Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
-
Chương 24: Cứu rỗi
Tổ tiên Cáp Đạt bộ vốn cư trú tại Hô Lan Hà, sau di chuyển đến Cáp Đạt Hà, dưới sự quản trì của thủ lĩnh Vương Đài bối lặc, thì ngày càng cường thịnh.
Trong vòng quản hạt ở Liêu Đông, hiện giờ ngoại trừ Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra, thì Vương Đài là người sớm nhất đã nhận được phong hào Long Hổ tướng quân Minh triều, vì thế có thể thấy được rằng, thời kỳ Vương Đài thống trị thì Cáp Đạt bộ đã đạt đến phong quan vô hạn trong số tất cả người Nữ Chân. Nhưng loại phức cảm tự tôn này chỉ duy trì được đến năm Minh quốc Vạn Lịch thứ mười, năm ấy Vương Đài qua đời, con trai là Hỗ Nhĩ Hán lên kế vị, ai ngờ Hỗ Nhĩ Hán không lâu sau lại chết. Kể từ đó trở đi, nội bộ Cáp Đạt chia rẽ thành ba lực lượng: một là giúp con trai của Hỗ Nhĩ Hán là Ngạt Thương kế vị; hai là giúp người con trai thứ năm của Vương Đài là Mạnh Cách Bố Lộc kế thừa chức Long Hổ tướng quân; cuối cùng là theo phía một người con khác của Vương Đài là Khang Cổ Lỗ.
Ba lực lượng này lục đục nội chiến, đến năm Vạn Lịch thứ mười chín, Ngạt Thương nhìn trúng Đông Ca, đưa sính lễ cầu hôn, Bố Trai và Na Lâm Bố Lộc yêu cầu hắn tự mình đến cưới vợ, kết quả bị lọt vào phục kích của Diệp Hách mà bị giết chết trên đường.
Đây là chuyện một năm trước khi tôi nhập vào thân thể Đông Ca, kỳ thực không thể tưởng tượng nổi tiểu Đông Ca mới chín tuổi khi ấy, lại có mị lực mạnh mẽ như thế, lẽ nào thật sự trên đầu chữ sắc có một cây đao sao?
Khi xe kéo đến Cáp Đạt Hà, nhiệt độ không khí dần ấm lên, gió xuân nhẹ lướt trên mặt người không hề lạnh lẽo, tôi hết sức hưởng thụ thời tiết hiếm có này, cả người giống như trải qua kỳ ngủ đông cuối cùng đã có thể thức tỉnh.
Bởi vì lời thề độc cộng thêm độc dược, tôi liền uy hiếp dụ dỗ khiến Mạnh Cách Bố Lộc trong mấy ngày này chỉ dám nhìn tôi mà nuốt ực nước miếng, không hề dám nổi khùng ăn tôi.
Tôi thầm thấy buồn cười, nam nhân hèn nhát sợ sệt muốn chết như này, làm sao có thể địch nổi Nỗ Nhĩ Cáp Xích đây?
Nhưng những ngày đắc ý cười trộm này không kéo dài được bao lâu, thời gian trôi qua, ngày xuân ấm áp hợp lòng người cũng đi mất, đảo mắt nghênh đón mùa hạ oi bức, tôi trước sau lại không hề trông mong kết quả mà mình đã dự đoán.
Phía Kiến Châu không có động tĩnh gì, thậm chí không hề có người tiến vào lãnh thổ Cáp Đạt để tra xét.
Tim thuận theo thời tiết nóng bức mà dần trở nên lạnh như băng.
Là tôi đã quá đánh giá cao Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hay là tôi đã quá đánh giá cao mị lực của chính mình?
Mắt thấy Mạnh Cách Bố Lộc qua từng ngày càng mất kiên nhẫn, ngay cả một tiểu nha đầu không lanh như Cát Đái cũng đã vào một đêm khuya nọ đầy sợ hãi mà nói với tôi, nàng cảm thấy Mạnh Cách Bố Lộc tựa như sói đói, sắp không kìm được đói khát mà mạo hiểm săn mồi.
Tôi sốt ruột, tôi sầu muộn, tôi thêm hận......nhưng vậy thì có tác dụng gì? Không đổi lại được hết thẩy thứ tôi muốn, chờ Mạnh Cách Bố Lộc chống chịu nhẫn nại đến cực điểm, lời nói dối cuối cùng sẽ sụp đổ, đến lúc đó tôi nên làm gì bây giờ? Chấp nhận quy thuận hắn, cam chịu ngoan ngoãn mà làm phúc tấn của hắn?
Không được! Tưởng tượng đến khuôn mặt dữ tợn của Mạnh Cách Bố Lộc, đến một chút cỏn con miễn cưỡng hưng trí gượng gạo tôi cũng không có nổi.
Cát Đái cũng nôn nóng, mỗi ngày miệng không ngừng thần thần bí bí niệm cái gì đó. Tôi nghĩ với thời gian càng xoay chuyển như vậy, cuối cùng chủ tớ chúng tôi đều sẽ bị bức bách đến tinh thần phân liệt mất.
Rốt cuộc có một ngày, Cát Đái tuyệt vọng mà kêu với tôi: "Cách cách! Bối lặc gia sẽ không đến đây...bối lặc gia vĩnh viễn sẽ không đến đây!"
"Không, hắn sẽ đến!" Tôi cố chấp nói, không biết là đang dối gạt nàng, hay là đang tự dối gạt mình.
"Lẽ nào người đã quên rồi sao? A Mẫn phúc tấn của bối lặc gia, chính là cháu gái ruột của Mạnh Cách Bố Lộc!"
Tôi sửng sốt, còn có loại sự tình này sao?
Đúng vậy, tôi sao lại quên rồi, họ của A Mẫn chính là Cáp Đạt Na Lạp thị, nàng vốn là nữ nhi của Hỗ Nhĩ Hán, tính toán không phải chính là cháu ruột của Mạnh Cách Bố Lộc sao?
Tuy rằng sau khi A Mẫn đó đến Kiến Châu cũng không được sủng ái, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là......rốt cuộc bây giờ Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghĩ như thế nào? Cáp Đạt và Kiến Châu có một tầng quan hệ thông gia chính trị, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liệu sẽ vì tôi mà đánh sự vỡ cân bằng, phát binh đến Cáp Đạt sao?
Sẽ sao? Sẽ sao?
Lòng tôi tết chặt, suy nghĩ vòng vo trăm nghìn lần.
"Cách cách!"
"Để ta nghĩ xem......để ta nghĩ thật kỹ xem......" Rốt cuộc vẫn bị ép phải nghiêm túc phân tích thế cục.
Việc này không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến mỹ mạo......Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vị Thanh Thái Tổ trong lịch sử này, tôi đã ở lại bên cạnh hắn quá lâu, lâu đến tê liệt hai mắt mình, nhưng lại quên rằng hắn ngoại trừ yêu thích cái đẹp ra, cũng là một chính trị gia bừng bừng dã tâm.
Một nam nhân như vậy, sao lại vì một nữ nhân, vì tư tình nhi nữ mà làm ẩu đây?
Tay chân tôi lạnh buốt, hàn khí lạnh lẽo xông thẳng lên đầu, tháng tám mùa hạ nóng nực, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ra ròng ròng thấm ướt áo tôi.
Tôi thật muốn hung hăng cho mình một bạt tai, cố sức mà mắng mình ngu muội vụng về——-Với một kẻ như Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sao có thể không sớm nhận ra được hắn đối với Diệp Hách đã dễ dàng thay đổi? Từ một năm trước lúc Bố Dương Cổ yêu cầu tôi về thăm nhà, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chắc hẳn đã sớm hiểu rõ......
Nhưng hắn vẫn đáp ứng......
Vì sao? Vì sao để tôi rời khỏi Phí A Lạp, trở về Diệp Hách? Hắn biết rõ sau khi tôi trở về thì Bố Dương Cổ sẽ làm gì với tôi, vì sao lại không hề ngăn cản, mà ngược lại vẫn để tôi đi?
Hắn......rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Tôi che mặt tê liệt ngã xuống đất.
Tôi không hiểu rõ thế giới này, lại càng không hiểu rõ được Nỗ Nhĩ Cáp Xích, giữa chốn phong vân quỷ quyệt ngươi lừa ta gạt của bọn họ mà nói, tôi bất quá chỉ là một quân cờ thảm thương——Và điều này không hề liên quan đến tình yêu, không liên quan đến mỹ mạo!
Ngày ấy cũng đến, cơn ác mộng của tôi rốt cuộc bừng tỉnh.
Khi Mạnh Cách Bố Lộc điên cuồng vọt vào phòng tôi, khi Cát Đái có ý đồ tiến lên ngăn cản bị hắn tát đến khóe miệng chảy máu, tôi liền biết ngày tận thế của mình cuối cùng cũng đến.
Những lo lắng cùng sợ hãi thiêu đốt ngày ngày đêm đêm, vào giờ khắc này, tôi lại trấn định chúng xuống.
"Bối lặc gia có việc gì sao?"
"Đi theo ta!" Hắn rống giận kéo tôi, nắm đến cổ tay sắp tróc da.
"Cách cách——" Cát Đái thét chói tai, bổ nhào lại một phen ôm lấy đùi phải của Mạnh Cách Bố Lộc, "Cách cách——"
"Cút ngay, tiện nhân!" Mạnh Cách Bố Lộc đá một cước ngay giữa ngực nàng, Cát Đái kêu lên một tiếng đau đớn, người trượt xa một thước, cuộn mình lại như một con tôm.
"Cát Đái!" Tôi kêu lên sợ hãi, nhìn bộ dáng như đã mất đi tri giác của nàng, thân mình bé nhỏ ấy chỉ đang không ngừng run rẩy.
Tôi muốn chạy đến xem thương thế nàng, thế nhưng Mạnh Cách Bố Lộc đang mất đi lý trí đã đem tôi khiêng lên vai, cùng với tiếng rít và đá đạp của tôi mà chạy ra ngoài.
"Ngươi......muốn làm cái gì?" Sau khi trời đất quay cuồng, tôi mới phát hiện mình bị ném vào bên trong một xe ngựa tối om, Mạnh Cách Bố Lộc gắt gạo túm chặt tay tôi, ánh mắt ứ máu đáng sợ trừng tôi.
"Ngươi không biết à? Ngươi lại không biết à?" Hắn nghiếng răng, "Kỹ nữ thối, từ lúc đầu ngươi đã biết như thế?"
Xe ngựa bắt đầu băng băng xốc nảy, tôi bị quăng lên ném xuống, xóc đến đầu choáng mắt hoa.
Hắn lại vẫn không buông tha, cầm lấy vạt áo tôi, hung tợn nói: "Ta sẽ không để ngươi được sống dễ chịu......ta không chiếm được thứ gì thì ai cũng đều đừng hòng có được!"
Hắn đột nhiên nổi điên nhào về phía tôi, hai tay dốc sức xé rách quần áo tôi.
Tôi thét chói tai, vật lộn với hắn, tuy biết rõ không đánh lại hắn, nhưng vẫn không cam lòng để chịu nhục như vậy.
"Kỹ nữ thối!" Hắn cho tôi một cái tát, tai tôi ù đi, trong một thoáng mất đi thính giác, tựa hồ không nghe được thứ gì, chỉ cảm thấy trước ngực tôi có hai tay đang vân vê sờ loạn......
Cũng không biết là qua bao lâu, sức nặng trên người đột nhiên nhẹ đi, trong lúc mơ mơ màng màng có hai tay bế tôi lên......
Tôi không nghe thấy tiếng, chỉ cảm thấy có luồng hơi ấm áp bao chặt lấy tôi, cảm giác sưng đau nóng hổi trên mặt bỗng nhiên biến mất, một loại xúc cảm lạnh lẽo lướt qua, thấm vào da thịt. Tôi run lên, chậm rãi mở mắt, tầm mắt mơ hồ dần đối diện với một đôi mắt mềm mại trong suốt, trong đó sâu thẵm tựa biển khơi, ẩn chứa sự thương tiếc, tự trách cùng đau thương khó tả.....
"Khụ!" Tôi ho ra tiếng, cổ họng vốn đục ngầu, nhưng cuối cùng vẫn có thể nói chuyện.
Tôi hẳn phải nên kích động, bởi vì có thể thấy hắn thật rõ ràng, nhưng vì sao......vì sao đến một chút cao hưng cũng không có, ngược lại bị sự đau lòng lăn tăn bao vây lấy, khiến tôi có chút hận hắn.
"Đông Ca......" Đại Thiện cả người khoác trọng giáp, quỳ một gối lên xe ngựa, nhẹ nhàng ôm tôi, bộ dáng vô cùng cẩn thận khiến tôi có cảm giác như hắn đang ôm một đứa trẻ non nớt.
"Khụ......" Tôi đẩy hắn ra, có chút mỏi mệt, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có hắn ở đây, dù sao đi nữa cũng khiến con tim vốn đang nâng lên đã có thể vững vàng hạ xuống. Tôi cúi đầu kiểm tra quần áo, trừ nếp nhăn có hơi hỗn độn ra, xem như vẫn ăn mặc chỉnh tề, xem ra vào lúc tôi ngất đi, tên đầu heo Mạnh Cách Bố Lộc kia cũng không có chiếm được nhiều tiện nghi.
"Đông Ca......"
"Tránh ra!" Tôi khàn giọng tức giận cắt ngang hắn.
Hắn đã xuất hiện đúng lúc mà cứu tôi, tim tôi hẳn nên cảm kích, nhưng nói không rõ cũng như không thể hiểu được, đáy lòng tôi vẫn thản nhiên cất giấu một loại hận ý, tôi hận hắn, hận hắn hai năm nay không hề quan tâm tôi, hận hắn vì tự bảo vệ mình mà vứt sạch quan hệ chúng tôi......hận hắn! Chính là hận hắn!
Đại Thiện nhìn tôi không nói gì, đáy mắt chậm rãi chảy qua hơi thở bi thương, hắn vươn tay đau xót muốn vuốt ve mặt tôi, lại bị tôi nắm lấy, hung hắn cắn xuống ngón tay.
Hắn khẽ run lên, nhưng không rút tay ra, không nhút nhích để tôi tiếp tục cắn, đến khi đầu lưỡi nếm được một vị ngọt tanh.
Tôi đột ngột nhả ra, nhìn ngón trỏ tay trái hắn mang theo dấu răng rướm máu, thì thất thanh kinh hô, thần trí hoang mang điên cuồng đột nhiên bị đánh thức.
"Đại Thiện......ngươi, ngươi......" Không phải tôi khờ, mà chính là hắn ngốc, hoặc là cả hai chúng tôi khi gặp nhau một cái liền sẽ biến thành một đôi đại ngốc.
Hắn thế mà không có một câu oán hận, ngược lại nhje nhàng cười với tôi, ôn nhu nói: "Vẫn còn nhớ chứ? Năm ấy nàng phát sốt, sau khi tỉnh lại ai cũng không quen, cũng hoảng loạn như thế này, vẻ mặt thất hồn lạc phách, cuối cùng lại cũng phát cáu mà cắn ngón tay mình......lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý niệm, thà rằng là nàng cắn ta....."
Tôi cứng họng, lòng đầy ê ẩm, mắt đầy chua xót, tựa hồ như có một thứ tình cảm mãnh liệt gì đó khó mà kìm nén được đang trào dâng từ trong lòng tôi.
Hắn thở dài một tiếng, gắt gao ôm lấy tôi vào ngực: "Thật xin lỗi......"
Một giọt lệ, chậm rãi từ khóe mắt tôi chảy xuống.
Trong vòng quản hạt ở Liêu Đông, hiện giờ ngoại trừ Nỗ Nhĩ Cáp Xích ra, thì Vương Đài là người sớm nhất đã nhận được phong hào Long Hổ tướng quân Minh triều, vì thế có thể thấy được rằng, thời kỳ Vương Đài thống trị thì Cáp Đạt bộ đã đạt đến phong quan vô hạn trong số tất cả người Nữ Chân. Nhưng loại phức cảm tự tôn này chỉ duy trì được đến năm Minh quốc Vạn Lịch thứ mười, năm ấy Vương Đài qua đời, con trai là Hỗ Nhĩ Hán lên kế vị, ai ngờ Hỗ Nhĩ Hán không lâu sau lại chết. Kể từ đó trở đi, nội bộ Cáp Đạt chia rẽ thành ba lực lượng: một là giúp con trai của Hỗ Nhĩ Hán là Ngạt Thương kế vị; hai là giúp người con trai thứ năm của Vương Đài là Mạnh Cách Bố Lộc kế thừa chức Long Hổ tướng quân; cuối cùng là theo phía một người con khác của Vương Đài là Khang Cổ Lỗ.
Ba lực lượng này lục đục nội chiến, đến năm Vạn Lịch thứ mười chín, Ngạt Thương nhìn trúng Đông Ca, đưa sính lễ cầu hôn, Bố Trai và Na Lâm Bố Lộc yêu cầu hắn tự mình đến cưới vợ, kết quả bị lọt vào phục kích của Diệp Hách mà bị giết chết trên đường.
Đây là chuyện một năm trước khi tôi nhập vào thân thể Đông Ca, kỳ thực không thể tưởng tượng nổi tiểu Đông Ca mới chín tuổi khi ấy, lại có mị lực mạnh mẽ như thế, lẽ nào thật sự trên đầu chữ sắc có một cây đao sao?
Khi xe kéo đến Cáp Đạt Hà, nhiệt độ không khí dần ấm lên, gió xuân nhẹ lướt trên mặt người không hề lạnh lẽo, tôi hết sức hưởng thụ thời tiết hiếm có này, cả người giống như trải qua kỳ ngủ đông cuối cùng đã có thể thức tỉnh.
Bởi vì lời thề độc cộng thêm độc dược, tôi liền uy hiếp dụ dỗ khiến Mạnh Cách Bố Lộc trong mấy ngày này chỉ dám nhìn tôi mà nuốt ực nước miếng, không hề dám nổi khùng ăn tôi.
Tôi thầm thấy buồn cười, nam nhân hèn nhát sợ sệt muốn chết như này, làm sao có thể địch nổi Nỗ Nhĩ Cáp Xích đây?
Nhưng những ngày đắc ý cười trộm này không kéo dài được bao lâu, thời gian trôi qua, ngày xuân ấm áp hợp lòng người cũng đi mất, đảo mắt nghênh đón mùa hạ oi bức, tôi trước sau lại không hề trông mong kết quả mà mình đã dự đoán.
Phía Kiến Châu không có động tĩnh gì, thậm chí không hề có người tiến vào lãnh thổ Cáp Đạt để tra xét.
Tim thuận theo thời tiết nóng bức mà dần trở nên lạnh như băng.
Là tôi đã quá đánh giá cao Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hay là tôi đã quá đánh giá cao mị lực của chính mình?
Mắt thấy Mạnh Cách Bố Lộc qua từng ngày càng mất kiên nhẫn, ngay cả một tiểu nha đầu không lanh như Cát Đái cũng đã vào một đêm khuya nọ đầy sợ hãi mà nói với tôi, nàng cảm thấy Mạnh Cách Bố Lộc tựa như sói đói, sắp không kìm được đói khát mà mạo hiểm săn mồi.
Tôi sốt ruột, tôi sầu muộn, tôi thêm hận......nhưng vậy thì có tác dụng gì? Không đổi lại được hết thẩy thứ tôi muốn, chờ Mạnh Cách Bố Lộc chống chịu nhẫn nại đến cực điểm, lời nói dối cuối cùng sẽ sụp đổ, đến lúc đó tôi nên làm gì bây giờ? Chấp nhận quy thuận hắn, cam chịu ngoan ngoãn mà làm phúc tấn của hắn?
Không được! Tưởng tượng đến khuôn mặt dữ tợn của Mạnh Cách Bố Lộc, đến một chút cỏn con miễn cưỡng hưng trí gượng gạo tôi cũng không có nổi.
Cát Đái cũng nôn nóng, mỗi ngày miệng không ngừng thần thần bí bí niệm cái gì đó. Tôi nghĩ với thời gian càng xoay chuyển như vậy, cuối cùng chủ tớ chúng tôi đều sẽ bị bức bách đến tinh thần phân liệt mất.
Rốt cuộc có một ngày, Cát Đái tuyệt vọng mà kêu với tôi: "Cách cách! Bối lặc gia sẽ không đến đây...bối lặc gia vĩnh viễn sẽ không đến đây!"
"Không, hắn sẽ đến!" Tôi cố chấp nói, không biết là đang dối gạt nàng, hay là đang tự dối gạt mình.
"Lẽ nào người đã quên rồi sao? A Mẫn phúc tấn của bối lặc gia, chính là cháu gái ruột của Mạnh Cách Bố Lộc!"
Tôi sửng sốt, còn có loại sự tình này sao?
Đúng vậy, tôi sao lại quên rồi, họ của A Mẫn chính là Cáp Đạt Na Lạp thị, nàng vốn là nữ nhi của Hỗ Nhĩ Hán, tính toán không phải chính là cháu ruột của Mạnh Cách Bố Lộc sao?
Tuy rằng sau khi A Mẫn đó đến Kiến Châu cũng không được sủng ái, nhưng điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là......rốt cuộc bây giờ Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghĩ như thế nào? Cáp Đạt và Kiến Châu có một tầng quan hệ thông gia chính trị, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liệu sẽ vì tôi mà đánh sự vỡ cân bằng, phát binh đến Cáp Đạt sao?
Sẽ sao? Sẽ sao?
Lòng tôi tết chặt, suy nghĩ vòng vo trăm nghìn lần.
"Cách cách!"
"Để ta nghĩ xem......để ta nghĩ thật kỹ xem......" Rốt cuộc vẫn bị ép phải nghiêm túc phân tích thế cục.
Việc này không liên quan đến tình yêu, không liên quan đến mỹ mạo......Nỗ Nhĩ Cáp Xích, vị Thanh Thái Tổ trong lịch sử này, tôi đã ở lại bên cạnh hắn quá lâu, lâu đến tê liệt hai mắt mình, nhưng lại quên rằng hắn ngoại trừ yêu thích cái đẹp ra, cũng là một chính trị gia bừng bừng dã tâm.
Một nam nhân như vậy, sao lại vì một nữ nhân, vì tư tình nhi nữ mà làm ẩu đây?
Tay chân tôi lạnh buốt, hàn khí lạnh lẽo xông thẳng lên đầu, tháng tám mùa hạ nóng nực, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy ra ròng ròng thấm ướt áo tôi.
Tôi thật muốn hung hăng cho mình một bạt tai, cố sức mà mắng mình ngu muội vụng về——-Với một kẻ như Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sao có thể không sớm nhận ra được hắn đối với Diệp Hách đã dễ dàng thay đổi? Từ một năm trước lúc Bố Dương Cổ yêu cầu tôi về thăm nhà, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chắc hẳn đã sớm hiểu rõ......
Nhưng hắn vẫn đáp ứng......
Vì sao? Vì sao để tôi rời khỏi Phí A Lạp, trở về Diệp Hách? Hắn biết rõ sau khi tôi trở về thì Bố Dương Cổ sẽ làm gì với tôi, vì sao lại không hề ngăn cản, mà ngược lại vẫn để tôi đi?
Hắn......rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Tôi che mặt tê liệt ngã xuống đất.
Tôi không hiểu rõ thế giới này, lại càng không hiểu rõ được Nỗ Nhĩ Cáp Xích, giữa chốn phong vân quỷ quyệt ngươi lừa ta gạt của bọn họ mà nói, tôi bất quá chỉ là một quân cờ thảm thương——Và điều này không hề liên quan đến tình yêu, không liên quan đến mỹ mạo!
Ngày ấy cũng đến, cơn ác mộng của tôi rốt cuộc bừng tỉnh.
Khi Mạnh Cách Bố Lộc điên cuồng vọt vào phòng tôi, khi Cát Đái có ý đồ tiến lên ngăn cản bị hắn tát đến khóe miệng chảy máu, tôi liền biết ngày tận thế của mình cuối cùng cũng đến.
Những lo lắng cùng sợ hãi thiêu đốt ngày ngày đêm đêm, vào giờ khắc này, tôi lại trấn định chúng xuống.
"Bối lặc gia có việc gì sao?"
"Đi theo ta!" Hắn rống giận kéo tôi, nắm đến cổ tay sắp tróc da.
"Cách cách——" Cát Đái thét chói tai, bổ nhào lại một phen ôm lấy đùi phải của Mạnh Cách Bố Lộc, "Cách cách——"
"Cút ngay, tiện nhân!" Mạnh Cách Bố Lộc đá một cước ngay giữa ngực nàng, Cát Đái kêu lên một tiếng đau đớn, người trượt xa một thước, cuộn mình lại như một con tôm.
"Cát Đái!" Tôi kêu lên sợ hãi, nhìn bộ dáng như đã mất đi tri giác của nàng, thân mình bé nhỏ ấy chỉ đang không ngừng run rẩy.
Tôi muốn chạy đến xem thương thế nàng, thế nhưng Mạnh Cách Bố Lộc đang mất đi lý trí đã đem tôi khiêng lên vai, cùng với tiếng rít và đá đạp của tôi mà chạy ra ngoài.
"Ngươi......muốn làm cái gì?" Sau khi trời đất quay cuồng, tôi mới phát hiện mình bị ném vào bên trong một xe ngựa tối om, Mạnh Cách Bố Lộc gắt gạo túm chặt tay tôi, ánh mắt ứ máu đáng sợ trừng tôi.
"Ngươi không biết à? Ngươi lại không biết à?" Hắn nghiếng răng, "Kỹ nữ thối, từ lúc đầu ngươi đã biết như thế?"
Xe ngựa bắt đầu băng băng xốc nảy, tôi bị quăng lên ném xuống, xóc đến đầu choáng mắt hoa.
Hắn lại vẫn không buông tha, cầm lấy vạt áo tôi, hung tợn nói: "Ta sẽ không để ngươi được sống dễ chịu......ta không chiếm được thứ gì thì ai cũng đều đừng hòng có được!"
Hắn đột nhiên nổi điên nhào về phía tôi, hai tay dốc sức xé rách quần áo tôi.
Tôi thét chói tai, vật lộn với hắn, tuy biết rõ không đánh lại hắn, nhưng vẫn không cam lòng để chịu nhục như vậy.
"Kỹ nữ thối!" Hắn cho tôi một cái tát, tai tôi ù đi, trong một thoáng mất đi thính giác, tựa hồ không nghe được thứ gì, chỉ cảm thấy trước ngực tôi có hai tay đang vân vê sờ loạn......
Cũng không biết là qua bao lâu, sức nặng trên người đột nhiên nhẹ đi, trong lúc mơ mơ màng màng có hai tay bế tôi lên......
Tôi không nghe thấy tiếng, chỉ cảm thấy có luồng hơi ấm áp bao chặt lấy tôi, cảm giác sưng đau nóng hổi trên mặt bỗng nhiên biến mất, một loại xúc cảm lạnh lẽo lướt qua, thấm vào da thịt. Tôi run lên, chậm rãi mở mắt, tầm mắt mơ hồ dần đối diện với một đôi mắt mềm mại trong suốt, trong đó sâu thẵm tựa biển khơi, ẩn chứa sự thương tiếc, tự trách cùng đau thương khó tả.....
"Khụ!" Tôi ho ra tiếng, cổ họng vốn đục ngầu, nhưng cuối cùng vẫn có thể nói chuyện.
Tôi hẳn phải nên kích động, bởi vì có thể thấy hắn thật rõ ràng, nhưng vì sao......vì sao đến một chút cao hưng cũng không có, ngược lại bị sự đau lòng lăn tăn bao vây lấy, khiến tôi có chút hận hắn.
"Đông Ca......" Đại Thiện cả người khoác trọng giáp, quỳ một gối lên xe ngựa, nhẹ nhàng ôm tôi, bộ dáng vô cùng cẩn thận khiến tôi có cảm giác như hắn đang ôm một đứa trẻ non nớt.
"Khụ......" Tôi đẩy hắn ra, có chút mỏi mệt, tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có hắn ở đây, dù sao đi nữa cũng khiến con tim vốn đang nâng lên đã có thể vững vàng hạ xuống. Tôi cúi đầu kiểm tra quần áo, trừ nếp nhăn có hơi hỗn độn ra, xem như vẫn ăn mặc chỉnh tề, xem ra vào lúc tôi ngất đi, tên đầu heo Mạnh Cách Bố Lộc kia cũng không có chiếm được nhiều tiện nghi.
"Đông Ca......"
"Tránh ra!" Tôi khàn giọng tức giận cắt ngang hắn.
Hắn đã xuất hiện đúng lúc mà cứu tôi, tim tôi hẳn nên cảm kích, nhưng nói không rõ cũng như không thể hiểu được, đáy lòng tôi vẫn thản nhiên cất giấu một loại hận ý, tôi hận hắn, hận hắn hai năm nay không hề quan tâm tôi, hận hắn vì tự bảo vệ mình mà vứt sạch quan hệ chúng tôi......hận hắn! Chính là hận hắn!
Đại Thiện nhìn tôi không nói gì, đáy mắt chậm rãi chảy qua hơi thở bi thương, hắn vươn tay đau xót muốn vuốt ve mặt tôi, lại bị tôi nắm lấy, hung hắn cắn xuống ngón tay.
Hắn khẽ run lên, nhưng không rút tay ra, không nhút nhích để tôi tiếp tục cắn, đến khi đầu lưỡi nếm được một vị ngọt tanh.
Tôi đột ngột nhả ra, nhìn ngón trỏ tay trái hắn mang theo dấu răng rướm máu, thì thất thanh kinh hô, thần trí hoang mang điên cuồng đột nhiên bị đánh thức.
"Đại Thiện......ngươi, ngươi......" Không phải tôi khờ, mà chính là hắn ngốc, hoặc là cả hai chúng tôi khi gặp nhau một cái liền sẽ biến thành một đôi đại ngốc.
Hắn thế mà không có một câu oán hận, ngược lại nhje nhàng cười với tôi, ôn nhu nói: "Vẫn còn nhớ chứ? Năm ấy nàng phát sốt, sau khi tỉnh lại ai cũng không quen, cũng hoảng loạn như thế này, vẻ mặt thất hồn lạc phách, cuối cùng lại cũng phát cáu mà cắn ngón tay mình......lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý niệm, thà rằng là nàng cắn ta....."
Tôi cứng họng, lòng đầy ê ẩm, mắt đầy chua xót, tựa hồ như có một thứ tình cảm mãnh liệt gì đó khó mà kìm nén được đang trào dâng từ trong lòng tôi.
Hắn thở dài một tiếng, gắt gao ôm lấy tôi vào ngực: "Thật xin lỗi......"
Một giọt lệ, chậm rãi từ khóe mắt tôi chảy xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook