ có nô tài hầu hạ, tỷ không cần phải động tay."
"Nha đầu thối!" Tôi vừa sợ vừa tức, đứng lên làm bộ đánh nàng, "Lại lấy ta ra làm trò đùa, cẩn thận ca ca em biết, vả miệng em."
"Phải phải phải......" Nàng trốn ra khỏi cửa, đứng trước cửa phòng cười to, "Ai mà chẳng biết hiện tại ca ca yêu thương tỷ hơn ta đâu?"
"Còn nói bậy? Ta sẽ vả miệng em trước!" Tôi mới cất bước, nàng đã trốn thoát bặt vô âm tín.
Tiểu nha đầu nàng để lại kia sợ hãi tiến vào, hành lễ: "Nô tài hầu hạ cô nương trang điểm thay quần áo."
Tôi thu lại nụ cười, mù tịt xoay người, tùy ý cho nàng thao túng. Cởi ra nam trang, thay trường bào, áo trấn thủ, sau đó bị động đến ngồi trước gương trang điểm, nhìn dáng mạo đang mặc trang phục quen thuộc trong gương, bả đầu cao cao, tay tôi dưới ống tay áo chậm rãi siết chặt lại.
Rốt cuộc......vẫn trốn không thoát!
Có một số việc dù có tận lực tránh đi, cũng thật sự không thể né tránh. Nếu bất kể thế nào cũng không trốn được, vậy thì cứ trực tiếp đối diện với nó vậy! Ít nhất vào lúc này đây, với mức độ nào đó mà nói, Nỗ Nhĩ Cáp Xích quả thực đã làm một chuyện tốt.
Tôi thở dài, từ trong hộp trang sức lấy ra một biển phương đồng khắc hoa, nói: "Dùng cái này vấn tóc đi, còn lại trừ khuyên tai ra, không cần thiết phải mang thêm trang sức gì."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook