Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
-
Quyển 1 - Chương 45: Bỏ trốn
Hành trình này thật gian khổ.
Nghe nói toàn Kiến Châu đã triển khai canh phòng nghiêm ngặt, binh lính tứ kỳ phân bố tìm kiếm chặt chẽ trong từng ngóc ngách, tại biên giới càng được kiểm tra nghiêm ngặt.
Vì để tránh tai mắt, nhóm Bái Âm Đạt Lễ cải trang thành dân chúng bình thường qua mắt nhằm để xuất cảnh, tôi bị cải trang thành một phụ nhân tầm thường, biến thành một dáng vẻ mặt xám mày tro trông vụng về đần độn, bị buộc phải cùng bọn họ đến Huy Phát.
Đã đến cổ đại hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi khốn khổ như vậy, tuy điều kiện vật chất nơi đây không bằng hiện đại, nhưng ngày thường cũng đều được vây quanh bởi một đám nô tài, tôi không sinh sản, ngay cả thêu thùa may vá cũng chẳng biết, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nuôi tôi giống như nuôi một con mọt gạo. Tôi xưa nay sống an nhàn sung sướng đâm ra quen, hiện giờ đột nhiên bảo tôi lĩnh hội cuộc sống bình dân của tầng lớp thấp trong xã hội, thật đúng là không thể lập tức thích ứng được.
Cưỡi ngựa vài ngày, lặn lội đường xa không bàn đến, nhưng đến phải nơi rừng thiên nước độc, gặp phải khó khăn, liền không thể không xuống ngựa đi bộ. Đôi chân yếu ớt của tôi bị ma sát rất nhanh chóng nổi mụn nước, sau đó mụn nước vỡ ra bị lỡ loét, đau đớn không chịu nổi, hai chân vừa chạm đất liền đau đớn như kim châm.
Bái Âm Đạt Lễ chắc hẳn cũng hiểu tôi không thể thích ứng được loại khổ sở này, vì thế thường sẽ trấn an tôi nói, sau khi đến Hỗ Nhĩ Kỳ rồi sẽ bồi thường cho tôi ra sao.
Tôi chỉ im lặng không nói gì, không biết nên bày ra vẻ mặt vạn phần vui sướng hay là oán hận cực độ.
Bái Âm Đạt Lễ không biểu hiện hỉ nộ ra mặt, tôi khó mà đoán ra được suy nghĩ thật sự của hắn, vì thế tôi đành phải ôm tâm tư từng bước từng bước tính toán tìm cách, tiếp tục miệt mài đi cùng bọn họ.
Sau đó, mụn nước rốt cuộc bị nhiễm trùng trở nên chốc lở, vùng bị sưng mủ lở loét bắt đầu lan rộng ra, lúc này Bái Âm Đạt Lễ thấy tôi không thể đi đường, liền tự mình cõng tôi, khi dừng lại nghỉ ngơi cũng không phái người theo dõi chặt chẽ tôi nữa.
Chắc là hắn cho rằng với tình trạng hiện giờ của tôi, ngay cả đường cũng không đi được, làm sao có thể chạy trốn? Huống hồ biểu hiện trên đường của tôi rất tốt, vô cùng phối hợp, bộ dáng hoàn toàn không có chút gì là làm trái.
Sự cảnh giác của hắn dành cho tôi dần giảm đi, nội tâm tôi mừng thầm, không dám lộ ra trên mặt, thầm nghĩ cách tìm cơ hội để bỏ trốn.
Chân lở loét thì sao? Nếu tôi thật sự bị hắn mang về Hỗ Nhĩ Kỳ mới là sống không bằng chết, cho nên chẳng sợ hai chân bị phế, cho dù có bò, tôi cũng muốn trốn.
Nghỉ chân vào lúc mặt trời lặn, Bái Âm Đạt Lễ theo thường lệ phái thủ hạ dựng lều trại, nấu thức ăn rừng, đun nước tuyết, liên tục bận rộn. Tôi trầm tĩnh ngồi trên tảng đá, ngón tay đông cứng, mắt đánh giá xung quanh.
Nơi này bốn phía là rừng rậm, bao phủ dưới lớp tuyết trắng xóa, liếc mắt không thể nhìn thấy trời, càng không nhìn thấy nhà người dân. Tôi âm thầm lắc đầu, đây không phải là nơi chạy trốn lý tưởng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy một tiếng rống trầm thấp đầy quái dị từ sâu trong cánh rừng truyền ra, vẻ mặt Bái Âm Đạt Lễ cùng hai thủ hạ đun nước trở nên căng thẳng, trong đó có người vì hoảng hốt mà va phải nồi thiết, nước tuyết đun nóng bên trong chảy ào ra, toàn bộ đổ lên đùi hắn.
Hắn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, ôm lấy đầu gối bị bỏng đau đớn mà run rẩy.
"Đồ ngu xuẩn!" Bái Âm Đạt Lễ không chút lưu tình giơ roi ngựa, một roi nhắm lên mặt người nọ.
"A——" Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, có điều không phải phát ra từ thủ hạ bị đánh kia, mà là truyền đến từ sâu trong rừng rậm.
Bái Âm Đạt Lễ sợ hãi thất sắc, một thủ hạ khác bên cạnh hắn lớn tiếng kêu lên: "Nguy rồi! Gia, sợ là người của chúng ta đã gặp phải gấu đen!" Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía xa lại là hai tiếng gào thét, lần này đến tôi cũng nghe thấy, đó là tiếng gầm của gấu đen, hơn nữa số lượng không chỉ có một con.
Bái Âm Đạt Lễ rất nhanh chóng gỡ khóa đao cùng cung tên trên lưng ngựa xuống, đeo túi tên vào lưng, tuốt đao lưng ra khỏi vỏ: "Đi, đi xem! Nếu có thể đánh bại mấy con gấu đen đó, thì thu hoạch của hôm nay cũng không tồi." Đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cười nói với tôi: "Nàng tạm chờ, đêm nay ta nướng chân gấu cho nàng ăn."
Sắc trời tối đen, thủ hạ của hắn tính qua tổng cộng chỉ có mười ba người, trừ tôi cùng con ma xui xẻo không may bị bỏng kia, hắn chỉ có thể dựa vào vài người trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, liệu có thể đọ sức cùng mấy con gấu đen?
Tôi âm thầm lắc đầu, không biết cuối cùng ai trở thành buổi tối cho ai?
Tuy tôi ước rằng Bái Âm Đạt Lễ bị gấu nuốt sạch, nhưng thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin ấy, trong lòng không khỏi thiếu đi vài phần chắc chắn, xem ra là hắn thường xuyên săn bắn, chiến đấu riêng với một con gấu không khác mấy so với ăn một bữa cơm.
Nhìn thân ảnh của hắn cùng thủ hạ ngày càng xa, cuối cùng biến mất, tôi lập tức quay đầu lườm con ma xui xẻo kia: "Này, chuyển cho ta một chén nước!"
Hắn đang khập khiễng chân, nhe răng nhếch miệng nhịn đau bắt đầu đun tan nước tuyết. Nghe tôi phân phó, vội cúi người nói: "Cách cách xin đợi một chút......"
Tôi hừ lạnh: "Ta khát nước, ngươi đem túi nước trên yên ngựa đưa cho ta đi."
Hắn có chút khó xử: "Cách cách, nước đó rất lạnh."
"Không sao, ngươi cứ mang lại đây."
Hắn không thể nói gì, chỉ có thể khập khiễng xoay người giúp tôi lấy nước, nói chậm làm nhanh, tôi lập tức vọt người dậy, chịu đựng sự đau đớn toàn tâm bên dưới, tầm mắt nhằm vào hòn đá nặng năm sáu cân, không chút do dự, nhắm ngay sau lưng hắn hung hăng đập xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người chầm chậm ngã vào trong tuyết, mặt hướng xuống, lưng hướng lên.
Tôi đang cầm hòn đá, tim căng thẳng tựa như sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài, nuốt nước bọn, hoang mang ném hung khí trong tay xuống. Cũng không dám nhìn người kia sống hay chết, chỉ kinh hồn tán đảm gắng gượng chống đỡ thân mình đạp lên lưng hắn, nhanh chóng trèo lên một con bạch mã, xoay người cưỡi đi.
Đang muốn giục ngựa phi nước đại, bỗng nghĩ đến một chuyện, vì thế vội chuyển đầu ngựa, từ bên lưng ngựa lấy ra một thanh chủy thủ, khẽ cắn môi rút ra, đâm một đao vào mông con hắc mã bên cạnh.
Hắc mã kia giật mình đau đớn, hí một tiếng, giơ cao móng trước, đá lên hai lần, rồi co giật rời khỏi.
Dựa theo việc đó để làm, tôi liên tiếp đâm bị thương bảy tám con ngựa, đuổi những con ngựa ấy chạy trốn tứ phương, lúc này mới một mình ghìm cương, hô một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng nhanh chạy đi.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi luôn rất kém, mấy năm gần đây Hoàng Thái Cực không nhìn nổi nữa, dành thời gian tự mình dạy tôi, mới miễn cưỡng xem như qua ải. Có điều không thể duy trì sức được lâu, ngồi trên lưng ngựa quá lâu, mông tôi dễ bị tê dại, xương cốt toàn thân lỏng lẻo do cưỡi ngựa để lại, cần mất một khoảng thời gian dài mới hồi phục lại, cho nên tôi không thể tùy tiện phóng ngựa như điên.
Nhưng lần này là chạy trối chết, vào lúc chạy trối chết sao có thể đi quản hậu quả như thế nào?
Giờ phút này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ——Chạy nhanh! Chạy nhanh! Nhanh lên......
Tuyệt đối không thể để Bái Âm Đạt Lễ bắt trở về! Bị bắt về, dù tôi có là miêu yêu bất tử có chín mạng hóa thân thành đi nữa, thế nào cũng sẽ bị hắn thẹn quá hóa giận mà lột da xuống.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm đi, tôi vốn không định phương hướng mà chạy tán loạn một mạch, lúc này tại nơi núi sâu rừng già, trước mắt tôi như bị bôi đen đi, càng không biết bên kia là đường sống, hay bên kia là vách núi, đành phải ghìm cương, bất đắc dĩ thả lỏng ngựa tự hành đi bộ.
Ước chừng quanh quẩn trong núi hơn một giờ, chợt thấy trên mặt giá lạnh, ngẩng đầu nhìn, tuyết lớn tựa như lông ngỗng lả tả bay.
Lòng tôi không khỏi lạnh đi.
Quả nhiên là trời muốn diệt tôi! Thân đã ở trong hoàn cảnh địa lý ác nghiệt như này, hiện giờ ngay cả lão thiên gia cũng đến đùa giỡn tôi.
Không lâu sau, toàn thân tôi rét lạnh tựa như một khối băng, tay chân cứng ngắc run lên, hông bạch mã cũng bắt đầu cứng lại, run cầm cập. Tôi vừa đói vừa lạnh, đành cúi người đưa tay ôm cổ ngựa mượn chút hơi ấm.
Vó ngựa nhẹ vang, tại rừng núi mênh mông vắng vẻ chốc lát lại truyền đến tiếng rống của dã thú này, vọng đi khắp xung quanh.
Đói khổ lạnh lẽo, tôi bi ai nghĩ, chỉ sợ là lần này khó tránh tai vạ, không biết Hoàng Thái Cực liệu có tìm được thi thể tôi? Chỉ mong đừng bị dã thú gặm đến xương cốt không còn......
Ấm quá......cảm giác ấm áp từng chút một truyền vào trong cơ thể tôi.
Mí mắt cố sức nâng lên, trong bóng đêm cách đó không xa có một chút ánh sáng đang nhảy múa, một thân ảnh mơ hồ lắc lư qua lại giữa ánh sáng mông lung, khiến lòng tôi ấm áp: "Hoàng......Thái Cực......" Mí mắt tôi nặng nề khép lại, tôi rên lên một tiếng, an tâm mà ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng bước chân, có một giọng nam đè thấp hỏi: "Nàng ấy tỉnh chưa?"
Lòng tôi cả kinh, nghĩ là Bái Âm Đạt Lễ, liền lăn lốc trở mình dậy, dứt khoát mở to mắt sững sờ.
Một bàn tay dừng lại trước chóp mũi tôi, thiếu niên xa lạ vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn tôi.
"Ồ, cô tỉnh rồi." Bên cạnh thoáng lên một bóng dáng mặc đồ xanh lục, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng như hoa, mặt để sát vào tôi, trong đôi mắt hạnh nguyên to to chứa đựng ý cười, "Ca ca, huynh vừa mới đến nàng ấy liền tỉnh lại."
Thiếu nữ ấy ước chừng mười ba mười bốn tuổi, diện mạo vui vẻ dễ gần, dung mạo có bảy tám phần tương tự với vị thiếu niên trước mặt tôi. Thiếu niên thấy tôi tỉnh, thì mỉm cười: "Tỉnh lại là tốt rồi, A Đan Châu, bảo a hoàn của muội bưng cháo thịt băm đến đây, vị cô nương này chắc hắn đã đói rồi."
Tôi xác thực rất đói, nhịn không được liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi: "Các người là ai?"
Lúc này thiếu nữ ấy đã xốc lều trại đi ra ngoài, chỉ còn lại vị thiếu niên mỉm cười khoanh chân ngồi trên thảm, tiện tai thêm gỗ vào chậu than: "Ta là Ô Khắc Á, người mới vừa ra ngoài kia là muội muội ta A Đan Châu, hôm qua trên đường chúng ta đi ngang qua đây, A Đan Châu khăng khăng muốn lên núi săn thú, chó săn đã phát hiện ra cô bị tuyết vùi lấp hơn phân nửa......" Hắn vừa nói vừa ngoáy đầu lại cười với tôi, tôi thấy bộ dáng hắn bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài dễ nhìn, tuấn nhã thanh tú, trên người mặc áo lông cáo, ngay cả bím tóc dài trên lưng cũng rũ xuống một viên Đông châu cực lớn, khí thế toàn thân không phải thợ săn rừng núi bình thường có thể có.
"Các người......rốt cuộc là ai?"
Tôi hỏi có hơi đột ngột, Ô Khắc Á lại không tức giận, chỉ khẽ ngẩn người, rồi lại ôn nhu mỉm cười nói: "Quên giới thiệu, chúng ta là người bộ tộc Đông Hải Ngõa Nhĩ Khách, cô nương là người nơi nào? Vì sao lại lẻ loi một mình lạc trên núi?"
Nói được mấy câu liền hời hợt xoay chuyển thế cục, đến phiên tôi trân trối nghẹn họng, liền ấp úng.
"Ta......ta là Bộ Du Nhiên, ta là người Hán, ta vốn định lên núi đào nhân sâm dã sơn......"
Ô Khắc Á quan sát tôi, thần sắc hiện lên một tia kinh ngạc: "Thì ra cô là người Hán......tham khách người Hán thường không dám lên núi vào mùa Đông, cô hẳn là người mới? Một mình lên núi vào mùa Đông tuyết lớn bao phủ như này, rất nguy hiểm."
Trên mặt hơi đỏ lên, tôi cúi đầu thì thào nói: "Phải."
Đang cảm thấy xấu hổ, thì màn được vén lên, gió lạnh cuốn theo bông tuyết cùng A Đan Châu hoạt bát tiến vào: "Tỷ tỷ, tỷ uống chút bát cháo này đi, cháo này do ca ca trộn với thịt nai băm mà nấu thành, hương vị rất không tồi."
Tôi luôn miệng cảm ơn, tiếp lấy bát cháo, đem cháo ngấu nghiến nuốt vào không còn sót lại gì——Tôi thật sự rất đói, làm sao còn kiêng dè là ăn cái gì.
A Đan Châu cười khúc khích, tôi xấu hổ buông bát, cười mỉa.
"Không đủ vẫn còn......" Nàng mỉm cười ngồi xuống bên chân tôi, lúc này tôi mới chú ý đến trên một chân mình đang được băng vải thật kín, gót chân cùng ngón chân có một cơn tê ngứa, tôi cong chân đưa tay muốn gãi, thì bị A Đan Châu đè lại, "Đừng động! Ca ca mới giúp tỷ đắp thuốc, chân của tỷ bị lạnh phát cước*, nếu không phải ca ca biết chút thảo dược, kịp thời bó thuốc giúp cô, chỉ sợ hai chân này đã thật sự thối rữa."
*Cước: có tên tiếng Anh là chilblain, là tình trạng bệnh hay gặp vào mùa đông, triệu chứng thường gặp là: đỏ da, ngứa, viêm và đôi khi là mụn nước...
Tôi giật mình ngẩng cao đầu, Ô Khắc Á đang mỉm cười nhìn sang bên này, bốn mắt nhìn nhau, tôi còn chưa kịp nói lời cảm kích, hắn đã cười nói: "Về sau mỗi ngày đều phải thay thuốc, qua một tháng có thể đi đứng trở lại, chỉ là ta không dám cam đoan sau này có để lại bệnh gì không, dù sao ta cũng không phải đại phu, trở về vẫn nên tìm đại phu để xem qua một lần."
Tôi không nói gì, hai chân này vẫn chưa bị phế bỏ, có thể thành công thoát khỏi ma trảo của Bái Âm Đạt Lễ, tôi đã mang ơn, vui mừng khôn xiết rồi, nào còn có tâm tư mà lo lắng chuyện mai sau?
"Tỷ tỷ......tỷ đẹp quá đi!" Bỗng nhiên A Đan Châu áp sát tôi, cười hì hì ôm lấy cánh tay tôi, "Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ta một mỹ nhân đẹp như tỷ đây. Tỷ tỷ......tỷ là người nơi nào? Không bằng theo chúng ta về thành Phỉ Ưu có được không? A mã và ngạch niết ta nhìn thấy tỷ, khẳng định sẽ vui mừng......được không? Được không vậy? Tỷ cùng chúng ta về thành ăn mừng năm mới được không? Ca ca——" Nàng kéo dài giọng, quay đầu liếc Ô Khắc Á.
Ô Khắc Á chỉ thản nhiên cười: "Điều này phải xem ý của Bộ cô nương."
Hiện tại tôi căn bản không có chỗ để đi, ngẫm nghĩ thay vì trở về Hách Đồ A Lạp tiếp tục cuộc sống tù túng, không bằng thử một lần đi theo huynh muội bọn họ đến Phỉ Ưu thành? Có lẽ cuộc sống nơi đó sẽ thích hợp với tôi, có lẽ nơi đó tôi có thể hoàn toàn vứt bỏ thân phận Đông Ca, lấy danh nghĩa Bộ Du Nhiên sống một cuộc đời chân chính......
"Vậy làm phiền rồi." Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, mỉm cười.
Hoàng Thái Cực......thật xin lỗi! Ta lỡ hẹn rồi, ta không thể trở về Hách Đồ A Lạp! Ta không muốn gánh cái danh Bố Hỉ Á Mã Lạp, sống một cuộc sống thống khổ áp lực nữa!
"Oa! Tỷ tỷ đáp ứng rồi! Ca ca......chúng ta về Phỉ Ưu thành! Chúng ta lập tức khởi hành về Phỉ Ưu thành!" Tiếng cười vui vẻ của A Đan Châu lây cảm sang cho tôi, tôi phì cười không ngớt. Ô Khắc Á sủng nịch nhìn muội muội, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng cười theo.
Nghe nói toàn Kiến Châu đã triển khai canh phòng nghiêm ngặt, binh lính tứ kỳ phân bố tìm kiếm chặt chẽ trong từng ngóc ngách, tại biên giới càng được kiểm tra nghiêm ngặt.
Vì để tránh tai mắt, nhóm Bái Âm Đạt Lễ cải trang thành dân chúng bình thường qua mắt nhằm để xuất cảnh, tôi bị cải trang thành một phụ nhân tầm thường, biến thành một dáng vẻ mặt xám mày tro trông vụng về đần độn, bị buộc phải cùng bọn họ đến Huy Phát.
Đã đến cổ đại hơn mười năm, đây là lần đầu tiên tôi khốn khổ như vậy, tuy điều kiện vật chất nơi đây không bằng hiện đại, nhưng ngày thường cũng đều được vây quanh bởi một đám nô tài, tôi không sinh sản, ngay cả thêu thùa may vá cũng chẳng biết, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nuôi tôi giống như nuôi một con mọt gạo. Tôi xưa nay sống an nhàn sung sướng đâm ra quen, hiện giờ đột nhiên bảo tôi lĩnh hội cuộc sống bình dân của tầng lớp thấp trong xã hội, thật đúng là không thể lập tức thích ứng được.
Cưỡi ngựa vài ngày, lặn lội đường xa không bàn đến, nhưng đến phải nơi rừng thiên nước độc, gặp phải khó khăn, liền không thể không xuống ngựa đi bộ. Đôi chân yếu ớt của tôi bị ma sát rất nhanh chóng nổi mụn nước, sau đó mụn nước vỡ ra bị lỡ loét, đau đớn không chịu nổi, hai chân vừa chạm đất liền đau đớn như kim châm.
Bái Âm Đạt Lễ chắc hẳn cũng hiểu tôi không thể thích ứng được loại khổ sở này, vì thế thường sẽ trấn an tôi nói, sau khi đến Hỗ Nhĩ Kỳ rồi sẽ bồi thường cho tôi ra sao.
Tôi chỉ im lặng không nói gì, không biết nên bày ra vẻ mặt vạn phần vui sướng hay là oán hận cực độ.
Bái Âm Đạt Lễ không biểu hiện hỉ nộ ra mặt, tôi khó mà đoán ra được suy nghĩ thật sự của hắn, vì thế tôi đành phải ôm tâm tư từng bước từng bước tính toán tìm cách, tiếp tục miệt mài đi cùng bọn họ.
Sau đó, mụn nước rốt cuộc bị nhiễm trùng trở nên chốc lở, vùng bị sưng mủ lở loét bắt đầu lan rộng ra, lúc này Bái Âm Đạt Lễ thấy tôi không thể đi đường, liền tự mình cõng tôi, khi dừng lại nghỉ ngơi cũng không phái người theo dõi chặt chẽ tôi nữa.
Chắc là hắn cho rằng với tình trạng hiện giờ của tôi, ngay cả đường cũng không đi được, làm sao có thể chạy trốn? Huống hồ biểu hiện trên đường của tôi rất tốt, vô cùng phối hợp, bộ dáng hoàn toàn không có chút gì là làm trái.
Sự cảnh giác của hắn dành cho tôi dần giảm đi, nội tâm tôi mừng thầm, không dám lộ ra trên mặt, thầm nghĩ cách tìm cơ hội để bỏ trốn.
Chân lở loét thì sao? Nếu tôi thật sự bị hắn mang về Hỗ Nhĩ Kỳ mới là sống không bằng chết, cho nên chẳng sợ hai chân bị phế, cho dù có bò, tôi cũng muốn trốn.
Nghỉ chân vào lúc mặt trời lặn, Bái Âm Đạt Lễ theo thường lệ phái thủ hạ dựng lều trại, nấu thức ăn rừng, đun nước tuyết, liên tục bận rộn. Tôi trầm tĩnh ngồi trên tảng đá, ngón tay đông cứng, mắt đánh giá xung quanh.
Nơi này bốn phía là rừng rậm, bao phủ dưới lớp tuyết trắng xóa, liếc mắt không thể nhìn thấy trời, càng không nhìn thấy nhà người dân. Tôi âm thầm lắc đầu, đây không phải là nơi chạy trốn lý tưởng.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy một tiếng rống trầm thấp đầy quái dị từ sâu trong cánh rừng truyền ra, vẻ mặt Bái Âm Đạt Lễ cùng hai thủ hạ đun nước trở nên căng thẳng, trong đó có người vì hoảng hốt mà va phải nồi thiết, nước tuyết đun nóng bên trong chảy ào ra, toàn bộ đổ lên đùi hắn.
Hắn thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã xuống mặt đất, ôm lấy đầu gối bị bỏng đau đớn mà run rẩy.
"Đồ ngu xuẩn!" Bái Âm Đạt Lễ không chút lưu tình giơ roi ngựa, một roi nhắm lên mặt người nọ.
"A——" Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, có điều không phải phát ra từ thủ hạ bị đánh kia, mà là truyền đến từ sâu trong rừng rậm.
Bái Âm Đạt Lễ sợ hãi thất sắc, một thủ hạ khác bên cạnh hắn lớn tiếng kêu lên: "Nguy rồi! Gia, sợ là người của chúng ta đã gặp phải gấu đen!" Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía xa lại là hai tiếng gào thét, lần này đến tôi cũng nghe thấy, đó là tiếng gầm của gấu đen, hơn nữa số lượng không chỉ có một con.
Bái Âm Đạt Lễ rất nhanh chóng gỡ khóa đao cùng cung tên trên lưng ngựa xuống, đeo túi tên vào lưng, tuốt đao lưng ra khỏi vỏ: "Đi, đi xem! Nếu có thể đánh bại mấy con gấu đen đó, thì thu hoạch của hôm nay cũng không tồi." Đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, cười nói với tôi: "Nàng tạm chờ, đêm nay ta nướng chân gấu cho nàng ăn."
Sắc trời tối đen, thủ hạ của hắn tính qua tổng cộng chỉ có mười ba người, trừ tôi cùng con ma xui xẻo không may bị bỏng kia, hắn chỉ có thể dựa vào vài người trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, liệu có thể đọ sức cùng mấy con gấu đen?
Tôi âm thầm lắc đầu, không biết cuối cùng ai trở thành buổi tối cho ai?
Tuy tôi ước rằng Bái Âm Đạt Lễ bị gấu nuốt sạch, nhưng thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin ấy, trong lòng không khỏi thiếu đi vài phần chắc chắn, xem ra là hắn thường xuyên săn bắn, chiến đấu riêng với một con gấu không khác mấy so với ăn một bữa cơm.
Nhìn thân ảnh của hắn cùng thủ hạ ngày càng xa, cuối cùng biến mất, tôi lập tức quay đầu lườm con ma xui xẻo kia: "Này, chuyển cho ta một chén nước!"
Hắn đang khập khiễng chân, nhe răng nhếch miệng nhịn đau bắt đầu đun tan nước tuyết. Nghe tôi phân phó, vội cúi người nói: "Cách cách xin đợi một chút......"
Tôi hừ lạnh: "Ta khát nước, ngươi đem túi nước trên yên ngựa đưa cho ta đi."
Hắn có chút khó xử: "Cách cách, nước đó rất lạnh."
"Không sao, ngươi cứ mang lại đây."
Hắn không thể nói gì, chỉ có thể khập khiễng xoay người giúp tôi lấy nước, nói chậm làm nhanh, tôi lập tức vọt người dậy, chịu đựng sự đau đớn toàn tâm bên dưới, tầm mắt nhằm vào hòn đá nặng năm sáu cân, không chút do dự, nhắm ngay sau lưng hắn hung hăng đập xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, người chầm chậm ngã vào trong tuyết, mặt hướng xuống, lưng hướng lên.
Tôi đang cầm hòn đá, tim căng thẳng tựa như sắp theo cổ họng nhảy ra ngoài, nuốt nước bọn, hoang mang ném hung khí trong tay xuống. Cũng không dám nhìn người kia sống hay chết, chỉ kinh hồn tán đảm gắng gượng chống đỡ thân mình đạp lên lưng hắn, nhanh chóng trèo lên một con bạch mã, xoay người cưỡi đi.
Đang muốn giục ngựa phi nước đại, bỗng nghĩ đến một chuyện, vì thế vội chuyển đầu ngựa, từ bên lưng ngựa lấy ra một thanh chủy thủ, khẽ cắn môi rút ra, đâm một đao vào mông con hắc mã bên cạnh.
Hắc mã kia giật mình đau đớn, hí một tiếng, giơ cao móng trước, đá lên hai lần, rồi co giật rời khỏi.
Dựa theo việc đó để làm, tôi liên tiếp đâm bị thương bảy tám con ngựa, đuổi những con ngựa ấy chạy trốn tứ phương, lúc này mới một mình ghìm cương, hô một tiếng, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng nhanh chạy đi.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi luôn rất kém, mấy năm gần đây Hoàng Thái Cực không nhìn nổi nữa, dành thời gian tự mình dạy tôi, mới miễn cưỡng xem như qua ải. Có điều không thể duy trì sức được lâu, ngồi trên lưng ngựa quá lâu, mông tôi dễ bị tê dại, xương cốt toàn thân lỏng lẻo do cưỡi ngựa để lại, cần mất một khoảng thời gian dài mới hồi phục lại, cho nên tôi không thể tùy tiện phóng ngựa như điên.
Nhưng lần này là chạy trối chết, vào lúc chạy trối chết sao có thể đi quản hậu quả như thế nào?
Giờ phút này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ——Chạy nhanh! Chạy nhanh! Nhanh lên......
Tuyệt đối không thể để Bái Âm Đạt Lễ bắt trở về! Bị bắt về, dù tôi có là miêu yêu bất tử có chín mạng hóa thân thành đi nữa, thế nào cũng sẽ bị hắn thẹn quá hóa giận mà lột da xuống.
Sắc trời nhanh chóng tối sầm đi, tôi vốn không định phương hướng mà chạy tán loạn một mạch, lúc này tại nơi núi sâu rừng già, trước mắt tôi như bị bôi đen đi, càng không biết bên kia là đường sống, hay bên kia là vách núi, đành phải ghìm cương, bất đắc dĩ thả lỏng ngựa tự hành đi bộ.
Ước chừng quanh quẩn trong núi hơn một giờ, chợt thấy trên mặt giá lạnh, ngẩng đầu nhìn, tuyết lớn tựa như lông ngỗng lả tả bay.
Lòng tôi không khỏi lạnh đi.
Quả nhiên là trời muốn diệt tôi! Thân đã ở trong hoàn cảnh địa lý ác nghiệt như này, hiện giờ ngay cả lão thiên gia cũng đến đùa giỡn tôi.
Không lâu sau, toàn thân tôi rét lạnh tựa như một khối băng, tay chân cứng ngắc run lên, hông bạch mã cũng bắt đầu cứng lại, run cầm cập. Tôi vừa đói vừa lạnh, đành cúi người đưa tay ôm cổ ngựa mượn chút hơi ấm.
Vó ngựa nhẹ vang, tại rừng núi mênh mông vắng vẻ chốc lát lại truyền đến tiếng rống của dã thú này, vọng đi khắp xung quanh.
Đói khổ lạnh lẽo, tôi bi ai nghĩ, chỉ sợ là lần này khó tránh tai vạ, không biết Hoàng Thái Cực liệu có tìm được thi thể tôi? Chỉ mong đừng bị dã thú gặm đến xương cốt không còn......
Ấm quá......cảm giác ấm áp từng chút một truyền vào trong cơ thể tôi.
Mí mắt cố sức nâng lên, trong bóng đêm cách đó không xa có một chút ánh sáng đang nhảy múa, một thân ảnh mơ hồ lắc lư qua lại giữa ánh sáng mông lung, khiến lòng tôi ấm áp: "Hoàng......Thái Cực......" Mí mắt tôi nặng nề khép lại, tôi rên lên một tiếng, an tâm mà ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng bước chân, có một giọng nam đè thấp hỏi: "Nàng ấy tỉnh chưa?"
Lòng tôi cả kinh, nghĩ là Bái Âm Đạt Lễ, liền lăn lốc trở mình dậy, dứt khoát mở to mắt sững sờ.
Một bàn tay dừng lại trước chóp mũi tôi, thiếu niên xa lạ vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn tôi.
"Ồ, cô tỉnh rồi." Bên cạnh thoáng lên một bóng dáng mặc đồ xanh lục, hé ra một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng như hoa, mặt để sát vào tôi, trong đôi mắt hạnh nguyên to to chứa đựng ý cười, "Ca ca, huynh vừa mới đến nàng ấy liền tỉnh lại."
Thiếu nữ ấy ước chừng mười ba mười bốn tuổi, diện mạo vui vẻ dễ gần, dung mạo có bảy tám phần tương tự với vị thiếu niên trước mặt tôi. Thiếu niên thấy tôi tỉnh, thì mỉm cười: "Tỉnh lại là tốt rồi, A Đan Châu, bảo a hoàn của muội bưng cháo thịt băm đến đây, vị cô nương này chắc hắn đã đói rồi."
Tôi xác thực rất đói, nhịn không được liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng hỏi: "Các người là ai?"
Lúc này thiếu nữ ấy đã xốc lều trại đi ra ngoài, chỉ còn lại vị thiếu niên mỉm cười khoanh chân ngồi trên thảm, tiện tai thêm gỗ vào chậu than: "Ta là Ô Khắc Á, người mới vừa ra ngoài kia là muội muội ta A Đan Châu, hôm qua trên đường chúng ta đi ngang qua đây, A Đan Châu khăng khăng muốn lên núi săn thú, chó săn đã phát hiện ra cô bị tuyết vùi lấp hơn phân nửa......" Hắn vừa nói vừa ngoáy đầu lại cười với tôi, tôi thấy bộ dáng hắn bất quá chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài dễ nhìn, tuấn nhã thanh tú, trên người mặc áo lông cáo, ngay cả bím tóc dài trên lưng cũng rũ xuống một viên Đông châu cực lớn, khí thế toàn thân không phải thợ săn rừng núi bình thường có thể có.
"Các người......rốt cuộc là ai?"
Tôi hỏi có hơi đột ngột, Ô Khắc Á lại không tức giận, chỉ khẽ ngẩn người, rồi lại ôn nhu mỉm cười nói: "Quên giới thiệu, chúng ta là người bộ tộc Đông Hải Ngõa Nhĩ Khách, cô nương là người nơi nào? Vì sao lại lẻ loi một mình lạc trên núi?"
Nói được mấy câu liền hời hợt xoay chuyển thế cục, đến phiên tôi trân trối nghẹn họng, liền ấp úng.
"Ta......ta là Bộ Du Nhiên, ta là người Hán, ta vốn định lên núi đào nhân sâm dã sơn......"
Ô Khắc Á quan sát tôi, thần sắc hiện lên một tia kinh ngạc: "Thì ra cô là người Hán......tham khách người Hán thường không dám lên núi vào mùa Đông, cô hẳn là người mới? Một mình lên núi vào mùa Đông tuyết lớn bao phủ như này, rất nguy hiểm."
Trên mặt hơi đỏ lên, tôi cúi đầu thì thào nói: "Phải."
Đang cảm thấy xấu hổ, thì màn được vén lên, gió lạnh cuốn theo bông tuyết cùng A Đan Châu hoạt bát tiến vào: "Tỷ tỷ, tỷ uống chút bát cháo này đi, cháo này do ca ca trộn với thịt nai băm mà nấu thành, hương vị rất không tồi."
Tôi luôn miệng cảm ơn, tiếp lấy bát cháo, đem cháo ngấu nghiến nuốt vào không còn sót lại gì——Tôi thật sự rất đói, làm sao còn kiêng dè là ăn cái gì.
A Đan Châu cười khúc khích, tôi xấu hổ buông bát, cười mỉa.
"Không đủ vẫn còn......" Nàng mỉm cười ngồi xuống bên chân tôi, lúc này tôi mới chú ý đến trên một chân mình đang được băng vải thật kín, gót chân cùng ngón chân có một cơn tê ngứa, tôi cong chân đưa tay muốn gãi, thì bị A Đan Châu đè lại, "Đừng động! Ca ca mới giúp tỷ đắp thuốc, chân của tỷ bị lạnh phát cước*, nếu không phải ca ca biết chút thảo dược, kịp thời bó thuốc giúp cô, chỉ sợ hai chân này đã thật sự thối rữa."
*Cước: có tên tiếng Anh là chilblain, là tình trạng bệnh hay gặp vào mùa đông, triệu chứng thường gặp là: đỏ da, ngứa, viêm và đôi khi là mụn nước...
Tôi giật mình ngẩng cao đầu, Ô Khắc Á đang mỉm cười nhìn sang bên này, bốn mắt nhìn nhau, tôi còn chưa kịp nói lời cảm kích, hắn đã cười nói: "Về sau mỗi ngày đều phải thay thuốc, qua một tháng có thể đi đứng trở lại, chỉ là ta không dám cam đoan sau này có để lại bệnh gì không, dù sao ta cũng không phải đại phu, trở về vẫn nên tìm đại phu để xem qua một lần."
Tôi không nói gì, hai chân này vẫn chưa bị phế bỏ, có thể thành công thoát khỏi ma trảo của Bái Âm Đạt Lễ, tôi đã mang ơn, vui mừng khôn xiết rồi, nào còn có tâm tư mà lo lắng chuyện mai sau?
"Tỷ tỷ......tỷ đẹp quá đi!" Bỗng nhiên A Đan Châu áp sát tôi, cười hì hì ôm lấy cánh tay tôi, "Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ta một mỹ nhân đẹp như tỷ đây. Tỷ tỷ......tỷ là người nơi nào? Không bằng theo chúng ta về thành Phỉ Ưu có được không? A mã và ngạch niết ta nhìn thấy tỷ, khẳng định sẽ vui mừng......được không? Được không vậy? Tỷ cùng chúng ta về thành ăn mừng năm mới được không? Ca ca——" Nàng kéo dài giọng, quay đầu liếc Ô Khắc Á.
Ô Khắc Á chỉ thản nhiên cười: "Điều này phải xem ý của Bộ cô nương."
Hiện tại tôi căn bản không có chỗ để đi, ngẫm nghĩ thay vì trở về Hách Đồ A Lạp tiếp tục cuộc sống tù túng, không bằng thử một lần đi theo huynh muội bọn họ đến Phỉ Ưu thành? Có lẽ cuộc sống nơi đó sẽ thích hợp với tôi, có lẽ nơi đó tôi có thể hoàn toàn vứt bỏ thân phận Đông Ca, lấy danh nghĩa Bộ Du Nhiên sống một cuộc đời chân chính......
"Vậy làm phiền rồi." Tôi nhẹ nhàng lên tiếng, mỉm cười.
Hoàng Thái Cực......thật xin lỗi! Ta lỡ hẹn rồi, ta không thể trở về Hách Đồ A Lạp! Ta không muốn gánh cái danh Bố Hỉ Á Mã Lạp, sống một cuộc sống thống khổ áp lực nữa!
"Oa! Tỷ tỷ đáp ứng rồi! Ca ca......chúng ta về Phỉ Ưu thành! Chúng ta lập tức khởi hành về Phỉ Ưu thành!" Tiếng cười vui vẻ của A Đan Châu lây cảm sang cho tôi, tôi phì cười không ngớt. Ô Khắc Á sủng nịch nhìn muội muội, sau đó liếc mắt nhìn tôi một cái, cũng cười theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook