Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực
-
Chương 104: Bốn năm
"Nàng là người của kỳ nào thế?". Đa Nhĩ Cổn nhanh chóng kề sát tôi, theo chuyển động của bước chân ngựa, hắn luôn mượn cơ hội chạm môi vào mặt tôi. Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, vô cùng buồn bực việc hắn cố ý chiếm tiện nghi của mình, thế nhưng tôi chỉ đành trơ mắt bởi vẫn phải trông cậy hắn đưa tôi về Đại Lăng Hà mà nhẫn nhịn.
Đáng tiếc tên tiểu tử này được một tấc lại muốn cả thước, không hề biết tốt xấu gì cả, nhân cơ hội đưa hai tay nắm dây cương trực tiếp ôm tôi vào lòng. Tôi ngầm giãy giụa, hắn lại vờ như không biết, vẫn cười hì hì cúi đầu ôm chặt tôi.
Tôi nghiến răng, gằn từng chữ một trả lời: "Ta không phải người của kỳ nào hết".
"Ồ? Lẽ nào thật sự là người Hán?". Hắn rũ mắt cười khẽ, "Không có khả năng".
"Có gì mà không có khả năng?". Tôi giơ tay đập vào cái cằm đang dí sát của hắn, bỗng nhiên hắn cúi người bắt lấy bàn chân phải của tôi giở lên.
Tôi sợ hãi kêu lên tiếng, cả người bật ngửa vào lồng ngực hắn. Trong cổ họng hắn phát hai tiếng cười thấp, "Nữ tử người Hán ai cũng bó chân... nữ người Hán ở trong phủ ta không dưới mười người, mỗi một người đều như vậy, ta chưa từng thấy có nữ người Hán nào không bó chân hết. Trái lại hôm nay được mở mang tầm mắt...".
"Buông ra!". Tôi nhẹ duỗi chân, hắn hoàn toàn không thèm để ý, tràn trề giễu cợt nhìn tôi.
Tôi hừ lạnh, tay trái lặng lẽ siết thành quyền, đùi phải làm ra vẻ giãy giụa, thừa lúc hắn không chú ý dùng sức kéo chặt, bỗng chốc đấm một quyền vào hàm dưới của hắn.
"Ui!". Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, buông bàn chân tôi ra, ôm lấy hàm dưới phẫn nộ nói, "Cái cô này...".
"Do ngươi tự tìm lấy!". Tôi cười nhạt, "Đã sớm cảnh cáo ngươi rồi mà".
"Nàng không sợ ta...".
"Xì!".
Lời mới hét được một nửa đã bị ánh mắt lạnh lẽo khinh thường coi tôi trừng trở về, nhất thời hắn tức đến nổi bật cười: "Nàng không sợ ta thật sao? Nàng có thật sự biết rõ ta là ai không?".
Nói thật thì trong lòng tôi không thấy sợ hắn lắm. Về phần rốt cuộc là vì nguyên nhân nào, tôi nghĩ đại khái là vì trong tiềm thức đã bất tri bất giác sinh ra chút gì đó lên mặt của một trưởng bối đối với hắn, dù gì tôi cũng đã tận mắt nhìn vị Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh Bối lặc gia này từ khi còn là một đứa nhỏ xấu xa cho đến khi trưởng thành cưới vợ, thêm nữa, chờ sau khi tôi tìm được Hoàng Thái Cực, có lẽ hắn còn phải theo phép tắc trong nhà gọi tôi một tiếng chị dâu nữa cơ.
"Ha ha!". Tưởng tượng đến bộ dạng của hắn lúc hành lễ, tôi nhịn không được mỉm cười, liếc mắt khiêu khích hắn, "Sợ ngươi làm chi? Để xem, về sau hai ta không biết ai sợ ai à".
"Khẩu khí lớn thật!". Hắn vừa giận vừa cười, lắc đầu lia lịa, "Rốt cuộc nàng là ai? Không phải người Hán, cũng không phải người Nữ Chân, lẽ nào nàng là người Triều Tiên?".
"Không phải! Không phải! Không phải gì hết!". Tôi bác bỏ toàn bộ, cố ý gợi hứng thú cho hắn.
Tiểu tử, ngươi cứ từ từ mà đoán nhé! Mặc dù ngươi có đoán đến nát đầu cũng không ngờ được ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt đâu.
Tưởng tượng đến không lâu nữa đã có thể gặp lại Hoàng Thái Cực, lòng tôi trở nên hớn hở, không còn để tâm đến sự cợt nhã nho nhỏ vừa rồi của Đa Nhĩ Cổn.
Lúc đầu dường như hắn giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi, thế nhưng chưa tới mười phút sau đã lại không nhịn được tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc nàng là người của kỳ nào thế?".
Tôi quay phắt đầu lại, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn bị dọa giật nảy người, thân trên cuống quýt ngửa ra sau, hai tay giơ lên vội che mặt mình.
Tôi không nhịn được phì cười ra tiếng.
Hắn để tay xuống, nhu hòa nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng dường như đang cầu xin: "Đừng đánh vào mặt nữa, một lát đến gặp Đại Hãn, nếu huynh ấy thấy mặt ta bị thương là sẽ lại hỏi hoài không thôi...".
Lòng tôi khẽ rung động, mềm mỏng hỏi: "Đại Hãn chàng ấy... đối xử với ngươi tốt chứ?".
Nghĩ đến A Ba Hợi mẹ hắn, tôi có chút hổ thẹn, không khỏi bắt đầu đau lòng thay hắn. Những đứa trẻ không cha không mẹ này, đám anh em con cháu trong tộc sẽ không coi trọng ba huynh đệ bọn họ. Mấy năm nay, có ai quan tâm hắn? Có ai thật sự lo nghĩ vì hắn? Hắn hẳn đã sống rất khổ rồi?
Mới đầu hắn còn hi hi ha ha, dường như không tim không phổi mà cười toe toét, nhưng sau đó khi hai ánh mắt chạm nhau, bỗng chốc sửng sốt, vẻ tươi cười thoáng thu lại. Tôi không biết hình dung vẻ mặt hắn thế nào, trong ánh mắt ấy có đau thương, cũng có chút xúc động.
"Này, đừng có dùng cái ánh mắt nhìn chó mèo đó để nhìn ta chòng chọc". Hắn bĩu môi, quay đầu đi nơi khác, "Đại Hãn là Bát ca của ta, đương nhiên là huynh ấy đối xử với ta rất tốt".
"Thế nào được xem là tốt?".
Hắn quay đầu lại: "Nàng đúng là lắm lời...".
Mặt tôi đỏ lên, có chút chột dạ cúi đầu. Đây là do tâm tư của tôi đang quấy phá, muốn dẫn dắt hắn nói thêm về chuyện của Hoàng Thái Cực đó mà.
"Tháng hai năm Thiên Thông thứ hai, khi Đại Hãn thân chinh Sát Cáp Nhĩ đã mệnh cho ta và Đa Đạc... À, Đa Đạc là đệ đệ ta, dẫn binh đi đầu tấn công Đa La Đặc bộ... Tháng chín năm đó ta và Đa Đạc lại theo Đại Hãn xuất chinh đến Sát Cáp Nhĩ... Này, nàng bị sao thế?".
Lòng tôi bất chợt xót xa.
Hoàng Thái Cực... thân chinh Sát Cáp Nhĩ Lâm Đan Khả Hãn!
Lại đánh hai lần trong một năm!
"Sao lại khóc ngon ơ thế?".
"Không...". Tôi bối rối lau mặt, chỉ là nước mắt tuôn ra không cách nào dừng được, càng lau càng nhiều.
"Cái cô này thật khó hiểu, tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà lúc thì lấy cái chết để dọa người, lúc thì cầm đại đao anh dũng chống địch, dũng cảm như nam tử... mới vui có chút xíu, lát sao lại khóc lóc. Ta thật là bị nàng đùa đến hồ đồ mất".
"A... không phải". Tôi thổn thức, mặc sức kéo lấy áo choàng đang quấn người lên lau loạn xạ, trong lòng vừa đau thương vừa cảm động. Loại tình cảm đó không thể nói rõ với Đa Nhĩ Cổn, vì thế chỉ đành tùy tiện tìm một đề tài để chuyển hướng, "Do lúc đó ngươi lập được quân công, nên được Đại Hãn ban thưởng đấy ư?".
"Đại Hãn đối xử với hai huynh đệ rất tốt, khi nhiều người trong tộc vứt bỏ không đếm xỉa đến huynh đệ ta, chỉ có huynh ấy sẵn lòng cho chúng ta cơ hội...". Hắn nhếch môi, phảng phất như mang theo một vẻ tươi cười ngạo mạn, ngẩng cao đầu, "Thậm chí Đại Hãn còn mệnh cho ta làm Cố sơn Ngạch chân của Tương Bạch kỳ, ban thưởng phong hào Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh cho ta, còn ban thưởng cho Đa Đạc làm Ngạch Nhĩ Khắc Sở Hổ Nhĩ. Nàng nghĩ xem, chuyện đó nở mày nở mặt ra sao, hiện giờ đám văn võ trong triều có kẻ nào dám khinh thường hai huynh đệ ta đây?".
Lòng tôi có hơi lo âu, những điều Đa Nhĩ Cổn vừa rồi chưa phải là toàn bộ. Hắn chỉ nói được một nửa, một nửa còn lại hắn giấu đi... Sau khi Hoàng Thái Cực lên ngôi Đại Hãn, đã giao mười lăm Ngưu lục của Tương Hoàng kỳ thuộc sở hữu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại cho Đa Đạc, do đó Đa Đạc với tư cách là một trong Bát Hòa Thạc Bối lặc đã tiếp quản binh lực một kỳ của Tương Hoàng kỳ.
Sau đó không bao lâu, Hoàng Thái Cực đã đổi Chính Bạch kỳ do mình chưởng quản thành Chính Hoàng kỳ, Tương Bạch kỳ do Hào Cách chưởng quản đổi thành Tương Hoàng kỳ, đồng thời lại sửa cờ hiệu Chính Hoàng kỳ ban đầu thành Tương Bạch kỳ, sửa Tương Hoàng kỳ ban đầu thành Chính Bạch kỳ.
Trong bốn kỳ chỉ đổi một kỳ, số người dưới một kỳ cũng không hề thay đổi. Tương Bạch kỳ vẫn do A Tế Cách và Đa Nhĩ Cổn chia ra mỗi người mười lăm Ngưu lục nắm giữ, A Tế Cách làm kỳ chủ. Nhưng A Tế Cách vì ghi thù việc mẹ ruột tuẫn táng, trong lòng không hề phục Hoàng Thái Cực làm Đại Hãn. Cho nên thường xuyên chọn ra một chuyện gì đó nhân cơ hội đối đầu với Hoàng Thái Cực.
Mấy nguyên do rắc rối đó tôi đều biết rõ hơn cả, chỉ là Đa Nhĩ Cổn không đề cập tới. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại chủ ý của Hoàng Thái Cực, chàng phế A Tế Cách, giao vị trí kỳ chủ lại cho Đa Nhĩ Cổn, thật ra cũng chỉ là tiện tay làm việc nghĩa. Trước kia Đa Nhĩ Cổn lập công, cũng nắm giữ binh lực của mười lăm Ngưu lục Tương Bạch kỳ, phế A Tế Cách rồi chọn Đa Nhĩ Cổn, đó vốn là một điều tất yếu hợp lý.
Ngay sau đó tôi kinh ngạc nhìn Đa Nhĩ Cổn, vị Nhiếp chính vương tương lai mười chín tuổi này, rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ những gì? Liệu có đúng như những lời hắn nói, có lòng cảm kích với sự dẫn dắt đặc biệt của Hoàng Thái Cực, hay... tâm tư căn bản cũng như A Tế Cách, đối với Hoàng Thái Cực chỉ cho có lệ, bằng mặt không bằng lòng?
Nếu như là cái thứ hai, vậy con người này thật sự đáng sợ!
Hoàng Thái Cực có thể khống chế được hắn không?
Đáng tiếc tên tiểu tử này được một tấc lại muốn cả thước, không hề biết tốt xấu gì cả, nhân cơ hội đưa hai tay nắm dây cương trực tiếp ôm tôi vào lòng. Tôi ngầm giãy giụa, hắn lại vờ như không biết, vẫn cười hì hì cúi đầu ôm chặt tôi.
Tôi nghiến răng, gằn từng chữ một trả lời: "Ta không phải người của kỳ nào hết".
"Ồ? Lẽ nào thật sự là người Hán?". Hắn rũ mắt cười khẽ, "Không có khả năng".
"Có gì mà không có khả năng?". Tôi giơ tay đập vào cái cằm đang dí sát của hắn, bỗng nhiên hắn cúi người bắt lấy bàn chân phải của tôi giở lên.
Tôi sợ hãi kêu lên tiếng, cả người bật ngửa vào lồng ngực hắn. Trong cổ họng hắn phát hai tiếng cười thấp, "Nữ tử người Hán ai cũng bó chân... nữ người Hán ở trong phủ ta không dưới mười người, mỗi một người đều như vậy, ta chưa từng thấy có nữ người Hán nào không bó chân hết. Trái lại hôm nay được mở mang tầm mắt...".
"Buông ra!". Tôi nhẹ duỗi chân, hắn hoàn toàn không thèm để ý, tràn trề giễu cợt nhìn tôi.
Tôi hừ lạnh, tay trái lặng lẽ siết thành quyền, đùi phải làm ra vẻ giãy giụa, thừa lúc hắn không chú ý dùng sức kéo chặt, bỗng chốc đấm một quyền vào hàm dưới của hắn.
"Ui!". Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, buông bàn chân tôi ra, ôm lấy hàm dưới phẫn nộ nói, "Cái cô này...".
"Do ngươi tự tìm lấy!". Tôi cười nhạt, "Đã sớm cảnh cáo ngươi rồi mà".
"Nàng không sợ ta...".
"Xì!".
Lời mới hét được một nửa đã bị ánh mắt lạnh lẽo khinh thường coi tôi trừng trở về, nhất thời hắn tức đến nổi bật cười: "Nàng không sợ ta thật sao? Nàng có thật sự biết rõ ta là ai không?".
Nói thật thì trong lòng tôi không thấy sợ hắn lắm. Về phần rốt cuộc là vì nguyên nhân nào, tôi nghĩ đại khái là vì trong tiềm thức đã bất tri bất giác sinh ra chút gì đó lên mặt của một trưởng bối đối với hắn, dù gì tôi cũng đã tận mắt nhìn vị Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh Bối lặc gia này từ khi còn là một đứa nhỏ xấu xa cho đến khi trưởng thành cưới vợ, thêm nữa, chờ sau khi tôi tìm được Hoàng Thái Cực, có lẽ hắn còn phải theo phép tắc trong nhà gọi tôi một tiếng chị dâu nữa cơ.
"Ha ha!". Tưởng tượng đến bộ dạng của hắn lúc hành lễ, tôi nhịn không được mỉm cười, liếc mắt khiêu khích hắn, "Sợ ngươi làm chi? Để xem, về sau hai ta không biết ai sợ ai à".
"Khẩu khí lớn thật!". Hắn vừa giận vừa cười, lắc đầu lia lịa, "Rốt cuộc nàng là ai? Không phải người Hán, cũng không phải người Nữ Chân, lẽ nào nàng là người Triều Tiên?".
"Không phải! Không phải! Không phải gì hết!". Tôi bác bỏ toàn bộ, cố ý gợi hứng thú cho hắn.
Tiểu tử, ngươi cứ từ từ mà đoán nhé! Mặc dù ngươi có đoán đến nát đầu cũng không ngờ được ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt đâu.
Tưởng tượng đến không lâu nữa đã có thể gặp lại Hoàng Thái Cực, lòng tôi trở nên hớn hở, không còn để tâm đến sự cợt nhã nho nhỏ vừa rồi của Đa Nhĩ Cổn.
Lúc đầu dường như hắn giận dỗi không thèm nói chuyện với tôi, thế nhưng chưa tới mười phút sau đã lại không nhịn được tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc nàng là người của kỳ nào thế?".
Tôi quay phắt đầu lại, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn bị dọa giật nảy người, thân trên cuống quýt ngửa ra sau, hai tay giơ lên vội che mặt mình.
Tôi không nhịn được phì cười ra tiếng.
Hắn để tay xuống, nhu hòa nhìn tôi, giọng điệu dịu dàng dường như đang cầu xin: "Đừng đánh vào mặt nữa, một lát đến gặp Đại Hãn, nếu huynh ấy thấy mặt ta bị thương là sẽ lại hỏi hoài không thôi...".
Lòng tôi khẽ rung động, mềm mỏng hỏi: "Đại Hãn chàng ấy... đối xử với ngươi tốt chứ?".
Nghĩ đến A Ba Hợi mẹ hắn, tôi có chút hổ thẹn, không khỏi bắt đầu đau lòng thay hắn. Những đứa trẻ không cha không mẹ này, đám anh em con cháu trong tộc sẽ không coi trọng ba huynh đệ bọn họ. Mấy năm nay, có ai quan tâm hắn? Có ai thật sự lo nghĩ vì hắn? Hắn hẳn đã sống rất khổ rồi?
Mới đầu hắn còn hi hi ha ha, dường như không tim không phổi mà cười toe toét, nhưng sau đó khi hai ánh mắt chạm nhau, bỗng chốc sửng sốt, vẻ tươi cười thoáng thu lại. Tôi không biết hình dung vẻ mặt hắn thế nào, trong ánh mắt ấy có đau thương, cũng có chút xúc động.
"Này, đừng có dùng cái ánh mắt nhìn chó mèo đó để nhìn ta chòng chọc". Hắn bĩu môi, quay đầu đi nơi khác, "Đại Hãn là Bát ca của ta, đương nhiên là huynh ấy đối xử với ta rất tốt".
"Thế nào được xem là tốt?".
Hắn quay đầu lại: "Nàng đúng là lắm lời...".
Mặt tôi đỏ lên, có chút chột dạ cúi đầu. Đây là do tâm tư của tôi đang quấy phá, muốn dẫn dắt hắn nói thêm về chuyện của Hoàng Thái Cực đó mà.
"Tháng hai năm Thiên Thông thứ hai, khi Đại Hãn thân chinh Sát Cáp Nhĩ đã mệnh cho ta và Đa Đạc... À, Đa Đạc là đệ đệ ta, dẫn binh đi đầu tấn công Đa La Đặc bộ... Tháng chín năm đó ta và Đa Đạc lại theo Đại Hãn xuất chinh đến Sát Cáp Nhĩ... Này, nàng bị sao thế?".
Lòng tôi bất chợt xót xa.
Hoàng Thái Cực... thân chinh Sát Cáp Nhĩ Lâm Đan Khả Hãn!
Lại đánh hai lần trong một năm!
"Sao lại khóc ngon ơ thế?".
"Không...". Tôi bối rối lau mặt, chỉ là nước mắt tuôn ra không cách nào dừng được, càng lau càng nhiều.
"Cái cô này thật khó hiểu, tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà lúc thì lấy cái chết để dọa người, lúc thì cầm đại đao anh dũng chống địch, dũng cảm như nam tử... mới vui có chút xíu, lát sao lại khóc lóc. Ta thật là bị nàng đùa đến hồ đồ mất".
"A... không phải". Tôi thổn thức, mặc sức kéo lấy áo choàng đang quấn người lên lau loạn xạ, trong lòng vừa đau thương vừa cảm động. Loại tình cảm đó không thể nói rõ với Đa Nhĩ Cổn, vì thế chỉ đành tùy tiện tìm một đề tài để chuyển hướng, "Do lúc đó ngươi lập được quân công, nên được Đại Hãn ban thưởng đấy ư?".
"Đại Hãn đối xử với hai huynh đệ rất tốt, khi nhiều người trong tộc vứt bỏ không đếm xỉa đến huynh đệ ta, chỉ có huynh ấy sẵn lòng cho chúng ta cơ hội...". Hắn nhếch môi, phảng phất như mang theo một vẻ tươi cười ngạo mạn, ngẩng cao đầu, "Thậm chí Đại Hãn còn mệnh cho ta làm Cố sơn Ngạch chân của Tương Bạch kỳ, ban thưởng phong hào Mặc Nhĩ Căn Đại Thanh cho ta, còn ban thưởng cho Đa Đạc làm Ngạch Nhĩ Khắc Sở Hổ Nhĩ. Nàng nghĩ xem, chuyện đó nở mày nở mặt ra sao, hiện giờ đám văn võ trong triều có kẻ nào dám khinh thường hai huynh đệ ta đây?".
Lòng tôi có hơi lo âu, những điều Đa Nhĩ Cổn vừa rồi chưa phải là toàn bộ. Hắn chỉ nói được một nửa, một nửa còn lại hắn giấu đi... Sau khi Hoàng Thái Cực lên ngôi Đại Hãn, đã giao mười lăm Ngưu lục của Tương Hoàng kỳ thuộc sở hữu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại cho Đa Đạc, do đó Đa Đạc với tư cách là một trong Bát Hòa Thạc Bối lặc đã tiếp quản binh lực một kỳ của Tương Hoàng kỳ.
Sau đó không bao lâu, Hoàng Thái Cực đã đổi Chính Bạch kỳ do mình chưởng quản thành Chính Hoàng kỳ, Tương Bạch kỳ do Hào Cách chưởng quản đổi thành Tương Hoàng kỳ, đồng thời lại sửa cờ hiệu Chính Hoàng kỳ ban đầu thành Tương Bạch kỳ, sửa Tương Hoàng kỳ ban đầu thành Chính Bạch kỳ.
Trong bốn kỳ chỉ đổi một kỳ, số người dưới một kỳ cũng không hề thay đổi. Tương Bạch kỳ vẫn do A Tế Cách và Đa Nhĩ Cổn chia ra mỗi người mười lăm Ngưu lục nắm giữ, A Tế Cách làm kỳ chủ. Nhưng A Tế Cách vì ghi thù việc mẹ ruột tuẫn táng, trong lòng không hề phục Hoàng Thái Cực làm Đại Hãn. Cho nên thường xuyên chọn ra một chuyện gì đó nhân cơ hội đối đầu với Hoàng Thái Cực.
Mấy nguyên do rắc rối đó tôi đều biết rõ hơn cả, chỉ là Đa Nhĩ Cổn không đề cập tới. Hiện tại cẩn thận ngẫm lại chủ ý của Hoàng Thái Cực, chàng phế A Tế Cách, giao vị trí kỳ chủ lại cho Đa Nhĩ Cổn, thật ra cũng chỉ là tiện tay làm việc nghĩa. Trước kia Đa Nhĩ Cổn lập công, cũng nắm giữ binh lực của mười lăm Ngưu lục Tương Bạch kỳ, phế A Tế Cách rồi chọn Đa Nhĩ Cổn, đó vốn là một điều tất yếu hợp lý.
Ngay sau đó tôi kinh ngạc nhìn Đa Nhĩ Cổn, vị Nhiếp chính vương tương lai mười chín tuổi này, rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ những gì? Liệu có đúng như những lời hắn nói, có lòng cảm kích với sự dẫn dắt đặc biệt của Hoàng Thái Cực, hay... tâm tư căn bản cũng như A Tế Cách, đối với Hoàng Thái Cực chỉ cho có lệ, bằng mặt không bằng lòng?
Nếu như là cái thứ hai, vậy con người này thật sự đáng sợ!
Hoàng Thái Cực có thể khống chế được hắn không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook